Phượng Vu Cửu Thiên

Q.12 - Chương 41 - Chương 41

/269


Trường Liễu chờ đợi ngoài viện đã lâu.

Nàng thân là nữ chủ nhân của Đồng An Viện, lại đang có thai, vậy mà ở ngay giữa tiểu viện nhà mình bị người ngoài ngăn lại, phải đứng chờ khách nhân cho vào mới được vào, mấy thị nữ bên người đều đang thầm mắng vị Đan Lâm vương tử này quá vô lễ.

Nhưng bản thân Trường Liễu gần đây liên tục gặp được chuyện tốt lành, tâm tình rất tốt, lại không hề để tâm.

Nàng nghĩ Hạ Địch đã biết được ước định bí mật của nàng cùng Minh vương, lúc này sứ giả của Minh vương lại đang ở trong viện, vạn nhất trong lúc gặp nhau khó tránh đề cập đến việc này, nàng không thể để cho những thị nữ khác biết được.

Vì thế khi đi theo Không Lưu vào trong viện, nàng liền mệnh cho các thị nữ ở lại chỗ cũ chờ nàng, một mình bước vào trong viện.

Hạ Địch ngụ ở tiểu viện phía sau Đồng an Viện, đây là lần đầu tiên Trường Liễu tự mình ghé qua nơi này, cũng giống như Tử Nham, nàng vừa vào đến cửa liền bị choáng ngợp bởi sự thay đổi trong cách bài trí gian phòng.

Tựa như đang từ Đồng Quốc chợt lạc vào hoàng cung Đan Lâm xa xôi, nơi nơi đều tràn ngập phong tình dị quốc.

“Thật có lỗi, để Vương tử phi phải đợi lâu.” Hạ Địch chẳng chút lễ độ dựa người vào gối mềm, “Vừa rồi ta cùng sứ giả của Minh vương đang thương lượng chuyện quan trọng, nhất thời không thể phân thân.” Cằm Tử Nham hơi hất lên, dẫn ánh mắt Trường Liễu đảo về phía Tử Nham.

Tử Nham từ khi Trường Liễu vào cửa liền lễ độ đứng lên, tư thái đứng bên xem chuyện, nghe thấy lời giải thích vô sỉ của người kia, trong lòng vừa xấu hổ vừa phẫn hận, thấy Trường Liễu nhìn mình liền vội vàng thay đổi vẻ mặt tôn kính nghiêm túc nhất, chắp tay hành lễ, “Vấn an Vương phi.”

“Sứ giả đại nhân hảo.”

“Đừng đứng đó, đều ngồi xuống đi.” Hạ Địch nói.

Trong phòng không có ghế dựa cũng không có bàn trà, nơi duy nhất có thể ngồi cũng chỉ có tấm thảm gấm dưới chân, nhưng chỉ riêng đôi chân dài của Hạ Địch cũng đã ngông nghênh chiếm hết phân nửa.

Trường Liễu nhìn một vòng quanh phòng, không lên tiếng lẳng lặng tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống.

Tử Nham tuy trong lòng không hề muốn vậy, nhưng cũng sải bước đi đến, mới vừa ngồi xuống, không ngờ Hạ Địch đã tiến đến, đưa tay chế trụ cổ tay hắn kéo về phía y, trên mặt vẫn duy trì ý cười, “Vương phi thân thể không tiện, sứ giả ngồi sát qua đây, cho nàng ngồi thoải mái một chút.

Tử Nham cự tuyệt cũng không được, bị y kéo gần đến mức hai đầu gối dán vào nhau, nhìn y đắc ý cười trong lòng Tử Nham phẫn hận vô cùng!

Trường Liễu công chúa đa tạ một tiếng, trong lòng thầm than— cho dù là một vương tử nước khác không màng phép tắc, nhưng cũng biết săn sóc hơn Khánh Ly.

Ấn tượng trong lòng nàng về Hạ Địch cũng tốt lên không ít.

Người hầu ngoài cửa lúc này tiến vào bưng lên mấy món trà bánh đặc sản Đan Lâm.

“Vương phi hôm nay tới đây, có điều gì chỉ giáo?” Hạ Địch đánh giá Trường Liễu, ánh mắt trực tiếp dò xét khác hẳn người thường.

“Trường Liễu sao dám đến chỉ giáo vương tử điện hạ điều gì?” Trường Liễu từng lời ăn tiếng nói đều thể hiện phong độ chủ nhân, hào phóng lại dịu dàng, “Lần này qua đây đặc biệt bồi tội, khách quý đến chơi lâu ngày, ta lại thăm hỏi sơ sài. Mặt khác, cũng muốn xem thử điện hạ nghỉ lại đây đã quen thuộc chưa? Có cần mua thêm đồ dùng gì, ta sẽ lập tức phân phó người hầu bổ sung.”

Những điều này đều là mấy lời hàn huyên có lệ của chủ nhà đối với khách, cũng là lễ nghi kết giao của thường nhân. Nhưng Hạ Địch đâu thèm đề ý mấy lời khách sáo như vậy, “Không cần, nơi này cái gì cũng đầy đủ, ta cũng không quen dùng đồ của người khác”, đúng là một kẻ không hiểu lẽ thường.

Y gần đây đặt toàn bộ tâm tư lên người Tử Nham, ngay cả Khánh Ly vài lần lui tới đều bị y dùng lý do uyển chuyển cự tuyệt, lần này để cho Trường Liễu tiến vào, một mặt là mượn việc Trường Liễu công chúa đến rất đúng lúc, dội một gáo nước làm nguội đi nhiệt hỏa thiêu đốt trong người mình, hai là bởi vì Trường Liễu công chúa và Minh vương có một ước định bí mật.

Có liên quan tới Minh vương, đương nhiên là có liên quan đến Minh vương sứ giả —– Tử Nham.

“Ước định ngầm của Công chúa và Minh vương tiến hành đến đâu rồi?” y nhanh chóng dùng phương thức giao tiếp quen thuộc của mình – bỏ qua lời nói vô nghĩa, trực tiếp vào đề, “Có công chúa ở Đồng An Viện trù tính mọi chuyện vì Minh vương, địch ý của Khánh Ly vương tử cũng chẳng tạo được bao nhiêu uy hiếp đến Minh vương.”

Không ngoài sở liệu, sự chú ý của Tử Nham lập tức bị khơi lên.

Trường Liễu chân thành nói, “Bên cạnh Minh vương thiếu gì người tài, còn cần Trường Liễu trù tính vì hắn sao? Về phần địch ý, Khánh Ly chẳng qua cũng chỉ bị nữ nhân kia giật dây, nhất thời hồ đồ mà thôi. Về chuyện này, hy vọng sau này sứ giả gặp được Minh vương, có thể thay phu quân của ta nói đôi lời.” Nàng chuyển hướng sang phía Tử nham đang đoan đoan chính chính ngôi xếp bằng.

Dù nói thế nào, nàng vẫn là thê tử của Khánh Ly, vợ chồng như một, hiện tại còn có đứa con này, nàng không hề mong muốn vị Minh vương bối cảnh khổng lồ này ghi hận trong lòng.

Trường Liễu thấp giọng thở dài, “Phụ vương mất tích, Khánh Ly đã bị đả kích rất lớn, tính cách thay đổi nhiều, cũng bởi tai họa bất trắc này nên hắn mới dễ dàng bị mê hoặc như vậy, nghe theo lời nữ nhân kia, chẳng những nhận định Minh vương là hung thủ mưu hại Đại vương, hơn nữa khờ dại đến mức nghĩ rằng giết chết Minh vương liền có thể xác thực cái chết của Đại vương, thuận lợi kế thừa vương vị. Ai... Ta vì Minh vương thu nạp tin tức nơi này, để Minh vương có phòng bị đề phòng bất trắc, hy vọng sau này có thể cho đứa con của ta cùng Khánh Ly một con đường lui.”

Khánh Ly nhận định Minh vương là hung thủ giết chết phụ thân, muốn giết Phượng Minh báo thù rửa hận, thuận tiện ngồi lên vương vị, chuyện này sớm đã chẳng còn là bí mật. Tử Nham đã sớm biết từ lâu, trong lòng thầm nghĩ, đừng nói giết chết, cho dù Khánh Ly chỉ đả thương Minh vương, Đại vương của chúng ta nhất định sẽ làm thịt hắn, một nhà Khánh Ly thậm chí cả Đồng Quốc đều sẽ gặp phải tai ương. Trường Liễu công chúa có thể thấy được điều này, còn có gan hành động cứu vãn tình thế, cũng coi như là một nữ nhân can đảm.

Có điều, Trường Liễu cùng Minh vương lén lút liên minh, đây vẫn là lần đầu tiêu Tử Nham nghe nói.

“Công chúa và Minh vương đã định ra minh ước?” Tử Nham muốn xác nhận lại.

Trường Liễu vô cùng ngạc nhiên, “Sứ giả không phải là thuộc hạ bên người Minh vương sao? Tại sao lại không biết?”

Tử Nham yên lặng suy nghĩ.

Thời gian gần đây, lúc đầu hắn theo Dung Điềm từ Chiêu Bắc chạy tới Đông Phàm, trên đường đi lại bị Dung Điềm phái đến bên người Phượng Minh, lên thuyền được một buổi tối đã lập tức nhận nhiệm vụ, trước tiến vào Đồng Quốc phụ trách điều tra động thái của Đồng quốc vương tộc, sau đó, phần lớn thời gian đều bận rộn chuyện của hải tặc Đan Lâm.

Cho đến khi Phượng Minh cùng Hạ Địch giao thủ, rời thuyền lên bờ, tiến vào Hàn Nhược, hắn mới vội vàng từ bờ biển Đan Lâm chạy về bên người Phượng Minh.

Vừa gặp được Phượng Minh đã nhận được sứ mệnh Đan Lâm sứ giả như sét giữa trời quang, kế tiếp vài ngày tâm tình ủ dột theo mọi người đi đến Đồng Trạch, vừa đến Đồng Trạch, trải qua một buổi tối yến hội cung đình đã bị “mời” đến Đồng An Viện…

Như vậy tính ra thời gian hắn ở bên người Phượng Minh thật sự rất ít, nếu Phượng Minh cùng Trường Liễu có hiệp nghị bí mật, cho dù hắn không biết cũng không phải là chuyện kỳ lạ.

Đổi lại là Dung Điềm, nhất định nắm rõ.

Tử Nham thấy Trường Liễu vẻ mặt nghi hoặc, trầm giọng giải thích, “Phần lớn thời gian ta đều bị phái đi nơi khác, không ở bên cạnh Minh vương, chuyện này ta cũng không rõ.”

Trường Liễu thoải mái gật đầu, “Thì ra là thế. Nghĩ lại, chuyện như vậy, chỉ có Minh vương người phụ trách liên lạc biết là tốt rồi, Sư Mẫn cũng nói qua, thủ hạ của Minh vương là người làm việc rất kỹ càng, canh phòng nghiêm ngặt không để lộ tin tức.”

Hạ Địch lại hỏi, “Sau yến hội cung đình hôm đó, Công chúa cùng Minh vương đã từng gặp mặt chưa?”

Trường Liễu lắc đầu, “Ta thân là nữ nhân đã có chồng, ngày ngày chỉ ở trong viện, lại e ngại Khánh Ly, sao có thể gặp mặt Minh vương? Chỉ có thể thông qua thị nữ tâm phúc, cùng thuộc hạ của Minh vương ước định thời gian liên hệ truyền tin tức mà thôi. Đây cũng là điểm không tiện của nữ nhân, nếu đổi lại là vương tử điện hạ thì có thể dễ dàng gặp mặt.”

“Vừa hay, ta mới thu được thư tín của Minh vương, yêu cầu gặp mặt sứ giả của hắn.” Hạ Địch tuy là nói với Trường Liễu, nhưng ý cười giảo hoạt trên môi chính là để cho Tử Nham xem, hắn thiêu mi, “Có điều ta cũng không biết có nên đáp ứng lời mời của hắn hay không.”

Tử Nham ngẩn ra, “Thư của Minh vương đưa tới? Tại sao ta lại không biết? Ngữ khí ẩn chứa sự bất mãn.

Hắn là sứ giả đại biểu cho Minh vương, Minh vương đưa thư qua tuyệt đối không thể không đề cập tới hắn, nói không chừng còn là thư gửi cho hắn.

Không cần phải nói, nhất định là tên thủ lĩnh hải tặc đáng giận này tự ý mở ra xem.

Người vô sỉ làm toàn những việc vô sỉ.

Đối với ánh mắt chỉ trích của hắn, Hạ Địch trên mặt thản nhiên không chút xấu hổ, “Đan Lâm cùng Minh vương tiến hành hiệp nghị song phương cùng có lợi, hiện tại toàn bộ đều dựa vào hai người chúng ta duy trì, ta đã biết chẳng khác nào ngươi cũng biết.”

Lời này chính là trắng trợn uy hiếp lại còn mặt dày vô lại, Tử Nham cắn răng kiềm chế, bao lời chất vất phẫn giận đã lên đến yết hầu cũng phải nuốt xuống.

Trường Liễu công chúa không rõ nội tình, nhưng cũng nhìn ra không khí căng thẳng giữa hai người bọn họ, vội vàng làm dịu không khí, ôn nhu hỏi Hạ Địch, “Vương tử Điện hạ vì sao do dự? Minh vương luận phong thái hay nhân phầm đều bất phàm, cùng hắn gặp mặt là chuyện rất thú vị. Hơn nữa, điện hạ cùng Minh vương cũng đã lập hiệp ước quan trọng giữa hai nước.”

“Chính vì hiệp ước quá mức trọng yếu, cho nên ta mới do dự.” Hạ Địch âm hiểm nheo mắt, “Trước mắt ta cùng sứ giả đại nhân còn đang trong quá trình đàm phán, rất nhiều chuyện còn chưa xác định rõ. Ta thấy, tốt nhất vẫn nên xác định rõ ràng, sau đó mới gặp mặt Minh vương, có đúng không?”

Tử Nham nghiêm mặt nói, “Hiệp ước đã ký kết, trên đó ghi rõ các điều khoản, theo ta thấ, không còn gì phải xác định thêm nữa. Vấn đề còn lại chỉ là vương tử điện hạ có thành ý thực hiện hiệp ước hay không mà thôi.”Hạ Địch cười nói, “Bổn vương tử đương nhiên rất có thành ý.” Hắn kề sát thêm một chút, ánh mắt như muốn liếm qua cổ Tử Nham, giống như tùy thời có thể nhào đến cắn một ngụm, mặt khác lại cười nói, “Chỉ cần sứ giả đại nhân thực hiện tốt hiệp ước của Minh vương, đừng nửa đường đổi ý, thì sẽ không có chuyện gì.”

Tử Nham hai má đanh lại, khí lạnh truyền từ sau thắt lưng lên đến trên cổ.

Hơi thở nóng rực của Hạ Địch phả lên mặt hắn, Tử Nham né tránh, tỏ vẻ không để ý, quay sang đánh giá đồ trang trí bên cạnh. Sau đó lại bởi vì không khí trầm mặc trong phòng mà không thể không quay đầu lại, “Sao lại im lặng hết vậy?”

Hạ Địch đang chăm chú đánh giá hắn, tựa như đã sớm biết chắc người này sẽ thỏa hiệp mà quay đầu lại, vẻ châm chọc nhếch lên trên môi, “Chẳng phải đều đang chờ ý kiến của sứ giả đại nhân hay sao? Rốt cuộc ngươi có tuân thủ khế ước hay không, sứ giả đại nhân?”

Hàm ý sâu trong những lời này, hai người đều đã rõ —– cái gọi là tuân thủ khế ước, không nửa đường đổi ý, có điểm nào khác với việc đem bản thân giao vào tay tên côn đồ vô lại này sao? Có sao?

Nhưng sự nghiệp nhất thống thiên hạ của Đại vương sao có thể bị phá hư vì một lời cự tuyệt ích kỷ của hắn?

Rốt cục hắn hít sâu một hơi, cao ngạo đối diện với ánh mắt của Hạ Địch, “Đương nhiên chấp nhận.”

“Tốt.” Hạ Địch trên mặt vẫn duy trì vẻ châm chọc, nhưng sâu trông đôi mắt lại không giấu được vẻ vui sướng, yêu thích không thôi.

Trường Liễu công chúa nãy giờ vẫn tinh ý duy trì im lặng, rốt cục lựa được thời cơ thích hợp để mở miệng, “Thời điểm Vương tử điện hạ gặp mặt Minh vương, xin chuyển lời thăm hỏi của Trường Liễu đến ngài ấy. Thời gian cũng đã không còn sớm, Trường Liễu xin cáo từ.”

***

Ly Quốc Đô thành, Lý Đồng.

Giữa bóng đêm mờ mịt, tiếng vó ngựa bánh xe va chạm với đất đá ven đường vang lên hối hả. Nơi đại môn của hoàng cung Ly Quốc ánh lửa phiêu động, các vị đại thần ngồi trên mã xa của mình rời đi dưới sự bảo hộ của đoàn cao thủ hộ vệ.

Yến hội long trọng mừng Ly Quốc Đại vương Nhược Ngôn hồi cung vừa mới chấm dứt.

Trong đại điện, tiệc tàn người tan, chỉ còn lại những thị nữ thân phận thấp hèn đang bề bộn quét tước.

Vốn dĩ cũng phải giống như các đại thần khác, sau yến tiệc thì rời đi, nhưng Diệu Quang lại thừa dịp mọi người rời khỏi có chút hỗn loạn, dựa vào thân phân đặc biệt – Vương muội, một đường không ai cản vào đến sâu trong biệt cung.

“Công chúa?”

Phất tay ra hiệu cho thủ vệ cùng người hầu ngoài cửa chớ lên tiếng, Diệu Quang hít thở sâu vào hơi, cẩn thận mở cửa bước vào tẩm cung lãnh lẽo.

Bóng dáng cao lớn trầm tĩnh của Nhược Ngôn hiện ra trước mắt.

Hắn đứng lặng yên trước một tấm đại địa đồ* đường nét tinh tế dựng thẳng trong tẩm cung, hai tay bắt ra sau lưng, không biết đang suy tư điều gì.

*Đại địa đồ – bản đồ.

Diệu Quang nhẹ nhàng đi đến sau lưng hắn, nín thở một hồi mới lấy đủ dũng khí, ôn nhu hỏi, “Vương huynh còn giận các đại thần can gián sao?”

Nhược Ngôn đã sớm biết nàng bước vào, vẫn đứng lặng im, hai mắt chăm chú nhìn tấm địa đồ trước mắt.

Trên đó vẽ lại toàn bộ thiên hạ rộng lớn.

Ly Quốc, Yến Đình, Phác Nhung, Đông Phàm, Bắc Kỳ, Bác Gian, Đồng Quốc, Vĩnh Ân, Phồn Giai, Tử Lâm, Tây Lôi, mười một quốc gia đã cùng tồn tại trên đại lục địa suốt trăm năm lịch sử. Chia sẻ đồi núi bình nguyên, cỏ cây đất đá, và cả con sông A Mạn chảy dài.

Bên ngoài eo biển Đan Lâm, là đảo quốc Đan Lâm thảnh thơi chiếm cứ một phương trời.

Rốt cục Nhược Ngôn cũng trầm giọng lên tiếng, “Trên tấm địa đồ này, màu sắc của Phồn Giai nên đổi rồi.”

“Đúng vậy” Diệu Quang nhẹ nhàng nói, “Chúc mừng Vương huynh rốt cục thu Phồn Giai vào trong tay, từ nay về sau, Phồn Giai chính là một phần của Ly Quốc, mười một quốc gia trên đại địa trở thành mười nước. Không lâu sau, sẽ chỉ còn chín nước, cuối cùng quy về làm một, bị Vương huynh thu phục.”

Nhược Ngôn khẽ phát ra tiếng cười.

“Vừa rồi ngươi hỏi ta chuyện gì?” Hắn thu hồi tầm mắt vẫn đặt trên tấm địa đồ, quay đầu nhìn về phía muội muội của mình.

Diệu Quang hơi cúi đầu, không lên tiếng.

“Ngươi hỏi ta, có còn giận chuyện các đại thần can gián hay không, phải không?” trên mặt Nhược Ngôn phủ một tầng ôn hòa hiếm thấy, “Ngươi thấy ta nên nổi giận à?”

Diệu Quang của vẻ mặt ẩn chứa ý ai oán, thanh âm mỏng manh, “Diệu Quang không biết.”

“Hay cho một câu không biết,” Nhược Ngôn bỗng nhiên ngửa đầu, cao giọng cười to, “Ta thân là Ly vương, ngày đó đăng cơ liền lấy việc nhất thống thiên hạ làm chí lớn, hiện tại vất vả phá vỡ thế cục giằng co trăm năm qua, rốt cuộc thâu tóm được Phồn Giai vào tay. Thời điểm nhạy cảm, cần phải triển khai quyền cước, trù tính trọng binh, lo kế đối ngoại, an bài ổn thỏa mọi việc. Vương hậu đã mất nhiều năm, chưa kịp sinh hạ cho ta một đứa con nối dõi. Hôm nay các đại thần đồng lòng can gián, yêu cầu ta sớm lập tân hậu, sinh hạ cho Ly Quốc người kế vị tương lai, khiến bách tính an tâm, cũng chẳng phải chuyện xấu.” Tiếng cười chấn động cả căn phòng, tràn ngập khí phách.

Diệu Quang nghe vào tai lại chỉ thấy có vài phần khó chịu, nàng ngẩng đầu lên quan sát đường nét sắc bén góc cạnh trên khuôn mặt nhìn nghiêng của vị huynh trưởng, ánh mắt chậm rãi thu lại, dừng ở chiếc giường lớn phủ màn che tinh xảo ở phía cuối tẩm cung.

Kể từ ngày Dung Điềm mất tích, Phượng Minh thất thủ, từng có một thời gian ngắn bị giam lỏng ở trong tẩm cung này, nằm trên giường lớn kia.

Tuy rằng Phượng Minh chịu nhiều đả kích, thân thể suy nhược, cả ngày chỉ nằm trên giường, ngôn ngữ hỗn loạn, có lúc còn lầm tưởng Nhược Ngôn là Dung Điềm, nói những lời ngốc nghếch khó lý giải, nhưng những ngày ngắn ngủi đó có lẽ chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong tẩm cung này.

Để rồi sau đó, thế cục đột nhiên biến động.

Một trận đại chiến trên A Mạn giang, mây đen phủ kín bầu trời vốn đang tươi sáng. Dưới sự liên thủ của Phượng Minh và Dung Điềm, quân tinh nhuệ Ly Quốc gặp phải thảm cảnh trước nay chưa từng có, ngay cả Nhược Ngôn trong lúc hỗn chiến cũng bị một mũi tên của Dung Điềm bắn trúng, trọng thương chạy về Ly Quốc, hôn mê bất tỉnh nhiều ngày.

Nếu năm đó không chấp nhất mau chóng thâu tóm Tây Lôi, mà nhốt luôn Phượng Minh ở hoàng cung Ly Quốc, cách xa sông A Mạn giang, sự tình sẽ trở thành thế nào?

Nếu như vậy, có phải Tây Lôi Minh vương, cặp mắt to tròn luôn phân rõ trắng đen, tâm cơ đơn thuần nhưng cuối cùng lại khiến cho người ta phải sửng sốt, Phượng Minh, có phải sẽ vẫn bị nhốt ở trong tẩm cung này hay không?

Trong lòng Diệu Quang thật sự hoài niệm hình ảnh lúc trước, cho dù đó chỉ là một màn kịch.

Bao nhiêu thầy thuốc được đưa đến chữa bệnh, dược liệu bổ dưỡng không ngừng đưa vào tẩm cung. Ra ra vào vào nơi này đều là những thị nữ ân cần hầu hạ, tựa như đang cung phụng một ánh trăng yếu ớt, xinh đẹp.

Ẩn hiện dưới lớp màn che thường lộ ra cánh tay của người kia, hoặc là đôi bàn chân trắng muốt, chỉ một chút như vậy nhưng cũng khiến cho lòng người khắc ghi.

Khoảng thời gian đó, Vương huynh thật giống một vị quân vương có hết thảy mọi thứ trên đời. Cho dù biết rõ ngươi kia chỉ đang giả ngây giả dại kéo dài thời gian, lại cố ý vờ như không biết. Lúc hắn gọi tên Dung Điềm, Vương huynh cũng sẽ không nổi giận, nhưng trong lòng có chút trống rỗng, coi mình trở thành kẻ mà mình thống hận nhất – Tây Lôi vương Dung Điềm, chỉ để người trong lòng tỏ ra thân thiết mà gần gũi mình, thật gần...

“Đang nghĩ gì vậy?” Thanh âm Nhược Ngôn trầm thấp bên tai.

Diệu Quang cuống quít thu hồi tâm trạng đang thả trôi của mình, lắc đầu nói, “Không có gì... Vương huynh hiểu được nỗi sầu lo khổ tâm về người kế vị của các đại thần, lần thứ hai lập Vương hậu tất nhiên là chuyện tốt của Ly Quốc, có điều... ai mới là người đủ tư cách xứng đôi với Vương huynh đây?”

“Ta đã chọn được người rồi.” Trên khuôn mặt kiệt ngạo gợi lên một ý cười lạnh lẽo, “Người này, đáng lẽ ngươi cũng phải đoán ra mới đúng.”

Diệu Quang ngẩn ra, một lúc sau mới yếu ớt hỏi, “Thật vậy sao?” Nàng hít vào một hơi.

“Ngươi cảm thấy không ổn?”

Diệu Quang khẽ lắc đầu, thấp giọng hỏi, “Nàng sẽ đáp ứng sao?

Nhược Ngôn vô cùng chắc chắn, thản nhiên nói, “Nàng sẽ đáp ứng.

/269

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status