Từ trong rừng trở về, Phượng Minh và Nhiễm Thanh mỗi người xách theo một xâu thỏ hoang cùng gà rừng dùng dây thừng buộc lại. Bọn họ xuất hiện với bộ dáng toàn thân đều là bùn đất, vì thế lập tức bị mọi người lo lắng vây quanh.
“Minh vương!”
“Thiếu chủ đã trở lại!”
“Hai người đi đâu vậy?”
“Nhiễm Thanh, ngươi tự tiện mang thiếu chủ đi làm cái quỷ gì, hại chúng ta lo lắng mất một hồi.”
Lỗ tai bị hành hạ chịu không nổi, Phượng Minh giơ cao hai tay lên, dùng sức vung xua mấy cái, ý bảo mọi người im lặng, sau đó tươi cười, ôn tồn giải thích: ”Ta đi theo Nhiễm Thanh để bắt thú rừng về làm vài món ăn dân dã, đêm nay cải thiện chút thực phẩm cho mọi người. Các ngươi tìm ta có việc gì a?”
“Bất chợt phát hiện không thấy bóng dáng Minh Vương đâu, mọi người cơ hồ đều lo lắng. May mắn chỉ mới tìm kiếm một lúc thì Minh Vương đã tự quay về, bằng không hẳn là phải triệu tập hết nhân thủ lục soát toàn bộ đảo này mất.”
Phượng Minh lấy làm kinh ngạc.
Thời điểm chuẩn bị chiến tranh căng thẳng, cư nhiên lại vì một mình mình mà điều động binh lực như vậy, Phương Minh tự nhiên vô cùng áy náy.
Sau khi vội vàng nói lời xin lỗi thành khẩn với mọi người, hắn liền bảo bọn họ nhanh chóng thông báo đi các nơi, không cần tiếp tục kiếm tìm hắn nữa.
Thân là chủ soái ấy vậy mà còn làm ra loại hành động giống như bốc hơi này, thật là mất mặt.
Thu Lam nghe được tin tức, vội vã chạy tới, chen vào giữa đám người, kéo Phượng Minh trở về tiểu lâu, vừa đi vừa nhẹ nhàng oán giận, ”Minh vương a, nô tỳ không biết nói gì cho phải đây, người thật là quá ham chơi rồi. Một hòn đảo nhỏ như vậy mà người cũng có thể chạy đến mất tăm mất tích. Chiến thuyền của Đồng Quốc không phải đang thả neo ở gần đây sao, nếu bọn hắn phái người lẻn lên đảo bắt Minh Vương đi thì sẽ như thế nào?”
Phượng Minh bị ngữ khí giống như quở trách hài tử của nàng làm cho dở khóc dở cười, đành phải ngoan ngoãn để nàng kéo về tiểu lâu, còn cười khổ giải thích: “Không phải ta đi chơi, mà là đi làm chính sự, vừa vặn gặp được Nhiễm Thanh… Thôi được rồi, lần này là ta không đúng, về sau trước khi ra ngoài nhất thiết sẽ báo với các ngươi một tiếng.”
Thu Lam nhận được bảo đảm của Phượng Minh, mới giãn giãn đôi mày thanh tú, ôn nhu hỏi: ”Minh vương đói bụng chưa?”
Phượng Minh ở trong rừng lăn qua lăn lại lâu như vậy, tay chân đã sớm bủn rủn vì mệt mỏi, nghe Thu Lam nói có cơm ăn, tức khắc cảm thấy cái bụng ụng ục kêu vang, lập tức liều mạng gật đầu.
Hắn thế này thật sự là cực kỳ đáng yêu.
Thu Lam nhịn không được lộ vẻ mặt tươi cười, “Minh vương, mời ngồi, cơm chiều đã làm xong rồi, để nô tỳ đi bưng lên.”
Nói đoạn, nàng nhanh chóng xoay người đi xuống lầu mang đồ ăn lên.
Có Thu Lam chiếu cố cái dạ dày, đây thật sự là một chuyện phi thường hạnh phúc.
Phượng Minh bật ra một cảm khái đầy vui vẻ.
Vừa mới ngồi xuống, đang toàn tâm toàn ý chờ Thu Lam mang bữa tối lên, hắn lại thấy Nhiễm Hổ thình lình như lốc xoáy mà xông tới, ”Thiếu chủ đang ở đâu?”
Phượng Minh hoảng sợ, cái mông ngồi còn chưa nóng theo phản xạ bất chợt nhảy dựng lên, vẻ mặt khẩn trương mà trợn mắt nhìn Nhiễm Hổ, ”Ta đây! Nương ơi, có quân tình gì khẩn cấp nữa rồi sao! Không phải thuyền ba cột buồm của Đồng Quốc đã đến chứ! Chẳng phải nói chúng ta có thời gian khoảng ba ngày à?”
***
Lộc cộc lộc cộc!
Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần, phá tan tự tĩnh lặng của núi cao rừng rậm.
Thân ảnh cao lớn của Dung Điềm như hòa vào làm một với tuấn mã, không khác gì mũi tên vọt khỏi dây cung mà xuyên thẳng qua mảnh rừng Thông, xông tới cứ điểm bí mật đã được bố trí chi viện từ trước – một căn nhà dân dã ở nơi khuất mắt ngay trên sườn núi. Rốt cuộc, hắn cũng kìm chặt dây cương.
Chính là, người còn chưa xuống khỏi lưng ngựa, con tuấn mã dưới thân đã hí vang một tiếng vô cùng đau đớn, khụy hai chân trước, nghiêng người ngã xuống sườn núi mọc đầy cỏ xanh, miệng sùi bọt mép.
Từ Tây Cầm xuyên qua biên giới đi vào Đồng Trạch, suốt một đường gấp rút chạy với tốc độ cực nhanh như chẳng còn muốn sống, con tuấn mã Thất cao đại thần (*) này sau khi hoàn thành sư mệnh, rốt cuộc không cách nào chống đỡ thêm được nữa.
(*) Thất cao đại thần: một giống ngựa chiến quý hiếm, trở nặng, chạy nhanh
Dung Điềm thiếu chút nữa đã ngã theo, hai chân chống trên yên ngựa, miễng cưỡng dùng sức nhảy vọt lên không, lăn một vòng trên cỏ mới đứng dậy được.
Lồng ngực vẫn kịch liệt phập phồng, hắn thở dốc từng ngụm, lá phổi giống như bị đốt thủng thành vô số lỗ nhỏ mà nóng ra và khó chịu.
Càng dày vò người ta chính là, cảm giác lo lắng suốt ruột trong lòng.
Nhận được tin Phượng Minh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Dung Điềm không đếm xỉa Quan Long và Vân Trạch, lập tức gác lại mọi chuyện ở Tây Cầm, cấp tốc chạy về Đồng Trạch.
Hắn biết rõ mình sẽ mất đi cái gì.
Bỏ ra bao tâm sức cùng mưu tính, thế cục Tây Cầm đã đúng như những gì hắn dự liệu, ở thời khắc mấu chốt vô cùng căng thẳng, chỉ cần bỏ ra một cái giá cực nhỏ là cơ hội đoạt lại vương vị phi thường hoàn hảo liền ở ngay trước mặt rồi. Nếu Đại vương hắn đây không thể ở lại chủ trì đại cục, vậy thì thắng lợi đã nắm trong tay phân nửa liền bị hủy hoại sạch trơn.
Thế nhưng, nếu mất đi Phượng Minh, thắng lợi này còn có ý nghĩa gì đâu.
“Đại vương.” Nam nhân trong căn nhà vô cùng cảnh giác, thấy rõ người tới là ai, mới nhanh chóng đi ra mở cửa.
“Thay ngựa!”
”Dạ!”
Nam nhân nọ được huấn luyện nghiêm chỉnh, động tác lưu loát gọn gang, dắt một con khoái mã Lương Câu (*) đang nghỉ ngơi dưỡng sức từ phía sau căn nhà tới, giao dây cương vào tay Dung Điềm.
(*) khoái mã Lương Câu: một giống ngựa dùng để tốc hành thôi. Kỳ thực có hình ảnh, nhưng mà bạn thấy con ngựa nào nó cũng như nhau hết à:v cho nên hoy nha
Thời kỳ chiến sự nổ ra, thông tin tình báo có được truyền đi nhanh chóng là tinh chuẩn hay không, sẽ có ảnh hưởng cực kỳ to lớn đối với việc thay đổi vận mệnh của một quốc gia.
Vì để tin tức thăm dò được có khả truyền đi nhanh nhất, từ khi bắt đầu tiếp nhận bổ nhiệm của Dung Điềm, Miên Nhai đã bố trí một mạng lưới tình báo khổng lồ, hao phí rất nhiều thời gian và sức lực, đích thân đến tận nơi xem xét khu vực biên cảnh của các quốc gia, tại những lộ tuyến giao thông hiểm yếu, chọn nơi hẻo lánh làm cứ điểm chi viện bí mật.
Thân gánh trọng trách truyền tin khẩn cấp, những mật thám bôn ba đường xá xa xôi, chỉ cần tới bất kỳ cứ điểm chi viện nào là đều có thể được trợ giúp toàn bộ, từ lương thực, nước uống cho tới thuốc trị thương, đương nhiên quan trọng nhất chính là – ngựa mới dạt dào sinh lực.
Vào thời điểm mấu chốt, mạng lưới được bố trí chu đáo này phát huy tác dụng trọng yếu không gì sánh được.
Dung Điềm tiếp nhận nước uống thuộc hạ đưa lên, ngửa đầu một hơi cạn sạch, sau đó lại trầm giọng hỏi: “Có tin tức mới gì mới từ Minh Vương không?”
Ngoại trừ chi viện, cứ điểm tiếp ứng cũng là đầu mối truyền đạt thông tin mới nhất.
Nam nhân nọ nghe hắn hỏi thì lập tức đáp lời: ”Hai canh giờ trước có huynh đệ lại đây thay ngựa, nói rằng dưới sự truy kích của đại quân Đồng quốc, Minh vương bắt buộc phải dẫn đội thuyền rời bến men theo dòng Ô Mạn trốn ra ngoài biển. Người kia hẳn là chạy tới Tây Cầm truyền tin, có lẽ trên đường đã bỏ lỡ Đại Vương. Còn một tin tức khác cũng vừa truyền tới, Đồng Quốc đang không ngừng khẩn cấp triệu tập chiến thuyền về eo biển Mạc Đông Hải, mục đích cụ thể vẫn chưa điều tra được.”
Dung Điềm nhíu đôi mày rậm, “Căn cứ vào nhân thủ và đội thuyền bên người Phượng Minh hiện tại, nếu giao tranh trên mặt nước lại gặp phải thế gọng kìm tạo bởi hai đội thuyền chiến được huấn luyện bài bản, hẳn đã vô pháp chống đỡ rồi, vì cớ gì Đồng Quốc lại huy động thêm nhiều nhân lực như vậy? Trừ khi bọn họ đang chiếm giữ vị trí có địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, buộc Đồng Quốc phải triệu tập chiến thuyền quy mô lớn để dùng sức mà công phá.”
Suy nghĩ một chút, thân thể cường hãn bỗng nhiên chấn động, hắn kinh hãi nói: “Không ổn! Nhất định Phượng Minh đã bị bao vây! Nếu không cần gì phải liều chết phòng thủ như vậy.” Chuyển dời ánh mắt lên người thuộc hạ, Dung Điềm trầm giọng hỏi: “Ngươi khẳng định chiến thuyền của Đồng Quốc là nhắm vào eo biển Mạc Đông Hải mà quy tụ?”
Nam nhân gật đầu khẳng định, “Tin tức huynh đệ nọ truyền tới đích thực là như vậy, thuộc hạ chắc chắn không nhớ lầm.”
Trong đầu hiện lên bản đồ eo biển Mạc Đông Hải, nhanh như tia chớp, Dung Điềm chắc nịch từng tiếng mà phun ra ba chữ vàng ngọc: “Đảo Kinh Chuẩn.”
Chỉ có cái nơi địa thế đặc biệt ấy, mới có khả năng tạo thành thế cục hiện nay.
Đây gần như là đáp án duy nhất!
Nếu thực sự như vậy, nhân mã đang theo mệnh lệnh bí mật chạy tới Đồng Trạch hội họp với mình sẽ không dùng được, cái Phượng Minh cần, là một đội thủy binh có sức chiến đấu cường đại.
Dung Điềm ngẩng đầu, xa xăm nhìn về phía Đông Nam, đó là phương hướng của hải vực Đan Lâm.
Ánh mắt đột nhiên trở nên như sắc bén như đao.
Xem ra, hắn phải trì hoãn việc gặp mặt Phượng Minh, trước hết đi tìm Hạ Địch - vương tử Đan Lâm nức tiếng gần xa nơi biển cả đã.
***
Trong thành Đồng Trạch.
Ăn xong bữa cơm chiều, Khánh An - chưởng quản quốc khố Đồng Quốc, đang một tay nâng chén rượu, một tay ôm ái thiếp mới nạp về, thưởng thức ca múa trong sân lớn phủ đệ nhà mình.
Ngay giữa lúc vui vẻ sung sướng, quản gia nội phù đột nhiên đi tới, ghé sát vào tai hắn, thấp giọng nói nhỏ một câu.
“Thương nhân Đông Phàm nào?” Khánh An rất không kiên nhẫn nhíu mày, ”Thời gian này cầu kiến ta làm cái gì? Đi đi, đuổi hắn đi đi.”
Khánh An chẳng những là công thần trấn quốc, mà còn có thân phận vương tộc cùng huyết thống tôn quý. Bình thường ngay cả đám quan lại nhỏ bé cũng không dám mạo muội đến thăm hỏi, hiện tại lại bị một tiểu thương không chút danh tiếng quấy rầy, đương nhiên hắn rất là mất hứng.
Song, quản gia lại có phần do dự, “Nhưng là…”
“Nhưng nhị cái gì?”
“Đại nhân, đây là danh mục lễ vật thương nhân nọ đưa lên.” Quản gia trình lên một tờ danh sách, cẩn trọng quan sát sắc mặt Khánh An, nhỏ giọng nói: “Người tới tuy rằng chỉ là thương nhân, bất quá dáng vẻ cùng phong độ thực bất phàm…”
Dáng vẻ và phong độ bất phàm có cái tác dụng cái rắm gì.
Cái thật sự bất phàm chính là danh sách lễ vật này!
Khánh An ngưng thần nhìn vào một chuỗi danh sách thật dài được ghi trên giấy, đôi mày đang nhíu chặt nhất thời vì kinh ngạc mà bình ổn lại, sắc mặt phủ lên một tầng vui mừng khó lòng che giấu được, ”Người đâu?”
“Đang chờ ngoài cửa…”
“Ngươi thực hồ đồ! Người ta là lão Đại từ Đông Phàm xa xôi chạy tới, sao có thể để chờ ngoài cửa được, mau mau, mau mời vào đi!” Khánh An đẩy tiểu thiếp trong ngực ra, đứng dậy, nói, ”Mời hắn vào nhã thất ngồi, dâng trà thượng hạng lên, người đâu, mau thay quần áo cho ta.”
Hoàng kim, phỉ thúy, trân châu, gấm vóc… Thương nhân này, không không, là con cá béo mập tới từ Đông Phàm này, nhất định phải chu đáo tiếp đón một phen mới được.
Chỉ chốc lát sau, ‘con cá béo mập’ đã được quản gia nhiệt tình mời vào phòng khách.
“Xin ra mắt đại nhân.”
Khánh An ổn định thân thể mập mạp của mình trên ghế, từ cao nhìn xuống vị khách nhân kia.
A, con cá béo mập này bộ dạng thật không tồi, hình thể thon dài, cử chỉ trầm ổn, toàn thân không có một chút khí chất con buôn nào, đúng là phi thường hiếm thấy.
Quản gia nói không có sai, đích thực là một – con cá lớn có dáng vẻ cùng phong độ bất phàm.
“Ân, ngươi chính là thương nhân từ Đông Phàm tới sao? Xin hỏi quý tính đại danh?” Tầm mắt Khánh An dò xét từ trên mặt xuống khắp thân thể nam nhân, sau đó chuyển tới mấy cái rương đang được bày trên đất.
Bảo bối của ta, mấy cái rương vàng bạc châu báu lớn đến như vậy…
Lần này phát tài rồi!
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân họ Liệt tên Đan.” Thấy ánh mắt Khánh An chằm chằm dán lên mấy cái rương chính mình mang đến, Liệt Trung Lưu không khỏi buồn cười vì con khỉ nóng vội này.
Danh tiếng tham lam hám tài của Khánh An, khắp Đồng Quốc không ai không biết. Chẳng qua bởi vì hắn là đường huynh của Khánh Đỉnh, cho nên Khánh Đỉnh mới mắt nhắm mắt mở trước những hành vi tham ô nhận hối lộ của hắn thôi.
Khuyết điểm của người này, vừa vặn có thể lợi dụng được.
“Liệt Đan, ta thế nhưng không biết đến ngươi.” Mặc dù vớ được nhiều lợi ích, song, thân là tầng lớp quyền quý, vẫn phải ra vẻ kiêu căng, vì thế Khánh An dùng khẩu khí có chút lãnh đạm thờ ơ hỏi: ”Trễ như thế ngươi còn đến đây thăm viếng, có sự tình quan trọng gì a?”
Liệt Trung Lưu chỉ cười không nói, trước khom người đem vài cái rương bên cạnh mở ra.
Nhất thời, ngọc ngà châu báu trong rương được phơi bày, khiến cho con mắt Khánh An bị chói lòa đến mức hoa mày chóng mặt.
Hắn nhịn không được nuốt vào một ngụm nước miếng to, nói, “Ngươi và ta không có giao tình, bỗng nhiên đưa đến một phần đại lễ như vậy, thật sự là… Ân, tuy rằng ta quản lí thuế vụ Đồng Quốc, nhưng vô cùng thanh liêm chính trực, tuyệt không nhận hối lộ của thương nhân. Ngươi tặng lễ vật thế này, đích thực là…” Phải tiếp tục giả bộ đứng đắn thật quá khó khăn, cảm giác vui mừng khi tiền bạc châu báu tới tay, thiếu chút nữa làm hắn bật cười, vì thế vội hắn vàng nâng tách trà ấm bên tay, uống vào một ngụm hòng che giấu.
“Đại nhân yên tâm, đây không phải là hối lộ.” Liệt Trung Lưu đứng trong đại sảnh, chỉ vào những vàng bạc châu báu trong rương, bình tĩnh nói: ”Là tiểu nhân nghe nói trong nhà đại nhân đang có đại tang, cho nên mới đưa những thứ này tới để quý phủ dùng lo việc ma chay.”
Phụt!
Một ngụm trà vừa uống bị Khánh An mãnh liệt phun ra.
Sững sờ nhìn biểu tình vẫn bình ổn của đối phương một lát, hắn giận tím mặt, biến sắc nói: “Hỗn đản! Ngươi dám trêu đùa ta! Người đâu! Kéo tên điên này xuống đánh một trận cho ta! Tài vật hắn mang theo tất cả đều sung vào công quỹ!”
Liệt Trung Lưu nhẹ nhàng đẩy thị vệ đi tới ý đồ lôi kéo mình ra, thi lễ với Khánh An, không chút hoang mang nói: “Tuy rằng tiểu nhân không phải hạng quyền quý gì, nhưng cũng xem như thương gia có danh tiếng lớn ở Đông Phàm. Tiểu nhân không ngại đường xa ngàn dặm mang theo bảo vật đến đây, chẳng lẽ chỉ vì trêu đùa đại nhân một phen thôi sao?”
“Cái này…” Khánh An không khỏi có phần do dự.
Người nhàm chán trong thiên hạ rất nhiều, mà kẻ không sợ chết cũng cực kỳ không ít, nhưng vừa nhàm chán lại vừa không sợ chết, còn mang theo vô số vàng bạc châu báu bên người, hắn vẫn chưa thực sự gặp qua.
Chẳng lẽ bên trong có ẩn chứa huyền cơ?
Liệt Trung Lưu thấy đối phương do dự, biết sự tình đã thành công một nửa, liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói: ”Danh tiếng thanh liêm chính trực của đại nhân, tiểu nhân đã sớm nghe qua, lại thấy thế cục Đồng Quốc hiện tại hết sức bất ổn với ngài, không đành lòng nhìn người tốt rơi vào nguy hiểm, nên mới mạo muội đến đây nhắc nhở. Nếu đại nhân tin tưởng, xin hãy cho binh lính lui ra, nghe tiểu nhân phân tích rõ ngọn ngành, nhược bằng đại nhân không tin, vậy thì tiểu nhân cũng không cò cách nào khác, tùy ý ngài xử trí.”
Nói hết lời một phen, Liệt Trung Lưu lại nhẹ nhàng nhún vai một cái, bày ra một bộ dáng chẳng hề quan tâm.
Thấy người nọ thong dong như vậy, Khánh An lại càng hoài nghi, đồng thời lòng hiếu kỳ cũng bị gợi lên koong ít. Hắn phất tay bảo bọn thị vệ lui xuống, chỉ để lại quản gia đứng canh ngoài cửa, hừ lạnh nói: ”Kỳ thật bản quan cũng không tin mấy lời khua môi múa mép của ngươi, bất quá, dù sao ngươi cũng không trốn thoát được, tạm thời cứ nghe thử vài câu đi.”
“Đa tạ đại nhân.”
Liệt Trung Lưu lại nhẹ nhàng thi lễ, cử chỉ của hắn trời sinh đã khiến người ta có nhiều thiện cảm.
“Chuyện đã xảy ra ở Đồng Quốc gần đây, chắc hẳn đại nhân đã nghe nói tới, Đồng Quốc Đại vương hình như bị Tây Lôi Minh vương giết chết, ngay cả Vương thúc Khánh Chương và vương tử Khánh Ly cũng…”
“Đó là đại sự, bản quan đương nhiên rất rõ ràng.” Khánh An không khách khí mà cắt lời, cau mày nói: “Việc ngươi muốn nói chính là chuyện này… “
“ Thực sự là đại nhân rất rõ ràng sao?” Liệt Trung Lưu không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, mỉm cười nói tiếp: “Một khi đã như vậy, xin đại nhân trả lời tiểu nhân mấy vấn đề. Truy kích Minh vương, trừ bỏ Trang Bộc, còn có Vũ Khiêm, điểm này đại nhân có biết không?”
“Đương nhiên biết, ta còn tưởng rằng là cái đại sự cơ mật gì, hừ!”
“Như vậy, trong lúc truy đuổi ráo riết, Vũ Khiêm vẫn dành thời gian, viết một phần thông cáo, bảo tất cả con dân Đồng Quốc phải khai báo hành tung của người Tây Lôi, chuyện này, đại nhân có biết không?”
“Thông cáo này dán khắp trong thành Đồng Trạch, có ai còn không biết tới, rốt cuộc ngươi đang muốn nói cái gì?” Khánh An càng lúc càng không kiên nhẫn, hoàn toàn mất đi hứng thú, trưng ra sắc mặt khó coi hỏi: “Không phải là muốn thay người Tây Lôi cầu tình chứ? Nói cho ngươi biết, bản quan chỉ quan tâm tới thuế vụ, những chuyện khác không hề có hứng thú.”
Sắc mặt Liệt Trung Lưu bỗng nhiên trở nên thay đổi, lạnh lùng nói: “Đại nhân có còn tỉnh táo không? Đồng Quốc Đại vương và vương tử qua đời, chính là một âm mưu khủng khiếp. Hiện tại nếu vẫn không để tâm, đại nhân rất nhanh sẽ mất mạng! Người còn muốn hồ đồ tới lúc nào?”
Khánh An bị đối phương đanh thép gào lên, nhất thời bừng tỉnh.
“Ngươi… Lời này là có ý gì?”
“Là có ý nhắc nhở đại nhân.” Liệt Trung Lưu khôi phục phong thái điềm nhiên như thường, rành mạch từng chữ nói: ”Vũ Khiêm là cháu của Đại vương, hiện tại Đại vương, Vương thúc và cả Khánh Ly vương tử đều đã qua đời, hắn hiển nhiên có tư cách kế thừa vương vị. Ngay từ đầu, Vũ Khiêm đã có tâm tư với ngôi vị này rồi, cho nên trước là kết giao cùng Trang Bộc, sau là lãnh binh truy sát Minh vương, kế đó lại tuyên truyền thông cáo. Tất cả đều nền móng để hắn từng bước ngồi lên vương vị Đồng Quốc.”
“Điểm này, ngươi không nói ta cũng biết.” Khánh An thở dài một hơi, thái độ chung quy cũng không quá ác liệt, ”Nhưng bây giờ hắn là thân nhân duy nhất có cùng huyết thống với Đại vương, dựa theo tổ pháp, đi lên vương vị là chuyện không sớm thì muộn. Ta chỉ có thể phụng sự tân Đại vương một lần nữa.”
Ai nha, đổi thành một người lúc nào cũng ra vẻ đường hoàng như Vũ Khiêm lên làm Đại vương, chính mình muốn không kiêng nể gì mà tiếp tục tham ô như khi Khánh Đỉnh còn tại vị ngày xưa, vậy thì không dễ dàng rồi.
“Đại nhân nghĩ thật là đơn giản,” Liệt Trung Lưu cười lạnh, “Ngài cho rằng, một khi Vũ Khiêm ngồi lên vương vị, tay nắm quyền cao, ngài còn có thể toàn mạng sao?”
Khánh An bị lời hắn nói dọa sợ tới mức cả người lạnh run một cái, kinh ngạc nhìn đối phương, ”Ngươi nói cái gì mà không thể toàn mạng? Không thể nào, ta và Vũ Khiêm dù sao cũng là người cùng tộc, hơn nữa… hơn nữa ta cũng chưa từng đắc tội với hắn.”
“Đại nhân nhớ cẩn thận lại xem, có thật chưa từng đắc tội Vũ Khiêm không?” Liệt Trung Lưu quét mắt qua biểu tình bắt đầu lộ vẻ bất ổn của Khánh An, chậm rãi mở miệng, ”Năm đó, khi Vũ Liệt – phụ thân của Vũ Khiêm còn sống, đại nhân đã từng lỗ mãng, vũ nhục mẫu thân của Vũ Liệt, nói mẫu thân hắn xuất thân thấp kém khiến hắn tức đổ máu mắt, thậm muốn nhảy lên ẩu đả với đại nhận chưa?”
“Cái này… Cái này… Lúc ấy ta còn trẻ, không hiểu chuyện…”
Quả thật nữ nhân kia xuất thân ti tiện, chẳng qua may mắn được Đại vương lâm hạnh một đêm, hoài thoai nhi tử, mới miễn cưỡng trở thành một tiểu phi tần không ai thèm để ý tới. Người trong cung, hơn phân nửa đều xem thường một nhánh huyết mạch vương tộc của nàng ta, chứ có phải một mình hắn lên tiếng nhục mạ đâu.
“Lại nói, lúc ấy Vũ Khiêm vừa mới sinh ra, chuyện ta và phụ thân hắn đánh nhau, hắn làm sao nhớ rõ được?” Khánh An nói như tự an ủi chính mình.
Liệt Trung Lưu không để lộ bất cứ cảm xúc gì, chỉ ảm đạm cười, ”Tạm thời coi như Vũ Khiêm không nhớ rõ sự tình khi mới sinh ra. Vậy mấy năm trước, Vũ Khiêm dâng tấu lên Đại vương, buộc tội đại nhân tham ô công quỹ, yêu cầu Đại vương trừng phạt, xin hỏi được tính là loại chuyện gì?”
Khuôn mặt già nua của Khánh An đỏ bừng lên, hắn quát, “Toàn là nói xằng nói bậy, bản quan không tham ô. Vũ Khiêm chẳng qua nghe được mấy lời vu oan giá họa của đám tiểu nhân, ngày sau ta sẽ giải thích rõ ràng…”
“Bản lĩnh giải thích của đại nhân hẳn là rất tốt.” Liệt Trung Lưu nhẹ nhàng cắt đứt lời hắn, “Bằng không, năm đó, làm sao Đại vương lại dễ dàng huỷ bỏ cáo buộc của Vũ Khiêm đối với ngày, hơn nữa, nghe nói đại nhân còn mượn cơ hội này, cắn ngược lại Vũ Khiêm một miếng với tội danh vu khống. Vì thế cho nên, Đại vương đã hạ lệnh, phạt người kia bế quan một tháng để tự kiểm điểm sai lầm.”
Khánh An càng thêm xấu hổ, bất an cũng theo đó mà tăng lên. Hắn xoa xoa tay, giải thích, “Một tháng không được khỏi cửa, cũng không tính là trừng phạt ghê gớm gì. Chẳng qua là Đại vương hy vọng người trẻ tuổi thông qua chút thất bại để tôi luyện bản thân thôi. Ta cũng không có ác ý…”
“Nói vậy, đại nhân là thực lòng đối tốt với Vũ Khiêm, cho nên mới tìm thời cơ đánh vào điểm yếu để hắn được tôi luyện sao. Nghe nói khi Vũ Khiêm đem phần lớn gia sản đi bán lấy tiền để mua khôi giáp cho binh lính, đã xin đại nhân giúp đỡ. Lúc ấy, chẳng những ngài không đáp ứng mở quốc khố hỗ trợ, mà còn hung hăng đánh thuế số đồng thiếc Vũ Khiêm thu mua.”
“Chuyện này… chuyện này…” Sắc mặt Khánh An từ trắng chuyển sang đỏ, từ đỏ chuyển thành tím, cuối cùng biến thành xanh lét, mồ hôi trên trán túa ra những giọt to bằng hạt đậu, hắn nói, “Sự việc đánh thuế ấy, là quy định của quốc gia, không phải ta cố tình gây khó dễ…”
“Chuyện lúc trước chúng ta không đề cập tới cũng được, tiểu nhân không phải Vũ Khiêm.” Liệt Trung Lưu thống khoái mà phất tay, cắt đứt lời giải thích vô nghĩa của Khánh An, nghiêm mặt nói: “Chính là, khi hắn thành công truy kích và tiêu diệt Minh vương, vì Đại vương báo thù rửa hận, hừng hực khí thế chiến thắng trở về Đồng Trạch thì, kết cục của vương vị kia xem như đã định. Tiểu nhân chỉ xin đại nhân suy nghĩ một chút, nếu đại nhân là Vũ Khiêm, đại nhân sẽ làm một tân vương như thế nào, sẽ đối đãi ra sao với cái người thường xuyên tạo điều kiện cho mình tôi luyện lúc trước, hắc hắc…”
Khánh An bị tiếng cười lạnh của đối phương dọa cho kinh hãi.
Giật mình một cái, Khánh An đột ngột đứng lên, dưới tình huống luống cuống chân tay, cuối cùng hắn triệt để vứt bỏ bộ dáng kiêu ngạo, chắp tay bái lạy người nọ, lại lau mồ hôi vã ra trên trán, nói: ”Tiên sinh hiểu biết như vậy, đích thực là bậc kỳ tài, nhất định đã có kế sách đối phó, xin vui lòng chỉ giáo.” Nói đoạn, hắn tựa như cầu khẩn mà nhìn vào Liệt Trung Lưu.
“Hiện giờ, kế sách chỉ có một.”
“Mời nói!”
“Chính là dùng mọi phương pháp, kéo chân Vũ Khiêm lại.” “Kéo….kéo chân cái gì?” Khánh An há trợn mắt há miệng.
Liệt Trung Lưu thoáng nghĩ một chút, mới nhớ ra trong lúc bất cẩn, chính mình lại ngôn từ mới lạ của Minh vương.
Ai, không thể không thừa nhận, tuy rằng Minh vương nói chuyện có chút ngốc nghếch, từ ngữ cũng kỳ kỳ quái quái, nhưng lại phi thường sống động và cực kỳ chuẩn xác.
“Ý tứ chính là phá hỏng kế hoạch của Vũ Khiêm,” Liệt Trung Lưu giải thích, “Chỉ cần kế hoạch đuổi giết Minh vương thất bại, đại nhân liền có cơ hội dẫn dắt vương tộc Đồng Quốc công khai lên án, truy cứu tội danh dung túng địch nhân của hắn. Một khi như vậy, đừng nói tới chuyện đăng cơ, chỉ riêng việc rửa sạch tội trạng cũng đủ để hắn bận rộn rồi.”
Khánh An hiểu được, nhất thời sáng bừng con mắt, liên tục gật đầu, “Đúng! Đúng! Tuyệt không thể để cho Vũ Khiêm trở thành công thần, biện pháp của tiên sinh thật là tuyệt duyệt! Nhưng… nhưng… Ta chỉ cai quản quốc khố, lại không nắm giữ binh quyền, chân của tên tiểu súc sinh này nghe nói đã thò tới tận hải vực Đan Lâm, cho dù ta có mọc cánh cũng kéo không được bắp đùi của hắn, a không, là chân hắn!”
Liệt Trung Lưu một phen khai sáng, ”Đại nhân quá coi thường mình rồi. Quân đội muốn đánh, chẳng phải cần dựa vào lương bổng từ quốc khố mà đại nhân đang quản hay sao. Vũ Khiêm điều động quân đội là để báo thù cho Đại vương, nhưng thuế má Đồng Quốc có hạn, không thể tùy tiện đem ra lạm dụng, có phải không?”
Khánh An tức thì thông suốt, “Đúng đúng đúng! Không thể lạm dụng, tất cả sổ sách ghi chép lương bổng quân đội, ta nhất định tự mình xem xét, cân nhắc nhiều lần mới cấp… Không! Là có thể không cấp thì liền không cấp!”
Liệt Trung Lưu vừa lòng mà gật gật đầu, lại gợi ý thêm một chút, ”Đúng rồi, nghe nói đội thuyền ba cột buồm lợi hại nhất của Đồng Quốc, chính là do lệnh công tử quản lí?”
“Đúng vậy.”
“Tây Lôi Minh vương danh chấn thiên hạ, không phải chỉ cần điều động thuyền ba cột buồm là có thể dễ dàng tiêu diệt được, nói không chừng Vũ Khiêm vừa mới không chú ý một chút, Minh vương đã có thể trốn thoát rồi.”
“Được! được! Chạy trốn rất được!”
“Tốt nhất là đại nhân lập tức triệu hồi lệnh công tử về phủ.”
“Được, ta lập tức viết một phong thư, gọi hắn trở về. Chỉ cần nhi tử của ta vắng mặt, ai cũng không thể điều động được đội thuyền ba cột buồm.” Hiện tại Khánh An nhất định là học trò ngoan ngoãn nghe lời nhất trong thiên hạ.
Liệt Trung Lưu lại nói: ”Chữ nghĩa trên thư truyền tới truyền lui trên đường chỉ e sẽ bại lộ, cũng rất nguy hiểm đối với đại nhân. Không bằng thế này đi, đại nhân vờ như đột nhiên lâm bệnh nặng, phái người gọi lệnh công tử trở về.”
Khánh An thân phận tôn quý, nhưng vẫn chỉ có thể làm quan cai quản quốc khố nhàn rỗi, nguyên nhân chính là hắn không có đầu óc. Điểm này Khánh Đỉnh rất rõ ràng, cho nên không bổ nhiệm hắn vào những vị trí mấu chốt.
Thấy Liệt Trung Lưu ‘vì an nguy của mình mà suy nghĩ’ như thế, Khánh An cảm động đến rơi nước mắt, “Tiên sinh thật sự là lo nghĩ chu toàn! Khánh An ta nếu có thể qua được kiếp nạn này, nhất định sẽ đáp đền xứng đáng!”
“Đại nhân nghĩ sai rồi. Việc hôm nay, tuy là kiếp nạn, nhưng cũng không phải chỉ là kiếp nạn.”
“A?”
“Nói không chừng, là bước ngoặt xoay đi lên cực phú cực quý của ngài ấy chứ.” Liệt Trung Lưu hơi hơi khom người về phía trước, ghé tai thấp giọng thì thầm: ”Đại nhân ngẫm lại xem, nếu Vũ Khiêm không thể đăng cơ, vậy thì ai có thể trở thành Đại vương kế nhiệm của Đồng quốc đây? Đại nhân, ngài cũng mang trong mình huyết thống hoàng gia đi.”
Đăng cơ!
Máu nóng trong đầu Khánh An mãnh liệt dồn lên, trong đáy mắt hiển lộ một tia không dám tin tưởng.
Ngay sau đó hắn bị ham muốn quyền lực cháy bỏng bao trùm.
Đúng rồi!
Tuy Khánh An hắn chỉ là họ hàng xa, nhưng nói như thế nào cũng vẫn là huyết thống của vương tộc, dựa vào cái gì mà lại không thể ấp ôm vọng tưởng chứ.
Huống chi phụ mẫu mình đều có thân phận tôn quý, so với Vũ Khiêm có tổ mẫu ti tiện thấp hèn kia, kiểu gì cũng tốt hơn mấy lần đi.
Dược đã hạ xong một cách trọn vẹn, Liệt Trung Lưu không nấn ná nữa, chắp tay nói: “Tương lai của Đồng Quốc, liền dựa vào đại nhân. Cáo từ.”
Nhẹ nhàng ung dung rời phủ, hắn bước trên con đường yên tĩnh phủ đầy hôn ám của màn đêm.
Rất nhanh sau đó, từ phủ đệ của Khánh An truyền đến một trận xôn xao, những tiếng la hét chói tai của nữ nhân tựa hồ xé toạc không gian tixch mịch, ”Người đâu, mau tới đây! Đại nhân té xỉu!”
“Máu! Đại nhân hộc máu!”
“Mau! Mau! Mau gọi công tử trở về! Đại nhân lâm bệnh đột xuất! Sự tình không hay rồi!”
Tiếng bước chân như phá nát ánh trăng.
Một thị vệ gác cổng cưỡi ngựa lao ra khỏi phủ, điên cuồng từ phía sau chạy lướt qua Liệt Trung Lưu, cuốn theo ống tay áo của hắn bay lên phần phật.
Nhìn người cưỡi ngựa đang ngày một đi xa, trên môi Liệt Trung Lưu xuất ra một mạt cười đầy thi vị, nhưng chỉ trong nháy mắt lại bỗng ảm đạm dần.
Mặc dù Khánh An dễ đùa, thế nhưng với chút bản lĩnh này của hắn, chắc chắn không đủ để thay đổi cục diện, chỉ có thể vì Minh vương kéo dài một chút thời gian thôi.
Thử thách thực sự, cuối cùng vẫn phải để Minh vương tự mình đối mặt.
Liệt Đan, Liệt Đan…
Liệt Trung Lưu ngửa mặt lên trời thở dài.
Lộc Đan à, ta nhịn không được liền dùng đến tên của ngươi.
Cái bộ óc lúc nào cũng làm người khác đoán không ra của ngươi, mãi mãi chất chứa vô số diệu kế chẳng khi nào dùng hết được.
Ta thực không khỏi suy đoán, nếu hôm nay người đứng ở chỗ này là ngươi, rốt cuộc ngươi sẽ làm như thế nào.
Ánh trăng thanh lãnh, để ta một lần rồi lại một lần vô pháp khống chế được mà nhớ tới, thân ảnh lãnh liệt cao ngạo mà mãi mãi cô đơn tịch mịch của ngươi.
–
/Khủng Long/ ủa chớ cha Liệt Trung Lưu iu ông Lộc Đan sao? Quải
“Minh vương!”
“Thiếu chủ đã trở lại!”
“Hai người đi đâu vậy?”
“Nhiễm Thanh, ngươi tự tiện mang thiếu chủ đi làm cái quỷ gì, hại chúng ta lo lắng mất một hồi.”
Lỗ tai bị hành hạ chịu không nổi, Phượng Minh giơ cao hai tay lên, dùng sức vung xua mấy cái, ý bảo mọi người im lặng, sau đó tươi cười, ôn tồn giải thích: ”Ta đi theo Nhiễm Thanh để bắt thú rừng về làm vài món ăn dân dã, đêm nay cải thiện chút thực phẩm cho mọi người. Các ngươi tìm ta có việc gì a?”
“Bất chợt phát hiện không thấy bóng dáng Minh Vương đâu, mọi người cơ hồ đều lo lắng. May mắn chỉ mới tìm kiếm một lúc thì Minh Vương đã tự quay về, bằng không hẳn là phải triệu tập hết nhân thủ lục soát toàn bộ đảo này mất.”
Phượng Minh lấy làm kinh ngạc.
Thời điểm chuẩn bị chiến tranh căng thẳng, cư nhiên lại vì một mình mình mà điều động binh lực như vậy, Phương Minh tự nhiên vô cùng áy náy.
Sau khi vội vàng nói lời xin lỗi thành khẩn với mọi người, hắn liền bảo bọn họ nhanh chóng thông báo đi các nơi, không cần tiếp tục kiếm tìm hắn nữa.
Thân là chủ soái ấy vậy mà còn làm ra loại hành động giống như bốc hơi này, thật là mất mặt.
Thu Lam nghe được tin tức, vội vã chạy tới, chen vào giữa đám người, kéo Phượng Minh trở về tiểu lâu, vừa đi vừa nhẹ nhàng oán giận, ”Minh vương a, nô tỳ không biết nói gì cho phải đây, người thật là quá ham chơi rồi. Một hòn đảo nhỏ như vậy mà người cũng có thể chạy đến mất tăm mất tích. Chiến thuyền của Đồng Quốc không phải đang thả neo ở gần đây sao, nếu bọn hắn phái người lẻn lên đảo bắt Minh Vương đi thì sẽ như thế nào?”
Phượng Minh bị ngữ khí giống như quở trách hài tử của nàng làm cho dở khóc dở cười, đành phải ngoan ngoãn để nàng kéo về tiểu lâu, còn cười khổ giải thích: “Không phải ta đi chơi, mà là đi làm chính sự, vừa vặn gặp được Nhiễm Thanh… Thôi được rồi, lần này là ta không đúng, về sau trước khi ra ngoài nhất thiết sẽ báo với các ngươi một tiếng.”
Thu Lam nhận được bảo đảm của Phượng Minh, mới giãn giãn đôi mày thanh tú, ôn nhu hỏi: ”Minh vương đói bụng chưa?”
Phượng Minh ở trong rừng lăn qua lăn lại lâu như vậy, tay chân đã sớm bủn rủn vì mệt mỏi, nghe Thu Lam nói có cơm ăn, tức khắc cảm thấy cái bụng ụng ục kêu vang, lập tức liều mạng gật đầu.
Hắn thế này thật sự là cực kỳ đáng yêu.
Thu Lam nhịn không được lộ vẻ mặt tươi cười, “Minh vương, mời ngồi, cơm chiều đã làm xong rồi, để nô tỳ đi bưng lên.”
Nói đoạn, nàng nhanh chóng xoay người đi xuống lầu mang đồ ăn lên.
Có Thu Lam chiếu cố cái dạ dày, đây thật sự là một chuyện phi thường hạnh phúc.
Phượng Minh bật ra một cảm khái đầy vui vẻ.
Vừa mới ngồi xuống, đang toàn tâm toàn ý chờ Thu Lam mang bữa tối lên, hắn lại thấy Nhiễm Hổ thình lình như lốc xoáy mà xông tới, ”Thiếu chủ đang ở đâu?”
Phượng Minh hoảng sợ, cái mông ngồi còn chưa nóng theo phản xạ bất chợt nhảy dựng lên, vẻ mặt khẩn trương mà trợn mắt nhìn Nhiễm Hổ, ”Ta đây! Nương ơi, có quân tình gì khẩn cấp nữa rồi sao! Không phải thuyền ba cột buồm của Đồng Quốc đã đến chứ! Chẳng phải nói chúng ta có thời gian khoảng ba ngày à?”
***
Lộc cộc lộc cộc!
Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần, phá tan tự tĩnh lặng của núi cao rừng rậm.
Thân ảnh cao lớn của Dung Điềm như hòa vào làm một với tuấn mã, không khác gì mũi tên vọt khỏi dây cung mà xuyên thẳng qua mảnh rừng Thông, xông tới cứ điểm bí mật đã được bố trí chi viện từ trước – một căn nhà dân dã ở nơi khuất mắt ngay trên sườn núi. Rốt cuộc, hắn cũng kìm chặt dây cương.
Chính là, người còn chưa xuống khỏi lưng ngựa, con tuấn mã dưới thân đã hí vang một tiếng vô cùng đau đớn, khụy hai chân trước, nghiêng người ngã xuống sườn núi mọc đầy cỏ xanh, miệng sùi bọt mép.
Từ Tây Cầm xuyên qua biên giới đi vào Đồng Trạch, suốt một đường gấp rút chạy với tốc độ cực nhanh như chẳng còn muốn sống, con tuấn mã Thất cao đại thần (*) này sau khi hoàn thành sư mệnh, rốt cuộc không cách nào chống đỡ thêm được nữa.
(*) Thất cao đại thần: một giống ngựa chiến quý hiếm, trở nặng, chạy nhanh
Dung Điềm thiếu chút nữa đã ngã theo, hai chân chống trên yên ngựa, miễng cưỡng dùng sức nhảy vọt lên không, lăn một vòng trên cỏ mới đứng dậy được.
Lồng ngực vẫn kịch liệt phập phồng, hắn thở dốc từng ngụm, lá phổi giống như bị đốt thủng thành vô số lỗ nhỏ mà nóng ra và khó chịu.
Càng dày vò người ta chính là, cảm giác lo lắng suốt ruột trong lòng.
Nhận được tin Phượng Minh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Dung Điềm không đếm xỉa Quan Long và Vân Trạch, lập tức gác lại mọi chuyện ở Tây Cầm, cấp tốc chạy về Đồng Trạch.
Hắn biết rõ mình sẽ mất đi cái gì.
Bỏ ra bao tâm sức cùng mưu tính, thế cục Tây Cầm đã đúng như những gì hắn dự liệu, ở thời khắc mấu chốt vô cùng căng thẳng, chỉ cần bỏ ra một cái giá cực nhỏ là cơ hội đoạt lại vương vị phi thường hoàn hảo liền ở ngay trước mặt rồi. Nếu Đại vương hắn đây không thể ở lại chủ trì đại cục, vậy thì thắng lợi đã nắm trong tay phân nửa liền bị hủy hoại sạch trơn.
Thế nhưng, nếu mất đi Phượng Minh, thắng lợi này còn có ý nghĩa gì đâu.
“Đại vương.” Nam nhân trong căn nhà vô cùng cảnh giác, thấy rõ người tới là ai, mới nhanh chóng đi ra mở cửa.
“Thay ngựa!”
”Dạ!”
Nam nhân nọ được huấn luyện nghiêm chỉnh, động tác lưu loát gọn gang, dắt một con khoái mã Lương Câu (*) đang nghỉ ngơi dưỡng sức từ phía sau căn nhà tới, giao dây cương vào tay Dung Điềm.
(*) khoái mã Lương Câu: một giống ngựa dùng để tốc hành thôi. Kỳ thực có hình ảnh, nhưng mà bạn thấy con ngựa nào nó cũng như nhau hết à:v cho nên hoy nha
Thời kỳ chiến sự nổ ra, thông tin tình báo có được truyền đi nhanh chóng là tinh chuẩn hay không, sẽ có ảnh hưởng cực kỳ to lớn đối với việc thay đổi vận mệnh của một quốc gia.
Vì để tin tức thăm dò được có khả truyền đi nhanh nhất, từ khi bắt đầu tiếp nhận bổ nhiệm của Dung Điềm, Miên Nhai đã bố trí một mạng lưới tình báo khổng lồ, hao phí rất nhiều thời gian và sức lực, đích thân đến tận nơi xem xét khu vực biên cảnh của các quốc gia, tại những lộ tuyến giao thông hiểm yếu, chọn nơi hẻo lánh làm cứ điểm chi viện bí mật.
Thân gánh trọng trách truyền tin khẩn cấp, những mật thám bôn ba đường xá xa xôi, chỉ cần tới bất kỳ cứ điểm chi viện nào là đều có thể được trợ giúp toàn bộ, từ lương thực, nước uống cho tới thuốc trị thương, đương nhiên quan trọng nhất chính là – ngựa mới dạt dào sinh lực.
Vào thời điểm mấu chốt, mạng lưới được bố trí chu đáo này phát huy tác dụng trọng yếu không gì sánh được.
Dung Điềm tiếp nhận nước uống thuộc hạ đưa lên, ngửa đầu một hơi cạn sạch, sau đó lại trầm giọng hỏi: “Có tin tức mới gì mới từ Minh Vương không?”
Ngoại trừ chi viện, cứ điểm tiếp ứng cũng là đầu mối truyền đạt thông tin mới nhất.
Nam nhân nọ nghe hắn hỏi thì lập tức đáp lời: ”Hai canh giờ trước có huynh đệ lại đây thay ngựa, nói rằng dưới sự truy kích của đại quân Đồng quốc, Minh vương bắt buộc phải dẫn đội thuyền rời bến men theo dòng Ô Mạn trốn ra ngoài biển. Người kia hẳn là chạy tới Tây Cầm truyền tin, có lẽ trên đường đã bỏ lỡ Đại Vương. Còn một tin tức khác cũng vừa truyền tới, Đồng Quốc đang không ngừng khẩn cấp triệu tập chiến thuyền về eo biển Mạc Đông Hải, mục đích cụ thể vẫn chưa điều tra được.”
Dung Điềm nhíu đôi mày rậm, “Căn cứ vào nhân thủ và đội thuyền bên người Phượng Minh hiện tại, nếu giao tranh trên mặt nước lại gặp phải thế gọng kìm tạo bởi hai đội thuyền chiến được huấn luyện bài bản, hẳn đã vô pháp chống đỡ rồi, vì cớ gì Đồng Quốc lại huy động thêm nhiều nhân lực như vậy? Trừ khi bọn họ đang chiếm giữ vị trí có địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, buộc Đồng Quốc phải triệu tập chiến thuyền quy mô lớn để dùng sức mà công phá.”
Suy nghĩ một chút, thân thể cường hãn bỗng nhiên chấn động, hắn kinh hãi nói: “Không ổn! Nhất định Phượng Minh đã bị bao vây! Nếu không cần gì phải liều chết phòng thủ như vậy.” Chuyển dời ánh mắt lên người thuộc hạ, Dung Điềm trầm giọng hỏi: “Ngươi khẳng định chiến thuyền của Đồng Quốc là nhắm vào eo biển Mạc Đông Hải mà quy tụ?”
Nam nhân gật đầu khẳng định, “Tin tức huynh đệ nọ truyền tới đích thực là như vậy, thuộc hạ chắc chắn không nhớ lầm.”
Trong đầu hiện lên bản đồ eo biển Mạc Đông Hải, nhanh như tia chớp, Dung Điềm chắc nịch từng tiếng mà phun ra ba chữ vàng ngọc: “Đảo Kinh Chuẩn.”
Chỉ có cái nơi địa thế đặc biệt ấy, mới có khả năng tạo thành thế cục hiện nay.
Đây gần như là đáp án duy nhất!
Nếu thực sự như vậy, nhân mã đang theo mệnh lệnh bí mật chạy tới Đồng Trạch hội họp với mình sẽ không dùng được, cái Phượng Minh cần, là một đội thủy binh có sức chiến đấu cường đại.
Dung Điềm ngẩng đầu, xa xăm nhìn về phía Đông Nam, đó là phương hướng của hải vực Đan Lâm.
Ánh mắt đột nhiên trở nên như sắc bén như đao.
Xem ra, hắn phải trì hoãn việc gặp mặt Phượng Minh, trước hết đi tìm Hạ Địch - vương tử Đan Lâm nức tiếng gần xa nơi biển cả đã.
***
Trong thành Đồng Trạch.
Ăn xong bữa cơm chiều, Khánh An - chưởng quản quốc khố Đồng Quốc, đang một tay nâng chén rượu, một tay ôm ái thiếp mới nạp về, thưởng thức ca múa trong sân lớn phủ đệ nhà mình.
Ngay giữa lúc vui vẻ sung sướng, quản gia nội phù đột nhiên đi tới, ghé sát vào tai hắn, thấp giọng nói nhỏ một câu.
“Thương nhân Đông Phàm nào?” Khánh An rất không kiên nhẫn nhíu mày, ”Thời gian này cầu kiến ta làm cái gì? Đi đi, đuổi hắn đi đi.”
Khánh An chẳng những là công thần trấn quốc, mà còn có thân phận vương tộc cùng huyết thống tôn quý. Bình thường ngay cả đám quan lại nhỏ bé cũng không dám mạo muội đến thăm hỏi, hiện tại lại bị một tiểu thương không chút danh tiếng quấy rầy, đương nhiên hắn rất là mất hứng.
Song, quản gia lại có phần do dự, “Nhưng là…”
“Nhưng nhị cái gì?”
“Đại nhân, đây là danh mục lễ vật thương nhân nọ đưa lên.” Quản gia trình lên một tờ danh sách, cẩn trọng quan sát sắc mặt Khánh An, nhỏ giọng nói: “Người tới tuy rằng chỉ là thương nhân, bất quá dáng vẻ cùng phong độ thực bất phàm…”
Dáng vẻ và phong độ bất phàm có cái tác dụng cái rắm gì.
Cái thật sự bất phàm chính là danh sách lễ vật này!
Khánh An ngưng thần nhìn vào một chuỗi danh sách thật dài được ghi trên giấy, đôi mày đang nhíu chặt nhất thời vì kinh ngạc mà bình ổn lại, sắc mặt phủ lên một tầng vui mừng khó lòng che giấu được, ”Người đâu?”
“Đang chờ ngoài cửa…”
“Ngươi thực hồ đồ! Người ta là lão Đại từ Đông Phàm xa xôi chạy tới, sao có thể để chờ ngoài cửa được, mau mau, mau mời vào đi!” Khánh An đẩy tiểu thiếp trong ngực ra, đứng dậy, nói, ”Mời hắn vào nhã thất ngồi, dâng trà thượng hạng lên, người đâu, mau thay quần áo cho ta.”
Hoàng kim, phỉ thúy, trân châu, gấm vóc… Thương nhân này, không không, là con cá béo mập tới từ Đông Phàm này, nhất định phải chu đáo tiếp đón một phen mới được.
Chỉ chốc lát sau, ‘con cá béo mập’ đã được quản gia nhiệt tình mời vào phòng khách.
“Xin ra mắt đại nhân.”
Khánh An ổn định thân thể mập mạp của mình trên ghế, từ cao nhìn xuống vị khách nhân kia.
A, con cá béo mập này bộ dạng thật không tồi, hình thể thon dài, cử chỉ trầm ổn, toàn thân không có một chút khí chất con buôn nào, đúng là phi thường hiếm thấy.
Quản gia nói không có sai, đích thực là một – con cá lớn có dáng vẻ cùng phong độ bất phàm.
“Ân, ngươi chính là thương nhân từ Đông Phàm tới sao? Xin hỏi quý tính đại danh?” Tầm mắt Khánh An dò xét từ trên mặt xuống khắp thân thể nam nhân, sau đó chuyển tới mấy cái rương đang được bày trên đất.
Bảo bối của ta, mấy cái rương vàng bạc châu báu lớn đến như vậy…
Lần này phát tài rồi!
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân họ Liệt tên Đan.” Thấy ánh mắt Khánh An chằm chằm dán lên mấy cái rương chính mình mang đến, Liệt Trung Lưu không khỏi buồn cười vì con khỉ nóng vội này.
Danh tiếng tham lam hám tài của Khánh An, khắp Đồng Quốc không ai không biết. Chẳng qua bởi vì hắn là đường huynh của Khánh Đỉnh, cho nên Khánh Đỉnh mới mắt nhắm mắt mở trước những hành vi tham ô nhận hối lộ của hắn thôi.
Khuyết điểm của người này, vừa vặn có thể lợi dụng được.
“Liệt Đan, ta thế nhưng không biết đến ngươi.” Mặc dù vớ được nhiều lợi ích, song, thân là tầng lớp quyền quý, vẫn phải ra vẻ kiêu căng, vì thế Khánh An dùng khẩu khí có chút lãnh đạm thờ ơ hỏi: ”Trễ như thế ngươi còn đến đây thăm viếng, có sự tình quan trọng gì a?”
Liệt Trung Lưu chỉ cười không nói, trước khom người đem vài cái rương bên cạnh mở ra.
Nhất thời, ngọc ngà châu báu trong rương được phơi bày, khiến cho con mắt Khánh An bị chói lòa đến mức hoa mày chóng mặt.
Hắn nhịn không được nuốt vào một ngụm nước miếng to, nói, “Ngươi và ta không có giao tình, bỗng nhiên đưa đến một phần đại lễ như vậy, thật sự là… Ân, tuy rằng ta quản lí thuế vụ Đồng Quốc, nhưng vô cùng thanh liêm chính trực, tuyệt không nhận hối lộ của thương nhân. Ngươi tặng lễ vật thế này, đích thực là…” Phải tiếp tục giả bộ đứng đắn thật quá khó khăn, cảm giác vui mừng khi tiền bạc châu báu tới tay, thiếu chút nữa làm hắn bật cười, vì thế vội hắn vàng nâng tách trà ấm bên tay, uống vào một ngụm hòng che giấu.
“Đại nhân yên tâm, đây không phải là hối lộ.” Liệt Trung Lưu đứng trong đại sảnh, chỉ vào những vàng bạc châu báu trong rương, bình tĩnh nói: ”Là tiểu nhân nghe nói trong nhà đại nhân đang có đại tang, cho nên mới đưa những thứ này tới để quý phủ dùng lo việc ma chay.”
Phụt!
Một ngụm trà vừa uống bị Khánh An mãnh liệt phun ra.
Sững sờ nhìn biểu tình vẫn bình ổn của đối phương một lát, hắn giận tím mặt, biến sắc nói: “Hỗn đản! Ngươi dám trêu đùa ta! Người đâu! Kéo tên điên này xuống đánh một trận cho ta! Tài vật hắn mang theo tất cả đều sung vào công quỹ!”
Liệt Trung Lưu nhẹ nhàng đẩy thị vệ đi tới ý đồ lôi kéo mình ra, thi lễ với Khánh An, không chút hoang mang nói: “Tuy rằng tiểu nhân không phải hạng quyền quý gì, nhưng cũng xem như thương gia có danh tiếng lớn ở Đông Phàm. Tiểu nhân không ngại đường xa ngàn dặm mang theo bảo vật đến đây, chẳng lẽ chỉ vì trêu đùa đại nhân một phen thôi sao?”
“Cái này…” Khánh An không khỏi có phần do dự.
Người nhàm chán trong thiên hạ rất nhiều, mà kẻ không sợ chết cũng cực kỳ không ít, nhưng vừa nhàm chán lại vừa không sợ chết, còn mang theo vô số vàng bạc châu báu bên người, hắn vẫn chưa thực sự gặp qua.
Chẳng lẽ bên trong có ẩn chứa huyền cơ?
Liệt Trung Lưu thấy đối phương do dự, biết sự tình đã thành công một nửa, liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói: ”Danh tiếng thanh liêm chính trực của đại nhân, tiểu nhân đã sớm nghe qua, lại thấy thế cục Đồng Quốc hiện tại hết sức bất ổn với ngài, không đành lòng nhìn người tốt rơi vào nguy hiểm, nên mới mạo muội đến đây nhắc nhở. Nếu đại nhân tin tưởng, xin hãy cho binh lính lui ra, nghe tiểu nhân phân tích rõ ngọn ngành, nhược bằng đại nhân không tin, vậy thì tiểu nhân cũng không cò cách nào khác, tùy ý ngài xử trí.”
Nói hết lời một phen, Liệt Trung Lưu lại nhẹ nhàng nhún vai một cái, bày ra một bộ dáng chẳng hề quan tâm.
Thấy người nọ thong dong như vậy, Khánh An lại càng hoài nghi, đồng thời lòng hiếu kỳ cũng bị gợi lên koong ít. Hắn phất tay bảo bọn thị vệ lui xuống, chỉ để lại quản gia đứng canh ngoài cửa, hừ lạnh nói: ”Kỳ thật bản quan cũng không tin mấy lời khua môi múa mép của ngươi, bất quá, dù sao ngươi cũng không trốn thoát được, tạm thời cứ nghe thử vài câu đi.”
“Đa tạ đại nhân.”
Liệt Trung Lưu lại nhẹ nhàng thi lễ, cử chỉ của hắn trời sinh đã khiến người ta có nhiều thiện cảm.
“Chuyện đã xảy ra ở Đồng Quốc gần đây, chắc hẳn đại nhân đã nghe nói tới, Đồng Quốc Đại vương hình như bị Tây Lôi Minh vương giết chết, ngay cả Vương thúc Khánh Chương và vương tử Khánh Ly cũng…”
“Đó là đại sự, bản quan đương nhiên rất rõ ràng.” Khánh An không khách khí mà cắt lời, cau mày nói: “Việc ngươi muốn nói chính là chuyện này… “
“ Thực sự là đại nhân rất rõ ràng sao?” Liệt Trung Lưu không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, mỉm cười nói tiếp: “Một khi đã như vậy, xin đại nhân trả lời tiểu nhân mấy vấn đề. Truy kích Minh vương, trừ bỏ Trang Bộc, còn có Vũ Khiêm, điểm này đại nhân có biết không?”
“Đương nhiên biết, ta còn tưởng rằng là cái đại sự cơ mật gì, hừ!”
“Như vậy, trong lúc truy đuổi ráo riết, Vũ Khiêm vẫn dành thời gian, viết một phần thông cáo, bảo tất cả con dân Đồng Quốc phải khai báo hành tung của người Tây Lôi, chuyện này, đại nhân có biết không?”
“Thông cáo này dán khắp trong thành Đồng Trạch, có ai còn không biết tới, rốt cuộc ngươi đang muốn nói cái gì?” Khánh An càng lúc càng không kiên nhẫn, hoàn toàn mất đi hứng thú, trưng ra sắc mặt khó coi hỏi: “Không phải là muốn thay người Tây Lôi cầu tình chứ? Nói cho ngươi biết, bản quan chỉ quan tâm tới thuế vụ, những chuyện khác không hề có hứng thú.”
Sắc mặt Liệt Trung Lưu bỗng nhiên trở nên thay đổi, lạnh lùng nói: “Đại nhân có còn tỉnh táo không? Đồng Quốc Đại vương và vương tử qua đời, chính là một âm mưu khủng khiếp. Hiện tại nếu vẫn không để tâm, đại nhân rất nhanh sẽ mất mạng! Người còn muốn hồ đồ tới lúc nào?”
Khánh An bị đối phương đanh thép gào lên, nhất thời bừng tỉnh.
“Ngươi… Lời này là có ý gì?”
“Là có ý nhắc nhở đại nhân.” Liệt Trung Lưu khôi phục phong thái điềm nhiên như thường, rành mạch từng chữ nói: ”Vũ Khiêm là cháu của Đại vương, hiện tại Đại vương, Vương thúc và cả Khánh Ly vương tử đều đã qua đời, hắn hiển nhiên có tư cách kế thừa vương vị. Ngay từ đầu, Vũ Khiêm đã có tâm tư với ngôi vị này rồi, cho nên trước là kết giao cùng Trang Bộc, sau là lãnh binh truy sát Minh vương, kế đó lại tuyên truyền thông cáo. Tất cả đều nền móng để hắn từng bước ngồi lên vương vị Đồng Quốc.”
“Điểm này, ngươi không nói ta cũng biết.” Khánh An thở dài một hơi, thái độ chung quy cũng không quá ác liệt, ”Nhưng bây giờ hắn là thân nhân duy nhất có cùng huyết thống với Đại vương, dựa theo tổ pháp, đi lên vương vị là chuyện không sớm thì muộn. Ta chỉ có thể phụng sự tân Đại vương một lần nữa.”
Ai nha, đổi thành một người lúc nào cũng ra vẻ đường hoàng như Vũ Khiêm lên làm Đại vương, chính mình muốn không kiêng nể gì mà tiếp tục tham ô như khi Khánh Đỉnh còn tại vị ngày xưa, vậy thì không dễ dàng rồi.
“Đại nhân nghĩ thật là đơn giản,” Liệt Trung Lưu cười lạnh, “Ngài cho rằng, một khi Vũ Khiêm ngồi lên vương vị, tay nắm quyền cao, ngài còn có thể toàn mạng sao?”
Khánh An bị lời hắn nói dọa sợ tới mức cả người lạnh run một cái, kinh ngạc nhìn đối phương, ”Ngươi nói cái gì mà không thể toàn mạng? Không thể nào, ta và Vũ Khiêm dù sao cũng là người cùng tộc, hơn nữa… hơn nữa ta cũng chưa từng đắc tội với hắn.”
“Đại nhân nhớ cẩn thận lại xem, có thật chưa từng đắc tội Vũ Khiêm không?” Liệt Trung Lưu quét mắt qua biểu tình bắt đầu lộ vẻ bất ổn của Khánh An, chậm rãi mở miệng, ”Năm đó, khi Vũ Liệt – phụ thân của Vũ Khiêm còn sống, đại nhân đã từng lỗ mãng, vũ nhục mẫu thân của Vũ Liệt, nói mẫu thân hắn xuất thân thấp kém khiến hắn tức đổ máu mắt, thậm muốn nhảy lên ẩu đả với đại nhận chưa?”
“Cái này… Cái này… Lúc ấy ta còn trẻ, không hiểu chuyện…”
Quả thật nữ nhân kia xuất thân ti tiện, chẳng qua may mắn được Đại vương lâm hạnh một đêm, hoài thoai nhi tử, mới miễn cưỡng trở thành một tiểu phi tần không ai thèm để ý tới. Người trong cung, hơn phân nửa đều xem thường một nhánh huyết mạch vương tộc của nàng ta, chứ có phải một mình hắn lên tiếng nhục mạ đâu.
“Lại nói, lúc ấy Vũ Khiêm vừa mới sinh ra, chuyện ta và phụ thân hắn đánh nhau, hắn làm sao nhớ rõ được?” Khánh An nói như tự an ủi chính mình.
Liệt Trung Lưu không để lộ bất cứ cảm xúc gì, chỉ ảm đạm cười, ”Tạm thời coi như Vũ Khiêm không nhớ rõ sự tình khi mới sinh ra. Vậy mấy năm trước, Vũ Khiêm dâng tấu lên Đại vương, buộc tội đại nhân tham ô công quỹ, yêu cầu Đại vương trừng phạt, xin hỏi được tính là loại chuyện gì?”
Khuôn mặt già nua của Khánh An đỏ bừng lên, hắn quát, “Toàn là nói xằng nói bậy, bản quan không tham ô. Vũ Khiêm chẳng qua nghe được mấy lời vu oan giá họa của đám tiểu nhân, ngày sau ta sẽ giải thích rõ ràng…”
“Bản lĩnh giải thích của đại nhân hẳn là rất tốt.” Liệt Trung Lưu nhẹ nhàng cắt đứt lời hắn, “Bằng không, năm đó, làm sao Đại vương lại dễ dàng huỷ bỏ cáo buộc của Vũ Khiêm đối với ngày, hơn nữa, nghe nói đại nhân còn mượn cơ hội này, cắn ngược lại Vũ Khiêm một miếng với tội danh vu khống. Vì thế cho nên, Đại vương đã hạ lệnh, phạt người kia bế quan một tháng để tự kiểm điểm sai lầm.”
Khánh An càng thêm xấu hổ, bất an cũng theo đó mà tăng lên. Hắn xoa xoa tay, giải thích, “Một tháng không được khỏi cửa, cũng không tính là trừng phạt ghê gớm gì. Chẳng qua là Đại vương hy vọng người trẻ tuổi thông qua chút thất bại để tôi luyện bản thân thôi. Ta cũng không có ác ý…”
“Nói vậy, đại nhân là thực lòng đối tốt với Vũ Khiêm, cho nên mới tìm thời cơ đánh vào điểm yếu để hắn được tôi luyện sao. Nghe nói khi Vũ Khiêm đem phần lớn gia sản đi bán lấy tiền để mua khôi giáp cho binh lính, đã xin đại nhân giúp đỡ. Lúc ấy, chẳng những ngài không đáp ứng mở quốc khố hỗ trợ, mà còn hung hăng đánh thuế số đồng thiếc Vũ Khiêm thu mua.”
“Chuyện này… chuyện này…” Sắc mặt Khánh An từ trắng chuyển sang đỏ, từ đỏ chuyển thành tím, cuối cùng biến thành xanh lét, mồ hôi trên trán túa ra những giọt to bằng hạt đậu, hắn nói, “Sự việc đánh thuế ấy, là quy định của quốc gia, không phải ta cố tình gây khó dễ…”
“Chuyện lúc trước chúng ta không đề cập tới cũng được, tiểu nhân không phải Vũ Khiêm.” Liệt Trung Lưu thống khoái mà phất tay, cắt đứt lời giải thích vô nghĩa của Khánh An, nghiêm mặt nói: “Chính là, khi hắn thành công truy kích và tiêu diệt Minh vương, vì Đại vương báo thù rửa hận, hừng hực khí thế chiến thắng trở về Đồng Trạch thì, kết cục của vương vị kia xem như đã định. Tiểu nhân chỉ xin đại nhân suy nghĩ một chút, nếu đại nhân là Vũ Khiêm, đại nhân sẽ làm một tân vương như thế nào, sẽ đối đãi ra sao với cái người thường xuyên tạo điều kiện cho mình tôi luyện lúc trước, hắc hắc…”
Khánh An bị tiếng cười lạnh của đối phương dọa cho kinh hãi.
Giật mình một cái, Khánh An đột ngột đứng lên, dưới tình huống luống cuống chân tay, cuối cùng hắn triệt để vứt bỏ bộ dáng kiêu ngạo, chắp tay bái lạy người nọ, lại lau mồ hôi vã ra trên trán, nói: ”Tiên sinh hiểu biết như vậy, đích thực là bậc kỳ tài, nhất định đã có kế sách đối phó, xin vui lòng chỉ giáo.” Nói đoạn, hắn tựa như cầu khẩn mà nhìn vào Liệt Trung Lưu.
“Hiện giờ, kế sách chỉ có một.”
“Mời nói!”
“Chính là dùng mọi phương pháp, kéo chân Vũ Khiêm lại.” “Kéo….kéo chân cái gì?” Khánh An há trợn mắt há miệng.
Liệt Trung Lưu thoáng nghĩ một chút, mới nhớ ra trong lúc bất cẩn, chính mình lại ngôn từ mới lạ của Minh vương.
Ai, không thể không thừa nhận, tuy rằng Minh vương nói chuyện có chút ngốc nghếch, từ ngữ cũng kỳ kỳ quái quái, nhưng lại phi thường sống động và cực kỳ chuẩn xác.
“Ý tứ chính là phá hỏng kế hoạch của Vũ Khiêm,” Liệt Trung Lưu giải thích, “Chỉ cần kế hoạch đuổi giết Minh vương thất bại, đại nhân liền có cơ hội dẫn dắt vương tộc Đồng Quốc công khai lên án, truy cứu tội danh dung túng địch nhân của hắn. Một khi như vậy, đừng nói tới chuyện đăng cơ, chỉ riêng việc rửa sạch tội trạng cũng đủ để hắn bận rộn rồi.”
Khánh An hiểu được, nhất thời sáng bừng con mắt, liên tục gật đầu, “Đúng! Đúng! Tuyệt không thể để cho Vũ Khiêm trở thành công thần, biện pháp của tiên sinh thật là tuyệt duyệt! Nhưng… nhưng… Ta chỉ cai quản quốc khố, lại không nắm giữ binh quyền, chân của tên tiểu súc sinh này nghe nói đã thò tới tận hải vực Đan Lâm, cho dù ta có mọc cánh cũng kéo không được bắp đùi của hắn, a không, là chân hắn!”
Liệt Trung Lưu một phen khai sáng, ”Đại nhân quá coi thường mình rồi. Quân đội muốn đánh, chẳng phải cần dựa vào lương bổng từ quốc khố mà đại nhân đang quản hay sao. Vũ Khiêm điều động quân đội là để báo thù cho Đại vương, nhưng thuế má Đồng Quốc có hạn, không thể tùy tiện đem ra lạm dụng, có phải không?”
Khánh An tức thì thông suốt, “Đúng đúng đúng! Không thể lạm dụng, tất cả sổ sách ghi chép lương bổng quân đội, ta nhất định tự mình xem xét, cân nhắc nhiều lần mới cấp… Không! Là có thể không cấp thì liền không cấp!”
Liệt Trung Lưu vừa lòng mà gật gật đầu, lại gợi ý thêm một chút, ”Đúng rồi, nghe nói đội thuyền ba cột buồm lợi hại nhất của Đồng Quốc, chính là do lệnh công tử quản lí?”
“Đúng vậy.”
“Tây Lôi Minh vương danh chấn thiên hạ, không phải chỉ cần điều động thuyền ba cột buồm là có thể dễ dàng tiêu diệt được, nói không chừng Vũ Khiêm vừa mới không chú ý một chút, Minh vương đã có thể trốn thoát rồi.”
“Được! được! Chạy trốn rất được!”
“Tốt nhất là đại nhân lập tức triệu hồi lệnh công tử về phủ.”
“Được, ta lập tức viết một phong thư, gọi hắn trở về. Chỉ cần nhi tử của ta vắng mặt, ai cũng không thể điều động được đội thuyền ba cột buồm.” Hiện tại Khánh An nhất định là học trò ngoan ngoãn nghe lời nhất trong thiên hạ.
Liệt Trung Lưu lại nói: ”Chữ nghĩa trên thư truyền tới truyền lui trên đường chỉ e sẽ bại lộ, cũng rất nguy hiểm đối với đại nhân. Không bằng thế này đi, đại nhân vờ như đột nhiên lâm bệnh nặng, phái người gọi lệnh công tử trở về.”
Khánh An thân phận tôn quý, nhưng vẫn chỉ có thể làm quan cai quản quốc khố nhàn rỗi, nguyên nhân chính là hắn không có đầu óc. Điểm này Khánh Đỉnh rất rõ ràng, cho nên không bổ nhiệm hắn vào những vị trí mấu chốt.
Thấy Liệt Trung Lưu ‘vì an nguy của mình mà suy nghĩ’ như thế, Khánh An cảm động đến rơi nước mắt, “Tiên sinh thật sự là lo nghĩ chu toàn! Khánh An ta nếu có thể qua được kiếp nạn này, nhất định sẽ đáp đền xứng đáng!”
“Đại nhân nghĩ sai rồi. Việc hôm nay, tuy là kiếp nạn, nhưng cũng không phải chỉ là kiếp nạn.”
“A?”
“Nói không chừng, là bước ngoặt xoay đi lên cực phú cực quý của ngài ấy chứ.” Liệt Trung Lưu hơi hơi khom người về phía trước, ghé tai thấp giọng thì thầm: ”Đại nhân ngẫm lại xem, nếu Vũ Khiêm không thể đăng cơ, vậy thì ai có thể trở thành Đại vương kế nhiệm của Đồng quốc đây? Đại nhân, ngài cũng mang trong mình huyết thống hoàng gia đi.”
Đăng cơ!
Máu nóng trong đầu Khánh An mãnh liệt dồn lên, trong đáy mắt hiển lộ một tia không dám tin tưởng.
Ngay sau đó hắn bị ham muốn quyền lực cháy bỏng bao trùm.
Đúng rồi!
Tuy Khánh An hắn chỉ là họ hàng xa, nhưng nói như thế nào cũng vẫn là huyết thống của vương tộc, dựa vào cái gì mà lại không thể ấp ôm vọng tưởng chứ.
Huống chi phụ mẫu mình đều có thân phận tôn quý, so với Vũ Khiêm có tổ mẫu ti tiện thấp hèn kia, kiểu gì cũng tốt hơn mấy lần đi.
Dược đã hạ xong một cách trọn vẹn, Liệt Trung Lưu không nấn ná nữa, chắp tay nói: “Tương lai của Đồng Quốc, liền dựa vào đại nhân. Cáo từ.”
Nhẹ nhàng ung dung rời phủ, hắn bước trên con đường yên tĩnh phủ đầy hôn ám của màn đêm.
Rất nhanh sau đó, từ phủ đệ của Khánh An truyền đến một trận xôn xao, những tiếng la hét chói tai của nữ nhân tựa hồ xé toạc không gian tixch mịch, ”Người đâu, mau tới đây! Đại nhân té xỉu!”
“Máu! Đại nhân hộc máu!”
“Mau! Mau! Mau gọi công tử trở về! Đại nhân lâm bệnh đột xuất! Sự tình không hay rồi!”
Tiếng bước chân như phá nát ánh trăng.
Một thị vệ gác cổng cưỡi ngựa lao ra khỏi phủ, điên cuồng từ phía sau chạy lướt qua Liệt Trung Lưu, cuốn theo ống tay áo của hắn bay lên phần phật.
Nhìn người cưỡi ngựa đang ngày một đi xa, trên môi Liệt Trung Lưu xuất ra một mạt cười đầy thi vị, nhưng chỉ trong nháy mắt lại bỗng ảm đạm dần.
Mặc dù Khánh An dễ đùa, thế nhưng với chút bản lĩnh này của hắn, chắc chắn không đủ để thay đổi cục diện, chỉ có thể vì Minh vương kéo dài một chút thời gian thôi.
Thử thách thực sự, cuối cùng vẫn phải để Minh vương tự mình đối mặt.
Liệt Đan, Liệt Đan…
Liệt Trung Lưu ngửa mặt lên trời thở dài.
Lộc Đan à, ta nhịn không được liền dùng đến tên của ngươi.
Cái bộ óc lúc nào cũng làm người khác đoán không ra của ngươi, mãi mãi chất chứa vô số diệu kế chẳng khi nào dùng hết được.
Ta thực không khỏi suy đoán, nếu hôm nay người đứng ở chỗ này là ngươi, rốt cuộc ngươi sẽ làm như thế nào.
Ánh trăng thanh lãnh, để ta một lần rồi lại một lần vô pháp khống chế được mà nhớ tới, thân ảnh lãnh liệt cao ngạo mà mãi mãi cô đơn tịch mịch của ngươi.
–
/Khủng Long/ ủa chớ cha Liệt Trung Lưu iu ông Lộc Đan sao? Quải
/269
|