Thoắt cái, thang máy đã xuống tầng trệt, chỉ cần gã mang được Phùng Xuân ra ngoài, chỉ cần gã chạy đến cây cầu vượt trên cao tốc kia, chỉ cần gã đẩy Phùng Xuân xuống, ba trăm vạn liền tới tay.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đó là một người vẻ ngoài rất bình thường. Vóc dáng chỉ hơn mét bảy, ngũ quan bình thường đến mức ném vào đám người là tìm không ra, giữa mùa đông mặt một chiếc áo lông màu xám tro, không hề khác với phần lớn đàn ông đi ngoài đường.
Chỉ có ánh mắt của gã là cực kì bình tĩnh, tựa như Lưu Bắc vừa ngã xuống chẳng qua là một món khai vị. Khi gã nói chuyện, thậm chí còn quay đầu đóng cửa phòng.
Sau đó, gã đi về phía trước.
Phùng Xuân liền lui về sau.
Nhưng cũng chỉ có thể lui một bước, căn phòng này của cậu ở tầng 16, lại rất nhỏ, chỗ đứng lớn bằng bàn tay, đứng hai người đàn ông còn có vẻ chen chúc, Phùng Xuân nếu không thể nhảy xuống, còn có thể trốn vào đâu?
Ánh mắt người đàn ông kia nhìn Phùng Xuân như nhìn một đứa trẻ không hề có năng lực phản kháng, tràn đầy miệt thị coi khinh. Phùng Xuân lúc này thật ra lại ước gì gã có thể khinh thường thêm chút nữa, giống như tất cả nhân vật phản diện trên phim, thấy cậu yếu thế liền lải nhải liên tục, đầu đuôi câu chuyện nói rõ rõ ràng ràng, cho mình một chút thời gian kêu cứu.
Cậu thậm chí lên tiếng dẫn dụ gã, “Ông là ai? Ông muốn làm gì? Tôi cho ông biết, tôi là Phùng Xuân, là minh tinh, tôi mà bị thương tổn chỗ nào, ông cho rằng ông trốn nổi không? Tôi có tiền, ông được cho bao nhiêu, tôi cho ông gấp đôi!” Ấu trĩ đến mức ngay cả bản thân Phùng Xuân cũng tự ghê tởm mình, đương nhiên, đồng thời, chính là thân thể cậu run lẩy bẩy.
Tựa như đang sợ hãi.
Nhưng hiển nhiên, chỉ số thông minh của đối phương đủ đùng.
Gã hỏi một câu kia, e là xác định theo thói quen nghề nghiệp mà thôi. Mà giờ phút này, khi Phùng Xuân lui đến bên tường, dựa vào giá sách cao đến trần, cũng không còn đường thối lui nữa, gã liền biết, có thể ra tay.
Giữa hai người chỉ cách chừng bốn mét, ở giữa chặng ngang một chiếc sô pha một người ngồi, hai bên không có bất kì chướng ngại vật nào, gã từng bước ép sát, xông lại phía Phùng Xuân.
Phùng Xuân từ khi thấy gã có động tác bắt đầu, hai mắt đã nheo lại như con mèo đi săn, lúc gã đến gần ghế sô pha, chân cậu liền tung ra, sô pha một người ngồi liền bay thẳng tới, đập tới theo, còn có một bình hoa thủy tinh đặt trên giá sách.
Sô pha này trọng lượng bình thường, nhưng điểm tốt là thể tích đủ lớn, Phùng Xuân một cước đạp tới, nó liền nhào tới phía người nọ, vừa vặn chặn đường gã. Bình hoa thủy tinh sau đó bay tới, ít nhất có thể khiến người nọ luống cuống tay chân, trong vòng vài giây không tiếp cận được Phùng Xuân.
Phùng Xuân thấy thế, vội vàng chạy về phía gian trong.
Cậu nghĩ, vào phòng ngủ chính, có thể khóa cửa, ra ban công cầu cứu. Nhưng hiển nhiên, đây là đối phó với một người bình thường còn được, nhưng đối với một sát thủ có chuẩn bị mà đến thì chưa đủ, quan trọng hơn là, thể lực của cậu cũng không tốt.
Đây đương nhiên không thể trách cậu, làm một đứa nhỏ từ chín tuổi đã theo mẹ lang bạt, mười bốn tuổi bắt đầu một lòng muốn báo thù, cậu nghĩ nhiều lo nhiều khiến thân thể đến hiện tại chỉ nằm ở mức đủ khỏe mạnh, cho dù cậu bình thường hay rèn luyện chạy bộ, nhưng lực bộc phát của cậu vẫn bình thường thôi.
Người kia nhảy qua sô pha, lại tránh khỏi bình hoa đập tới, lúc này Phùng Xuân mới chỉ chạy đến cửa phòng ngủ, nhưng đến khi cậu chui vào nhanh chóng đóng cửa lại, một cánh tay bỗng nhiên chen vào, chặn ngay giữa cửa và khung cửa. Đồng thời, gã bắt đầu dùng thân thể nện vào cửa, cố gắng phá bung cửa ra.
Phùng Xuân chỉ có chút sức lực, căn bản không so được với gã.
Nhưng lúc này, lui một bước là chết chắc, Phùng Xuân vốn đã không tin, Chương Kiến Quốc tìm người đến bắt cậu, đơn giản là muốn phế bỏ một tay cậu, hủy dung cậu, hoặc là cường bạo cậu. Người đàn ông đó ngay cả vợ mình ngoại tình liền đã đánh đập nhừ tử, huống chi là giết con gái ông ta?
Trước cửa phòng cậu không hề có món gia cụ nào, chỉ có ở phía cuối giường bên trái, vì thường ngày hay ngồi ở đó đọc sách, nên có bày một bình hoa thủy tinh. Điều này cũng nói rõ, Phùng Xuân không còn bất cứ điểm tựa nào, chỉ có thể gồng mình dùng thân thể đè lên mặt cửa, đồng thời, cậu còn lấy ra một tay lần tìm tháo thắt lưng ra. Quai gài thắt lưng của cậu làm bằng kim loại, Phùng Xuân dùng nó làm vũ khí.
Nhưng sức lực người kia quá lớn, rõ ràng một người gầy như vậy, thế mà có mấy lần suýt nữa đã đẩy Phùng Xuân văng ra, động tác kéo thắt lưng cũng bị dừng vài lần, bản thân Phùng Xuân cũng không biết mình đã kéo dài được bao lâu, thắt lưng vừa mới rút ra được, cậu nắm chặt một đầu thắt lưng, hít vào một hơi, mạnh tay quất thẳng vào cánh tay người nọ đang bị kẹp lấy.
Chát! Chát! Chát!
Vì mạng sống, Phùng Xuân tất nhiên xuống tay không lưu tình, nếu không phải bên cạnh cậu không có thứ gì sắc bén, cậu đã hận không thể đâm người này một dao. khoen cài thắt lưng đập lên mu bàn tay người nọ từng hồi như mưa, âm thanh da thịt bị đánh không dứt bên tai, Phùng Xuân cảm thấy mình đã dùng hết sức, người nọ lại vẫn không chịu rút tay về.
Mãi đến khi Phùng Xuân lại một lần nữa gồng sức đánh gã, gã lại giống như đã nắm bắt được thói quen gồng sức của Phùng Xuân, lập tức tông mạnh cửa, Phùng Xuân căn bản cản không nổi, chỉ cảm thấy một lực mạnh đẩy tới, cả người đã bị cửa đẩy ra ngã trên đất. Cậu lúc này đã định đứng lên, chỉ là còn chưa động đậy, người nọ đã nhào tới cạnh cậu, Phùng Xuân chỉ kịp quay đầu nhìn gã một cái, khóe miệng cậu cong lên, tràn đầy giễu cợt, nhưng một câu còn chưa kịp nói ra, sau gáy đau nhói, cả người không còn tri giác.
Người nọ đánh ngất Phùng Xuân, lại vẫn thấy lo lắng, rút chiếc khăn tay từ trong lòng ra, đặt trước mũi Phùng Xuân ba giây, lúc này mới yên tâm. Gã gỡ sợi dây mang theo từ bên hông, trước tiên trói chặt tay chân Phùng Xuân, sau đó lại nhấc chân đi đến tủ quần áo của Phùng Xuân, tùy tiện cầm lấy một chiếc áo lớn ra, sau đó đỡ Phùng Xuân dậy như là đỡ bệnh nhân, khoác chiếc áo bành tô lên người cậu che khuất hai tay bị trói, sau đó mang cậu ra ngoài.
Hành động của gã coi như cẩn thận, sau khi ra khỏi phòng còn nhớ phải đóng cửa, chẳng qua là khi gã ấn nút thang máy, thang thoát hiểm bên cạnh lại có âm thanh loạt xoạt như có người đang đi lên.
Người này cau mày mở cửa thang thoát hiểm, lại nghe thấy đúng là có tiếng động người đi lên, gã nhíu mày lại cũng không đi xuống, trái lại suy nghĩ một thoáng liền lặng lẽ nâng Phùng Xuân vào thang thoát hiểm, nhưng gã không đi xuống, mà lại khép kín cửa, vác Phùng Xuân leo lên tầng 17.
Sau đó gã đứng trong hành lang tầng 17, không hề nhúc nhích, đầu tiên là nghe thang máy đinh một tiếng, hẳn là có người lên tầng 16, sau đó bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, có người hô, “Phùng Xuân, có nhà không, mở cửa!”
Gã lúc này nhịn không được quay đầu nhìn người đang mềm oặt trên thân mình, cậu đã hoàn toàn không còn tri giác.
Sau đó, gã nghe thấy tiếng lên lầu càng lúc càng nặng, hiển nhiên, người đi lối thang thoát hiểm cũng tới, tiếp theo không lâu, có tiếng cửa mở ra khép lại, hành lang tầng 16 còn vang lên âm thanh nói chuyện, người đi bằng thang máy lên nói, “Chỗ cậu cũng không có sao? Không đúng, cửa này còn khép chặt, có khi nào còn ở trong không?”
Lúc bấy giờ gã mới khinh thường cười cười, cõng Phùng Xuân lên, lặng yên không tiếng động đi xuống tới tầng 15, sau đó ấn thang máy đi xuống. Nếu gã đoán không sai, hai tên ngu ngốc kia chắc chắn cho rằng người còn bên trong, đây cũng là nguyên nhân gã đóng cửa lại, chờ bọn hắn phản ứng kịp thì người đã bị bắt đi, thang máy đã đi xuống, bọn họ đi thang bộ cũng mất ít nhất ba phút, khi đó mình đã sớm mất dạng.
Đến khi bọn hắn tìm được Phùng Xuân, vậy chính là ở hiện trường tai nạn xe cộ.
Lúc này là bốn giờ chiều, không phải cuối tuần, đang trong giờ làm việc, toàn bộ tòa nhà không có ai, gã đi thang máy một đường xuống dưới, chẳng hề bị dừng lại một lần, đây là nguyên nhân gã chọn ngày hôm nay để ra tay, đồng thời, gã cũng cảm thấy là ông trời giúp gã. Tâm tình cực kì thả lỏng.
Thoắt cái, thang máy đã xuống tầng trệt, chỉ cần gã mang được Phùng Xuân ra ngoài, chỉ cần gã chạy đến cây cầu vượt trên cao tốc kia, chỉ cần gã đẩy Phùng Xuân xuống, ba trăm vạn liền tới tay.
Vậy nghĩa là gã không bao giờ phải vì tiền mà đi sớm về tối, nghĩa là gã có thể tìm một thành phố nhỏ để ổn định lại, nghĩa là gã có thể tự mình trải qua cuộc sống mà gã muốn.
Tựa như, cửa thang máy vừa mở ra, xuất hiện không phải là mặt trời bốn giờ chiều, mà là ánh nắng ban mai tám giờ sáng.
Tượng trưng cho cuộc sống tốt đẹp lại tự do của gã sau này.
Gã gần như ôm tâm tình kích động đi ra, vì gã biết, ngoại trừ công đoạn bắt cóc Phùng Xuân này, hai công đoạn sau, đơn giản đến mức không đáng nhắc tới.
Thang máy kêu ‘đinh’ một tiếng, rốt cuộc xuống tới tầng 1.
Cửa nhanh chóng mở sang hai bên, lộ ra cảnh sắc bên ngoài.
Ngoài cửa cũng không phải không ai, đang đứng một tên đàn ông chán đời, có vẻ tuổi không lớn lắm, hẳn là người ở đây, vào mùa đông, mang kính râm, mặc áo lông, áo khoác thì vắt trên tay, vẻ mặt đang khó chịu, đang nói chuyện điện thoại, “Tôi nói tôi không đi, không tìm được việc thì tôi ở nhà, ai nhờ mấy người nuôi chứ?”
Nghe được tiếng thang máy, anh ngẩng đầu nhìn một cái, ánh mắt của anh lướt qua trên người Phùng Xuân, tựa như không hề nhìn thấy, lại cúi đầu gọi điện thoại, lầm bầm vẻ mặt không tình nguyện vội vã đi vào thang máy, nhìn qua chính là loại người ngu xuẩn không có tài cán trong nhà có tiền mỗi ngày tiêu xài.
Gã coi thường nhất loại người này.
Gã đi ra, đối phương đi vào, ở cửa hai người liền đụng vào nhau.
Nếu là thường ngày, gã chắc chắn đã nện cho người nọ một đấm, dù sao là người luyện võ, không sợ chịu thiệt, hơn nữa tính tình gã cũng không tốt lắm.
Nhưng hôm nay, gã đang vác theo một người, tất nhiên phải nhịn, gã tránh sang một bên nhường đường, định lướt qua người nọ, song ngay lúc vừa thoáng qua, ngay khoảnh khắc gã phân tâm, cái thằng kia bỗng nhiên sấn tới, khi gã còn chưa kịp làm ra phản ứng, một thứ cứng rắn gì đó liền chạm vào bên hông gã, gã nghe thằng đó nói, “Đừng nhúc nhích, nếu mày còn chưa muốn chết.”
Lần này, thanh âm của anh không còn giọng điệu khó chịu, mà biến thành một kiểu vững vàng, giống như có thể nắm trong tay hết thảy. Gã có chút sợ hãi, nhưng càng nhiều là không tin nổi, lúc này đã định quay đầu kéo lấy cánh tay người nọ làm một cú vật vai, chỉ là ý tưởng của gã vừa ra tới, chợt nghe thấy người nọ lạnh lùng nói, “Thứ này cắm vào thận mày, trong vòng hai phút, mày sẽ chết không còn chút máu. Loại vết thương này không cầm máu nổi đâu, 120 gần đây nhất muốn qua cũng phải nửa giờ.”
“Đương nhiên, mày có thể không tin đây là dao.” Người kia tựa như đọc được suy nghĩ của gã, gã vừa định nói gì, đã cảm thấy ngang lưng đau xót, cả người muốn nhảy dựng lên, lại bị tay người kia ghìm mạnh lại, gã nghe người kia nói, “Hiện giờ tin rồi đi. Tốt nhất đừng có nhúc nhích, tao không biết mình có mạnh tay hơn nữa hay không đâu.” Ngay sau đó anh hỏi, “Phùng Xuân bị làm sao?”
Gã nhất thời nổi cả da gà, chỉ cảm thấy thủ đoạn người này thật độc ác, sợ là không thua gì gã. Vì vậy gã cũng thành thành thật thật đáp, “Chỉ là thuốc mê, chốc lát là tốt.”
Thậm chí, gã còn chậm rãi giơ tay lên, ý bảo chính mình sẽ không làm bậy, sau đó Phùng Xuân vẫn luôn bị kéo đi, vào một thoáng này vì không có người đỡ lấy, lập tức ngã xuống, quả nhiên, ngay trong nháy mắt này, người phía sau gã đây có bản năng làm động tác lao tới đỡ Phùng Xuân, vào khoảnh khắc này, gã gần như không quay đầu, liền đã tấn công người phía sau.
Cũng ngay trong tích tắc ấy, người nọ vậy mà lại ngồi xổm xuống, một tay đỡ Phùng Xuân, tay kia không chút do dự cầm con dao ngắn quét qua bắp đùi hắn, tiếng thét chói tai khi bị đâm hòa lẫn cùng tiếng thang máy báo xuống tầng, nhất thời vang vọng khắp hành lang.
Hai thanh niên khỏe mạnh từ trong thang máy chạy ra, liếc nhìn bọn họ, trước tiên hô một câu với Dương Đông, “Ông chủ, không sao chứ?”
Người nọ dĩ nhiên là Dương Đông, lúc này anh đang ôm lấy Phùng Xuân, tuy rằng cũng sợ đến mức đổ một thân mồ hôi, trên tay vì cầm dao quá chặt mà cắt vào da thịt, nhưng cũng không quan tâm chính mình, chỉ cẩn thận kiểm tra Phùng Xuân, cũng may phát hiện chỉ là hôn mê bất tỉnh, trên người không có bất kì vết thương nào, liền cũng yên tâm, thuốc mê thì hẳn là không có vấn đề lớn.
Vừa nãy anh vào hành lang, vốn chỉ định mang hai người lên một lượt, nhưng lại sợ nếu cả ba cùng lên, tên kia mang người đi lối khác, đối với sự ác độc của Chương Kiến Quốc anh vẫn nghĩ mà sợ, cực kì không nỡ Phùng Xuân trải qua nguy hiểm. Liền bàn bạc để lại một người báo cảnh sát.
Lúc này, thể lực anh yếu nhất, tất nhiên ở lại dưới này, không ngờ, kẻ xấu lại tâm kế chồng chất, vậy mà tránh thoát được sự bao vây của hai người họ, khiến anh chạm mặt.
Dương Đông lúc này chỉ là nghĩ mà sợ, thầm nghĩ muốn ở chung một chỗ với người này, một khắc cũng không tách ra. Vừa phân phó hai vệ sĩ, “Canh chừng gã, tôi gọi điện cho Chu Thành, cậu ta lập tức tới, để cậu ta xử lý.” Lại vừa ôm Phùng Xuân lên xe mình, đầu tiên là cởi dây trói cho cậu, liền lái xe ngay, tới thẳng bệnh viện tư nhân anh quen thuộc —— những nơi khác anh cũng không yên tâm.
Dọc theo đường đi cách mỗi ba năm giây, anh sẽ quay đầu nhìn Phùng Xuân một cái, tựa như rất sợ cậu biến mất. Đến khi dừng đèn đỏ, anh nhịn không được sờ sờ mặt Phùng Xuân, lại lén hôn cậu một hơi, nhỏ giọng chất vấn cậu, “Em ấy, sao mà cứ làm người ta lo lắng như vậy? Có biết là anh suýt bị hù chết rồi không?”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đó là một người vẻ ngoài rất bình thường. Vóc dáng chỉ hơn mét bảy, ngũ quan bình thường đến mức ném vào đám người là tìm không ra, giữa mùa đông mặt một chiếc áo lông màu xám tro, không hề khác với phần lớn đàn ông đi ngoài đường.
Chỉ có ánh mắt của gã là cực kì bình tĩnh, tựa như Lưu Bắc vừa ngã xuống chẳng qua là một món khai vị. Khi gã nói chuyện, thậm chí còn quay đầu đóng cửa phòng.
Sau đó, gã đi về phía trước.
Phùng Xuân liền lui về sau.
Nhưng cũng chỉ có thể lui một bước, căn phòng này của cậu ở tầng 16, lại rất nhỏ, chỗ đứng lớn bằng bàn tay, đứng hai người đàn ông còn có vẻ chen chúc, Phùng Xuân nếu không thể nhảy xuống, còn có thể trốn vào đâu?
Ánh mắt người đàn ông kia nhìn Phùng Xuân như nhìn một đứa trẻ không hề có năng lực phản kháng, tràn đầy miệt thị coi khinh. Phùng Xuân lúc này thật ra lại ước gì gã có thể khinh thường thêm chút nữa, giống như tất cả nhân vật phản diện trên phim, thấy cậu yếu thế liền lải nhải liên tục, đầu đuôi câu chuyện nói rõ rõ ràng ràng, cho mình một chút thời gian kêu cứu.
Cậu thậm chí lên tiếng dẫn dụ gã, “Ông là ai? Ông muốn làm gì? Tôi cho ông biết, tôi là Phùng Xuân, là minh tinh, tôi mà bị thương tổn chỗ nào, ông cho rằng ông trốn nổi không? Tôi có tiền, ông được cho bao nhiêu, tôi cho ông gấp đôi!” Ấu trĩ đến mức ngay cả bản thân Phùng Xuân cũng tự ghê tởm mình, đương nhiên, đồng thời, chính là thân thể cậu run lẩy bẩy.
Tựa như đang sợ hãi.
Nhưng hiển nhiên, chỉ số thông minh của đối phương đủ đùng.
Gã hỏi một câu kia, e là xác định theo thói quen nghề nghiệp mà thôi. Mà giờ phút này, khi Phùng Xuân lui đến bên tường, dựa vào giá sách cao đến trần, cũng không còn đường thối lui nữa, gã liền biết, có thể ra tay.
Giữa hai người chỉ cách chừng bốn mét, ở giữa chặng ngang một chiếc sô pha một người ngồi, hai bên không có bất kì chướng ngại vật nào, gã từng bước ép sát, xông lại phía Phùng Xuân.
Phùng Xuân từ khi thấy gã có động tác bắt đầu, hai mắt đã nheo lại như con mèo đi săn, lúc gã đến gần ghế sô pha, chân cậu liền tung ra, sô pha một người ngồi liền bay thẳng tới, đập tới theo, còn có một bình hoa thủy tinh đặt trên giá sách.
Sô pha này trọng lượng bình thường, nhưng điểm tốt là thể tích đủ lớn, Phùng Xuân một cước đạp tới, nó liền nhào tới phía người nọ, vừa vặn chặn đường gã. Bình hoa thủy tinh sau đó bay tới, ít nhất có thể khiến người nọ luống cuống tay chân, trong vòng vài giây không tiếp cận được Phùng Xuân.
Phùng Xuân thấy thế, vội vàng chạy về phía gian trong.
Cậu nghĩ, vào phòng ngủ chính, có thể khóa cửa, ra ban công cầu cứu. Nhưng hiển nhiên, đây là đối phó với một người bình thường còn được, nhưng đối với một sát thủ có chuẩn bị mà đến thì chưa đủ, quan trọng hơn là, thể lực của cậu cũng không tốt.
Đây đương nhiên không thể trách cậu, làm một đứa nhỏ từ chín tuổi đã theo mẹ lang bạt, mười bốn tuổi bắt đầu một lòng muốn báo thù, cậu nghĩ nhiều lo nhiều khiến thân thể đến hiện tại chỉ nằm ở mức đủ khỏe mạnh, cho dù cậu bình thường hay rèn luyện chạy bộ, nhưng lực bộc phát của cậu vẫn bình thường thôi.
Người kia nhảy qua sô pha, lại tránh khỏi bình hoa đập tới, lúc này Phùng Xuân mới chỉ chạy đến cửa phòng ngủ, nhưng đến khi cậu chui vào nhanh chóng đóng cửa lại, một cánh tay bỗng nhiên chen vào, chặn ngay giữa cửa và khung cửa. Đồng thời, gã bắt đầu dùng thân thể nện vào cửa, cố gắng phá bung cửa ra.
Phùng Xuân chỉ có chút sức lực, căn bản không so được với gã.
Nhưng lúc này, lui một bước là chết chắc, Phùng Xuân vốn đã không tin, Chương Kiến Quốc tìm người đến bắt cậu, đơn giản là muốn phế bỏ một tay cậu, hủy dung cậu, hoặc là cường bạo cậu. Người đàn ông đó ngay cả vợ mình ngoại tình liền đã đánh đập nhừ tử, huống chi là giết con gái ông ta?
Trước cửa phòng cậu không hề có món gia cụ nào, chỉ có ở phía cuối giường bên trái, vì thường ngày hay ngồi ở đó đọc sách, nên có bày một bình hoa thủy tinh. Điều này cũng nói rõ, Phùng Xuân không còn bất cứ điểm tựa nào, chỉ có thể gồng mình dùng thân thể đè lên mặt cửa, đồng thời, cậu còn lấy ra một tay lần tìm tháo thắt lưng ra. Quai gài thắt lưng của cậu làm bằng kim loại, Phùng Xuân dùng nó làm vũ khí.
Nhưng sức lực người kia quá lớn, rõ ràng một người gầy như vậy, thế mà có mấy lần suýt nữa đã đẩy Phùng Xuân văng ra, động tác kéo thắt lưng cũng bị dừng vài lần, bản thân Phùng Xuân cũng không biết mình đã kéo dài được bao lâu, thắt lưng vừa mới rút ra được, cậu nắm chặt một đầu thắt lưng, hít vào một hơi, mạnh tay quất thẳng vào cánh tay người nọ đang bị kẹp lấy.
Chát! Chát! Chát!
Vì mạng sống, Phùng Xuân tất nhiên xuống tay không lưu tình, nếu không phải bên cạnh cậu không có thứ gì sắc bén, cậu đã hận không thể đâm người này một dao. khoen cài thắt lưng đập lên mu bàn tay người nọ từng hồi như mưa, âm thanh da thịt bị đánh không dứt bên tai, Phùng Xuân cảm thấy mình đã dùng hết sức, người nọ lại vẫn không chịu rút tay về.
Mãi đến khi Phùng Xuân lại một lần nữa gồng sức đánh gã, gã lại giống như đã nắm bắt được thói quen gồng sức của Phùng Xuân, lập tức tông mạnh cửa, Phùng Xuân căn bản cản không nổi, chỉ cảm thấy một lực mạnh đẩy tới, cả người đã bị cửa đẩy ra ngã trên đất. Cậu lúc này đã định đứng lên, chỉ là còn chưa động đậy, người nọ đã nhào tới cạnh cậu, Phùng Xuân chỉ kịp quay đầu nhìn gã một cái, khóe miệng cậu cong lên, tràn đầy giễu cợt, nhưng một câu còn chưa kịp nói ra, sau gáy đau nhói, cả người không còn tri giác.
Người nọ đánh ngất Phùng Xuân, lại vẫn thấy lo lắng, rút chiếc khăn tay từ trong lòng ra, đặt trước mũi Phùng Xuân ba giây, lúc này mới yên tâm. Gã gỡ sợi dây mang theo từ bên hông, trước tiên trói chặt tay chân Phùng Xuân, sau đó lại nhấc chân đi đến tủ quần áo của Phùng Xuân, tùy tiện cầm lấy một chiếc áo lớn ra, sau đó đỡ Phùng Xuân dậy như là đỡ bệnh nhân, khoác chiếc áo bành tô lên người cậu che khuất hai tay bị trói, sau đó mang cậu ra ngoài.
Hành động của gã coi như cẩn thận, sau khi ra khỏi phòng còn nhớ phải đóng cửa, chẳng qua là khi gã ấn nút thang máy, thang thoát hiểm bên cạnh lại có âm thanh loạt xoạt như có người đang đi lên.
Người này cau mày mở cửa thang thoát hiểm, lại nghe thấy đúng là có tiếng động người đi lên, gã nhíu mày lại cũng không đi xuống, trái lại suy nghĩ một thoáng liền lặng lẽ nâng Phùng Xuân vào thang thoát hiểm, nhưng gã không đi xuống, mà lại khép kín cửa, vác Phùng Xuân leo lên tầng 17.
Sau đó gã đứng trong hành lang tầng 17, không hề nhúc nhích, đầu tiên là nghe thang máy đinh một tiếng, hẳn là có người lên tầng 16, sau đó bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, có người hô, “Phùng Xuân, có nhà không, mở cửa!”
Gã lúc này nhịn không được quay đầu nhìn người đang mềm oặt trên thân mình, cậu đã hoàn toàn không còn tri giác.
Sau đó, gã nghe thấy tiếng lên lầu càng lúc càng nặng, hiển nhiên, người đi lối thang thoát hiểm cũng tới, tiếp theo không lâu, có tiếng cửa mở ra khép lại, hành lang tầng 16 còn vang lên âm thanh nói chuyện, người đi bằng thang máy lên nói, “Chỗ cậu cũng không có sao? Không đúng, cửa này còn khép chặt, có khi nào còn ở trong không?”
Lúc bấy giờ gã mới khinh thường cười cười, cõng Phùng Xuân lên, lặng yên không tiếng động đi xuống tới tầng 15, sau đó ấn thang máy đi xuống. Nếu gã đoán không sai, hai tên ngu ngốc kia chắc chắn cho rằng người còn bên trong, đây cũng là nguyên nhân gã đóng cửa lại, chờ bọn hắn phản ứng kịp thì người đã bị bắt đi, thang máy đã đi xuống, bọn họ đi thang bộ cũng mất ít nhất ba phút, khi đó mình đã sớm mất dạng.
Đến khi bọn hắn tìm được Phùng Xuân, vậy chính là ở hiện trường tai nạn xe cộ.
Lúc này là bốn giờ chiều, không phải cuối tuần, đang trong giờ làm việc, toàn bộ tòa nhà không có ai, gã đi thang máy một đường xuống dưới, chẳng hề bị dừng lại một lần, đây là nguyên nhân gã chọn ngày hôm nay để ra tay, đồng thời, gã cũng cảm thấy là ông trời giúp gã. Tâm tình cực kì thả lỏng.
Thoắt cái, thang máy đã xuống tầng trệt, chỉ cần gã mang được Phùng Xuân ra ngoài, chỉ cần gã chạy đến cây cầu vượt trên cao tốc kia, chỉ cần gã đẩy Phùng Xuân xuống, ba trăm vạn liền tới tay.
Vậy nghĩa là gã không bao giờ phải vì tiền mà đi sớm về tối, nghĩa là gã có thể tìm một thành phố nhỏ để ổn định lại, nghĩa là gã có thể tự mình trải qua cuộc sống mà gã muốn.
Tựa như, cửa thang máy vừa mở ra, xuất hiện không phải là mặt trời bốn giờ chiều, mà là ánh nắng ban mai tám giờ sáng.
Tượng trưng cho cuộc sống tốt đẹp lại tự do của gã sau này.
Gã gần như ôm tâm tình kích động đi ra, vì gã biết, ngoại trừ công đoạn bắt cóc Phùng Xuân này, hai công đoạn sau, đơn giản đến mức không đáng nhắc tới.
Thang máy kêu ‘đinh’ một tiếng, rốt cuộc xuống tới tầng 1.
Cửa nhanh chóng mở sang hai bên, lộ ra cảnh sắc bên ngoài.
Ngoài cửa cũng không phải không ai, đang đứng một tên đàn ông chán đời, có vẻ tuổi không lớn lắm, hẳn là người ở đây, vào mùa đông, mang kính râm, mặc áo lông, áo khoác thì vắt trên tay, vẻ mặt đang khó chịu, đang nói chuyện điện thoại, “Tôi nói tôi không đi, không tìm được việc thì tôi ở nhà, ai nhờ mấy người nuôi chứ?”
Nghe được tiếng thang máy, anh ngẩng đầu nhìn một cái, ánh mắt của anh lướt qua trên người Phùng Xuân, tựa như không hề nhìn thấy, lại cúi đầu gọi điện thoại, lầm bầm vẻ mặt không tình nguyện vội vã đi vào thang máy, nhìn qua chính là loại người ngu xuẩn không có tài cán trong nhà có tiền mỗi ngày tiêu xài.
Gã coi thường nhất loại người này.
Gã đi ra, đối phương đi vào, ở cửa hai người liền đụng vào nhau.
Nếu là thường ngày, gã chắc chắn đã nện cho người nọ một đấm, dù sao là người luyện võ, không sợ chịu thiệt, hơn nữa tính tình gã cũng không tốt lắm.
Nhưng hôm nay, gã đang vác theo một người, tất nhiên phải nhịn, gã tránh sang một bên nhường đường, định lướt qua người nọ, song ngay lúc vừa thoáng qua, ngay khoảnh khắc gã phân tâm, cái thằng kia bỗng nhiên sấn tới, khi gã còn chưa kịp làm ra phản ứng, một thứ cứng rắn gì đó liền chạm vào bên hông gã, gã nghe thằng đó nói, “Đừng nhúc nhích, nếu mày còn chưa muốn chết.”
Lần này, thanh âm của anh không còn giọng điệu khó chịu, mà biến thành một kiểu vững vàng, giống như có thể nắm trong tay hết thảy. Gã có chút sợ hãi, nhưng càng nhiều là không tin nổi, lúc này đã định quay đầu kéo lấy cánh tay người nọ làm một cú vật vai, chỉ là ý tưởng của gã vừa ra tới, chợt nghe thấy người nọ lạnh lùng nói, “Thứ này cắm vào thận mày, trong vòng hai phút, mày sẽ chết không còn chút máu. Loại vết thương này không cầm máu nổi đâu, 120 gần đây nhất muốn qua cũng phải nửa giờ.”
“Đương nhiên, mày có thể không tin đây là dao.” Người kia tựa như đọc được suy nghĩ của gã, gã vừa định nói gì, đã cảm thấy ngang lưng đau xót, cả người muốn nhảy dựng lên, lại bị tay người kia ghìm mạnh lại, gã nghe người kia nói, “Hiện giờ tin rồi đi. Tốt nhất đừng có nhúc nhích, tao không biết mình có mạnh tay hơn nữa hay không đâu.” Ngay sau đó anh hỏi, “Phùng Xuân bị làm sao?”
Gã nhất thời nổi cả da gà, chỉ cảm thấy thủ đoạn người này thật độc ác, sợ là không thua gì gã. Vì vậy gã cũng thành thành thật thật đáp, “Chỉ là thuốc mê, chốc lát là tốt.”
Thậm chí, gã còn chậm rãi giơ tay lên, ý bảo chính mình sẽ không làm bậy, sau đó Phùng Xuân vẫn luôn bị kéo đi, vào một thoáng này vì không có người đỡ lấy, lập tức ngã xuống, quả nhiên, ngay trong nháy mắt này, người phía sau gã đây có bản năng làm động tác lao tới đỡ Phùng Xuân, vào khoảnh khắc này, gã gần như không quay đầu, liền đã tấn công người phía sau.
Cũng ngay trong tích tắc ấy, người nọ vậy mà lại ngồi xổm xuống, một tay đỡ Phùng Xuân, tay kia không chút do dự cầm con dao ngắn quét qua bắp đùi hắn, tiếng thét chói tai khi bị đâm hòa lẫn cùng tiếng thang máy báo xuống tầng, nhất thời vang vọng khắp hành lang.
Hai thanh niên khỏe mạnh từ trong thang máy chạy ra, liếc nhìn bọn họ, trước tiên hô một câu với Dương Đông, “Ông chủ, không sao chứ?”
Người nọ dĩ nhiên là Dương Đông, lúc này anh đang ôm lấy Phùng Xuân, tuy rằng cũng sợ đến mức đổ một thân mồ hôi, trên tay vì cầm dao quá chặt mà cắt vào da thịt, nhưng cũng không quan tâm chính mình, chỉ cẩn thận kiểm tra Phùng Xuân, cũng may phát hiện chỉ là hôn mê bất tỉnh, trên người không có bất kì vết thương nào, liền cũng yên tâm, thuốc mê thì hẳn là không có vấn đề lớn.
Vừa nãy anh vào hành lang, vốn chỉ định mang hai người lên một lượt, nhưng lại sợ nếu cả ba cùng lên, tên kia mang người đi lối khác, đối với sự ác độc của Chương Kiến Quốc anh vẫn nghĩ mà sợ, cực kì không nỡ Phùng Xuân trải qua nguy hiểm. Liền bàn bạc để lại một người báo cảnh sát.
Lúc này, thể lực anh yếu nhất, tất nhiên ở lại dưới này, không ngờ, kẻ xấu lại tâm kế chồng chất, vậy mà tránh thoát được sự bao vây của hai người họ, khiến anh chạm mặt.
Dương Đông lúc này chỉ là nghĩ mà sợ, thầm nghĩ muốn ở chung một chỗ với người này, một khắc cũng không tách ra. Vừa phân phó hai vệ sĩ, “Canh chừng gã, tôi gọi điện cho Chu Thành, cậu ta lập tức tới, để cậu ta xử lý.” Lại vừa ôm Phùng Xuân lên xe mình, đầu tiên là cởi dây trói cho cậu, liền lái xe ngay, tới thẳng bệnh viện tư nhân anh quen thuộc —— những nơi khác anh cũng không yên tâm.
Dọc theo đường đi cách mỗi ba năm giây, anh sẽ quay đầu nhìn Phùng Xuân một cái, tựa như rất sợ cậu biến mất. Đến khi dừng đèn đỏ, anh nhịn không được sờ sờ mặt Phùng Xuân, lại lén hôn cậu một hơi, nhỏ giọng chất vấn cậu, “Em ấy, sao mà cứ làm người ta lo lắng như vậy? Có biết là anh suýt bị hù chết rồi không?”
/104
|