*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đàn ông hai mươi tám tuổi, sang năm liền hai chín, theo lời ông bà xưa nói, tuổi ta của anh đã ba mươi, cái tuổi của sự gầy dựng, luôn luôn cần phải dựng lên chứ, bất luận là sự nghiệp, hay là cái bộ phận gì đó ở chỗ kia kia nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phùng Xuân gọi điện cho Lâm Dũng xong, liền trở lại trên giường. Đại khái vì sợ cậu tỉnh lại giữa đường, hung thủ chụp thuốc mê cậu một lượng khá lớn, rõ ràng Lưu Bắc đã có thể vui vẻ lên mạng xem tin tức, mà cậu thì vẫn còn đau đầu dữ đội, nhất là những lúc suy nghĩ sâu.
Cũng may Dương Đông đã thực hiện xong tất cả những gì cậu có thể nghĩ tới, mấy chuyện khác, cậu có thể chờ sau đó bù đắp, thế nên cũng coi như an tâm, chốc lát liền ngủ lại.
Đến khi tỉnh dậy lần nữa, trời đã tối, tiếng ồn ào truyền từ ngoài cửa sổ đã không còn nữa. Lúc mở mắt ra, trong phòng chỉ thắp duy nhất một ngọn đèn bàn, dưới ánh đèn lờ mờ, Dương Đông đang nằm trên chiếc ghế xích đu cách cậu rất gần, co thân thể lại mà ngủ.
Ghế xích đu không biết tạm thời lấy từ đâu mang qua, hẳn là thứ chuẩn bị cho các ông bà cụ, đối với Dương Đông một mét chín, thật sự quá nhỏ, anh nằm trên đó cực kì không thoải mái, tay dài chân dài đều thò cả ra ngoài, trên mặt đất còn rơi ra một tập hồ sơ vươn lả tả, có thể thấy là trước khi ngủ còn đang xử lý công việc.
Phùng Xuân thấy anh co người nằm đó, vừa xót lại vừa lo anh nằm vậy sẽ bị cảm, liền đứng dậy, nhặt hết giấy tờ lên, đến vỗ vỗ anh. Dương Đông đang ngủ mơ mơ màng màng, Phùng Xuân vỗ nhẹ vài cái, hai mắt chỉ hé một khe nhỏ, hoàn toàn không tỉnh táo, thậm chỉ còn hỏi cậu, “Chuẩn bị họp à?”
Có thể thấy được thường ngày người này bận bịu đến thành bộ dạng gì.
Phùng Xuân liền đáp, “Không có họp, lên giường ngủ đi, anh nằm như vậy khó chịu lắm.”
Tám phần mười là thật sự ngủ đến ngơ người, Dương Đông gắng sức chớp mắt một cái, nhìn cậu chằm chằm, lại vẫn chẳng hề tỉnh táo, trái lại còn thuận thế kéo cánh tay cậu ôm cậu vào lòng, hừ một tiếng, “Đã lâu lắm không gặp em, em lại còn tới trêu chọc anh.” Một chút oán trách, mang theo một chút oan ức, còn có một xíu làm nũng, nhất thời khiến lòng Phùng Xuân tê dại.
Người này, đang cho rằng mình mơ thấy cậu sao? Cậu không khỏi cúi đầu nhìn anh, lúc này đang nhắm nghiền hai mắt, mặt đang cọ cọ lên tay cậu, lộ ra góc nghiêng thần thánh mê người.
Dương Đông hiện tại, thoạt nhìn cũng không giống một người đàn ông mét chín, cũng không giống vị Dương tổng nắm trong tay quyết sách của toàn Đại Dương Quốc Tế, càng không phải người đàn ông từng nói với Phùng Xuân “Chúng ta sau này không còn quan hệ gì nữa.”.
Anh chỉ là anh Đông mà nằm mơ cũng mơ thấy mình, tựa như mười lăm năm trước, khi còn bé bọn họ bên nhau.
Phùng Xuân không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu anh. Tóc Dương Đông chắc khỏe lại đen tuyền, có hơi đâm tay, cảm giác cũng không tuyệt, tựa như tính tình anh, tóm lại là có hơi cứng rắn, Phùng Xuân liền không khỏi lo lắng, bây giờ trông hết thảy đều tốt, nhưng đối với hành vi của cậu, Dương Đông sẽ có suy nghĩ gì đây?
Dù sao, đây đã vượt qua khỏi phạm trù hành động bình thường.
Thủ đoạn sau đó nữa của cậu, Dương Đông có thể chấp nhận hay không, Phùng Xuân không biết. Cậu có thể tưởng tượng đến khả năng lớn nhất chính là Dương Đông nói với cậu, anh sẽ ra mặt khiến Chương Kiến Quốc và Chu Hải Quyên chịu trừng phạt, nhưng đó cũng không phải những gì cậu mong muốn. Nếu hình phạt của Dương Đông chỉ có thể khiến bọn họ ngồi tù, cậu cảm thấy quá nhẹ, mà nếu Dương Đông vì cậu mà hai tay dính máu, cậu lại không nỡ chút nào.
Phùng Xuân cúi đầu nhìn nhìn còn đang ngủ say, không khỏi thở một hơi vừa ngọt ngào vừa ưu sầu, không biết chiếc chìa khóa của căn hộ dành cho hai người bọn họ, cậu thật sự có thể cầm đến tay không?
Cậu không khỏi nhớ tới Lâm Dũng từng lén báo cho cậu, “Dương Đông đang mua nhà kìa, vị trí rất không tồi, là căn hộ duplex đó, hoàn toàn để thô, nghe bảo là muốn tự mình trang trí, không chừng là mua để hai chú sống chung. Người này thật sự muốn sống chung với chú đó! Anh lén báo cho chú, trong lòng chú tự biết là được, không khéo để tới ngày đó mừng đến phát ngốc.”
Cậu muốn nhận được phần quà lớn lao đó biết bao nhiêu, nhưng bẫy cho Chương Thiên Hạnh đã bày ra, cậu lại không có cách nào lựa chọn, mà cứ thế mạnh tay làm tiếp, cậu cũng khó chịu. Lúc này nhìn lại Dương Đông, cảm thấy khoảnh khắc này tới thật sự rất không dễ, liền cũng đánh mất ý định đánh thức anh, từ từ rút tay ra, Dương Đông còn hừ hừ hai tiếng, Phùng Xuân chỉ có thể cúi đầu hôn nhẹ anh, sau đó mới đi ra ngoài, hỏi y tá trực ban xin thêm chăn nệm, nâng chân của anh gác lên giường, đắp thêm chăn, cuối cùng là có thể nằm thẳng.
Còn Phùng Xuân thì tự tìm một góc trên giường, co lại ngủ.
Kết quả hôm sau vừa rạng sáng, Phùng Xuân mới tỉnh liền đối mặt với đôi mắt của Dương Đông. Đen kịt sâu thẳm, cũng không biết ăn gì để lớn mà trông có thần đến vậy. Dương Đông hẳn là cũng không ngờ tới lại bị bắt quả tang, hơi có chút xíu mất tự nhiên, chẳng qua thoáng cái đã bị anh che giấu đi, anh mở miệng trước, “Hôm qua là em đắp chăn cho anh đi.”
Phùng Xuân nghĩ mở đầu thế này cũng không tệ lắm, liền gật đầu, “Gọi anh anh không tỉnh.”
Dương Đông liền ồ một tiếng, nói câu “Cảm ơn.”. Lời tiếp theo, lại chẳng biết nên nói thế nào. Dù sao, ngày đó dưới tình thế cấp bách, rất nhiều chuyện dễ dàng nói ra khỏi miệng. Mà bây giờ sự tình thong thả lại, suy nghĩ cũng nhiều lên, trái lại rất khó lên tiếng. Bất luận là Phùng Xuân, hay là Chương Thần, đều ôm quá nhiều chuyện cũ, nên hỏi như thế nào, nên chung đụng ra sao, anh cũng chùn bước.
Phùng Xuân sao có thể không nhìn ra anh xấu hổ, cậu nheo mắt hỏi anh, “Này, ở ngoài rất lạnh đó, anh có muốn chui vào nằm chung không, giường này còn rộng lắm.”
Đây thuần túy là nói mò thôi, phòng bệnh trong viện an dưỡng cao cấp sao có thể bị lạnh? Nhưng Dương Đông chẳng phải đang muốn chính cái bậc thang này đó sao? Gần như khi Phùng Xuân còn chưa nói dứt câu, anh đã đứng ngay dậy chui vào ổ chăn. Độ ấm bên trong khiến anh nhất thời cảm thấy ấm áp, tại một chỗ như thế, rất tự nhiên, anh liền thuận thế ôm cả người Phùng Xuân vào lòng, da kề da, thịt kề thịt, lần này, một chút mất tự nhiên cũng không còn.
Có mấy lời, tự nhiên cũng theo đó mà có thể nói ra khỏi miệng.
Ví dụ như, Dương Đông rốt cuộc có thể vuốt ve vòng eo mảnh mai của Phùng Xuân, sau đó nghiêm nghị hỏi cậu, “Vì sao lúc ở Quý Châu không nói thật với anh?”
Thế là, một vấn đề dính líu đến tin tưởng hay không, lại dưới tình huống như vậy, trở nên có hơi không nghiêm trọng quá nữa, Phùng Xuân thật ra không định gạt anh nữa, ghé vào tai anh mà nói, “Sợ anh tiếp nhận quá khó khăn, cho nên từ từ mà nói.”
Những lời này đều là thổi khí mà ra, Dương Đông lập tức cảm thấy cả người vừa khô vừa nóng.
Đàn ông hai mươi tám tuổi, sang năm liền hai chín, theo lời ông bà xưa nói, tuổi ta của anh đã ba mươi, cái tuổi của sự gầy dựng, luôn luôn cần phải dựng lên chứ, bất luận là sự nghiệp, hay là cái bộ phận gì đó ở chỗ kia kia nữa. (Má ơi tg chơi chữ hại não vãi =”=)
Huống chi, ăn ngọt nhớ vị, anh leo cây cũng có hơn nửa tháng rồi.
Anh ôm Phùng Xuân lên người mình, hai người đối mặt nhìn nhau, sau đó liền chất vấn Phùng Xuân, “Từng chút kích thích anh à?” Thanh âm lại lạnh như băng, nghe thật kinh người, đáng tiếc thân thể lại đã sớm phản bội anh. Phùng Xuân cười híp mắt lấy ngón tay vẽ vẽ lên ngực anh, nhích từ từ xuống phía dưới, đến chỗ mấu chốt, lại quay vòng trở ngược lên trên, chọc cho Dương Đông hít sâu mấy hơi.
Có một số việc, cần phải nói một câu, hai người bọn họ đều không phải kiểu người chỉ cần một hồi mây mưa xong, liền có thể thỏa mãn, chuyện gì cũng cho qua. Nếu sớm muộn gì cũng biết, vậy thì biết sớm càng tốt hơn.
Cậu nhìn Dương Đông bị mình châm lửa, đùa tới mức tiếng thở dốc cũng lớn dần, liền rốt cuộc thu tay lại, nói với anh, “Phải, là sợ dưới tình huống Chương Thiên Ái chết đi, thoắt cái nói cho anh biết, tên giết người này, lại là người yêu của anh, lại là đứa em lúc nhỏ anh thương nhất, em thật sự sợ anh sẽ nói, em làm sao lại thành ra thế này, em không giống tưởng tượng của anh. Anh Đông,” Phùng Xuân hoàn toàn không nói dối, sự lo âu trong cậu chưa bao giờ ít đi, “Như vậy anh sẽ khổ sở, em cũng thế. Nói một nữa, ít nhất em sẽ nghĩ, anh chán ghét Phùng Xuân, nhưng không ghét Chương Thần, vậy có thể chừa lại một nửa mong mỏi cho mình.”
“Vả lại,” Phùng Xuân nhìn Dương Đông, trong mắt tràn đầy tình cảm, “Cũng chính là để lại cho anh con đường, nếu anh còn thích em, có cái thân phận Chương Thần này, anh dù sao cũng sẽ cảm thấy khá hơn. Em muốn anh yêu em, nhưng lại cũng không hi vọng anh sẽ đau khổ.”
Lời tâm tình như thế, Phùng Xuân trước kia chẳng bao giờ nói ra, dù cho khi đó cậu đã ở bên Dương Đông, cũng đều chỉ có Dương Đông như một đứa nhóc chưa lớn, vây quanh lấy cậu, bày tỏ với cậu. Có thể hiểu, Dương Đông lúc này kích động cỡ nào, anh gần như lập tức ôm siết Phùng Xuân vào lòng, hôn lên môi người này.
“Cũng không phải đau khổ.” Anh nói, “Anh chỉ hận bản thân không sớm biết được. Xuân Nhi, em không biết, khi anh nghe được có người lấy danh nghĩa của anh để lên lầu, anh sợ đến mức nào, anh thật sợ mình đến chậm một bước, anh thật sự rất sợ.”
Phùng Xuân có thể cảm giác được anh đang sợ, khi nói ra những câu này, trong giọng nói của anh còn ẩn chứa chút may mắn, hiển nhiên khi đó khiến anh nghĩ lại còn sợ. Cậu liền vỗ vỗ lưng người đàn ông này, trấn an anh. Dương Đông hận không thể khảm luôn Phùng Xuân vào trong lòng, như tất cả những người đàn ông quý trọng người yêu của mình, anh cam đoan với Phùng Xuân.
“Sau này sẽ không thế nữa, chỉ cần giao cho anh là được, Xuân Nhi, anh sẽ khiến bọn họ phải chịu đến trừng phạt thích đáng, dì Đàm đi quá oan uổng, anh sẽ đòi lại đủ cho dì.”
Phùng Xuân không nhịn được hỏi thêm một câu, “Còn em đây?”
Dương Đông vừa nghe liền vui vẻ, anh hôn một cái lên mũi Phùng Xuân, “Em chịu đựng đã nhiều lắm rồi. anh không muốn em phải đối mặt những chuyện này nữa, cứ để anh tiếp có được không? Đừng lo lắng.”
Phùng Xuân cũng không tiếp lời này, mà là nói, “Anh Đông, em nhớ anh.”
Thanh âm của cậu thật mê hoặc, Dương Đông vốn đã bị cậu trêu đùa gần như ngóc dậy, sao có thể nhịn nổi? Lật người một cái, liền đặt Phùng Xuân dưới thân, anh hôn lên môi Phùng Xuân, sau đó từng chút nhích xuống dưới, áo bệnh nhân dễ dàng bị vén lên, Phùng Xuân chỉ cảm thấy thân thể lập tức nổi lên phản ứng, nhưng hai mắt của cậu nhìn trần nhà màu trắng, lại cũng tràn đầy mâu thuẫn.
Muốn để Dương Đông tham gia sao? Khiến tay anh cũng nhuốm đầy máu? Từ khi cậu bắt đầu thích Dương Đông, cũng đã chần chừ chuyện này, dù cho như vậy sẽ có thêm trợ lực, cậu vẫn không đành lòng.
Vậy có thể nói, chính là yêu đi.
Một người ngay cả trái tim cũng lạnh ngắt như cậu, và phần tình cảm đời này tưởng chừng không thể có được.
———
Chương Thiên Hạnh mờ mịt đứng ở cửa phòng Chu Du Minh, bên trong cánh cửa rộng mở, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc giường rộng đến ba bốn người nằm được, Chu Du Minh đang nằm ngay chính giữa, hưởng thụ một cậu trai để trần nửa thân xoa bóp, nhìn thấy hắn tới, liền nói, “Ngẩn ra làm gì, còn không qua đây?! Chỉ còn chờ em đấy.”
Chương Thiên Hạnh cảm thấy trong dạ dày bắt đầu cuộn lên, một màn trước mắt thật sự quá ghê tởm. Hắn gần như lập tức quay đầu lại, đi ra phía ngoài, càng bước càng nhanh, dường như muốn thoát khỏi cái nơi dơ bẩn này, cuối cùng thậm chí đã thành chạy đi, rất nhanh, đã ra khỏi biệt thự.
Chu Du Minh đứng trước cửa sổ phòng ngủ, nhìn bóng lưng hắn, quản gia thì lại dùng điện thoại gọi hỏi y, “Ông chủ, cần mang Chương thiếu về sao?”
Chu Du Minh không thèm để ý nói, “Mang hắn về làm gì? Chờ hắn sợ hãi rồi nghĩ cho rõ ràng, sẽ tự trở về thôi.” Cúp điện thoại rồi, y mới âm u nói, “Đến lúc đó, chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy nữa.”
_____________________________________
Căn hộ duplex: Là dạng căn hộ thường nằm ở tầng trên cùng của các chung cư cao cấp. Căn hộ này thường chiếm trọn 2 tầng và trong căn hộ có khoảng thông tầng hoành tráng siêu đẹp (như trong hình). Đối với căn hộ duplex, người thiết kế sẽ mở tối đa các khoảng nhìn ra ngoài bằng cách sử dụng tường kính, nên duplex vừa có chất lượng không gian sang trọng đẳng cấp vừa có view nhìn siêu đẹp đẹp đẹp.
Tự hỏi anh Đông giàu thế sao ko mua hẳn penthouse luôn cho rồi =)))))))
Đàn ông hai mươi tám tuổi, sang năm liền hai chín, theo lời ông bà xưa nói, tuổi ta của anh đã ba mươi, cái tuổi của sự gầy dựng, luôn luôn cần phải dựng lên chứ, bất luận là sự nghiệp, hay là cái bộ phận gì đó ở chỗ kia kia nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phùng Xuân gọi điện cho Lâm Dũng xong, liền trở lại trên giường. Đại khái vì sợ cậu tỉnh lại giữa đường, hung thủ chụp thuốc mê cậu một lượng khá lớn, rõ ràng Lưu Bắc đã có thể vui vẻ lên mạng xem tin tức, mà cậu thì vẫn còn đau đầu dữ đội, nhất là những lúc suy nghĩ sâu.
Cũng may Dương Đông đã thực hiện xong tất cả những gì cậu có thể nghĩ tới, mấy chuyện khác, cậu có thể chờ sau đó bù đắp, thế nên cũng coi như an tâm, chốc lát liền ngủ lại.
Đến khi tỉnh dậy lần nữa, trời đã tối, tiếng ồn ào truyền từ ngoài cửa sổ đã không còn nữa. Lúc mở mắt ra, trong phòng chỉ thắp duy nhất một ngọn đèn bàn, dưới ánh đèn lờ mờ, Dương Đông đang nằm trên chiếc ghế xích đu cách cậu rất gần, co thân thể lại mà ngủ.
Ghế xích đu không biết tạm thời lấy từ đâu mang qua, hẳn là thứ chuẩn bị cho các ông bà cụ, đối với Dương Đông một mét chín, thật sự quá nhỏ, anh nằm trên đó cực kì không thoải mái, tay dài chân dài đều thò cả ra ngoài, trên mặt đất còn rơi ra một tập hồ sơ vươn lả tả, có thể thấy là trước khi ngủ còn đang xử lý công việc.
Phùng Xuân thấy anh co người nằm đó, vừa xót lại vừa lo anh nằm vậy sẽ bị cảm, liền đứng dậy, nhặt hết giấy tờ lên, đến vỗ vỗ anh. Dương Đông đang ngủ mơ mơ màng màng, Phùng Xuân vỗ nhẹ vài cái, hai mắt chỉ hé một khe nhỏ, hoàn toàn không tỉnh táo, thậm chỉ còn hỏi cậu, “Chuẩn bị họp à?”
Có thể thấy được thường ngày người này bận bịu đến thành bộ dạng gì.
Phùng Xuân liền đáp, “Không có họp, lên giường ngủ đi, anh nằm như vậy khó chịu lắm.”
Tám phần mười là thật sự ngủ đến ngơ người, Dương Đông gắng sức chớp mắt một cái, nhìn cậu chằm chằm, lại vẫn chẳng hề tỉnh táo, trái lại còn thuận thế kéo cánh tay cậu ôm cậu vào lòng, hừ một tiếng, “Đã lâu lắm không gặp em, em lại còn tới trêu chọc anh.” Một chút oán trách, mang theo một chút oan ức, còn có một xíu làm nũng, nhất thời khiến lòng Phùng Xuân tê dại.
Người này, đang cho rằng mình mơ thấy cậu sao? Cậu không khỏi cúi đầu nhìn anh, lúc này đang nhắm nghiền hai mắt, mặt đang cọ cọ lên tay cậu, lộ ra góc nghiêng thần thánh mê người.
Dương Đông hiện tại, thoạt nhìn cũng không giống một người đàn ông mét chín, cũng không giống vị Dương tổng nắm trong tay quyết sách của toàn Đại Dương Quốc Tế, càng không phải người đàn ông từng nói với Phùng Xuân “Chúng ta sau này không còn quan hệ gì nữa.”.
Anh chỉ là anh Đông mà nằm mơ cũng mơ thấy mình, tựa như mười lăm năm trước, khi còn bé bọn họ bên nhau.
Phùng Xuân không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu anh. Tóc Dương Đông chắc khỏe lại đen tuyền, có hơi đâm tay, cảm giác cũng không tuyệt, tựa như tính tình anh, tóm lại là có hơi cứng rắn, Phùng Xuân liền không khỏi lo lắng, bây giờ trông hết thảy đều tốt, nhưng đối với hành vi của cậu, Dương Đông sẽ có suy nghĩ gì đây?
Dù sao, đây đã vượt qua khỏi phạm trù hành động bình thường.
Thủ đoạn sau đó nữa của cậu, Dương Đông có thể chấp nhận hay không, Phùng Xuân không biết. Cậu có thể tưởng tượng đến khả năng lớn nhất chính là Dương Đông nói với cậu, anh sẽ ra mặt khiến Chương Kiến Quốc và Chu Hải Quyên chịu trừng phạt, nhưng đó cũng không phải những gì cậu mong muốn. Nếu hình phạt của Dương Đông chỉ có thể khiến bọn họ ngồi tù, cậu cảm thấy quá nhẹ, mà nếu Dương Đông vì cậu mà hai tay dính máu, cậu lại không nỡ chút nào.
Phùng Xuân cúi đầu nhìn nhìn còn đang ngủ say, không khỏi thở một hơi vừa ngọt ngào vừa ưu sầu, không biết chiếc chìa khóa của căn hộ dành cho hai người bọn họ, cậu thật sự có thể cầm đến tay không?
Cậu không khỏi nhớ tới Lâm Dũng từng lén báo cho cậu, “Dương Đông đang mua nhà kìa, vị trí rất không tồi, là căn hộ duplex đó, hoàn toàn để thô, nghe bảo là muốn tự mình trang trí, không chừng là mua để hai chú sống chung. Người này thật sự muốn sống chung với chú đó! Anh lén báo cho chú, trong lòng chú tự biết là được, không khéo để tới ngày đó mừng đến phát ngốc.”
Cậu muốn nhận được phần quà lớn lao đó biết bao nhiêu, nhưng bẫy cho Chương Thiên Hạnh đã bày ra, cậu lại không có cách nào lựa chọn, mà cứ thế mạnh tay làm tiếp, cậu cũng khó chịu. Lúc này nhìn lại Dương Đông, cảm thấy khoảnh khắc này tới thật sự rất không dễ, liền cũng đánh mất ý định đánh thức anh, từ từ rút tay ra, Dương Đông còn hừ hừ hai tiếng, Phùng Xuân chỉ có thể cúi đầu hôn nhẹ anh, sau đó mới đi ra ngoài, hỏi y tá trực ban xin thêm chăn nệm, nâng chân của anh gác lên giường, đắp thêm chăn, cuối cùng là có thể nằm thẳng.
Còn Phùng Xuân thì tự tìm một góc trên giường, co lại ngủ.
Kết quả hôm sau vừa rạng sáng, Phùng Xuân mới tỉnh liền đối mặt với đôi mắt của Dương Đông. Đen kịt sâu thẳm, cũng không biết ăn gì để lớn mà trông có thần đến vậy. Dương Đông hẳn là cũng không ngờ tới lại bị bắt quả tang, hơi có chút xíu mất tự nhiên, chẳng qua thoáng cái đã bị anh che giấu đi, anh mở miệng trước, “Hôm qua là em đắp chăn cho anh đi.”
Phùng Xuân nghĩ mở đầu thế này cũng không tệ lắm, liền gật đầu, “Gọi anh anh không tỉnh.”
Dương Đông liền ồ một tiếng, nói câu “Cảm ơn.”. Lời tiếp theo, lại chẳng biết nên nói thế nào. Dù sao, ngày đó dưới tình thế cấp bách, rất nhiều chuyện dễ dàng nói ra khỏi miệng. Mà bây giờ sự tình thong thả lại, suy nghĩ cũng nhiều lên, trái lại rất khó lên tiếng. Bất luận là Phùng Xuân, hay là Chương Thần, đều ôm quá nhiều chuyện cũ, nên hỏi như thế nào, nên chung đụng ra sao, anh cũng chùn bước.
Phùng Xuân sao có thể không nhìn ra anh xấu hổ, cậu nheo mắt hỏi anh, “Này, ở ngoài rất lạnh đó, anh có muốn chui vào nằm chung không, giường này còn rộng lắm.”
Đây thuần túy là nói mò thôi, phòng bệnh trong viện an dưỡng cao cấp sao có thể bị lạnh? Nhưng Dương Đông chẳng phải đang muốn chính cái bậc thang này đó sao? Gần như khi Phùng Xuân còn chưa nói dứt câu, anh đã đứng ngay dậy chui vào ổ chăn. Độ ấm bên trong khiến anh nhất thời cảm thấy ấm áp, tại một chỗ như thế, rất tự nhiên, anh liền thuận thế ôm cả người Phùng Xuân vào lòng, da kề da, thịt kề thịt, lần này, một chút mất tự nhiên cũng không còn.
Có mấy lời, tự nhiên cũng theo đó mà có thể nói ra khỏi miệng.
Ví dụ như, Dương Đông rốt cuộc có thể vuốt ve vòng eo mảnh mai của Phùng Xuân, sau đó nghiêm nghị hỏi cậu, “Vì sao lúc ở Quý Châu không nói thật với anh?”
Thế là, một vấn đề dính líu đến tin tưởng hay không, lại dưới tình huống như vậy, trở nên có hơi không nghiêm trọng quá nữa, Phùng Xuân thật ra không định gạt anh nữa, ghé vào tai anh mà nói, “Sợ anh tiếp nhận quá khó khăn, cho nên từ từ mà nói.”
Những lời này đều là thổi khí mà ra, Dương Đông lập tức cảm thấy cả người vừa khô vừa nóng.
Đàn ông hai mươi tám tuổi, sang năm liền hai chín, theo lời ông bà xưa nói, tuổi ta của anh đã ba mươi, cái tuổi của sự gầy dựng, luôn luôn cần phải dựng lên chứ, bất luận là sự nghiệp, hay là cái bộ phận gì đó ở chỗ kia kia nữa. (Má ơi tg chơi chữ hại não vãi =”=)
Huống chi, ăn ngọt nhớ vị, anh leo cây cũng có hơn nửa tháng rồi.
Anh ôm Phùng Xuân lên người mình, hai người đối mặt nhìn nhau, sau đó liền chất vấn Phùng Xuân, “Từng chút kích thích anh à?” Thanh âm lại lạnh như băng, nghe thật kinh người, đáng tiếc thân thể lại đã sớm phản bội anh. Phùng Xuân cười híp mắt lấy ngón tay vẽ vẽ lên ngực anh, nhích từ từ xuống phía dưới, đến chỗ mấu chốt, lại quay vòng trở ngược lên trên, chọc cho Dương Đông hít sâu mấy hơi.
Có một số việc, cần phải nói một câu, hai người bọn họ đều không phải kiểu người chỉ cần một hồi mây mưa xong, liền có thể thỏa mãn, chuyện gì cũng cho qua. Nếu sớm muộn gì cũng biết, vậy thì biết sớm càng tốt hơn.
Cậu nhìn Dương Đông bị mình châm lửa, đùa tới mức tiếng thở dốc cũng lớn dần, liền rốt cuộc thu tay lại, nói với anh, “Phải, là sợ dưới tình huống Chương Thiên Ái chết đi, thoắt cái nói cho anh biết, tên giết người này, lại là người yêu của anh, lại là đứa em lúc nhỏ anh thương nhất, em thật sự sợ anh sẽ nói, em làm sao lại thành ra thế này, em không giống tưởng tượng của anh. Anh Đông,” Phùng Xuân hoàn toàn không nói dối, sự lo âu trong cậu chưa bao giờ ít đi, “Như vậy anh sẽ khổ sở, em cũng thế. Nói một nữa, ít nhất em sẽ nghĩ, anh chán ghét Phùng Xuân, nhưng không ghét Chương Thần, vậy có thể chừa lại một nửa mong mỏi cho mình.”
“Vả lại,” Phùng Xuân nhìn Dương Đông, trong mắt tràn đầy tình cảm, “Cũng chính là để lại cho anh con đường, nếu anh còn thích em, có cái thân phận Chương Thần này, anh dù sao cũng sẽ cảm thấy khá hơn. Em muốn anh yêu em, nhưng lại cũng không hi vọng anh sẽ đau khổ.”
Lời tâm tình như thế, Phùng Xuân trước kia chẳng bao giờ nói ra, dù cho khi đó cậu đã ở bên Dương Đông, cũng đều chỉ có Dương Đông như một đứa nhóc chưa lớn, vây quanh lấy cậu, bày tỏ với cậu. Có thể hiểu, Dương Đông lúc này kích động cỡ nào, anh gần như lập tức ôm siết Phùng Xuân vào lòng, hôn lên môi người này.
“Cũng không phải đau khổ.” Anh nói, “Anh chỉ hận bản thân không sớm biết được. Xuân Nhi, em không biết, khi anh nghe được có người lấy danh nghĩa của anh để lên lầu, anh sợ đến mức nào, anh thật sợ mình đến chậm một bước, anh thật sự rất sợ.”
Phùng Xuân có thể cảm giác được anh đang sợ, khi nói ra những câu này, trong giọng nói của anh còn ẩn chứa chút may mắn, hiển nhiên khi đó khiến anh nghĩ lại còn sợ. Cậu liền vỗ vỗ lưng người đàn ông này, trấn an anh. Dương Đông hận không thể khảm luôn Phùng Xuân vào trong lòng, như tất cả những người đàn ông quý trọng người yêu của mình, anh cam đoan với Phùng Xuân.
“Sau này sẽ không thế nữa, chỉ cần giao cho anh là được, Xuân Nhi, anh sẽ khiến bọn họ phải chịu đến trừng phạt thích đáng, dì Đàm đi quá oan uổng, anh sẽ đòi lại đủ cho dì.”
Phùng Xuân không nhịn được hỏi thêm một câu, “Còn em đây?”
Dương Đông vừa nghe liền vui vẻ, anh hôn một cái lên mũi Phùng Xuân, “Em chịu đựng đã nhiều lắm rồi. anh không muốn em phải đối mặt những chuyện này nữa, cứ để anh tiếp có được không? Đừng lo lắng.”
Phùng Xuân cũng không tiếp lời này, mà là nói, “Anh Đông, em nhớ anh.”
Thanh âm của cậu thật mê hoặc, Dương Đông vốn đã bị cậu trêu đùa gần như ngóc dậy, sao có thể nhịn nổi? Lật người một cái, liền đặt Phùng Xuân dưới thân, anh hôn lên môi Phùng Xuân, sau đó từng chút nhích xuống dưới, áo bệnh nhân dễ dàng bị vén lên, Phùng Xuân chỉ cảm thấy thân thể lập tức nổi lên phản ứng, nhưng hai mắt của cậu nhìn trần nhà màu trắng, lại cũng tràn đầy mâu thuẫn.
Muốn để Dương Đông tham gia sao? Khiến tay anh cũng nhuốm đầy máu? Từ khi cậu bắt đầu thích Dương Đông, cũng đã chần chừ chuyện này, dù cho như vậy sẽ có thêm trợ lực, cậu vẫn không đành lòng.
Vậy có thể nói, chính là yêu đi.
Một người ngay cả trái tim cũng lạnh ngắt như cậu, và phần tình cảm đời này tưởng chừng không thể có được.
———
Chương Thiên Hạnh mờ mịt đứng ở cửa phòng Chu Du Minh, bên trong cánh cửa rộng mở, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc giường rộng đến ba bốn người nằm được, Chu Du Minh đang nằm ngay chính giữa, hưởng thụ một cậu trai để trần nửa thân xoa bóp, nhìn thấy hắn tới, liền nói, “Ngẩn ra làm gì, còn không qua đây?! Chỉ còn chờ em đấy.”
Chương Thiên Hạnh cảm thấy trong dạ dày bắt đầu cuộn lên, một màn trước mắt thật sự quá ghê tởm. Hắn gần như lập tức quay đầu lại, đi ra phía ngoài, càng bước càng nhanh, dường như muốn thoát khỏi cái nơi dơ bẩn này, cuối cùng thậm chí đã thành chạy đi, rất nhanh, đã ra khỏi biệt thự.
Chu Du Minh đứng trước cửa sổ phòng ngủ, nhìn bóng lưng hắn, quản gia thì lại dùng điện thoại gọi hỏi y, “Ông chủ, cần mang Chương thiếu về sao?”
Chu Du Minh không thèm để ý nói, “Mang hắn về làm gì? Chờ hắn sợ hãi rồi nghĩ cho rõ ràng, sẽ tự trở về thôi.” Cúp điện thoại rồi, y mới âm u nói, “Đến lúc đó, chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy nữa.”
_____________________________________
Căn hộ duplex: Là dạng căn hộ thường nằm ở tầng trên cùng của các chung cư cao cấp. Căn hộ này thường chiếm trọn 2 tầng và trong căn hộ có khoảng thông tầng hoành tráng siêu đẹp (như trong hình). Đối với căn hộ duplex, người thiết kế sẽ mở tối đa các khoảng nhìn ra ngoài bằng cách sử dụng tường kính, nên duplex vừa có chất lượng không gian sang trọng đẳng cấp vừa có view nhìn siêu đẹp đẹp đẹp.
Tự hỏi anh Đông giàu thế sao ko mua hẳn penthouse luôn cho rồi =)))))))
/104
|