Hạ Địch ôm Tử Nham vào trong phòng, đặt trên tầng tầng lớp lớp gối mềm nơi thảm gấm.
Trăng sáng treo cao. Gió biển từ hai bên cửa sổ nhẹ nhàng thổi tới, mang theo hương vị thân quen khiến lòng người rung động từ biển cả lọt vào sống mũi. Mà nay, người mình muốn có nhất trong cuộc đời, đang khép hờ đôi mắt, tựa như hoàn toàn vứt bỏ cảnh giác, không chút phòng bị nằm yên trước mặt, lồng ngực khe khẽ phập phồng, chờ mình triển khai hành động tiếp theo.
Hải thần vĩ đại của ta… Vào thời khắc này, trên mảnh đại dương mênh mông rộng lớn nơi đây, Hạ Địch, mọi việc đều thuận lợi, ở trước mặt thủ hạ vĩnh viễn là một đại thủ lĩnh hải tặc Đan Lâm đáng sợ, tựa như lợi kiếm tẩm đầy độc dược, nhịn không được xúc động ngập lòng, chỉ hận không thể giống như lang sói, ngửa đầu tru dài một tiếng trước trăng sáng giữa biển đêm.
Ba mươi ngày dài đằng đẵng! Lão tử cuối cùng cũng đã vượt qua! Dục vọng tồn đọng suốt thời gian ấy, giống như một vò rượu mạnh được ủ kín, còn chưa khai mở, thế nhưng hương khí phảng phất đã khiến người ta phải say sưa.
Đôi mắt hẹp dài mà sáng ngời của Hạ Địch xẹt qua một tia quang mang tựa như mãnh thú, thế nhưng động tác trên tay lại dị thường nhẹ nhàng, hắn bắt đầu giúp Tử Nham cởi áo tháo thắt lưng.
Nam nhân này thật sự vô cùng đứng đắn, y phục nhất định phải mặc đến thật chỉnh tề, áo vải gắt gao che kín vùng gáy, chỉ lộ ra phân nửa cần cổ rắn chắc dẻo dai, làm cho lòng người ngứa ngáy, lại không biết rằng, thân thể trần trụi của mình, chính là mỹ cảnh mà người trên lục địa lẫn đại dương mênh mông thèm muốn nhất.
Hạ Địch phi thường cao hứng, mình là người duy nhất có quyền thưởng thức cảnh sắc tuyệt đẹp này.
Nhanh chóng trút bỏ y phục trên người Tử Nham, để làn da rắn rỏi trước ngực đối phương in hằn vào đáy mắt, hắn không kìm được lòng mà vươn tay, mang theo dục vọng tràn đầy vuốt ve từng tấc cơ bắp trải qua rèn luyện, vừa xinh đẹp lại vừa căng tràn nhựa sống. Khi đầu ngón tay lướt qua nụ hoa bé nhỏ nhạt màu trước ngực người nọ, Hạ Địch liền cầm lòng chẳng đặng mà dừng lại, yêu thích không rời, nhẹ nhàng kéo kéo. Động tác vuốt ve của hắn khiến cho Tử Nham bật ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ.
“Ngươi làm gì…” Loáng thoáng nhấc đầu, Tử Nhàm mơ mơ hồ hồ mà nhìn nam nhân ngay trước mắt mình.
Tác dụng của rượu mạnh vẫn còn đọng lại trong thần chí hắn. Hết thảy giống như một giọt chất lỏng đậm đặc từ giữa không trung tích tụ nhỏ vào mặt nước, sau vài vòng gợn sóng vô cùng vi diệu, bắt đầu chậm rãi tỏa lan, khiến cho ranh giới giữa tối tăm và sáng tỏ, từng chút từng chút tiêu thất. Một luồng nhiệt khí nào đó mơ hồ tràn ra, song lại không thấy rõ được phạm vi ảnh hưởng.
“Dừng tay…” Cảm giác trước ngực bị khiêu khích, không phải là lần đầu, mà mỗi một lần đều dễ dàng khiến bản thân rơi vào mê man nhiều hơn lần trước.
Hạ Địch đáng giận, lại thi triển kỹ xảo cao siêu trên người hắn. Ngón tay người nọ liên tiếp vòng quanh điểm mẫn cảm đang nổi lên kia, khiến ngọn hỏa diễm không cách nào trốn trách ở sâu trong thân thể hắn mãnh liệt cháy bùng.
“Ta bảo ngươi… dừng tay!” Thân thể Tử Nham đã không còn nghe theo sai khiến của đại não để mà nảy sinh hành động phản kháng, tứ chi nặng trịch cũng không cách nào chỉ huy. Thật là đáng sợ, nếu đang ở trên chiến trường, hắn đã sớm không cầm nổi lợi kiếm, nhanh chóng bị đối thủ chặt thành từng mảnh nhỏ.
Chính là, tình huống hiện tại cũng không khá hơn được bao nhiêu. Nam nhân bên trên đang mỗi lúc một tới gần kia, cặp mắt tràn đầy tà ác, hiển lộ dục vọng xâm chiếm quá rõ ràng.
“Tửu lượng của sứ giả đại nhân thực kém.” Hạ Địch dù bận rộn nhưng vẫn ung dung, hôn lên hai má con mồi, vừa phả từng luồng hơi nóng vừa nói: ”Rượu của Đan Lâm chúng ta thơm mát lại ngọt dịu, chỉ là tác dụng hơi chậm một chút.” Nhìn nam nhân trong ngực gắng sức tỉnh táo, rồi lại vô pháp thoát khỏi men say, hắn cảm thấy vui vẻ không gì sánh được.
Chẳng có gì thú vị hơn khuôn mặt đỏ hồng tới tận cổ của Tử Nham. Đôi mắt bình thường luôn bắn ra tinh quang sắc bén và nghiêm nghị kia, lại bởi vì sự vuốt ve của mình mà không thể không nhiễm đầy sắc thái khát khao cùng yếu đuối. Điều này khiến cho dục vọng trong lòng Hạ Địch dâng trào tới tột đỉnh. Sau khi trải qua ba mươi ngày đau khổ nhẫn nhịn, đây là cơ hội tuyệt vời nhất mà Hải thần đã ban cho hắn. Vì thế, Hạ Địch đương nhiên không chút do dự, lập tức tiếp nhận phần ân điển này, một khắc cũng không muốn trì hoãn nữa.
“Không… Không được…” Nam nhân mà hắn yêu thương thực cứng nhắc, quay đi ngoảnh lại cũng chỉ có mấy câu này, thế nhưng hắn vẫn rất thích nghe.
Dây lưng bị người tháo bỏ, Tử Nham dường như hơi hơi ý thức được rằng tai vạ đổ xuống đến nơi. Tận lực mở to đôi mắt một chút, song cuối cùng hắn vẫn vô pháp phản kháng lại men say mà quay về trạng thái nửa tỉnh nửa mê lúc đầu.
“Ân… Dừng… Dừng tay… Ưm ân…” Giữa hai cánh môi mỏng mảnh, thanh âm kháng nghị thấm đầy vị ngọt của hơi thở mị hoặc khe khẽ bật ra…
Hạ Địch mạnh mẽ vuốt ve bắp đùi trần trụi sau khi y phục được cởi bỏ của đối phương. Đường cong cơ bắp nơi đó uốn lượn tinh tế, nữ tử không thể sánh bằng, mà so với nam nhân khác lại càng tuyệt mỹ hơn nhiều lắm. Nó hệt như dây đàn bằng sợi tơ mảnh khảnh của Đan Lâm, sau khi bị người gảy nhẹ còn run rẩy mang theo dư vị triền miên không dứt. Bởi thế, động tác vuốt ve của hắn mỗi lúc lại thêm dùng sức.
Khúc nhạc dạo dường như đánh thức thân thể đối phương này, đại biểu cho sự bá đạo, quyết tâm và liều lĩnh phải làm tới cùng của Hạ Địch.
“Ô ân… A…” Tử Nham phát ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ, từng luồng nhiệt khí ấm áp cũng theo đó mà bật khỏi cánh môi đang khe khẽ mở ra. Nhiều ngày chịu đựng đối phương cố tình trêu ghẹo, thân thể chưa từng trải sự đời của hắn đã bị lửa dục nấu đến chín muồi.
Hiện tại, với tác dụng trợ hứng của rượu mạnh cùng khiêu khích trên tay Hạ Địch, khoái cảm trong cơ thể Tử Nham đã bắt đầu rục rịch. Da thịt trên thân thể hắn tự nhiên phủ một tầng mị sắc khiến người ta nhìn mà cảm thấy kinh tâm, tựa hồ một thứ trái quả tươi non đỏ mọng, chỉ chờ ai đó nhẹ nhàng lột đi lớp vỏ mỏng manh, để thịt quả thơm ngon cùng nước trái cây ngọt lịm hiển lộ ra ngoài.
“Tử Nham, ngoan… Tử Nham, ngoan nào.” Hạ Địch dùng thanh âm ôn nhu chưa từng có mà dụ dỗ. Hắn hiểu nam nhân của mình lúc thường sẽ không như thế này. Nếu đối phương thanh tỉnh, chẳng biết chừng đã sớm nhảy dựng lên, sắc bén mà vung kiếm ngay trước mặt hắn.
Nhưng hiện tại, Tử Nham say. Cho dù không say, một hồi ác đấu cùng với Ngô Mãnh lúc trước, cũng khiến cho thể lực người nọ tiêu hao, hiển nhiên không phải là đối thủ của hắn.
Mặc kệ dùng đến thủ đoạn như thế nào, Hạ Địch vẫn muốn đem người trước mắt này, vĩnh viễn vĩnh viễn, hoàn toàn chiếm hữu.
“Ân… Không… Không cần…”
Hạ Địch cười cười, thấp giọng ghé vào lỗ tai người kia, nói: “Được, không cần.”
Thế nhưng, hắn chính là nói dối.
Trong đầu của một thủ lĩnh hải tặc, chỉ có mục tiêu, không có thành thật và nhân từ.
Hạ Địch một bên ôn nhu lừa gạt, một bên đem nam nhân đã thoát y sạch sẽ trong ngực mình tách ra. Khuôn ngực cùng với vùng bụng trần trụi của người nọ vừa rắn chắc lại vừa khả ái, có điều, hiện tại toàn bộ lực chú ý của hắn lại đặt ở một nơi khác.
Sau một hồi ân cần ve vuốt, tính khí thành thực của Tử Nham đã dựng thẳng lên, hệt như một hài tử chờ phát kẹp mà ngoan ngoãn ngẩng đầu ngóng đợi. Khi người nào đó nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm vào phân thân đang khát khao đến mức muốn nổ bùng kia, Tử Nham liền phát ra thanh âm hưởng ứng rất nhỏ, ”Ân…Ô ô…”
Thanh âm vừa êm tại lại vừa thành thực, khiến cho đáy mắt Hạ Địch dâng tràn lửa nóng. Hắn khẩn cấp tóm lấy hai mắt cá chân của Tử Nham, tách rộng sang hai bên.
Ngay sau đó, hắn dùng một lực đạo đủ để không cho đối phương cự tuyệt mà chậm rãi, chậm rãi tiến vào.
“Ô!” Huyệt khẩu chỉ từng bị đầu ngón tay trêu ghẹo thoáng qua, lúc này lại gặp phải sự xâm phạm của lợi khí còn đáng sợ hơn đầu ngón tay nam nhân gấp bội.
Trong nháy mắt đối phương sáp nhập, thân mình Tử Nham đột ngột cứng đờ, hắn phát ra những thanh âm thống khổ nhỏ vụn, “Không… Đừng… Ô… Ân…”
Đôi con ngươi đen láy như bảo thạch, thế nhưng bất chợt dâng lên một lớp sương mù.
Trong những ngày tháng kề cận với Tử Nham, Hạ Địch chưa từng nhìn thấy bộ dáng tựa hồ sắp khóc của đối phương như vậy. Hắn có chút hoảng sợ, đột nhiên dừng lại động tác, thở dốc vài hơi, mới dùng thanh âm mê hoặc lại nhẹ nhàng dễ nghe, đủ để lừa gạt bất cứ kẻ nào, nói: “Bảo bối ngoan, hít thở, dùng sức hít thở liền không đau.”
“Ô…”
Hạ Địch ở trên thân còn nặng hơn so với nguyên một tòa núi.
Mắt cá chân bị người nắm chặt, đầu gối áp đến trước ngực, thắt lưng cơ hồ sắp sửa gẫy đôi. Tư thế này khiến cho Tử Nham ngay cả một tia phản kháng cũng đều không có.
Vì để giảm bớt đau đớn, hắn ngửa đầu ra sau theo bản năng, hít sâu rồi lại hít sâu, tận lực thả lỏng thân thể. Chính là, những động tác này lại tạo điều kiện thuận lợi cho một nam nhân khác tiến quân.
Nắm chặt thời cơ, Hạ Địch đẩy thắt lưng về phía trước, để phân thân đi vào sâu hơn.
“Ô… A! Dừng… Dừng lại…” Tử Nham khàn khàn kêu lên thành tiếng, hoang mang hỗn loạn mà lắc đầu. Cảm giác cơ thể bị người mãnh liệt mở rộng, khiến hắn run sợ.
Hạ Địch cười khổ: ”Sứ giả đại nhân, thời điểm này, làm sao có thể dừng lại được? Nhẫn nhịn một chút, lát nữa ngươi sẽ thấy thư thái thôi, bản vương tử cam đoan cái này còn khoái hoạt hơn so với ngón tay nhiều lắm.” Khi nói chuyện, sống lưng hắn vẫn nhẹ nhàng chớp động, niêm mạc bên trong huyệt khẩu người dưới thân cũng theo đó bị tách mở đến mức tối đa.
Hai thân thể thon dài khỏe mạnh, trải qua vô số lần chinh chiến, cứ như thế hài hòa kề sát vào nhau.
“Không… Ô ân… Ô…”
Gương mặt đoan chính của nam nhân trong ngực loáng thoáng xuất ra vài tia thống khổ, mồ hôi lạnh trên trán khiến cho mái tóc đen mềm của hắn mơ hồ lấp lánh thủy quang. Có lẽ bởi vì say rượu, Tử Nham không còn là một nam nhân không thể chấp nhận mất mặt mà chống đối kịch liệt như lúc thanh tỉnh kia, trái lại, hắn mơ màng rên rỉ, bộ dáng yếu ớt hơn so với ngày thường rất nhiều.
Những tiếng nức nở không ngừng bật ra khỏi miệng đối phương, khiến cho một tên hải tặc nhẫn tâm như Hạ Địch, cũng có chút không đành lòng. Hắn chậm rãi lay động thắt lưng, cúi đầu, hôn lên đôi môi nửa khép nửa mở của Tử Nham, mút lấy mật dịch chỉ thuộc về một mình người nọ.
“Ân… A… Ưm… Không… Không thể…”
“Có thể, có thể…” Hạ Địch không bị sự phản kháng vô nghĩa của Tử Nhan làm ảnh hưởng, dùng một thanh âm vừa trầm thấp vừa ôn nhu phản bác lại.
Hắn cẩn thận mà xâm nhập vào thân thể đối phương, cảm nhận sự diệu kỳ khi người kia gắt gao bao bọc lấy chính mình. Loại khoái cảm rốt cuộc cũng có thể tiến vào này, thực khó mà hình dung được, thậm chí vượt xa khỏi sự kích thích về mặt thân thể của nam nhân. Hắn cảm thấy những lần cùng với người khác từ trước tới giờ, đều là lãng phí. Dường như đêm nay, chẳng những Tử Nham là một xử tử, mà chính bản thân hắn cũng là một xử nam bỡ ngỡ ngây ngô, lần đầu chân chính làm chuyện phòng the diễm lệ này, nhờ thế mới thấu loại sự tình ấy tuyệt vời biết bao nhiêu.
Tử Nham vẫn luôn nhẹ nhàng giãy dụa. Ít nhiều thì trận quyết đấu kia, cũng với hũ rượu mạnh lúc trước, cùng làm cho hắn không nảy sinh phản kháng cực độ, hay là dùng ánh mắt căm tức thề sống thề chết để trừng Hạ Địch. Bằng không, Hạ Địch cũng không biết mình còn có thể tiếp tục hay không.
Hiện tại, người nọ chỉ nhẹ nhàng cựa quậy, thỉnh thoảng lại lắc đầu, ý đồ vặn vẹo thắt lưng đang bị đối phương cố định, hoặc bật ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn, tựa hồ chìm vào một cơn ác mộng mà thôi. Hạ Địch hy vọng, chính mình có thể đem cơn ác mộng của người kia biến thành mộng đẹp.
“Tử Nham, rất nhanh sẽ tốt, rất nhanh, rất nhanh.”
Hạ Địch dốc hết khả năng khiến người nọ thoải mái hơn, hòa hoãn động tác nơi thắt lưng, đem tất cả kỹ xảo có thể làm cho bạn giường khoái hoạt mà mình biết ra dùng. Hắn không ngừng để những nụ hôn nhè nhẹ rơi xuống gương mặt nam nhân của mình, liên tục dùng đôi môi, từng chút từng chút mơn trớn xoa dịu cảm giác đau đớn của đối phương.
Đong đưa thắt lưng, Hạ Địch tìm kiếm bộ vị đặc biệt nhất trong cơ thể Tử Nham, cẩn cẩn thận thận không để đợt công kích này chặt đứt một tia khoái hoạt bé nhỏ của người nọ. Bất chấp mồ hôi toát ra thấm ướt từng tấc da thịt, thân thể cả hai cứ thế miệt mài mà quấn quýt lấy nhau.
“Ân… ô ân… a ư…” Rốt cục, tiếng rên rỉ của Tử Nham cũng có biến hóa vi diệu. Hạ Địch không hiểu vì sao bất ngờ dừng lại động tác. Một lát sau, hắn kinh ngạc nghe thấy tiếng chính mình thở ra một hơi dài, thế mới biết từ nãy tới giờ hắn khẩn trương lo lắng đến bao nhiêu.
Nam nhân này, rốt cục… được mình làm cho thư thái… Hạ Địch không kìm nổi lòng mà lộ ra một nụ cười đắc ý, hung hăng hôn lên đôi mắt đã sớm mê muội đến thất thần của Tử Nham, ”Đã nói sẽ làm ngươi thoải mái mà.”
Rốt cuộc hắn cũng có thể thả lỏng tâm tình, bắt đầu khoái hoạt thăm dò chốn tư mật sâu kín của người kia. Mà Tử Nham bị kích thích, phát ra những tiếng nức nở mỗi lúc một mị hoặc, ”Ân ô… ô! Không… không cần… ô… ưm…”
“Rất thoải mái, cam đoan sẽ rất thoải mái. Bảo bối ngoan, ta chính là đại thủ lĩnh hải tặc Đan Lâm kiêm Đan Lâm nhị vương tử, đã nói thì sẽ giữ lời, chưa bao giờ lừa gạt ai đâu.”
Trăng sáng nhô cao. Gió biển từ từ thổi tới. Trên bề mặt đại dương mê người phủ kín bóng đêm, lại xuất hiện một tia thanh âm ngọt ngào hạnh phúc, như có như không, tựa hồ ai đó rốt cuộc dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy lên sợi dây đàn mẫn cảm mà khó có thể đụng vào ấy…
Trăng sáng treo cao. Gió biển từ hai bên cửa sổ nhẹ nhàng thổi tới, mang theo hương vị thân quen khiến lòng người rung động từ biển cả lọt vào sống mũi. Mà nay, người mình muốn có nhất trong cuộc đời, đang khép hờ đôi mắt, tựa như hoàn toàn vứt bỏ cảnh giác, không chút phòng bị nằm yên trước mặt, lồng ngực khe khẽ phập phồng, chờ mình triển khai hành động tiếp theo.
Hải thần vĩ đại của ta… Vào thời khắc này, trên mảnh đại dương mênh mông rộng lớn nơi đây, Hạ Địch, mọi việc đều thuận lợi, ở trước mặt thủ hạ vĩnh viễn là một đại thủ lĩnh hải tặc Đan Lâm đáng sợ, tựa như lợi kiếm tẩm đầy độc dược, nhịn không được xúc động ngập lòng, chỉ hận không thể giống như lang sói, ngửa đầu tru dài một tiếng trước trăng sáng giữa biển đêm.
Ba mươi ngày dài đằng đẵng! Lão tử cuối cùng cũng đã vượt qua! Dục vọng tồn đọng suốt thời gian ấy, giống như một vò rượu mạnh được ủ kín, còn chưa khai mở, thế nhưng hương khí phảng phất đã khiến người ta phải say sưa.
Đôi mắt hẹp dài mà sáng ngời của Hạ Địch xẹt qua một tia quang mang tựa như mãnh thú, thế nhưng động tác trên tay lại dị thường nhẹ nhàng, hắn bắt đầu giúp Tử Nham cởi áo tháo thắt lưng.
Nam nhân này thật sự vô cùng đứng đắn, y phục nhất định phải mặc đến thật chỉnh tề, áo vải gắt gao che kín vùng gáy, chỉ lộ ra phân nửa cần cổ rắn chắc dẻo dai, làm cho lòng người ngứa ngáy, lại không biết rằng, thân thể trần trụi của mình, chính là mỹ cảnh mà người trên lục địa lẫn đại dương mênh mông thèm muốn nhất.
Hạ Địch phi thường cao hứng, mình là người duy nhất có quyền thưởng thức cảnh sắc tuyệt đẹp này.
Nhanh chóng trút bỏ y phục trên người Tử Nham, để làn da rắn rỏi trước ngực đối phương in hằn vào đáy mắt, hắn không kìm được lòng mà vươn tay, mang theo dục vọng tràn đầy vuốt ve từng tấc cơ bắp trải qua rèn luyện, vừa xinh đẹp lại vừa căng tràn nhựa sống. Khi đầu ngón tay lướt qua nụ hoa bé nhỏ nhạt màu trước ngực người nọ, Hạ Địch liền cầm lòng chẳng đặng mà dừng lại, yêu thích không rời, nhẹ nhàng kéo kéo. Động tác vuốt ve của hắn khiến cho Tử Nham bật ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ.
“Ngươi làm gì…” Loáng thoáng nhấc đầu, Tử Nhàm mơ mơ hồ hồ mà nhìn nam nhân ngay trước mắt mình.
Tác dụng của rượu mạnh vẫn còn đọng lại trong thần chí hắn. Hết thảy giống như một giọt chất lỏng đậm đặc từ giữa không trung tích tụ nhỏ vào mặt nước, sau vài vòng gợn sóng vô cùng vi diệu, bắt đầu chậm rãi tỏa lan, khiến cho ranh giới giữa tối tăm và sáng tỏ, từng chút từng chút tiêu thất. Một luồng nhiệt khí nào đó mơ hồ tràn ra, song lại không thấy rõ được phạm vi ảnh hưởng.
“Dừng tay…” Cảm giác trước ngực bị khiêu khích, không phải là lần đầu, mà mỗi một lần đều dễ dàng khiến bản thân rơi vào mê man nhiều hơn lần trước.
Hạ Địch đáng giận, lại thi triển kỹ xảo cao siêu trên người hắn. Ngón tay người nọ liên tiếp vòng quanh điểm mẫn cảm đang nổi lên kia, khiến ngọn hỏa diễm không cách nào trốn trách ở sâu trong thân thể hắn mãnh liệt cháy bùng.
“Ta bảo ngươi… dừng tay!” Thân thể Tử Nham đã không còn nghe theo sai khiến của đại não để mà nảy sinh hành động phản kháng, tứ chi nặng trịch cũng không cách nào chỉ huy. Thật là đáng sợ, nếu đang ở trên chiến trường, hắn đã sớm không cầm nổi lợi kiếm, nhanh chóng bị đối thủ chặt thành từng mảnh nhỏ.
Chính là, tình huống hiện tại cũng không khá hơn được bao nhiêu. Nam nhân bên trên đang mỗi lúc một tới gần kia, cặp mắt tràn đầy tà ác, hiển lộ dục vọng xâm chiếm quá rõ ràng.
“Tửu lượng của sứ giả đại nhân thực kém.” Hạ Địch dù bận rộn nhưng vẫn ung dung, hôn lên hai má con mồi, vừa phả từng luồng hơi nóng vừa nói: ”Rượu của Đan Lâm chúng ta thơm mát lại ngọt dịu, chỉ là tác dụng hơi chậm một chút.” Nhìn nam nhân trong ngực gắng sức tỉnh táo, rồi lại vô pháp thoát khỏi men say, hắn cảm thấy vui vẻ không gì sánh được.
Chẳng có gì thú vị hơn khuôn mặt đỏ hồng tới tận cổ của Tử Nham. Đôi mắt bình thường luôn bắn ra tinh quang sắc bén và nghiêm nghị kia, lại bởi vì sự vuốt ve của mình mà không thể không nhiễm đầy sắc thái khát khao cùng yếu đuối. Điều này khiến cho dục vọng trong lòng Hạ Địch dâng trào tới tột đỉnh. Sau khi trải qua ba mươi ngày đau khổ nhẫn nhịn, đây là cơ hội tuyệt vời nhất mà Hải thần đã ban cho hắn. Vì thế, Hạ Địch đương nhiên không chút do dự, lập tức tiếp nhận phần ân điển này, một khắc cũng không muốn trì hoãn nữa.
“Không… Không được…” Nam nhân mà hắn yêu thương thực cứng nhắc, quay đi ngoảnh lại cũng chỉ có mấy câu này, thế nhưng hắn vẫn rất thích nghe.
Dây lưng bị người tháo bỏ, Tử Nham dường như hơi hơi ý thức được rằng tai vạ đổ xuống đến nơi. Tận lực mở to đôi mắt một chút, song cuối cùng hắn vẫn vô pháp phản kháng lại men say mà quay về trạng thái nửa tỉnh nửa mê lúc đầu.
“Ân… Dừng… Dừng tay… Ưm ân…” Giữa hai cánh môi mỏng mảnh, thanh âm kháng nghị thấm đầy vị ngọt của hơi thở mị hoặc khe khẽ bật ra…
Hạ Địch mạnh mẽ vuốt ve bắp đùi trần trụi sau khi y phục được cởi bỏ của đối phương. Đường cong cơ bắp nơi đó uốn lượn tinh tế, nữ tử không thể sánh bằng, mà so với nam nhân khác lại càng tuyệt mỹ hơn nhiều lắm. Nó hệt như dây đàn bằng sợi tơ mảnh khảnh của Đan Lâm, sau khi bị người gảy nhẹ còn run rẩy mang theo dư vị triền miên không dứt. Bởi thế, động tác vuốt ve của hắn mỗi lúc lại thêm dùng sức.
Khúc nhạc dạo dường như đánh thức thân thể đối phương này, đại biểu cho sự bá đạo, quyết tâm và liều lĩnh phải làm tới cùng của Hạ Địch.
“Ô ân… A…” Tử Nham phát ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ, từng luồng nhiệt khí ấm áp cũng theo đó mà bật khỏi cánh môi đang khe khẽ mở ra. Nhiều ngày chịu đựng đối phương cố tình trêu ghẹo, thân thể chưa từng trải sự đời của hắn đã bị lửa dục nấu đến chín muồi.
Hiện tại, với tác dụng trợ hứng của rượu mạnh cùng khiêu khích trên tay Hạ Địch, khoái cảm trong cơ thể Tử Nham đã bắt đầu rục rịch. Da thịt trên thân thể hắn tự nhiên phủ một tầng mị sắc khiến người ta nhìn mà cảm thấy kinh tâm, tựa hồ một thứ trái quả tươi non đỏ mọng, chỉ chờ ai đó nhẹ nhàng lột đi lớp vỏ mỏng manh, để thịt quả thơm ngon cùng nước trái cây ngọt lịm hiển lộ ra ngoài.
“Tử Nham, ngoan… Tử Nham, ngoan nào.” Hạ Địch dùng thanh âm ôn nhu chưa từng có mà dụ dỗ. Hắn hiểu nam nhân của mình lúc thường sẽ không như thế này. Nếu đối phương thanh tỉnh, chẳng biết chừng đã sớm nhảy dựng lên, sắc bén mà vung kiếm ngay trước mặt hắn.
Nhưng hiện tại, Tử Nham say. Cho dù không say, một hồi ác đấu cùng với Ngô Mãnh lúc trước, cũng khiến cho thể lực người nọ tiêu hao, hiển nhiên không phải là đối thủ của hắn.
Mặc kệ dùng đến thủ đoạn như thế nào, Hạ Địch vẫn muốn đem người trước mắt này, vĩnh viễn vĩnh viễn, hoàn toàn chiếm hữu.
“Ân… Không… Không cần…”
Hạ Địch cười cười, thấp giọng ghé vào lỗ tai người kia, nói: “Được, không cần.”
Thế nhưng, hắn chính là nói dối.
Trong đầu của một thủ lĩnh hải tặc, chỉ có mục tiêu, không có thành thật và nhân từ.
Hạ Địch một bên ôn nhu lừa gạt, một bên đem nam nhân đã thoát y sạch sẽ trong ngực mình tách ra. Khuôn ngực cùng với vùng bụng trần trụi của người nọ vừa rắn chắc lại vừa khả ái, có điều, hiện tại toàn bộ lực chú ý của hắn lại đặt ở một nơi khác.
Sau một hồi ân cần ve vuốt, tính khí thành thực của Tử Nham đã dựng thẳng lên, hệt như một hài tử chờ phát kẹp mà ngoan ngoãn ngẩng đầu ngóng đợi. Khi người nào đó nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm vào phân thân đang khát khao đến mức muốn nổ bùng kia, Tử Nham liền phát ra thanh âm hưởng ứng rất nhỏ, ”Ân…Ô ô…”
Thanh âm vừa êm tại lại vừa thành thực, khiến cho đáy mắt Hạ Địch dâng tràn lửa nóng. Hắn khẩn cấp tóm lấy hai mắt cá chân của Tử Nham, tách rộng sang hai bên.
Ngay sau đó, hắn dùng một lực đạo đủ để không cho đối phương cự tuyệt mà chậm rãi, chậm rãi tiến vào.
“Ô!” Huyệt khẩu chỉ từng bị đầu ngón tay trêu ghẹo thoáng qua, lúc này lại gặp phải sự xâm phạm của lợi khí còn đáng sợ hơn đầu ngón tay nam nhân gấp bội.
Trong nháy mắt đối phương sáp nhập, thân mình Tử Nham đột ngột cứng đờ, hắn phát ra những thanh âm thống khổ nhỏ vụn, “Không… Đừng… Ô… Ân…”
Đôi con ngươi đen láy như bảo thạch, thế nhưng bất chợt dâng lên một lớp sương mù.
Trong những ngày tháng kề cận với Tử Nham, Hạ Địch chưa từng nhìn thấy bộ dáng tựa hồ sắp khóc của đối phương như vậy. Hắn có chút hoảng sợ, đột nhiên dừng lại động tác, thở dốc vài hơi, mới dùng thanh âm mê hoặc lại nhẹ nhàng dễ nghe, đủ để lừa gạt bất cứ kẻ nào, nói: “Bảo bối ngoan, hít thở, dùng sức hít thở liền không đau.”
“Ô…”
Hạ Địch ở trên thân còn nặng hơn so với nguyên một tòa núi.
Mắt cá chân bị người nắm chặt, đầu gối áp đến trước ngực, thắt lưng cơ hồ sắp sửa gẫy đôi. Tư thế này khiến cho Tử Nham ngay cả một tia phản kháng cũng đều không có.
Vì để giảm bớt đau đớn, hắn ngửa đầu ra sau theo bản năng, hít sâu rồi lại hít sâu, tận lực thả lỏng thân thể. Chính là, những động tác này lại tạo điều kiện thuận lợi cho một nam nhân khác tiến quân.
Nắm chặt thời cơ, Hạ Địch đẩy thắt lưng về phía trước, để phân thân đi vào sâu hơn.
“Ô… A! Dừng… Dừng lại…” Tử Nham khàn khàn kêu lên thành tiếng, hoang mang hỗn loạn mà lắc đầu. Cảm giác cơ thể bị người mãnh liệt mở rộng, khiến hắn run sợ.
Hạ Địch cười khổ: ”Sứ giả đại nhân, thời điểm này, làm sao có thể dừng lại được? Nhẫn nhịn một chút, lát nữa ngươi sẽ thấy thư thái thôi, bản vương tử cam đoan cái này còn khoái hoạt hơn so với ngón tay nhiều lắm.” Khi nói chuyện, sống lưng hắn vẫn nhẹ nhàng chớp động, niêm mạc bên trong huyệt khẩu người dưới thân cũng theo đó bị tách mở đến mức tối đa.
Hai thân thể thon dài khỏe mạnh, trải qua vô số lần chinh chiến, cứ như thế hài hòa kề sát vào nhau.
“Không… Ô ân… Ô…”
Gương mặt đoan chính của nam nhân trong ngực loáng thoáng xuất ra vài tia thống khổ, mồ hôi lạnh trên trán khiến cho mái tóc đen mềm của hắn mơ hồ lấp lánh thủy quang. Có lẽ bởi vì say rượu, Tử Nham không còn là một nam nhân không thể chấp nhận mất mặt mà chống đối kịch liệt như lúc thanh tỉnh kia, trái lại, hắn mơ màng rên rỉ, bộ dáng yếu ớt hơn so với ngày thường rất nhiều.
Những tiếng nức nở không ngừng bật ra khỏi miệng đối phương, khiến cho một tên hải tặc nhẫn tâm như Hạ Địch, cũng có chút không đành lòng. Hắn chậm rãi lay động thắt lưng, cúi đầu, hôn lên đôi môi nửa khép nửa mở của Tử Nham, mút lấy mật dịch chỉ thuộc về một mình người nọ.
“Ân… A… Ưm… Không… Không thể…”
“Có thể, có thể…” Hạ Địch không bị sự phản kháng vô nghĩa của Tử Nhan làm ảnh hưởng, dùng một thanh âm vừa trầm thấp vừa ôn nhu phản bác lại.
Hắn cẩn thận mà xâm nhập vào thân thể đối phương, cảm nhận sự diệu kỳ khi người kia gắt gao bao bọc lấy chính mình. Loại khoái cảm rốt cuộc cũng có thể tiến vào này, thực khó mà hình dung được, thậm chí vượt xa khỏi sự kích thích về mặt thân thể của nam nhân. Hắn cảm thấy những lần cùng với người khác từ trước tới giờ, đều là lãng phí. Dường như đêm nay, chẳng những Tử Nham là một xử tử, mà chính bản thân hắn cũng là một xử nam bỡ ngỡ ngây ngô, lần đầu chân chính làm chuyện phòng the diễm lệ này, nhờ thế mới thấu loại sự tình ấy tuyệt vời biết bao nhiêu.
Tử Nham vẫn luôn nhẹ nhàng giãy dụa. Ít nhiều thì trận quyết đấu kia, cũng với hũ rượu mạnh lúc trước, cùng làm cho hắn không nảy sinh phản kháng cực độ, hay là dùng ánh mắt căm tức thề sống thề chết để trừng Hạ Địch. Bằng không, Hạ Địch cũng không biết mình còn có thể tiếp tục hay không.
Hiện tại, người nọ chỉ nhẹ nhàng cựa quậy, thỉnh thoảng lại lắc đầu, ý đồ vặn vẹo thắt lưng đang bị đối phương cố định, hoặc bật ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn, tựa hồ chìm vào một cơn ác mộng mà thôi. Hạ Địch hy vọng, chính mình có thể đem cơn ác mộng của người kia biến thành mộng đẹp.
“Tử Nham, rất nhanh sẽ tốt, rất nhanh, rất nhanh.”
Hạ Địch dốc hết khả năng khiến người nọ thoải mái hơn, hòa hoãn động tác nơi thắt lưng, đem tất cả kỹ xảo có thể làm cho bạn giường khoái hoạt mà mình biết ra dùng. Hắn không ngừng để những nụ hôn nhè nhẹ rơi xuống gương mặt nam nhân của mình, liên tục dùng đôi môi, từng chút từng chút mơn trớn xoa dịu cảm giác đau đớn của đối phương.
Đong đưa thắt lưng, Hạ Địch tìm kiếm bộ vị đặc biệt nhất trong cơ thể Tử Nham, cẩn cẩn thận thận không để đợt công kích này chặt đứt một tia khoái hoạt bé nhỏ của người nọ. Bất chấp mồ hôi toát ra thấm ướt từng tấc da thịt, thân thể cả hai cứ thế miệt mài mà quấn quýt lấy nhau.
“Ân… ô ân… a ư…” Rốt cục, tiếng rên rỉ của Tử Nham cũng có biến hóa vi diệu. Hạ Địch không hiểu vì sao bất ngờ dừng lại động tác. Một lát sau, hắn kinh ngạc nghe thấy tiếng chính mình thở ra một hơi dài, thế mới biết từ nãy tới giờ hắn khẩn trương lo lắng đến bao nhiêu.
Nam nhân này, rốt cục… được mình làm cho thư thái… Hạ Địch không kìm nổi lòng mà lộ ra một nụ cười đắc ý, hung hăng hôn lên đôi mắt đã sớm mê muội đến thất thần của Tử Nham, ”Đã nói sẽ làm ngươi thoải mái mà.”
Rốt cuộc hắn cũng có thể thả lỏng tâm tình, bắt đầu khoái hoạt thăm dò chốn tư mật sâu kín của người kia. Mà Tử Nham bị kích thích, phát ra những tiếng nức nở mỗi lúc một mị hoặc, ”Ân ô… ô! Không… không cần… ô… ưm…”
“Rất thoải mái, cam đoan sẽ rất thoải mái. Bảo bối ngoan, ta chính là đại thủ lĩnh hải tặc Đan Lâm kiêm Đan Lâm nhị vương tử, đã nói thì sẽ giữ lời, chưa bao giờ lừa gạt ai đâu.”
Trăng sáng nhô cao. Gió biển từ từ thổi tới. Trên bề mặt đại dương mê người phủ kín bóng đêm, lại xuất hiện một tia thanh âm ngọt ngào hạnh phúc, như có như không, tựa hồ ai đó rốt cuộc dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy lên sợi dây đàn mẫn cảm mà khó có thể đụng vào ấy…
/269
|