Phi Đạp Tướng quân? Đỗ Phúc Hề không hiểu hỏi lại.
Nàng không biết sao? Gương mặt hắn trầm xuống, giọng nói âm dương quái khí có chút không vui.
Cho dù nàng không phải là người vương triều Đại Tuyên, nhưng cũng đã tới đây một thời gian rồi, sao ngay cả đệ nhất danh tướng vương triều Đại Tuyên cũng không biết? Mặc dù hắn đã qua đời, nhưng hắn từng tám lần đánh bại Đông Nô, chiến công lưu danh trong sử sách, thụy hiệu Vệ Quốc hầu, truy phong Vệ Vương, tiểu nữ tử này quả nhiên là kiến thức nông cạn, khoảng thời gian ở đây đã làm những gì? Làm đậu hủ thúi? Hay làm bánh quy may mắn? Nàng không thể làm những chuyện có tính kiến thiết hơn sao . . . . .
Căm giận bất bình trong lòng hắn bỗng dưng bị một giọng nói thánh thót cắt đứt --
Hiện tại điều đó rất quan trọng sao? Đỗ Phúc Hề nói, mang theo mấy phần không kiên nhẫn khoát tay áo, thúc giục: Phi gì gì đó gạt sang một bên đi, nói nhanh lên, trước khi trở thành Lan Dương Vương Thế tử chàng đã ở đâu? Trong nhà còn có người nào? Chàng chết như thế nào, đã trở về nhìn qua chưa. . . . . .
Tôn Thạch Ngọc nhìn nàng chằm chằm. Phi gì gì cái gì? Ăn nói bất kính như vậy!
Nhìn gương mặt u ám của hắn, Đỗ Phúc Hề giống như lò xo, bỗng dưng bật thẳng dậy. Sẽ không. . . có lão bà hài tử chứ?!
Lúc này, nàng mới hậu tri hậu giác hiểu rõ, vừa rồi tại sao hắn lại quan tâm nàng đã có phu quân hài nhi hay chưa, nàng so với bản thân Đỗ Phúc Hề còn quan trọng hơn, bởi vì giờ khắc này nàng cũng có cùng tâm trạng như hắn, hắn là người trùng sinh thì không có gì quan trọng, nhưng nếu kiếp trước hắn đã có người yêu, vậy thì nàng sẽ trở thành cái gì đây?
Nếu hắn đã có lão bà hài tử, như vậy hắn đúng là đang lừa gạt tình cảm của nàng, hắn là người của vương triều Đại Tuyên, trước khi hồn xuyên vào cơ thể Lan Dương Vương Thế tử cũng đã sinh sống ở đây, như vậy sau khi tỉnh lại hắn không nên bình thản làm thế tử ở trong vương phủ, hưởng thụ vinh hoa phú quý, nên đi nhìn thê nhi, tìm mọi cách đón thê nhi đến đây mới đúng, đây mới là đạo lý.
Phi Đạp Tướng quân Vệ Như Tĩnh chết năm hai mươi tám tuổi, chưa thành thân, không thê thiếp con cháu. Tôn Thạch Ngọc ngạo nghễ nhìn lại nàng.
Sao lại nói Phi gì gì . . . . . . Nàng bỗng im bặt, nhịp tim nhảy lên hai cái, tay không tự giác giơ lên, chỉ vào hắn. Chàng sẽ không phải là Phi gì gì. . . . chứ?
Bỏ tay xuống. Vẻ mặt Tôn Thạch Ngọc không thay đổi, hậm hực nói: Đường đường là Hộ Quốc Đại Tướng quân, không phải để cho nành chỉ trỏ.
Đỗ Phúc Hề từ từ thả tay xuống, ánh mắt một tấc cũng không rời khỏi hắn, cố gắng ổn định tâm thần.
Hồi lâu sau, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, thở dài: Thì ra chàng là Tướng quân!
Tôn Thạch Ngọc bất ngờ bật cười: Vậy nàng lĩnh ngộ ra cái gì?
Đỗ Phúc Hề không tự chủ lại muốn duỗi ngón tay, nghĩ đến cái gì, lại vội vàng hạ xuống, chỉ è hèm hai tiếng rồi nói: Chính là cái kia, chàng đối với 36 kế của ta cảm thấy rất hứng thú đó, không phải còn ghi lại từng cái một sao?
Thì ra là chỉ cái đó. Hắn sải bước đi tới, vén vạt áo, ngồi xuống bên cạnh nàng, tròng mắt đen lóe sáng. Một ngày nào đó khi trở lại sa trường ta muốn tự mình nghiệm chứng 36 kế tuyệt diệu của người đó.
Đỗ Phúc Hề nghe thấy cả kinh. Lời này có lỗi ngôn ngữ nha!
Sao hả, chàng. . . . việc đó, chàng còn muốn trở lại sa trường sao? Nàng thử thăm dò.
Cho dù nàng không biết Phi Đạp Tướng quân lúc bình sinh, nhưng có thể làm Nhất quốc Đại Tướng quân, còn được truy phong làm Vệ vương, chiến công khẳng định là rất hiển hách.
Không phải muốn mà thôi. Giọng điệu Tôn Thạch Ngọc kiên định: Ta nhất định phải trở lại.
Đỗ Phúc Hề giật mình: Cái. . . cái gì?
Đây là ý gì? Hắn nhất định phải trở về? Nhưng bây giờ hắn là Thế tử ốm yếu của phủ Lan Dương vương, coi như người bên ngoài đều biết thân thể của Thế tử đang chuyển biến ngày một tốt hơn, nhưng ấn tượng hắn để lại cho người khác chỉ là một văn nhược quý tộc, hắn muốn ra sa trường như thế nào? Ai sẽ để cho hắn đi? Không nói người khác, Vương phi khẳng định là người đầu tiên không đồng ý.
Ta nhất định phải trở về, bởi vì có người ta nhất định phải diệt trừ. Sắc mặt của hắn dần dần trầm xuống. Kiếp trước ta chết trong trận chiến với Đại Nguyệt quốc, ngày đó binh hoang mã loạn, là huynh đệ kết nghĩa đã cùng ta tắm máu cả
Nàng không biết sao? Gương mặt hắn trầm xuống, giọng nói âm dương quái khí có chút không vui.
Cho dù nàng không phải là người vương triều Đại Tuyên, nhưng cũng đã tới đây một thời gian rồi, sao ngay cả đệ nhất danh tướng vương triều Đại Tuyên cũng không biết? Mặc dù hắn đã qua đời, nhưng hắn từng tám lần đánh bại Đông Nô, chiến công lưu danh trong sử sách, thụy hiệu Vệ Quốc hầu, truy phong Vệ Vương, tiểu nữ tử này quả nhiên là kiến thức nông cạn, khoảng thời gian ở đây đã làm những gì? Làm đậu hủ thúi? Hay làm bánh quy may mắn? Nàng không thể làm những chuyện có tính kiến thiết hơn sao . . . . .
Căm giận bất bình trong lòng hắn bỗng dưng bị một giọng nói thánh thót cắt đứt --
Hiện tại điều đó rất quan trọng sao? Đỗ Phúc Hề nói, mang theo mấy phần không kiên nhẫn khoát tay áo, thúc giục: Phi gì gì đó gạt sang một bên đi, nói nhanh lên, trước khi trở thành Lan Dương Vương Thế tử chàng đã ở đâu? Trong nhà còn có người nào? Chàng chết như thế nào, đã trở về nhìn qua chưa. . . . . .
Tôn Thạch Ngọc nhìn nàng chằm chằm. Phi gì gì cái gì? Ăn nói bất kính như vậy!
Nhìn gương mặt u ám của hắn, Đỗ Phúc Hề giống như lò xo, bỗng dưng bật thẳng dậy. Sẽ không. . . có lão bà hài tử chứ?!
Lúc này, nàng mới hậu tri hậu giác hiểu rõ, vừa rồi tại sao hắn lại quan tâm nàng đã có phu quân hài nhi hay chưa, nàng so với bản thân Đỗ Phúc Hề còn quan trọng hơn, bởi vì giờ khắc này nàng cũng có cùng tâm trạng như hắn, hắn là người trùng sinh thì không có gì quan trọng, nhưng nếu kiếp trước hắn đã có người yêu, vậy thì nàng sẽ trở thành cái gì đây?
Nếu hắn đã có lão bà hài tử, như vậy hắn đúng là đang lừa gạt tình cảm của nàng, hắn là người của vương triều Đại Tuyên, trước khi hồn xuyên vào cơ thể Lan Dương Vương Thế tử cũng đã sinh sống ở đây, như vậy sau khi tỉnh lại hắn không nên bình thản làm thế tử ở trong vương phủ, hưởng thụ vinh hoa phú quý, nên đi nhìn thê nhi, tìm mọi cách đón thê nhi đến đây mới đúng, đây mới là đạo lý.
Phi Đạp Tướng quân Vệ Như Tĩnh chết năm hai mươi tám tuổi, chưa thành thân, không thê thiếp con cháu. Tôn Thạch Ngọc ngạo nghễ nhìn lại nàng.
Sao lại nói Phi gì gì . . . . . . Nàng bỗng im bặt, nhịp tim nhảy lên hai cái, tay không tự giác giơ lên, chỉ vào hắn. Chàng sẽ không phải là Phi gì gì. . . . chứ?
Bỏ tay xuống. Vẻ mặt Tôn Thạch Ngọc không thay đổi, hậm hực nói: Đường đường là Hộ Quốc Đại Tướng quân, không phải để cho nành chỉ trỏ.
Đỗ Phúc Hề từ từ thả tay xuống, ánh mắt một tấc cũng không rời khỏi hắn, cố gắng ổn định tâm thần.
Hồi lâu sau, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, thở dài: Thì ra chàng là Tướng quân!
Tôn Thạch Ngọc bất ngờ bật cười: Vậy nàng lĩnh ngộ ra cái gì?
Đỗ Phúc Hề không tự chủ lại muốn duỗi ngón tay, nghĩ đến cái gì, lại vội vàng hạ xuống, chỉ è hèm hai tiếng rồi nói: Chính là cái kia, chàng đối với 36 kế của ta cảm thấy rất hứng thú đó, không phải còn ghi lại từng cái một sao?
Thì ra là chỉ cái đó. Hắn sải bước đi tới, vén vạt áo, ngồi xuống bên cạnh nàng, tròng mắt đen lóe sáng. Một ngày nào đó khi trở lại sa trường ta muốn tự mình nghiệm chứng 36 kế tuyệt diệu của người đó.
Đỗ Phúc Hề nghe thấy cả kinh. Lời này có lỗi ngôn ngữ nha!
Sao hả, chàng. . . . việc đó, chàng còn muốn trở lại sa trường sao? Nàng thử thăm dò.
Cho dù nàng không biết Phi Đạp Tướng quân lúc bình sinh, nhưng có thể làm Nhất quốc Đại Tướng quân, còn được truy phong làm Vệ vương, chiến công khẳng định là rất hiển hách.
Không phải muốn mà thôi. Giọng điệu Tôn Thạch Ngọc kiên định: Ta nhất định phải trở lại.
Đỗ Phúc Hề giật mình: Cái. . . cái gì?
Đây là ý gì? Hắn nhất định phải trở về? Nhưng bây giờ hắn là Thế tử ốm yếu của phủ Lan Dương vương, coi như người bên ngoài đều biết thân thể của Thế tử đang chuyển biến ngày một tốt hơn, nhưng ấn tượng hắn để lại cho người khác chỉ là một văn nhược quý tộc, hắn muốn ra sa trường như thế nào? Ai sẽ để cho hắn đi? Không nói người khác, Vương phi khẳng định là người đầu tiên không đồng ý.
Ta nhất định phải trở về, bởi vì có người ta nhất định phải diệt trừ. Sắc mặt của hắn dần dần trầm xuống. Kiếp trước ta chết trong trận chiến với Đại Nguyệt quốc, ngày đó binh hoang mã loạn, là huynh đệ kết nghĩa đã cùng ta tắm máu cả
/59
|