Nếu thời gian có thể quay ngược.
Thì tình yêu của em và anh có thể chấm dứt.
Lái xe một vòng quanh thành phố, Lam Tuyết cứ thế đi, đến bản thân cô cũng không biết điểm dừng sẽ là nơi nào.
Thời gian đối với cô lúc này có lẽ chỉ được đếm trên đầu ngón tay, sống chết không do mình quyết định. Nhưng, đêm cuối cùng này, cô phải làm gì để sau này sẽ không phải hối tiếc mới được đây?
“Cậu muốn đi đâu?” Lam Tuyết nhìn Băng Vy qua gương chiếu hậu, ánh mắt ảm đạm khuất sau hàng lông mi hơi cụp xuống.
Băng Vy thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đôi mắt u buồn nhìn vào dòng người tấp nập, đẩy đưa chen chúc trên con đường đượm màu neon, thuận miệng trả lời: “Đến biệt thự Trần Gia đi”.
Lam Tuyết chuyên tâm lái xe, không có hỏi nhiều. Mà, thực chất cũng chẳng biết nên hỏi gì bây giờ bởi, đáp án từ Băng Vy chẳng có gì khiến cô bất ngờ cả.
Thời khắc khi cảm thấy cô đơn nhất, được nhìn thấy người mình yêu, dù là lặng lẽ thôi cũng cảm thấy mãn nguyện.
…
Biệt thự Trần Gia vẫn mãi là một chốn xa hoa, náo nhiệt như bao giờ hết. Ánh đèn huỳnh quang sáng rực, át đi luôn màu đen u tối của bóng đêm, khiến ngày đêm không rõ. Tiếng nhạc sập sình, tiếng người reo hò từ trong biệt thự truyền ra, làm Băng Vy đang lặng lẽ ngắm nhìn từ xa cũng phải nhíu chặt đôi mày thanh tú.
Tuấn Kiệt trong mắt cô là người con trai chẳng bao giờ chín chắn, cậu luôn chỉ thích làm những thứ cậu cho là đúng, là phải theo ý nghĩ riêng. Thậm chí, những khi buồn bực, tức giận cậu chỉ biết giải khuây bằng cách tụ tập đám công tử, tiểu thư nhà giàu đến nhà quậy phá, mở tiệc tưng bừng, biến chính ngôi nhà mình như quán bar xa hoa chẳng kém nơi đâu của thành phố.
Song, những thứ đó lại mới là điều làm Băng Vy cảm thấy quen thuộc. Cô thích cậu, thích những suy nghĩ không chín chắn đó của cậu, thích những lúc cậu cợt nhả, tìm cách làm cô vui, còn thích cả những nụ hôn nhẹ nhàng của cậu khẽ khàng đặt lên đôi má trắng hồng của cô, không chút dục niệm, không chút lừa gạt.
Nhưng, những thứ đó bây giờ chỉ có thể có trong hoài tưởng, sẽ chẳng quay lại được nữa. Cô đã buông tay, điều này không ai có thể thay đổi được, và có lẽ đến bản thân cô cũng vậy?
Khóe môi nâng nhẹ lên, nở nụ cười hư vô như có như không. Băng Vy ngắm nhìn ngôi nhà, thẫn thờ như kẻ mất hồn mà, cô đã không phát hiện ra rằng, có một người đứng đằng sau cô đã lâu.
Cơn gió lạnh thổi qua, phả vào mặt, tê buốt từng tấc da tấc thịt. Lam Tuyết lang thang trên con đường quen thuộc, bước chân vô định hình cứ thế đi, không biết điểm dừng sẽ là nơi đâu.
Suy nghĩ trở nên đứt quãng và mông lung hơn bao giờ hết. Hình ảnh Long Khiên với những hành động dịu dàng, thân mật hiện lên mồn một trong tâm trí cô, càng lúc càng rõ ràng.
Ngốc nghếch. Có lẽ cô lên gọi anh là như thế sao? Vì một tình yêu biết rằng vô vọng mà anh vẫn cứ bước đi, để đến cuối cùng chịu sự hiu quạnh, cô đơn mặc cho đã không còn.
Anh lừa cô, lừa vào sự thiếu suy nghĩ trong tình yêu của cô mà khiến cô suốt đời phải mang nỗi ân hận cho đến chết. Anh tưởng bản thân chết là song ư? Không, anh nhầm rồi, cái chết của anh chỉ làm cho mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng xấu thêm mà thôi. Bởi, cô sẽ không tha cho kẻ đã làm hại anh, sẽ khiến ông ta phải nhận cho mình cái giá mà ông ta đáng có. Nhưng, anh sẽ chẳng bao giờ có thể biết được, kẻ mà cô hận nhất lại chính là bản thân cô.
Dừng lại trước ngôi mộ mới đắp, Lam Tuyết không hiểu sao mình lại vô hồn mà đến đây. Chắc, đây là điều mà nơi sâu thẳm trong lòng cô muốn.
Từ từ ngồi xuống bên ngôi mộ, ánh mắt xót xa, thương tâm. Lam Tuyết thì thâm, không biết anh có thể nghe thấy hay không.
“Long ca, anh biết không, nhiều lúc em thực sự rất sợ, sợ tình yêu thương chân thành của anh dành cho em, vì em biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể báo đáp tình cảm đó của anh, lại càng sợ hơn mình sẽ không thể buông tay, xóa nhòa đi thứ tình cảm ấm áp đó”, đặt tay lên tấm hình người con trai với nụ cười bình yên trước mặt, Lam Tuyết khẽ cười. Anh luôn luôn dành cho cô nụ cười bình thản như vậy, dường như mọi ưu phiền, bất công chẳng bao giờ ảnh hưởng đến anh.
“Kiếp này em nợ anh quá nhiều. Nếu có thể, em chỉ xin kiếp sau ông trời đừng để em gặp lại anh. Có thể anh cho em là ích kỷ, nhưng thực ra em chỉ không muốn, một lần nữa sẽ trở thành vết thương trong lòng anh”, cô vẫn tiếp tục nói, như đang muốn cố gắng làm cho tâm trạng mình tốt hơn, như cho bản thân mình một lần duy nhất là lúc này thể hiện ra bên ngoài mọi tâm tư trong lòng.
Ánh trăng yếu ớt, len lỏi qua những đám mây đen, chiếu tia sáng nhỏ nhoi xuống mặt đất lạnh lẽo, càng làm nổi bật hơn bóng hình cô độc của Lam Tuyết, làm cô bây giờ trông mới thật nhỏ bé làm sao?
Căn phòng tối om, leo lắt ánh trăng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào.
Ân Dã trầm ngâm, lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, mọi hồi ức suốt mấy chục năm qua kéo về trong tâm trí, như lũ ào ạt vào đất liền.
Bên cạnh, huynh đệ “Hoắc” cũng không mở lời, yên lặng dõi theo nhất cử nhất động của chủ nhân mình.
“Bằng bất cứ giá nào cũng phải đảm bảo an toàn cho hai đứa trẻ đó”, giọng nói vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng. Năm xưa, ông đã không thể chăm sóc tốt cho ba đứa trẻ này thì bây giờ chính là thời khắc tốt nhất để thực hiện lời hứa năm đó.
“Tuân lệnh, thủ lĩnh”, Hắc Minh gật đầu chắc chắn. Cho dù Ân Dã không nói thì họ cũng sẽ làm điều đó. Không biết từ bao giờ, mạng sống của các cô còn quan trọng hơn mạng sống của bọn hắn.
Tuấn Kiệt đứng sau Băng Vy, cậu không lên tiếng chỉ lặng lẽ nhìn tấm lưng cô độc đó hướng mắt về phía biệt thự.
Tại sao cô lại có ở đây lúc này? Cậu muốn biết lý do, song lại không có ai có thể trả lời cho mình.
Vậy nên, ngoài đứng lặng im nhìn cô ra cậu không còn cách gì? Sợ rằng khi cậu lên tiếng cô lại sẽ như mọi khi, quay mặt, lạnh lùng bước qua cậu.
“Nhìn đủ rồi chứ?” Băng Vy quay đầu lại đối diện Tuấn Kiệt, khóe môi mấp máy ý cười như có như không.
Cậu nghĩ rằng cứ lặng im là cô không biết cậu đứng ngay cạnh cô sao? Nếu được vậy, thì cô đã chẳng thể trở thành sát thủ, hơn nữa, mùi hương bạc hà thanh thoát, dịu nhẹ quá từ trên người cậu tỏa ra đã quen thuộc với cô rồi, dù đứng cách xa mười mét cô cũng có thể ngửi thấy.
“Chưa đủ, mãi mãi không đủ” Tuấn Kiệt bước lên vài bước, sát vào người cô, vươn tay ra muốn được ôm cô vào lòng mà lại không dám.
Băng Vy mỉm cười, xích lại cậu thêm chút nữa, kiên định ôm ghì lấy cậu.
Hơi ấm này, hãy cho cô được cảm nhận, chỉ một chút thôi, có được không?
Tuấn Kiên trợn mắt kinh ngạc, cậu không nghĩ cô lại chủ động ôm mình. So với người con gái luôn né tránh mấy ngày trước thì hôm nay dường như cô rất lạ.
Dẫu vậy, Tuấn Kiệt không muốn bận tâm làm gì. Chỉ cần được ở bên cô, ôm cô vào lòng như thế này là cậu đã mãn nguyện lắm rồi?
Tiệc tàn, người về.
Tuấn Kiệt sau khi để cho đám bạn của mình ra về mới có thể đưa Băng Vy vào nhà. Nhìn đôi tay trắng bệch, lạnh toát của cô làm tim cậu nhói lên từng hồi.
Ai đã từng nói: “Khi yêu một ai đó quá nhiều thì chỉ cần người đó bị sây sước nhỏ cũng khiến tim ta nhói đau”. Bây giờ, Tuấn Kiệt đã lĩnh hội đủ rồi, thậm chí còn dư sức để dạy bảo người khác đó chứ?
“Em uống đi”, Tuấn Kiệt lấy ra từ đâu một ly nước gừng đưa cho cô.
Băng Vy đỡ lấy ly nước, đưa lên miệng uống. Nước gừng vào đến đâu nơi đó cảm thấy ấm áp hơn hẳn. Không biết là do nước ấm hay trái tim ấm áp, làm cơ thể cũng ấm áp theo.
“Em nghỉ đi” Tuấn Kiệt nhận lại ly nước. Trong lòng cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại chỉ thốt ra được ba từ đó.
Trông thấy sắc mặt mệt mỏi, đôi môi nhợt nhạt, trắng bệch đó làm cậu đau lòng biết bao. Sao cô chẳng bao giờ biết tự chăm sóc bản thân mình vậy, sao luôn khiến cậu phải xót xa đến mức máu chảy âm ỉ trong tim.
Cô ngước mắt lên nhìn Tuấn Kiệt, qua đêm hôm nay không biết hai người con có cơ hội ở bên nhau như thế này nữa hay không, vậy nên cô muốn dành chút thời gian duy nhất này để ở bên người con trai này, cảm nhận cậu.
Vậy nên, trước khi bước chân Tuấn Kiệt rời khỏi phòng, cô nhanh chóng đứng dậy, từ phía sau ôm ghì lấy cậu.
Chỉ một lần thôi, hãy cho cô được nhớ mãi sự tồn tại của cậu.
“Đừng đi” Băng Vy thì thầm, ánh mắt ánh lên tia đau thương: “Hãy ở bên cạnh em, chỉ đêm nay thôi”.
…
Hơi thở dồn dập, nhịp đập đứt quãng.
Lam Tuyết cảm thấy như mọi giác quan trên người mình đều tê liệt, không còn bất cứ cảm giác gì.
Bờ lưng đè sát vào bức tường xi măng lạnh lẽo, sần sùi. Lam Tuyết mở to hai mắt, tránh để nó có cơ hội nhắm lại.
Ba mươi phút trước, sau khi rời khỏi phần mộ của Long Khiên, nơi Lam Tuyết nghĩ đến duy nhất là bệnh viện. Thế nên, cô quyết định đến phòng của Nam Quân thay vì phòng của Hàn Băng.
Một là, cô muốn nhìn thấy cậu.
Hai là, cô muốn khiến cho cơn mê này của cậu trở thành hiện thực, cô muốn trước khi cô gặp chuyện, cậu sẽ không thể mở mắt ra.
Trời tính không bằng người tính, trước khi mở cửa phòng Nam Quân ra, một mùi hương nồng từ đâu bay thẳng vào khoang mũi cô. Mùi hương này, cô không thể nhầm được, là thuốc mê.
Ý nghĩ đầu tiên của Lam Tuyết đó là…Nam Quân gặp nguy hiểm. Cô lấy tay bịt mũi, chạy thẳng vào phòng. Nào ngờ, đi được hai bước, một lực mạnh đã đánh sượt vào vai cô, khiến cô choáng váng đầu ốc. Mất vài giây bình ổn lại, Lam Tuyết liền lấy súng bên hông ra, bắn về phía người vừa tấn công cô.
Mùi thuốc mê ngày càng nồng nặc, cộng thêm cánh tay bị thương, Lam Tuyết cố gắng chạy ra khỏi bệnh viên. Cô không chắc người trong phòng là ai. Nhưng nếu bọn chúng ta ở đây đợi cô sẵn sàng rơi vào bẫy thì cô có ở lại tìm cách cứu Nam Quân cũng vô ích. Khi chưa chắc chắn, liều mạng là hành động của những kẻ ngu ngốc mà thôi.
Brum brum brum.
Động cơ mô tô vang lên ngày càng rõ ràng. Lam Tuyết không còn sức để chống đỡ, rất muốn quay đầu tìm kiếm kẻ đang đến mà vô ích.
Cô không đoán được trong mùi thuốc mê cô ngửi thấy có chứa những thứ gì. Nó như độc tố cực mạnh, dần dần lấy đi sức lực của cô, từng chút, từng chút một. Đôi mắt sáng quắc lên trong bóng đêm, rồi từ từ cụp xuống, chìm vào cơm mê.
Nam Quân, cậu sẽ không sao phải không?
Thì tình yêu của em và anh có thể chấm dứt.
Lái xe một vòng quanh thành phố, Lam Tuyết cứ thế đi, đến bản thân cô cũng không biết điểm dừng sẽ là nơi nào.
Thời gian đối với cô lúc này có lẽ chỉ được đếm trên đầu ngón tay, sống chết không do mình quyết định. Nhưng, đêm cuối cùng này, cô phải làm gì để sau này sẽ không phải hối tiếc mới được đây?
“Cậu muốn đi đâu?” Lam Tuyết nhìn Băng Vy qua gương chiếu hậu, ánh mắt ảm đạm khuất sau hàng lông mi hơi cụp xuống.
Băng Vy thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đôi mắt u buồn nhìn vào dòng người tấp nập, đẩy đưa chen chúc trên con đường đượm màu neon, thuận miệng trả lời: “Đến biệt thự Trần Gia đi”.
Lam Tuyết chuyên tâm lái xe, không có hỏi nhiều. Mà, thực chất cũng chẳng biết nên hỏi gì bây giờ bởi, đáp án từ Băng Vy chẳng có gì khiến cô bất ngờ cả.
Thời khắc khi cảm thấy cô đơn nhất, được nhìn thấy người mình yêu, dù là lặng lẽ thôi cũng cảm thấy mãn nguyện.
…
Biệt thự Trần Gia vẫn mãi là một chốn xa hoa, náo nhiệt như bao giờ hết. Ánh đèn huỳnh quang sáng rực, át đi luôn màu đen u tối của bóng đêm, khiến ngày đêm không rõ. Tiếng nhạc sập sình, tiếng người reo hò từ trong biệt thự truyền ra, làm Băng Vy đang lặng lẽ ngắm nhìn từ xa cũng phải nhíu chặt đôi mày thanh tú.
Tuấn Kiệt trong mắt cô là người con trai chẳng bao giờ chín chắn, cậu luôn chỉ thích làm những thứ cậu cho là đúng, là phải theo ý nghĩ riêng. Thậm chí, những khi buồn bực, tức giận cậu chỉ biết giải khuây bằng cách tụ tập đám công tử, tiểu thư nhà giàu đến nhà quậy phá, mở tiệc tưng bừng, biến chính ngôi nhà mình như quán bar xa hoa chẳng kém nơi đâu của thành phố.
Song, những thứ đó lại mới là điều làm Băng Vy cảm thấy quen thuộc. Cô thích cậu, thích những suy nghĩ không chín chắn đó của cậu, thích những lúc cậu cợt nhả, tìm cách làm cô vui, còn thích cả những nụ hôn nhẹ nhàng của cậu khẽ khàng đặt lên đôi má trắng hồng của cô, không chút dục niệm, không chút lừa gạt.
Nhưng, những thứ đó bây giờ chỉ có thể có trong hoài tưởng, sẽ chẳng quay lại được nữa. Cô đã buông tay, điều này không ai có thể thay đổi được, và có lẽ đến bản thân cô cũng vậy?
Khóe môi nâng nhẹ lên, nở nụ cười hư vô như có như không. Băng Vy ngắm nhìn ngôi nhà, thẫn thờ như kẻ mất hồn mà, cô đã không phát hiện ra rằng, có một người đứng đằng sau cô đã lâu.
Cơn gió lạnh thổi qua, phả vào mặt, tê buốt từng tấc da tấc thịt. Lam Tuyết lang thang trên con đường quen thuộc, bước chân vô định hình cứ thế đi, không biết điểm dừng sẽ là nơi đâu.
Suy nghĩ trở nên đứt quãng và mông lung hơn bao giờ hết. Hình ảnh Long Khiên với những hành động dịu dàng, thân mật hiện lên mồn một trong tâm trí cô, càng lúc càng rõ ràng.
Ngốc nghếch. Có lẽ cô lên gọi anh là như thế sao? Vì một tình yêu biết rằng vô vọng mà anh vẫn cứ bước đi, để đến cuối cùng chịu sự hiu quạnh, cô đơn mặc cho đã không còn.
Anh lừa cô, lừa vào sự thiếu suy nghĩ trong tình yêu của cô mà khiến cô suốt đời phải mang nỗi ân hận cho đến chết. Anh tưởng bản thân chết là song ư? Không, anh nhầm rồi, cái chết của anh chỉ làm cho mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng xấu thêm mà thôi. Bởi, cô sẽ không tha cho kẻ đã làm hại anh, sẽ khiến ông ta phải nhận cho mình cái giá mà ông ta đáng có. Nhưng, anh sẽ chẳng bao giờ có thể biết được, kẻ mà cô hận nhất lại chính là bản thân cô.
Dừng lại trước ngôi mộ mới đắp, Lam Tuyết không hiểu sao mình lại vô hồn mà đến đây. Chắc, đây là điều mà nơi sâu thẳm trong lòng cô muốn.
Từ từ ngồi xuống bên ngôi mộ, ánh mắt xót xa, thương tâm. Lam Tuyết thì thâm, không biết anh có thể nghe thấy hay không.
“Long ca, anh biết không, nhiều lúc em thực sự rất sợ, sợ tình yêu thương chân thành của anh dành cho em, vì em biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể báo đáp tình cảm đó của anh, lại càng sợ hơn mình sẽ không thể buông tay, xóa nhòa đi thứ tình cảm ấm áp đó”, đặt tay lên tấm hình người con trai với nụ cười bình yên trước mặt, Lam Tuyết khẽ cười. Anh luôn luôn dành cho cô nụ cười bình thản như vậy, dường như mọi ưu phiền, bất công chẳng bao giờ ảnh hưởng đến anh.
“Kiếp này em nợ anh quá nhiều. Nếu có thể, em chỉ xin kiếp sau ông trời đừng để em gặp lại anh. Có thể anh cho em là ích kỷ, nhưng thực ra em chỉ không muốn, một lần nữa sẽ trở thành vết thương trong lòng anh”, cô vẫn tiếp tục nói, như đang muốn cố gắng làm cho tâm trạng mình tốt hơn, như cho bản thân mình một lần duy nhất là lúc này thể hiện ra bên ngoài mọi tâm tư trong lòng.
Ánh trăng yếu ớt, len lỏi qua những đám mây đen, chiếu tia sáng nhỏ nhoi xuống mặt đất lạnh lẽo, càng làm nổi bật hơn bóng hình cô độc của Lam Tuyết, làm cô bây giờ trông mới thật nhỏ bé làm sao?
Căn phòng tối om, leo lắt ánh trăng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào.
Ân Dã trầm ngâm, lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, mọi hồi ức suốt mấy chục năm qua kéo về trong tâm trí, như lũ ào ạt vào đất liền.
Bên cạnh, huynh đệ “Hoắc” cũng không mở lời, yên lặng dõi theo nhất cử nhất động của chủ nhân mình.
“Bằng bất cứ giá nào cũng phải đảm bảo an toàn cho hai đứa trẻ đó”, giọng nói vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng. Năm xưa, ông đã không thể chăm sóc tốt cho ba đứa trẻ này thì bây giờ chính là thời khắc tốt nhất để thực hiện lời hứa năm đó.
“Tuân lệnh, thủ lĩnh”, Hắc Minh gật đầu chắc chắn. Cho dù Ân Dã không nói thì họ cũng sẽ làm điều đó. Không biết từ bao giờ, mạng sống của các cô còn quan trọng hơn mạng sống của bọn hắn.
Tuấn Kiệt đứng sau Băng Vy, cậu không lên tiếng chỉ lặng lẽ nhìn tấm lưng cô độc đó hướng mắt về phía biệt thự.
Tại sao cô lại có ở đây lúc này? Cậu muốn biết lý do, song lại không có ai có thể trả lời cho mình.
Vậy nên, ngoài đứng lặng im nhìn cô ra cậu không còn cách gì? Sợ rằng khi cậu lên tiếng cô lại sẽ như mọi khi, quay mặt, lạnh lùng bước qua cậu.
“Nhìn đủ rồi chứ?” Băng Vy quay đầu lại đối diện Tuấn Kiệt, khóe môi mấp máy ý cười như có như không.
Cậu nghĩ rằng cứ lặng im là cô không biết cậu đứng ngay cạnh cô sao? Nếu được vậy, thì cô đã chẳng thể trở thành sát thủ, hơn nữa, mùi hương bạc hà thanh thoát, dịu nhẹ quá từ trên người cậu tỏa ra đã quen thuộc với cô rồi, dù đứng cách xa mười mét cô cũng có thể ngửi thấy.
“Chưa đủ, mãi mãi không đủ” Tuấn Kiệt bước lên vài bước, sát vào người cô, vươn tay ra muốn được ôm cô vào lòng mà lại không dám.
Băng Vy mỉm cười, xích lại cậu thêm chút nữa, kiên định ôm ghì lấy cậu.
Hơi ấm này, hãy cho cô được cảm nhận, chỉ một chút thôi, có được không?
Tuấn Kiên trợn mắt kinh ngạc, cậu không nghĩ cô lại chủ động ôm mình. So với người con gái luôn né tránh mấy ngày trước thì hôm nay dường như cô rất lạ.
Dẫu vậy, Tuấn Kiệt không muốn bận tâm làm gì. Chỉ cần được ở bên cô, ôm cô vào lòng như thế này là cậu đã mãn nguyện lắm rồi?
Tiệc tàn, người về.
Tuấn Kiệt sau khi để cho đám bạn của mình ra về mới có thể đưa Băng Vy vào nhà. Nhìn đôi tay trắng bệch, lạnh toát của cô làm tim cậu nhói lên từng hồi.
Ai đã từng nói: “Khi yêu một ai đó quá nhiều thì chỉ cần người đó bị sây sước nhỏ cũng khiến tim ta nhói đau”. Bây giờ, Tuấn Kiệt đã lĩnh hội đủ rồi, thậm chí còn dư sức để dạy bảo người khác đó chứ?
“Em uống đi”, Tuấn Kiệt lấy ra từ đâu một ly nước gừng đưa cho cô.
Băng Vy đỡ lấy ly nước, đưa lên miệng uống. Nước gừng vào đến đâu nơi đó cảm thấy ấm áp hơn hẳn. Không biết là do nước ấm hay trái tim ấm áp, làm cơ thể cũng ấm áp theo.
“Em nghỉ đi” Tuấn Kiệt nhận lại ly nước. Trong lòng cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại chỉ thốt ra được ba từ đó.
Trông thấy sắc mặt mệt mỏi, đôi môi nhợt nhạt, trắng bệch đó làm cậu đau lòng biết bao. Sao cô chẳng bao giờ biết tự chăm sóc bản thân mình vậy, sao luôn khiến cậu phải xót xa đến mức máu chảy âm ỉ trong tim.
Cô ngước mắt lên nhìn Tuấn Kiệt, qua đêm hôm nay không biết hai người con có cơ hội ở bên nhau như thế này nữa hay không, vậy nên cô muốn dành chút thời gian duy nhất này để ở bên người con trai này, cảm nhận cậu.
Vậy nên, trước khi bước chân Tuấn Kiệt rời khỏi phòng, cô nhanh chóng đứng dậy, từ phía sau ôm ghì lấy cậu.
Chỉ một lần thôi, hãy cho cô được nhớ mãi sự tồn tại của cậu.
“Đừng đi” Băng Vy thì thầm, ánh mắt ánh lên tia đau thương: “Hãy ở bên cạnh em, chỉ đêm nay thôi”.
…
Hơi thở dồn dập, nhịp đập đứt quãng.
Lam Tuyết cảm thấy như mọi giác quan trên người mình đều tê liệt, không còn bất cứ cảm giác gì.
Bờ lưng đè sát vào bức tường xi măng lạnh lẽo, sần sùi. Lam Tuyết mở to hai mắt, tránh để nó có cơ hội nhắm lại.
Ba mươi phút trước, sau khi rời khỏi phần mộ của Long Khiên, nơi Lam Tuyết nghĩ đến duy nhất là bệnh viện. Thế nên, cô quyết định đến phòng của Nam Quân thay vì phòng của Hàn Băng.
Một là, cô muốn nhìn thấy cậu.
Hai là, cô muốn khiến cho cơn mê này của cậu trở thành hiện thực, cô muốn trước khi cô gặp chuyện, cậu sẽ không thể mở mắt ra.
Trời tính không bằng người tính, trước khi mở cửa phòng Nam Quân ra, một mùi hương nồng từ đâu bay thẳng vào khoang mũi cô. Mùi hương này, cô không thể nhầm được, là thuốc mê.
Ý nghĩ đầu tiên của Lam Tuyết đó là…Nam Quân gặp nguy hiểm. Cô lấy tay bịt mũi, chạy thẳng vào phòng. Nào ngờ, đi được hai bước, một lực mạnh đã đánh sượt vào vai cô, khiến cô choáng váng đầu ốc. Mất vài giây bình ổn lại, Lam Tuyết liền lấy súng bên hông ra, bắn về phía người vừa tấn công cô.
Mùi thuốc mê ngày càng nồng nặc, cộng thêm cánh tay bị thương, Lam Tuyết cố gắng chạy ra khỏi bệnh viên. Cô không chắc người trong phòng là ai. Nhưng nếu bọn chúng ta ở đây đợi cô sẵn sàng rơi vào bẫy thì cô có ở lại tìm cách cứu Nam Quân cũng vô ích. Khi chưa chắc chắn, liều mạng là hành động của những kẻ ngu ngốc mà thôi.
Brum brum brum.
Động cơ mô tô vang lên ngày càng rõ ràng. Lam Tuyết không còn sức để chống đỡ, rất muốn quay đầu tìm kiếm kẻ đang đến mà vô ích.
Cô không đoán được trong mùi thuốc mê cô ngửi thấy có chứa những thứ gì. Nó như độc tố cực mạnh, dần dần lấy đi sức lực của cô, từng chút, từng chút một. Đôi mắt sáng quắc lên trong bóng đêm, rồi từ từ cụp xuống, chìm vào cơm mê.
Nam Quân, cậu sẽ không sao phải không?
/28
|