Biệt thự rộng lớn được những tia nắng vàng óng chiếu vào, khiến nó càng trở nên xa hoa hơn.
Hàng hoa hồng đỏ đung đưa theo nhịp gió nhẹ, tỏa hương thơm thuần khiết làm con người ta cảm thấy thật dễ chịu.
Hàng chục ánh mắt nhìn nhau, thâm trầm và sắc bén.
Hải Linh không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống đất. Đôi môi xinh đẹp mím chặt vào nhau, rướm cả máu lên khóe miệng.
Trong đầu cô bây giờ chỉ văng vẳng câu nói: ‘Mau nói thông tin của ba ả ra đây, bọn ta sẽ khiến chúng sống không bằng chết’.
Không được! Nếu vậy thì chị Băng sẽ nguy mất. Cô phải làm sao đây? Có nên nói với ông nội rằng người làm Đoàn Phi Yến ra như vậy là chị Tiểu Băng không?
- Linh! Cháu biết gì về họ thì mau nói ra đi.
Giọng nói ôn tồn, dịu dàng của ông Đức – ông nội Linh vang lên khiến Hải Linh càng lâm vào nỗi tuyệt vọng trong lòng.
Cô biết, nếu cô không nói thì trong lúc này họ cũng không dám làm gì mình, dù sao ở đây cũng có ông nội – người thương yêu cô nhất che chở cho cô. Nhưng, dấu được ngày một, ngày hai liệu có dấu được cả đời. Vả lại, ba người họ có thể trốn tránh được sự truy lùng của người nhà họ Đoàn trong bao lâu đây.
- Ông nội, người đó…
- Đừng ép con bé nữa!
Hải Linh quyết định mở lời, cô đang muốn nói với ông nội rằng: ‘ Ông không thể để họ làm gì cô gái đó được, bởi cô ấy là chị Tiểu Băng, là con gái của bác cả’. Nhưng, lời vừa ra được một nửa thì đã bị một giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc cắt ngang.
Sau tấm cửa gỗ mun đỏ nâu, người con gái đó vẫn vậy, vẫn mặc nguyên cho mình bộ đồ màu đen đặc hữu, mái tóc đen dài giờ đã được buộc cao lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp, hàng lông mi dài cong vút tự nhiên, chiếc mũi nhỏ, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, đôi mắt long lanh bởi ánh nước, nhưng lại vô hồn và lạnh lẽo.
Chiếc vòng cổ với mặt đá hoa tuyết bằng kim cương, chữ B trong chính giữa mặt đá tỏa sáng lấp lánh nhờ tia sáng mặt trời ấm áp trên cổ cô.
Đôi môi nhếch lên thành nụ cười nhẹ thoáng qua, không lạnh lùng cũng không ấm áp, khiến người nhìn khó phân biệt được sắc thái của mình.
- Cô! Cô ta chính là người đã làm Yến bị thương.
Ngọc Dương Thúy sau một hồi ‘ chấn động’ bởi sự xuất hiện không hề báo trước của Hàn Băng, dơ cánh tay chỉ thẳng vào mặt cô.
Lời nói của cô ta vừa dứt, hiệu quả thật cao thâm. Ánh mắt cha mẹ Đoàn Phi Yến như những tia lửa điện, muốn thiêu đốt người con gái trước mặt mình.
Ông Đoàn sắc mặt đã tối sầm lại, hét thật to với đám vệ sĩ quanh mình.
- Sao còn không bắt cô ta lại.
Hàn Băng khinh bỉ trong lòng với ‘màn kịch’ đang diễn ra trước mắt. Họa chăng, cô đã quá đề cao bọn chúng ?
- Khoan đã.
Đám vệ sĩ chưa kịp vâng lệnh đã bị giọng nói uy quyền của ông Đức vang lên. Ánh mắt thâm sâu, lão luyện của một người đã trải qua mấy chục năm ở đời giờ khắc này trở nên xúc động, khó tin. Ông run run giọng nhìn sâu vào Hàn Băng, giọng nói vì xúc động mà thành nghẹn ngào.
- Tiểu Băng ! Là cháu sao ?
Giọng nói ông Đức như đang thấm đẫm vào trái tim cô. Đã mười hai năm rồi, cô không được nghe giọng nói ấm áp này. Tưởng trừng như đã quên, nhưng thật ra chỉ là cố cất giấu đi để rồi khỏi nhớ.
Bước chân kiên định đi về phía ông. Bỏ mặc đằng sau những ánh nhìn ngạc nhiên, không tin vào tai mắt mình.
Không cảm xúc để đối mặt, Hàn Băng đứng trước mặt ông, giọng nói của cô vẫn vô cảm như vậy.
- Ông nội, cháu về rồi.
Ở khoảng cách gần như vầy, cô có thể thấy được khóe mắt ông cay cay, đỏ ngầu.
Dùng bàn tay nhỏ nhắn, mịn màng của mình đặt lên gương mặt nhăn nheo vì thời gian kia, cô nhẹ nhàng chưa từng có vuốt ve từng góc cạnh thân quen.
- Xin lỗi ! Cháu về quá muộn phải không ?
Hai từ ‘ xin lỗi’ không dễ phát ra trong lời nói của Hàn Băng. Cô nhớ, khi còn nhỏ, mỗi lúc cô bị bắt nạt mà khóc, ông đều đưa tay lên mặt cô mà vuốt ve, vỗ về.
- Không muộn, về là tốt rồi.
Khải Phong đứng một bên nhìn màn đoàn tụ bất ngờ kia, cậu cười, một nụ cười thật lòng chỉ dành cho tiểu công chúa của cậu : ‘Cuối cùng em cũng chịu xuất hiện với thân phận thật của mình. Tiểu công chúa của anh !’.
…
Bình thản ngồi đối diện với những ánh mắt thù hằn kia, Hàn Băng không nói một lời ung dung bấm điện thoại.
Ông Đức hết nhìn cháu gái của mình, rồi lại nhìn sang phía ông bà Đoàn, gương mặt luôn bình thản đối mặt với mọi khó khăn giờ đây đã trở nên khó xử.
- Chủ tịch Triệu, ông định xử lý như thế nào ?
Ông Đoàn không thể chịu nổi bầu không khí cứ mãi im lặng thế này, quyết định mở lời trước. Nói là vậy, nhưng ông ta quyết không bỏ qua chuyện này.
- Vậy các người muốn làm gì con bé ?
Ông biết bọn họ sẽ không bỏ qua cho Tiểu Băng, nhưng ông là ai chứ ! Lăn lộn trên thương trường lẫn ‘chiến trường’ suốt mấy chục năm nay, bọn họ nghĩ ông dễ dàng để đứa cháu gái yêu quý, ‘thất lạc’ mười mấy năm nay vào tay bọn họ sao ?
- Tất nhiên là muốn ‘nó’ phải ‘trả giá’ rồi. Chẳng lẽ chủ tịch lại không muốn giao ả ta ra.
- Đúng vậy !
Đều biết đối phương sẽ không đồng ý với quyết định của mình, cả hai chỉ có thể nhìn nhau, không nói thêm lời nào nữa.
- Các người nghĩ sẽ làm gì được tôi.
Hàn Băng nhếch miệng, hừ lạnh. Bông hoa hồng đỏ trên tay kết hợp với sự thần bí toát ra từ người cô, khiến cho những kẻ khác nhìn vào phải toát mồ hôi lạnh. Chết chóc và tàn nhẫn, là cách nói đơn giản nhất về cô lúc này ?
Đứng dậy. Hàn Băng nắm chặt bông hoa trên tay, đi về phía ông bà Đoàn.
Từ từ cúi xuống, để gương mặt xinh đẹp sát lại gần ông ta. Ánh mắt thâm hiểm, tàn ác lóe lên tia sáng đen. Thổi một làn hơi lạnh lẽo lên mặt ông ta.
- Ông nghĩ mình có bản lĩnh đó sao ?
Lời nói sắc bén mà chắc chắn. Xòe bàn tay ra, để những cánh hoa hồng đã nát bét trong tay rơi xuống đất.
Ông ta, rồi cũng sẽ có ngày giống như bông hoa này, thất bại trong tay cô.
Hành động của cô khiến cho những người ở đây phải chấn động. Đến một người lão luyện như ông Đức cũng phải rùng mình. Trông cô bây giờ chính là biểu tượng của ác quỷ, đến nhân gian này chỉ vì một mục đích, cướp đi sinh mạng của kẻ khác.
Nhưng, họ đâu hề biết rằng, thứ họ vừa chứng kiến chỉ đơn giản là tính cách thường ngày mà thôi.
Ác quỷ ư ?
Họ cần phải mở mang tầm mắt hơn nữa ?
- Chuyện này vẫn còn chưa xong đâu.
Ông Đoàn bình ổn lại tâm trạng của mình, đứng phắt dậy, dẫn người rời đi. Không quên để lại một lời cảnh cáo.
Hãy quên em đi
Vì…
Em mãi mãi không còn là tiểu công chúa bé nhỏ của anh nữa.
Hàn Băng quay mặt đi chỗ khác, cô không muốn đối diện với ánh mắt vui mừng của Khải Phong.
Tiếc nuối ! Cũng có một chút.
Nhưng, cũng như Lam Tuyết từng nói : ‘ Thời gian rồi cũng sẽ khiến tất cả qua đi. Nhớ nhung, mong chờ rồi sẽ chỉ lưu lại ở một vị trí nào đó trong trái tim chúng ta’.
Vậy nên, tiếc nuối rồi cũng sẽ qua thôi. Chỉ cần kiên cường đối mặt với chính mình, với hạnh phúc mãi chẳng thuộc về ta.
- Ông à ! Có chuyện gì để nói sau được không. Cháu mệt rồi, cháu muốn nghỉ ngơi.
Hàn Băng cắt đứt ý định còn đang trong bào trứng của ông mình, dứt khoát đi thẳng lên phòng Hải Linh. Cô không muốn giải thích, mà cũng chẳng biết phải giải thích thế nào nữa.
…
Dòng người tất nập, chen lấn xô đẩy nhau trên con đường dài dẵng.
Lam Tuyết bỏ tay vào túi áo, bước từng bước nhẹ nhàng trên vỉa hè. Những tiếng rao bán hàng đêm, những quán ăn vỉa hè đông đúc khách hàng, còn cả những gia đình ấm áp vui vẻ cười nói với nhau.
Đây chính là hạnh phúc sao ?
Đi qua những con phố đông đúc đó, ánh đèn neon cũng càng nhạt nhòa hơn, để rồi bóng đêm nuốt trửng cả nơi đây.
Vài tiếng cười man rợ, vãi tiếng gây gộc vang vọng đâu đó của lũ lưu manh đầu đường xó chợ, vang lên xung quanh.
Lam Tuyết vẫn đi, vẫn giữ nguyên tốc độ lững thững, ‘hưởng thụ’ đó mà đối mặt với những thứ nơi đây.
Tiếng chạy đuổi rầm rầm, tiếng kêu la thất thanh của vài cô gái vang lên bên tai, Lam Tuyết chỉ thoáng nhíu mày như có như không. Thời gian, như đã tôi luyện cho cô một sự vô tình, tàn nhẫn với những thứ quanh mình. Mặc kệ tất cả, cô chỉ đi, đi theo con đường mình đang bước.
‘Lũ ranh con, mau đứng lại đấy cho tao’.
‘ Có ngu mới đứng lại cho bọn mày ăn thịt’.
Chửi bới, kêu gào ngày càng gần hơn, tiếng bước chân cũng như đang bên cạnh. Lam Tuyết chuyển dời ánh mắt sang bên trái mình.
Cảnh tượng trước mắt thật ‘hào hùng’.
Một đám lưu manh, đô con đang thộc hơi đuổi bắt bốn, năm cô bé nữ sinh quần áo xộc xệch. Nhìn qua, chắc những cô bé này cũng chỉ tầm mười bốn, mười năm tuổi, trên người còn mặc đồng phục của trường trung học. Cặp sách trên vai đã bung hết ra, vài quyền vở thi nhau rơi xuống đất. Mà, điều đáng để cô chú ý nhất, đó là họ đang chạy về phía mình, rất gần.
Bụp !
Cô bé chạy đầu lao phải người cô, mất đà ngã ngửa ra đằng sau, ngồi thình lình xuống nền đường bẩn thỉu.
Ngước mắt lên. Đôi mắt trong veo chạm phải ánh mắt lạnh băng.
Cô bé có chút sợ hãi, nhanh chóng cúi mặt xuống, không dám nhìn vào Lam Tuyết nữa.
- Chạy mau, bọn cúng đến rồi kìa.
Một cô bé khác hổn hển nói, đồng thời chỉ tay ra phía sau mình.
Lũ lưu manh với nụ cười man rợ ngày càng tiến lại gần.
Lam Tuyết nghĩ thầm : ‘ Dù có chạy cũng chẳng kịp’.
Đúng vậy ! Cô bé chạy cuối cùng đã bị tên đầu đàn tóm được. Kêu lên thất thanh, không ngừng giãy giụa.
- Chị ơi ! Cho em mượn điện thoại được không ?
Cô bé đi đâu đứng lên từ bao giờ, phủi phủi chiếc váy đồng phục đã dính đầy đất, chìa đôi bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt cô.
Im lặng ! Lam Tuyết nhìn cô bé.
- Hì hì. Chị cho em mượn để em gọi người tới cứu chúng ta.
Chúng ta. Lam Tuyết càng lạnh lùng hơn nhìn cô bé. Cô cần phải có người đến cứu sao ?
Ngoảnh mặt đi không thèm đếm xỉa đến cô bé ‘ to gan’ đó. Lam Tuyết quét ánh mắt lạnh lùng, vô tình của mình sang đám lưu manh.
- Buông cô bé ra.
Giọng nói âm lãnh như từ Địa Ngục vang lên, làm tất cả những người có mặt ở đây phải run sợ.
Sợ thì sợ. Thân làm đại ca thì làm sao tên cầm đầu lại chịu để nhụt chí trước một người con gái, hắn cao giọng, hất cằm về phía Lam Tuyết.
- Người đẹp, thả thì cũng được thôi. Nhưng người đẹp có dám…
Pằng !
Lời nói của hắn còn chưa dứt, một phát đạn đã được bắn ra, nhằm thẳng vào cánh tay đang nắm chặt người cô bé bị bắt lại.
A !
Cùng với tiếng kêu đau đớn của hắn là tiếng hét của đám nhóc con. Bọn họ sợ đến mức run lên bần bật.
- Cút!
Nhả ra một từ còn âm lãnh hơn vừa rồi. Lam Tuyết hạ khẩu súng xuống.
- Đi mau.
Tên cầm đầu biết người con gái này không thể động vào, ôm lấy cánh tay bị thương của mình, đau đớn cùng với đám đàn em rời khỏi.
‘ Các người may mắn đấy’ Lam Tuyết nắm chặt tay. Nếu không phải có lũ nhóc này bên cạnh thì cô đã sớm cho bọn chúng gặp ông bà rồi. Hừ!
- Chị ơi! Con đường này rất nguy hiểm, chị có thể dẫn bọn em ra đường lớn được không?
Cô nhóc sau nỗi khiếp sợ, tiến sát lại gần, chớp chớp mắt, lay lay cánh tay Lam Tuyết.
Im lặng!
Lam Tuyết không thèm liếc mắt, đi thẳng. Phiền phức! Nếu không nhận ra con nhóc này là em gái Nam Quân thì cô đã mặc kê cho bọn lưu manh kia muốn làm gì thì làm rồi.
Bọn nhóc mỉm cười, nháy mắt với nhau tíu tít đi đằng sau cô.
Bởi vì có lũ nhóc nhiều chuyện này đi đằng sau, bước chân Lam Tuyết cũng trở nên nhanh hơn, không còn sự ‘hưởng thụ bóng đêm nữa’.
…
Bóng đêm bao trùm lên tất cả, làm mờ nhạt đi bóng hình nhỏ bé nhưng đầy uy quyền nơi đây.
Người con gái ngồi khuất sau bóng tối, thích thú nhìn cảnh tượng trước mặt mình.
Grao!
Bộ lông vàng óng mượt, móng vuốt sắc nhọn, cùng với hàm răng nhọn hoắt, tiếng sư tử gầm lên dữ tợn. Từng bước đi của nó như những tảng đá nặng ngàn cân đè lên người con trai phía trước.
Sắc mặt trắng bệch, không còn giọt máu, người con trai run rẩy, tay chân như mền nhũn ra, nhìn chằm chằm vào con sư tử hung tợn trước mặt mình.
Đây là trò chơi với tử thần, trò chơi mà bất kì kẻ nào cũng phải tham gia một khi đã đắc tội với thủ lĩnh thứ ba của Hắc Phong bang – Leeran.
- Lên.
Giọng nói vô tình, lạnh khốc vang lên trong bóng đêm. Ánh mắt người con gái còn sáng hơn, sắc bén hơn loài hổ báo.
Grao!
Con sư tử to lớn như hiểu ý chủ nhân mình, đạp hai chân sau thật mạnh, nhảy lên, vồ lấy người con trai.
A!
Tiếng hét thất thanh vang vọng trong căn phòng kín mít. Những người ở đây tuy rằng đã chứng kiến không ít lần cảnh tượng này cũng phải toát mồ hôi lạnh.
Máu! Từ cái mồm rộng lớn của con sư tử chảy ra, từng giọt, từng giọt rơi xuống nền xi măng xám xịt.
Tiếng bước chân của người con gái ngày một lớn, từ từ thoát ra khỏi bóng tối, đến gần cái xác đã loang lổ máu.
Đôi môi anh đào nở nụ cười tàn nhẫn. Cô làm sao có thể quên được gương mặt của hắn, kẻ mà mấy tháng trước đã làm cho Trần Tuấn Kiệt bị thương.
Dám động đến người con trai của cô, thì tất cả đều phải…chết.
- Hôm nay đường đua nào sẽ tổ chức.
Bàn tay mềm mại khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của con sư tử, cô lạnh lùng liếc nhìn người con trai đang đứng bên cạnh.
- Đường đua JX.
Người con trai không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh băng, có thể giết người đó, cúi người đáp lại.
- Hãy mang xác hắn đến đó, ‘tặng’ cho ả ta.
- Tuân lệnh.
Hàng hoa hồng đỏ đung đưa theo nhịp gió nhẹ, tỏa hương thơm thuần khiết làm con người ta cảm thấy thật dễ chịu.
Hàng chục ánh mắt nhìn nhau, thâm trầm và sắc bén.
Hải Linh không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống đất. Đôi môi xinh đẹp mím chặt vào nhau, rướm cả máu lên khóe miệng.
Trong đầu cô bây giờ chỉ văng vẳng câu nói: ‘Mau nói thông tin của ba ả ra đây, bọn ta sẽ khiến chúng sống không bằng chết’.
Không được! Nếu vậy thì chị Băng sẽ nguy mất. Cô phải làm sao đây? Có nên nói với ông nội rằng người làm Đoàn Phi Yến ra như vậy là chị Tiểu Băng không?
- Linh! Cháu biết gì về họ thì mau nói ra đi.
Giọng nói ôn tồn, dịu dàng của ông Đức – ông nội Linh vang lên khiến Hải Linh càng lâm vào nỗi tuyệt vọng trong lòng.
Cô biết, nếu cô không nói thì trong lúc này họ cũng không dám làm gì mình, dù sao ở đây cũng có ông nội – người thương yêu cô nhất che chở cho cô. Nhưng, dấu được ngày một, ngày hai liệu có dấu được cả đời. Vả lại, ba người họ có thể trốn tránh được sự truy lùng của người nhà họ Đoàn trong bao lâu đây.
- Ông nội, người đó…
- Đừng ép con bé nữa!
Hải Linh quyết định mở lời, cô đang muốn nói với ông nội rằng: ‘ Ông không thể để họ làm gì cô gái đó được, bởi cô ấy là chị Tiểu Băng, là con gái của bác cả’. Nhưng, lời vừa ra được một nửa thì đã bị một giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc cắt ngang.
Sau tấm cửa gỗ mun đỏ nâu, người con gái đó vẫn vậy, vẫn mặc nguyên cho mình bộ đồ màu đen đặc hữu, mái tóc đen dài giờ đã được buộc cao lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp, hàng lông mi dài cong vút tự nhiên, chiếc mũi nhỏ, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, đôi mắt long lanh bởi ánh nước, nhưng lại vô hồn và lạnh lẽo.
Chiếc vòng cổ với mặt đá hoa tuyết bằng kim cương, chữ B trong chính giữa mặt đá tỏa sáng lấp lánh nhờ tia sáng mặt trời ấm áp trên cổ cô.
Đôi môi nhếch lên thành nụ cười nhẹ thoáng qua, không lạnh lùng cũng không ấm áp, khiến người nhìn khó phân biệt được sắc thái của mình.
- Cô! Cô ta chính là người đã làm Yến bị thương.
Ngọc Dương Thúy sau một hồi ‘ chấn động’ bởi sự xuất hiện không hề báo trước của Hàn Băng, dơ cánh tay chỉ thẳng vào mặt cô.
Lời nói của cô ta vừa dứt, hiệu quả thật cao thâm. Ánh mắt cha mẹ Đoàn Phi Yến như những tia lửa điện, muốn thiêu đốt người con gái trước mặt mình.
Ông Đoàn sắc mặt đã tối sầm lại, hét thật to với đám vệ sĩ quanh mình.
- Sao còn không bắt cô ta lại.
Hàn Băng khinh bỉ trong lòng với ‘màn kịch’ đang diễn ra trước mắt. Họa chăng, cô đã quá đề cao bọn chúng ?
- Khoan đã.
Đám vệ sĩ chưa kịp vâng lệnh đã bị giọng nói uy quyền của ông Đức vang lên. Ánh mắt thâm sâu, lão luyện của một người đã trải qua mấy chục năm ở đời giờ khắc này trở nên xúc động, khó tin. Ông run run giọng nhìn sâu vào Hàn Băng, giọng nói vì xúc động mà thành nghẹn ngào.
- Tiểu Băng ! Là cháu sao ?
Giọng nói ông Đức như đang thấm đẫm vào trái tim cô. Đã mười hai năm rồi, cô không được nghe giọng nói ấm áp này. Tưởng trừng như đã quên, nhưng thật ra chỉ là cố cất giấu đi để rồi khỏi nhớ.
Bước chân kiên định đi về phía ông. Bỏ mặc đằng sau những ánh nhìn ngạc nhiên, không tin vào tai mắt mình.
Không cảm xúc để đối mặt, Hàn Băng đứng trước mặt ông, giọng nói của cô vẫn vô cảm như vậy.
- Ông nội, cháu về rồi.
Ở khoảng cách gần như vầy, cô có thể thấy được khóe mắt ông cay cay, đỏ ngầu.
Dùng bàn tay nhỏ nhắn, mịn màng của mình đặt lên gương mặt nhăn nheo vì thời gian kia, cô nhẹ nhàng chưa từng có vuốt ve từng góc cạnh thân quen.
- Xin lỗi ! Cháu về quá muộn phải không ?
Hai từ ‘ xin lỗi’ không dễ phát ra trong lời nói của Hàn Băng. Cô nhớ, khi còn nhỏ, mỗi lúc cô bị bắt nạt mà khóc, ông đều đưa tay lên mặt cô mà vuốt ve, vỗ về.
- Không muộn, về là tốt rồi.
Khải Phong đứng một bên nhìn màn đoàn tụ bất ngờ kia, cậu cười, một nụ cười thật lòng chỉ dành cho tiểu công chúa của cậu : ‘Cuối cùng em cũng chịu xuất hiện với thân phận thật của mình. Tiểu công chúa của anh !’.
…
Bình thản ngồi đối diện với những ánh mắt thù hằn kia, Hàn Băng không nói một lời ung dung bấm điện thoại.
Ông Đức hết nhìn cháu gái của mình, rồi lại nhìn sang phía ông bà Đoàn, gương mặt luôn bình thản đối mặt với mọi khó khăn giờ đây đã trở nên khó xử.
- Chủ tịch Triệu, ông định xử lý như thế nào ?
Ông Đoàn không thể chịu nổi bầu không khí cứ mãi im lặng thế này, quyết định mở lời trước. Nói là vậy, nhưng ông ta quyết không bỏ qua chuyện này.
- Vậy các người muốn làm gì con bé ?
Ông biết bọn họ sẽ không bỏ qua cho Tiểu Băng, nhưng ông là ai chứ ! Lăn lộn trên thương trường lẫn ‘chiến trường’ suốt mấy chục năm nay, bọn họ nghĩ ông dễ dàng để đứa cháu gái yêu quý, ‘thất lạc’ mười mấy năm nay vào tay bọn họ sao ?
- Tất nhiên là muốn ‘nó’ phải ‘trả giá’ rồi. Chẳng lẽ chủ tịch lại không muốn giao ả ta ra.
- Đúng vậy !
Đều biết đối phương sẽ không đồng ý với quyết định của mình, cả hai chỉ có thể nhìn nhau, không nói thêm lời nào nữa.
- Các người nghĩ sẽ làm gì được tôi.
Hàn Băng nhếch miệng, hừ lạnh. Bông hoa hồng đỏ trên tay kết hợp với sự thần bí toát ra từ người cô, khiến cho những kẻ khác nhìn vào phải toát mồ hôi lạnh. Chết chóc và tàn nhẫn, là cách nói đơn giản nhất về cô lúc này ?
Đứng dậy. Hàn Băng nắm chặt bông hoa trên tay, đi về phía ông bà Đoàn.
Từ từ cúi xuống, để gương mặt xinh đẹp sát lại gần ông ta. Ánh mắt thâm hiểm, tàn ác lóe lên tia sáng đen. Thổi một làn hơi lạnh lẽo lên mặt ông ta.
- Ông nghĩ mình có bản lĩnh đó sao ?
Lời nói sắc bén mà chắc chắn. Xòe bàn tay ra, để những cánh hoa hồng đã nát bét trong tay rơi xuống đất.
Ông ta, rồi cũng sẽ có ngày giống như bông hoa này, thất bại trong tay cô.
Hành động của cô khiến cho những người ở đây phải chấn động. Đến một người lão luyện như ông Đức cũng phải rùng mình. Trông cô bây giờ chính là biểu tượng của ác quỷ, đến nhân gian này chỉ vì một mục đích, cướp đi sinh mạng của kẻ khác.
Nhưng, họ đâu hề biết rằng, thứ họ vừa chứng kiến chỉ đơn giản là tính cách thường ngày mà thôi.
Ác quỷ ư ?
Họ cần phải mở mang tầm mắt hơn nữa ?
- Chuyện này vẫn còn chưa xong đâu.
Ông Đoàn bình ổn lại tâm trạng của mình, đứng phắt dậy, dẫn người rời đi. Không quên để lại một lời cảnh cáo.
Hãy quên em đi
Vì…
Em mãi mãi không còn là tiểu công chúa bé nhỏ của anh nữa.
Hàn Băng quay mặt đi chỗ khác, cô không muốn đối diện với ánh mắt vui mừng của Khải Phong.
Tiếc nuối ! Cũng có một chút.
Nhưng, cũng như Lam Tuyết từng nói : ‘ Thời gian rồi cũng sẽ khiến tất cả qua đi. Nhớ nhung, mong chờ rồi sẽ chỉ lưu lại ở một vị trí nào đó trong trái tim chúng ta’.
Vậy nên, tiếc nuối rồi cũng sẽ qua thôi. Chỉ cần kiên cường đối mặt với chính mình, với hạnh phúc mãi chẳng thuộc về ta.
- Ông à ! Có chuyện gì để nói sau được không. Cháu mệt rồi, cháu muốn nghỉ ngơi.
Hàn Băng cắt đứt ý định còn đang trong bào trứng của ông mình, dứt khoát đi thẳng lên phòng Hải Linh. Cô không muốn giải thích, mà cũng chẳng biết phải giải thích thế nào nữa.
…
Dòng người tất nập, chen lấn xô đẩy nhau trên con đường dài dẵng.
Lam Tuyết bỏ tay vào túi áo, bước từng bước nhẹ nhàng trên vỉa hè. Những tiếng rao bán hàng đêm, những quán ăn vỉa hè đông đúc khách hàng, còn cả những gia đình ấm áp vui vẻ cười nói với nhau.
Đây chính là hạnh phúc sao ?
Đi qua những con phố đông đúc đó, ánh đèn neon cũng càng nhạt nhòa hơn, để rồi bóng đêm nuốt trửng cả nơi đây.
Vài tiếng cười man rợ, vãi tiếng gây gộc vang vọng đâu đó của lũ lưu manh đầu đường xó chợ, vang lên xung quanh.
Lam Tuyết vẫn đi, vẫn giữ nguyên tốc độ lững thững, ‘hưởng thụ’ đó mà đối mặt với những thứ nơi đây.
Tiếng chạy đuổi rầm rầm, tiếng kêu la thất thanh của vài cô gái vang lên bên tai, Lam Tuyết chỉ thoáng nhíu mày như có như không. Thời gian, như đã tôi luyện cho cô một sự vô tình, tàn nhẫn với những thứ quanh mình. Mặc kệ tất cả, cô chỉ đi, đi theo con đường mình đang bước.
‘Lũ ranh con, mau đứng lại đấy cho tao’.
‘ Có ngu mới đứng lại cho bọn mày ăn thịt’.
Chửi bới, kêu gào ngày càng gần hơn, tiếng bước chân cũng như đang bên cạnh. Lam Tuyết chuyển dời ánh mắt sang bên trái mình.
Cảnh tượng trước mắt thật ‘hào hùng’.
Một đám lưu manh, đô con đang thộc hơi đuổi bắt bốn, năm cô bé nữ sinh quần áo xộc xệch. Nhìn qua, chắc những cô bé này cũng chỉ tầm mười bốn, mười năm tuổi, trên người còn mặc đồng phục của trường trung học. Cặp sách trên vai đã bung hết ra, vài quyền vở thi nhau rơi xuống đất. Mà, điều đáng để cô chú ý nhất, đó là họ đang chạy về phía mình, rất gần.
Bụp !
Cô bé chạy đầu lao phải người cô, mất đà ngã ngửa ra đằng sau, ngồi thình lình xuống nền đường bẩn thỉu.
Ngước mắt lên. Đôi mắt trong veo chạm phải ánh mắt lạnh băng.
Cô bé có chút sợ hãi, nhanh chóng cúi mặt xuống, không dám nhìn vào Lam Tuyết nữa.
- Chạy mau, bọn cúng đến rồi kìa.
Một cô bé khác hổn hển nói, đồng thời chỉ tay ra phía sau mình.
Lũ lưu manh với nụ cười man rợ ngày càng tiến lại gần.
Lam Tuyết nghĩ thầm : ‘ Dù có chạy cũng chẳng kịp’.
Đúng vậy ! Cô bé chạy cuối cùng đã bị tên đầu đàn tóm được. Kêu lên thất thanh, không ngừng giãy giụa.
- Chị ơi ! Cho em mượn điện thoại được không ?
Cô bé đi đâu đứng lên từ bao giờ, phủi phủi chiếc váy đồng phục đã dính đầy đất, chìa đôi bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt cô.
Im lặng ! Lam Tuyết nhìn cô bé.
- Hì hì. Chị cho em mượn để em gọi người tới cứu chúng ta.
Chúng ta. Lam Tuyết càng lạnh lùng hơn nhìn cô bé. Cô cần phải có người đến cứu sao ?
Ngoảnh mặt đi không thèm đếm xỉa đến cô bé ‘ to gan’ đó. Lam Tuyết quét ánh mắt lạnh lùng, vô tình của mình sang đám lưu manh.
- Buông cô bé ra.
Giọng nói âm lãnh như từ Địa Ngục vang lên, làm tất cả những người có mặt ở đây phải run sợ.
Sợ thì sợ. Thân làm đại ca thì làm sao tên cầm đầu lại chịu để nhụt chí trước một người con gái, hắn cao giọng, hất cằm về phía Lam Tuyết.
- Người đẹp, thả thì cũng được thôi. Nhưng người đẹp có dám…
Pằng !
Lời nói của hắn còn chưa dứt, một phát đạn đã được bắn ra, nhằm thẳng vào cánh tay đang nắm chặt người cô bé bị bắt lại.
A !
Cùng với tiếng kêu đau đớn của hắn là tiếng hét của đám nhóc con. Bọn họ sợ đến mức run lên bần bật.
- Cút!
Nhả ra một từ còn âm lãnh hơn vừa rồi. Lam Tuyết hạ khẩu súng xuống.
- Đi mau.
Tên cầm đầu biết người con gái này không thể động vào, ôm lấy cánh tay bị thương của mình, đau đớn cùng với đám đàn em rời khỏi.
‘ Các người may mắn đấy’ Lam Tuyết nắm chặt tay. Nếu không phải có lũ nhóc này bên cạnh thì cô đã sớm cho bọn chúng gặp ông bà rồi. Hừ!
- Chị ơi! Con đường này rất nguy hiểm, chị có thể dẫn bọn em ra đường lớn được không?
Cô nhóc sau nỗi khiếp sợ, tiến sát lại gần, chớp chớp mắt, lay lay cánh tay Lam Tuyết.
Im lặng!
Lam Tuyết không thèm liếc mắt, đi thẳng. Phiền phức! Nếu không nhận ra con nhóc này là em gái Nam Quân thì cô đã mặc kê cho bọn lưu manh kia muốn làm gì thì làm rồi.
Bọn nhóc mỉm cười, nháy mắt với nhau tíu tít đi đằng sau cô.
Bởi vì có lũ nhóc nhiều chuyện này đi đằng sau, bước chân Lam Tuyết cũng trở nên nhanh hơn, không còn sự ‘hưởng thụ bóng đêm nữa’.
…
Bóng đêm bao trùm lên tất cả, làm mờ nhạt đi bóng hình nhỏ bé nhưng đầy uy quyền nơi đây.
Người con gái ngồi khuất sau bóng tối, thích thú nhìn cảnh tượng trước mặt mình.
Grao!
Bộ lông vàng óng mượt, móng vuốt sắc nhọn, cùng với hàm răng nhọn hoắt, tiếng sư tử gầm lên dữ tợn. Từng bước đi của nó như những tảng đá nặng ngàn cân đè lên người con trai phía trước.
Sắc mặt trắng bệch, không còn giọt máu, người con trai run rẩy, tay chân như mền nhũn ra, nhìn chằm chằm vào con sư tử hung tợn trước mặt mình.
Đây là trò chơi với tử thần, trò chơi mà bất kì kẻ nào cũng phải tham gia một khi đã đắc tội với thủ lĩnh thứ ba của Hắc Phong bang – Leeran.
- Lên.
Giọng nói vô tình, lạnh khốc vang lên trong bóng đêm. Ánh mắt người con gái còn sáng hơn, sắc bén hơn loài hổ báo.
Grao!
Con sư tử to lớn như hiểu ý chủ nhân mình, đạp hai chân sau thật mạnh, nhảy lên, vồ lấy người con trai.
A!
Tiếng hét thất thanh vang vọng trong căn phòng kín mít. Những người ở đây tuy rằng đã chứng kiến không ít lần cảnh tượng này cũng phải toát mồ hôi lạnh.
Máu! Từ cái mồm rộng lớn của con sư tử chảy ra, từng giọt, từng giọt rơi xuống nền xi măng xám xịt.
Tiếng bước chân của người con gái ngày một lớn, từ từ thoát ra khỏi bóng tối, đến gần cái xác đã loang lổ máu.
Đôi môi anh đào nở nụ cười tàn nhẫn. Cô làm sao có thể quên được gương mặt của hắn, kẻ mà mấy tháng trước đã làm cho Trần Tuấn Kiệt bị thương.
Dám động đến người con trai của cô, thì tất cả đều phải…chết.
- Hôm nay đường đua nào sẽ tổ chức.
Bàn tay mềm mại khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của con sư tử, cô lạnh lùng liếc nhìn người con trai đang đứng bên cạnh.
- Đường đua JX.
Người con trai không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh băng, có thể giết người đó, cúi người đáp lại.
- Hãy mang xác hắn đến đó, ‘tặng’ cho ả ta.
- Tuân lệnh.
/28
|