Chẳng cần ai gọi, mới nghe tiếng chim hót trong trẻo đầu tiên lúc tảng sáng, Phượng Minh đã lập tức xoay người xuống giường, dùng sự nhanh nhẹn trước nay chưa từng có rửa mặt thay quần áo.
Sáng sớm trên đảo Kinh Chuẩn ưu mỹ và yên tĩnh, hải âu thấp giọng hát ca, hòa cùng tiếng sóng biển từng trận xô bờ.
Không khí buổi ban mai nơi đảo vắng mang theo hơi ẩm và cảm giác mát mẻ dị thường, khiến người ta thần thanh khí sảng.
Nếu như lúc này có thể cùng Dung Điềm tay trong tay, chân trần đi trên cát, nhất định là một chuyện khiến cho tâm tình khoái hoạt vô cùng.
Đáng tiếc là, suy nghĩ lãng mạn như vậy nhất định phải hung hăng bóp chết từ trong trứng nước.
Nhiệm vụ duy nhất trước mắt là đấu tranh tìm cách sinh tồn, tranh thủ từng phút từng giây.
Phượng Minh phi thường hiểu rõ, lúc này đây nếu chính mình không xuất hết bản lĩnh ra để san bằng đại quân Đồng Quốc khí thế dạt dào thì, những ngày tháng cùng Dung Điềm thân mật phải chờ đến kiếp sau.
Chuyện thứ nhất hắn phải làm sau khi rời giường, chính là phải dẫn một đám thủ hạ đến phía Tây đảo Kinh Chuẩn tìm một điểm cao để quan sát tình hình quân địch.
Không gian trở nên quang đãng, bầu trời ngàn dặm không mây, ngoài khơi tầm nhìn cực kỳ rộng lớn.
Thả neo trên mặt biển phía Tây Nam đảo Kinh Chuẩn, tất cả chiến thuyền lớn nhỏ của Đồng Quốc đều xếp thành từng nhóm, số lượng so với ngày hôm qua đã tăng lên rất nhiều, khiến cho người ta nhìn mà da đầu run lên từng trận.
Thuỷ quân Đồng Quốc vẫn không ngừng tập hợp, gần như cứ cách một khoảng thời gian đều có một đội thuyền mới gia nhập vào.
Lấy lực lượng cả một quốc gia để đối phó với đội quân chỉ vẻn vẹn hơn chín trăm người bọn hắn đây, lần này Trang Bộc thực sự đã bỏ ra một khoản tiền vốn lớn.
Điều duy nhất đáng để ăn mừng chính là, loại thuyền ba cột buồm màu nhiệm trên biển của Đồng Quốc vẫn chưa xuất hiện.
Quan sát qua tình hình quân địch, đám người Nhiễm Thanh ai nấy đều tiếp tục công việc của mình, Dung Hổ và Thượng Tái Tư thì cùng Phượng Minh quay về tiểu lâu.
Dọc đường đi, Thượng Tái Tư tựa hồ nhớ mãi không quên lần thí nghiệm vũ khí thất bại nọ, liên tục xin Phượng Minh chỉ giáo đạo lý tiềm ẩn bên trong.
“Ta biết cũng không nhiều, đa số là từ ti vi… A không, từ sách vở.” Phượng Minh dùng ngón tay xoa huyệt thái dương, nỗ lực hồi tưởng kiến thức về phương diện này, “Địa khái nguyên lý cơ bản, hẳn là lợi dụng sự bùng nổ trong nháy mắt của hỏa dược.
“Sự bùng nổ trong nháy mắt?”
“Chính là… Nói đúng hơn là, thời điểm hỏa dược bốc cháy sẽ nhanh chóng giãn nở. Ở hoàn cảnh không bị bịt kín, chính là pháo sáng, mà trong điều kiện bị bịt kín, sẽ phát nổ mạnh, bùm! Đùng đoàng! Ách… Bất quá những thứ này rất phức tạp, đại khái là ngoại trừ điều kiện phải bịt kín còn có vấn đề khác cần giải quyết nữa, bằng không trong thập nhất quốc đã sớm có người chế tạo ra được bom đạn rồi. Hơn nữa, dù có bom đạn thì cũng phải có phương tiện phóng đạn đi, thuỷ quân Đồng Quốc ở trên mặt biển, hỏa dược làm sao bay tới thuyền địch nhân được.”
Dung Hổ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhắc nhở nói: “Minh Vương thế nào lại quên mất máy bắn đá thiết kế lần trước. Nếu chế tạo gấp gáp vài cái, vừa khéo dùng được, cho dù không có bom đạn, song ném mấy khối đá lớn để đập bể thuyền bọn chúng cũng tốt mà.”
“Yên tâm đi, ta làm sao quên được, chuyện vũ khí công kích tầm xa này ta đã giao cho Thu Lam trợ giúp Trúc Huyền đi làm. Bất quá bọn họ không phải làm máy bắn đá, mà là nỏ bắn pháo do cái đầu bảo bối của thiên tài Trúc Huyền nghĩ ra, thứ kia so với máy bắn đá còn chính xác hơn, tầm bắn cũng xa hơn nữa.” Phượng Minh nỗ lực biểu hiện giống như một vị chủ soái đã định liệu trước mọi việc, thần bí cười cười, “Chờ làm xong, đảm bảo các ngươi sẽ thất kinh.”
Đi vào tiểu lâu, lúc leo lên thang đá, Thượng Tái Tư nhìn Phượng Minh đi ở đằng trước, rồi lén lút giật ống tay áo Dung Hổ, nháy mắt ra hiệu.
Dung Hổ thả chậm cước bộ, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Có một chuyện gấp, hiện tại không thể để cho Minh Vương và Thu Tinh biết, ta muốn nói cho ngươi một tiếng, đến lúc đó mọi người phối hợp ăn ý với nhau mà che giấu.” Thượng Tái Tư cẩn thận đảo mắt mấy lần, chờ thân ảnh của Phượng Minh biến mất ở nấc thang cuối cùng, mới đè thấp thanh âm, có chút trầm trọng nói: “Rất có khả năng Thu Nguyệt đã rời bỏ thế gian.”
Dung Hổ chấn động, “Ngươi làm sao có được tin tức này?”
Thượng Tái đem những gì Lạc Vân đã nói sau khi tỉnh lại, cùng với suy nghĩ của mình tóm tắt qua một lượt, thở dài: “Ta nắm chắc đến chín phần, không thể đoán sai.”
Dung Hổ mặc dù rất không muốn tiếp nhận suy đoán này, nhưng cũng hiểu suy luận của Thượng Tái là hợp tình hợp lý, nhớ đến Thu Nguyệt thanh xuân kiều diễm như cánh hoa nở rộ, có lẽ đã bị người giết hại, trong lòng nhất thời nặng trĩu: ”Chuyện này quả thật phải gạt Minh Vương và Thu Tinh, chính là, không biết có nên nói với Thu Lam không?”
Thượng Tái Tư nói: “Ta chỉ sợ sau khi Thu Lam biết, sẽ không che giấu được cảm xúc hiển lộ trên khuôn mặt, có thể bị Thu Tinh nhận ra. Dung Hổ, ngươi sẽ không đến mức không giấu được tâm sự trước mặt Thu Lam chứ?” Nói xong, hắn liền đảo mắt liếc Dung Hổ một cái.
Dung Hổ lộ ra một tia khó xử, trầm tư trong chốc lát, cắn răng nói: ”Ta sẽ tận lực giấu diễm Thu Lam.”
“Hai đại nam nhân chiếm con đường thang gác trọng yếu xầm xì bàn tán cái gì, sao không lên đây?”
Bỗng nhiên một thanh âm thanh thuý vang lên, nhất thời hai người toát đầy mồ hôi lạnh, đồng loạt quay đầu nhìn xuống dưới.
Thu Tinh hai tay ôm một cái bao lớn, đứng ở cửa thang, ngẩng đầu, dùng đôi mắt to tròn sáng rực nhìn lên, vẻ mặt phi thường nghiêm túc quét qua hai người bọn họ.
Giữa lúc Dung Hổ và Thượng Tai Tư khẩn trương lo lắng không biết Thu Tinh có nghe được những chuyện không nên nghe vang lên thì, đối phương lại nhịn không được ‘phì’ một tếng, lộ ra nụ cười tinh quái, ”Thật vô dụng, thế mà các ngươi cũng là thị về được Đại vương coi trọng, người ta chỉ tùy tiện nói vài câu đã sợ tới mực mụ mị cả đầu rồi. Thế thì làm sao bàn bạc được quân tình trọng yếu?”
Dung Hổ vừa mới nhận được tin buồn, giờ lại thấy dáng vẻ vui đùa chẳng hay biết gì của Thu Tinh, trong lòng đau khổ cùng dằn vặt, nhất thời không biết trả lời ra sao, chỉ đành dùng cùi chỏ huých huých Thượng Tái Tư, bảo hắn ứng phó.
Nào ngờ ở trước mặt Thu Tinh, dường như Thượng Tái Tư còn vô dụng hơn cả hắn. Vừa bị huých tay một cái, người nọ bỗng hạ thấp đường nhìn đang hướng về phía Thu Tinh xuống, tựa hồ lòng đầy áy náy mà muốn tránh đi.
“Làm sao vậy?” Thu Tinh nhận thấy có điều cổ quái, lo lắng hỏi.
Dung Hổ ho nhẹ một tiếng, cố gắng giả bộ bình thường, “Không có gì, hết thảy đều tốt đẹp.”
Thu Tinh không tin mà liếc hắn một cái, ”Vừa nghe cũng biết ngươi lại trả lời qua loa có lệ. Thượng thị vệ, ngươi đừng học theo Dung Hổ gạt người, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Nàng chuyển hướng đôi mắt xinh đẹp sang phía Thượng Tái Tư.
Thượng Tái Tư dường như bị nàng nhìn đến giật mình, thoáng cái mới khôi phục được năng lực tự hỏi, khẩu khí tận lực ra vẻ thoải mái nói: “Dung Hổ cũng không gạt người, quả thực không phát sinh đại sự gì. Chỉ là Minh Vương chế tạo vũ khí mới thất bại, ta đang thương lượng với Dung Hổ, làm thế nào để Minh Vương phấn chấn lên.”
Thật có lỗi, Minh vương.
Vì che giấu chân tướng, đành phải bán đứng ngươi một chút.
Thu Tinh nghe vậy liền tin là thật, ”Ai nha, vậy Minh Vương nhất định đang rất khó chịu.”
Nàng ảo não thở dài một tiếng, lại ngẩng đầu lên, tức giận nhìn bọn họ, “Cho dù có thương lượng sự việc, cũng không thể cản đường chứ, còn không mau tránh ra! Không thấy người ta phải bưng một đống đồ đứng đây chờ lâu muốn chết à?”
Dung Hổ và Thượng Tái Tư vội tránh sang hai bên trái phải lối đi.
Thu Tinh ôm cái bao lên lầu, lúc đi qua Thượng Tái Tư, cước bộ chợt dừng lại, quay mặt sang liếc hắn một cái, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: ”Ta nói, Thượng thị vệ a.”
“Hả?” Thượng Tái Tư thế nhưng trong lúc nhất thời không khỏi khẩn trương.
“Xin Thượng thị vệ cứ toàn tâm toàn ý giúp Minh Vương chuẩn bị cho chiến tranh…Còn chuyện khiến Minh Vương phấn chấn lại thì cứ giao cho đám thị nữ chúng ta đi.”
Thu Tinh mím môi cười một tiếng, cước bộ nhẹ nhàng như lướt trên mây, đi thăng lên lầu.
Leo lên lầu hai, vừa liếc mắt một cái, nàng liền thấy Phượng Minh rất không có hình tượng mà nằm úp sấp trên mặt đất bẩn thỉu.
Hai hàng lông mày xinh đẹp thanh tú của Tây Lôi Minh vương nhíu chặt gần như chụm vào một chỗ, ánh mắt chằm chằm nhìn vào một loạt ký hiệu hoàn toàn không thể nhận ra mà hắn đã dùng than củi viết trên mặt đất, lộ ra bộ dạng suy tư khổ não cực kỳ.
Động não đi Phượng Minh!
Chiến thuyền Đồng Quốc giống như một ổ gián đang trong thời kỳ sinh sản, càng lúc càng nhiều, chúng ta bên này suy cho cùng có thể có ưu thế gì để giành được thắng lợi đây.
Yếu tố đáng tin nhất, có lẽ là địa hình thiên nhiên dễ thủ khó công của đảo Kinh Chuẩn.
Trừ cái đó ra…
Trúc Huyền vẫn chưa làm xong nỏ bắn pháo, nhân số tính cả lão nhược bệnh tàn còn không tới một nghìn, miên giáp lại chỉ đủ cho một nửa, đài quan sát tạm thời không biết có đủ vững chắc hay không, kế sách người cỏ mượn tên thì chỉ có thể đánh lừa đại quân Đồng Quốc trong một lúc…
May mà đám thuộc hạ không ở bên người, cuối cùng Phượng Minh cũng không cần phải cố gắng bày ra bộ dạng hả hê đắc ý, có thể than thở lắc đầu từng trận được rồi.
Chính mình sẽ không phải là chủ soái vô tích sự nhất trong lịch sử chứ?
Nếu như Dung Điểm ở đây thì tốt rồi.
Chỉ cần có Dung điểm, loại chuyện này tuyệt đối không cần Phượng Minh phải hao tâm tổn trí. Ngày trước mọi việc đều do hắn lo liệu, còn mình cứ ngủ vù vù suốt cả một ngày, đoạn thời gian ấy thật khiến người ta tưởng nhớ.
Nghĩ đến Dung Điềm, yết hầu Phượng Minh bỗng nhiên khô khan từng trận, hệt như một kẻ đáng thương khát khô mà không có được một giọt nước nào.
“Minh Vương.” Bỗng nhiên một thanh âm mềm mại nhu hòa vang lên.
Phượng Minh lập tức ngẩng đầu, liền thấy Thu Tinh xuất hiện ngay trong tầm mắt, ”Thu Tinh ngươi tới lúc nào vậy.”
“Minh Vương suy nghĩ đến thất thần,” Thu Tinh lộ ra nhãn thần phản đối, nhỏ giọng nói: “Mặt đất lạnh như vậy rất dễ sinh bệnh nha, ta đỡ Minh Vương ngồi dậy được không?”
“A đúng đúng! Hiện tại không thể sinh bệnh được.” Phượng Minh ngoan ngoãn đứng lên, ra sức phủi bụi trên người, giải thích: “Tất cả mọi người đang bận rộn, ta chỉ muốn lợi dụng chút thời gian rảnh rỗi, cân nhắc về ưu thế của chúng ta, nhưng là kiểu gì cũng nghĩ không ra được ý tưởng hữu dụng. Những cố sự lịch sử kia thoạt nhìn có vẻ giản đơn, song bắt tay vào thực thi lại rất khó. Cái gì mà tử chiến đến cùng - đập nồi dìm thuyền, minh tu sạn đạo - ám độ trần hương (*) chứ…”
(*) Minh tu sạn đạo - Ám độ trần thương: là mưu lược Lưu Bang dùng khi dẫn quân ra khỏi Hán Trung tấn công Hạng Vũ, cố tính công khai như chuẩn bị đi đường núi hiểm trở, dụ địch nhân tới, nhưng thực tế lại đi âm thầm đường vòng tấn công thẳng vào kho lương. Mưu lược này là nói làm ra động thái giả để mê hoặc đối phương rồi lại lén lút hành động theo phương thức khác.
Nói đến phân nửa, bỗng bắt gặp biểu tình mơ hồ trên mặt Thu Tinh, Phượng Minh tự nhiên dừng lại, ngượng ngùng vỗ trán, ”Ngươi tìm ta có việc gì?”
“Ân, nô tỳ cố ý đem cái này đến cho Minh Vương.” Thu Tinh cúi đầu nhìn xuống cái bao trên tay, rồi đưa nó tới trước mặt Phượng Minh.
“Cái gì vậy?”
Thu Tinh khẽ cười đáp: “Thứ này ngày trước Minh Vương cũng đã thấy một lần, có điều lúc ấy vẫn chưa xong, chính là áo giáp da thú dùng da trân Nam Hỏa Lĩnh làm thành. Không biết trận chiến này sẽ bắt đầu lúc nào, nô tỳ đã thương lượng với Thu Lam, để phòng ngừa ngộ nhỡ, từ giờ trở đi, Minh Vương nhất định phải luôn mặc nó trên người.”
Nàng vừa nói, vừa linh hoạt tháo mở cái bao, lấy ra một kiện áo giáp mới tinh màu đỏ đậm.
Phượng Minh rất phối hợp cởi áo khoác xuống, đem áo giáp mặc vào bên trong. Áo giáp bằng da mềm mại được ghép từng mảnh da trâu mà thành, ôm chặt trước ngực và sau lưng, còn được phối hợp với một đôi bao cổ tay vô cùng tỉ mỉ, triệt để phô bày đường cong cân xứng ở thân trên và đôi cánh tay thon dài của hắn. Nhất thời Phượng Minh như tăng thêm một phần anh khí của tướng gia.
Thu Tinh giúp hắn thắt chặt dây lưng bên người, chăm chú mà quan sát, ”Ngay cả nô tỳ cũng không thể không khen ngợi tay nghề của Thu Nguyệt, loại da trâu lửa này vừa dai bền vừa khó chế tác, thế mà nàng ấy cư nhiên có thể làm tốt đến vậy. Nhìn xem, áo giáp ôm chặt vào thân thể, kích cỡ vừa vặn vô cùng.”
Phượng Minh trêu chọc nói: “A thì ra trong lòng ngươi lúc nào cũng khâm phục Thu Nguyệt, vậy mà tại sao bình thường cứ đầu khẩu với nàng ấy cả ngày, hiện tại có khen ngợi thì người cũng không nghe thấy được, chờ Thu Nguyệt trở về, tốt nhất là ngươi nên khen nàng ấy một phen, đảm bảo nàng sẽ cực kỳ cao hứng.”
Thu Tinh làm cái mặt quỷ, “Ta mới không thèm khen trước mặt nàng đâu.”
Phượng Minh cười ha hả, tâm tình hiển nhiên đã tốt đẹp hơn nhiều.
Vì Phượng Minh đã thay xong áo giáp, Thu Tinh liền dự định rời đi.
Ngay lúc đó, Phượng Minh kỳ quái hỏi: “Ngươi đi đây mà gấp vậy?”
Thu Tinh đáp lời: “Minh Vương đã quên ngươi bảo nô tỳ đi chăm sóc thương binh rồi sao? Tuy rằng chiến tranh còn chưa bắt đầu, thế nhưng trước tiên nô tỳ muốn tất cả dược liệu trên thuyền và trong tầng hầm kiểm kê thu dọn một chút, băng gạc cũng phải chuẩn bị chu đáo từng phần, bằng không đến có nhiều người bị thương, sẽ cực kỳ rối loạn.”
“Được, ngươi đi đi.” Nhìn Thu Tinh xuống lầu, Phượng Minh chợt nhớ ra một chuyện, lại chạy tới cầu thanh ló ra gọi người, “Ngươi có bận rộn cách mấy cũng đừng quên chiếu cố Lạc Vân, hắn mới thực sự là người bị thương.”
“Đã biết, Minh Vương yên tâm!”
Nhìn thân ảnh manh mai bé nhỏ của Thu Tinh biến mất ở cuối cầu thang, Phượng Minh chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy của mình, âm thầm xiết chặt nắm tay.
Ngay cả thị nữ cũng cố gắng như vậy, chủ soái hắn đây nhất định phải mạnh mẽ hơn mới được.
Đúng rồi!
Không bằng ra ngoài khảo sát tình hình, thuận tiện khích lệ sĩ khí mọi người đi!
***
Con ngựa trộm được giữa đường giúp Miên Nhai giảm bớt phần lớn thời gian đi bộ.
Rốt cuộc hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy về Đồng Trạch.
Bởi vì quốc gia gặp phải đại biến, cho nên đô thành Đồng Quốc đã hoàn toàn tiến vào trạng thái giới nghiêm, trong và ngoài cửa thành gia tăng không ít thủ binh lính với vẻ mặt lạnh lùng, kiểm soát người ra kẻ vào càng thêm tỉ mỉ.
Tất cả những thứ này, thế nhưng không làm khó được Miên Nhai kinh nghiệm làm tình báo nhiều năm. Hắn cũng đã chuẩn bị một số giấy tờ chứng minh thân phận cho mình…
Cải trang thành một tiểu thương Bắc Kỳ quanh năm lui tới buôn bán da thuộc, Miên Nhai nhanh chóng trà trộn và nội thành Đồng Trạch.
Việc đầu tiên phải làm chính là, dựa vào dấu hiệu đã ước hẹn từ trước để tìm nơi ẩn náu bí mật của mật thám phe mình ở chỗ này.
“Minh Vương rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Vừa tiến vào tầng hầm ở dưới một quán rượu nhỏ, Miên Nhai trực tiếp hỏi thăm.
“Thuộc hạ không phải là cận vệ thiếp thân của Minh Vương, nội tình lúc ấy ra sao, cơ bản cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết là sự việc bắt đầu từ Đồng An viện, về sau càng ngày càng hỏng bét…”Mật thám đem tình huống tổng thể thuật lại một lần, cuối cùng nói:” Nghe đồn Trang Bộc điều động thuỷ quân truy sát Minh Vương, còn có tin tức bọn họ muốn dùng cả loại thuyền ba cột buồn bảo bối để đối phó với người. Tướng quân, chúng thuộc hạ phải làm sao bây giờ?”
“Có tin tức gì của Minh Vương không?”
Mật thám lắc đầu, “Từ sau khi Minh Vương chém chém giết giết chạy ra khỏi thành Đồng Trạch, chúng thuộc hạ bị mất liên lạc. Hơn nữa trong thành lại trắng trợn lùng bắt người Tây Lôi, cho tin tức xung quanh càng khó thu thập.”
“Đại vương đã biết chuyện này chưa?”
“Sau khi chúng thuộc hạ biết tin, việc đầu tiên là gửi thư tới Tây Cầm. Căn cứ thời điểm người truyền tin xuất phát, lúc này hẳn đã tới nơi, Đại vương có lẽ đã biết chuyện. Song vẫn chưa thấy vương lệnh truyền đến, có khả năng đang ở trên đường.”
Miên Nhai mím chặt môi, nhất thời trầm mặc.
Thế cục gay go như vậy, là điều Miên Nhai hoàn toàn không thể nào ngờ.
Trước khi rời đi, mọi thứ vẫn vô cùng tốt, thế nào mà chỉ qua vài ngày đã thay đổi đến mức ấy rồi.
Trời ơi! Hắn thế nhưng thất lạc Minh Vương.
Lại còn ngay trong thời điểm Minh Vương rơi vào nguy hiểm bị người đuổi giết!
Thật là đáng giận! Phần lớn tinh anh đều đã phái đến bên người Minh Vương, hiện tại nhân thủ cuả bọn họ ở Đồng Trạch chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ít người như vậy, cho dù muốn ám sát vài đại thần Đồng Quốc, tạo cho nước này một vài nội loạn khiến Trang Bộc phân tâm, cũng không làm được, chứ đừng nói đến chuyện dùng vũ lực quy mô lớn để đối đầu. Vì thế cho nên kể cả bọn họ biết Minh Vương ở đâu, cũng không đủ sức mạnh mà cứu viện.
Tâm tình Miên Nhai bồn chồn bức bối hệt như bị móng vuốt của thú hoang dùng sức cào loạn.
Minh Vương gặp nguy hiểm, hắn thế nhưng có lo lắng khẩn trương cũng không giúp gì được!
“Tướng quân, tướng quân!”
Thuộc hạ gọi mấy lần Miên Nhai mới giật mình, ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nhìn hắn.
“Tướng quân, còn có một tin, phải nói cho tướng quân biết, ” Đối phương hạ thấp giọng, “Thừa tướng vừa đến Đồng Trạch.”
Miên Nhai bất chợt chấn động toàn thân, ”Thừa tướng đến khi nào?”
“Vừa sáng nay.”
“Tại sao không nói sớm.” Miên Nhai cũng coi như một người trầm ổn, thế nhưng nếu hiện tại không phải đang ở đô thành của địch nhân, hắn thật không nhịn được kích động muốn thét vào mặt tên mật thám kia một trận.
Chính là, đối phương cư nhiên trưng ra vẻ mặt uỷ khuất, ”Tướng quân vừa đến thì liên tiếp hỏi chuyện, bây giờ thuộc hạ mới có dịp bẩm báo lên…”
“Lời vô ích sau này hẵng nói.” Miên Nhai hỏi:” Thừa tướng hiện tại đang ở đâu?”
“Trong phòng,” Mật thám chỉ chỉ ngón tay, nói: “Sau khi Thừa tướng đến, liền bảo chúng thuộc hạ báo cáo toàn bộ tin tức nắm bắt được ở Đồng Quốc. Từ sáng sớm đền giờ ngài ấy đều ở trong đó…” Nói đoạn, hắn bỗng nhiên xoay đầu, nhìn về phía Miên Nhai đang vô cùng hưng phấn bước tới của phòng, nhỏ giọng kêu lên: ”A, Tướng quân, Tướng quân! Thừa tướng nói bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy ngài ấy…”
Vừa bước vào phòng, Miên Nhai liền nhận ra mình đã lỗ mãng.
Trên bệ cửa sổ, trên bàn sách, thậm chí là cả mặt đất, đâu cũng la liệt từng đống giấy tờ. Ngay sau đó, bóng dáng thon dài của Liệt Trung Lưu bỗng chốc xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Rõ ràng, người nọ đã cúi đầu nghiên cứu những tư liệu của Đồng Quốc hồi lâu. Bên tay còn đặt một chén sứ, thoạt nhìn vẫn đầy ắp nước, có lẽ từ khi bước vào trong phòng cho đến bây giờ, ngay cả nước thừa tướng cũng chưa từng uống lấy một hơi.
Nghe được động tĩnh, Liệt Trung Lưu ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn về phía sau.
“Miên Nhai, ngươi đã về.”
“Miên Nhai quấy rầy Thừa tướng rồi.”
Đang lúc do dự có nên lui ra ngoài trước hay không, Miên Nhai lại nghe Liệt Trung Lưu thân thiết mà cười nói: “Không sao, ngươi vào đi, mấy thứ này ta mới xem qua một chút, đang định tìm người bàn bạc. Nào, ngồi xuống.”
Miên Nhai gặp được người kia, vừa vui mừng vừa hứng trí, an vị xong liền nói: ”Thực là trời cao có mắt! Ta đang không biết phải làm thế nào mới tốt thì Thừa tướng đột nhiên xuất hiện. Lẽ nào Thừa tướng đã đoán được ở Đồng Quốc sẽ có tai ương?”
“A, ngươi đánh giá quá cao một Thừa tướng như ta đây quá rồi,” Liệt Trung Lưu hồi đáp: ”Ta nhận được tin tức từ Tây Cầm, biết đoàn sứ giả Tây Lôi bỗng nhiên ly khai Đồng Trạch, Đại vương cũng có ý trở lại Tây Cầm, hiển nhiên đoán được thế cục Tây Cầm sắp sửa có nhiều biến đổi. Vì thế cho nên, ta tạm thời giao lại chuyện ở Đông Phàm cho người khác xử lý, chính mình tách ý đồ ra chạy đến Tây Cầm, hòng giúp đỡ Đại vương vào thời khắc mấu chốt. Ai ngờ…”
Hắn thở dài một hơi, nhún vai mở lòng bàn tay, nói:” Lúc đi qua Đồng Quốc, lại nghe được tin Minh Vương gặp phải bắt trắc, ta sợ đến phát run. Ước chừng run rẩy đến nửa canh giờ, mới dùng cặp chân như đã nhũn ra đi về Đồng Trạch thăm dò tình huống. Nói thực, nếu thế cục thực sự không hay, ta liền nửa đêm chui qua cái lỗ chó đào mà chạy tới Đông Phàm. Đúng rồi, ngươi có biết chó đào lỗ ở chỗ nào trên tường thành Đồng Trạch không?”
Miên Nhai dở khóc dở cười, ”Thời điểm này Thừa tướng không cần chọc cười ta đâu.”
Đứng lên, ôm quyền hành lễ, còn đặc biệt khom người, Miên Nhai cầu khẩn nói: “Thừa tướng vừa đến liền xem rất nhiều văn kiện, nhất định đã nghĩ được điều gì. Xin người trực tiếp nói ra cho thuộc hạ biết đi, thuộc hạ sắp phát điên rồi.”
Liệt Trung Lưu nhìn vào bộ dáng thật lòng lo lắng của đối phương, biết rằng không thể tiếp tục đùa giỡn nữa, rốt cuộc nghiêm túc trở lại, khép xấp văn kiện trên tay, chậm rãi nói: “Đồng Quốc đã định điều động thuyền ba cột buồm, điều này cho thấy Trang Bộc muốn cùng Minh Vương quyết chiến trên mặt nước.”
“Đúng. Đúng.”
“Thuyền ba cột buồm là vũ khí lợi hại nhất của thuỷ binh Đồng Quốc, một khi nó tham chiến, sẽ dẫn tới tổn hại cực lớn đối với phía Minh Vương.”
“Rất đúng. Rất đúng.”
Liệt Trung Lưu trầm giọng nói tiếp:” Chúng ta ở Đồng Trạch, tuy rằng không thể làm được chuyện lớn gì, nhưng nếu muốn khéo dài thời gian, trì hoãn việc chiến thuyền ba cột buồm tới vây công Minh Vương thì, vẫn có một biện pháp.”
Miên Nhai sáng bừng con mắt, nhất thời tinh thần tỉnh táo hẳn lên, “Có thể giúp đỡ Minh Vương thì tốt quá rồi! Chúng ta phải làm gì, xin Thừa tướng chỉ giáo.”
“Đầu tiên, cướp tiền đoạt của.”
“Hả” Miên Nhai sửng sốt.
“Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, phải đem toàn bộ tiền bạc ở vùng phụ cận tập hợp về đây. Không có tiền liền trộm, trộm không được thì cướp. Trước đêm nay, nhất định phải giao hết thảy vào tay ta.” Ra một mệnh lệnh khiến người khác không thể tưởng tượng được, Liệt Trung Lưu thế nhưng lại bình tĩnh cực kỳ. Hắn khẽ liếc nhìn Miên Nhai một cái, “Chuyện này, ngươi có thể làm được không?”
“Cái này…” Miên Nhai cắn răng một cái, quả quyết gật đầu, ”Không thành vấn đề, chẳng phải chỉ là làm cường đạo thôi sao? Tuy rằng Đồng Trạch đang trong lúc giới nghiêm, nhưng ta thấy đa số nhân thủ của bọn hắn đều tập trung ở hoàng cung và cổng thành. Những phủ viện của đại quan, hoặc chỗ ở của đám phú hộ vẫn có khả năng giải quyết được. Chỉ là, không biết… Thừa tướng cần nhiều tiền trong một thời gian ngắn như vậy để làm gì?”
“Ha hả!” Liệt Trung Lưu xấu xa cười một tiếng đầy thần bì, nhỏ giọng nói:” Làm chuyện xấu.”
***
Phượng Minh một mình ra khỏi tiểu lâu, đi loạn khắp nơi không mục đích.
Vị mặn mòi đặc trưng của biển cả theo gió lướt nhe qua, hắn nhịn không được giang rộng cánh tay, dùng sức hít lấy một hơi, rồi lại ‘phù’ một tiếng mà thở dài ra.
Ở trong tiểu lâu bức bối một mình suy tính sách lược, quả thực dễ nảy sinh cảm giác bí bách, sau khi ra ngoài đúng là dễ chịu hơn nhiều.
Đảo mắt nhìn quanh một chút, hắn có thể bắt gặp đám thủ hạ tràn đầy nhiệt huyết, vội vàng chạy qua chạy lại khắp nơi.
Mọi người phân chia công việc rất quy củ, người thì dỡ ván gỗ, người phụ trách chẻ tre, người lại làm công tác truyền tin, cứ thế tới tới lui lui khắp hòn đảo nhỏ.
Một khu vực sát bên phải dốc núi được chọn làm nơi chế tác công cụ tạm thời, những sư phó có tay nghề của Tiêu gia toàn thân mồ hôi nhễ nhại, chuyên chú chế luyện đủ loại công cụ dùng khi tác chiến, không ngừng hét to, sai bảo đồ đệ bên người đến chóng cả mặt. Tiếng búa nện xuống, tiếng gỗ bị mài mòn, còn có thanh âm kim loại bị va đập, binh binh bang bang hỗn loạn một chỗ, náo nhiệt biết bao.
Cảnh tượng chuẩn bị cho chiến tranh trước mặt có thể nói là ngút trời khí thế, ai nấy đều hận không thể mọc thêm một đôi tay, để đảm đương thêm một công việc.
Một trận tiếng cười giòn như chuông bạc bỗng nhiên truyền vào lỗ tai.
Phượng Minh kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy bốn thị nữ chia làm hai nhóm đang gánh hai thùng nước lớn đi về tiểu lâu.
Vừa thấy Phượng Minh xuất hiện dọc đường, các nàng bỗng nhiên sững lại, luống cuống định buông đòn gánh trên vai xuống mà thi lễ.
Phượng Minh phất tay, hoà nhã nói: “Tất cả vất vả rồi, không cần để ý đến ta, các ngươi đi nhanh đi.”
Trong ngực dâng lên một cảm giác xúc động, hắn lại không khỏi nảy sinh chút ảo giác giống như chính mình đang sống trong những thước phim lịch sử.
Đại chiến đã sắp đến gần.
Tương lai của những người kia, đều nằm trong tay một chủ soái gà mờ là hắn đây.
Lúc mới xuyên tới thời đại này, hắn hoàn toàn không ngờ sẽ có một ngày như vậy.
Trên một tảng cao bên bờ biển, Dung Hổ đang chỉ huy mọi người luân phiên khuân người cỏ ra sắp xếp ở vòng ngoài đài quan sát.
Từ đài quan sát, có thể nhìn thấy Phượng Minh đang men theo bờ cát đi tới nơi đây, vì thế Dung Hổ lấy làm kinh hãi, vội vàng chạy xuống, tóm chặt cổ tay đối phương hắn rời khỏi bãi biển rộng rãi không hề có gì che chắn. Mãi đến khi cả hai chạy ra phía sau tảng đá, Dung Hổ mới buông tay, thấp giọng hỏi: “Minh Vương có gì quan trọng muốn phân phó thuộc hạ mà lại đích thân đến chỗ này.”
Phượng Minh lắc đầu, ”Không có, chỉ là đến xem một chút.”
Dung Hổ vẻ mặt bình tĩnh lại, ôn hoà khuyên nhủ, “Thuỷ quân Đồng Quốc đang ở cách đây không xa, chẳng biết khi nào sẽ bắt đầu công kích. Bãi biển phía Tây này chính là chỗ dễ bị tấn công nhất, nguy hiểm vạn phần, lần sau Minh Vương đừng tùy tiện đi tới nữa. Ngộ nhỡ Minh Vương bị bắn lén, vậy thì phải làm sao.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung, ”Cho dù muốn đến, tốt nhất là đi đường vòng phía sau núi đá, đường có khó đi một chút, nhưng tên không bắn tới được, chí ít cũng an toàn hơn.”
Phượng Minh bị trách cứ đến phát thẹn, theo thói quen vươn tay gãi đầu, che giấu vẻ mặt quẫn bách, nhận lỗi nói: ”Ta biết rồi, lần sau không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Oa, nguyên lai người cỏ mặc quần áo lên lại có khí thế nhường này, hệt như có rất nhiều cung thủ ẩn náu mai phục trong đài quan sát vậy. Đúng rồi, tại sao bây giờ Nhiễm Thanh vẫn chưa thay ngươi ở đây đôn đốc mọi người?” Nói đoạn, hắn lại ngoảnh đầu tò mò nhìn khắp xung quanh một lượt.
“Dù sao thuộc hạ cũng không mệt, quay lại nghỉ ngơi sẽ càng buồn bực, không bằng ở đây làm thêm chút chuyện.” Dung Hổ chỉ một ngón tay vào tiểu cốc xanh mướt bên trong đảo, nói: ”Nhiễm Thanh thấy nơi này đã có thuộc hạ trông coi, liền nói bên trong sơn cốc chắc chắn sẽ có một vài con thú hoang dã, muốn đi bắt về để cải thiện bữa ăn.”
Bất chợt Phượng Minh biến sắc.
Dung Hổ hỏi:” Làm sao vậy?”
“Xong đời rồi…” Phượng Minh vỗ trán một cái, dùng giọng điệu gần như rên rỉ nói: ”Ta chỉ lo tới việc đánh giặc, mà quên mất vấn đề lương thảo của chúng ta.”
Phượng Minh, ngươi thật là một chủ soái ngu dốt!
Một kẻ bất tài vô dụng!
Sau khi ngạc nhiên một hồi, Dung Hổ liền nhe ra hàm răng trắng bóc, cười nói: ”Minh Vương nghĩ loạn cái gì vậy? Đội tàu xác thực không mang theo nhiều lương thực lắm, nhưng đừng quên chúng ta ở trên một hòn đảo, bốn phía còn có biển rộng bao quanh, cá tôm nhiều vô số kể. Dưới trướng La tổng quản có rất nhiều người giỏi giăng lưới đánh bắt cá, Thu Lam còn đang định nấu cho Minh Vương một bữa hải sản ngon lành ấy chứ.”
“Đúng a!” Phượng Minh lộ ra biểu tình bừng tỉnh, “Có cá có tôm! Còn có rất nhiều hải sản tươi sống nha!” Lắc đầu cười phá lên, hắn lại vỗ vào trán mình một cái.
Sự thật là suy nghĩ quá nhiều đến mụ mị đầu óc, ngay cả thường thức cơ bản nhất này cũng bị bỏ qua.
Hắn sao có thể quên mất chính mình và chín trăm nhân mạng đang ở giữa biển rộng mênh mông cơ chứ.
Rõ ràng có thấy được việc nghiên cứu khảo sát và lợi dụng tài nguyên thiên nhiên quan trọng đến thế nào.
Ân, xem ra thân là chủ soái chính mình phải đi thăm dò toàn bộ hòn đảo này một vòng mới được.
Tự thân vận động, thu thập thông tin về điệu kiện xung quanh thật tỉ mỉ chu đáo, chẳng phải cũng là một hành vi tích cực để chuẩn bị cho chiến tranh sao?
Sau khi rời khỏi đài quan sát mà Dung Hổ đang phụ trách, Phượng Minh hưng trí bừng bừng đi hơn nửa vòng xunh quanh đảo Kinh Chuẩn.
Tiểu lâu ở trong tầm mắt, nhưng tạm thời hắn không muốn trở về, xoay người đi sâu vào trong đảo, hướng tới tiểu cốc cây cối xanh rì kia.
Hai tay không ngừng rẽ cỏ cây hoa lá sang hai bên, Phương Minh đi vào phía trong. Bỗng chốc ánh mắt hắn trở nên sắc bén và chuyên chú, hắn ép mình phải tập trung toàn bộ tinh thần, không được bỏ sót bất cứ thứ gì.
Bọn họ bây giờ có cung thủ, kiếm thủ, có thợ thủ công, còn có những khúc gỗ chắc chắn dỡ từ trên thuyền xuống, lại thêm lưu huỳnh cùng kali nitrat phát hiện được dưới tầng hầm.
Đảo Kinh Chuẩn có thể mang lại cho bọn họ cái gì.
Địa thế phòng thủ thuận lợi với ba mặt là núi cao, còn có tre trúc, cây xanh, đá tảng, và nước…
Những vật thể tồn tại tự nhiên trên đảo nhỏ này thoạt nhìn dường như đều vô hại, làm sao mới có thể biến chúng thành vũ khí lợi hại đánh tan tác địch nhân đây.
Lúc này, hắn nhất định phải tỉ mỉ quan sát hết thảy mọi thứ xung quanh, suy tính những vấn đề liên quan đến chiến sự, dùng bất cứ thủ đoạn nào để mưu cầu thắng lợi, giống như một chủ soái khi đối mặt với trận quyết chiến sau cùng.
Bỗng, bả vai bất ngờ bị một người nhẹ nhàng vỗ lên một cái.
Phượng Minh đang trầm tư thì sợ hết hồn, đột ngột xoay người, thấy rõ đối phương mới nhịn không được mà trừng mắt, “Nhiễm Thanh! Ngươi doạ người, hù chết ta a!”
Nhiễm Thanh xách theo cung tiễn, trên vai vác một xâu thỏ hoang săn được, vô tội nhìn hắn, “Từ lúc ở trong bụi cỏ thuộc hạ đã gọi hai tiếng liên tục, chính là thiếu chủ vẫn một mực không trả lời. Đúng rồi, Thiếu chủ không ở trong lầu nghỉ ngơi, tới đây làm gì?”
“Ta muốn tự mình tỉ mỉ quan sát đảo Kinh Chuẩn một chút, nhất định phải tìm được thứ gì đó có thể khắc chế địch nhan. Bên ngoài đều là bãi cát và núi đá, ta vừa xem qua rồi, có lẽ trong rừng sẽ có phát hiện đặc biệt hơn.” Dừng một chút, Phượng Minh lại hỏi, “Ngươi vừa vòng vo ở đây cả nửa này, có tìm thấy thứ gì hữu dụng hay không?”
Nhiễm Thanh lắc đầu, “Hòn đảo nhỏ như thế, có cái gì có khả năng đánh bại quân địch ngoài kia cơ chứ. Tiểu lâu kia có lẽ là thứ duy nhất có ích mà chúng ta tìm thấy được. Đảo Kinh Chuẩn chỉ lại là một hòn đảo bình thường không thể bình thường hơn, cánh rừng này đa phần là tre trúc cùng đại thụ, cộng thêm một ít đất đá cát bùn, ngay cả thú hoang cũng không có mấy, thuộc hạ đi một vòng, chỉ bắt được bốn - năm con thỏ rừng và mười bảy - mười tám con gà núi thôi.”
Phượng Minh kinh ngạc nói: ”Nhiều thỏ và gà rừng như vậy, tài bắn cung của ngươi quả nhiên là lợi hại.”
Được Phượng Minh khen ngợi, trái lại Nhiễm Thanh khiêm tốn đáp lời, ”Chúng ta đông người, một ít thế này, cơ bản cũng không đủ.”
Hắn tựa hồ như nhớ tới cái gì đó, thần sắc bỗng nhiên khẽ biến, “A, thuộc hạ vừa phát hiện một cái động mới chân núi ở phía xa xa. Tuy rằng rất bình thường, nhưng nếu tình hình nguy cấp, có lẽ có thể dùng làm nơi ẩn náu tạm thời. Thiếu chủ mau đến xem đi.”
Sơn động.
Có sơn động chung quy vẫn tốt hơn là ngay cả một cái hang cũng chẳng thấy.
Từ khi hạ quyết tâm lãnh đạo mọi người đánh một trận sống mái với đại quân Đồng Quốc, Phượng Minh không cho phép bản thân có bất cứ ý nghĩ bi quan nào. Hắn hăng hái gật đầu, rồi lộ ra một nụ cười phi thường tuấn lãng.
“Được, chúng ta cùng đi xem một chút.”
Sơn động mà Nhiễm Thanh phát hiện nằm ở phía Đông hòn đảo, khuất trong trong sường núi cao cao, muốn đi đến đó, trước hết phải băng qua cánh rừng um tùm cây lá này đã.
Trên đường, Phượng Minh liên tục gạt những tán cây ngăn trở tầm mắt sang hai bên, luồn luồn lách lách qua khoảng cách giữa các gốc dây đi về phía trước, bởi thế kiện y phục đẹp đẽ được chế tác tinh xảo đã sớm nhem nhuốc tả tơi.
“Thiếu chủ, xem, chính là chỗ này.” Nhiễm Thanh khom lưng, dựa vào một vách đá phủ kín cây cỏ cao đến nửa người, mò mẫm sờ soạng một hồi rồi dùng sức gạt một đống cỏ ra.
Của vào hang động nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.
Phượng Minh vô cùng bái phục Nhiễm Thanh.
Cái chỗ khó tìm như vậy, thế mà vào lúc săn thú hắn lại có thể tìm ra.
“Ta vào xem một chút.” Phượng Minh ló đầu vào trong dò xét.
Nhiễm Thanh có chút khẩn trương cản lại, “Thiếu chủ muốn vào sao?”
“Đương nhiên, cũng đã đến tận đây rồi.”
Nhiễm Thanh không dám làm bừa, vì thế lắc đầu, “Tiêu gia hoàn toàn dựa vào Thiếu chủ, sao người có thể tuỳ tiện đi vào sơn động không rõ nông sâu này, ngộ nhỡ bên trong có mãnh thú nguy hiểm thì phải làm sao, để thuộc hạ đi vào xem thử trước.”
Cũng không chờ Phượng Minh phản đối, hắn liền đốt đuốc, khom lưng chui vào trong động.
Phượng Minh không thể làm gì khác hơn là chờ đợi ở ngoài.
Cửa động thoạt nhìn không lớn, nhưng hình như bên trong lại rất sâu, Phượng Minh đợi một hồi, kiên nhẫn đã tiêu tan phân nửa, trong lòng lo lắng Nhiễm Thanh sẽ một đi không trở lại.
Không phải Nhiễm Thanh nói đúng rồi chứ, quả thật bên trong có nguy hiểm tiềm tàng sao.
“Nhiễm Thanh! Nhiễm Thanh! Ngươi trong đó thế nào rồi?” Phượng Minh thò sát đầu vào bên trong, gọi vài tiếng.
Trong sơn động truyền đến một hồi tiếng vang ù ù.
Phượng Minh càng lúc càng thêm lo lắng, đợi một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa, dứt khoát chui vào bên trong.
Hắn không mang theo đuốc, chỉ thấy trong động tối đen như mực, cái gì cũng nhìn không thấy. Vách động hình như là thiên nhiên tạo thành, rất không bằng phẳng, khúc rộng khúc hẹp khác nhau.
Bất quá hắn cảm thấy chỗ này phi thường thông thoáng, vì thế ít nhất không phải lo chết ngạt.
Trong động cũng rất khô ráo, không phải loại hang động ướt nhẹp trơn nhẵn khiến người ta ghê tởm buồn nôn.
“Nhiễm Thanh! Này! Nghe thấy thì trả lời ta một tiếng!” Ở trong một đường ống hẹp dài, thanh âm không ngừng quanh quẩn va đập vào tường đá, làm cho tiếng vang phát ra lại càng lợi hại.
Đôi mắt không nhìn thấy gì, Phượng Minh chỉ có thể dùng hai tay sờ soạng mà lần mò vào trong, Mới đi được chừng mười bước, hắn đã liên tục chạm vào những hòn đá nhô ra trên vách động, vì thế không khỏi rên rỉ kêu đau.
Tuy rằng hệt như ruồi nhặng mất đầu, song hắn vẫn không chịu vứt bỏ Nhiễm Thanh, cứ thế tận lực bước về phía trước.
Vừa sờ vừa đi thêm một đoạn ngắn nữa, địa thế trong động từ bằng phẳng bốc chốc có xu hướng chếch lên, giống như đang đi trên sườn núi vậy.
“Thiếu chủ.” Rốt cuộc Phượng Minh cũng nghe thấy âm thanh của Nhiễm Thanh từ sâu trong sơn động truyền đến.
Hắn mừng rỡ như điên, lớn tiếng gọi: ”Nhiễm Thanh! Ngươi ở đâu? Ta đến chỗ ngươi!”
“Thiếu chủ, người không cần tới đây đâu.”
Tim Phượng Minh giật nảy, vội vàng dùng thanh âm khẩn trương hỏi, ”Nhiễm Thanh, có phải ngươi bị thương không?”
Đang định nhanh chóng bò đến thì hắn lại nghe được tiếng nói của người kia, ”Thuộc hạ không có việc gì! Đuốc tắt, ở đây tối đen như mực, Thiếu chủ đừng đến. Trong sơn động chật hẹp, hai người càng khó ra ngoài, người ở bên ngoài chờ thuộc hạ một chút, thuộc hạ sẽ ra ngay.”
Lúc này Phượng Minh mới yên tâm, cũng lui lại mấy bước, đến chỗ tương đối rộng thì xoay người lại, đi ra cửa động chờ Nhiễm Thanh.
Một lúc lâu sau, trong động truyền ra chút động tĩnh.
Thân ảnh của Nhiễm Thanh cuối cùng cũng xuất hiện dưới ánh sáng mặt trời.
“Không ngờ cái động này lại sâu như vậy,” Nhiễm Thanh chui ra khỏi sơn động, “Thật là đáng giận, bên trong ngay cả một ngọn cỏ cũng không có, mất toi công sức.”
Hắn dùng sức lắc đầu, lại quay sang nhìn Phượng Minh, “Thiếu chủ chờ ở ngoài chắc sốt ruột lắm đi.”
Phượng Minh thành thật gật đầu một cái, ”Ta chờ đến nhịn không nổi liền bò vào tìm ngươi, còn tưởng ngươi gặp phải thú dữ nguy hiểm gì rồi. Trong sơn động thật tối, một chút ánh sáng cũng không có.”
Nhiễm Thanh liếc mắt liền thấy bầm do đụng trúng đá trên trán người kia, trong lòng không khỏi dâng lên một hồi cảm động.
Còn nhớ lúc Thiếu chủ mới lên thuyền lớn Tiêu gia, chính mình và đám huynh đệ bởi vì khinh thường vị tân chủ nhân không hề mang theo một chút lãnh liệt của người nhà họ Tiêu này, mà không chịu tuân theo mệnh lệnh, luôn luôn tỏ ra chống đối hắn.
Kỳ thực, Thiếu chủ lại là một vị thủ lĩnh có thể khiến người ta một lòng thuần phục.
Phượng Minh nói: ”Sơn động này tương đối khô ráo và thông thoáng, có thể dùng làm chỗ ẩn thân.”
“Đợi đến lúc đại quân Đồng Quốc có bản lĩnh đánh bại phòng tuyến của chúng ta đi rồi hẵng nói.” Nhiễm Thanh lại tiếp lời: “Trừ khi bất đắc dĩ, bằng không thuộc hạ tuyệt đối bác bỏ chuyện chui vào sơn động, ngộ nhỡ bị địch nhân phát hiện, lấp kín cửa động, thì thực không phải chuyện đùa đâu.”
Hắn vừa chui ra chui vào sơn động, khó tránh khỏi cọ xát vào vách đá một hồi, cúi đầu liền phát hiện trên y phục, đầu gối, cánh tay đều dính một lớp bột trắng xóa như vôi.
“Nhiều như vậy bụi bặm như vậy.”
Nói đoạn, Nhiễm Thanh lại vỗ ‘bộp bộp’ mấy tiếng hòng phủi lớp bụi đi.
Phượng Minh thấy sau lưng hắn cũng có một mảng màu trắng trắng, hệt như học sinh tiểu học đem lưng cọ lên một cái bảng đen viết chi chít chữ bằng phấn vậy, vì thế lại gần, giúp hắn phủi sạch đi. Sau khi quan sát thứ bột dính ở đầu ngón tay một lúc, Phượng Minh mới nói: “Đây không phải là bụi, ngươi đã thấy bụi nào lại trắng như thế này chưa?”
“Thiếu chủ biết đây là cái gì sao?”
“Ân, có phần giống vôi sống.”
“Vôi gì mà lại sống?”
Phượng Minh nhịn không được cười ha hả. “Ta nói ngươi cũng không hiểu đâu.”
Nhiễm Thanh cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nói: ”Thiếu chủ, chúng ta phải trở về thôi.”
Hắn quay đầu tiến vào cánh rừng tìm kiếm đường về, cố gắng gạt bỏ những cành cây cản trở trước mặt, thì thào như tự nhủ: ”Mong là trên đường về có thể bắt thêm được mấy con thỏ hoang nữa. Đảo Kinh Chuẩn này thực sự khiến người ta khó có thể yêu thương, ngoài thỏ và gà rừng ra thì, ngay cả lợn cũng không thấy bóng. Có lẽ cái hang động đầy bột trắng kia là thứ đặc sắc duy nhất đi.”
Phượng Minh đi theo phía sau hắn, thuận miệng nói: “Cũng không thể coi là đặc sắc, sơn động loại này rất nhiều, thông thường có thể tìm ở những vùng từng có núi lửa phun trào, giống như bị ngập nước một hồi rồi lại được hong khô vậy…”
Thân thể Nhiễm Thanh bỗng hơi chấn động, hắn xoay người lại, hỏi “Thiếu chủ ngươi vừa nói cái gì phun trào?”
Phượng Minh bị phản ứng mãnh liệt của đối phương làm cho hoảng sợ.
“Núi lửa mà thiếu chủ nói, không phải chính là ngọn núi có Hoả thần nổi giận đi?”
“Ân, cũng có thể hình dung như vậy.”
“Sẽ phun ra mây đen.”
“Cái đó gọi là tro bụi của núi lửa.”
“Sẽ phun ra dòng nước đỏ nóng đến mức nung chảy xương cốt con người, cắn nuốt tất cả thôn trang làng mạc?”
“Cái đó gọi là nham thạch.”
Nhiễm Thanh hít vào một hơi khí lạnh: “Đảo Kinh Chuẩn có loại hang động đầy bột trắng này, chẳng lẽ…chẳng lẽ…”
“A, ngươi là nói nơi này có núi lửa sao?”
Được Nhiễm Thanh làm cho bừng tỉnh, Phượng Minh lập tức nhớ lại địa hình cổ quái của đảo Kinh Chuẩn.
Xung quanh là một vòng núi đá cao chót vót, ở giữa lại lõm xuống, tạo thành mảnh đất bằng, hình dáng tựa như cái thau rửa mặt. Hình ảnh này trước đây hắn đã thấy nhiều lần trong tạp chí, giống như… là …núi Phú Sĩ.
Hình dáng thực sự khá giống, khác biệt chỉ là, núi Phú Sĩ quanh năm tuyết phủ, còn đảo Kinh Chuẩn thì chất đống tre trúc và thỏ hoang.
Phượng Minh càng nghĩ càng thấy giống…
Giữa biển rộng có không ít núi lửa khổng lồ, dáng núi bị đại dương che giấu, chỉ lộ ra có một phần đỉnh núi ở trên mặt nước.
Nếu thêm yếu tố nơi này có hang động vôi sống làm chứng cứ nữa thì, hình như chắc đến chín phần là mấy trăm người bọn họ đang sục sôi ý chí chiến đấu mà đứng trong một — miệng núi lửa khổng lồ!
Oa, cái này thật là phấn khích.
Phượng Minh ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt đang vạn phần chờ mong một lời phủ định từ hắn của Nhiễm Thanh, rồi mới chậm rãi gật đầu: ”Ngươi nói rất có lý, hẳn là chúng ta đang đứng trong miệng một ngọn núi lửa, chỗ đã từng phun tro bụi và dung nham.”
Lồng ngực rắn chắc của Nhiễm Thanh khẩn trương mà co giật, hơi thở của hắn cũng theo đó mà trở nên hổn hển nặng nề.
“Đừng quá lo lắng, ngươi xem ở đây đã mọc ra đủ loại cây cối rồi, muốn hình thành một hệ sinh thái như vậy cũng cần một khoảng thời gian rất dài. Ta đoán lần phun trào cuối cùng của ngọn núi lửa này đã là chuyện từ mấy trăm năm trước.” Phượng Minh mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai đối phương, trêu chọc nói: ”Thật ra ngươi có phải là tinh anh trẻ tuổi của Tiêu gia sát thủ đoàn không, đối mặt với thiên quân vạn mã còn không sợ, cư nhiên lại sợ một ngọn núi lửa không có khả năng động đậy.”
Hô hấp của Nhiễm Thanh vô pháp bình ổn lại, hắn tái mặt thấp giọng hỏi: “Cái này sao có thể không hề gì giống như bị người dùng binh khí đâm tới được, chết bỏng đến mức ngay cả xương cốt cũng không còn, chỉ nghĩ thoáng qua thôi đã thấy phi thường khủng bố. Đau đớn không nói tới đi, đáng sợ nhất là linh hồn không thể về trời, đã vĩnh viễn bị Hoả thần nguyền rủa.”
Dưới ánh sáng yếu ớt trong cánh rừng, lại nghe giọng nói âm trầm như thế, Phương Minh cũng bắt đầu rét lạnh cả sống lưng, không khỏi run rẩy một chút, quan sát Nhiễm Thanh rồi nhíu mày hỏi: “Nhiễm Thanh, quê hương của ngươi ở đâu vậy?”
“Đông Phàm.” Vùng đất tràn ngập sắc màu thần thoại ấy, cũng là quốc gia mê tín nhất.
Thảo nào.
“Đừng có ngẩn ra đó nữa, tiếp tục lên đường thôi. Ta lấy danh nghĩa Tây Lôi Minh Vương và Tiêu gia thiếu chủ cam đoan với ngươi, ngọn núi lửa này đã ngủ say rất nhiều năm, sẽ không đột ngột phun trào, đem xương cốt ngươi thiêu đốt đến không còn một mẩu đâu.”
Hiện tại đổi thành Phượng Minh dẫn đường, Nhiễm Thanh cước bộ nặng nề theo ở phía sau.
“Thiếu chủ, mặc kệ là phun trào hay không phun trào, chỗ bị Hoả thần chiếm giữ vĩnh viễn bất thường, chỉ có thống khổ và tử vong. Ở quê hương của thuộc hạ, tuyệt không người nào dám tuý ý bén mảng đến, hơn nữa… lại còn đứng trong miệng núi… Nếu các huynh đệ mà biết, nhất định cũng sẽ cực kỳ sợ hãi.”
Phượng Minh giật mình, bỗng nhiên dừng bước.
Đúng vậy, người của thời đại này đều cực kỳ mê tín.
Nếu thông tin này mà truyền đi, có thể sẽ làm lung lay ý chí chiến đấu của binh sĩ không chừng.
“Nhiễm Thanh, chuyện núi lửa, ngươi tuyệt đối không được nói cho người khác biết.”
“Thiếu chủ.”
“Đây là mệnh lệnh, có nghe thấy không?”Phượng Minh dùng một ánh mắt cực kỳ nghiêm nghị, nhìn Nhiễm Thanh.
Nhiễm Thanh im lặng đối mặt với hắn hồi lâu, sau cùng rũ mắt, khuất phục trước mệnh lệnh của Tiêu gia thiếu chủ.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Hắn nghiêm túc gật đầu một cái.
Phượng Minh đi tới, hệt như bằng hữu mà vỗ vỗ cái lưng cứng ngắc của đối phương, ôn hoà nói: “Yên tâm, Thiếu chủ ta phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không để mọi người bị nguyền rủa. Không phải bên ngoài vẫn lan truyền cái gì mà Tây Lôi Minh Vương được thần linh ban phúc sao. Phải tin tưởng vào ánh mắt của quần chúng, đừng ủ rũ như thế nữa. Bắt nhiều thỏ lắm quá, mau thừa dịp trời còn chưa tối, trở về làm mấy món dân dã đi! Ách, mới nói tới đồ ăn ta đã cảm thấy đói bụng rồi.”
Sáng sớm trên đảo Kinh Chuẩn ưu mỹ và yên tĩnh, hải âu thấp giọng hát ca, hòa cùng tiếng sóng biển từng trận xô bờ.
Không khí buổi ban mai nơi đảo vắng mang theo hơi ẩm và cảm giác mát mẻ dị thường, khiến người ta thần thanh khí sảng.
Nếu như lúc này có thể cùng Dung Điềm tay trong tay, chân trần đi trên cát, nhất định là một chuyện khiến cho tâm tình khoái hoạt vô cùng.
Đáng tiếc là, suy nghĩ lãng mạn như vậy nhất định phải hung hăng bóp chết từ trong trứng nước.
Nhiệm vụ duy nhất trước mắt là đấu tranh tìm cách sinh tồn, tranh thủ từng phút từng giây.
Phượng Minh phi thường hiểu rõ, lúc này đây nếu chính mình không xuất hết bản lĩnh ra để san bằng đại quân Đồng Quốc khí thế dạt dào thì, những ngày tháng cùng Dung Điềm thân mật phải chờ đến kiếp sau.
Chuyện thứ nhất hắn phải làm sau khi rời giường, chính là phải dẫn một đám thủ hạ đến phía Tây đảo Kinh Chuẩn tìm một điểm cao để quan sát tình hình quân địch.
Không gian trở nên quang đãng, bầu trời ngàn dặm không mây, ngoài khơi tầm nhìn cực kỳ rộng lớn.
Thả neo trên mặt biển phía Tây Nam đảo Kinh Chuẩn, tất cả chiến thuyền lớn nhỏ của Đồng Quốc đều xếp thành từng nhóm, số lượng so với ngày hôm qua đã tăng lên rất nhiều, khiến cho người ta nhìn mà da đầu run lên từng trận.
Thuỷ quân Đồng Quốc vẫn không ngừng tập hợp, gần như cứ cách một khoảng thời gian đều có một đội thuyền mới gia nhập vào.
Lấy lực lượng cả một quốc gia để đối phó với đội quân chỉ vẻn vẹn hơn chín trăm người bọn hắn đây, lần này Trang Bộc thực sự đã bỏ ra một khoản tiền vốn lớn.
Điều duy nhất đáng để ăn mừng chính là, loại thuyền ba cột buồm màu nhiệm trên biển của Đồng Quốc vẫn chưa xuất hiện.
Quan sát qua tình hình quân địch, đám người Nhiễm Thanh ai nấy đều tiếp tục công việc của mình, Dung Hổ và Thượng Tái Tư thì cùng Phượng Minh quay về tiểu lâu.
Dọc đường đi, Thượng Tái Tư tựa hồ nhớ mãi không quên lần thí nghiệm vũ khí thất bại nọ, liên tục xin Phượng Minh chỉ giáo đạo lý tiềm ẩn bên trong.
“Ta biết cũng không nhiều, đa số là từ ti vi… A không, từ sách vở.” Phượng Minh dùng ngón tay xoa huyệt thái dương, nỗ lực hồi tưởng kiến thức về phương diện này, “Địa khái nguyên lý cơ bản, hẳn là lợi dụng sự bùng nổ trong nháy mắt của hỏa dược.
“Sự bùng nổ trong nháy mắt?”
“Chính là… Nói đúng hơn là, thời điểm hỏa dược bốc cháy sẽ nhanh chóng giãn nở. Ở hoàn cảnh không bị bịt kín, chính là pháo sáng, mà trong điều kiện bị bịt kín, sẽ phát nổ mạnh, bùm! Đùng đoàng! Ách… Bất quá những thứ này rất phức tạp, đại khái là ngoại trừ điều kiện phải bịt kín còn có vấn đề khác cần giải quyết nữa, bằng không trong thập nhất quốc đã sớm có người chế tạo ra được bom đạn rồi. Hơn nữa, dù có bom đạn thì cũng phải có phương tiện phóng đạn đi, thuỷ quân Đồng Quốc ở trên mặt biển, hỏa dược làm sao bay tới thuyền địch nhân được.”
Dung Hổ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhắc nhở nói: “Minh Vương thế nào lại quên mất máy bắn đá thiết kế lần trước. Nếu chế tạo gấp gáp vài cái, vừa khéo dùng được, cho dù không có bom đạn, song ném mấy khối đá lớn để đập bể thuyền bọn chúng cũng tốt mà.”
“Yên tâm đi, ta làm sao quên được, chuyện vũ khí công kích tầm xa này ta đã giao cho Thu Lam trợ giúp Trúc Huyền đi làm. Bất quá bọn họ không phải làm máy bắn đá, mà là nỏ bắn pháo do cái đầu bảo bối của thiên tài Trúc Huyền nghĩ ra, thứ kia so với máy bắn đá còn chính xác hơn, tầm bắn cũng xa hơn nữa.” Phượng Minh nỗ lực biểu hiện giống như một vị chủ soái đã định liệu trước mọi việc, thần bí cười cười, “Chờ làm xong, đảm bảo các ngươi sẽ thất kinh.”
Đi vào tiểu lâu, lúc leo lên thang đá, Thượng Tái Tư nhìn Phượng Minh đi ở đằng trước, rồi lén lút giật ống tay áo Dung Hổ, nháy mắt ra hiệu.
Dung Hổ thả chậm cước bộ, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Có một chuyện gấp, hiện tại không thể để cho Minh Vương và Thu Tinh biết, ta muốn nói cho ngươi một tiếng, đến lúc đó mọi người phối hợp ăn ý với nhau mà che giấu.” Thượng Tái Tư cẩn thận đảo mắt mấy lần, chờ thân ảnh của Phượng Minh biến mất ở nấc thang cuối cùng, mới đè thấp thanh âm, có chút trầm trọng nói: “Rất có khả năng Thu Nguyệt đã rời bỏ thế gian.”
Dung Hổ chấn động, “Ngươi làm sao có được tin tức này?”
Thượng Tái đem những gì Lạc Vân đã nói sau khi tỉnh lại, cùng với suy nghĩ của mình tóm tắt qua một lượt, thở dài: “Ta nắm chắc đến chín phần, không thể đoán sai.”
Dung Hổ mặc dù rất không muốn tiếp nhận suy đoán này, nhưng cũng hiểu suy luận của Thượng Tái là hợp tình hợp lý, nhớ đến Thu Nguyệt thanh xuân kiều diễm như cánh hoa nở rộ, có lẽ đã bị người giết hại, trong lòng nhất thời nặng trĩu: ”Chuyện này quả thật phải gạt Minh Vương và Thu Tinh, chính là, không biết có nên nói với Thu Lam không?”
Thượng Tái Tư nói: “Ta chỉ sợ sau khi Thu Lam biết, sẽ không che giấu được cảm xúc hiển lộ trên khuôn mặt, có thể bị Thu Tinh nhận ra. Dung Hổ, ngươi sẽ không đến mức không giấu được tâm sự trước mặt Thu Lam chứ?” Nói xong, hắn liền đảo mắt liếc Dung Hổ một cái.
Dung Hổ lộ ra một tia khó xử, trầm tư trong chốc lát, cắn răng nói: ”Ta sẽ tận lực giấu diễm Thu Lam.”
“Hai đại nam nhân chiếm con đường thang gác trọng yếu xầm xì bàn tán cái gì, sao không lên đây?”
Bỗng nhiên một thanh âm thanh thuý vang lên, nhất thời hai người toát đầy mồ hôi lạnh, đồng loạt quay đầu nhìn xuống dưới.
Thu Tinh hai tay ôm một cái bao lớn, đứng ở cửa thang, ngẩng đầu, dùng đôi mắt to tròn sáng rực nhìn lên, vẻ mặt phi thường nghiêm túc quét qua hai người bọn họ.
Giữa lúc Dung Hổ và Thượng Tai Tư khẩn trương lo lắng không biết Thu Tinh có nghe được những chuyện không nên nghe vang lên thì, đối phương lại nhịn không được ‘phì’ một tếng, lộ ra nụ cười tinh quái, ”Thật vô dụng, thế mà các ngươi cũng là thị về được Đại vương coi trọng, người ta chỉ tùy tiện nói vài câu đã sợ tới mực mụ mị cả đầu rồi. Thế thì làm sao bàn bạc được quân tình trọng yếu?”
Dung Hổ vừa mới nhận được tin buồn, giờ lại thấy dáng vẻ vui đùa chẳng hay biết gì của Thu Tinh, trong lòng đau khổ cùng dằn vặt, nhất thời không biết trả lời ra sao, chỉ đành dùng cùi chỏ huých huých Thượng Tái Tư, bảo hắn ứng phó.
Nào ngờ ở trước mặt Thu Tinh, dường như Thượng Tái Tư còn vô dụng hơn cả hắn. Vừa bị huých tay một cái, người nọ bỗng hạ thấp đường nhìn đang hướng về phía Thu Tinh xuống, tựa hồ lòng đầy áy náy mà muốn tránh đi.
“Làm sao vậy?” Thu Tinh nhận thấy có điều cổ quái, lo lắng hỏi.
Dung Hổ ho nhẹ một tiếng, cố gắng giả bộ bình thường, “Không có gì, hết thảy đều tốt đẹp.”
Thu Tinh không tin mà liếc hắn một cái, ”Vừa nghe cũng biết ngươi lại trả lời qua loa có lệ. Thượng thị vệ, ngươi đừng học theo Dung Hổ gạt người, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Nàng chuyển hướng đôi mắt xinh đẹp sang phía Thượng Tái Tư.
Thượng Tái Tư dường như bị nàng nhìn đến giật mình, thoáng cái mới khôi phục được năng lực tự hỏi, khẩu khí tận lực ra vẻ thoải mái nói: “Dung Hổ cũng không gạt người, quả thực không phát sinh đại sự gì. Chỉ là Minh Vương chế tạo vũ khí mới thất bại, ta đang thương lượng với Dung Hổ, làm thế nào để Minh Vương phấn chấn lên.”
Thật có lỗi, Minh vương.
Vì che giấu chân tướng, đành phải bán đứng ngươi một chút.
Thu Tinh nghe vậy liền tin là thật, ”Ai nha, vậy Minh Vương nhất định đang rất khó chịu.”
Nàng ảo não thở dài một tiếng, lại ngẩng đầu lên, tức giận nhìn bọn họ, “Cho dù có thương lượng sự việc, cũng không thể cản đường chứ, còn không mau tránh ra! Không thấy người ta phải bưng một đống đồ đứng đây chờ lâu muốn chết à?”
Dung Hổ và Thượng Tái Tư vội tránh sang hai bên trái phải lối đi.
Thu Tinh ôm cái bao lên lầu, lúc đi qua Thượng Tái Tư, cước bộ chợt dừng lại, quay mặt sang liếc hắn một cái, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: ”Ta nói, Thượng thị vệ a.”
“Hả?” Thượng Tái Tư thế nhưng trong lúc nhất thời không khỏi khẩn trương.
“Xin Thượng thị vệ cứ toàn tâm toàn ý giúp Minh Vương chuẩn bị cho chiến tranh…Còn chuyện khiến Minh Vương phấn chấn lại thì cứ giao cho đám thị nữ chúng ta đi.”
Thu Tinh mím môi cười một tiếng, cước bộ nhẹ nhàng như lướt trên mây, đi thăng lên lầu.
Leo lên lầu hai, vừa liếc mắt một cái, nàng liền thấy Phượng Minh rất không có hình tượng mà nằm úp sấp trên mặt đất bẩn thỉu.
Hai hàng lông mày xinh đẹp thanh tú của Tây Lôi Minh vương nhíu chặt gần như chụm vào một chỗ, ánh mắt chằm chằm nhìn vào một loạt ký hiệu hoàn toàn không thể nhận ra mà hắn đã dùng than củi viết trên mặt đất, lộ ra bộ dạng suy tư khổ não cực kỳ.
Động não đi Phượng Minh!
Chiến thuyền Đồng Quốc giống như một ổ gián đang trong thời kỳ sinh sản, càng lúc càng nhiều, chúng ta bên này suy cho cùng có thể có ưu thế gì để giành được thắng lợi đây.
Yếu tố đáng tin nhất, có lẽ là địa hình thiên nhiên dễ thủ khó công của đảo Kinh Chuẩn.
Trừ cái đó ra…
Trúc Huyền vẫn chưa làm xong nỏ bắn pháo, nhân số tính cả lão nhược bệnh tàn còn không tới một nghìn, miên giáp lại chỉ đủ cho một nửa, đài quan sát tạm thời không biết có đủ vững chắc hay không, kế sách người cỏ mượn tên thì chỉ có thể đánh lừa đại quân Đồng Quốc trong một lúc…
May mà đám thuộc hạ không ở bên người, cuối cùng Phượng Minh cũng không cần phải cố gắng bày ra bộ dạng hả hê đắc ý, có thể than thở lắc đầu từng trận được rồi.
Chính mình sẽ không phải là chủ soái vô tích sự nhất trong lịch sử chứ?
Nếu như Dung Điểm ở đây thì tốt rồi.
Chỉ cần có Dung điểm, loại chuyện này tuyệt đối không cần Phượng Minh phải hao tâm tổn trí. Ngày trước mọi việc đều do hắn lo liệu, còn mình cứ ngủ vù vù suốt cả một ngày, đoạn thời gian ấy thật khiến người ta tưởng nhớ.
Nghĩ đến Dung Điềm, yết hầu Phượng Minh bỗng nhiên khô khan từng trận, hệt như một kẻ đáng thương khát khô mà không có được một giọt nước nào.
“Minh Vương.” Bỗng nhiên một thanh âm mềm mại nhu hòa vang lên.
Phượng Minh lập tức ngẩng đầu, liền thấy Thu Tinh xuất hiện ngay trong tầm mắt, ”Thu Tinh ngươi tới lúc nào vậy.”
“Minh Vương suy nghĩ đến thất thần,” Thu Tinh lộ ra nhãn thần phản đối, nhỏ giọng nói: “Mặt đất lạnh như vậy rất dễ sinh bệnh nha, ta đỡ Minh Vương ngồi dậy được không?”
“A đúng đúng! Hiện tại không thể sinh bệnh được.” Phượng Minh ngoan ngoãn đứng lên, ra sức phủi bụi trên người, giải thích: “Tất cả mọi người đang bận rộn, ta chỉ muốn lợi dụng chút thời gian rảnh rỗi, cân nhắc về ưu thế của chúng ta, nhưng là kiểu gì cũng nghĩ không ra được ý tưởng hữu dụng. Những cố sự lịch sử kia thoạt nhìn có vẻ giản đơn, song bắt tay vào thực thi lại rất khó. Cái gì mà tử chiến đến cùng - đập nồi dìm thuyền, minh tu sạn đạo - ám độ trần hương (*) chứ…”
(*) Minh tu sạn đạo - Ám độ trần thương: là mưu lược Lưu Bang dùng khi dẫn quân ra khỏi Hán Trung tấn công Hạng Vũ, cố tính công khai như chuẩn bị đi đường núi hiểm trở, dụ địch nhân tới, nhưng thực tế lại đi âm thầm đường vòng tấn công thẳng vào kho lương. Mưu lược này là nói làm ra động thái giả để mê hoặc đối phương rồi lại lén lút hành động theo phương thức khác.
Nói đến phân nửa, bỗng bắt gặp biểu tình mơ hồ trên mặt Thu Tinh, Phượng Minh tự nhiên dừng lại, ngượng ngùng vỗ trán, ”Ngươi tìm ta có việc gì?”
“Ân, nô tỳ cố ý đem cái này đến cho Minh Vương.” Thu Tinh cúi đầu nhìn xuống cái bao trên tay, rồi đưa nó tới trước mặt Phượng Minh.
“Cái gì vậy?”
Thu Tinh khẽ cười đáp: “Thứ này ngày trước Minh Vương cũng đã thấy một lần, có điều lúc ấy vẫn chưa xong, chính là áo giáp da thú dùng da trân Nam Hỏa Lĩnh làm thành. Không biết trận chiến này sẽ bắt đầu lúc nào, nô tỳ đã thương lượng với Thu Lam, để phòng ngừa ngộ nhỡ, từ giờ trở đi, Minh Vương nhất định phải luôn mặc nó trên người.”
Nàng vừa nói, vừa linh hoạt tháo mở cái bao, lấy ra một kiện áo giáp mới tinh màu đỏ đậm.
Phượng Minh rất phối hợp cởi áo khoác xuống, đem áo giáp mặc vào bên trong. Áo giáp bằng da mềm mại được ghép từng mảnh da trâu mà thành, ôm chặt trước ngực và sau lưng, còn được phối hợp với một đôi bao cổ tay vô cùng tỉ mỉ, triệt để phô bày đường cong cân xứng ở thân trên và đôi cánh tay thon dài của hắn. Nhất thời Phượng Minh như tăng thêm một phần anh khí của tướng gia.
Thu Tinh giúp hắn thắt chặt dây lưng bên người, chăm chú mà quan sát, ”Ngay cả nô tỳ cũng không thể không khen ngợi tay nghề của Thu Nguyệt, loại da trâu lửa này vừa dai bền vừa khó chế tác, thế mà nàng ấy cư nhiên có thể làm tốt đến vậy. Nhìn xem, áo giáp ôm chặt vào thân thể, kích cỡ vừa vặn vô cùng.”
Phượng Minh trêu chọc nói: “A thì ra trong lòng ngươi lúc nào cũng khâm phục Thu Nguyệt, vậy mà tại sao bình thường cứ đầu khẩu với nàng ấy cả ngày, hiện tại có khen ngợi thì người cũng không nghe thấy được, chờ Thu Nguyệt trở về, tốt nhất là ngươi nên khen nàng ấy một phen, đảm bảo nàng sẽ cực kỳ cao hứng.”
Thu Tinh làm cái mặt quỷ, “Ta mới không thèm khen trước mặt nàng đâu.”
Phượng Minh cười ha hả, tâm tình hiển nhiên đã tốt đẹp hơn nhiều.
Vì Phượng Minh đã thay xong áo giáp, Thu Tinh liền dự định rời đi.
Ngay lúc đó, Phượng Minh kỳ quái hỏi: “Ngươi đi đây mà gấp vậy?”
Thu Tinh đáp lời: “Minh Vương đã quên ngươi bảo nô tỳ đi chăm sóc thương binh rồi sao? Tuy rằng chiến tranh còn chưa bắt đầu, thế nhưng trước tiên nô tỳ muốn tất cả dược liệu trên thuyền và trong tầng hầm kiểm kê thu dọn một chút, băng gạc cũng phải chuẩn bị chu đáo từng phần, bằng không đến có nhiều người bị thương, sẽ cực kỳ rối loạn.”
“Được, ngươi đi đi.” Nhìn Thu Tinh xuống lầu, Phượng Minh chợt nhớ ra một chuyện, lại chạy tới cầu thanh ló ra gọi người, “Ngươi có bận rộn cách mấy cũng đừng quên chiếu cố Lạc Vân, hắn mới thực sự là người bị thương.”
“Đã biết, Minh Vương yên tâm!”
Nhìn thân ảnh manh mai bé nhỏ của Thu Tinh biến mất ở cuối cầu thang, Phượng Minh chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy của mình, âm thầm xiết chặt nắm tay.
Ngay cả thị nữ cũng cố gắng như vậy, chủ soái hắn đây nhất định phải mạnh mẽ hơn mới được.
Đúng rồi!
Không bằng ra ngoài khảo sát tình hình, thuận tiện khích lệ sĩ khí mọi người đi!
***
Con ngựa trộm được giữa đường giúp Miên Nhai giảm bớt phần lớn thời gian đi bộ.
Rốt cuộc hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy về Đồng Trạch.
Bởi vì quốc gia gặp phải đại biến, cho nên đô thành Đồng Quốc đã hoàn toàn tiến vào trạng thái giới nghiêm, trong và ngoài cửa thành gia tăng không ít thủ binh lính với vẻ mặt lạnh lùng, kiểm soát người ra kẻ vào càng thêm tỉ mỉ.
Tất cả những thứ này, thế nhưng không làm khó được Miên Nhai kinh nghiệm làm tình báo nhiều năm. Hắn cũng đã chuẩn bị một số giấy tờ chứng minh thân phận cho mình…
Cải trang thành một tiểu thương Bắc Kỳ quanh năm lui tới buôn bán da thuộc, Miên Nhai nhanh chóng trà trộn và nội thành Đồng Trạch.
Việc đầu tiên phải làm chính là, dựa vào dấu hiệu đã ước hẹn từ trước để tìm nơi ẩn náu bí mật của mật thám phe mình ở chỗ này.
“Minh Vương rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Vừa tiến vào tầng hầm ở dưới một quán rượu nhỏ, Miên Nhai trực tiếp hỏi thăm.
“Thuộc hạ không phải là cận vệ thiếp thân của Minh Vương, nội tình lúc ấy ra sao, cơ bản cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết là sự việc bắt đầu từ Đồng An viện, về sau càng ngày càng hỏng bét…”Mật thám đem tình huống tổng thể thuật lại một lần, cuối cùng nói:” Nghe đồn Trang Bộc điều động thuỷ quân truy sát Minh Vương, còn có tin tức bọn họ muốn dùng cả loại thuyền ba cột buồn bảo bối để đối phó với người. Tướng quân, chúng thuộc hạ phải làm sao bây giờ?”
“Có tin tức gì của Minh Vương không?”
Mật thám lắc đầu, “Từ sau khi Minh Vương chém chém giết giết chạy ra khỏi thành Đồng Trạch, chúng thuộc hạ bị mất liên lạc. Hơn nữa trong thành lại trắng trợn lùng bắt người Tây Lôi, cho tin tức xung quanh càng khó thu thập.”
“Đại vương đã biết chuyện này chưa?”
“Sau khi chúng thuộc hạ biết tin, việc đầu tiên là gửi thư tới Tây Cầm. Căn cứ thời điểm người truyền tin xuất phát, lúc này hẳn đã tới nơi, Đại vương có lẽ đã biết chuyện. Song vẫn chưa thấy vương lệnh truyền đến, có khả năng đang ở trên đường.”
Miên Nhai mím chặt môi, nhất thời trầm mặc.
Thế cục gay go như vậy, là điều Miên Nhai hoàn toàn không thể nào ngờ.
Trước khi rời đi, mọi thứ vẫn vô cùng tốt, thế nào mà chỉ qua vài ngày đã thay đổi đến mức ấy rồi.
Trời ơi! Hắn thế nhưng thất lạc Minh Vương.
Lại còn ngay trong thời điểm Minh Vương rơi vào nguy hiểm bị người đuổi giết!
Thật là đáng giận! Phần lớn tinh anh đều đã phái đến bên người Minh Vương, hiện tại nhân thủ cuả bọn họ ở Đồng Trạch chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ít người như vậy, cho dù muốn ám sát vài đại thần Đồng Quốc, tạo cho nước này một vài nội loạn khiến Trang Bộc phân tâm, cũng không làm được, chứ đừng nói đến chuyện dùng vũ lực quy mô lớn để đối đầu. Vì thế cho nên kể cả bọn họ biết Minh Vương ở đâu, cũng không đủ sức mạnh mà cứu viện.
Tâm tình Miên Nhai bồn chồn bức bối hệt như bị móng vuốt của thú hoang dùng sức cào loạn.
Minh Vương gặp nguy hiểm, hắn thế nhưng có lo lắng khẩn trương cũng không giúp gì được!
“Tướng quân, tướng quân!”
Thuộc hạ gọi mấy lần Miên Nhai mới giật mình, ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nhìn hắn.
“Tướng quân, còn có một tin, phải nói cho tướng quân biết, ” Đối phương hạ thấp giọng, “Thừa tướng vừa đến Đồng Trạch.”
Miên Nhai bất chợt chấn động toàn thân, ”Thừa tướng đến khi nào?”
“Vừa sáng nay.”
“Tại sao không nói sớm.” Miên Nhai cũng coi như một người trầm ổn, thế nhưng nếu hiện tại không phải đang ở đô thành của địch nhân, hắn thật không nhịn được kích động muốn thét vào mặt tên mật thám kia một trận.
Chính là, đối phương cư nhiên trưng ra vẻ mặt uỷ khuất, ”Tướng quân vừa đến thì liên tiếp hỏi chuyện, bây giờ thuộc hạ mới có dịp bẩm báo lên…”
“Lời vô ích sau này hẵng nói.” Miên Nhai hỏi:” Thừa tướng hiện tại đang ở đâu?”
“Trong phòng,” Mật thám chỉ chỉ ngón tay, nói: “Sau khi Thừa tướng đến, liền bảo chúng thuộc hạ báo cáo toàn bộ tin tức nắm bắt được ở Đồng Quốc. Từ sáng sớm đền giờ ngài ấy đều ở trong đó…” Nói đoạn, hắn bỗng nhiên xoay đầu, nhìn về phía Miên Nhai đang vô cùng hưng phấn bước tới của phòng, nhỏ giọng kêu lên: ”A, Tướng quân, Tướng quân! Thừa tướng nói bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy ngài ấy…”
Vừa bước vào phòng, Miên Nhai liền nhận ra mình đã lỗ mãng.
Trên bệ cửa sổ, trên bàn sách, thậm chí là cả mặt đất, đâu cũng la liệt từng đống giấy tờ. Ngay sau đó, bóng dáng thon dài của Liệt Trung Lưu bỗng chốc xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Rõ ràng, người nọ đã cúi đầu nghiên cứu những tư liệu của Đồng Quốc hồi lâu. Bên tay còn đặt một chén sứ, thoạt nhìn vẫn đầy ắp nước, có lẽ từ khi bước vào trong phòng cho đến bây giờ, ngay cả nước thừa tướng cũng chưa từng uống lấy một hơi.
Nghe được động tĩnh, Liệt Trung Lưu ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn về phía sau.
“Miên Nhai, ngươi đã về.”
“Miên Nhai quấy rầy Thừa tướng rồi.”
Đang lúc do dự có nên lui ra ngoài trước hay không, Miên Nhai lại nghe Liệt Trung Lưu thân thiết mà cười nói: “Không sao, ngươi vào đi, mấy thứ này ta mới xem qua một chút, đang định tìm người bàn bạc. Nào, ngồi xuống.”
Miên Nhai gặp được người kia, vừa vui mừng vừa hứng trí, an vị xong liền nói: ”Thực là trời cao có mắt! Ta đang không biết phải làm thế nào mới tốt thì Thừa tướng đột nhiên xuất hiện. Lẽ nào Thừa tướng đã đoán được ở Đồng Quốc sẽ có tai ương?”
“A, ngươi đánh giá quá cao một Thừa tướng như ta đây quá rồi,” Liệt Trung Lưu hồi đáp: ”Ta nhận được tin tức từ Tây Cầm, biết đoàn sứ giả Tây Lôi bỗng nhiên ly khai Đồng Trạch, Đại vương cũng có ý trở lại Tây Cầm, hiển nhiên đoán được thế cục Tây Cầm sắp sửa có nhiều biến đổi. Vì thế cho nên, ta tạm thời giao lại chuyện ở Đông Phàm cho người khác xử lý, chính mình tách ý đồ ra chạy đến Tây Cầm, hòng giúp đỡ Đại vương vào thời khắc mấu chốt. Ai ngờ…”
Hắn thở dài một hơi, nhún vai mở lòng bàn tay, nói:” Lúc đi qua Đồng Quốc, lại nghe được tin Minh Vương gặp phải bắt trắc, ta sợ đến phát run. Ước chừng run rẩy đến nửa canh giờ, mới dùng cặp chân như đã nhũn ra đi về Đồng Trạch thăm dò tình huống. Nói thực, nếu thế cục thực sự không hay, ta liền nửa đêm chui qua cái lỗ chó đào mà chạy tới Đông Phàm. Đúng rồi, ngươi có biết chó đào lỗ ở chỗ nào trên tường thành Đồng Trạch không?”
Miên Nhai dở khóc dở cười, ”Thời điểm này Thừa tướng không cần chọc cười ta đâu.”
Đứng lên, ôm quyền hành lễ, còn đặc biệt khom người, Miên Nhai cầu khẩn nói: “Thừa tướng vừa đến liền xem rất nhiều văn kiện, nhất định đã nghĩ được điều gì. Xin người trực tiếp nói ra cho thuộc hạ biết đi, thuộc hạ sắp phát điên rồi.”
Liệt Trung Lưu nhìn vào bộ dáng thật lòng lo lắng của đối phương, biết rằng không thể tiếp tục đùa giỡn nữa, rốt cuộc nghiêm túc trở lại, khép xấp văn kiện trên tay, chậm rãi nói: “Đồng Quốc đã định điều động thuyền ba cột buồm, điều này cho thấy Trang Bộc muốn cùng Minh Vương quyết chiến trên mặt nước.”
“Đúng. Đúng.”
“Thuyền ba cột buồm là vũ khí lợi hại nhất của thuỷ binh Đồng Quốc, một khi nó tham chiến, sẽ dẫn tới tổn hại cực lớn đối với phía Minh Vương.”
“Rất đúng. Rất đúng.”
Liệt Trung Lưu trầm giọng nói tiếp:” Chúng ta ở Đồng Trạch, tuy rằng không thể làm được chuyện lớn gì, nhưng nếu muốn khéo dài thời gian, trì hoãn việc chiến thuyền ba cột buồm tới vây công Minh Vương thì, vẫn có một biện pháp.”
Miên Nhai sáng bừng con mắt, nhất thời tinh thần tỉnh táo hẳn lên, “Có thể giúp đỡ Minh Vương thì tốt quá rồi! Chúng ta phải làm gì, xin Thừa tướng chỉ giáo.”
“Đầu tiên, cướp tiền đoạt của.”
“Hả” Miên Nhai sửng sốt.
“Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, phải đem toàn bộ tiền bạc ở vùng phụ cận tập hợp về đây. Không có tiền liền trộm, trộm không được thì cướp. Trước đêm nay, nhất định phải giao hết thảy vào tay ta.” Ra một mệnh lệnh khiến người khác không thể tưởng tượng được, Liệt Trung Lưu thế nhưng lại bình tĩnh cực kỳ. Hắn khẽ liếc nhìn Miên Nhai một cái, “Chuyện này, ngươi có thể làm được không?”
“Cái này…” Miên Nhai cắn răng một cái, quả quyết gật đầu, ”Không thành vấn đề, chẳng phải chỉ là làm cường đạo thôi sao? Tuy rằng Đồng Trạch đang trong lúc giới nghiêm, nhưng ta thấy đa số nhân thủ của bọn hắn đều tập trung ở hoàng cung và cổng thành. Những phủ viện của đại quan, hoặc chỗ ở của đám phú hộ vẫn có khả năng giải quyết được. Chỉ là, không biết… Thừa tướng cần nhiều tiền trong một thời gian ngắn như vậy để làm gì?”
“Ha hả!” Liệt Trung Lưu xấu xa cười một tiếng đầy thần bì, nhỏ giọng nói:” Làm chuyện xấu.”
***
Phượng Minh một mình ra khỏi tiểu lâu, đi loạn khắp nơi không mục đích.
Vị mặn mòi đặc trưng của biển cả theo gió lướt nhe qua, hắn nhịn không được giang rộng cánh tay, dùng sức hít lấy một hơi, rồi lại ‘phù’ một tiếng mà thở dài ra.
Ở trong tiểu lâu bức bối một mình suy tính sách lược, quả thực dễ nảy sinh cảm giác bí bách, sau khi ra ngoài đúng là dễ chịu hơn nhiều.
Đảo mắt nhìn quanh một chút, hắn có thể bắt gặp đám thủ hạ tràn đầy nhiệt huyết, vội vàng chạy qua chạy lại khắp nơi.
Mọi người phân chia công việc rất quy củ, người thì dỡ ván gỗ, người phụ trách chẻ tre, người lại làm công tác truyền tin, cứ thế tới tới lui lui khắp hòn đảo nhỏ.
Một khu vực sát bên phải dốc núi được chọn làm nơi chế tác công cụ tạm thời, những sư phó có tay nghề của Tiêu gia toàn thân mồ hôi nhễ nhại, chuyên chú chế luyện đủ loại công cụ dùng khi tác chiến, không ngừng hét to, sai bảo đồ đệ bên người đến chóng cả mặt. Tiếng búa nện xuống, tiếng gỗ bị mài mòn, còn có thanh âm kim loại bị va đập, binh binh bang bang hỗn loạn một chỗ, náo nhiệt biết bao.
Cảnh tượng chuẩn bị cho chiến tranh trước mặt có thể nói là ngút trời khí thế, ai nấy đều hận không thể mọc thêm một đôi tay, để đảm đương thêm một công việc.
Một trận tiếng cười giòn như chuông bạc bỗng nhiên truyền vào lỗ tai.
Phượng Minh kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy bốn thị nữ chia làm hai nhóm đang gánh hai thùng nước lớn đi về tiểu lâu.
Vừa thấy Phượng Minh xuất hiện dọc đường, các nàng bỗng nhiên sững lại, luống cuống định buông đòn gánh trên vai xuống mà thi lễ.
Phượng Minh phất tay, hoà nhã nói: “Tất cả vất vả rồi, không cần để ý đến ta, các ngươi đi nhanh đi.”
Trong ngực dâng lên một cảm giác xúc động, hắn lại không khỏi nảy sinh chút ảo giác giống như chính mình đang sống trong những thước phim lịch sử.
Đại chiến đã sắp đến gần.
Tương lai của những người kia, đều nằm trong tay một chủ soái gà mờ là hắn đây.
Lúc mới xuyên tới thời đại này, hắn hoàn toàn không ngờ sẽ có một ngày như vậy.
Trên một tảng cao bên bờ biển, Dung Hổ đang chỉ huy mọi người luân phiên khuân người cỏ ra sắp xếp ở vòng ngoài đài quan sát.
Từ đài quan sát, có thể nhìn thấy Phượng Minh đang men theo bờ cát đi tới nơi đây, vì thế Dung Hổ lấy làm kinh hãi, vội vàng chạy xuống, tóm chặt cổ tay đối phương hắn rời khỏi bãi biển rộng rãi không hề có gì che chắn. Mãi đến khi cả hai chạy ra phía sau tảng đá, Dung Hổ mới buông tay, thấp giọng hỏi: “Minh Vương có gì quan trọng muốn phân phó thuộc hạ mà lại đích thân đến chỗ này.”
Phượng Minh lắc đầu, ”Không có, chỉ là đến xem một chút.”
Dung Hổ vẻ mặt bình tĩnh lại, ôn hoà khuyên nhủ, “Thuỷ quân Đồng Quốc đang ở cách đây không xa, chẳng biết khi nào sẽ bắt đầu công kích. Bãi biển phía Tây này chính là chỗ dễ bị tấn công nhất, nguy hiểm vạn phần, lần sau Minh Vương đừng tùy tiện đi tới nữa. Ngộ nhỡ Minh Vương bị bắn lén, vậy thì phải làm sao.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung, ”Cho dù muốn đến, tốt nhất là đi đường vòng phía sau núi đá, đường có khó đi một chút, nhưng tên không bắn tới được, chí ít cũng an toàn hơn.”
Phượng Minh bị trách cứ đến phát thẹn, theo thói quen vươn tay gãi đầu, che giấu vẻ mặt quẫn bách, nhận lỗi nói: ”Ta biết rồi, lần sau không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Oa, nguyên lai người cỏ mặc quần áo lên lại có khí thế nhường này, hệt như có rất nhiều cung thủ ẩn náu mai phục trong đài quan sát vậy. Đúng rồi, tại sao bây giờ Nhiễm Thanh vẫn chưa thay ngươi ở đây đôn đốc mọi người?” Nói đoạn, hắn lại ngoảnh đầu tò mò nhìn khắp xung quanh một lượt.
“Dù sao thuộc hạ cũng không mệt, quay lại nghỉ ngơi sẽ càng buồn bực, không bằng ở đây làm thêm chút chuyện.” Dung Hổ chỉ một ngón tay vào tiểu cốc xanh mướt bên trong đảo, nói: ”Nhiễm Thanh thấy nơi này đã có thuộc hạ trông coi, liền nói bên trong sơn cốc chắc chắn sẽ có một vài con thú hoang dã, muốn đi bắt về để cải thiện bữa ăn.”
Bất chợt Phượng Minh biến sắc.
Dung Hổ hỏi:” Làm sao vậy?”
“Xong đời rồi…” Phượng Minh vỗ trán một cái, dùng giọng điệu gần như rên rỉ nói: ”Ta chỉ lo tới việc đánh giặc, mà quên mất vấn đề lương thảo của chúng ta.”
Phượng Minh, ngươi thật là một chủ soái ngu dốt!
Một kẻ bất tài vô dụng!
Sau khi ngạc nhiên một hồi, Dung Hổ liền nhe ra hàm răng trắng bóc, cười nói: ”Minh Vương nghĩ loạn cái gì vậy? Đội tàu xác thực không mang theo nhiều lương thực lắm, nhưng đừng quên chúng ta ở trên một hòn đảo, bốn phía còn có biển rộng bao quanh, cá tôm nhiều vô số kể. Dưới trướng La tổng quản có rất nhiều người giỏi giăng lưới đánh bắt cá, Thu Lam còn đang định nấu cho Minh Vương một bữa hải sản ngon lành ấy chứ.”
“Đúng a!” Phượng Minh lộ ra biểu tình bừng tỉnh, “Có cá có tôm! Còn có rất nhiều hải sản tươi sống nha!” Lắc đầu cười phá lên, hắn lại vỗ vào trán mình một cái.
Sự thật là suy nghĩ quá nhiều đến mụ mị đầu óc, ngay cả thường thức cơ bản nhất này cũng bị bỏ qua.
Hắn sao có thể quên mất chính mình và chín trăm nhân mạng đang ở giữa biển rộng mênh mông cơ chứ.
Rõ ràng có thấy được việc nghiên cứu khảo sát và lợi dụng tài nguyên thiên nhiên quan trọng đến thế nào.
Ân, xem ra thân là chủ soái chính mình phải đi thăm dò toàn bộ hòn đảo này một vòng mới được.
Tự thân vận động, thu thập thông tin về điệu kiện xung quanh thật tỉ mỉ chu đáo, chẳng phải cũng là một hành vi tích cực để chuẩn bị cho chiến tranh sao?
Sau khi rời khỏi đài quan sát mà Dung Hổ đang phụ trách, Phượng Minh hưng trí bừng bừng đi hơn nửa vòng xunh quanh đảo Kinh Chuẩn.
Tiểu lâu ở trong tầm mắt, nhưng tạm thời hắn không muốn trở về, xoay người đi sâu vào trong đảo, hướng tới tiểu cốc cây cối xanh rì kia.
Hai tay không ngừng rẽ cỏ cây hoa lá sang hai bên, Phương Minh đi vào phía trong. Bỗng chốc ánh mắt hắn trở nên sắc bén và chuyên chú, hắn ép mình phải tập trung toàn bộ tinh thần, không được bỏ sót bất cứ thứ gì.
Bọn họ bây giờ có cung thủ, kiếm thủ, có thợ thủ công, còn có những khúc gỗ chắc chắn dỡ từ trên thuyền xuống, lại thêm lưu huỳnh cùng kali nitrat phát hiện được dưới tầng hầm.
Đảo Kinh Chuẩn có thể mang lại cho bọn họ cái gì.
Địa thế phòng thủ thuận lợi với ba mặt là núi cao, còn có tre trúc, cây xanh, đá tảng, và nước…
Những vật thể tồn tại tự nhiên trên đảo nhỏ này thoạt nhìn dường như đều vô hại, làm sao mới có thể biến chúng thành vũ khí lợi hại đánh tan tác địch nhân đây.
Lúc này, hắn nhất định phải tỉ mỉ quan sát hết thảy mọi thứ xung quanh, suy tính những vấn đề liên quan đến chiến sự, dùng bất cứ thủ đoạn nào để mưu cầu thắng lợi, giống như một chủ soái khi đối mặt với trận quyết chiến sau cùng.
Bỗng, bả vai bất ngờ bị một người nhẹ nhàng vỗ lên một cái.
Phượng Minh đang trầm tư thì sợ hết hồn, đột ngột xoay người, thấy rõ đối phương mới nhịn không được mà trừng mắt, “Nhiễm Thanh! Ngươi doạ người, hù chết ta a!”
Nhiễm Thanh xách theo cung tiễn, trên vai vác một xâu thỏ hoang săn được, vô tội nhìn hắn, “Từ lúc ở trong bụi cỏ thuộc hạ đã gọi hai tiếng liên tục, chính là thiếu chủ vẫn một mực không trả lời. Đúng rồi, Thiếu chủ không ở trong lầu nghỉ ngơi, tới đây làm gì?”
“Ta muốn tự mình tỉ mỉ quan sát đảo Kinh Chuẩn một chút, nhất định phải tìm được thứ gì đó có thể khắc chế địch nhan. Bên ngoài đều là bãi cát và núi đá, ta vừa xem qua rồi, có lẽ trong rừng sẽ có phát hiện đặc biệt hơn.” Dừng một chút, Phượng Minh lại hỏi, “Ngươi vừa vòng vo ở đây cả nửa này, có tìm thấy thứ gì hữu dụng hay không?”
Nhiễm Thanh lắc đầu, “Hòn đảo nhỏ như thế, có cái gì có khả năng đánh bại quân địch ngoài kia cơ chứ. Tiểu lâu kia có lẽ là thứ duy nhất có ích mà chúng ta tìm thấy được. Đảo Kinh Chuẩn chỉ lại là một hòn đảo bình thường không thể bình thường hơn, cánh rừng này đa phần là tre trúc cùng đại thụ, cộng thêm một ít đất đá cát bùn, ngay cả thú hoang cũng không có mấy, thuộc hạ đi một vòng, chỉ bắt được bốn - năm con thỏ rừng và mười bảy - mười tám con gà núi thôi.”
Phượng Minh kinh ngạc nói: ”Nhiều thỏ và gà rừng như vậy, tài bắn cung của ngươi quả nhiên là lợi hại.”
Được Phượng Minh khen ngợi, trái lại Nhiễm Thanh khiêm tốn đáp lời, ”Chúng ta đông người, một ít thế này, cơ bản cũng không đủ.”
Hắn tựa hồ như nhớ tới cái gì đó, thần sắc bỗng nhiên khẽ biến, “A, thuộc hạ vừa phát hiện một cái động mới chân núi ở phía xa xa. Tuy rằng rất bình thường, nhưng nếu tình hình nguy cấp, có lẽ có thể dùng làm nơi ẩn náu tạm thời. Thiếu chủ mau đến xem đi.”
Sơn động.
Có sơn động chung quy vẫn tốt hơn là ngay cả một cái hang cũng chẳng thấy.
Từ khi hạ quyết tâm lãnh đạo mọi người đánh một trận sống mái với đại quân Đồng Quốc, Phượng Minh không cho phép bản thân có bất cứ ý nghĩ bi quan nào. Hắn hăng hái gật đầu, rồi lộ ra một nụ cười phi thường tuấn lãng.
“Được, chúng ta cùng đi xem một chút.”
Sơn động mà Nhiễm Thanh phát hiện nằm ở phía Đông hòn đảo, khuất trong trong sường núi cao cao, muốn đi đến đó, trước hết phải băng qua cánh rừng um tùm cây lá này đã.
Trên đường, Phượng Minh liên tục gạt những tán cây ngăn trở tầm mắt sang hai bên, luồn luồn lách lách qua khoảng cách giữa các gốc dây đi về phía trước, bởi thế kiện y phục đẹp đẽ được chế tác tinh xảo đã sớm nhem nhuốc tả tơi.
“Thiếu chủ, xem, chính là chỗ này.” Nhiễm Thanh khom lưng, dựa vào một vách đá phủ kín cây cỏ cao đến nửa người, mò mẫm sờ soạng một hồi rồi dùng sức gạt một đống cỏ ra.
Của vào hang động nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.
Phượng Minh vô cùng bái phục Nhiễm Thanh.
Cái chỗ khó tìm như vậy, thế mà vào lúc săn thú hắn lại có thể tìm ra.
“Ta vào xem một chút.” Phượng Minh ló đầu vào trong dò xét.
Nhiễm Thanh có chút khẩn trương cản lại, “Thiếu chủ muốn vào sao?”
“Đương nhiên, cũng đã đến tận đây rồi.”
Nhiễm Thanh không dám làm bừa, vì thế lắc đầu, “Tiêu gia hoàn toàn dựa vào Thiếu chủ, sao người có thể tuỳ tiện đi vào sơn động không rõ nông sâu này, ngộ nhỡ bên trong có mãnh thú nguy hiểm thì phải làm sao, để thuộc hạ đi vào xem thử trước.”
Cũng không chờ Phượng Minh phản đối, hắn liền đốt đuốc, khom lưng chui vào trong động.
Phượng Minh không thể làm gì khác hơn là chờ đợi ở ngoài.
Cửa động thoạt nhìn không lớn, nhưng hình như bên trong lại rất sâu, Phượng Minh đợi một hồi, kiên nhẫn đã tiêu tan phân nửa, trong lòng lo lắng Nhiễm Thanh sẽ một đi không trở lại.
Không phải Nhiễm Thanh nói đúng rồi chứ, quả thật bên trong có nguy hiểm tiềm tàng sao.
“Nhiễm Thanh! Nhiễm Thanh! Ngươi trong đó thế nào rồi?” Phượng Minh thò sát đầu vào bên trong, gọi vài tiếng.
Trong sơn động truyền đến một hồi tiếng vang ù ù.
Phượng Minh càng lúc càng thêm lo lắng, đợi một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa, dứt khoát chui vào bên trong.
Hắn không mang theo đuốc, chỉ thấy trong động tối đen như mực, cái gì cũng nhìn không thấy. Vách động hình như là thiên nhiên tạo thành, rất không bằng phẳng, khúc rộng khúc hẹp khác nhau.
Bất quá hắn cảm thấy chỗ này phi thường thông thoáng, vì thế ít nhất không phải lo chết ngạt.
Trong động cũng rất khô ráo, không phải loại hang động ướt nhẹp trơn nhẵn khiến người ta ghê tởm buồn nôn.
“Nhiễm Thanh! Này! Nghe thấy thì trả lời ta một tiếng!” Ở trong một đường ống hẹp dài, thanh âm không ngừng quanh quẩn va đập vào tường đá, làm cho tiếng vang phát ra lại càng lợi hại.
Đôi mắt không nhìn thấy gì, Phượng Minh chỉ có thể dùng hai tay sờ soạng mà lần mò vào trong, Mới đi được chừng mười bước, hắn đã liên tục chạm vào những hòn đá nhô ra trên vách động, vì thế không khỏi rên rỉ kêu đau.
Tuy rằng hệt như ruồi nhặng mất đầu, song hắn vẫn không chịu vứt bỏ Nhiễm Thanh, cứ thế tận lực bước về phía trước.
Vừa sờ vừa đi thêm một đoạn ngắn nữa, địa thế trong động từ bằng phẳng bốc chốc có xu hướng chếch lên, giống như đang đi trên sườn núi vậy.
“Thiếu chủ.” Rốt cuộc Phượng Minh cũng nghe thấy âm thanh của Nhiễm Thanh từ sâu trong sơn động truyền đến.
Hắn mừng rỡ như điên, lớn tiếng gọi: ”Nhiễm Thanh! Ngươi ở đâu? Ta đến chỗ ngươi!”
“Thiếu chủ, người không cần tới đây đâu.”
Tim Phượng Minh giật nảy, vội vàng dùng thanh âm khẩn trương hỏi, ”Nhiễm Thanh, có phải ngươi bị thương không?”
Đang định nhanh chóng bò đến thì hắn lại nghe được tiếng nói của người kia, ”Thuộc hạ không có việc gì! Đuốc tắt, ở đây tối đen như mực, Thiếu chủ đừng đến. Trong sơn động chật hẹp, hai người càng khó ra ngoài, người ở bên ngoài chờ thuộc hạ một chút, thuộc hạ sẽ ra ngay.”
Lúc này Phượng Minh mới yên tâm, cũng lui lại mấy bước, đến chỗ tương đối rộng thì xoay người lại, đi ra cửa động chờ Nhiễm Thanh.
Một lúc lâu sau, trong động truyền ra chút động tĩnh.
Thân ảnh của Nhiễm Thanh cuối cùng cũng xuất hiện dưới ánh sáng mặt trời.
“Không ngờ cái động này lại sâu như vậy,” Nhiễm Thanh chui ra khỏi sơn động, “Thật là đáng giận, bên trong ngay cả một ngọn cỏ cũng không có, mất toi công sức.”
Hắn dùng sức lắc đầu, lại quay sang nhìn Phượng Minh, “Thiếu chủ chờ ở ngoài chắc sốt ruột lắm đi.”
Phượng Minh thành thật gật đầu một cái, ”Ta chờ đến nhịn không nổi liền bò vào tìm ngươi, còn tưởng ngươi gặp phải thú dữ nguy hiểm gì rồi. Trong sơn động thật tối, một chút ánh sáng cũng không có.”
Nhiễm Thanh liếc mắt liền thấy bầm do đụng trúng đá trên trán người kia, trong lòng không khỏi dâng lên một hồi cảm động.
Còn nhớ lúc Thiếu chủ mới lên thuyền lớn Tiêu gia, chính mình và đám huynh đệ bởi vì khinh thường vị tân chủ nhân không hề mang theo một chút lãnh liệt của người nhà họ Tiêu này, mà không chịu tuân theo mệnh lệnh, luôn luôn tỏ ra chống đối hắn.
Kỳ thực, Thiếu chủ lại là một vị thủ lĩnh có thể khiến người ta một lòng thuần phục.
Phượng Minh nói: ”Sơn động này tương đối khô ráo và thông thoáng, có thể dùng làm chỗ ẩn thân.”
“Đợi đến lúc đại quân Đồng Quốc có bản lĩnh đánh bại phòng tuyến của chúng ta đi rồi hẵng nói.” Nhiễm Thanh lại tiếp lời: “Trừ khi bất đắc dĩ, bằng không thuộc hạ tuyệt đối bác bỏ chuyện chui vào sơn động, ngộ nhỡ bị địch nhân phát hiện, lấp kín cửa động, thì thực không phải chuyện đùa đâu.”
Hắn vừa chui ra chui vào sơn động, khó tránh khỏi cọ xát vào vách đá một hồi, cúi đầu liền phát hiện trên y phục, đầu gối, cánh tay đều dính một lớp bột trắng xóa như vôi.
“Nhiều như vậy bụi bặm như vậy.”
Nói đoạn, Nhiễm Thanh lại vỗ ‘bộp bộp’ mấy tiếng hòng phủi lớp bụi đi.
Phượng Minh thấy sau lưng hắn cũng có một mảng màu trắng trắng, hệt như học sinh tiểu học đem lưng cọ lên một cái bảng đen viết chi chít chữ bằng phấn vậy, vì thế lại gần, giúp hắn phủi sạch đi. Sau khi quan sát thứ bột dính ở đầu ngón tay một lúc, Phượng Minh mới nói: “Đây không phải là bụi, ngươi đã thấy bụi nào lại trắng như thế này chưa?”
“Thiếu chủ biết đây là cái gì sao?”
“Ân, có phần giống vôi sống.”
“Vôi gì mà lại sống?”
Phượng Minh nhịn không được cười ha hả. “Ta nói ngươi cũng không hiểu đâu.”
Nhiễm Thanh cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nói: ”Thiếu chủ, chúng ta phải trở về thôi.”
Hắn quay đầu tiến vào cánh rừng tìm kiếm đường về, cố gắng gạt bỏ những cành cây cản trở trước mặt, thì thào như tự nhủ: ”Mong là trên đường về có thể bắt thêm được mấy con thỏ hoang nữa. Đảo Kinh Chuẩn này thực sự khiến người ta khó có thể yêu thương, ngoài thỏ và gà rừng ra thì, ngay cả lợn cũng không thấy bóng. Có lẽ cái hang động đầy bột trắng kia là thứ đặc sắc duy nhất đi.”
Phượng Minh đi theo phía sau hắn, thuận miệng nói: “Cũng không thể coi là đặc sắc, sơn động loại này rất nhiều, thông thường có thể tìm ở những vùng từng có núi lửa phun trào, giống như bị ngập nước một hồi rồi lại được hong khô vậy…”
Thân thể Nhiễm Thanh bỗng hơi chấn động, hắn xoay người lại, hỏi “Thiếu chủ ngươi vừa nói cái gì phun trào?”
Phượng Minh bị phản ứng mãnh liệt của đối phương làm cho hoảng sợ.
“Núi lửa mà thiếu chủ nói, không phải chính là ngọn núi có Hoả thần nổi giận đi?”
“Ân, cũng có thể hình dung như vậy.”
“Sẽ phun ra mây đen.”
“Cái đó gọi là tro bụi của núi lửa.”
“Sẽ phun ra dòng nước đỏ nóng đến mức nung chảy xương cốt con người, cắn nuốt tất cả thôn trang làng mạc?”
“Cái đó gọi là nham thạch.”
Nhiễm Thanh hít vào một hơi khí lạnh: “Đảo Kinh Chuẩn có loại hang động đầy bột trắng này, chẳng lẽ…chẳng lẽ…”
“A, ngươi là nói nơi này có núi lửa sao?”
Được Nhiễm Thanh làm cho bừng tỉnh, Phượng Minh lập tức nhớ lại địa hình cổ quái của đảo Kinh Chuẩn.
Xung quanh là một vòng núi đá cao chót vót, ở giữa lại lõm xuống, tạo thành mảnh đất bằng, hình dáng tựa như cái thau rửa mặt. Hình ảnh này trước đây hắn đã thấy nhiều lần trong tạp chí, giống như… là …núi Phú Sĩ.
Hình dáng thực sự khá giống, khác biệt chỉ là, núi Phú Sĩ quanh năm tuyết phủ, còn đảo Kinh Chuẩn thì chất đống tre trúc và thỏ hoang.
Phượng Minh càng nghĩ càng thấy giống…
Giữa biển rộng có không ít núi lửa khổng lồ, dáng núi bị đại dương che giấu, chỉ lộ ra có một phần đỉnh núi ở trên mặt nước.
Nếu thêm yếu tố nơi này có hang động vôi sống làm chứng cứ nữa thì, hình như chắc đến chín phần là mấy trăm người bọn họ đang sục sôi ý chí chiến đấu mà đứng trong một — miệng núi lửa khổng lồ!
Oa, cái này thật là phấn khích.
Phượng Minh ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt đang vạn phần chờ mong một lời phủ định từ hắn của Nhiễm Thanh, rồi mới chậm rãi gật đầu: ”Ngươi nói rất có lý, hẳn là chúng ta đang đứng trong miệng một ngọn núi lửa, chỗ đã từng phun tro bụi và dung nham.”
Lồng ngực rắn chắc của Nhiễm Thanh khẩn trương mà co giật, hơi thở của hắn cũng theo đó mà trở nên hổn hển nặng nề.
“Đừng quá lo lắng, ngươi xem ở đây đã mọc ra đủ loại cây cối rồi, muốn hình thành một hệ sinh thái như vậy cũng cần một khoảng thời gian rất dài. Ta đoán lần phun trào cuối cùng của ngọn núi lửa này đã là chuyện từ mấy trăm năm trước.” Phượng Minh mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai đối phương, trêu chọc nói: ”Thật ra ngươi có phải là tinh anh trẻ tuổi của Tiêu gia sát thủ đoàn không, đối mặt với thiên quân vạn mã còn không sợ, cư nhiên lại sợ một ngọn núi lửa không có khả năng động đậy.”
Hô hấp của Nhiễm Thanh vô pháp bình ổn lại, hắn tái mặt thấp giọng hỏi: “Cái này sao có thể không hề gì giống như bị người dùng binh khí đâm tới được, chết bỏng đến mức ngay cả xương cốt cũng không còn, chỉ nghĩ thoáng qua thôi đã thấy phi thường khủng bố. Đau đớn không nói tới đi, đáng sợ nhất là linh hồn không thể về trời, đã vĩnh viễn bị Hoả thần nguyền rủa.”
Dưới ánh sáng yếu ớt trong cánh rừng, lại nghe giọng nói âm trầm như thế, Phương Minh cũng bắt đầu rét lạnh cả sống lưng, không khỏi run rẩy một chút, quan sát Nhiễm Thanh rồi nhíu mày hỏi: “Nhiễm Thanh, quê hương của ngươi ở đâu vậy?”
“Đông Phàm.” Vùng đất tràn ngập sắc màu thần thoại ấy, cũng là quốc gia mê tín nhất.
Thảo nào.
“Đừng có ngẩn ra đó nữa, tiếp tục lên đường thôi. Ta lấy danh nghĩa Tây Lôi Minh Vương và Tiêu gia thiếu chủ cam đoan với ngươi, ngọn núi lửa này đã ngủ say rất nhiều năm, sẽ không đột ngột phun trào, đem xương cốt ngươi thiêu đốt đến không còn một mẩu đâu.”
Hiện tại đổi thành Phượng Minh dẫn đường, Nhiễm Thanh cước bộ nặng nề theo ở phía sau.
“Thiếu chủ, mặc kệ là phun trào hay không phun trào, chỗ bị Hoả thần chiếm giữ vĩnh viễn bất thường, chỉ có thống khổ và tử vong. Ở quê hương của thuộc hạ, tuyệt không người nào dám tuý ý bén mảng đến, hơn nữa… lại còn đứng trong miệng núi… Nếu các huynh đệ mà biết, nhất định cũng sẽ cực kỳ sợ hãi.”
Phượng Minh giật mình, bỗng nhiên dừng bước.
Đúng vậy, người của thời đại này đều cực kỳ mê tín.
Nếu thông tin này mà truyền đi, có thể sẽ làm lung lay ý chí chiến đấu của binh sĩ không chừng.
“Nhiễm Thanh, chuyện núi lửa, ngươi tuyệt đối không được nói cho người khác biết.”
“Thiếu chủ.”
“Đây là mệnh lệnh, có nghe thấy không?”Phượng Minh dùng một ánh mắt cực kỳ nghiêm nghị, nhìn Nhiễm Thanh.
Nhiễm Thanh im lặng đối mặt với hắn hồi lâu, sau cùng rũ mắt, khuất phục trước mệnh lệnh của Tiêu gia thiếu chủ.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Hắn nghiêm túc gật đầu một cái.
Phượng Minh đi tới, hệt như bằng hữu mà vỗ vỗ cái lưng cứng ngắc của đối phương, ôn hoà nói: “Yên tâm, Thiếu chủ ta phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không để mọi người bị nguyền rủa. Không phải bên ngoài vẫn lan truyền cái gì mà Tây Lôi Minh Vương được thần linh ban phúc sao. Phải tin tưởng vào ánh mắt của quần chúng, đừng ủ rũ như thế nữa. Bắt nhiều thỏ lắm quá, mau thừa dịp trời còn chưa tối, trở về làm mấy món dân dã đi! Ách, mới nói tới đồ ăn ta đã cảm thấy đói bụng rồi.”
/269
|