Thu Nguyệt ham chơi nhất: “Sợ gì, có lệnh bài của Minh Vương là có thể rời thành rồi.”
Thu Lam lắc đầu: “Không được. Hiện giờ trong thành có rất nhiều sứ giả từ nước khác đến để mừng Đại vương đăng cơ, tinh binh theo sau bọn họ đều trú đóng ở ngoại thành mà. Vạn nhất bọn họ đem Minh vương bắt đi thì biết làm sao đây? Chưa nói đến, nếu lỡ giáp mặt với người của Diệu Quang công chúa…” Nàng thường nghe Dung Điềm đàm luận về các quốc gia tranh giành, khả năng phân tích cũng tự nhiên có bài bản hẳn hoi, bộ dạng vô cùng ngây thơ đáng yêu.
Phượng Minh sợ nhất Nhược Ngôn, mới nghe tinh binh Ly Quốc đang ở bên ngoài, không khỏi rùng mình ớn lạnh, lắc đầu nói: “Vậy chúng ta không rời thành là được rồi.” Phượng Minh tỏ thái độ đó, hai nàng thị nữ còn lại cũng không thể nói gì.
Thu Lam lúc này mới cười nói: “Vẫn là Minh Vương thông minh nhất.”
“Hừ, thông minh nhất chính là ngươi thì có.” Thu Tinh khẽ nhéo tai Thu Lam một cái.
Ánh mắt Thu Nguyệt chợt đảo qua đảo lại vài vòng, chợt sáng lên, kéo nhẹ Phượng Minh: “Minh Vương, tỳ nữ nghe nói Diệu Quang công chúa cũng là một mỹ nhân, chúng ta đi gặp nhìn qua nàng ta một chút đi.”
“Muội muội của Ly Vương?”
Thu Tinh xen mồm vào hỏi: “So với Tam công chúa còn đẹp hơn à?”
“Phải đó, lũ thị tòng còn nói…” Thu Nguyệt cười cợt đẩy Thu Tinh lắm mồm qua một bên, ghé lại gần tai Phượng Minh: “Đại vương còn ở trong tư thất vương cung nói chuyện cùng Diệu Quang công chúa một hồi rất lâu mà.”
“Minh Vương, chúng ta đã không ra khỏi thành, chi bằng đến thăm dò Diệu Quang công chúa đi.”
Phượng Minh dù sao cũng không có ý quay về, đối với muội muội của Ly Vương nổi lòng hiếu kỳ, gật gù: “Được đấy, chúng ta đến nhìn qua muội muội của Ly Vương xem nàng ta có đáng sợ giống như ca ca nàng không. Nhưng… Không biết nàng ta ở đâu? Rõ ràng phải cử một người trong số các ngươi đi dò tìm tin tức một chút.”
Thu Lam che miệng cười trộm, bị Thu Tinh thấy. Thu Tinh reo lên: “Thu Lam biết mà, Minh Vương mau hỏi chị ấy đi.”
Phượng Minh quả nhiên mở miệng hỏi: “Thu Lam, Diệu quang đang ở đâu, ngươi mau nói đi.”
Thu Lam học thói thừa nước đục thả câu của Phượng Minh, bị Thu Tinh cười nhạo mấy lần, mới uể oải lười nhác nói: “Tỳ nữ có nghe quan chưởng quản sứ giả đoàn nói, ở Bắc Huy biệt quán, cách vương cung không xa.”
“Tốt lắm, vậy chúng ta đi thôi.”
“Đi, nhìn qua muội muội Ly Vương một chút.”
Cả đám vừa nói đi là đi, quây quanh Phượng Minh, thật sự hướng biệt quán Bắc Huy phi tới.
Đột nhiên bị Phượng Minh, người Vương huynh nhớ nhung không nguôi đến thăm, đối với Diệu Quang công chúa, người lúc này đang ngồi tĩnh toạ giữa biệt quán như mà nói, thực sự là một dịp may hiếm có.
Tây Lôi Vương Dung Điềm quả nhiên không hổ danh tăm tiếng, vừa thấy mặt hắn, Diệu Quang đã biết ngay Dung Điềm là kẻ khó đối phó. Với sự khôn khéo của Dung Điềm, tuyệt đối sẽ không đáp ứng chuyện lập mình làm hậu, nói không chừng sẽ còn tạm cầm chân nàng lại làm con tin.
Nhưng vương huynh cũng không đơn giản, đã sớm dự đoán Dung Điềm sẽ không đồng ý chuyện liên hôn, mà chọn dùng thủ đoạn trì hoãn lần lữa. Diệu Quang cần phải tận dụng quãng thời gian dây dưa này của hắn. Lấy thân phận thân muội của Ly Vương lưu lại nơi Tây Lôi, Dung Điềm sẽ ngày đêm không thể tuyên chiến với Ly Quốc, mà ngày ngày phải lễ nghi đối đãi, không được phép hạn chế Diệu Quang ra ra vào vào.
Lợi dụng thời gian ở Tây Lôi, xuống tay hạ thủ Phượng Minh.
Nam nhân có thể cùng lúc khiến cả thiên hạ lưỡng kiệt động tâm, rốt cuộc bộ dạng sẽ thế nào đây?
Nhận được bẩm báo từ thị tòng, Diệu Quang vội vàng dặm phấn sơ trang, ngồi ngay ngắn trong phòng khách để chờ lúc hé mở chân tướng đáp án.
“Người chính là Diệu Quang công chúa?” Câu nói đầu tiên của Phượng Minh có hàm ẩn chút ngạc nhiên sửng sốt. Nước duy nhất cậu từng đi sứ sang là Phồn Giai, mà Phồn Giai lại là nơi thừa thãi mỹ nữ, Tam công chúa thậm chí còn là mỹ nữ của mỹ nữ, khiến cậu cho đến tận giờ vẫn cứ nghĩ nữ hài nào nơi đây mỹ mạo cũng tựa thiên tiên giáng trần.
Dung mạo bình thường của Diệu Quang, khiến Phượng Minh có chút thất vọng, lời vừa ra khỏi đầu môi, tức thì áy náy nổi lên: “Thực xin lỗi, ta… ha ha, ta…”
Diệu Quang cười thản nhiên, khẽ hỏi: “Người chính là Minh Vương?”
“Phải, ta chính là Minh Vương. Người có thể gọi ta Phượng Minh.” Phượng Minh cùng bọn Thu Lam luôn có thói quen quậy phá làm liều, lại không câu nệ tiểu tiết, mới lại gần nhìn Diệu Quang: “Người là muội muội của Nhược Ngôn? Hình dáng hai người không giống nhau lắm, ta có thể nói… người so với hắn hiền lành ôn hoà hơn nhiều.”
“Vậy sao?”
Phượng Minh không hay không biết, vẻ ngoài bất động thanh sắc của Diệu Quang, lại đang cất giấu một làn sóng kinh ngạc mạnh mẽ vô cùng.
Nam tử Tây Lôi anh tuấn, Diệu Quang đã sớm nghe danh. Nàng cũng không phải chưa từng thấy qua mỹ nam tử, vương huynh Nhược Ngôn của nàng, nguyên lai cũng là nam tử anh tuấn nổi tiếng thiên hạ.
Nhưng Phượng Minh, kẻ có thể đả động đến tâm tư vương huynh này…
Thuỷ.
Lần đầu thấy hắn, chỉ có thể nhớ tới một chữ thuỷ này. Đôi mắt đen lay láy như ánh lên tia sáng, khiến Diệu Quang nhớ tới đại dương được mô tả trong những cuốn thư. Xa xôi, thứ màu lam thâm sâu ào ạt dậy sóng, nhất định cũng giống như ánh mắt tràn đầy sức sống của Minh Vương này.
Sự nhạy cảm của con gái, khiến Diệu Quang chỉ trong nháy mắt đã hiểu ngay thứ cảm giác vương huynh từng thấy khi lần đầu nhìn Phượng Minh. Âm mưu nơi vương thất lại có thể dưỡng dục sinh trưởng ra một nhân vật thế này, Vương huynh làm sao có thể bỏ qua? Người này thanh khiết thuần tinh như nước, vẫn còn trộn lẫn vài nét ngây thơ khờ dại như nữ tử, có thể dễ dàng dụ hắn mắc câu.
Hai người ấy tò mò nhìn nhau một hồi, Diệu Quang thản nhiên cười một cái: “Phương pháp diễn toán đáng kinh ngạc nổi danh thiên hạ của Minh vương, vương huynh có từng kể cho ta nghe. Còn nhắc đến chuyện trong vương cung Phồn Giai còn tranh luận đối chiến một hồi, ta quả thực cười đến đau bụng. Lén nói Minh vương hay, vương huynh trước nay chưa từng bẽ mặt như vậy lần nào.”
Phượng Minh quả nhiên mắc lừa, không nghĩ tới chuyện muội muội Nhược Ngôn lại thẳng thắn thế này, so với tên Nhược Ngôn gian trá kia còn tốt hơn trăm ngàn lần. Có thể thấy huyết thống quả nhiên không thể quyết định hết thảy, hoặc giả so ra Nhược Ngôn kế thừa một phần gien hỏng từ phía cha mẹ hắn.
“Ha ha, vẫn là công chúa trẻ tuổi dễ thương hơn. Vương thẩm tam công chúa Phồn Giai của ta hồi ấy cứ hễ mở miệng nói chuyện, lúc nào cũng xưng bản cung bản cung; thái hậu cũng vậy, từ sáng đến tối cứ ai gia ai gia, chỉ nghe cũng khiến ta khổ sở chết luôn.” Sự thân thiết trong lòng Phượng Minh tức thì nổi lên, hỏi: “Công chúa bao nhiêu rồi?”
Diệu Quang âm thầm xem xét sắc mặt Phượng Minh, huyệt thái dương thượng mơ hồ ẩn ần sắc tím mờ nhạt, thầm nghĩ: xem ra vài ngày sau sẽ là lần phát tác của tháng đầu tiên, không biết Dung Điềm sẽ phải đau lòng thế nào đây. Nét mặt ngọt ngào cười cười: “Ta năm nay đôi tám.”
“Hai mươi tám? Lớn vậy ư?” Phượng Minh trợn tròn mắt, chậc chậc lắc đầu: “Nhìn không ra.”
“Minh vương còn thú vị hơn. Ta không phải hai mươi tám, mà là mười sáu tuổi.”
“Vậy so với ta nhỏ hơn.” Phượng Minh kéo một chiếc ghế tựa đến cạnh Diệu Quang, tự nhiên ngồi xuống: “Người nhỏ vậy, Nhược Ngôn lại có thể nhẫn tâm kêu ngươi đi sứ đến Tây Lôi?”
Diệu Quang chưa bao giờ từng thấy qua một người như vậy, mới thoáng sửng sốt: “Mười sáu đã là lúc lập gia thất, làm sao còn nhỏ cho được?”
“Lập gia thất?” Phượng Minh đối mặt với Diệu Quang toàn thân trên dưới không chút bóng dáng phảng phất giống Nhược Ngôn, quả nhiên quên ngay Diệu Quang là muội muội Nhược Ngôn, bật cười khúc khích: “Ngươi nhỏ vậy đã lập gia thất?” Cậu cười ha hả hai tiếng, trong não tức thì nảy ra vài ý niệm, nhất thời không cười tiếp nổi.
Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, Dung Điềm mười bảy Diệu Quang mười sáu, đều là thời điểm có thể kết hôn. Nhược Ngôn lúc này còn đem thân muội duy nhất của hắn phái tới Tây Lôi, chẳng phải định…
Trong lòng cậu trước giờ nghĩ suy chuyện gì cũng đều hiển lộ trên mặt, Diệu Quang lập tức đoán biết, tâm trí tức thì động nhanh.
“Minh Vương đang suy tính gì ư?”
“Ta… ta…” Phượng Minh cau mày, không yên lòng lắc lắc đầu: “Không có gì.” Chẳng lẽ Dung Điềm muốn kết hôn? Chuyện cầu thân hôn sự, vẫn luôn là đề tài nóng bỏng thời xưa. Nghĩ đến chuyện Dung Điềm có thể sẽ phải kết hôn, trong lòng có chút dư vị lệch lạc, đắng chát khổ tâm cứ tràn dâng.
“Chẳng dối gạt gì Minh Vương, ” Diệu Quang tiến dến bên tai Phượng Minh nói: “Ta lần này đến đây, là để cầu thân.”
“Cầu thân?” Phượng Minh rì rầm.
“Phải, Tây Lôi vương đăng cơ, vương huynh vì muốn Ly Quốc ổn định, lệnh Diệu Quang thiên lý ngàn dặm xa xôi tới đây để cầu thân, chỉ cần Đại Vương ưng thuận, Diệu Quang sẽ trường niên mãi mãi lưu lại Tây Lôi, không bao giờ trở về Ly Quốc.”
Đúng vậy, Dung Điềm là quân vương, nhất định sẽ phải kết hôn, nhất định phải để lại đời sau hậu đại, nhất định…
Phượng Minh tựa như bị sét đánh thẳng vào người, hồn phách trên dưới chỉ thấy băng giá lạnh lẽo một mảnh, sắc mặt từ từ tái nhợt, nhẹ giọng nói: “Vậy… chúc mừng công chúa.” Cậu chẳng còn tâm tình đâu mà ngồi lại nữa, mới mịt mờ đứng lên, chắp tay trước Diệu Quang công chúa: “Ta về trước, Công chúa từ từ nghỉ ngơi.”
“Minh Vương đi thong thả. Diệu Quang còn một chuyên, muốn cùng Minh Vương lén nói.” Diệu Quang khẽ phất tay cho lui tả hữu, đem cửa đóng lại, quay người nhìn Phượng Minh đang lặng lẽ mím môi, bỗng nhiên nhào về phía trước, quỳ rạp xuống chân Phượng Minh.
“Diệu Quang bạo gan, cầu Minh Vương một chuyện.”
“Công chúa, người làm gì vậy?” Phượng Minh hốt hoảng, lui về phía sau một bước, ngôn từ lộn xộn hỏi: “Người muốn cầu ta chuyện gì? Người muốn ta rời khỏi Dung Điềm? Người muốn ta không bao giờ gặp lại hắn nữa? Hay là…”
Nhanh như vậy đã gặp ngay phải một tình huống vẫn hay bị lạm dụng trong các tiểu thuyết ái tình truyền đời, thật khiến người ta không dễ chịu. Phượng Minh dù có là người hiện đại, cũng vô phương phóng khoáng tự tại mà đối diện.
Diệu Quang trả lời ngược hẳn lại với những gì Phượng Minh dự liệu: “Cầu Minh vương giúp ta chạy thoát khỏi đô thành Tây Lôi!”
“Cái gì? Người muốn chạy trốn?” Phượng Minh ngay người: “Người không phải muốn thành Tây Lôi vương hậu hay sao?”
“Tây Lôi vương trong tâm không muốn cưới Diệu Quang, nhưng vì Tây Lôi, nói không chừng vẫn sẽ ưng thuận liên hôn cùng vương huynh.” Diệu Quang ngẩng đầu, nức nở nói: “Với người… Với người…”
Nghe thấy Diệu Quang yêu cầu muốn thoát khỏi đô thành Tây Lôi, trong lòng Phượng Minh khẽ thả lỏng: “Người muốn trốn đi?”
“Phải, thân là công chúa chỉ có duy nhất một công dụng cầu thân, Diệu Quang thực sự bị vương mệnh cưỡng ép tới Tây Lôi này.”
“Người trước tiên hãy đứng lên đã, không nên quỳ nữa.” Vừa hay không phải tình địch, tâm tình Phượng Minh tức thì hoán chuyển, cúi người nâng Diệu Quang, cau mày nói: “Nhưng nếu người không nghe lời Nhược Ngôn, cho dù có thể đào thoát khỏi Tây Lôi, cũng sẽ không thể trở về Ly Quốc, vậy sau này sẽ phải sao đây?” Diệu Quang không cần làm vương hậu Dung Điềm, với Phượng Minh mà nói đương nhiên là chuyện tốt.
Cậu chẳng cần nói đến lời thứ hai đã tức thì đứng ở phe Diệu Quang.
Diệu Quang mặt ửng đỏ, thấp đầu nói: “Chỉ cần Minh Vương có thể đưa Diệu Quang khỏi đô thành Tây Lôi ngoài năm mươi dặm, Diệu Quang có thể tự đi tiếp.”
“Đi đâu?”
“Việc này…”
“Người không nói, ta làm sao có thể yên lòng giúp đây?”
“Minh Vương thực sự bằng lòng giúp ta?” Diệu Quang kinh ngạc ngẩng đầu, không dám tin nhìn Phượng Minh, cắn răng, lộ vẻ say mê, ngượng ngùng nói: “Minh Vương có nghe qua Vĩnh Ân đại vương tử Vĩnh Dật?”
“Vĩnh Ân quốc? Đại vương tử?”
Diệu Quang cắn chặt răng, lộ vẻ kiên nghị: “Hắn cũng vì Tây Lôi Vương đăng cơ mà dâng tặng lễ vật. Chỉ cần ta có thể thoát khỏi đám thị tòng đi theo, hắn sẽ ở ngoại thành năm mươi dặm đợi ta.”
“A!” Phượng Minh tức thì bừng tỉnh, vỗ tay đáp: “Ta hiểu rồi, hai người các ngươi đã bên hoa dưới trăng, thầm…”
“Minh Vương…” Diệu Quang vừa lộ vẻ xấu hổ của một tiểu cô nương, vừa nghiêm mặt cầu khẩn: “Việc này nếu bị để lộ ra ngoài, nhất định sẽ khiến giao tình giữa Vĩnh Ân Tây Lôi Ly Quốc sứt mẻ, nên…”
“Nên đó sẽ là lý do ta nhất định không được hé lời cho bất cứ kẻ nào khác.”
“Vâng.”
“Ta hiểu rồi.” Phượng Minh gật gù: “Tốt nhất là phải đem người ra trước, sau ấy giả mạo dấu vết công chúa vì lâm bạo bệnh mà chết. Như thế Tây Lôi có thể hướng Ly Quốc mà ăn nói, bọn họ sẽ không tra hỏi truy vấn nơi tăm hơi công chúa. Ta có một thị tòng tên Liệt Nhi, hắn giỏi nhất phương diện…”
Diệu Quang lập tức lắc đầu, trách cứ: “Minh Vương chẳng lẽ đã quên không được đề cập chuyện này với bất cứ ai? Bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Phải, không thể nói với ai.” Phượng Minh lè lè lưỡi.
Tình yêu vĩ đại truyền tụng ngàn đời xưa nay lại có thể tự mình can dự, không ngừng xoa xoa tay một hồi. Phượng Minh trong lòng một bên vừa hưng phấn, một bên lại mắng chửi Nhược Ngôn còn không bằng giống chó lợn, ngay đến muội muội cũng đem ra lợi dụng.
Nói chuyện bí mật một hồi, không đến nửa canh giờ sau, Phượng Minh liền từ trong phòng đi ra.
Thu Lam ở hàng hiên nôn nóng chờ, mồm năm miệng mười: “Minh Vương vào trong lâu như vậy, khiến chúng ta sợ quá, đang muốn phái người về bẩm báo Đại Vương.”
“Công chúa cùng Minh Vương nói chuyện gì vậy? Đột nhiên lại đóng cửa, nàng ta là muội muôi của Nhược Ngôn, Minh Vương không được để nàng phiến gạt đâu.”
Phượng Minh lắc đầu: “Nàng ta thực cũng đáng thương lắm.”
“Cái gì? Đáng thương?”
“Không có gì.” Phượng Minh tự lấy tay bịt miệng mình lại, quay đầu sang Thu Lam nói: “Chuyện chúng ta hôm nay lén lút xuất cung, các người không được nói với Dung Điềm.”
“Minh Vương à, người ra khỏi vương cung thế này, chỉ e đại vương đã biết rồi, còn có thể không nói lại với người sao?”
“Thế ít nhất cũng không được nói với hắn chúng ta đến gặp Diệu Quang công chúa, bằng không hắn lại căng thẳng. Nói không chừng còn nổi trận lôi đình, đem mấy người các ngươi đi thị hầu kẻ khác.”
Thu Tinh vỗ vỗ ngực, cẩn thận tí một nói: “Không thể nào? Cùng lắm chỉ diện kiến công chúa thôi mà, nàng ta đơn thân cô độc nơi này, có thể làm gì được Minh Vương? Còn nói, tỳ nữ xem ra dung mạo công chúa cũng chẳng xinh đẹp lắm, đại vương ghen tị chuyện Minh Vương đến gặp nàng đâu.” Rốt cuộc nàng thị nữ này, nói qua nói lại một hồi lại đề cập đến chuyện dung mạo.
Vừa nói đến dung mạo, mấy nàng thị nữ cũng bắt đầu bàn tán, sôi nổi nhao nhao đem Diệu Quang ra bì với Tam công chúa.
Phượng Minh đã sớm quen với những âm thanh hồn tạp này, lên ngựa, trong lòng cậu ẩn chưa một bí mật vô cùng to lớn, đầy bụng nhiệt huyết cùng ý thức trách nhiệm.
Vừa về tới thái tử điện, đã lập tức thấy lũ người hầu hạ đang im như thóc run rẩy quỳ trên đất, thấy Phượng Minh, đều nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Minh Vương người mau vào đi, Đại vương nói nếu không thấy Minh Vương, sẽ đem chúng nô tài đi chém một lượt.”
Thu Lam dứng chờ một bên lại càng hoảng sợ, bản thân cũng không dám tự mình tiến vào, đẩy Phượng Minh vào cửa, không lưu chút nghĩa khí nào chuồn mất tiêu.
Thu Lam lắc đầu: “Không được. Hiện giờ trong thành có rất nhiều sứ giả từ nước khác đến để mừng Đại vương đăng cơ, tinh binh theo sau bọn họ đều trú đóng ở ngoại thành mà. Vạn nhất bọn họ đem Minh vương bắt đi thì biết làm sao đây? Chưa nói đến, nếu lỡ giáp mặt với người của Diệu Quang công chúa…” Nàng thường nghe Dung Điềm đàm luận về các quốc gia tranh giành, khả năng phân tích cũng tự nhiên có bài bản hẳn hoi, bộ dạng vô cùng ngây thơ đáng yêu.
Phượng Minh sợ nhất Nhược Ngôn, mới nghe tinh binh Ly Quốc đang ở bên ngoài, không khỏi rùng mình ớn lạnh, lắc đầu nói: “Vậy chúng ta không rời thành là được rồi.” Phượng Minh tỏ thái độ đó, hai nàng thị nữ còn lại cũng không thể nói gì.
Thu Lam lúc này mới cười nói: “Vẫn là Minh Vương thông minh nhất.”
“Hừ, thông minh nhất chính là ngươi thì có.” Thu Tinh khẽ nhéo tai Thu Lam một cái.
Ánh mắt Thu Nguyệt chợt đảo qua đảo lại vài vòng, chợt sáng lên, kéo nhẹ Phượng Minh: “Minh Vương, tỳ nữ nghe nói Diệu Quang công chúa cũng là một mỹ nhân, chúng ta đi gặp nhìn qua nàng ta một chút đi.”
“Muội muội của Ly Vương?”
Thu Tinh xen mồm vào hỏi: “So với Tam công chúa còn đẹp hơn à?”
“Phải đó, lũ thị tòng còn nói…” Thu Nguyệt cười cợt đẩy Thu Tinh lắm mồm qua một bên, ghé lại gần tai Phượng Minh: “Đại vương còn ở trong tư thất vương cung nói chuyện cùng Diệu Quang công chúa một hồi rất lâu mà.”
“Minh Vương, chúng ta đã không ra khỏi thành, chi bằng đến thăm dò Diệu Quang công chúa đi.”
Phượng Minh dù sao cũng không có ý quay về, đối với muội muội của Ly Vương nổi lòng hiếu kỳ, gật gù: “Được đấy, chúng ta đến nhìn qua muội muội của Ly Vương xem nàng ta có đáng sợ giống như ca ca nàng không. Nhưng… Không biết nàng ta ở đâu? Rõ ràng phải cử một người trong số các ngươi đi dò tìm tin tức một chút.”
Thu Lam che miệng cười trộm, bị Thu Tinh thấy. Thu Tinh reo lên: “Thu Lam biết mà, Minh Vương mau hỏi chị ấy đi.”
Phượng Minh quả nhiên mở miệng hỏi: “Thu Lam, Diệu quang đang ở đâu, ngươi mau nói đi.”
Thu Lam học thói thừa nước đục thả câu của Phượng Minh, bị Thu Tinh cười nhạo mấy lần, mới uể oải lười nhác nói: “Tỳ nữ có nghe quan chưởng quản sứ giả đoàn nói, ở Bắc Huy biệt quán, cách vương cung không xa.”
“Tốt lắm, vậy chúng ta đi thôi.”
“Đi, nhìn qua muội muội Ly Vương một chút.”
Cả đám vừa nói đi là đi, quây quanh Phượng Minh, thật sự hướng biệt quán Bắc Huy phi tới.
Đột nhiên bị Phượng Minh, người Vương huynh nhớ nhung không nguôi đến thăm, đối với Diệu Quang công chúa, người lúc này đang ngồi tĩnh toạ giữa biệt quán như mà nói, thực sự là một dịp may hiếm có.
Tây Lôi Vương Dung Điềm quả nhiên không hổ danh tăm tiếng, vừa thấy mặt hắn, Diệu Quang đã biết ngay Dung Điềm là kẻ khó đối phó. Với sự khôn khéo của Dung Điềm, tuyệt đối sẽ không đáp ứng chuyện lập mình làm hậu, nói không chừng sẽ còn tạm cầm chân nàng lại làm con tin.
Nhưng vương huynh cũng không đơn giản, đã sớm dự đoán Dung Điềm sẽ không đồng ý chuyện liên hôn, mà chọn dùng thủ đoạn trì hoãn lần lữa. Diệu Quang cần phải tận dụng quãng thời gian dây dưa này của hắn. Lấy thân phận thân muội của Ly Vương lưu lại nơi Tây Lôi, Dung Điềm sẽ ngày đêm không thể tuyên chiến với Ly Quốc, mà ngày ngày phải lễ nghi đối đãi, không được phép hạn chế Diệu Quang ra ra vào vào.
Lợi dụng thời gian ở Tây Lôi, xuống tay hạ thủ Phượng Minh.
Nam nhân có thể cùng lúc khiến cả thiên hạ lưỡng kiệt động tâm, rốt cuộc bộ dạng sẽ thế nào đây?
Nhận được bẩm báo từ thị tòng, Diệu Quang vội vàng dặm phấn sơ trang, ngồi ngay ngắn trong phòng khách để chờ lúc hé mở chân tướng đáp án.
“Người chính là Diệu Quang công chúa?” Câu nói đầu tiên của Phượng Minh có hàm ẩn chút ngạc nhiên sửng sốt. Nước duy nhất cậu từng đi sứ sang là Phồn Giai, mà Phồn Giai lại là nơi thừa thãi mỹ nữ, Tam công chúa thậm chí còn là mỹ nữ của mỹ nữ, khiến cậu cho đến tận giờ vẫn cứ nghĩ nữ hài nào nơi đây mỹ mạo cũng tựa thiên tiên giáng trần.
Dung mạo bình thường của Diệu Quang, khiến Phượng Minh có chút thất vọng, lời vừa ra khỏi đầu môi, tức thì áy náy nổi lên: “Thực xin lỗi, ta… ha ha, ta…”
Diệu Quang cười thản nhiên, khẽ hỏi: “Người chính là Minh Vương?”
“Phải, ta chính là Minh Vương. Người có thể gọi ta Phượng Minh.” Phượng Minh cùng bọn Thu Lam luôn có thói quen quậy phá làm liều, lại không câu nệ tiểu tiết, mới lại gần nhìn Diệu Quang: “Người là muội muội của Nhược Ngôn? Hình dáng hai người không giống nhau lắm, ta có thể nói… người so với hắn hiền lành ôn hoà hơn nhiều.”
“Vậy sao?”
Phượng Minh không hay không biết, vẻ ngoài bất động thanh sắc của Diệu Quang, lại đang cất giấu một làn sóng kinh ngạc mạnh mẽ vô cùng.
Nam tử Tây Lôi anh tuấn, Diệu Quang đã sớm nghe danh. Nàng cũng không phải chưa từng thấy qua mỹ nam tử, vương huynh Nhược Ngôn của nàng, nguyên lai cũng là nam tử anh tuấn nổi tiếng thiên hạ.
Nhưng Phượng Minh, kẻ có thể đả động đến tâm tư vương huynh này…
Thuỷ.
Lần đầu thấy hắn, chỉ có thể nhớ tới một chữ thuỷ này. Đôi mắt đen lay láy như ánh lên tia sáng, khiến Diệu Quang nhớ tới đại dương được mô tả trong những cuốn thư. Xa xôi, thứ màu lam thâm sâu ào ạt dậy sóng, nhất định cũng giống như ánh mắt tràn đầy sức sống của Minh Vương này.
Sự nhạy cảm của con gái, khiến Diệu Quang chỉ trong nháy mắt đã hiểu ngay thứ cảm giác vương huynh từng thấy khi lần đầu nhìn Phượng Minh. Âm mưu nơi vương thất lại có thể dưỡng dục sinh trưởng ra một nhân vật thế này, Vương huynh làm sao có thể bỏ qua? Người này thanh khiết thuần tinh như nước, vẫn còn trộn lẫn vài nét ngây thơ khờ dại như nữ tử, có thể dễ dàng dụ hắn mắc câu.
Hai người ấy tò mò nhìn nhau một hồi, Diệu Quang thản nhiên cười một cái: “Phương pháp diễn toán đáng kinh ngạc nổi danh thiên hạ của Minh vương, vương huynh có từng kể cho ta nghe. Còn nhắc đến chuyện trong vương cung Phồn Giai còn tranh luận đối chiến một hồi, ta quả thực cười đến đau bụng. Lén nói Minh vương hay, vương huynh trước nay chưa từng bẽ mặt như vậy lần nào.”
Phượng Minh quả nhiên mắc lừa, không nghĩ tới chuyện muội muội Nhược Ngôn lại thẳng thắn thế này, so với tên Nhược Ngôn gian trá kia còn tốt hơn trăm ngàn lần. Có thể thấy huyết thống quả nhiên không thể quyết định hết thảy, hoặc giả so ra Nhược Ngôn kế thừa một phần gien hỏng từ phía cha mẹ hắn.
“Ha ha, vẫn là công chúa trẻ tuổi dễ thương hơn. Vương thẩm tam công chúa Phồn Giai của ta hồi ấy cứ hễ mở miệng nói chuyện, lúc nào cũng xưng bản cung bản cung; thái hậu cũng vậy, từ sáng đến tối cứ ai gia ai gia, chỉ nghe cũng khiến ta khổ sở chết luôn.” Sự thân thiết trong lòng Phượng Minh tức thì nổi lên, hỏi: “Công chúa bao nhiêu rồi?”
Diệu Quang âm thầm xem xét sắc mặt Phượng Minh, huyệt thái dương thượng mơ hồ ẩn ần sắc tím mờ nhạt, thầm nghĩ: xem ra vài ngày sau sẽ là lần phát tác của tháng đầu tiên, không biết Dung Điềm sẽ phải đau lòng thế nào đây. Nét mặt ngọt ngào cười cười: “Ta năm nay đôi tám.”
“Hai mươi tám? Lớn vậy ư?” Phượng Minh trợn tròn mắt, chậc chậc lắc đầu: “Nhìn không ra.”
“Minh vương còn thú vị hơn. Ta không phải hai mươi tám, mà là mười sáu tuổi.”
“Vậy so với ta nhỏ hơn.” Phượng Minh kéo một chiếc ghế tựa đến cạnh Diệu Quang, tự nhiên ngồi xuống: “Người nhỏ vậy, Nhược Ngôn lại có thể nhẫn tâm kêu ngươi đi sứ đến Tây Lôi?”
Diệu Quang chưa bao giờ từng thấy qua một người như vậy, mới thoáng sửng sốt: “Mười sáu đã là lúc lập gia thất, làm sao còn nhỏ cho được?”
“Lập gia thất?” Phượng Minh đối mặt với Diệu Quang toàn thân trên dưới không chút bóng dáng phảng phất giống Nhược Ngôn, quả nhiên quên ngay Diệu Quang là muội muội Nhược Ngôn, bật cười khúc khích: “Ngươi nhỏ vậy đã lập gia thất?” Cậu cười ha hả hai tiếng, trong não tức thì nảy ra vài ý niệm, nhất thời không cười tiếp nổi.
Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, Dung Điềm mười bảy Diệu Quang mười sáu, đều là thời điểm có thể kết hôn. Nhược Ngôn lúc này còn đem thân muội duy nhất của hắn phái tới Tây Lôi, chẳng phải định…
Trong lòng cậu trước giờ nghĩ suy chuyện gì cũng đều hiển lộ trên mặt, Diệu Quang lập tức đoán biết, tâm trí tức thì động nhanh.
“Minh Vương đang suy tính gì ư?”
“Ta… ta…” Phượng Minh cau mày, không yên lòng lắc lắc đầu: “Không có gì.” Chẳng lẽ Dung Điềm muốn kết hôn? Chuyện cầu thân hôn sự, vẫn luôn là đề tài nóng bỏng thời xưa. Nghĩ đến chuyện Dung Điềm có thể sẽ phải kết hôn, trong lòng có chút dư vị lệch lạc, đắng chát khổ tâm cứ tràn dâng.
“Chẳng dối gạt gì Minh Vương, ” Diệu Quang tiến dến bên tai Phượng Minh nói: “Ta lần này đến đây, là để cầu thân.”
“Cầu thân?” Phượng Minh rì rầm.
“Phải, Tây Lôi vương đăng cơ, vương huynh vì muốn Ly Quốc ổn định, lệnh Diệu Quang thiên lý ngàn dặm xa xôi tới đây để cầu thân, chỉ cần Đại Vương ưng thuận, Diệu Quang sẽ trường niên mãi mãi lưu lại Tây Lôi, không bao giờ trở về Ly Quốc.”
Đúng vậy, Dung Điềm là quân vương, nhất định sẽ phải kết hôn, nhất định phải để lại đời sau hậu đại, nhất định…
Phượng Minh tựa như bị sét đánh thẳng vào người, hồn phách trên dưới chỉ thấy băng giá lạnh lẽo một mảnh, sắc mặt từ từ tái nhợt, nhẹ giọng nói: “Vậy… chúc mừng công chúa.” Cậu chẳng còn tâm tình đâu mà ngồi lại nữa, mới mịt mờ đứng lên, chắp tay trước Diệu Quang công chúa: “Ta về trước, Công chúa từ từ nghỉ ngơi.”
“Minh Vương đi thong thả. Diệu Quang còn một chuyên, muốn cùng Minh Vương lén nói.” Diệu Quang khẽ phất tay cho lui tả hữu, đem cửa đóng lại, quay người nhìn Phượng Minh đang lặng lẽ mím môi, bỗng nhiên nhào về phía trước, quỳ rạp xuống chân Phượng Minh.
“Diệu Quang bạo gan, cầu Minh Vương một chuyện.”
“Công chúa, người làm gì vậy?” Phượng Minh hốt hoảng, lui về phía sau một bước, ngôn từ lộn xộn hỏi: “Người muốn cầu ta chuyện gì? Người muốn ta rời khỏi Dung Điềm? Người muốn ta không bao giờ gặp lại hắn nữa? Hay là…”
Nhanh như vậy đã gặp ngay phải một tình huống vẫn hay bị lạm dụng trong các tiểu thuyết ái tình truyền đời, thật khiến người ta không dễ chịu. Phượng Minh dù có là người hiện đại, cũng vô phương phóng khoáng tự tại mà đối diện.
Diệu Quang trả lời ngược hẳn lại với những gì Phượng Minh dự liệu: “Cầu Minh vương giúp ta chạy thoát khỏi đô thành Tây Lôi!”
“Cái gì? Người muốn chạy trốn?” Phượng Minh ngay người: “Người không phải muốn thành Tây Lôi vương hậu hay sao?”
“Tây Lôi vương trong tâm không muốn cưới Diệu Quang, nhưng vì Tây Lôi, nói không chừng vẫn sẽ ưng thuận liên hôn cùng vương huynh.” Diệu Quang ngẩng đầu, nức nở nói: “Với người… Với người…”
Nghe thấy Diệu Quang yêu cầu muốn thoát khỏi đô thành Tây Lôi, trong lòng Phượng Minh khẽ thả lỏng: “Người muốn trốn đi?”
“Phải, thân là công chúa chỉ có duy nhất một công dụng cầu thân, Diệu Quang thực sự bị vương mệnh cưỡng ép tới Tây Lôi này.”
“Người trước tiên hãy đứng lên đã, không nên quỳ nữa.” Vừa hay không phải tình địch, tâm tình Phượng Minh tức thì hoán chuyển, cúi người nâng Diệu Quang, cau mày nói: “Nhưng nếu người không nghe lời Nhược Ngôn, cho dù có thể đào thoát khỏi Tây Lôi, cũng sẽ không thể trở về Ly Quốc, vậy sau này sẽ phải sao đây?” Diệu Quang không cần làm vương hậu Dung Điềm, với Phượng Minh mà nói đương nhiên là chuyện tốt.
Cậu chẳng cần nói đến lời thứ hai đã tức thì đứng ở phe Diệu Quang.
Diệu Quang mặt ửng đỏ, thấp đầu nói: “Chỉ cần Minh Vương có thể đưa Diệu Quang khỏi đô thành Tây Lôi ngoài năm mươi dặm, Diệu Quang có thể tự đi tiếp.”
“Đi đâu?”
“Việc này…”
“Người không nói, ta làm sao có thể yên lòng giúp đây?”
“Minh Vương thực sự bằng lòng giúp ta?” Diệu Quang kinh ngạc ngẩng đầu, không dám tin nhìn Phượng Minh, cắn răng, lộ vẻ say mê, ngượng ngùng nói: “Minh Vương có nghe qua Vĩnh Ân đại vương tử Vĩnh Dật?”
“Vĩnh Ân quốc? Đại vương tử?”
Diệu Quang cắn chặt răng, lộ vẻ kiên nghị: “Hắn cũng vì Tây Lôi Vương đăng cơ mà dâng tặng lễ vật. Chỉ cần ta có thể thoát khỏi đám thị tòng đi theo, hắn sẽ ở ngoại thành năm mươi dặm đợi ta.”
“A!” Phượng Minh tức thì bừng tỉnh, vỗ tay đáp: “Ta hiểu rồi, hai người các ngươi đã bên hoa dưới trăng, thầm…”
“Minh Vương…” Diệu Quang vừa lộ vẻ xấu hổ của một tiểu cô nương, vừa nghiêm mặt cầu khẩn: “Việc này nếu bị để lộ ra ngoài, nhất định sẽ khiến giao tình giữa Vĩnh Ân Tây Lôi Ly Quốc sứt mẻ, nên…”
“Nên đó sẽ là lý do ta nhất định không được hé lời cho bất cứ kẻ nào khác.”
“Vâng.”
“Ta hiểu rồi.” Phượng Minh gật gù: “Tốt nhất là phải đem người ra trước, sau ấy giả mạo dấu vết công chúa vì lâm bạo bệnh mà chết. Như thế Tây Lôi có thể hướng Ly Quốc mà ăn nói, bọn họ sẽ không tra hỏi truy vấn nơi tăm hơi công chúa. Ta có một thị tòng tên Liệt Nhi, hắn giỏi nhất phương diện…”
Diệu Quang lập tức lắc đầu, trách cứ: “Minh Vương chẳng lẽ đã quên không được đề cập chuyện này với bất cứ ai? Bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Phải, không thể nói với ai.” Phượng Minh lè lè lưỡi.
Tình yêu vĩ đại truyền tụng ngàn đời xưa nay lại có thể tự mình can dự, không ngừng xoa xoa tay một hồi. Phượng Minh trong lòng một bên vừa hưng phấn, một bên lại mắng chửi Nhược Ngôn còn không bằng giống chó lợn, ngay đến muội muội cũng đem ra lợi dụng.
Nói chuyện bí mật một hồi, không đến nửa canh giờ sau, Phượng Minh liền từ trong phòng đi ra.
Thu Lam ở hàng hiên nôn nóng chờ, mồm năm miệng mười: “Minh Vương vào trong lâu như vậy, khiến chúng ta sợ quá, đang muốn phái người về bẩm báo Đại Vương.”
“Công chúa cùng Minh Vương nói chuyện gì vậy? Đột nhiên lại đóng cửa, nàng ta là muội muôi của Nhược Ngôn, Minh Vương không được để nàng phiến gạt đâu.”
Phượng Minh lắc đầu: “Nàng ta thực cũng đáng thương lắm.”
“Cái gì? Đáng thương?”
“Không có gì.” Phượng Minh tự lấy tay bịt miệng mình lại, quay đầu sang Thu Lam nói: “Chuyện chúng ta hôm nay lén lút xuất cung, các người không được nói với Dung Điềm.”
“Minh Vương à, người ra khỏi vương cung thế này, chỉ e đại vương đã biết rồi, còn có thể không nói lại với người sao?”
“Thế ít nhất cũng không được nói với hắn chúng ta đến gặp Diệu Quang công chúa, bằng không hắn lại căng thẳng. Nói không chừng còn nổi trận lôi đình, đem mấy người các ngươi đi thị hầu kẻ khác.”
Thu Tinh vỗ vỗ ngực, cẩn thận tí một nói: “Không thể nào? Cùng lắm chỉ diện kiến công chúa thôi mà, nàng ta đơn thân cô độc nơi này, có thể làm gì được Minh Vương? Còn nói, tỳ nữ xem ra dung mạo công chúa cũng chẳng xinh đẹp lắm, đại vương ghen tị chuyện Minh Vương đến gặp nàng đâu.” Rốt cuộc nàng thị nữ này, nói qua nói lại một hồi lại đề cập đến chuyện dung mạo.
Vừa nói đến dung mạo, mấy nàng thị nữ cũng bắt đầu bàn tán, sôi nổi nhao nhao đem Diệu Quang ra bì với Tam công chúa.
Phượng Minh đã sớm quen với những âm thanh hồn tạp này, lên ngựa, trong lòng cậu ẩn chưa một bí mật vô cùng to lớn, đầy bụng nhiệt huyết cùng ý thức trách nhiệm.
Vừa về tới thái tử điện, đã lập tức thấy lũ người hầu hạ đang im như thóc run rẩy quỳ trên đất, thấy Phượng Minh, đều nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Minh Vương người mau vào đi, Đại vương nói nếu không thấy Minh Vương, sẽ đem chúng nô tài đi chém một lượt.”
Thu Lam dứng chờ một bên lại càng hoảng sợ, bản thân cũng không dám tự mình tiến vào, đẩy Phượng Minh vào cửa, không lưu chút nghĩa khí nào chuồn mất tiêu.
/269
|