Cậu còn tưởng tượng ra, chờ khi bọn họ chết hết, cậu cũng không chạy trốn, cứ để cảnh sát tới bắt mình đi, cậu muốn kể hết những chuyện tày trời này cho người ta biết, để tất cả mọi người đều biết, cuối cùng nhận cái án tử hình là được rồi.
Xong hết mọi chuyện.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Rất có thể là vì Phùng Xuân tỏ ra đủ nhiệt tình trong chuyện muốn thiết kế nhà mới, Dương Đông cuối cùng không còn trông chừng cậu bằng cách người dán người toàn thời gian nữa, đến khi đóng gói Phùng Xuân thành một cục đưa về viện an dưỡng, anh rốt cuộc đi công ty.
Từ khi nghe được thân phận của Chương Thần giả, trong lòng Phùng Xuân đã có quyết định. Khi trở lại thấy không có ai trông chừng mình nữa, cậu liền tìm cơ hội gọi điện cho Lâm Dũng.
Đường dây điện thoại bên kia báo bận, Phùng Xuân chỉ đành chờ một lúc.
Đến khi Lâm Dũng gọi lại, Phùng Xuân liền hỏi y, “Chương gia gần đây thế nào?”
“Bên ngoài bình tĩnh, bên trong rung chuyển,” Lâm Dũng nói đơn giản, “Chương Kiến Quốc si mê tình nhân mới, mỗi ngày đều không về nhà, Chu Hải Quyên không đưa được tin tức ra ngoài, mỗi ngày đều nôn nóng, Chương Thiên Hạnh như thằng mất hồn, càng ngày càng giống quỷ.”
Phùng Xuân cau mày, “Làm sao anh biết rõ vậy? Chương Thiên Hữu gần đây rất hay dẫn anh về Chương gia?” Lâm Dũng bên kia khựng lại một chút, rõ là không ngờ Phùng Xuân nhạy bén như vậy, y vừa định cố gắng đáp là đúng vậy, nhưng vừa phát ra một tí thanh âm, đã bị Phùng Xuân ngắt lời, “Chương Thiên Hữu gần đây không thể nào quay lại Chương gia thường xuyên được, nơi đó chỉ có Chu Hải Quyên và Chương Thiên Hạnh, hắn tránh còn không kịp, hơn nữa, hắn cũng không thể nào nói mấy chuyện này cho anh nghe, hắn giữ anh bên cạnh chỉ dùng để liên hệ Dương Đông.”
Phùng Xuân từ trước đến nay đều như thế này, đầu óc hoạt động nhanh, chỉ một chút kẽ hở vào tới trong mắt cậu liền có thể bị phân tích thành một hai ba bốn, còn đầy đủ lý lẽ đến mức không để người ta phản bác nổi.
Lâm Dũng thở dài, bất đắc dĩ nói, “Vốn là định không nói cho chú biết, sợ chú lo lắng, nhưng mà chú nhìn ra cả rồi, không nói chú còn lo lắng hơn.” Y nói, “Chương Thần giả đúng là không dùng anh nhiều, trước kia Chương Kiến Quốc còn ở tại Chương gia, hắn còn thường dẫn anh cùng về mấy lần, anh đoán hắn hẳn là biết Chương Thiên Hạnh thích Dương Đông, khi đó hắn mới vừa đắc thế, muốn chọc tức Chương Thiên Hạnh, nhưng sau này đã ít đi.”
Phùng Xuân ừ một tiếng, lại nghe Lâm Dũng nói, “Nhất là sau khi Chương Thiên Ái qua đời, hắn càng được nâng niu, đừng xem mới chỉ qua một tháng, dưới tay cũng đã có không ít người, Chương Thiên Hạnh rõ ràng đã hết thời, hắn không cần anh nữa. Nhưng lại cũng không muốn buông cọng dây phía Dương Đông, liền thi thoảng nhờ anh mua ít đồ, đưa qua cho Dương Đông.”
Lâm Dũng lại nhanh chóng giải thích, “Nhưng mà hắn cũng không liên hệ nhiều với Dương Đông, anh cảm giác có vẻ hắn cùng lúc muốn lợi dụng Dương Đông, nhưng chính bản thân hắn e là không thích đàn ông, cho nên rất mâu thuẫn. Thế nên bình thường hay tặng đồ, nhưng người lại rất ít khi đích thân đi. Bình thường càng không dùng tới anh. Anh mướn phòng ở trong tiểu khu chỉ cách biệt thự Chương gia một bức tường thôi.”
Phùng Xuân vừa nghe đến đây liền nở nụ cười, ba đứa con trai của Chương Kiến Quốc, nếu đều là đồng tính luyến hết, Phùng Xuân sẽ hoài nghi Chương Kiến Quốc có phải là năm mươi năm nay không phát hiện tính hướng thật của bản thân ông ta hay không, nếu vậy thật sự là một hồi bi kịch rồi. Chẳng qua, Lâm Dũng chủ động đi thăm dò Chương gia khiến Phùng Xuân cảm thấy có hơi nguy hiểm.
Lâm Dũng lại không để ý mấy, “Anh sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi thăm, chỉ là tình cờ gặp người hầu trong Chương gia thì hỏi một câu, bọn họ đã coi anh là trợ lý của Chương Thiên Hữu, rất ít người sẽ hoài nghi.”
Phùng Xuân biết bây giờ không khuyên được y, chỉ đành căn dặn, “Vậy anh cẩn thận một chút. Mặt khác, bên phía Chương Thiên Hạnh, gần đây có thể đẩy mạnh thêm chút.” Lâm Dũng hiện tại mướn chỗ ở đó, mục đích chính là vì tiện cho kích thích Chương Thiên Hạnh, nhưng y không muốn khiến Phùng Xuân lo lắng, tất nhiên sẽ không hé răng, chỉ đáp, “Anh biết rồi.”
Phùng Xuân lại nói cho y biết thêm tin tức, “Chương Thần giả kia chính là con riêng của Chương Kiến Quốc, trước đây nuôi ở Mĩ. Mẹ hắn tên là Khổng Phỉ, hắn tên thật là Chương Thiên Hữu, có cơ hội có thể tiết lộ cho Chương Thiên Hạnh và Chu Hải Quyên, Chu Hải Quyên nếu biết được trừ mình ra, khi đó Chương Kiến Quốc còn nuôi một tình nhân một đứa con khác, bà ta e là sẽ phát điên. Bọn họ hiện tại đã bó tay chịu thua, e rằng lòng tin cũng không lớn, đây là một kích thích có thể khiến bà ta phản kích trong đường cùng. Nhưng mà,” Phùng Xuân còn chưa định để Lâm Dũng mạo hiểm, “Anh không cần tự nói, chỉ gửi tin nhắn nặc danh cho hắn là được.”
Lâm Dũng nghe xong liền im lặng một hồi, dường như đang suy tư, Phùng Xuân cũng không sốt ruột, ngắm nhìn trảng cò xanh dưới lầu, có lẽ do tin tức cậu trọng thương truyền ra, lại không thể vào xem thực hư, không có tí phong thanh lẫn hình ảnh nào, mà vụ án vẫn tiến triển rất chậm, cho nên phóng viên chầu chực bên ngoài đã không còn mấy, nhàm chán ngồi trên cỏ nhìn quanh.
Đợi qua khoảng mấy hơi thở, Lâm Dũng mới nói, “Xuân Nhi, tin tức này, vừa nãy Dương Đông đã báo cho anh. Lúc nãy chú gọi điện qua không được, chính là lúc anh ta đang nói chuyện với anh.”
Phùng Xuân ồ một tiếng, không có ý gì nữa. Chẳng ngờ Lâm Dũng lại nói, “Hai người vẫn như vậy thì không ổn, nếu muốn sống cùng nhau, mà cũng là vì suy nghĩ cho nhau, tại sao không thẳng thắn với nhau một tiếng, anh ta độc đoán là vì muốn tốt cho chú, chỉ không đúng ở chỗ, chú đã mưu tính suốt một thời gian dài như vậy, làm sao có thể nói buông tay là buông được, không ai khống chế được trái tim mình cả. Nhưng chú lén lút sau lưng anh ta như vậy cũng không đúng, đây cũng là một kiểu lừa gạt phụ lòng. Xuân Nhi ngoan, tìm thời gian mà nói rõ với anh ta đi, mặc dù có chút thủ đoạn không thể nói thật, nhưng tốt xấu gì cũng phải báo cho nhau biết.”
Cái từ ‘Xuân Nhi ngoan’ này, Lâm Dũng đã lâu chưa gọi qua. Nhớ năm đó cậu vừa mới bắt đầu lên kế hoạch những chuyện này, một học sinh cấp hai, vừa trọ trong trường học tập, vừa suy nghĩ làm thế nào để giết người, trạng thái tinh thần tất nhiên không ổn. Khi đó Lâm Dũng đã lên đại học, thường xuyên gọi điện cho cậu, một hơi Xuân Nhi ngoan mà dỗ cậu.
Suốt một thời gian rất dài, anh em bọn họ đều là chống dỡ lẫn nhau mà sống tiếp. Ai cũng có khoảng thời gian kích động, ai cũng có những lúc cảm thấy quá khó khăn quá vô vọng, dù cho là người mạnh mẽ như Phùng Xuân.
Khi đó, Lâm Dũng rõ ràng càng nóng nảy hơn nhưng lại hay dùng loại giọng điệu này an ủi cậu, “Xuân Nhi ngoan, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chúng ta còn trẻ, em đừng tự áp lực mình quá như thế, người cũng có lúc phải thả lỏng. Chờ khi em lên đại học, nếu ngay cả bằng cấp cũng không có, không tiền không thế, hai ta làm sao đánh bại bọn họ? Xuân Nhi ngoan, học tập cho giỏi, tạm thời gạt những chuyện này sang một bên.”
Nhờ đó cậu mới có thể tự khiến mình tiếp tục nổi, bằng không, e rằng, tại một ngày nào đó cậu không kiên trì nổi nữa, đã lén chạy tới Bắc Kinh, bất luận là lấy lửa thiêu, hay là thủ đoạn nào khác, chỉ cần giết chết được bọn họ. Cậu còn tưởng tượng ra, chờ khi bọn họ chết hết, cậu cũng không chạy trốn, cứ để cảnh sát tới bắt mình đi, cậu muốn kể hết những chuyện tày trời này cho người ta biết, để tất cả mọi người đều biết, cuối cùng nhận cái án tử hình là được rồi.
Xong hết mọi chuyện.
Nhưng Lâm Dũng ngăn cản cậu, hiện tại tuy rằng hao tâm tốn sức hơn trước kia, nhưng cuối cùng cũng sẽ xong, Phùng Xuân nhớ tới Dương Đông, cậu đã chiếm được những thứ rất khác với thù hận, cậu rốt cuộc muốn sống tiếp.
Cho nên, Lâm Dũng nói xong, đổi thành Phùng Xuân im lặng, sau một hồi mới đáp lời như chịu thua, “Được rồi. Nhưng mà, anh, anh phải nghe theo em,” Phùng Xuân yêu cầu y, “Không được tự mình hành động, không được coi nhẹ bản thân, em cũng có điều kiện hệt như thế.”
Lâm Dũng nhìn chiếc xe Chương Thiên Hạnh phía trước, cả cười, “Được.”
Chương Thiên Hữu lần thứ hai gặp mặt Triệu Châu, có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều. Sớm nửa tiếng đã đến quán trà bọn họ hẹn trước, chờ Triệu Châu tới, hắn còn đứng lên, giống như đứa con riêng không được cưng chìu, mỗi tháng mới ló mặt như trước kia, cực kì cung kính gọi một tiếng, “Chú Triệu.”
Mười lăm năm ở nước ngoài, mỗi tháng hắn đều phải sửa sang tâm lý, giấu hết sự chán ghét lại, sau đó mới quay đầu nhìn microphone, nhổ ra cái xưng hô này.
Hắn chán ghét mỗi lần báo cáo như thế, hắn cảm giác mình giống như con chó con mèo Chương Kiến Quốc nuôi, ngay cả gọi điện cho hắn cũng không chịu bỏ thời gian, mỗi lần cũng chỉ kêu thuộc hạ của mình ra mặt, hắn cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng lại không cách nào giãy dụa, chỉ có thể nhịn.
Chỉ là không nghĩ tới, hắn vốn cho rằng hắn đã chịu đựng đủ tới mức đạt được điều hắn muốn, nhưng thực quyền mà Triệu Châu nắm giữ nói cho hắn biết, hắn vẫn còn mắc tại đó không thoát được, chỉ có trở thành chủ nhân Chương thị, hắn mới có thể chân chính nói một không hai, mà không phải khúm núm cầu người như hiện tại.
Cho nên, một tiếng chú Triệu thành thật này, thật ra ẩn chứa rất nhiều phẫn nộ và không cam, dù cho ngoài mặt bình tĩnh như nước, cung kính đến mức không thể bắt bẻ, nhưng bên trong, tại trong nội tâm Chương Thiên Hữu, Triệu Châu đã bị hắn đánh một dấu X, chết chắc rồi.
Triệu Châu liếc mắt nhìn hắn, sắc mặt tốt hơn lần trước gặp nhiều, hiển nhiên rất hài lòng với thái độ của hắn. Y ngồi xuống, không hề che giấu quanh co, trái lại hỏi thẳng hắn, “Thế nào? Suy nghĩ một đêm, bây giờ lại có quyết định mới rồi?”
Trước mặt Chương Thiên Hữu là một bộ khay trà, hắn thuần thục súc chung trà, sau đó rót một chung Đại Hồng Bào mới pha, đưa cho Triệu Châu, “Chú Triệu nếm thử, đây là bạn tôi mấy hôm trước gửi tới, không tệ lắm.”
Triệu Châu cũng biết, sự tình bây giờ khẩn cấp, chuyện Phùng Xuân bị đâm giết đã chính thức lập án, đã bắt đầu có cảnh sát điều tra, các mối quan hệ của Phương Minh cũng đã có người truy tìm, tên đó cũng chẳng phải kẽ kín miệng thật sự, chỉ cần điều tra ra Chương gia, như vậy vụ của Tư Như Phong cũng liền trốn không thoát, người nào lại không biết chuyện tiểu thư Chương gia vừa qua đời?
Cho nên, Chương Thiên Hữu nếu muốn ra tay, vậy phải cho ra bằng được đáp án, nếu hắn làm không ra, vậy liền chứng minh hắn không đủ năng lực, y tự động sẽ bỏ qua Chương Thiên Hữu, ngả sang sự lựa chọn thứ hai là Chu Hải Quyên, ít nhất hai mẹ con bọn họ, còn có một người đủ tàn nhẫn.
Y rất thảnh thơi nhấp một ngụm trà, sau đó đặt chung xuống, đợi đáp án.
Tiếp đó, y liền nghe Chương Thiên Hữu nói, “Không tệ đi, tôi mang theo nửa cân, đợi lát nữa chú Triệu cứ cầm về uống. Đương nhiên, cái chung trà này, nếu chú thích, cũng có thể cầm về.”
Mí mắt Triệu Châu nhấc lên, nhìn Chương Thiên Hữu, “Ý tứ thế nào?”
Chương Thiên Hữu cười cười, “Chú Triệu hỏi thành ý của tôi, như vậy tôi hiểu là, chú Triệu hỏi tôi sau khi thành công sẽ cho chú chỗ tốt gì, đáp án của tôi chính là đây,” Hắn chỉ chỉ một ấm bốn chung trước mặt, cười nguy hiểm, “Chú Triệu, tôi từ trước đến nay là một người sảng khoái, ngài cũng vậy, tôi không bàn điều kiện với ngài, như vậy rất vô nghĩa. Tôi nói thẳng điều kiện của tôi, ngài cứ cân nhắc xem đáng giá hay không.”
Hắn nói, “Nếu chú Triệu giúp tôi đoạt được vị trí đó, như vậy một phần này chính là thuộc về chú.”
Tình thế chỉ cần nhìn là rõ, một phần tư quyền nắm cổ phần của Chương thị trong tay Chương gia, cho dù là Triệu Châu, cũng không nhịn được mà nuốt mạnh nước bọt. Trong tay Chương Kiến Quốc nắm giữ 38% cổ phần công ty, là cổ đông lớn nhất Chương thị. Thứ hai đó chính là vị Bá Nhạc năm đó giúp đỡ Chương Kiến Quốc, Nhạc Phàm, trong tay ông ấy có 20%. Còn lại đều là một ít cổ đông khác.
Nếu y nắm được một phần tư của 38%, đó chính là 9,5%, đem so trong sự quy mô đồ sộ của Chương thị, chính là một số tài sản rất khả quan.
Quan trọng hơn chính là, như vậy cổ phần trong tay Chương Thiên Hữu chỉ có thể đến 29,5%, nếu như y chuyển hướng sang Nhạc Phàm, hai người liền ngang hàng, vậy địa vị của y liền cực kì quan trọng.
Triệu Châu rốt cuộc nhịn không được, hỏi, “Cậu muốn làm gì?”
Trên mặt Chương Thiên Hữu treo một đôi mắt đầy chân thành, “Đẩy vụ của Phương Minh lên đầu Chương Thiên Hạnh và Chu Hải Quyên, tôi muốn trở thành người thừa kế duy nhất, người thừa kế danh chính ngôn thuận.”
Sắc mặt Triệu Châu thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn gật đầu.
Xong hết mọi chuyện.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Rất có thể là vì Phùng Xuân tỏ ra đủ nhiệt tình trong chuyện muốn thiết kế nhà mới, Dương Đông cuối cùng không còn trông chừng cậu bằng cách người dán người toàn thời gian nữa, đến khi đóng gói Phùng Xuân thành một cục đưa về viện an dưỡng, anh rốt cuộc đi công ty.
Từ khi nghe được thân phận của Chương Thần giả, trong lòng Phùng Xuân đã có quyết định. Khi trở lại thấy không có ai trông chừng mình nữa, cậu liền tìm cơ hội gọi điện cho Lâm Dũng.
Đường dây điện thoại bên kia báo bận, Phùng Xuân chỉ đành chờ một lúc.
Đến khi Lâm Dũng gọi lại, Phùng Xuân liền hỏi y, “Chương gia gần đây thế nào?”
“Bên ngoài bình tĩnh, bên trong rung chuyển,” Lâm Dũng nói đơn giản, “Chương Kiến Quốc si mê tình nhân mới, mỗi ngày đều không về nhà, Chu Hải Quyên không đưa được tin tức ra ngoài, mỗi ngày đều nôn nóng, Chương Thiên Hạnh như thằng mất hồn, càng ngày càng giống quỷ.”
Phùng Xuân cau mày, “Làm sao anh biết rõ vậy? Chương Thiên Hữu gần đây rất hay dẫn anh về Chương gia?” Lâm Dũng bên kia khựng lại một chút, rõ là không ngờ Phùng Xuân nhạy bén như vậy, y vừa định cố gắng đáp là đúng vậy, nhưng vừa phát ra một tí thanh âm, đã bị Phùng Xuân ngắt lời, “Chương Thiên Hữu gần đây không thể nào quay lại Chương gia thường xuyên được, nơi đó chỉ có Chu Hải Quyên và Chương Thiên Hạnh, hắn tránh còn không kịp, hơn nữa, hắn cũng không thể nào nói mấy chuyện này cho anh nghe, hắn giữ anh bên cạnh chỉ dùng để liên hệ Dương Đông.”
Phùng Xuân từ trước đến nay đều như thế này, đầu óc hoạt động nhanh, chỉ một chút kẽ hở vào tới trong mắt cậu liền có thể bị phân tích thành một hai ba bốn, còn đầy đủ lý lẽ đến mức không để người ta phản bác nổi.
Lâm Dũng thở dài, bất đắc dĩ nói, “Vốn là định không nói cho chú biết, sợ chú lo lắng, nhưng mà chú nhìn ra cả rồi, không nói chú còn lo lắng hơn.” Y nói, “Chương Thần giả đúng là không dùng anh nhiều, trước kia Chương Kiến Quốc còn ở tại Chương gia, hắn còn thường dẫn anh cùng về mấy lần, anh đoán hắn hẳn là biết Chương Thiên Hạnh thích Dương Đông, khi đó hắn mới vừa đắc thế, muốn chọc tức Chương Thiên Hạnh, nhưng sau này đã ít đi.”
Phùng Xuân ừ một tiếng, lại nghe Lâm Dũng nói, “Nhất là sau khi Chương Thiên Ái qua đời, hắn càng được nâng niu, đừng xem mới chỉ qua một tháng, dưới tay cũng đã có không ít người, Chương Thiên Hạnh rõ ràng đã hết thời, hắn không cần anh nữa. Nhưng lại cũng không muốn buông cọng dây phía Dương Đông, liền thi thoảng nhờ anh mua ít đồ, đưa qua cho Dương Đông.”
Lâm Dũng lại nhanh chóng giải thích, “Nhưng mà hắn cũng không liên hệ nhiều với Dương Đông, anh cảm giác có vẻ hắn cùng lúc muốn lợi dụng Dương Đông, nhưng chính bản thân hắn e là không thích đàn ông, cho nên rất mâu thuẫn. Thế nên bình thường hay tặng đồ, nhưng người lại rất ít khi đích thân đi. Bình thường càng không dùng tới anh. Anh mướn phòng ở trong tiểu khu chỉ cách biệt thự Chương gia một bức tường thôi.”
Phùng Xuân vừa nghe đến đây liền nở nụ cười, ba đứa con trai của Chương Kiến Quốc, nếu đều là đồng tính luyến hết, Phùng Xuân sẽ hoài nghi Chương Kiến Quốc có phải là năm mươi năm nay không phát hiện tính hướng thật của bản thân ông ta hay không, nếu vậy thật sự là một hồi bi kịch rồi. Chẳng qua, Lâm Dũng chủ động đi thăm dò Chương gia khiến Phùng Xuân cảm thấy có hơi nguy hiểm.
Lâm Dũng lại không để ý mấy, “Anh sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi thăm, chỉ là tình cờ gặp người hầu trong Chương gia thì hỏi một câu, bọn họ đã coi anh là trợ lý của Chương Thiên Hữu, rất ít người sẽ hoài nghi.”
Phùng Xuân biết bây giờ không khuyên được y, chỉ đành căn dặn, “Vậy anh cẩn thận một chút. Mặt khác, bên phía Chương Thiên Hạnh, gần đây có thể đẩy mạnh thêm chút.” Lâm Dũng hiện tại mướn chỗ ở đó, mục đích chính là vì tiện cho kích thích Chương Thiên Hạnh, nhưng y không muốn khiến Phùng Xuân lo lắng, tất nhiên sẽ không hé răng, chỉ đáp, “Anh biết rồi.”
Phùng Xuân lại nói cho y biết thêm tin tức, “Chương Thần giả kia chính là con riêng của Chương Kiến Quốc, trước đây nuôi ở Mĩ. Mẹ hắn tên là Khổng Phỉ, hắn tên thật là Chương Thiên Hữu, có cơ hội có thể tiết lộ cho Chương Thiên Hạnh và Chu Hải Quyên, Chu Hải Quyên nếu biết được trừ mình ra, khi đó Chương Kiến Quốc còn nuôi một tình nhân một đứa con khác, bà ta e là sẽ phát điên. Bọn họ hiện tại đã bó tay chịu thua, e rằng lòng tin cũng không lớn, đây là một kích thích có thể khiến bà ta phản kích trong đường cùng. Nhưng mà,” Phùng Xuân còn chưa định để Lâm Dũng mạo hiểm, “Anh không cần tự nói, chỉ gửi tin nhắn nặc danh cho hắn là được.”
Lâm Dũng nghe xong liền im lặng một hồi, dường như đang suy tư, Phùng Xuân cũng không sốt ruột, ngắm nhìn trảng cò xanh dưới lầu, có lẽ do tin tức cậu trọng thương truyền ra, lại không thể vào xem thực hư, không có tí phong thanh lẫn hình ảnh nào, mà vụ án vẫn tiến triển rất chậm, cho nên phóng viên chầu chực bên ngoài đã không còn mấy, nhàm chán ngồi trên cỏ nhìn quanh.
Đợi qua khoảng mấy hơi thở, Lâm Dũng mới nói, “Xuân Nhi, tin tức này, vừa nãy Dương Đông đã báo cho anh. Lúc nãy chú gọi điện qua không được, chính là lúc anh ta đang nói chuyện với anh.”
Phùng Xuân ồ một tiếng, không có ý gì nữa. Chẳng ngờ Lâm Dũng lại nói, “Hai người vẫn như vậy thì không ổn, nếu muốn sống cùng nhau, mà cũng là vì suy nghĩ cho nhau, tại sao không thẳng thắn với nhau một tiếng, anh ta độc đoán là vì muốn tốt cho chú, chỉ không đúng ở chỗ, chú đã mưu tính suốt một thời gian dài như vậy, làm sao có thể nói buông tay là buông được, không ai khống chế được trái tim mình cả. Nhưng chú lén lút sau lưng anh ta như vậy cũng không đúng, đây cũng là một kiểu lừa gạt phụ lòng. Xuân Nhi ngoan, tìm thời gian mà nói rõ với anh ta đi, mặc dù có chút thủ đoạn không thể nói thật, nhưng tốt xấu gì cũng phải báo cho nhau biết.”
Cái từ ‘Xuân Nhi ngoan’ này, Lâm Dũng đã lâu chưa gọi qua. Nhớ năm đó cậu vừa mới bắt đầu lên kế hoạch những chuyện này, một học sinh cấp hai, vừa trọ trong trường học tập, vừa suy nghĩ làm thế nào để giết người, trạng thái tinh thần tất nhiên không ổn. Khi đó Lâm Dũng đã lên đại học, thường xuyên gọi điện cho cậu, một hơi Xuân Nhi ngoan mà dỗ cậu.
Suốt một thời gian rất dài, anh em bọn họ đều là chống dỡ lẫn nhau mà sống tiếp. Ai cũng có khoảng thời gian kích động, ai cũng có những lúc cảm thấy quá khó khăn quá vô vọng, dù cho là người mạnh mẽ như Phùng Xuân.
Khi đó, Lâm Dũng rõ ràng càng nóng nảy hơn nhưng lại hay dùng loại giọng điệu này an ủi cậu, “Xuân Nhi ngoan, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chúng ta còn trẻ, em đừng tự áp lực mình quá như thế, người cũng có lúc phải thả lỏng. Chờ khi em lên đại học, nếu ngay cả bằng cấp cũng không có, không tiền không thế, hai ta làm sao đánh bại bọn họ? Xuân Nhi ngoan, học tập cho giỏi, tạm thời gạt những chuyện này sang một bên.”
Nhờ đó cậu mới có thể tự khiến mình tiếp tục nổi, bằng không, e rằng, tại một ngày nào đó cậu không kiên trì nổi nữa, đã lén chạy tới Bắc Kinh, bất luận là lấy lửa thiêu, hay là thủ đoạn nào khác, chỉ cần giết chết được bọn họ. Cậu còn tưởng tượng ra, chờ khi bọn họ chết hết, cậu cũng không chạy trốn, cứ để cảnh sát tới bắt mình đi, cậu muốn kể hết những chuyện tày trời này cho người ta biết, để tất cả mọi người đều biết, cuối cùng nhận cái án tử hình là được rồi.
Xong hết mọi chuyện.
Nhưng Lâm Dũng ngăn cản cậu, hiện tại tuy rằng hao tâm tốn sức hơn trước kia, nhưng cuối cùng cũng sẽ xong, Phùng Xuân nhớ tới Dương Đông, cậu đã chiếm được những thứ rất khác với thù hận, cậu rốt cuộc muốn sống tiếp.
Cho nên, Lâm Dũng nói xong, đổi thành Phùng Xuân im lặng, sau một hồi mới đáp lời như chịu thua, “Được rồi. Nhưng mà, anh, anh phải nghe theo em,” Phùng Xuân yêu cầu y, “Không được tự mình hành động, không được coi nhẹ bản thân, em cũng có điều kiện hệt như thế.”
Lâm Dũng nhìn chiếc xe Chương Thiên Hạnh phía trước, cả cười, “Được.”
Chương Thiên Hữu lần thứ hai gặp mặt Triệu Châu, có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều. Sớm nửa tiếng đã đến quán trà bọn họ hẹn trước, chờ Triệu Châu tới, hắn còn đứng lên, giống như đứa con riêng không được cưng chìu, mỗi tháng mới ló mặt như trước kia, cực kì cung kính gọi một tiếng, “Chú Triệu.”
Mười lăm năm ở nước ngoài, mỗi tháng hắn đều phải sửa sang tâm lý, giấu hết sự chán ghét lại, sau đó mới quay đầu nhìn microphone, nhổ ra cái xưng hô này.
Hắn chán ghét mỗi lần báo cáo như thế, hắn cảm giác mình giống như con chó con mèo Chương Kiến Quốc nuôi, ngay cả gọi điện cho hắn cũng không chịu bỏ thời gian, mỗi lần cũng chỉ kêu thuộc hạ của mình ra mặt, hắn cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng lại không cách nào giãy dụa, chỉ có thể nhịn.
Chỉ là không nghĩ tới, hắn vốn cho rằng hắn đã chịu đựng đủ tới mức đạt được điều hắn muốn, nhưng thực quyền mà Triệu Châu nắm giữ nói cho hắn biết, hắn vẫn còn mắc tại đó không thoát được, chỉ có trở thành chủ nhân Chương thị, hắn mới có thể chân chính nói một không hai, mà không phải khúm núm cầu người như hiện tại.
Cho nên, một tiếng chú Triệu thành thật này, thật ra ẩn chứa rất nhiều phẫn nộ và không cam, dù cho ngoài mặt bình tĩnh như nước, cung kính đến mức không thể bắt bẻ, nhưng bên trong, tại trong nội tâm Chương Thiên Hữu, Triệu Châu đã bị hắn đánh một dấu X, chết chắc rồi.
Triệu Châu liếc mắt nhìn hắn, sắc mặt tốt hơn lần trước gặp nhiều, hiển nhiên rất hài lòng với thái độ của hắn. Y ngồi xuống, không hề che giấu quanh co, trái lại hỏi thẳng hắn, “Thế nào? Suy nghĩ một đêm, bây giờ lại có quyết định mới rồi?”
Trước mặt Chương Thiên Hữu là một bộ khay trà, hắn thuần thục súc chung trà, sau đó rót một chung Đại Hồng Bào mới pha, đưa cho Triệu Châu, “Chú Triệu nếm thử, đây là bạn tôi mấy hôm trước gửi tới, không tệ lắm.”
Triệu Châu cũng biết, sự tình bây giờ khẩn cấp, chuyện Phùng Xuân bị đâm giết đã chính thức lập án, đã bắt đầu có cảnh sát điều tra, các mối quan hệ của Phương Minh cũng đã có người truy tìm, tên đó cũng chẳng phải kẽ kín miệng thật sự, chỉ cần điều tra ra Chương gia, như vậy vụ của Tư Như Phong cũng liền trốn không thoát, người nào lại không biết chuyện tiểu thư Chương gia vừa qua đời?
Cho nên, Chương Thiên Hữu nếu muốn ra tay, vậy phải cho ra bằng được đáp án, nếu hắn làm không ra, vậy liền chứng minh hắn không đủ năng lực, y tự động sẽ bỏ qua Chương Thiên Hữu, ngả sang sự lựa chọn thứ hai là Chu Hải Quyên, ít nhất hai mẹ con bọn họ, còn có một người đủ tàn nhẫn.
Y rất thảnh thơi nhấp một ngụm trà, sau đó đặt chung xuống, đợi đáp án.
Tiếp đó, y liền nghe Chương Thiên Hữu nói, “Không tệ đi, tôi mang theo nửa cân, đợi lát nữa chú Triệu cứ cầm về uống. Đương nhiên, cái chung trà này, nếu chú thích, cũng có thể cầm về.”
Mí mắt Triệu Châu nhấc lên, nhìn Chương Thiên Hữu, “Ý tứ thế nào?”
Chương Thiên Hữu cười cười, “Chú Triệu hỏi thành ý của tôi, như vậy tôi hiểu là, chú Triệu hỏi tôi sau khi thành công sẽ cho chú chỗ tốt gì, đáp án của tôi chính là đây,” Hắn chỉ chỉ một ấm bốn chung trước mặt, cười nguy hiểm, “Chú Triệu, tôi từ trước đến nay là một người sảng khoái, ngài cũng vậy, tôi không bàn điều kiện với ngài, như vậy rất vô nghĩa. Tôi nói thẳng điều kiện của tôi, ngài cứ cân nhắc xem đáng giá hay không.”
Hắn nói, “Nếu chú Triệu giúp tôi đoạt được vị trí đó, như vậy một phần này chính là thuộc về chú.”
Tình thế chỉ cần nhìn là rõ, một phần tư quyền nắm cổ phần của Chương thị trong tay Chương gia, cho dù là Triệu Châu, cũng không nhịn được mà nuốt mạnh nước bọt. Trong tay Chương Kiến Quốc nắm giữ 38% cổ phần công ty, là cổ đông lớn nhất Chương thị. Thứ hai đó chính là vị Bá Nhạc năm đó giúp đỡ Chương Kiến Quốc, Nhạc Phàm, trong tay ông ấy có 20%. Còn lại đều là một ít cổ đông khác.
Nếu y nắm được một phần tư của 38%, đó chính là 9,5%, đem so trong sự quy mô đồ sộ của Chương thị, chính là một số tài sản rất khả quan.
Quan trọng hơn chính là, như vậy cổ phần trong tay Chương Thiên Hữu chỉ có thể đến 29,5%, nếu như y chuyển hướng sang Nhạc Phàm, hai người liền ngang hàng, vậy địa vị của y liền cực kì quan trọng.
Triệu Châu rốt cuộc nhịn không được, hỏi, “Cậu muốn làm gì?”
Trên mặt Chương Thiên Hữu treo một đôi mắt đầy chân thành, “Đẩy vụ của Phương Minh lên đầu Chương Thiên Hạnh và Chu Hải Quyên, tôi muốn trở thành người thừa kế duy nhất, người thừa kế danh chính ngôn thuận.”
Sắc mặt Triệu Châu thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn gật đầu.
/104
|