Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 27 - Chương 27

/59


Edit: Chickenliverpate

Vương phi nhấp một ngụm trà, chậm rãi thưởng thức, rồi cười nói: Trà này gọi là 'cao sơn vân ải', là cực phẩm hiếm có trong các loại trà, được Thái hậu thưởng cho Phụ vương con, lát nữa lấy một chút mang về đi.

Đỗ Phúc Hề tươi cười rạng rỡ nói: Vậy tức phụ sẽ không khách khí, trở về cùng hưởng với tướng công.

Vương phi rất thích nghe những lời như vậy, bà cũng chỉ có một hài tử, dĩ nhiên vô cùng sủng ái, nó lại ốm yếu từ nhỏ, uống thuốc thay cơm khiến bà càng thêm đau lòng, bây giờ có thể có người cùng bà chăm sóc nhi tử, thật sự không có gì tốt hơn.

Con à, chuyện của Liên di nương, con đã lựa lời nói chuyện với Ngọc nhi chưa? Vương phi lo lắng, bà sợ nhi tử sẽ tức giận Liên di nương vô duyên vô cớ sinh chuyện thị phi, hiện tại trong lòng bà không có gì quan trọng hơn gia hòa vạn sự hưng.

Tức phụ còn chưa kịp nói thì tướng công đã biết, mẫu phi đừng lo lắng, tướng công không sao đâu. Nàng nói cho vương phi biết quyết định của Tôn Thạch Ngọc đối với Liên di nương.

Trước khi tức phụ đến đây đã qua gặp Liên di nương, tức phụ cũng đã cho nàng ấy mấy ngày suy nghĩ, mặc kệ quyết định sau cùng như thế nào, cũng phải để nàng ấy cam tâm tình nguyện mới được. Ngụ ý, nếu xảy ra án mạng, tất cả mọi người đều không dễ chịu.

Nên như thế. Vương phi gật đầu, buông xuống chuyện của Liên di nương.

Bà nhẹ nhàng ung dung cười nhìn Đỗ Phúc Hề, thấy ánh mắt nàng sáng ngời, đôi môi đỏ mọng, gò má mềm mại, trong lòng không khỏi vui mừng, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.

Vương phi khẽ ra hiệu, bà vú Tiếu ma ma liền mang đến một cái hộp mạ vàng sang trọng, mỉm cười thi lễ với Đỗ Phúc Hề: Nô tỳ thỉnh an Thế tử phi, đây đều là trâm cài và vòng tay Vương phi tự mình chọn lựa, còn có rất nhiều đồ Thái hậu ban thưởng, người nhìn thấy chắc chắn sẽ thích.

Đỗ Phúc Hề không cần nhìn cũng biết mình nhất định sẽ thích, nếu là đồ trang sức, nhất định là vàng bạc châu báu hay vật phẩm đáng giá, lý nào lại không thích.

Nàng vội vàng đứng dậy thi lễ với vương phi: Tạ mẫu phi, tức phụ nhất định sẽ cất giữ thật tốt. Ha ha, tham tiền tham tiền! Đôi mắt to tròn vì cười mà trở thành hình trăng lưỡi liềm.

Vương phi mỉm cười nhìn nàng: Con à, hôm nay tìm con tới đây còn có một việc.

Đỗ Phúc Hề cung kính nói: Mẫu phi, xin người cứ nói.

Vương phi mỉm cười dịu dàng: Ngọc Nhi là người kế thừa vương vị trong tương lai, con cũng sẽ là chưởng gia chủ mẫu tương lai của vương phủ, nơi này có mấy quyển sổ sách, con cứ mang về từ từ xem, làm quen trước một chút, học một ít trướng vụ, có gì không hiểu cứ hỏi lại ta, không cần gấp gáp, từ từ học là được.

Sổ sách tương đương với quyền lực, Đỗ Phúc Hề biết đây là vương phi tin tưởng biểu hiện của nàng, nên vội vàng kêu A Chỉ thu sổ sách lại, rồi nói với vương phi: Tức phụ nhất định sẽ chăm chỉ học hỏi, không phụ lòng mẫu phi kỳ vọng.

Vương phi vui vẻ: Nương biết con thông tuệ, nhất định sẽ học được rất nhanh.

Bà tức hai người bắt đầu trò chuyện, vương phi nói một chút về chuyện an trí nhân sự trong vương phủ, cùng với quan hệ trong cung, đặc biệt đề cập tới Thái hậu rất thương Tôn Thạch Ngọc, bà đã nhiều lần nói muốn gặp tôn tức phụ này, nhắc nhở nàng nhất định phải cùng Tôn Thạch Ngọc vào cung thỉnh an Thái hậu.

Hai người trò chuyện hăng say, Bách Hợp đang hỏi có muốn truyền ngọ thiện hay không, thì ở bên ngoài thông báo Nghiêm trắc phi tới, Nghiêm trắc phi vịn tay nha hoàn đi vào.

Rốt cuộc là ai đã bắt đầu hạ độc Tôn Thạch Ngọc ngay khi hắn vừa ra đời, chuyện này vẫn còn chưa tra ra được, nhưng Đỗ Phúc Hề vẫn luôn tồn tại cảnh giác đối với người có khả năng được lợi nhất, Nghiêm trắc phi. Lại thêm ngày kính trà đó, Nghiêm trắc phi đối xử với nàng rất lạnh nhạt, còn buông lời ám chỉ nàng không có gia giáo, cho nên nàng cũng không cần thiết phải thể hiện sắc mặt tốt với bà ta.

Nghiêm trắc phi lơ đãng nhìn thoáng qua Đỗ Phúc Hề, ánh mắt sắc bén lướt qua sổ sách trên tay A Chỉ, sắc mặt bà ta lập tức trầm xuống, không chút khách khí nhìn vương phi hỏi: Chẳng lẽ Vương phi muốn để cho tức phụ chưởng gia nhanh như vậy?

Vương phi cười nói: Không có chuyện đó, chỉ muốn để cho nó làm quen trước một chút, ta sẽ từ từ dạy nó.

Nghiêm trắc phi hừ lạnh một tiếng: Vương phi có hơi quá nóng vội rồi, tiểu nha đầu dối trá này còn nhỏ như vậy có thể biết cái gì chứ?

Bà ta vốn không để Đỗ Phúc Hề vào trong mắt, chỉ xem nàng như một kẻ ăn không ngồi rồi trong vương khủ sau khi Tôn Thạch Ngọc chết đi, nhưng




/59

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status