Phúc Vũ Phiên Vân

Q.9 - Chương 233 - Trận Chiến Ở Hương Cư

/217


Lên lầu trước nhất là Thích Trường Chinh.

Hắn là người rất không thích dây dưa, muốn làm sẽ làm, so với Hàn Bách càng không kiêng nể gì cả. Vừa bước lên thang lầu, hắn đã ra sức ôm lấy eo nhỏ hai nữ, miệng thì phát ra tiếng cười khiêu khích, sung sướng.

Thải Phượng Nhi cùng Tử Yến Nhi nhanh chóng áp sát thân thể đầy đặn vào, đồng thời chủ động cọ sát vào thân thể hắn.

Thích Trường Chinh tự biết mình không có ma chủng như Hàn Bách, chỉ có nhờ vào tiếp xúc để kích thích hai nàng yêu nữ mê say, cho nên không thể không mượn tiên thiên kỳ công kích thích huyệt vị tình dục mà Hàn Bách đã nhắc tới. Hắn liền dùng tay chậm rãi thi triển thủ pháp dọc theo phần eo các nàng, thật có chút dùng dao mổ trâu cắt tiết gà. Rồi cười nói: Có phải muốn các nàng làm tư thế nào cũng được hay không?

Thải Phượng Nhi đưa tay áo che mặt, hi hi cười nói: Thích gia thật là quá xấu đi.

Tử Yến Nhi ép chặt bộ ngực sữa vào bên hông hắn, đỏ mặt nói: Thích gia thích tư thế gì, tỷ muội thiếp sẽ nghe theo phân phó.

Thích Trường Chinh thầm kêu lợi hại, hai nữ, một làm bộ xấu hổ, một làm như lớn mật, kẻ xướng người họa, cùng nhau phối hợp thật khiến người động tâm.

Lúc này, ba người đi tới sảnh nhỏ ở tầng hai, trước mắt là một hành lang nhỏ, mỗi bên có hai gian phòng lớn.

Thích Trường Chinh hôn lên khuôn mặt rất mịn màng của Tử Yến Nhi, một tay thì mân mê bộ ngực căng tròn rất co dãn của Thải Phượng Nhi, cười nói: Đừng đáp ứng dễ dàng như thế. Có mấy tư thế cũng không phải dễ dàng làm được.

Thải Phượng Nhi lần đầu tiên thân mật cùng nam nhân có mị lực như vậy, lại bị bàn tay to của hắn thỏa sức mân mê chơi đùa, hơi thở gấp gáp: Chàng chỉ cho người ta là được mà? Rồi kéo hắn vào trong gian phòng đầu tiên bên phải.

Gần như cửa vừa đóng lại, động tình khó cưỡng, hai nữ tranh nhau giúp hắn cởi áo ra.

Thích Trường Chinh vốn là khách quen thanh lâu, đâu còn khách khí, hai tay đồng thời xuất kích, vừa chiếm đoạt, vừa xé mở xiêm y mỏng manh của hai nữ. Hai thân thể không chút che đậy hiện ra trông rất nóng bỏng, mê người vô cùng. Yêu nữ Thiên Mệnh giáo thật không hổ là sở trường lấy sắc đùa bỡn nam nhân. Đáng tiếc lần này lại gặp phải khắc tinh có chuẩn bị mà đến.

Thích Trường Chinh ghi nhớ lời Hàn Bách nói, giữ lấy một điểm thanh minh cho tinh thần, không cho chân khí đan điền hạ xuống. Cho nên, ngay cả khi bị nhục dục hai nữ kích thích, vẫn không mất đi linh giác, mà bắt đầu tiến hành đại nghiệp chinh phục hai nữ.

Lúc này, Phong Hành Liệt cùng hai nàng Diễm Phương và Hoàng Oanh Nhi cũng tiến vào gian phòng đối diện.

Hắn nhã nhặn hơn Thích Trường Chinh nhiều, kéo hai nữ ngồi vào bên cạnh, vừa định nói mấy câu thì Hoàng Oanh Nhi đã ưỡn người đưa những đường cong cực đẹp tớ mắt hắn.

Phong Hành Liệt thấy ánh mắt nàng đã không chịu nổi kích thích, tim đập dồn dập có thể nghe rõ, cả người nổi đỏ, biết nàng mặc dù phụng mệnh đối phó mình, nhưng lại không kìm được lòng mà yêu thích hắn, cho nên thi triển mị thuật không được. Bất giác thấy thương cảm nàng. Lén nhìn Diễm Phương, thấy nàng đang vô thức đùa bỡn góc áo, nước sơn đen bóng chiếu sáng vẻ mờ mịt trong ánh mắt, tựa hồ nội tâm mâu thuẫn cực kỳ.

Hoàng Oanh Nhi thì xuân tình bộc phát, hai tay ôm chặt hắn, khôi hài vô cùng.

Phong Hành Liệt thầm thở dài, quyết định điểm huyệt đạo của nàng, để qua bên.

Diễm Phương bỗng không nghe được thanh âm Hoàng Oanh Nhi, đôi mắt xinh đẹp nhìn lại, ngạc nhiên hỏi: Vì sao công tử điểm huyệt đạo Oanh tỷ?

Phong Hành Liệt nhìn vẻ mặt yêu kiều như hoa tươi của nàng, lông mày hơi nhíu lại, mỉm cười nói: Bởi vì ta không biết làm sao cự tuyệt nàng, đành dùng hạ sách này vậy.

Diễm Phương tiến đến gần, dựa vào hắn, ngạc nhiên hỏi: Công tử không thích cùng chúng ta sao?

Phong Hành Liệt cười khổ nói: Không phải không yêu thích các nàng. Mà là cảm thấy vừa gặp đã cùng nhau giao hoan, kiểu tằng tịu nam nữ này cảm giác thật khó chịu. Cho nên, ta nghĩ mọi người cùng nhau nói chuyện, nàng phản đối sao?

Diễm Phương định thần nhìn hắn một hồi lâu rồi gật đầu nói: Thiếp thân đã rõ ý nghĩ của công tử, nhưng cũng hy vọng công tử biết rõ, thiếp thân sở dĩ cảm thấy thần hồn bối rối, cũng không phải sợ giao thân xác cho chàng, mà chỉ vì nguyên nhân khác mà thôi.

Phong Hành Liệt giả vờ ngạc nhiên hỏi: Lại là vì nguyên nhân gì chứ?

Trong mắt Diễm Phương hiện lên vẻ sợ hãi, cúi đầu cắn môi nói: Thiếp thân sợ rằng công tử sau này sẽ căm ghét người ta.

Phong Hành Liệt biết rõ lời này nửa thật nửa giả. Thực tế, đích xác nàng sinh ra tình cảm với mình. Cho nên nàng chìm trong mâu thuẫn giữa việc trung với Thiên Mệnh giáo và việc luyến ái mình.

Nếu mà sau này, thân phận bị vạch trần thì nàng đương nhiên sợ hắn sẽ khinh bỉ cùng chán ghét nàng.

Phong Hành Liệt thở dài, vươn mình đứng lên, đi tới phía cửa sổ, cúi nhìn cảnh đẹp sân vườn phía dưới, một lúc lâu cũng không có nói chuyện.

Diễm Phương đi tới phía sau, dựa sát vào hắn, buồn bã hỏi: Công tử đang suy nghĩ cái gì?

Phong Hành Liệt lãnh đạm nói: Ta đang nghĩ, báo thù tranh đoạt trong cuộc sống vì sao mãi không ngừng nghỉ. Rất nhiều năm trước, liền có người đưa ra 『thiên giá chi hành dã, thiên hạ vi công』 sở dĩ 『nhân bất độc thân kỳ thân, bất độc tử kỳ tử, sử lão hữu sở chung, tráng hữu sở dụng, ấu hữu sở trường, quan quả cô độc phế tật giả giai hữu sở dưỡng. 』Nhưng mà cho đến bây giờ, đã rất nhiều năm sau, chúng ta vẫn là một chút tiến bộ cũng không có. Có phải nhân tính con người đích thật là xấu xa không chứ?

Diễm Phương ngây người ngẩn ngơ: Thiếp chưa bao giờ nghĩ tới đạo lý thâm ảo như thế. Trong lòng không khỏi nảy sinh sùng mộ nam nhân tràn đầy chính khí này. Chỉ có người như vậy, mới xứng là anh hùng hảo hán. Lúc này, trong lòng nàng tràn ngập tình cảm cao thượng, không chút dục vọng nào.

Đúng vào lúc này, Phong Hành Liệt nhìn thấy vài bóng người nhảy vào trong vườn. hắn liền cảnh cáo cho Thích Trường Chinh ở phòng đối diện, bảo Diễm Phương trốn qua một bên, rồi tiếp nối hồng thương, lao ra khỏi phòng.

Hai người phá cửa sổ mà vào, từ hai đầu sảnh hanh lang đánh tới, chính là hai đại hung nhân Do Tàn Địch và Cường Vọng Sinh.

Thích Trường Chinh ở phòng đối diện chỉ đủ thời gian mặc vào quần ngắn, trong tiếng thét kinh hãi của hai nữ chụp đao nhảy xuống sân. Chân chưa chạm đất, Liễu Dao Chi cùng Ưng Phi đã mãnh liệt tấn công tới, không cho hắn có cơ hội thở dốc.

Lý Xích Mi sớm quyết định chủ ý, muốn giết chết Hàn Bách trước khi Chân Tố Thiện tiếp xúc với hắn.

Hắn vốn không tán thành Niên Liên Đan và Nhậm Bích đi ám sát Phong Hành Liệt. Đương nhiên không phải hắn có hảo cảm Phong Hành Liệt, mà là sợ bứt mây động rừng, giết không được Hàn Bách.

Niên Liên Đan theo Liễu phu nhân vô công mà về, còn kéo theo Phạm Lương Cực, khiến cho hắn bị ép phải xuất thủ. Quyết tâm làm tới nơi tới chốn, hắn đơn thương độc mã ngang nhiên ám sát Hàn Bách ngay trên đường. Tiếc là bị Càn La làm cho thất bại trong gang tấc, chỉ đoạt lại được Tử Sa Phi. Vì vậy, quyết tâm giết Hàn Bách chỉ có tăng mà không giảm. Vừa nghe được ba người Hàn Bách đến Hương Túy cư tìm Mị Nương chơi bời. Tưởng rằng bọn họ phong lưu thành tính, đâu biết còn có ẩn tình khác bên trong, vội gọi nhóm bốn đại cao thủ Ưng Phi, lập tức xuất kích. Định thừa dịp ba người đang chìm đắm trong biển tình thì ra sức hạ sát thủ.

Ngàn tính vạn tính, nhưng lại bỏ sót Phạm Lương Cực, không biết hắn đã sớm tiềm nhập vào Hương Túy cư trước một bước. Khi bọn hắn tới thì đúng lúc Phạm Lương Cực từ địa đạo trở về, liền cảnh báo cho Hàn Bách, nên không đến mức chân tay luống cuống.

Hàn Bách thấy người tới chính là Lý Xích Mi, hồn vía lên mây, thuận tay giơ lên một cái ghế nhằm Lý Xích Mi đánh tới.

Bốn nữ vẫn không mảnh vải che thân, thấy vậy thất kinh, bất chấp hổ thẹn, chạy trốn tới góc tường xa nhất.

Lý Xích Mi cười nhạt một tiếng, một ngón tay điểm lên trên ghế.

Ghế bằng gỗ gỗ Toan, rắn chắc như sắt vậy mà lập tức bể nát. Hàn Bách đang cầm chân ghế kêu lên đau đớn, ngã ra sau, lăn tới chỗ cửa có Phạm Lương Cực.

Trong tai truyền đến tiếng Phạm Lương Cực: Tiểu Bách nhi! Dụ hắn tới đây.

Chân chưa đứng vững, Lý Xích Mi đã ấn tới một chưởng.

Hàn Bách quát lớn: Tới rất tốt! Một chưởng đón đỡ.

Lý Xích Mi cười dài, chưởng kình nâng lên mười thành, tăng tốc ấn đến.

Hàn Bách bị ngưng âm chân khí của hắn ép tới thiếu chút nữa thì thở không được, đâu còn dám đón đỡ, một tiếng Phanh lưng liền mạnh mẽ đánh vỡ cửa gỗ phía sau. Vừa định lui vào, nào ngờ Lý Xích Mi đã thừa dịp hắn đụng cửa thì hơi chậm lại trong chớp mắt mà tăng tốc độ ấn trúng lên vai hắn.

May là Hàn Bách đang ở thế lui, lại lập tức vận lên công phu chịu đòn. Nhưng mà, một kích toàn lực của Lý Xích Mi đâu phải chuyện giỡn chơi, chân khí không thể chống cự theo chưởng truyền vào, chấn cho Hàn Bách bay ngược ra sau. Nhưng kì lạ là không có máu phun ra.

Lý Xích Mi không biết ma công của hắn lại có tiến bộ, nhưng mà giờ không phải lúc suy nghĩ nhiều, chỉ hy vọng lấy được mạng hắn nhanh một chút. Hắn liền như quỷ mị đuổi theo vào, lăng không lao xuống.

Đúng vào lúc này, có kình khí ở bên lao tới, một cái tẩu thuốc lá mau lẹ chuẩn xác ra sức đánh tới cột sống của hắn. Nếu như bị đập trúng, đảm bảo nửa cuộc đời còn lại của hắn phải nằm tại trên giường.

Phong Hành Liệt thấy Do Tàn Địch và Cường Vọng Sinh từ hai phương hướng nhào tới, hùng tâm phấn chấn, hét lớn một tiếng, xoay người chặn ở giữa hành lang. Hồng thương như muốn bắn về phía đầu hành lang có Do Tàn Địch cầm sợi liên hoàn khâu đang công tới.

Cường Vọng Sinh thấy mình lại thành đánh vào phía sau, trong lòng vui mừng, độc cước đồng nhân trong tay toàn lực nện tới hậu tâm Phong Hành Liệt. Hắn thầm nghĩ vậy còn không lấy được mạng chó của ngươi thì hồng thương của Phong Hành Liệt chợt từ hông trái thụt trở lại. Đuôi thương như tia chớp bắn mạnh lên đầu đồng đầu nhân.

Liêu Nguyên chân khí mạnh liệt từ thương truyền đến, Bồng một tiếng, liền đẩy Cường Vọng Sinh lui bảy bước. Phong Hành Liệt cũng bị dội ra, lảo đảo ngã tới trước. Trượng Nhị Hồng Thương ở sau lưng từ tay trái chuyển qua tay phải, đã triệt tiêu hơn phân nửa lực đạo, chỉ chúi tới trước hai bước.

Do Tàn Địch thấy Hồng thương chợt tiêu thất tại trước mắt, liền nhớ tới Vô thương thế trong Liêu Nguyên thương pháp. Dù thất kinh, nhưng là thời khắc tình thế này, chỉ có tiến không thể lui, hắn cắn răng, toàn lực đem sợi liên hoàn khâu duỗi thẳng. Mắt thấy muốn bắn trúng đối phương thì Trượng Nhị Hồng Thương như một tia chớp từ hông phải Phong Hành Liệt nhô ra, đánh trúng liên hoàn khâu.

Thương! Từng tiếng vang lên.

Do Tàn Địch hừ thảm một tiếng, cả người bị hồng thương lôi theo, tống ra ngoài cửa sổ, rớt xuống mặt sân.

Ngay cả Phong Hành Liệt cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nghĩ không ra đem hai loại thủ pháp Vô thương thế cùng Tá kính phản dùng chung, lại có thể sinh ra uy lực lớn như thế.

Hắn cũng bị lực phản chấn từ Do Tàn Địch, đẩy lui liền năm bước. Đúng lúc này, Cường Vọng Sinh lại công tới. Hắn vội thi triển hồi mã thương, trước cản một kích vô cùng cấp bách này, rồi mượn thế xoay người, toàn lực đánh ra chiêu ác liệt nhất Uy lăng thiên hạ trong Liêu Nguyên Thương Pháp Thập tam kích, sóng thương cuồn cuộn, kình khí xuy xuy, như trường giang sông lớn cuốn đến Cường Vọng Sinh.

Cường Vọng Sinh mặc dù dũng mãnh, nhưng vừa rồi bị hắn mạnh mẽ đánh lui bảy bước, lại thấy Do Tàn Địch bị hắn một chiêu đánh bay ra ngoài cửa sổ, khí thế giảm xuống. Bây giờ thấy thương ảnh tràn ngập hành lang, đâu còn dám ngạnh chống, vội đổi công làm thủ. Một loạt âm thanh Đốc đốc vang lên, cánh tay Cường Vọng Sinh tê dại, máu từ vai trái bắn ra. Hắn chưa kịp cảm thấy thống khổ, đã bị xung lực khổng lồ từ mũi thương đối phương đẩy ngã xuống thang lầu. Hai đại hung nhân, vậy mà lại không có cơ hội phát huy ra uy lực hợp kích.

Phong Hành Liệt cực kỳ đắc ý, thư thái thoải mái. Hắn biết thương pháp tại nhân duyên trùng hợp, đã tiến sâu thêm một tầng. Hắn huýt sáo một hơi dài, phá cửa sổ lao xuống mặt đất, đi viện trợ Thích Trường Chinh đang bị Ưng Phi cùng Liễu Dao Chi đánh cho mồ hôi đầm đìa.

Thích Trường Chinh không có may mắn như Phong Hành Liệt. Thứ nhất là bởi vì Liễu Dao Chi công lực cao hơn hai tên Cường Vọng Sinh cùng Do Tàn Địch, lại thêm Ưng Phi cũng không kém hắn là mấy.

May là hắn từ phương pháp do Hàn Bách chỉ đã thu được sinh lực nguyên khí tại trên người hai nữ, trạng thái đạt đến cực điểm. Vừa thấy tình thế không ổn, người còn tại giữa không trung thì tay trái đã cầm Thiên Binh bảo đao chém xuống như chớp, vô cùng mãnh liệt mà đánh trúng binh khí hai người đang công tới.

Ba người đan xen lướt qua, hạ xuống.

Ưng Phi và Liễu Dao Chi vốn khi dễ hắn mới vừa tiêu hao thể lực ở trên người nữ nhân, nào ngờ người này công lực chỉ tăng không giảm, đều trong lòng hoảng sợ. Lúc này Thiên Binh bảo đao của Thích Trường Chinh vung lên, hàn khí dày đặc, như bão táp sóng dữ cuốn lấy Ưng Phi. Mặt khác, một chân vung lên, đá vào bụng của Liễu Dao Chi đang vọt tới. Hắn nhìn cũng không thèm nhìn, rít lên, điểm tới ống tiêu đang tới. Vừa ra tay liền là chiêu số cùng địch tiêu vong.

Ưng Phi cách hắn chừng bảy bước, nhưng bị đao khí bức cho thiếu chút nữa đứng không vững, trong lòng kinh nghi, vì sao tiểu tử này lại lợi hại hơn nhiều so với lần trước. Thân hắn lắc lư, song câu lại gấp gáp công tới.

Liễu Dao Chi sao chịu đồng quy vu tận cùng Thích Trường Chinh, nhanh chóng lướt ngang, ống tiêu phát ra âm thanh quấy nhiễu người tai mắt, khiến người không xách định được phương vị, toàn lực quét tới vai phải của đối phương.

Đùi phải Thích Trường Chinh như có mắt, co lại chống đỡ, lại hướng bụng hắn đẩy đến, hai tiếng Thương thương Thiên Binh bảo đao bổ trúng song câu của Ưng Phi.

Hắn chỉ đứng bằng một chân, lại phân nửa tinh thần đối phó Liễu Dao Chi, nhất thời đứng không vững, té ngang sang một bên. Thấy vậy, thế công của Ưng Phi và Liễu Dao Chi tăng lên, mãnh liệt công đến. Trong ánh đao, câu ảnh, tiêu reo, đúng lúc thấy mạng nhỏ của Thích Trường Chinh khó bảo toàn, thì Phong Hành Liệt như thiên thần từ trên trời giáng xuống, dùng một chiêu Huyết chiến thiên lý toàn lực công kích Ưng Phi.

Thích Trường Chinh tinh thần phấn chấn, cười ha ha, đánh ra chiêu lợi hại nhất trong ba đại sát chiêu của Tả thủ đao pháp - Tiễn đao hàn sinh . Ánh đao lập tức ào ạt hiện ra, nhanh như tên bắn vọt tới Liễu Dao Chi.

Phạm Lương Cực thấy đắc thủ tới nơi rồi, vội tăng thêm lực đạo, đập nhanh xuống, nhưng lại phát giác đã đập vào chỗ trống.

Thì ra Lý Xích Mi kỳ tích mà tại không trung gập người lại, từ bay ngang biến thành cắm đầu rơi xuống. Khi đầu ngón tay chạm đất thì hai chân ở trên lật lại, một bàn chân nhằm vào giữa ống thuốc Đoạt Mệnh, chân kia nhanh như chớp lao tới yết hầu Phạm Lương Cực.

Động tác liên hoàn cước này hoàn toàn trái với lẽ thường, trong nháy mắt đã hoàn thành. Ngay cả người mẫn tiệp như Phạm Lương Cực, cũng thiếu chút nữa không kịp ứng biến.

Lão tặc đầu vốn đã giảo hoạt hơn người, núp ở trên cửa phòng, làm cho khi Lý Xích Mi xông tới thì không nhìn thấy hắn. nào ngờ vẫn không ám toán được hắn.

Ba! Cước tẩu đụng nhau.

Hổ khẩu Phạm Lương Cực bị rách tả tơi, xém chút nữa thì ngay cả Đạo Mệnh tẩu cũng bị đá rơi xuống. Lại Bồng một tiếng, tay không của Phạm Lương Cực đánh trúng đầu ngón chân Lý Xích Mi. Mặc dù, cản được một chiêu đoạt mạng, lại bị đại lực từ trên chân của Đối phương đá bay lên đụng mái nhà.

Lý Xích Mi cũng đè nén áp chế, mới đứng dậy được, hai chân lại liên tục đá tới Phạm Lương Cực, không để cho hắn có cơ hội thở dốc, đồng thời cười nói: Cáp! Lão Phạm cho rằng có thể giấu diếm được ta sao?

Hàn Bách vốn ngã nằm trên đất, thấy Phạm Lương Cực tính mệnh nguy cấp, hai tay nhấn lên mặt đất, như đạn pháo bắn xéo lên, một quyền đánh tới Lý Xích Mi.

Lúc này Phạm Lương Cực đã tới đỉnh lầu, Đoạt Mệnh tẩu thu lại điểm lên vách đỉnh, hóa giải đi hơn phân nửa lực đạo, rồi dán mình lên trần lầu di chuyển xuống một góc phòng, khinh công tuyệt diệu cực kì, khiến người xem há hốc cả miệng.

Với tốc độ của Lý Xích Mi, mà cũng phải đá vào khoảng không. Chân vừa từ nóc nhà rút về thì trên vách đỉnh hiện rõ vết chân lõm sâu vào. Có thể thấy được một cước này sử dụng lực âm nhu là như thế nào kinh người.

Khi Phạm Lương Cực dán sát tường trượt xuống thì Lý Xích Mi đã lăng không trao đổi mấy chiêu cùng Hàn Bách. Tốc độ đánh tới nhanh hơn Hàn Bách, một quyền đánh trúng đầu vai Hàn Bách.

May là một quyền này không dùng toàn lực, Hàn Bách dùng “chịu đòn kỳ công” hóa giải đi hơn phân nửa lực đạo, lại thêm lực kháng cự của chính ma chủng. Tuy vậy, hắn vẫn đau đến nhe răng trợn mắt, như diều đứt dây ngã bay đi, đập vỡ mấy bức tường.

Lý Xích Mi định thừa thắng xông lên thì Phạm Lương Cực lại từ bên đánh tới, quấn chặt lấy hắn.

Lý Xích Mi trong lòng giận dữ vô cùng, bên ngoài Hương Túy cư đầy mật thám Đông Hán, nếu lại không giết được Hàn Bách, chỉ đành phải nhanh chóng thối lui. Hắn liền không để ý tới tẩu thuốc Đạo Mệnh của đối phương đang quét tới, mãnh liệt lao vào người Phạm Lương Cực, một khuỷu tay hướng đánh tới ngực Phạm Lương Cực.

Phạm Lương Cực thất kinh, lộn một vòng, đầu dưới chân trên, tới phía trên Lý Xích Mi, Đạo Mệnh điểm tới mi tâm, nơi mà buộc đối phương phải cứu.

Lý Xích Mi cũng thầm bội phục khinh công của tên đạo tặc độc bộ thiên hạ này. Hắn thổi ra một luồng chân khí, đón nhận Đạo Mệnh, một chưởng thì đập lên thiên linh cái của đối phương, rồi hóa thành trảo chộp tới đỉnh đầu Phạm Lương Cực, năm ngón đồng thời bắn ra chỉ phong, nhanh chóng ngăn chặn đường lui của đối phương.

Lúc này, tên đánh mãi không chết Hàn Bách lại nhảy lên, nhào tới như gió xoáy, hoàn toàn không để ý an nguy bản thân.

Lý Xích Mi mừng thầm, thầm nghĩ lần này còn không lấy được mạng của ngươi sao.

Tựu tại thời khắc mành chỉ treo chuông này, có luồng sức mạnh nổi lên, một người từ phía sau công tới. Lý Xích Mi bỗng thối lui, chân đá ngược ra sau chống lại người đột tập. Một tiếng Bồng! vang lên, vậy mà bị một quyền của đối phương mạnh mẽ chống lại.

Do Tàn Địch từ mặt đất bắn lên, đang muốn nhào vào chiến trường, trợ giúp Ưng Phi cùng Liễu Dao Chi đối phó hai người Phong, Thích, thì chợt vang lên âm thanh “xuy xuy”. Trên đầu tường xuất hiện toàn là trang phục nam tử, dùng nỏ mạnh bắn tên tới hắn. Do Tàn Địch hoảng sợ, huýt sáo một tiếng dài, nhảy dựng lên, hét lớn: Nguy cấp! Rút lui thôi!

Ưng Phi mới bị Trượng Nhị Hồng Thương của Phong Hành Liệt đẩy lui hơn trượng, biết tình thế không ổn, cũng rít lên một tiếng, bay ngược ra sau.

Liễu Dao Chi cùng Cường Vọng Sinh mới lao tới lập tức chia ra bỏ chạy, không dám chần chờ.

Lúc này, trong phòng, Lý Xích Mi kêu một tiếng Di , vọt đến cạnh tường, tránh khỏi thế hợp công trước sau, quay đầu lại kinh dị nhìn người vừa đánh lén, mới trượt sát theo tường, như quỷ mị tiêu thất ngoài cửa sổ.

Phạm Lương Cực rơi xuống trên mặt đất, khuỷu tay nâng cao, gác lên vai Hàn Bách, thở hổn hển nói: Công phu của chuyên sứ đại nhân ngươi thật khiếp nhược, ngoại trừ trốn đông trốn tây ra, chằng còn có chiêu số gì.

Hai chân Hàn Bách cũng như nhũn ra, nhìn nam tử khôi ngô búi tóc ngắn tới vừa đúng lúc nguy cấp, rồi quay qua bên cạnh nói: Có vẻ như, Thị vệ trưởng mất đi Đồng tử công, cũng là hùng phong không còn. Bằng không, sao lại như quả cầu người, trong không trung, bị Lý nhân yêu ném lên ném xuống, xoay tới xoay lui.

Hai người sống qua đại kiếp, miệng lưỡi nhưng không nhường nhau chút nào, sự thực thì hai người đều liều chết đi cứu đối phương.

Nam tử râu ria đầy mặt hướng hai người làm ra quan lễ, nghiêm mặt nói: Đông Hán Chỉ huy sứ Nghiêm Vô Cụ, tham kiến Trung Cần Bá cùng Thị vệ trưởng đại nhân.

Hai người trong lòng bừng tỉnh, thì ra là đệ nhất cao thủ tục gia của phái Thiếu Lâm, ba người hắn hợp kích, khó trách Lý Xích Mi lập tức chạy trốn.

Lúc này, Phong Hành Liệt cùng Thích Trường Chinh cũng đã đến, thấy hai người bình yên vô sự, mới thở dài một hơi.

Phạm Lương Cực liếc nhìn tên đầu lĩnh Đông Hán hành tung thần bí này, cười âm hiểm nói: Phải chăng, Nghiêm đại nhân đúng lúc đi ngang qua, nghe tiếng đánh nhau liền tiện đường ghé vào nhìn xem?

Nghiêm Vô Cụ cười: Đương nhiên không phải, ty chức phụng mệnh Hoàng thượng, từ bây giờ cho đến giờ Tý, đi theo bảo hộ bên người Trung Cần Bá.

Hai người Phạm Lương Cực, Hàn Bách ngạc nhiên nhìn nhau, Chu Nguyên Chương vậy mà lại coi trọng Tần Mộng Dao như thế.

Nghiêm Vô Cụ nói: Thị vệ trưởng đại nhân thật là xuất quỷ nhập thần, ty chức hoàn toàn không biết đại nhân đang ở trong phòng.

Phạm Lương Cực than thở: Ty chức cũng là phụng mệnh bảo hộ Trung Cần Bá, nhưng không được thoải mái như Nghiêm đại nhân, sau giờ Tý vẫn phải tiếp tục khổ cực.

Nghiêm Vô Cụ biết hắn đang châm chọc việc Chu Nguyên Chương sau giờ tý lập tức qua cầu rút ván, chỉ đành bối rối cười.

Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: Lão phụng mệnh ai tới bảo hộ ta?

Phạm Lương Cực khẽ đảo mắt nói: Đương nhiên là Chuyên sứ đại nhân, người trực tiếp lãnh đạo ta rồi.

Bốn người nhất thời ngẩn ngơ, rồi mới thất thanh nở nụ cười.

Mị Nương quần áo không chỉnh tề đi tới, nhào vào trong lòng Hàn Bách, khóc ròng nói: Đại nhân không có việc gì thì thật tốt, làm chết ta chết khiếp!

Ánh mắt Nghiêm Vô Cụ nhìn Mị Nương, lộ ra vẻ xem thường.

Bốn người Hàn Bách lập tức biết Nghiêm Vô Cụ từ Chu Nguyên Chương đã biết Mị Nương là người của Thiên Mệnh giáo.

Có thể thấy người này mới chân chính là thân tín của Chu Nguyên Chương.

/217

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status