Tại trong cuồng ca nhiệt vũ, Chu Nguyên Chương nói: Trẫm muốn ngươi giết một người.
Sáu nữ luân phiên song song múa tới trước bàn tiệc, làm ra các loại mê người phong thái. Lúc này đến phiên Hồng Điệp Nhi cùng Lục Điệp Nhi, hai nàng càng đặc biệt ra sức, mị nhãn long lanh ôm lấy Hàn Bách, bày ra tất cả khả năng mê người của thân thể.
Hàn Bách mặt ngoài biểu hiện bộ dáng mê say, trong lòng lại rất nhanh tính toán nói: Có phải Hoàng thượng muốn tiểu thần giết chết Lam Ngọc hay không?
Chu Nguyên Chương thấy hắn đối diện với tràng cảnh làm lòng người phiêu đãng như vậy, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh thư thế, trong lòng thầm khen, thản nhiên nói: Tiểu tử thật có bản lĩnh, nhưng ngươi chỉ đoán đúng phân nửa, người trẫm muốn giết là thủ tịch cao thủ trong đám cận vệ của hắn, 『 Vô Định Phong 』Liên Khoan. Người này cũng là đệ nhất mưu sĩ trong đám thủ hạ của hắn. Nếu trừ được người này, Lam Ngọc sẽ như mất đi cánh tay phải, giả như hắn cùng ngoại nhân có mưu phản, uy hiếp cũng sẽ không lớn.
Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: Hoàng thượng đã biết hắn bí mật mưu đồ tạo phản, vì sao không dứt khoát giết luôn Lam Ngọc?
Chu Nguyên Chương hừ lạnh nói: Thứ nhất, thủy chung không có chứng cứ rõ ràng, càng trọng yếu là ở trước khi cải cách quân chế, nếu cố gán lấy tội danh đó trị Lam Ngọc tử tội, sẽ khiến Phòng tướng(tướng biên phòng) giữ trọng binh tại biên giới sinh ra dị tâm, nói không chừng lại cùng Lam Ngọc kết thành một mạch. Cho nên, trẫm muốn lúc ngươi giết Liên Khoan thì giả như ân oán giang hồ.
Hàn Bách nhớ tới Lãng Phiên Vân, vỗ ngực cam đoan: Chỉ cần hắn tại kinh sư, dù cho hắn trốn ở trong nhà xí cả ngày, ta đều có thể bảo chứng trong vòng ba ngày, lấy mạng chó của hắn.
Chu Nguyên Chương hài lòng nói: Nhớ kỹ việc này không thể để liên lụy Quỷ Vương. Lát nữa, trẫm sẽ đem tư liệu có liên quan đến hắn giao cho ngươi.
Sáu nữ bỗng ngừng lại, bỏ quạt lông xuống, cởi lụa mỏng sau lưng, lộ ra làn da trần sáng bóng, chỉ che đậy bộ vị trọng yếu nhất trên thân thể mỹ lệ.
Điệu múa tiếp sau càng ướt át sôi động.
Nhưng Chu Nguyên Chương nhìn như không thấy, lãnh tĩnh nói: Chuyện thứ hai, trẫm muốn gặp Tần Mộng Dao, ngươi an bài cho trẫm.
Hàn Bách lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, không thốt được lời nào.
Chu Nguyên Chương nói qua muốn đem Tần Mộng Dao lấy tới tay, để bồi thường nổi khổ mất đi Ngôn Tĩnh Am. Nếu mình cầu Tần Mộng Dao đi gặp hắn, chẳng lẽ không phải có ẩn ý đem Tần Mộng Dao cho hắn sao.
Chu Nguyên Chương không hài lòng nói: Ngươi sở dĩ có thể được hai đại thánh địa cầm cự, toàn bộ bởi vì Tần Mộng Dao nhìn trúng ngươi, ngươi sẽ không nói là không có liên hệ với nàng, tìm không được nàng đi?
Hàn Bách biết rõ tuyệt đối không thể đắc tội Chu Nguyên Chương, than thở: Mộng Dao tiểu thư siêu nhiên trần thế, độc lai độc vãng. Tiểu thần chỉ có thể vì hoàng thượng phụ trách truyền đạt tin tức. Còn nàng có đáp ứng hay không, tiểu thần thật không có nắm chặt.
Chu Nguyên Chương thoải mái đáp: Đương nhiên là như vậy, Tần Mộng Dao liền giống như Ngôn Tĩnh Am trước đây, ai! Ngẩn ngơ nhìn về phía sáu nữ, lại như đang nhìn đến một thời điểm nào đó trong dĩ vãng.
Hàn Bách thở ra một hơi, nhắc nhở: Hoàng thượng còn có một cái phân phó a!
Chu Nguyên Chương rùng mình tỉnh lại, chần chờ một lát, nói: Trẫm muốn ngươi thử sự chân thành của Trần quý phi thay trẫm.
Hàn Bách kịch chấn hỏi: Cái gì?
Vừa đúng lúc này tiếng nhạc chợt ngừng, chúng nữ nhất tề quỳ xuống thi lễ, Hàn Bách lúc này sững như trời chồng, dọa cho chúng nữ cùng nữ nhạc công cũng hoảng sợ phải nhìn lại.
Hàn Bách dấu diếm bối rối, mượn thế đứng lên, kín kẽ như bưng mà cất tiếng: Thiên hạ lại có như thế diệu vũ, tới! Để ta thưởng thức cái miệng nhỏ của từng người nào. Sải bước đi ra.
Sáu nữ kêu lên sợ hãi vội trốn vào phòng trong, nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu dùng mị nhãn nguýt hắn.
Ánh mắt Hàn Bách nhìn tới đội nữ nhạc công, thấy các nàng niên kỷ mặc dù hơi lớn chút, nhưng không có chỗ nào mà không phải là mỹ nhân sắc đẹp thiên bẩm, cười đùa cợt nhả đi đến phía các nàng.
Chúng nữ vừa mừng vừa sợ, liền đứng dậy hướng hai cái cửa hông mà chạy tán loạn như chim như thú, Hàn Bách lợi dụng cơ hội đông sờ soạng, tây nắn bóp, chiếm hết tiện nghi.
Chu Nguyên Chương ôm bụng cười cười nói: Cái tiểu tử này, y như ta lúc trẻ, hy vọng khi đến tuổi như ta v có thể bảo trì loại này tâm tình lợi dụng cơ hội. Trong lời nói bao hàm ẩn ý.
Diệp Tố Đông cùng Mị Nương cười nói trở lại
Chu Nguyên Chương ngoắc tay gọi Diệp Tố Đông đi qua.
Mị Nương ngầm kéo ống tay áo Hàn Bách, Hàn Bách biết ý theo sát nàng đi ra khỏi đại sảnh.
Mị Nương đẩy hắn đi vào một cái cửa khác trên tầng lầu, bên trong đen kịt, Hàn Bách vừa mới bước vào, Mị Nương liền lấy tay đóng cửa, nhào vào trong lòng hắn.
Liền chính cô ta cũng không hiểu rõ, tâm hồn thiếu nữ đã sớm an tĩnh nhiều năm qua, vì sao tại trước nam tử này lại hoàn toàn không chịu được một kích, xuân tình dâng trào, đến mức hồ đồ không thể tự khống chế được mình.
Hàn Bách ôm cái mỹ phụ thành thục dáng nóng tình sôi này, tại trong phòng tối, thầm nghĩ thời gian không nhiều, cần nhất là phải tốc chiến tốc thắng, một tay ra sức vuốt ve, tay kia thì nhấc váy áo của nàng lên, kiếm đến giày đến (đã sẵn sàng lên đường), lập tức lên ngựa.
Mị Nương chìm vào trong nửa điên cuồng sung sướng, thuần thục mà phụ họa theo, không ngừng được Hàn Bách đưa lên cực lạc cao trào mà ngay cả trong mộng tưởng cũng không được, khi Hàn Bách buông ra thì nàng đã như một khối bùn nhão.
Mị Nương nỗ lực dựa lên tường, thở dồn dập nói: Công tử mau trở về đi thôi! Bọn họ sẽ hoài nghi đó.
Hàn Bách hôn nàng một cái rồi lưu luyến, không nỡ mà trở lại đại sảnh, đúng lúc sáu vị nữ lang đã đổi y phục và trang sức khác, nhẹ nhàng đi tới, làm cho hắn trở về không đến nỗi chướng mắt, chỉ có vị cao thủ áo xám kia hai mắt ẩn giấu thần quang nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
Chu Nguyên Chương vừa nói xong cùng Diệp Tố Đông, mỉm cười nhìn các nàng ngồi xuống.
Sáu nữ hiển nhiên mới tắm rửa xong, làn mỏng son phấn, thân thể thơm tho, dù là ai cũng nhìn ra sau lớp lụa mỏng khoác ngoài, các nàng không có mặc thêm cái gì, so với trang phục lộng lẫy lúc ban đầu thì càng cám dỗ người gấp trăm lần.
Hồng Điệp Nhi cùng Lục Điệp Nhi đối hắn thân thiết vô cùng, Hồng Điệp Nhi ghé sát vào lỗ tai hắn nói: Hàn công tử a! Tỷ muội thiếp thân hỏi chàng, rảnh rỗi có thể thường tới tìm chúng ta không, các nàng đều cam tâm tình nguyện bồi công tử qua đêm, không cầu có quà tặng cũng chẳng tính gì.
Hàn Bách cười nói: Đương nhiên có thể! Đầu lại đang nghĩ, thảo nào như thế nhiều người tại thanh lâu vung tiền như nước, tới táng gia bại sản, những lời nói mê người như vậy, Tả Thi, Chiêu Hà các nàng là tuyệt không nói được. Hương hoa nhà không bằng hương hoa dại, chính là đạo lý này.
Trong lòng cũng thấy khổ não, chính mình kỳ thực là một kẻ nghèo hàn. Nghĩ lại, sau này phải nịnh bợ Phạm lão tặc tốt hơn, lừa hắn lấy cái bảo tàng làm vốn đem ra ăn chơi đàng điếm mới được. Lúc này Mị Nương thướt tha đi tới, trên nét mặt tràn đầy nét biếng nhác thỏa mãn động nhân phong tình sau cơn mây mưa, chúng nữ cùng Chu Nguyên Chương nhìn thấy đều ngây người ngẩn ngơ.
Mị Nương mặt xinh chợt đỏ, xoay đầu liếc mắt nhìn Hàn Bách, khiến cho tim hắn chợt mềm hẳn đi, nhất là hắn mới vừa cùng cái diễm phụ thành thục này nảy ra quan hệ thân thể, cảm thụ càng sâu.
Sau một phen mời rượu, Mị Nương đánh cái ánh mắt, chúng nữ ngoan ngoãn rời đi.
Mị Nương lại cười nói: Hai gian phòng hảo hạng đều đã chuẩn bị tốt, chăn gối mền nệm cũng đổi đồ mới, Trần đại gia cùng Hàn công tử mời đi nghỉ ngơi. Hàn Bách nhìn Diệp Tố Đông, thấy hắn nhìn lại cười khổ bất đắc dĩ, làm cái biểu tình muốn phụ trách thủ vệ.
Chu Nguyên Chương cười vui vẻ, đang muốn hướng Hàn Bách nói chuyện, tiếng nước bên ngoài thuyền chợt vang lên, tiếp theo nghe lão Công Công quát lớn: Là cao nhân phương nào!
Đương đương đương! Sau một loạt tiếng giao vang lên, truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết.
Cao thủ áo xám hai mắt đang nhắm liền mở, nhưng vẫn là yên tĩnh mà ngồi.
Diệp Tố Đông cũng biểu hiện ra phong phạm cao thủ, bỗng chốc vọt đến phía sau Chu Nguyên Chương, toàn bộ tinh thần tập trung phòng bị.
Hàn Bách thất kinh, trừ phi là cao thủ như Bàng Ban, Lý Xích Mi, Hồng Nhật Pháp Vương, còn ai dám tới ám sát Chu Nguyên Chương, nhưng bọn hắn trước lúc chưa rõ âm mưu, tuyệt sẽ không đả thảo kinh xà.
Một tay vội ôm Mị Nương đang hoa dung thất sắc, không quên hôn một cái lên mặt nàng, nhảy vượt qua bàn, đưa nàng tới cửa hông, kêu lên: Dẫn các nữ nhi láu lỉnh của nàng núp đi, không nên đi ra. Khi hắn vừa cài then cửa thì có tiếng gió thổi vang lên, đao khí kinh người xuyên cửa sổ mà vào, một cái hắc y nhân cao to đầu che kín, theo ánh đao phá cửa sổ mà vào, lão Công Công đuổi theo phía sau.
Cao thủ áo xám cùng Diệp Tố Đông đồng thời giáp công.
Hai gậy một kiếm, như sóng nước đập bờ nhằm người đến cuốn tới.
Chu Nguyên Chương cũng thần sắc khẽ động, hướng người nọ nhìn qua, nhưng rất nhanh liền hồi phục lãnh tĩnh, có khí khái trước thái sơn sụp đổ cũng không sợ.
Bang bang phanh!
Các cửa sổ hai bên trái phải cùng lúc bị phá vỡ, cao thủ tùy tùng của Chu Nguyên Chương lao vào, vây quanh yểm hộ.
Hàn Bách vừa nhìn kiểu dáng kỳ lạ sắc bén của loại đao Nhật Bản trên tay đối phương, liền biết người này không phải do Phương Dạ Vũ phái tới.
Trường đao của thích khách điểm lên bệ cửa sổ, người bỗng nhiên hiện lên cách hơn mười thước, giống như là con dơi trượt lên đỉnh khoang thuyền, tránh khỏi hai gậy của cao thủ áo xám cùng trường kiếm của Diệp Tố Đông.
Lão Công Công như bóng với hình, đuổi tới, một quyền nhằm thích khách đánh tới, kình phong nổi lên.
Thích khách lộ vẻ cực kỳ kiêng kỵ lão Công Công, xoay tay lại ánh đao chợt lóe, hàn mang tăng vọt, phá vỡ tiên thiên quyền kình có thể tan mệnh, rồi như trái với lý lẽ tự nhiên đột ngột dừng lại, rơi xuống dưới. Bóng người chợt lóe, đã đứng ngạo nghễ giữa sảnh. Trong lúc hạ xuống, xoay người hướng về phía Chu Nguyên Chương. Sắp chạm đất thì hai chân gập lại, đạp lên mặt đất, người như đạn pháo hướng Chu Nguyên Chương đang ngồi ở bên kia bàn tròn vọt tới, còn tránh khỏi cao thủ áo xám cùng Diệp Tố Đông đang trái phải vòng theo bàn giáp công lao tới, lão Công Công lúc này từ không trung hạ xuống, bản thân đã muôn một bước.
Những cao thủ khác mặc dù ồ ạt lao lên, đều chậm nửa bước.
Toàn bộ quá trình chỉ là vừa đủ thời gian nháy mắt hai lần, thế nhưng là cái thích khách này lại biểu thị ra có thể sánh cùng Bàng Ban và Lãng Phiên Vân, từ tuyệt thế khinh công đao pháp, cùng tinh thải tuyệt luân thủ pháp dụ địch cùng chiến lược hoàn toàn kín kẽ.
Cho dù cao minh như Lãng Phiên Vân hay Bàng Ban, có khả năng cũng không trụ được tam đại cao thủ lão Công Công, cao thủ áo xám, cùng Diệp Tố Đông giáp công. người này như chạy không phải chạy, mọi cách dụ địch, lợi dụng tâm lý không dám vượt qua long thể Chu Nguyên Chương của Diệp Tố Đông cùng cao thủ áo xám, tận dụng một đường khe hở.
Chu Nguyên Chương vẫn khí định thần nhàn, chỉ là một đôi long nhãn bắn ra kỳ quái thần sắc, nhìn chằm chằm vào mắt thích khách kia.
May là Hàn Bách cũng là loại không nói quy củ, vừa thấy thích khách thoát khỏi ngăn chặn của Diệp Tố Đông cùng cao thủ áo xám, lập tức biết không ổn, tận sức thi triển ma công, lộn một vòng lên trên bàn, lúc này thấy thích khách người liền đao phóng tới, người chưa đến đao khí đã lại, quát lên một tiếng lớn, vận kình đạp vỡ bàn tròn, hộ tại trước người Chu Nguyên Chương.
Đao mang(đao khí) phá không mà đến.
Hàn Bách như vào hầm băng, thiếu chút nữa toàn thân cứng đờ, biết rõ nếu để đối phương đâm trúng, không chỉ chính mình bị chia làm hai, ngay cả Chu Nguyên Chương cũng trốn không thoát, tại thời đểm sinh tử tồn vong, ma công toàn diện phát huy, một tiếng quát lên điên cuồng, vung quyền đánh vào đao, một ... khác quyền hướng mặt đối phương đánh qua.
Trong mắt thích khách ánh lênvẻ giễu cợt, hai tay đẩy ra, trường đao hình dạng cổ quái mang theo dày đặc đao khí, từ trước ngực bắn tới, còn phun ra một hơi chân khí, đánh chặn quyền kình đối phương.
Nhưng Hàn Bách ha ha cười, nắm tay đánh về phía trường đao thu hồi hộ tại trước ngực, phía dưới im hơi lặng tiếng đá vào sống lưng trường đao.
Chổ tuyệt diệu của hắn là đợi lực đâm của trường đao đối phương vừa tận, là lúc có đi không về khó sinh biến hóa, mới dùng ra chân chính tuyệt chiêu cứu mạng, cho dù Bàng Ban hay Lãng Phiên Vân, cũng phải vì tất cả những biến hóa này của hắn mà hết vui mừng.
Trường đao đụng vào cước đá lên.
Thích khách biết rõ đã mất đi cơ hội tốt ám sát, liền rút chạy qua hướng Diệp Tố Đông.
Diệp Tố Đông kiếm mang đại thịnh, phút chốc đâm ra mười kiếm.
Thích khách liên tục ngăn chặn mười kiếm, những người khác vừa chạy tới thì bật lên, ẩn vào trong đao mang, phóng lên cao.
Lão Công Công lúc này đi tới bên Chu Nguyên Chương, phòng ngừa đối phương lại liều chết đánh lén.
Cao thủ áo xám gầm lên một tiếng, người liền gậy đánh mạnh lên thích khách tại đỉnh khoang thuyền ở phía trên đao mang.
Thương thương một loạt tiếng giao kích vang lên, thích khách kêu to một tiếng, phá đỉnh mà đi, một chùm máu rơi xuống.
Cao thủ áo xám rơi trở xuống trên mặt đất, đồng thời phun ra một ngụm máu, đứng ngay tại chỗ nhắm mắt chữa thương, nhìn lại không quá đáng ngại.
Hàn Bách nhìn lỗ hổng bị phá trên đỉnh khoang thuyền, đứng ở tại sau cái bàn thứ hai vì hắn mà gặp họa nát vụn, hoảng sợ hỏi: Người nào mà lợi hại như thế?
Chu Nguyên Chương đứng lên, tay đặt lên vai hắn, mỉm cười nói: Đây là Thủy Nguyệt Đại Tông thủ tịch giáo tọa của Mạc phủ tại Đông Doanh. Chuyên sứ thực sự là phúc tướng của trẫm.
Ngoại trừ lão Công Công, người áo xám cùng Hàn Bách, toàn bộ đều quỳ sát trên mặt đất, sợ hãi thỉnh tội.
Chu Nguyên Chương hừ lạnh một tiếng hỏi: Bị thương bao nhiêu người?
Có người đáp: Chết hai người, đều là một đao trí mạng.
Lúc này Mị Nương đẩy cửa vào tới, trông thấy Diệp Tố Đông thân là Thống lĩnh cấm vệ cũng quỳ trên mặt đất, hoảng sợ nhìn Chu Nguyên Chương, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống trên mặt đất.
Chu Nguyên Chương hai mắt hiện lên tức giận, rồi nhanh chóng tiêu tan, hướng Mị Nương nói: Trẫm đêm nay thực phi thường hài lòng, ban thưởng ngươi hoàng kim hai mươi lượng, miễn cho thuyền Hương Túy của ngươi tất cả các loại thuế trong hai năm, Tú Vân đêm mai đưa tới cung cho Trẫm, Diễm Phương thì phải xem Phác đại nhân khi nào có hứng thú rồi.
Mị Nương cả thân run rẩy, nhưng vẫn là vui nhiều hơn sợ, dập đầu tạ ân.
Cao thủ áo xám điều tức xong, mở mắt ra, vội quỳ xuống tạ lỗi. Chu Nguyên Chương vui vẻ nói: Làm gì có tội, nếu không có Bích huynh liều chết đánh địch, Trẫm thực sự là khuôn mặt khó giữ. Mỉm cười nhìn vết máu của Thủy Nguyệt Đại Tông trên mặt đất, thản nhiên nói: Trẫm ban thưởng ngươi một gốc tiên sâm, một bình Thanh Khê Lưu Tuyền, ba ngày nghỉ ngơi, để Bích huynh có thể quay về Quỷ Vương phủ tĩnh dưỡng.
Hàn Bách kinh ngạc nhìn cao thủ áo xám kia, thầm nghĩ nguyên lai hắn là đến từ Quỷ Vương phủ.
Lúc này hắn càng thêm không hiểu rõ quan hệ giữa Quỷ Vương cùng Chu Nguyên Chương.
Chu Nguyên Chương hạ mệnh lệnh: Toàn bộ cho ta đứng lên.
Diệp Tố Đông đứng lên, Mị Nương hai chân vẫn như nhũn ra, may được Hàn Bách đem nàng lôi đứng lên, còn ôm eo thon của nàng thấp giọng nói: Cũng may là đỉnh khoang thuyền bị xuyên thủng, nếu là đáy thuyền bị phá, đêm nay ta đã không ngủ lại được.
Mị Nương khôi phục hơi sức, không nỡ mà nhẹ nhàng đẩy hắn ra, liếc mắt thâm tình.
Chu Nguyên Chương cười nói: Văn Chính, ngươi đêm nay muốn phong lưu cũng không được rồi. Nguyệt nhi bởi vì tìm ngươi khắp nơi không được, về phủ hướng Nhược Vô huynh khóc lóc kể lể, cuối cùng tra được ngươi đã đến đây, đã phái Kinh Thành Lãnh tới áp giải ngươi đi gặp Nguyệt nhi. Ngươi cho rằng có thể ở đây qua đêm sao? Rồi xoay người sải lớn mà đi.
Mọi người cuống quít vây quanh hắn rời đi.
Lúc Lão Công Công đi qua bên cạnh Hàn Bách thì hiền lành mà vỗ đầu vai hắn, biểu thị khen ngợi.
Người áo xám thì thấp giọng nói: Nhanh đi gặp Nguyệt nhi, không cho phép khi dễ nàng đó! Thân mật cười theo sát ra ngoài.
Hàn Bách đang muốn ly khai, Mị Nương vội kéo ống tay áo điềm đạm đáng yêu nói: Đại nhân còn có thể lại đến không?
Hàn Bách vỗ vỗ khuôn mặt nàng, thấp giọng nói: Bảo sáu cái tiểu mỹ nhân cùng Diễm Phương chờ ta. Ta có thời gian lập tức tới tìm các nàng vui vẻ.
Mị Nương mừng rỡ, kéo hắn hướng cửa sảnh đi đến, nồng nàn không nỡ rời mà nói: Nhớ kỹ! Mị Nương sẽ mỗi ngày đều mong chờ công tử tới đó!
Hàn Bách thầm nghĩ: yên tâm đi! Chơi đùa vui như thế, có bị xiềng xích ta cũng sẽ bò tới.
Sáu nữ luân phiên song song múa tới trước bàn tiệc, làm ra các loại mê người phong thái. Lúc này đến phiên Hồng Điệp Nhi cùng Lục Điệp Nhi, hai nàng càng đặc biệt ra sức, mị nhãn long lanh ôm lấy Hàn Bách, bày ra tất cả khả năng mê người của thân thể.
Hàn Bách mặt ngoài biểu hiện bộ dáng mê say, trong lòng lại rất nhanh tính toán nói: Có phải Hoàng thượng muốn tiểu thần giết chết Lam Ngọc hay không?
Chu Nguyên Chương thấy hắn đối diện với tràng cảnh làm lòng người phiêu đãng như vậy, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh thư thế, trong lòng thầm khen, thản nhiên nói: Tiểu tử thật có bản lĩnh, nhưng ngươi chỉ đoán đúng phân nửa, người trẫm muốn giết là thủ tịch cao thủ trong đám cận vệ của hắn, 『 Vô Định Phong 』Liên Khoan. Người này cũng là đệ nhất mưu sĩ trong đám thủ hạ của hắn. Nếu trừ được người này, Lam Ngọc sẽ như mất đi cánh tay phải, giả như hắn cùng ngoại nhân có mưu phản, uy hiếp cũng sẽ không lớn.
Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: Hoàng thượng đã biết hắn bí mật mưu đồ tạo phản, vì sao không dứt khoát giết luôn Lam Ngọc?
Chu Nguyên Chương hừ lạnh nói: Thứ nhất, thủy chung không có chứng cứ rõ ràng, càng trọng yếu là ở trước khi cải cách quân chế, nếu cố gán lấy tội danh đó trị Lam Ngọc tử tội, sẽ khiến Phòng tướng(tướng biên phòng) giữ trọng binh tại biên giới sinh ra dị tâm, nói không chừng lại cùng Lam Ngọc kết thành một mạch. Cho nên, trẫm muốn lúc ngươi giết Liên Khoan thì giả như ân oán giang hồ.
Hàn Bách nhớ tới Lãng Phiên Vân, vỗ ngực cam đoan: Chỉ cần hắn tại kinh sư, dù cho hắn trốn ở trong nhà xí cả ngày, ta đều có thể bảo chứng trong vòng ba ngày, lấy mạng chó của hắn.
Chu Nguyên Chương hài lòng nói: Nhớ kỹ việc này không thể để liên lụy Quỷ Vương. Lát nữa, trẫm sẽ đem tư liệu có liên quan đến hắn giao cho ngươi.
Sáu nữ bỗng ngừng lại, bỏ quạt lông xuống, cởi lụa mỏng sau lưng, lộ ra làn da trần sáng bóng, chỉ che đậy bộ vị trọng yếu nhất trên thân thể mỹ lệ.
Điệu múa tiếp sau càng ướt át sôi động.
Nhưng Chu Nguyên Chương nhìn như không thấy, lãnh tĩnh nói: Chuyện thứ hai, trẫm muốn gặp Tần Mộng Dao, ngươi an bài cho trẫm.
Hàn Bách lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, không thốt được lời nào.
Chu Nguyên Chương nói qua muốn đem Tần Mộng Dao lấy tới tay, để bồi thường nổi khổ mất đi Ngôn Tĩnh Am. Nếu mình cầu Tần Mộng Dao đi gặp hắn, chẳng lẽ không phải có ẩn ý đem Tần Mộng Dao cho hắn sao.
Chu Nguyên Chương không hài lòng nói: Ngươi sở dĩ có thể được hai đại thánh địa cầm cự, toàn bộ bởi vì Tần Mộng Dao nhìn trúng ngươi, ngươi sẽ không nói là không có liên hệ với nàng, tìm không được nàng đi?
Hàn Bách biết rõ tuyệt đối không thể đắc tội Chu Nguyên Chương, than thở: Mộng Dao tiểu thư siêu nhiên trần thế, độc lai độc vãng. Tiểu thần chỉ có thể vì hoàng thượng phụ trách truyền đạt tin tức. Còn nàng có đáp ứng hay không, tiểu thần thật không có nắm chặt.
Chu Nguyên Chương thoải mái đáp: Đương nhiên là như vậy, Tần Mộng Dao liền giống như Ngôn Tĩnh Am trước đây, ai! Ngẩn ngơ nhìn về phía sáu nữ, lại như đang nhìn đến một thời điểm nào đó trong dĩ vãng.
Hàn Bách thở ra một hơi, nhắc nhở: Hoàng thượng còn có một cái phân phó a!
Chu Nguyên Chương rùng mình tỉnh lại, chần chờ một lát, nói: Trẫm muốn ngươi thử sự chân thành của Trần quý phi thay trẫm.
Hàn Bách kịch chấn hỏi: Cái gì?
Vừa đúng lúc này tiếng nhạc chợt ngừng, chúng nữ nhất tề quỳ xuống thi lễ, Hàn Bách lúc này sững như trời chồng, dọa cho chúng nữ cùng nữ nhạc công cũng hoảng sợ phải nhìn lại.
Hàn Bách dấu diếm bối rối, mượn thế đứng lên, kín kẽ như bưng mà cất tiếng: Thiên hạ lại có như thế diệu vũ, tới! Để ta thưởng thức cái miệng nhỏ của từng người nào. Sải bước đi ra.
Sáu nữ kêu lên sợ hãi vội trốn vào phòng trong, nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu dùng mị nhãn nguýt hắn.
Ánh mắt Hàn Bách nhìn tới đội nữ nhạc công, thấy các nàng niên kỷ mặc dù hơi lớn chút, nhưng không có chỗ nào mà không phải là mỹ nhân sắc đẹp thiên bẩm, cười đùa cợt nhả đi đến phía các nàng.
Chúng nữ vừa mừng vừa sợ, liền đứng dậy hướng hai cái cửa hông mà chạy tán loạn như chim như thú, Hàn Bách lợi dụng cơ hội đông sờ soạng, tây nắn bóp, chiếm hết tiện nghi.
Chu Nguyên Chương ôm bụng cười cười nói: Cái tiểu tử này, y như ta lúc trẻ, hy vọng khi đến tuổi như ta v có thể bảo trì loại này tâm tình lợi dụng cơ hội. Trong lời nói bao hàm ẩn ý.
Diệp Tố Đông cùng Mị Nương cười nói trở lại
Chu Nguyên Chương ngoắc tay gọi Diệp Tố Đông đi qua.
Mị Nương ngầm kéo ống tay áo Hàn Bách, Hàn Bách biết ý theo sát nàng đi ra khỏi đại sảnh.
Mị Nương đẩy hắn đi vào một cái cửa khác trên tầng lầu, bên trong đen kịt, Hàn Bách vừa mới bước vào, Mị Nương liền lấy tay đóng cửa, nhào vào trong lòng hắn.
Liền chính cô ta cũng không hiểu rõ, tâm hồn thiếu nữ đã sớm an tĩnh nhiều năm qua, vì sao tại trước nam tử này lại hoàn toàn không chịu được một kích, xuân tình dâng trào, đến mức hồ đồ không thể tự khống chế được mình.
Hàn Bách ôm cái mỹ phụ thành thục dáng nóng tình sôi này, tại trong phòng tối, thầm nghĩ thời gian không nhiều, cần nhất là phải tốc chiến tốc thắng, một tay ra sức vuốt ve, tay kia thì nhấc váy áo của nàng lên, kiếm đến giày đến (đã sẵn sàng lên đường), lập tức lên ngựa.
Mị Nương chìm vào trong nửa điên cuồng sung sướng, thuần thục mà phụ họa theo, không ngừng được Hàn Bách đưa lên cực lạc cao trào mà ngay cả trong mộng tưởng cũng không được, khi Hàn Bách buông ra thì nàng đã như một khối bùn nhão.
Mị Nương nỗ lực dựa lên tường, thở dồn dập nói: Công tử mau trở về đi thôi! Bọn họ sẽ hoài nghi đó.
Hàn Bách hôn nàng một cái rồi lưu luyến, không nỡ mà trở lại đại sảnh, đúng lúc sáu vị nữ lang đã đổi y phục và trang sức khác, nhẹ nhàng đi tới, làm cho hắn trở về không đến nỗi chướng mắt, chỉ có vị cao thủ áo xám kia hai mắt ẩn giấu thần quang nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
Chu Nguyên Chương vừa nói xong cùng Diệp Tố Đông, mỉm cười nhìn các nàng ngồi xuống.
Sáu nữ hiển nhiên mới tắm rửa xong, làn mỏng son phấn, thân thể thơm tho, dù là ai cũng nhìn ra sau lớp lụa mỏng khoác ngoài, các nàng không có mặc thêm cái gì, so với trang phục lộng lẫy lúc ban đầu thì càng cám dỗ người gấp trăm lần.
Hồng Điệp Nhi cùng Lục Điệp Nhi đối hắn thân thiết vô cùng, Hồng Điệp Nhi ghé sát vào lỗ tai hắn nói: Hàn công tử a! Tỷ muội thiếp thân hỏi chàng, rảnh rỗi có thể thường tới tìm chúng ta không, các nàng đều cam tâm tình nguyện bồi công tử qua đêm, không cầu có quà tặng cũng chẳng tính gì.
Hàn Bách cười nói: Đương nhiên có thể! Đầu lại đang nghĩ, thảo nào như thế nhiều người tại thanh lâu vung tiền như nước, tới táng gia bại sản, những lời nói mê người như vậy, Tả Thi, Chiêu Hà các nàng là tuyệt không nói được. Hương hoa nhà không bằng hương hoa dại, chính là đạo lý này.
Trong lòng cũng thấy khổ não, chính mình kỳ thực là một kẻ nghèo hàn. Nghĩ lại, sau này phải nịnh bợ Phạm lão tặc tốt hơn, lừa hắn lấy cái bảo tàng làm vốn đem ra ăn chơi đàng điếm mới được. Lúc này Mị Nương thướt tha đi tới, trên nét mặt tràn đầy nét biếng nhác thỏa mãn động nhân phong tình sau cơn mây mưa, chúng nữ cùng Chu Nguyên Chương nhìn thấy đều ngây người ngẩn ngơ.
Mị Nương mặt xinh chợt đỏ, xoay đầu liếc mắt nhìn Hàn Bách, khiến cho tim hắn chợt mềm hẳn đi, nhất là hắn mới vừa cùng cái diễm phụ thành thục này nảy ra quan hệ thân thể, cảm thụ càng sâu.
Sau một phen mời rượu, Mị Nương đánh cái ánh mắt, chúng nữ ngoan ngoãn rời đi.
Mị Nương lại cười nói: Hai gian phòng hảo hạng đều đã chuẩn bị tốt, chăn gối mền nệm cũng đổi đồ mới, Trần đại gia cùng Hàn công tử mời đi nghỉ ngơi. Hàn Bách nhìn Diệp Tố Đông, thấy hắn nhìn lại cười khổ bất đắc dĩ, làm cái biểu tình muốn phụ trách thủ vệ.
Chu Nguyên Chương cười vui vẻ, đang muốn hướng Hàn Bách nói chuyện, tiếng nước bên ngoài thuyền chợt vang lên, tiếp theo nghe lão Công Công quát lớn: Là cao nhân phương nào!
Đương đương đương! Sau một loạt tiếng giao vang lên, truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết.
Cao thủ áo xám hai mắt đang nhắm liền mở, nhưng vẫn là yên tĩnh mà ngồi.
Diệp Tố Đông cũng biểu hiện ra phong phạm cao thủ, bỗng chốc vọt đến phía sau Chu Nguyên Chương, toàn bộ tinh thần tập trung phòng bị.
Hàn Bách thất kinh, trừ phi là cao thủ như Bàng Ban, Lý Xích Mi, Hồng Nhật Pháp Vương, còn ai dám tới ám sát Chu Nguyên Chương, nhưng bọn hắn trước lúc chưa rõ âm mưu, tuyệt sẽ không đả thảo kinh xà.
Một tay vội ôm Mị Nương đang hoa dung thất sắc, không quên hôn một cái lên mặt nàng, nhảy vượt qua bàn, đưa nàng tới cửa hông, kêu lên: Dẫn các nữ nhi láu lỉnh của nàng núp đi, không nên đi ra. Khi hắn vừa cài then cửa thì có tiếng gió thổi vang lên, đao khí kinh người xuyên cửa sổ mà vào, một cái hắc y nhân cao to đầu che kín, theo ánh đao phá cửa sổ mà vào, lão Công Công đuổi theo phía sau.
Cao thủ áo xám cùng Diệp Tố Đông đồng thời giáp công.
Hai gậy một kiếm, như sóng nước đập bờ nhằm người đến cuốn tới.
Chu Nguyên Chương cũng thần sắc khẽ động, hướng người nọ nhìn qua, nhưng rất nhanh liền hồi phục lãnh tĩnh, có khí khái trước thái sơn sụp đổ cũng không sợ.
Bang bang phanh!
Các cửa sổ hai bên trái phải cùng lúc bị phá vỡ, cao thủ tùy tùng của Chu Nguyên Chương lao vào, vây quanh yểm hộ.
Hàn Bách vừa nhìn kiểu dáng kỳ lạ sắc bén của loại đao Nhật Bản trên tay đối phương, liền biết người này không phải do Phương Dạ Vũ phái tới.
Trường đao của thích khách điểm lên bệ cửa sổ, người bỗng nhiên hiện lên cách hơn mười thước, giống như là con dơi trượt lên đỉnh khoang thuyền, tránh khỏi hai gậy của cao thủ áo xám cùng trường kiếm của Diệp Tố Đông.
Lão Công Công như bóng với hình, đuổi tới, một quyền nhằm thích khách đánh tới, kình phong nổi lên.
Thích khách lộ vẻ cực kỳ kiêng kỵ lão Công Công, xoay tay lại ánh đao chợt lóe, hàn mang tăng vọt, phá vỡ tiên thiên quyền kình có thể tan mệnh, rồi như trái với lý lẽ tự nhiên đột ngột dừng lại, rơi xuống dưới. Bóng người chợt lóe, đã đứng ngạo nghễ giữa sảnh. Trong lúc hạ xuống, xoay người hướng về phía Chu Nguyên Chương. Sắp chạm đất thì hai chân gập lại, đạp lên mặt đất, người như đạn pháo hướng Chu Nguyên Chương đang ngồi ở bên kia bàn tròn vọt tới, còn tránh khỏi cao thủ áo xám cùng Diệp Tố Đông đang trái phải vòng theo bàn giáp công lao tới, lão Công Công lúc này từ không trung hạ xuống, bản thân đã muôn một bước.
Những cao thủ khác mặc dù ồ ạt lao lên, đều chậm nửa bước.
Toàn bộ quá trình chỉ là vừa đủ thời gian nháy mắt hai lần, thế nhưng là cái thích khách này lại biểu thị ra có thể sánh cùng Bàng Ban và Lãng Phiên Vân, từ tuyệt thế khinh công đao pháp, cùng tinh thải tuyệt luân thủ pháp dụ địch cùng chiến lược hoàn toàn kín kẽ.
Cho dù cao minh như Lãng Phiên Vân hay Bàng Ban, có khả năng cũng không trụ được tam đại cao thủ lão Công Công, cao thủ áo xám, cùng Diệp Tố Đông giáp công. người này như chạy không phải chạy, mọi cách dụ địch, lợi dụng tâm lý không dám vượt qua long thể Chu Nguyên Chương của Diệp Tố Đông cùng cao thủ áo xám, tận dụng một đường khe hở.
Chu Nguyên Chương vẫn khí định thần nhàn, chỉ là một đôi long nhãn bắn ra kỳ quái thần sắc, nhìn chằm chằm vào mắt thích khách kia.
May là Hàn Bách cũng là loại không nói quy củ, vừa thấy thích khách thoát khỏi ngăn chặn của Diệp Tố Đông cùng cao thủ áo xám, lập tức biết không ổn, tận sức thi triển ma công, lộn một vòng lên trên bàn, lúc này thấy thích khách người liền đao phóng tới, người chưa đến đao khí đã lại, quát lên một tiếng lớn, vận kình đạp vỡ bàn tròn, hộ tại trước người Chu Nguyên Chương.
Đao mang(đao khí) phá không mà đến.
Hàn Bách như vào hầm băng, thiếu chút nữa toàn thân cứng đờ, biết rõ nếu để đối phương đâm trúng, không chỉ chính mình bị chia làm hai, ngay cả Chu Nguyên Chương cũng trốn không thoát, tại thời đểm sinh tử tồn vong, ma công toàn diện phát huy, một tiếng quát lên điên cuồng, vung quyền đánh vào đao, một ... khác quyền hướng mặt đối phương đánh qua.
Trong mắt thích khách ánh lênvẻ giễu cợt, hai tay đẩy ra, trường đao hình dạng cổ quái mang theo dày đặc đao khí, từ trước ngực bắn tới, còn phun ra một hơi chân khí, đánh chặn quyền kình đối phương.
Nhưng Hàn Bách ha ha cười, nắm tay đánh về phía trường đao thu hồi hộ tại trước ngực, phía dưới im hơi lặng tiếng đá vào sống lưng trường đao.
Chổ tuyệt diệu của hắn là đợi lực đâm của trường đao đối phương vừa tận, là lúc có đi không về khó sinh biến hóa, mới dùng ra chân chính tuyệt chiêu cứu mạng, cho dù Bàng Ban hay Lãng Phiên Vân, cũng phải vì tất cả những biến hóa này của hắn mà hết vui mừng.
Trường đao đụng vào cước đá lên.
Thích khách biết rõ đã mất đi cơ hội tốt ám sát, liền rút chạy qua hướng Diệp Tố Đông.
Diệp Tố Đông kiếm mang đại thịnh, phút chốc đâm ra mười kiếm.
Thích khách liên tục ngăn chặn mười kiếm, những người khác vừa chạy tới thì bật lên, ẩn vào trong đao mang, phóng lên cao.
Lão Công Công lúc này đi tới bên Chu Nguyên Chương, phòng ngừa đối phương lại liều chết đánh lén.
Cao thủ áo xám gầm lên một tiếng, người liền gậy đánh mạnh lên thích khách tại đỉnh khoang thuyền ở phía trên đao mang.
Thương thương một loạt tiếng giao kích vang lên, thích khách kêu to một tiếng, phá đỉnh mà đi, một chùm máu rơi xuống.
Cao thủ áo xám rơi trở xuống trên mặt đất, đồng thời phun ra một ngụm máu, đứng ngay tại chỗ nhắm mắt chữa thương, nhìn lại không quá đáng ngại.
Hàn Bách nhìn lỗ hổng bị phá trên đỉnh khoang thuyền, đứng ở tại sau cái bàn thứ hai vì hắn mà gặp họa nát vụn, hoảng sợ hỏi: Người nào mà lợi hại như thế?
Chu Nguyên Chương đứng lên, tay đặt lên vai hắn, mỉm cười nói: Đây là Thủy Nguyệt Đại Tông thủ tịch giáo tọa của Mạc phủ tại Đông Doanh. Chuyên sứ thực sự là phúc tướng của trẫm.
Ngoại trừ lão Công Công, người áo xám cùng Hàn Bách, toàn bộ đều quỳ sát trên mặt đất, sợ hãi thỉnh tội.
Chu Nguyên Chương hừ lạnh một tiếng hỏi: Bị thương bao nhiêu người?
Có người đáp: Chết hai người, đều là một đao trí mạng.
Lúc này Mị Nương đẩy cửa vào tới, trông thấy Diệp Tố Đông thân là Thống lĩnh cấm vệ cũng quỳ trên mặt đất, hoảng sợ nhìn Chu Nguyên Chương, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống trên mặt đất.
Chu Nguyên Chương hai mắt hiện lên tức giận, rồi nhanh chóng tiêu tan, hướng Mị Nương nói: Trẫm đêm nay thực phi thường hài lòng, ban thưởng ngươi hoàng kim hai mươi lượng, miễn cho thuyền Hương Túy của ngươi tất cả các loại thuế trong hai năm, Tú Vân đêm mai đưa tới cung cho Trẫm, Diễm Phương thì phải xem Phác đại nhân khi nào có hứng thú rồi.
Mị Nương cả thân run rẩy, nhưng vẫn là vui nhiều hơn sợ, dập đầu tạ ân.
Cao thủ áo xám điều tức xong, mở mắt ra, vội quỳ xuống tạ lỗi. Chu Nguyên Chương vui vẻ nói: Làm gì có tội, nếu không có Bích huynh liều chết đánh địch, Trẫm thực sự là khuôn mặt khó giữ. Mỉm cười nhìn vết máu của Thủy Nguyệt Đại Tông trên mặt đất, thản nhiên nói: Trẫm ban thưởng ngươi một gốc tiên sâm, một bình Thanh Khê Lưu Tuyền, ba ngày nghỉ ngơi, để Bích huynh có thể quay về Quỷ Vương phủ tĩnh dưỡng.
Hàn Bách kinh ngạc nhìn cao thủ áo xám kia, thầm nghĩ nguyên lai hắn là đến từ Quỷ Vương phủ.
Lúc này hắn càng thêm không hiểu rõ quan hệ giữa Quỷ Vương cùng Chu Nguyên Chương.
Chu Nguyên Chương hạ mệnh lệnh: Toàn bộ cho ta đứng lên.
Diệp Tố Đông đứng lên, Mị Nương hai chân vẫn như nhũn ra, may được Hàn Bách đem nàng lôi đứng lên, còn ôm eo thon của nàng thấp giọng nói: Cũng may là đỉnh khoang thuyền bị xuyên thủng, nếu là đáy thuyền bị phá, đêm nay ta đã không ngủ lại được.
Mị Nương khôi phục hơi sức, không nỡ mà nhẹ nhàng đẩy hắn ra, liếc mắt thâm tình.
Chu Nguyên Chương cười nói: Văn Chính, ngươi đêm nay muốn phong lưu cũng không được rồi. Nguyệt nhi bởi vì tìm ngươi khắp nơi không được, về phủ hướng Nhược Vô huynh khóc lóc kể lể, cuối cùng tra được ngươi đã đến đây, đã phái Kinh Thành Lãnh tới áp giải ngươi đi gặp Nguyệt nhi. Ngươi cho rằng có thể ở đây qua đêm sao? Rồi xoay người sải lớn mà đi.
Mọi người cuống quít vây quanh hắn rời đi.
Lúc Lão Công Công đi qua bên cạnh Hàn Bách thì hiền lành mà vỗ đầu vai hắn, biểu thị khen ngợi.
Người áo xám thì thấp giọng nói: Nhanh đi gặp Nguyệt nhi, không cho phép khi dễ nàng đó! Thân mật cười theo sát ra ngoài.
Hàn Bách đang muốn ly khai, Mị Nương vội kéo ống tay áo điềm đạm đáng yêu nói: Đại nhân còn có thể lại đến không?
Hàn Bách vỗ vỗ khuôn mặt nàng, thấp giọng nói: Bảo sáu cái tiểu mỹ nhân cùng Diễm Phương chờ ta. Ta có thời gian lập tức tới tìm các nàng vui vẻ.
Mị Nương mừng rỡ, kéo hắn hướng cửa sảnh đi đến, nồng nàn không nỡ rời mà nói: Nhớ kỹ! Mị Nương sẽ mỗi ngày đều mong chờ công tử tới đó!
Hàn Bách thầm nghĩ: yên tâm đi! Chơi đùa vui như thế, có bị xiềng xích ta cũng sẽ bò tới.
/217
|