Hàn Niệm Chi quả nhiên là sứ thần đi Nghi quốc. Hắn vẫn một thân vải lụa xanh nhạt, gương mặt treo nụ cười dịu dàng, chu đáo lễ nghĩa giống mọi khi.
- Tướng quân!
Hắn hành lễ, ta gật đầu:
- Không cần khách sáo. Mời!
Ta làm tư thế mời lên xe ngựa, Hàn Niệm Chi mỉm cười rồi bước lên. Nhìn chiếc ghế hắn đạp lên, ta có chút bất mãn. Chỉ lên xe ngựa thôi mà còn dùng ghế? Tên này yếu đuối đến mức nào?
Giục Huyết Tử chạy trước dẫn đường, chúng ta một đoàn rồng rắn đến cửa cảng Kim quốc. Lúc đi, chúng ta chia làm hai đội: ta, Trịnh Khả, Vịnh Khanh đến kinh thành Kim quốc gặp hoàng đế, bàn thảo chuyện giao thương; Khả Vinh và Tử Ân ở lại cửa cảng cùng thương nhân Nghi quốc, tiến hành giao thương. Hai người đó đi chuyến thuyền sau nên khi Hàn Niệm Chi đến đón sứ đoàn, hai người còn chưa vào bến.
Khi đến nơi, bọn họ đã đứng chờ sẵn, các thương nhân đang bận rộn chuyển hàng hoá lên thuyền nhỏ. Hàn Niệm Chi có vẻ không hiểu, ta nói với hắn:
- Cảng của các ngươi nhỏ quá, biển lại nông nên thuyền lớn vào không được, phải dùng thuyền nhỏ chèo vào, chở người và hàng hoá ra vùng biển sâu hơn. Thuyền lớn đang chờ ở đó.
Hắn mỉm cười:
- Kim quốc chưa giao thương đường biển bao giờ nên không chú trọng cửa cảng, để tướng quân chê cười rồi.
Ta lắc đầu:
- Không biết thì học, có gì mà chê cười?
Hàn Niệm Chi cười không tiếp lời. Ta thích tích cách này của hắn, nhẹ nhàng, lễ độ nhưng chân thành, không giả tạo như những kẻ thư sinh suốt ngày lễ nghĩa.
Mọi người hành lễ, ta dẫn Hàn Niệm Chi đến một con thuyền, hỏi hắn:
- Ngươi có say sóng không?
Hàn Niệm Chi ngạc nhiên, cuối cùng cười:
- Ta chưa từng ra biển, nên không biết có say hay không.
Ta quay sang nói với Tử Ân:
- Ngươi có chuẩn bị thuốc không?
Nàng gật đầu, dâng lên một bình ngọc. Ta đưa cho Hàn Niệm Chi:
- Vậy thì cứ uống cho chắc.
Hắn mỉm cười nhận lấy, uống một viên rồi lên thuyền. Chờ hắn đứng vững, ta mới ra lệnh cho thuyền đi.
****
- Ngươi không ngồi sao? Phải nửa canh giờ nữa mới tới chỗ thuyền lớn.
Ta nói với Hàn Niệm Chi đang nhìn xung quanh. Hắn ngồi xuống đối diện ta, nói:
- Chừng này thuyền có đủ chở thương nhân và hàng hàng hoá không?
Ta nhìn những chiếc thuyền nhỏ chở đầy hàng hoá và thương nhân lướt sóng phía sau. Có hai mươi chiếc. Lần này ra khơi ba mươi thuyền lớn, chia đều đi ba nước. Mỗi thuyền lớn chỉ mang theo hai thuyền nhỏ. Đây là tất cả những gì chúng ta có thể làm.
Ta nhìn sang Tử Ân, nàng nói:
- Lúc nãy đã đi một chuyến rồi, lát nữa quay về đón những người trên bờ là đủ.
Ta gật đầu, Hàn Niệm Chi không nói nữa.
Mười chiếc thuyền dàn một hàng ngoài biển, cờ đỏ thêu hình phượng hoàng ở giữa bay phất phới nổi bật giữa nền xanh. Mỗi thuyền có thể chứa ba trăm người và hàng hoá, lương thực đủ dùng trong sáu tháng, vững chắc trước bão tố. Mười chiếc đứng cạnh nhau giống như một thành trì kiên cố trên biển, một hàng Bội Sâm phía trước, ngang tàng kiêu ngạo. Quang cảnh này khiến ta có cảm giác mãn nguyện không nói nên lời.
Gương mặt ngạc nhiên của Hàn Niệm Chi càng khuyến khích sự thoả mãn trong lòng ta. Cuối cùng năm năm vất vả, thành quả đạt được là đây.
Chúng ta tới gần, những con Bội Sâm dạt ra hai bên nhường đường. Áp sát chiếc thuyền ở giữa, một chiếc thang dây được thả xuống. Ta trèo lên. Hàn Niệm Chi chờ ta lên xong mới bắt đầu lên.
Ta nhìn hắn. Tuy không thành thục nhưng cũng không khó xem. Nam nhân này tố chất học tập không tồi, chỉ nhìn một lần đã có thể làm lại ngay.
Ta và Hàn Niệm Chi đứng ở mũi thuyền nhìn đám người Tử Ân quay thuyền nhỏ về đón những người còn lại. Trịnh Khả theo Vịnh Khanh lên một chiếc thuyền khác. Khả Vinh và Tử Ân cũng ở hai thuyền khác nhau, chúng ta chia nhau điều khiển hai thuyền, Lục Nga bảo vệ một thuyền.
Hàn Niệm Chi nói với ta:
- Kỹ thuật đóng thuyền của Nghi quốc quả cao thâm. Thuyền lớn như vậy không biết phải đóng trong bao lâu?
- Một trăm công nhân làm ngày đêm không nghỉ cũng phải mất bốn tháng.
Gương mặt Hàn Niệm Chi tư lự, ta lắc đầu nói tiếp:
- Nghi quốc sẽ không dạy ngươi kỹ thuật. Muốn có thuyền thì các ngươi phải mua.
Hàn Niệm Chi nhìn sang ta, hắn mỉm cười:
- Người thật biết buôn bán.
Ta nhún vai không tiếp lời. Hắn chỉ vào những con Bội Sâm lập lờ trên nước:
- Bọn chúng thì sao? Bán không?
Ta lắc đầu:
- Không bán! Bội Sâm thuộc quân đội Nghi quốc, chúng ta không bán người bảo vệ của mình.
Hàn Niệm Chi chỉ cười:
- Thuỷ quân Nghi quốc hùng mạnh hơn ta nghĩ.
Ta ngạc nhiên nhìn hắn:
- Nghi quốc là quốc gia giữa biển, thuỷ quân đương nhiên phải mạnh.
Hàn Niệm Chi ngạc nhiên nhìn ta, hắn bật cười không trả lời.
Tử Ân quay lại, nàng giương cờ thông báo. Ta bắn khói ra lệnh xuất phát. Mười chiếc thuyền rẽ sóng lướt đi, những cánh buồm căng phồng gió, thổi con phượng hoàng rực rỡ tung cánh bay lượn giữa biển xanh.
- Tướng quân!
Hắn hành lễ, ta gật đầu:
- Không cần khách sáo. Mời!
Ta làm tư thế mời lên xe ngựa, Hàn Niệm Chi mỉm cười rồi bước lên. Nhìn chiếc ghế hắn đạp lên, ta có chút bất mãn. Chỉ lên xe ngựa thôi mà còn dùng ghế? Tên này yếu đuối đến mức nào?
Giục Huyết Tử chạy trước dẫn đường, chúng ta một đoàn rồng rắn đến cửa cảng Kim quốc. Lúc đi, chúng ta chia làm hai đội: ta, Trịnh Khả, Vịnh Khanh đến kinh thành Kim quốc gặp hoàng đế, bàn thảo chuyện giao thương; Khả Vinh và Tử Ân ở lại cửa cảng cùng thương nhân Nghi quốc, tiến hành giao thương. Hai người đó đi chuyến thuyền sau nên khi Hàn Niệm Chi đến đón sứ đoàn, hai người còn chưa vào bến.
Khi đến nơi, bọn họ đã đứng chờ sẵn, các thương nhân đang bận rộn chuyển hàng hoá lên thuyền nhỏ. Hàn Niệm Chi có vẻ không hiểu, ta nói với hắn:
- Cảng của các ngươi nhỏ quá, biển lại nông nên thuyền lớn vào không được, phải dùng thuyền nhỏ chèo vào, chở người và hàng hoá ra vùng biển sâu hơn. Thuyền lớn đang chờ ở đó.
Hắn mỉm cười:
- Kim quốc chưa giao thương đường biển bao giờ nên không chú trọng cửa cảng, để tướng quân chê cười rồi.
Ta lắc đầu:
- Không biết thì học, có gì mà chê cười?
Hàn Niệm Chi cười không tiếp lời. Ta thích tích cách này của hắn, nhẹ nhàng, lễ độ nhưng chân thành, không giả tạo như những kẻ thư sinh suốt ngày lễ nghĩa.
Mọi người hành lễ, ta dẫn Hàn Niệm Chi đến một con thuyền, hỏi hắn:
- Ngươi có say sóng không?
Hàn Niệm Chi ngạc nhiên, cuối cùng cười:
- Ta chưa từng ra biển, nên không biết có say hay không.
Ta quay sang nói với Tử Ân:
- Ngươi có chuẩn bị thuốc không?
Nàng gật đầu, dâng lên một bình ngọc. Ta đưa cho Hàn Niệm Chi:
- Vậy thì cứ uống cho chắc.
Hắn mỉm cười nhận lấy, uống một viên rồi lên thuyền. Chờ hắn đứng vững, ta mới ra lệnh cho thuyền đi.
****
- Ngươi không ngồi sao? Phải nửa canh giờ nữa mới tới chỗ thuyền lớn.
Ta nói với Hàn Niệm Chi đang nhìn xung quanh. Hắn ngồi xuống đối diện ta, nói:
- Chừng này thuyền có đủ chở thương nhân và hàng hàng hoá không?
Ta nhìn những chiếc thuyền nhỏ chở đầy hàng hoá và thương nhân lướt sóng phía sau. Có hai mươi chiếc. Lần này ra khơi ba mươi thuyền lớn, chia đều đi ba nước. Mỗi thuyền lớn chỉ mang theo hai thuyền nhỏ. Đây là tất cả những gì chúng ta có thể làm.
Ta nhìn sang Tử Ân, nàng nói:
- Lúc nãy đã đi một chuyến rồi, lát nữa quay về đón những người trên bờ là đủ.
Ta gật đầu, Hàn Niệm Chi không nói nữa.
Mười chiếc thuyền dàn một hàng ngoài biển, cờ đỏ thêu hình phượng hoàng ở giữa bay phất phới nổi bật giữa nền xanh. Mỗi thuyền có thể chứa ba trăm người và hàng hoá, lương thực đủ dùng trong sáu tháng, vững chắc trước bão tố. Mười chiếc đứng cạnh nhau giống như một thành trì kiên cố trên biển, một hàng Bội Sâm phía trước, ngang tàng kiêu ngạo. Quang cảnh này khiến ta có cảm giác mãn nguyện không nói nên lời.
Gương mặt ngạc nhiên của Hàn Niệm Chi càng khuyến khích sự thoả mãn trong lòng ta. Cuối cùng năm năm vất vả, thành quả đạt được là đây.
Chúng ta tới gần, những con Bội Sâm dạt ra hai bên nhường đường. Áp sát chiếc thuyền ở giữa, một chiếc thang dây được thả xuống. Ta trèo lên. Hàn Niệm Chi chờ ta lên xong mới bắt đầu lên.
Ta nhìn hắn. Tuy không thành thục nhưng cũng không khó xem. Nam nhân này tố chất học tập không tồi, chỉ nhìn một lần đã có thể làm lại ngay.
Ta và Hàn Niệm Chi đứng ở mũi thuyền nhìn đám người Tử Ân quay thuyền nhỏ về đón những người còn lại. Trịnh Khả theo Vịnh Khanh lên một chiếc thuyền khác. Khả Vinh và Tử Ân cũng ở hai thuyền khác nhau, chúng ta chia nhau điều khiển hai thuyền, Lục Nga bảo vệ một thuyền.
Hàn Niệm Chi nói với ta:
- Kỹ thuật đóng thuyền của Nghi quốc quả cao thâm. Thuyền lớn như vậy không biết phải đóng trong bao lâu?
- Một trăm công nhân làm ngày đêm không nghỉ cũng phải mất bốn tháng.
Gương mặt Hàn Niệm Chi tư lự, ta lắc đầu nói tiếp:
- Nghi quốc sẽ không dạy ngươi kỹ thuật. Muốn có thuyền thì các ngươi phải mua.
Hàn Niệm Chi nhìn sang ta, hắn mỉm cười:
- Người thật biết buôn bán.
Ta nhún vai không tiếp lời. Hắn chỉ vào những con Bội Sâm lập lờ trên nước:
- Bọn chúng thì sao? Bán không?
Ta lắc đầu:
- Không bán! Bội Sâm thuộc quân đội Nghi quốc, chúng ta không bán người bảo vệ của mình.
Hàn Niệm Chi chỉ cười:
- Thuỷ quân Nghi quốc hùng mạnh hơn ta nghĩ.
Ta ngạc nhiên nhìn hắn:
- Nghi quốc là quốc gia giữa biển, thuỷ quân đương nhiên phải mạnh.
Hàn Niệm Chi ngạc nhiên nhìn ta, hắn bật cười không trả lời.
Tử Ân quay lại, nàng giương cờ thông báo. Ta bắn khói ra lệnh xuất phát. Mười chiếc thuyền rẽ sóng lướt đi, những cánh buồm căng phồng gió, thổi con phượng hoàng rực rỡ tung cánh bay lượn giữa biển xanh.
/142
|