Hoàng Phủ Vô Song dẫn theo Hoa Trứ Vũ, dọc theo cầu đá, đi ngang qua một hồ nước, chuyển qua bảy, tám dãy hành lang mới đến được Trúc Uyển ở phía đông, Hoàng Phủ Vô Song không cho người bẩm báo, mà trực tiếp đi vào phòng Cơ Phượng Ly.
Trong phòng không có người, chỉ có mùi hương thoang thoảng quấn quít tỏa ra từ chiếc lô hương trên đài làm từ men sứ xanh trắng, thanh tịnh, đẹp đẽ, mùi hương mát lạnh thấm vào ruột gan.
Hoàng Phủ Vô Song thấy rất khó hiểu, hắn không ngờ, mới sáng sớm mà cũng không thấy Cơ Phượng Ly ở trong phòng, liền nheo mắt hỏi mấy tên thị vệ bên ngoài: “Tướng gia đâu?”
Một nho sinh áo lam đi từ thiên phòng tới, người này có vẻ mặt tuấn tú, thần sắc ôn hòa, con ngươi đen thâm thúy, khóe môi lúc nào cũng cong lên như gặp chuyện vui mừng. Khi hắn nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Song, liền cung kính hành lễ, nhưng đôi mắt lại lơ đãng nhìn về phía Hoa Trứ Vũ, trong mắt, còn có vài phần hứng thú,
Chỉ là, trên môi hắn, vẫn là vẻ tươi cười như trước.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn nàng có phần tò mò, lại giống như đang cố nén cười, còn có phần tiếc nuối, không những thế còn mang theo sự hứng thú, tóm lại là vô cùng phức tạp. Thật ra, từ sáng hôm nay, khi nàng đi theo Hoàng Phủ Vô Song dạo trong hành cung, mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt quái dị này, không ngờ, việc nàng tùy hứng đánh Cơ Phượng Ly tới hoa rơi nước chảy, đã nâng vị thế của nàng lên, khiến nàng trở thành một người nổi tiếng khắp hành cung.
Cho Tả tướng đương triều mấy cái tát, còn dứt cả một mảng tóc của hắn xuống, việc này, khiến những tên thái giám khác bội phục không thôi. Nhưng, nàng cũng đã đắc tội với không ít cung nữ ái mộ Cơ Phượng Ly, mấy cung nữ kia nhìn thấy nàng, ánh mắt đó, giống như muốn băm vằm nàng ra cho hả giận.
“Lam Băng, tướng gia đâu?” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng hỏi tên nho sinh áo lam kia.
Lúc này Hoa Trứ Vũ mới biết, người này là một trong ba thủ hạ dưới trướng Cơ Phượng Ly mà Hoàng Phủ Vô Song từng nói qua, người xếp hạng thứ ba, Lam Băng. Nghe nói, hắn là một tú tài thi rớt, trong bụng đầy thi thư học vấn, cũng từng tham gia thi cử không ít lần, nhưng không biết tại sao, lần nào cũng bị trượt. Sau đó, hắn không tham gia thi cử nữa, mà lưu lạc chốn giang hồ.
Cơ duyên xảo hợp, Cơ Phượng Ly kết bạn với hắn, rồi đem hắn trở về tướng phủ, người này nói hắn không cần chức vị gì, chỉ muốn làm một mưu sĩ dưới trướng Cơ Phượng Ly.
Lam Băng nghe thấy Hoàng Phủ Vô Song hỏi, chỉ mỉm cười nói: “Bẩm điện hạ, tướng gia ở trong rừng trúc, nghe nói điện hạ đến thăm, nhưng vết thương hôm qua vẫn chưa lành hẳn, không thể kiến giá, mong điện hạ di giá tới rừng trúc.”
Ở trong rừng trúc?
Chỉ sợ là hắn vừa mới trở về, quá nhếch nhác nên không thể ra gặp Hoàng Phủ Vô Song.
Hoa Trứ Vũ nhướn cao mày cười cười, vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt hứng thú của Lam Băng. Nàng mỉm cười với hắn, trong mắt lướt qua một tia u lãnh. Lam Băng này, cũng không phải là người dễ đối phó, đã là mưu sĩ của Cơ Phượng Ly, cũng chính là một con cáo già.
Bên trong Trúc Uyển vô cùng yên tĩnh, khắp nơi đều là tre trúc, thỉnh thoảng mới bắt gặp những luống cỏ dại không biết tên, quấn quít quanh thân trúc, nở ra những nụ hoa màu trắng.
Xuyên qua một loạt trúc cỏ trùng điệp, mới nhìn thấy Cơ Phượng Ly đang nằm nghiêng trên một chiếc ghế trúc, trong tay đang cầm một quyển sách, tùy ý đọc, nhưng nhìn hắn không hề chật vật chút nào, mà vẻ mặt còn vô cùng thư thái. Bên cạnh hắn có một chiếc bàn đá lớn, nhưng trên bàn không bày biện thứ gì. Hoa Trứ Vũ đoán, chắc là hắn mới từ trên núi về, nghe thấy Thái Tử tới chơi, liền vội vàng vào trong rừng trúc.
Hắn mặc một bộ quần áo màu trắng rộng rãi, dưới tán trúc xanh, trông giống như một đám mây. Nhưng, Hoa Trứ Vũ có thể nhận ra, quần áo trên người hắn là vội vàng mặc vào, đai ngọc đeo rất lỏng. Mà, hình như bên trong không mặc hoàn khố, thấp thoáng lộ ra bắp đùi trắng nõn. Hoàng Phủ Vô Song không biết chuyện đêm qua giữa bọn họ, đương nhiên sẽ không chú ý tới, duy chỉ có nàng, vừa nhìn là đã nhận ra.
Không hiểu, hắn thoát ra khỏi nơi đó kiểu gì? Vấn đề này khiến Hoa Trứ Vũ nghi hoặc vô cùng!
Nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt Cơ Phượng Ly đang khép hờ đột ngột mở ra, trong đôi mắt sâu thăm thẳm thoáng hiện ý cười, hắn chậm rãi buông quyển sách trong tay xuống, ra vẻ muốn đứng dậy bái kiến.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Vô Song vô cùng nghiêm túc, nhưng trong mắt, lại không dấu nổi vẻ đắc ý, hắn chỉ khẽ ho một tiếng, khan giọng nói: “Tả tướng không cần đa lễ! Hôm qua, là Nguyên Bảo không hiểu chuyện, ra tay quá nặng, hôm nay, bản điện hạ dẫn hắn tới tạ lỗi với Tả tướng, Nguyên Bảo......” Hoàng Phủ Vô Song nghiêng đầu nhìn Hoa Trứ Vũ, lạnh lùng nói: “Còn không mau tạ tội với Tả tướng!”
Trong lòng Hoa Trứ Vũ thầm oán, sao lại không cho hắn hành lễ? Chỉ cần bắt hắn hành lễ sẽ để lộ ra dáng vẻ nhếch nhác, không chỉnh tề kia. Nhưng nàng chỉ có thể đi tới trước, thi lễ với Cơ Phượng Ly, khẽ nói: “Tướng gia, hôm qua Nguyên Bảo đắc tội! ”
Cơ Phượng Ly nhướn mày, ánh mắt thâm thúy thản nhiên lướt qua mặt Hoa Trứ Vũ, nhàn nhạt cười nói: “Điện hạ không cần khách khí như vậy, vết thương của Phượng Ly không có gì đáng ngại, đa tạ điện hạ đã quan tâm!”
Thật biết đóng kịch!
Rõ ràng quần áo không chỉnh tề, mà vẫn còn có vẻ vân đạm phong khinh, tao nhã lỗi lạc như thế. “Tướng gia, nếu không có gì đáng ngại, sao lại không hành lễ với Thái tử? Hơn nữa, Thái tử còn đang đứng, sao Tả tướng lại ngồi như vậy?” Hoa Trứ Vũ không hề khách khí nói.
Vừa nghe những lời này, Lam Băng ra lệnh cho thị vệ mang ghế lên. Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi ngồi xuống, hắn cũng là người thông minh, hiểu được ý nghĩa trong lời nói kia, liền thản nhiên hỏi: “Tả tướng, vết bầm tím trên mặt đã đỡ hơn nhiều, vết thương trên người chắc cũng không sao nữa chứ?¨
Lúc này Hoa Trứ Vũ mới phát hiện, nước nóng ở ôn tuyền thật sự có tác dụng, vết bầm trên mặt Cơ Phượng Ly tan đi không ít, xem ra, hắn đã ngâm mình rất lâu.
“Điện hạ, ngủ suốt một đêm, đương nhiên những vết bầm tím sẽ tan đi, nhưng cổ chân vẫn còn rất đau, sợ không thể thi lễ với điện hạ được!” Cơ Phượng Ly thản nhiên nói.
Hoàng Phủ Vô Song đang định nói thêm, thì thấy có bóng người thấp thoáng bên ngoài rừng trúc, một mùi hương thanh nhã, thấm động lòng người từ từ đưa tới.
“Uyển nhi!” Hoàng Phủ Vô Song cao giọng gọi, giọng nói tuy cao, nhưng vẫn không dấu được vẻ ôn nhu.
Đến thật là đúng lúc, Hoa Trứ Vũ nhíu mày, nhìn thấy ý cười chợt thoáng hiện lên trong mắt Cơ Phượng Ly.
Người kia nghe thấy tiếng gọi, thướt tha bước ra khỏi rừng trúc, đúng là Ôn Uyển. Chiếc áo nhiều lớp màu hồng đậm, trên váy dài thêu tám cánh hoa, không đeo đồ trang sức gì cầu kỳ, trên đầu chỉ có một cây trâm Phỉ Thúy, bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi lại gần. Đầu tiên nàng ta thi lễ với Hoàng Phủ Vô Song, rồi mới thi lễ với Cơ Phượng Ly. Không hổ là tiểu thư khuê các, động tác nào cũng thướt tha. dịu dàng, động lòng người.
Hoa Trứ Vũ thầm nghĩ, bản thân mình không bao giờ thể hiện được vẻ dịu dàng thướt tha này, trước giờ nàng chỉ quen mặc nam trang, từng cử chỉ hành động luôn bộc lộ vẻ tiêu sái. Nếu không phải có Huyên phu nhân dạy nàng học đàn, học múa, chỉ sợ nàng cũng sẽ trở thành một tên tướng sĩ thô lỗ trên chiến trướng.
“Uyển nhi, nàng tới đây làm gì?” Hoàng Phủ Vô Song không vui hỏi.
Trước kia, Ôn Uyển luôn ở một chỗ với Cơ Phượng Ly thì không sao, nhưng bây giờ, thân phận nàng ta chính là một tú nữ, vậy mà vẫn tới đây tìm Cơ Phượng Ly, bảo sao hắn không cảm thấy căm tức.
Ôn Uyển cười dịu dàng, đôi cánh hoa đào khẽ mở, giọng nói thánh thót như oanh: “Bẩm điện hạ, Uyển nhi chưa từng tới hành cung bao giờ, sáng sớm nay thức dậy, định đi dạo chơi một chút, không ngờ lại tới được Trúc Uyển, nghe nói, trúc ở đây mọc rất xanh tốt, Uyển nhi đang mải ngắm, muốn vẽ một bức họa trúc cho điện hạ. Không ngờ, lại gặp điện hạ ở đây, đã quấy rầy điện hạ và tướng gia, mong điện hạ thứ tội!”
Ôn Uyển nói những lời này vô cùng quang minh chính đại, gì mà tùy ý đi dạo, ai ở đây mà không đoán được nàng ta tới thăm Cơ Phượng Ly, chỉ là, Hoàng Phủ Vô Song lại tỏ vẻ tin tưởng. Cũng có thể là hắn không tin, nhưng vẫn bị những lời đường mật của Ôn Uyển mê hoặc. Nghe thấy nàng nói vẽ tranh tặng hắn, hai mắt đã sáng ngời lên, nói: “Uyển nhi, nàng thật tốt, bản điện hạ thích cây trúc nhất. Hay là nàng vẽ tranh luôn ở đây đi, còn bản điện hạ sẽ đứng một bên nhìn nàng.”
“Vâng!” Ôn Uyển đồng ý, có thể nàng ta không nguyện ý vẽ tranh cho Hoàng Phủ Vô Song, nhưng nếu vì thế mà được ở lại đây, được nhìn thấy Cơ Phượng Ly thêm một chút, cũng coi như đáng giá.
Nếu nàng ta và Cơ Phượng Ly thật sự có tình ý với nhau, thì chính nàng là người đã chia rẽ mối nhân duyên này. Thật ra, Ôn Uyển không làm gì sai, nàng ta là một cô nương xuất sắc, được rất nhiều người thưởng thức, ái mộ. Nhưng, dựa vào cái gì, lại bắt nàng thế thân cho nàng ta, nếu không phải vì nàng ta, Cẩm Sắc sẽ không chết. Mỗi lần gặp mặt nàng ta, Hoa Trứ Vũ vui không nổi.
Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn Cơ Phượng Ly, chỉ thấy trên môi hắn vẫn giữ nguyên nụ cười ngàn năm không đổi, cũng đang thản nhiên nhìn nàng, hai hàng mi hơi nhíu lại, trong mắt xẹt qua vài tia xảm xúc phức tạp.
Nhanh chóng có thị vệ mang giấy bút tới, dựng một giá vẽ nhỏ trong rừng trúc, Ôn Uyển đứng trước giá vẽ, bắt đầu múa bút.
Gió thổi nhẹ nhàng, đứng giữa rừng trúc tươi tốt, hương thơm trong lành. Tất cả mọi người đều không nói gì, mà đều chăm chú nhìn Ôn Uyển vẽ tranh. Chỉ có mỗi Hoa Trứ Vũ không cảm thấy thú vị chút nào, suy nghĩ của nàng từ từ bay xa, bay xuyên qua rừng trúc, bay tận lên bầu trời xanh lam trên cao.
Bầu trời rất xanh, giống như một khối băng màu lam. Có mấy áng mây phiêu đãng nơi chân trời, những ánh mây mỏng manh nha lụa, từng áng từng áng trôi qua. Còn có một cánh chim chậm rãi bay liệng trên trời cao.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ cả kinh, con chim này, là loại chim gì vậy? Nheo mắt nhìn kỹ, con chim kia bay rất cao, nàng không thấy rõ lắm. Nhưng có thể bay cao tới như vậy, chắc chắn không phải là loại chim tầm thường. Là một con chim ưng. Trong lòng Hoa Trứ Vũ run lên, không phải là......Hải Đông Thanh của Tiêu Dận chứ?
Nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không có khả năng. Hải Đông Thanh của Tiêu Dận sao có thể bay tới tận đây, trừ khi là Tiêu Dận tới Nam Triều, mà nàng có thể khẳng định, Tiêu Dận sẽ không bao giờ tới.
Nghĩ tới đây, nàng lại ngẩng đầu nhìn lên, cánh chim kia đã không còn tung tích, khiến nàng nghĩ mình vừa bị hoa mắt.
“Vẽ xong rồi!” Ôn Uyển khẽ nói, rồi đặt bút xuống.
Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn bức tranh của nàng ta.
Bức tranh rất đẹp, cành cây trúc thẳng tắp, đầy cốt khí. Bên cạnh còn có một ít hoa dại, màu đỏ màu vàng, lấp lánh dưới ánh nắng.
Bức tranh của Ôn Uyển đều được mọi người tán thưởng, đợi sau khi đề chữ vào tranh. Hoàng Phủ Vô Song hào hứng bảo Hoa Trứ Vũ cuộn bức họa lại. Hai người trở về “Thanh Uyển”, đương nhiên là sau khi Hoàng Phủ Vô Song xác nhận Ôn Uyển đã rời khỏi đó mới trở về. Hắn đề phòng Ôn Uyển và Cơ Phượng Ly, không khác gì đề phòng trộm cướp.
Đêm
Hoa Trứ Vũ chạy ra ngoài “Thanh Uyển” theo đường cửa sổ, hành động của nàng vô cùng nhanh nhẹn. Lần này đi theo Hoàng Phủ Vô Song tới hành cung chỉ có nàng, Cát Tường với ba tiểu thái giám nữa, đêm nào, cũng có hai người trực đêm. Hôm qua, sau sự kiến ẩu đả với Cơ Phượng Ly, Hoàng Phủ Vô Song đã vui vẻ phê chuẩn cho nàng không phải trực đêm nữa.
Hoa Trứ Vũ thi triển khinh công đến chỗ cấm vệ quân tuần tra, nấp trên một cây đại thụ, hái một chiếc lá, đặt ở trên môi, thổi lên thành tiếng chim hót. Sau đó, đợi đến khi có một tốp binh sĩ tuần tra đi qua, nàng liền thi triển khinh công, chạy ra phía sau núi.
Mất tầm hai nén nhang, mới có một thân ảnh cường tráng nương theo ánh trăng, nhảy về phía này.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, có thể miễn cường nhìn thấy dáng người. Hắn mặc một bộ y phục dạ hành màu đen, mái tóc đen nhanh như mực, hai mắt sáng tựa trăng sao, hắn cảnh giác nhìn quanh bốn phía, xác định không có người theo dõi, thì mới đi về chỗ ước định.
Hoa Trứ Vũ cũng chờ hơn một nén nhang, cảm giác xung quanh không có gì khác thường, mới thoát khỏi chỗ ẩn thân, từ từ đi đến trước mặt hắn, khẽ ho khan một tiếng, lạnh lùng nói: “An hộ vệ, đêm đã khuya rồi, người còn tới sau núi này làm gì?”
Người nọ ngồi trên một tảng đá, sau khi nghe thấy tiếng ho nhẹ của nàng, ngồi thẳng lưng dậy, vội vàng đứng lên, sau đó, khi hắn nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, liền giật mình chết đứng tại chỗ.
“Ngươi......” An Tiểu Nhị, một trong Tứ đại thân vệ, anh dũng bất phàm, lần đầu tiên khiếp sợ không nói nên lời. Miệng há ra, lại ngậm vào, ngậm vào, lại há hốc ra, giống như cá thiếu nước, một lúc lâu sau, ngoài chữ “Ngươi” kia, thì không thể nói thêm được câu gì nữa.
Hoa Trứ Vũ không nén được cười sảng khoái. Cuộc đời này, có thể nhìn thấy vẻ mặt này của An Tiểu Nhị, thật đúng là không dễ dàng gì.
Trong Tứ đại thân vệ, Bình Lão Đại trầm ổn, Khang Lão Tam hoạt bát tiêu sái, An Tiểu Nhị là người thông minh nhất , nhưng cũng là người có miệng lưỡi cay độc nhất. Kể cả là Hoa Trứ Vũ, cũng không thoát khỏi những lời chế nhạo của hắn. Nhưng tay nghề của hắn thật sự rất khá, mỗi khi rảnh rỗi, bọn họ đều đi săn thỏ, gà rừng, rồi giao cho An Tiểu Nhị nấu nướng. Hắn vốn là đương gia xếp hạng số hai, nhưng luôn bị bọn họ gọi là Tiểu Nhị, Tiểu Nhị, không khác gì mấy tên chạy bàn trong quán ăn. Vì khả năng nấu nướng của An Tiểu Nhị, nên có bị hắn chế nhạo một hay câu, nàng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Tiểu Nhị, đã lâu không gặp, nhưng không đến nỗi không nhận ra ta chứ?” Hoa Trứ Vũ chắp tay sau lưng, chậm rãi đi đến trước mặt hắn.
Sau khi nhận được danh sách binh sĩ trong tay Lưu Mặc, nàng kinh ngạc phát hiện, phó thống lĩnh cấm vệ quân tên là An Vũ, nhớ lại việc phụ thân phái An Tiểu Nhị với Thái Tiểu Tứ ra ngoài làm việc, nàng rất mẫn cảm với tên họ An này, sau khi vụng trộm quan sát, phát hiện An Vũ chính là An Tiểu Nhị. Nên nàng mới dùng ám hiệu quen thuộc giữa bọn họ để gọi hắn ra đây. Chỉ là lúc này nàng không đeo mặt nạ, còn lấy thân phận Nguyên Bảo gặp hắn.
Không ngờ, Tiểu Nhị lại bị dọa thành như vậy.
Hắn chưa từng biết hình dáng thật sự của nàng, bây giờ lại đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt nàng, có vẻ kinh sợ cũng rất bình thường. Hơn nữa, nàng còn mặc trang phục thái giám, còn Tiểu Nhị ở trong cung làm thị vệ, mấy hôm nay nàng nổi tiếng như vậy. Giờ hắn biết cái tên thái giám côn đồ đánh Tả tướng chính là nàng, không bị dọa cho sợ mới lạ!
An Tiểu Nhị thấy Hoa Trứ Vũ cúi đầu cười, mới bất chợt hoàn hồn, chỉ vào mặt Hoa Trứ Vũ, run sợ một lúc lâu, sau đó phun ra một câu, suýt làm Hoa Trứ Vũ tức chết.
“Thì ra gương mặt thật của ngươi trông như thế này sao, bảo sao ngày thường không dám lộ mặt gặp người khác, đúng là bất nam bất nữ!”
Hoa Trứ Vũ cảm thấy ủy khuất, chớp mắt nói: “Tiểu Nhị, đã lâu không gặp, mà ngươi không biết nói gì dễ nghe hơn à. Khuôn mặt này của ta khó coi vậy sao?” Bất nam thì nàng thừa nhận, vì nàng chỉ là nữ tử thôi.
An Tiểu Nhị tà tà liếc nàng một cái, đây là thói quen của hắn, mỗi khi nàng làm ra chuyện vô lại gì, hắn sẽ nhìn nàng như vậy, rồi nói vài câu chế nhạo.
“Bảo sao ngươi phải đeo mặt nạ, nếu biết gương mặt thật sự của ngươi, còn binh sĩ nào phục tùng ngươi nữa?
Đây cũng chính là nguyên nhân trước đây Hoa Trứ Vũ luôn đeo mặt nạ, phụ thân nói, nàng rất xinh đẹp, cải trang nam hoàn toàn không giống, mà dù có giống, cũng không thể ra trận, cho nên mới bắt nàng đeo mặt nạ. Chưa kể tới việc có thu phục được quân sĩ hay không, nhưng nếu để cho các binh sĩ, ngày nào cũng chạm mặt với một tướng quân có gương mặt như thế này, sẽ khiến họ nhớ tới phụ nữ, làm quân tâm xao động. Không biết chừng, còn có suy nghĩ lệch lạc với nàng.
“Hơn nữa......” Tiểu Nhị kéo dài giọng, rồi tiếp thêm một câu: “Nếu biến tất cả binh sĩ thành đội quân đoạn tụ thì thật không ổn!”
Hoa Trứ Vũ suýt ngất, trừng mắt nói: “Tiểu Nhị, sao mà ngươi cũng lên được chức Phó thống lĩnh này vậy, dùng cái miệng chua ngoa này sao? Có khi nào tên Thống lĩnh kia sẽ bị ngươi làm cho tức chết không?”
“Ồ, ta đã khiến tên Phó thống lĩnh kia tức chết rồi mới thăng chức!” An Tiểu Nhị nói không chút suy nghĩ.
“À, vậy xem ra ngày ngươi thăng chức cũng không còn xa nữa.” Hoa Trứ Vũ nheo mắt nói, cái miệng cay độc của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ hại chết tên Thống lĩnh kia.
“Tiểu Nhị, đã lâu ta không được thưởng thức tay nghề của ngươi, ngươi làm gì cho ta ăn trước đi!” Hoa Trứ Vũ liếm liếm môi nói, tuy món ăn trong cung tinh xảo, nhưng lại chỉ giành cho chủ nhân, những thái giám như nàng, thỉnh thoảng cũng được hưởng chút lộc, nhưng hương vị không được như lúc đầu nữa.
An Tiểu Nhị nghe xong lời này, lại không hề cãi lại. Hắn thi triển khinh công chạy vòng quanh một hồi, đến khi trở về, trong tay đã có thêm một con gà rừng và một con cá tươi, gà rừng đã được vặt hết lông, cũng được hắn tẩy rửa sạch sẽ.
Bọn họ trốn trong một sơn động, nhóm một đống lửa, rồi đem gà rừng với cá nướng trên đó, Tiểu Nhị lấy trong người ra một đống chai, lọ. Đem rắc gia vị lên bề mặt con gà. Trên người Tiểu Nhị, vẫn luôn mang theo những gia vị này, không ngờ khi đã trở thành thị vệ, mà vẫn chưa sửa được.
Chỉ một lát sau, thịt đã nướng xong, Tiểu Nhị đem toàn bộ con gà đưa vào tay Hoa Trứ Vũ, nói: “Từ từ ăn đi!¨
Dưới bóng đêm lờ mờ, bóng dáng An Tiểu Nhị yên tĩnh ngồi khuất dưới ánh trăng, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, nhưng trong đôi mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, từ từ có làn hơi nước bốc lên, có phần ẩm ướt.
Trong phòng không có người, chỉ có mùi hương thoang thoảng quấn quít tỏa ra từ chiếc lô hương trên đài làm từ men sứ xanh trắng, thanh tịnh, đẹp đẽ, mùi hương mát lạnh thấm vào ruột gan.
Hoàng Phủ Vô Song thấy rất khó hiểu, hắn không ngờ, mới sáng sớm mà cũng không thấy Cơ Phượng Ly ở trong phòng, liền nheo mắt hỏi mấy tên thị vệ bên ngoài: “Tướng gia đâu?”
Một nho sinh áo lam đi từ thiên phòng tới, người này có vẻ mặt tuấn tú, thần sắc ôn hòa, con ngươi đen thâm thúy, khóe môi lúc nào cũng cong lên như gặp chuyện vui mừng. Khi hắn nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Song, liền cung kính hành lễ, nhưng đôi mắt lại lơ đãng nhìn về phía Hoa Trứ Vũ, trong mắt, còn có vài phần hứng thú,
Chỉ là, trên môi hắn, vẫn là vẻ tươi cười như trước.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn nàng có phần tò mò, lại giống như đang cố nén cười, còn có phần tiếc nuối, không những thế còn mang theo sự hứng thú, tóm lại là vô cùng phức tạp. Thật ra, từ sáng hôm nay, khi nàng đi theo Hoàng Phủ Vô Song dạo trong hành cung, mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt quái dị này, không ngờ, việc nàng tùy hứng đánh Cơ Phượng Ly tới hoa rơi nước chảy, đã nâng vị thế của nàng lên, khiến nàng trở thành một người nổi tiếng khắp hành cung.
Cho Tả tướng đương triều mấy cái tát, còn dứt cả một mảng tóc của hắn xuống, việc này, khiến những tên thái giám khác bội phục không thôi. Nhưng, nàng cũng đã đắc tội với không ít cung nữ ái mộ Cơ Phượng Ly, mấy cung nữ kia nhìn thấy nàng, ánh mắt đó, giống như muốn băm vằm nàng ra cho hả giận.
“Lam Băng, tướng gia đâu?” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng hỏi tên nho sinh áo lam kia.
Lúc này Hoa Trứ Vũ mới biết, người này là một trong ba thủ hạ dưới trướng Cơ Phượng Ly mà Hoàng Phủ Vô Song từng nói qua, người xếp hạng thứ ba, Lam Băng. Nghe nói, hắn là một tú tài thi rớt, trong bụng đầy thi thư học vấn, cũng từng tham gia thi cử không ít lần, nhưng không biết tại sao, lần nào cũng bị trượt. Sau đó, hắn không tham gia thi cử nữa, mà lưu lạc chốn giang hồ.
Cơ duyên xảo hợp, Cơ Phượng Ly kết bạn với hắn, rồi đem hắn trở về tướng phủ, người này nói hắn không cần chức vị gì, chỉ muốn làm một mưu sĩ dưới trướng Cơ Phượng Ly.
Lam Băng nghe thấy Hoàng Phủ Vô Song hỏi, chỉ mỉm cười nói: “Bẩm điện hạ, tướng gia ở trong rừng trúc, nghe nói điện hạ đến thăm, nhưng vết thương hôm qua vẫn chưa lành hẳn, không thể kiến giá, mong điện hạ di giá tới rừng trúc.”
Ở trong rừng trúc?
Chỉ sợ là hắn vừa mới trở về, quá nhếch nhác nên không thể ra gặp Hoàng Phủ Vô Song.
Hoa Trứ Vũ nhướn cao mày cười cười, vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt hứng thú của Lam Băng. Nàng mỉm cười với hắn, trong mắt lướt qua một tia u lãnh. Lam Băng này, cũng không phải là người dễ đối phó, đã là mưu sĩ của Cơ Phượng Ly, cũng chính là một con cáo già.
Bên trong Trúc Uyển vô cùng yên tĩnh, khắp nơi đều là tre trúc, thỉnh thoảng mới bắt gặp những luống cỏ dại không biết tên, quấn quít quanh thân trúc, nở ra những nụ hoa màu trắng.
Xuyên qua một loạt trúc cỏ trùng điệp, mới nhìn thấy Cơ Phượng Ly đang nằm nghiêng trên một chiếc ghế trúc, trong tay đang cầm một quyển sách, tùy ý đọc, nhưng nhìn hắn không hề chật vật chút nào, mà vẻ mặt còn vô cùng thư thái. Bên cạnh hắn có một chiếc bàn đá lớn, nhưng trên bàn không bày biện thứ gì. Hoa Trứ Vũ đoán, chắc là hắn mới từ trên núi về, nghe thấy Thái Tử tới chơi, liền vội vàng vào trong rừng trúc.
Hắn mặc một bộ quần áo màu trắng rộng rãi, dưới tán trúc xanh, trông giống như một đám mây. Nhưng, Hoa Trứ Vũ có thể nhận ra, quần áo trên người hắn là vội vàng mặc vào, đai ngọc đeo rất lỏng. Mà, hình như bên trong không mặc hoàn khố, thấp thoáng lộ ra bắp đùi trắng nõn. Hoàng Phủ Vô Song không biết chuyện đêm qua giữa bọn họ, đương nhiên sẽ không chú ý tới, duy chỉ có nàng, vừa nhìn là đã nhận ra.
Không hiểu, hắn thoát ra khỏi nơi đó kiểu gì? Vấn đề này khiến Hoa Trứ Vũ nghi hoặc vô cùng!
Nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt Cơ Phượng Ly đang khép hờ đột ngột mở ra, trong đôi mắt sâu thăm thẳm thoáng hiện ý cười, hắn chậm rãi buông quyển sách trong tay xuống, ra vẻ muốn đứng dậy bái kiến.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Vô Song vô cùng nghiêm túc, nhưng trong mắt, lại không dấu nổi vẻ đắc ý, hắn chỉ khẽ ho một tiếng, khan giọng nói: “Tả tướng không cần đa lễ! Hôm qua, là Nguyên Bảo không hiểu chuyện, ra tay quá nặng, hôm nay, bản điện hạ dẫn hắn tới tạ lỗi với Tả tướng, Nguyên Bảo......” Hoàng Phủ Vô Song nghiêng đầu nhìn Hoa Trứ Vũ, lạnh lùng nói: “Còn không mau tạ tội với Tả tướng!”
Trong lòng Hoa Trứ Vũ thầm oán, sao lại không cho hắn hành lễ? Chỉ cần bắt hắn hành lễ sẽ để lộ ra dáng vẻ nhếch nhác, không chỉnh tề kia. Nhưng nàng chỉ có thể đi tới trước, thi lễ với Cơ Phượng Ly, khẽ nói: “Tướng gia, hôm qua Nguyên Bảo đắc tội! ”
Cơ Phượng Ly nhướn mày, ánh mắt thâm thúy thản nhiên lướt qua mặt Hoa Trứ Vũ, nhàn nhạt cười nói: “Điện hạ không cần khách khí như vậy, vết thương của Phượng Ly không có gì đáng ngại, đa tạ điện hạ đã quan tâm!”
Thật biết đóng kịch!
Rõ ràng quần áo không chỉnh tề, mà vẫn còn có vẻ vân đạm phong khinh, tao nhã lỗi lạc như thế. “Tướng gia, nếu không có gì đáng ngại, sao lại không hành lễ với Thái tử? Hơn nữa, Thái tử còn đang đứng, sao Tả tướng lại ngồi như vậy?” Hoa Trứ Vũ không hề khách khí nói.
Vừa nghe những lời này, Lam Băng ra lệnh cho thị vệ mang ghế lên. Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi ngồi xuống, hắn cũng là người thông minh, hiểu được ý nghĩa trong lời nói kia, liền thản nhiên hỏi: “Tả tướng, vết bầm tím trên mặt đã đỡ hơn nhiều, vết thương trên người chắc cũng không sao nữa chứ?¨
Lúc này Hoa Trứ Vũ mới phát hiện, nước nóng ở ôn tuyền thật sự có tác dụng, vết bầm trên mặt Cơ Phượng Ly tan đi không ít, xem ra, hắn đã ngâm mình rất lâu.
“Điện hạ, ngủ suốt một đêm, đương nhiên những vết bầm tím sẽ tan đi, nhưng cổ chân vẫn còn rất đau, sợ không thể thi lễ với điện hạ được!” Cơ Phượng Ly thản nhiên nói.
Hoàng Phủ Vô Song đang định nói thêm, thì thấy có bóng người thấp thoáng bên ngoài rừng trúc, một mùi hương thanh nhã, thấm động lòng người từ từ đưa tới.
“Uyển nhi!” Hoàng Phủ Vô Song cao giọng gọi, giọng nói tuy cao, nhưng vẫn không dấu được vẻ ôn nhu.
Đến thật là đúng lúc, Hoa Trứ Vũ nhíu mày, nhìn thấy ý cười chợt thoáng hiện lên trong mắt Cơ Phượng Ly.
Người kia nghe thấy tiếng gọi, thướt tha bước ra khỏi rừng trúc, đúng là Ôn Uyển. Chiếc áo nhiều lớp màu hồng đậm, trên váy dài thêu tám cánh hoa, không đeo đồ trang sức gì cầu kỳ, trên đầu chỉ có một cây trâm Phỉ Thúy, bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi lại gần. Đầu tiên nàng ta thi lễ với Hoàng Phủ Vô Song, rồi mới thi lễ với Cơ Phượng Ly. Không hổ là tiểu thư khuê các, động tác nào cũng thướt tha. dịu dàng, động lòng người.
Hoa Trứ Vũ thầm nghĩ, bản thân mình không bao giờ thể hiện được vẻ dịu dàng thướt tha này, trước giờ nàng chỉ quen mặc nam trang, từng cử chỉ hành động luôn bộc lộ vẻ tiêu sái. Nếu không phải có Huyên phu nhân dạy nàng học đàn, học múa, chỉ sợ nàng cũng sẽ trở thành một tên tướng sĩ thô lỗ trên chiến trướng.
“Uyển nhi, nàng tới đây làm gì?” Hoàng Phủ Vô Song không vui hỏi.
Trước kia, Ôn Uyển luôn ở một chỗ với Cơ Phượng Ly thì không sao, nhưng bây giờ, thân phận nàng ta chính là một tú nữ, vậy mà vẫn tới đây tìm Cơ Phượng Ly, bảo sao hắn không cảm thấy căm tức.
Ôn Uyển cười dịu dàng, đôi cánh hoa đào khẽ mở, giọng nói thánh thót như oanh: “Bẩm điện hạ, Uyển nhi chưa từng tới hành cung bao giờ, sáng sớm nay thức dậy, định đi dạo chơi một chút, không ngờ lại tới được Trúc Uyển, nghe nói, trúc ở đây mọc rất xanh tốt, Uyển nhi đang mải ngắm, muốn vẽ một bức họa trúc cho điện hạ. Không ngờ, lại gặp điện hạ ở đây, đã quấy rầy điện hạ và tướng gia, mong điện hạ thứ tội!”
Ôn Uyển nói những lời này vô cùng quang minh chính đại, gì mà tùy ý đi dạo, ai ở đây mà không đoán được nàng ta tới thăm Cơ Phượng Ly, chỉ là, Hoàng Phủ Vô Song lại tỏ vẻ tin tưởng. Cũng có thể là hắn không tin, nhưng vẫn bị những lời đường mật của Ôn Uyển mê hoặc. Nghe thấy nàng nói vẽ tranh tặng hắn, hai mắt đã sáng ngời lên, nói: “Uyển nhi, nàng thật tốt, bản điện hạ thích cây trúc nhất. Hay là nàng vẽ tranh luôn ở đây đi, còn bản điện hạ sẽ đứng một bên nhìn nàng.”
“Vâng!” Ôn Uyển đồng ý, có thể nàng ta không nguyện ý vẽ tranh cho Hoàng Phủ Vô Song, nhưng nếu vì thế mà được ở lại đây, được nhìn thấy Cơ Phượng Ly thêm một chút, cũng coi như đáng giá.
Nếu nàng ta và Cơ Phượng Ly thật sự có tình ý với nhau, thì chính nàng là người đã chia rẽ mối nhân duyên này. Thật ra, Ôn Uyển không làm gì sai, nàng ta là một cô nương xuất sắc, được rất nhiều người thưởng thức, ái mộ. Nhưng, dựa vào cái gì, lại bắt nàng thế thân cho nàng ta, nếu không phải vì nàng ta, Cẩm Sắc sẽ không chết. Mỗi lần gặp mặt nàng ta, Hoa Trứ Vũ vui không nổi.
Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn Cơ Phượng Ly, chỉ thấy trên môi hắn vẫn giữ nguyên nụ cười ngàn năm không đổi, cũng đang thản nhiên nhìn nàng, hai hàng mi hơi nhíu lại, trong mắt xẹt qua vài tia xảm xúc phức tạp.
Nhanh chóng có thị vệ mang giấy bút tới, dựng một giá vẽ nhỏ trong rừng trúc, Ôn Uyển đứng trước giá vẽ, bắt đầu múa bút.
Gió thổi nhẹ nhàng, đứng giữa rừng trúc tươi tốt, hương thơm trong lành. Tất cả mọi người đều không nói gì, mà đều chăm chú nhìn Ôn Uyển vẽ tranh. Chỉ có mỗi Hoa Trứ Vũ không cảm thấy thú vị chút nào, suy nghĩ của nàng từ từ bay xa, bay xuyên qua rừng trúc, bay tận lên bầu trời xanh lam trên cao.
Bầu trời rất xanh, giống như một khối băng màu lam. Có mấy áng mây phiêu đãng nơi chân trời, những ánh mây mỏng manh nha lụa, từng áng từng áng trôi qua. Còn có một cánh chim chậm rãi bay liệng trên trời cao.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ cả kinh, con chim này, là loại chim gì vậy? Nheo mắt nhìn kỹ, con chim kia bay rất cao, nàng không thấy rõ lắm. Nhưng có thể bay cao tới như vậy, chắc chắn không phải là loại chim tầm thường. Là một con chim ưng. Trong lòng Hoa Trứ Vũ run lên, không phải là......Hải Đông Thanh của Tiêu Dận chứ?
Nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không có khả năng. Hải Đông Thanh của Tiêu Dận sao có thể bay tới tận đây, trừ khi là Tiêu Dận tới Nam Triều, mà nàng có thể khẳng định, Tiêu Dận sẽ không bao giờ tới.
Nghĩ tới đây, nàng lại ngẩng đầu nhìn lên, cánh chim kia đã không còn tung tích, khiến nàng nghĩ mình vừa bị hoa mắt.
“Vẽ xong rồi!” Ôn Uyển khẽ nói, rồi đặt bút xuống.
Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn bức tranh của nàng ta.
Bức tranh rất đẹp, cành cây trúc thẳng tắp, đầy cốt khí. Bên cạnh còn có một ít hoa dại, màu đỏ màu vàng, lấp lánh dưới ánh nắng.
Bức tranh của Ôn Uyển đều được mọi người tán thưởng, đợi sau khi đề chữ vào tranh. Hoàng Phủ Vô Song hào hứng bảo Hoa Trứ Vũ cuộn bức họa lại. Hai người trở về “Thanh Uyển”, đương nhiên là sau khi Hoàng Phủ Vô Song xác nhận Ôn Uyển đã rời khỏi đó mới trở về. Hắn đề phòng Ôn Uyển và Cơ Phượng Ly, không khác gì đề phòng trộm cướp.
Đêm
Hoa Trứ Vũ chạy ra ngoài “Thanh Uyển” theo đường cửa sổ, hành động của nàng vô cùng nhanh nhẹn. Lần này đi theo Hoàng Phủ Vô Song tới hành cung chỉ có nàng, Cát Tường với ba tiểu thái giám nữa, đêm nào, cũng có hai người trực đêm. Hôm qua, sau sự kiến ẩu đả với Cơ Phượng Ly, Hoàng Phủ Vô Song đã vui vẻ phê chuẩn cho nàng không phải trực đêm nữa.
Hoa Trứ Vũ thi triển khinh công đến chỗ cấm vệ quân tuần tra, nấp trên một cây đại thụ, hái một chiếc lá, đặt ở trên môi, thổi lên thành tiếng chim hót. Sau đó, đợi đến khi có một tốp binh sĩ tuần tra đi qua, nàng liền thi triển khinh công, chạy ra phía sau núi.
Mất tầm hai nén nhang, mới có một thân ảnh cường tráng nương theo ánh trăng, nhảy về phía này.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, có thể miễn cường nhìn thấy dáng người. Hắn mặc một bộ y phục dạ hành màu đen, mái tóc đen nhanh như mực, hai mắt sáng tựa trăng sao, hắn cảnh giác nhìn quanh bốn phía, xác định không có người theo dõi, thì mới đi về chỗ ước định.
Hoa Trứ Vũ cũng chờ hơn một nén nhang, cảm giác xung quanh không có gì khác thường, mới thoát khỏi chỗ ẩn thân, từ từ đi đến trước mặt hắn, khẽ ho khan một tiếng, lạnh lùng nói: “An hộ vệ, đêm đã khuya rồi, người còn tới sau núi này làm gì?”
Người nọ ngồi trên một tảng đá, sau khi nghe thấy tiếng ho nhẹ của nàng, ngồi thẳng lưng dậy, vội vàng đứng lên, sau đó, khi hắn nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, liền giật mình chết đứng tại chỗ.
“Ngươi......” An Tiểu Nhị, một trong Tứ đại thân vệ, anh dũng bất phàm, lần đầu tiên khiếp sợ không nói nên lời. Miệng há ra, lại ngậm vào, ngậm vào, lại há hốc ra, giống như cá thiếu nước, một lúc lâu sau, ngoài chữ “Ngươi” kia, thì không thể nói thêm được câu gì nữa.
Hoa Trứ Vũ không nén được cười sảng khoái. Cuộc đời này, có thể nhìn thấy vẻ mặt này của An Tiểu Nhị, thật đúng là không dễ dàng gì.
Trong Tứ đại thân vệ, Bình Lão Đại trầm ổn, Khang Lão Tam hoạt bát tiêu sái, An Tiểu Nhị là người thông minh nhất , nhưng cũng là người có miệng lưỡi cay độc nhất. Kể cả là Hoa Trứ Vũ, cũng không thoát khỏi những lời chế nhạo của hắn. Nhưng tay nghề của hắn thật sự rất khá, mỗi khi rảnh rỗi, bọn họ đều đi săn thỏ, gà rừng, rồi giao cho An Tiểu Nhị nấu nướng. Hắn vốn là đương gia xếp hạng số hai, nhưng luôn bị bọn họ gọi là Tiểu Nhị, Tiểu Nhị, không khác gì mấy tên chạy bàn trong quán ăn. Vì khả năng nấu nướng của An Tiểu Nhị, nên có bị hắn chế nhạo một hay câu, nàng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Tiểu Nhị, đã lâu không gặp, nhưng không đến nỗi không nhận ra ta chứ?” Hoa Trứ Vũ chắp tay sau lưng, chậm rãi đi đến trước mặt hắn.
Sau khi nhận được danh sách binh sĩ trong tay Lưu Mặc, nàng kinh ngạc phát hiện, phó thống lĩnh cấm vệ quân tên là An Vũ, nhớ lại việc phụ thân phái An Tiểu Nhị với Thái Tiểu Tứ ra ngoài làm việc, nàng rất mẫn cảm với tên họ An này, sau khi vụng trộm quan sát, phát hiện An Vũ chính là An Tiểu Nhị. Nên nàng mới dùng ám hiệu quen thuộc giữa bọn họ để gọi hắn ra đây. Chỉ là lúc này nàng không đeo mặt nạ, còn lấy thân phận Nguyên Bảo gặp hắn.
Không ngờ, Tiểu Nhị lại bị dọa thành như vậy.
Hắn chưa từng biết hình dáng thật sự của nàng, bây giờ lại đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt nàng, có vẻ kinh sợ cũng rất bình thường. Hơn nữa, nàng còn mặc trang phục thái giám, còn Tiểu Nhị ở trong cung làm thị vệ, mấy hôm nay nàng nổi tiếng như vậy. Giờ hắn biết cái tên thái giám côn đồ đánh Tả tướng chính là nàng, không bị dọa cho sợ mới lạ!
An Tiểu Nhị thấy Hoa Trứ Vũ cúi đầu cười, mới bất chợt hoàn hồn, chỉ vào mặt Hoa Trứ Vũ, run sợ một lúc lâu, sau đó phun ra một câu, suýt làm Hoa Trứ Vũ tức chết.
“Thì ra gương mặt thật của ngươi trông như thế này sao, bảo sao ngày thường không dám lộ mặt gặp người khác, đúng là bất nam bất nữ!”
Hoa Trứ Vũ cảm thấy ủy khuất, chớp mắt nói: “Tiểu Nhị, đã lâu không gặp, mà ngươi không biết nói gì dễ nghe hơn à. Khuôn mặt này của ta khó coi vậy sao?” Bất nam thì nàng thừa nhận, vì nàng chỉ là nữ tử thôi.
An Tiểu Nhị tà tà liếc nàng một cái, đây là thói quen của hắn, mỗi khi nàng làm ra chuyện vô lại gì, hắn sẽ nhìn nàng như vậy, rồi nói vài câu chế nhạo.
“Bảo sao ngươi phải đeo mặt nạ, nếu biết gương mặt thật sự của ngươi, còn binh sĩ nào phục tùng ngươi nữa?
Đây cũng chính là nguyên nhân trước đây Hoa Trứ Vũ luôn đeo mặt nạ, phụ thân nói, nàng rất xinh đẹp, cải trang nam hoàn toàn không giống, mà dù có giống, cũng không thể ra trận, cho nên mới bắt nàng đeo mặt nạ. Chưa kể tới việc có thu phục được quân sĩ hay không, nhưng nếu để cho các binh sĩ, ngày nào cũng chạm mặt với một tướng quân có gương mặt như thế này, sẽ khiến họ nhớ tới phụ nữ, làm quân tâm xao động. Không biết chừng, còn có suy nghĩ lệch lạc với nàng.
“Hơn nữa......” Tiểu Nhị kéo dài giọng, rồi tiếp thêm một câu: “Nếu biến tất cả binh sĩ thành đội quân đoạn tụ thì thật không ổn!”
Hoa Trứ Vũ suýt ngất, trừng mắt nói: “Tiểu Nhị, sao mà ngươi cũng lên được chức Phó thống lĩnh này vậy, dùng cái miệng chua ngoa này sao? Có khi nào tên Thống lĩnh kia sẽ bị ngươi làm cho tức chết không?”
“Ồ, ta đã khiến tên Phó thống lĩnh kia tức chết rồi mới thăng chức!” An Tiểu Nhị nói không chút suy nghĩ.
“À, vậy xem ra ngày ngươi thăng chức cũng không còn xa nữa.” Hoa Trứ Vũ nheo mắt nói, cái miệng cay độc của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ hại chết tên Thống lĩnh kia.
“Tiểu Nhị, đã lâu ta không được thưởng thức tay nghề của ngươi, ngươi làm gì cho ta ăn trước đi!” Hoa Trứ Vũ liếm liếm môi nói, tuy món ăn trong cung tinh xảo, nhưng lại chỉ giành cho chủ nhân, những thái giám như nàng, thỉnh thoảng cũng được hưởng chút lộc, nhưng hương vị không được như lúc đầu nữa.
An Tiểu Nhị nghe xong lời này, lại không hề cãi lại. Hắn thi triển khinh công chạy vòng quanh một hồi, đến khi trở về, trong tay đã có thêm một con gà rừng và một con cá tươi, gà rừng đã được vặt hết lông, cũng được hắn tẩy rửa sạch sẽ.
Bọn họ trốn trong một sơn động, nhóm một đống lửa, rồi đem gà rừng với cá nướng trên đó, Tiểu Nhị lấy trong người ra một đống chai, lọ. Đem rắc gia vị lên bề mặt con gà. Trên người Tiểu Nhị, vẫn luôn mang theo những gia vị này, không ngờ khi đã trở thành thị vệ, mà vẫn chưa sửa được.
Chỉ một lát sau, thịt đã nướng xong, Tiểu Nhị đem toàn bộ con gà đưa vào tay Hoa Trứ Vũ, nói: “Từ từ ăn đi!¨
Dưới bóng đêm lờ mờ, bóng dáng An Tiểu Nhị yên tĩnh ngồi khuất dưới ánh trăng, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, nhưng trong đôi mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, từ từ có làn hơi nước bốc lên, có phần ẩm ướt.
/203
|