Băng Vy gối đầu lên cánh tay Tuấn Kiệt, cánh tay nhỏ nhắn vòng qua ôm lấy eo cậu.
Trên đời này, cô chẳng có thể cho cậu bất cứ thứ gì ngoài trái tim, và thể xác. Mọi chuyện đến ngày hôm nay cũng coi như là một kết thúc hoàn hảo giữa cô và cậu. Cô không nợ cậu, và cậu cũng chẳng nợ cô gì cả.
“Kiệt”, Băng Vy thì thầm, gọi tên cậu như một thứ báu vật quý giá, cẩn trọng giữ gìn: “Hãy quên em đi, tìm cho mình một người con gái có thể yêu, và bên anh suốt đời”.
Lời nói của cô nhẹ nhàng, thoáng qua như thế, nhưng Tuấn Kiệt lại thấy nó còn lạnh lùng, sắc nhọn hơn cả những câu nói tuyệt tình trước kia mà cô dành cho cậu.
Cậu ôm cô càng chặt hơn vào lòng, muốn khảm luôn thân thể cô hòa vào cơ thể cậu, song vẫn nói ra từ mà không bao giờ thật với chính trái tim cậu đang gào thét: “Được”.
Băng Vy mỉm cười, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Nhưng, chưa đầy mười giây sau, nhạc chuông di động từ trên đầu giường vang lên, khiến trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bởi, đây là nhạc chuông cô cài đặt cho Lam Tuyết, chỉ những khi có việc khẩn cấp đến nguy hiểm tính mạng thì hai người mới dùng số này. Tại sao? Lam Tuyết, chẳng lẽ…
“Tuyết”, Băng Vy gỡ vòng tay Tuấn Kiệt ra, nhảy phắt xuống giường, và cô quên luôn việc mình không mảnh vải che thân trên người.
Đáp lại Băng Vy chỉ là tiếng thở gấp đứt quãng, hồi lâu sau mới có âm thanh nhỏ nhẻ như kẻ sắp chết: “Nhất định phải sống”.
Một lời dặn dò, một sự mong chờ.
Băng Vy dường như có thể thấy được sự vô vọng trong câu nói đó.
Bụp!!!
Thân thể mềm nhũn ngồi bệt xuống nền đá hoa bóng loáng. Hô hấp của cô càng lúc càng ngừng trệ.
Lam Tuyết! Lam Tuyết! Lam Tuyết!
Cô liên tục gọi tên Lam Tuyết qua điện thoại, nhưng đáp lại cô chỉ là âm thanh rè rè liên tục từ đầu dây bên kia.
Sao lại như vậy được chứ? Cô ấy đã hứa với cô rằng hai người sẽ cùng sống? Cùng nhau chờ đợi ngày Hàn Băng tỉnh lại, rồi tất cả sẽ lại như xưa rồi đấy thây. Nhất định, nhất định cô ấy sẽ không sao đâu mà?
Dù cho có trấn an bản thân như vậy, nhưng cô biết, Lam Tuyết chắc chắn lành ít dữ nhiều.
“KHÔNG”.
Ôm lấy hai bên đỉnh đầu đau nhức, Băng Vy hét lên đầy tuyệt vọng, nước mắt cũng vì thế mà lăn dài trên hai gò má.
Cô không tin, không tin. Lam Tuyết là người không biết nói dối, cô ấy đã hứa điều gì nhất định sẽ làm được mà.
Một lồng ngực ấm áp đem cô ôm sát vào, Tuấn Kiệt lặng lẽ đến bến cô, mong sự ấm áp của mình sẽ làm cô bình tĩnh hơn.
Tuy cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vào biểu hiện đau khổ của cô và cái tên cô vừa thốt ra cũng đủ cậu biết được đôi chút. Cậu hiểu, đối với cô Hàn Băng và Lam Tuyết quan trong với cô như thế nào? Mà Hàn Băng đã như vậy rồi, giờ Lam Tuyết còn bị sao nữa thì không cần nói cũng biết cô ấy sẽ trở nên như thế nào?
“Long Minh Thành, nợ máu này, tôi nhất định sẽ bắt ông phải trả giá gấp ngàn vạn lần”, âm thanh đay nghiến, thoát ra qua từng kẽ răng, ánh mắt Băng Vy nhuốm màu đỏ thẫm như những tia máu, tràn đầy thù hận. Nhưng, vẫn không che dấu được những giọt nước mắt tinh khiết lăn dài.
…
Băng Vy đặt bàn tay lạnh buốt của mình lên mu bàn tay trắng bệch của Hàn Băng, khóe môi cong lên nụ cười nhẹ, trông nó mới thật sót sa.
Cô thì thầm, như đang giận hờn, oán trách: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi. Có phải cậu rất giận bọn mình phải không? Đã hứa sẽ phải sống…thật tốt, vậy mà bây giờ lại thế này”.
Nước mắt lại một lần nữa không kiềm chế được mà rơi ra. Từ khi nhận được cuộc điện thoại đó của Lam Tuyết, cô đã gọi, đã cho người tìm kiếm cô ấy mà đến cuối cùng chỉ nhận lại được cho mình một cái lắc đầu hối lỗi.
Sao lại như vậy? Thậm chí không chỉ Lam Tuyết, mà cả Nam Quân cũng mất tích không một dấu vết, hai người họ như hóa thành không khí, tiêu tan giữa bầu trời bao la.
Dẫu vậy, cô vẫn phải tìm ra họ. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
“Băng à, sao cậu không tỉnh dậy mà trách mình đi, mà chửi mình quá xem thường đối phương, mất cảnh giác.
Chẳng phải những khi bọn mình gặp chuyện, cậu luôn là người đứng ra giải quyết tất cả sao? Chẳng phải cậu nói sẽ luôn bên cạnh bọn mình suốt đời đó sao, chẳng phải cậu bảo rằng bọn mình sống chết phải ở bên nhau sao?”.
Băng Vy ôm chặt bên ngực, nơi chứa trái tim đang đập liên hồi. Thân mình cũng vì thế mà trượt khỏi giường, nằm bệt xuống nền nhà lạnh lẽo sặc mùi este, đôi mắt mệt mỏi, không còn sức sống nhắm nghiền lại. Cô nghĩ, cứ như vầy mà chết đi có phải tốt hơn không?
Đến khi Băng Vy ý thức được mà tỉnh lại, bên ngoài vang lên tiếng súng liên hồi, mạnh mẽ, quyết liệt như muốn xuyên qua thân thể con người ta. Đôi tay yếu ớt, nhỏ nhắn bám chặt thành giường, từ từ đứng dậy.
Trên chiếc giường trắng tinh đó, Hàn Băng vẫn lạnh lùng chìm vào giấc ngủ sâu của mình, không cần quan tâm đến sống chết của người khác.
Băng Vy cười ngọt ngào: “Băng, nếu có ngày cậu tỉnh lại thì nhất định phải sống thật tốt nha!”.
Cô tin, và cũng hi vọng như vậy? Bởi, Hàn Băng của cô rất mạnh mẽ mà.
Nhìn ra bên ngoài cửa, âm thanh con người vang lên từng hồi. Có tiếng hét sợ hãi, có tiếng rên rỉ đau đớn, và có cả nụ cười đắc ý. Cô biết Long Minh Thành nhất định sẽ ra tay trước các cô, nhưng không ngờ ông ta lại ra tay sớm như vậy? Không để cho các cô kịp nhìn lại thế giới đầy cạm bẫy này.
Choang!!!
Kính vỡ ra thành nhiều mảnh. Từ cửa sổ, thân hình đàn ông cân đối, xen chút mị hoặc không kém phần mạnh mẽ chui qua ô cửa sổ vỡ vụn. Trên bụng hắn là một sợi dây xích khá to, chắc hắn dùng nó để trèo lên đây.
Hắc Doãn không nói nửa lời, đem đến trước mặt cô một khẩu súng nạp đầy đạn. Hắn liếc mắt ra ngoài cửa, rồi nhìn vào Hàn Băng, giống như một kiểu ám hiệu không lời.
Băng Vy lắc đầu, cô nắm chặt khẩu súng, song lại đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: “Hãy đưa Hàn Băng đi, nhất định cô ấy phải sống?”, ánh mắt cô kiên quyết đến mức khiến hắn không dám mở miệng nói câu nào?
Bên cô đã lâu, hắn hiểu chỉ cần cô muốn thì không ai có quyền làm trái ý. Cho dù kẻ đó làm trái chỉ để bảo vệ tính mạng cô.
Hắc Doãn ừ nhẹ, gật đầu: “Lão đại, Hắc Hổ và Hắc Minh đang ở ngoài”.
Băng Vy nhìn qua Hàn Băng lần nữa, không trả lời hắn, lập tức chạy ra ngoài. Cô có thể nghe thấy âm thanh mờ nhạt vọng từ đằng sau mình đến: “Cô nhất định phải sống”.
Nhất định phải sống sao? Lại là câu nói này, họ luôn căn dặn cô, luôn muốn cô phải sống thì sao họ không làm theo đi. Sao họ không sống mà lần lượt hết người này đến người khác rời xa cô.
Bệnh viện luôn mang cho mình một màu trắng tinh khiết cùng bầu không khí âm u, ảm đạm. Vậy mà, hôm nay có thể biến thành nơi chất chứa sự hận thù, biến một màu trắng nhuốm một sắc đỏ chói mắt.
Lửa, máu cùng nước mắt hòa vào với nhau. Bi thương cùng xót xa, ôm chặt lấy nhau.
Bên trong một góc nhỏ giữa những cái xác ngổn ngang, thân mình nhỏ bé của Hải Linh như một con vật bị người ta bỏ rơi, đánh đập đến thê thảm. Cô run run, nhìn vào màn khói đạn trước mặt, từng người, từng người ngã xuống trước mặt cô.
Cô không biết vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này, càng không biết vì sao mình lại bị người ta lôi ra làm vật trao đổi với kẻ khác bằng chính máu của bao người.
Long Minh Thành nói: “Ta sẽ cho cô đi gặp cha ruột của mình cùng đám bạn thân thiết của cô?”.
Ông ta nói: “Không ngờ, một đứa con gái không chút sức lực phản khác như cô lại khiến bao kẻ muốn bảo vệ”.
Ông ta còn nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm hại đến cô đâu, thứ ta cần chỉ có máu của bọn chúng…máu của bọn chúng cô có biết không?”.
Ông ta còn nói, nói rất nhiều nhưng căn bản cô không thế nghe thấy.
Cô không phải Băng Vy, càng không phải Lam Tuyết hay Hàn Băng, ai có thể nói cho cô biết cô có thể làm được gì vào lúc này. Ba ngày bị bỏ đói, sống chung với bóng đêm khiến cô căn bản sợ hãi đến mức không chút nào phản kháng được nữa?
Ngước mắt nhìn lên hai người đàn ông trung niên trước mặt, cô nhận ra, kẻ đang cầm súng chĩa về phía cô là kẻ đã bắt cô – Long Minh Thành. Còn người đang giận giữ đối diện với ông ta thì cô chưa gặp bao giờ, có lẽ, có lẽ…là cha cô sao?
Giờ cô chẳng có đâu thời gian nghĩ đến việc người đàn ông kia có phải cha cô không? Cổ cô đau quá, máu chảy xuống mặt đất từng giọt, từng giọt. Ấy vậy mà, gã đàn ông bên cạnh ngày càng nhấn cây dao lạnh lẽo, sắc bén vào cổ cô, sâu dần, sâu dần.
“Long Minh Thành, thù hận giữa chúng ta tại sao cứ phải lôi những đứa trẻ vô tội đó vào làm gì?” Ân Dã hét lên giận dữ, không vì ông ta đang chĩa súng về phía con gái ông thì ông sẽ cùng ông ta sống chết một trận, hay khẩu súng trong tay ông sẽ trực tiếp nhằm thẳng mi tâm ông ta mà nã đạn, rồi cứu con gái mình ra khỏi lưỡi dao kia.
Cách đây vài tiếng, nhận được tin tức Lam Tuyết sống chết không rõ, ông đã cảm thấy như mọi thứ trên đời đều sụp đổ rồi. Vậy mà bây giờ, nhìn thấy con gái mình như vậy, thật sự, thật sự ông thấy mình như kẻ tàn phế vô dụng.
Ông đã nói gì nào? Ông nói sẽ bảo vệ Lam Tuyết cùng Băng Vy, sẽ không lôi lũ trẻ vào “trò chơi” này, thậm chí còn sai ba huynh đệ “Hoắc” bảo vệ chúng, không ngờ, dù cẩn trọng thế nào người của ông vẫn chẳng thế đối phó được với con cáo già như Long Minh Thành.
“Ân Dã, tao tưởng tao đã nói rất rõ với mày rồi. Bất kì kẻ nào có liên quan đến mày đều phải chết, phải chết mày có hiểu không?” Long Minh Thành gằn lên, ánh mắt ông ta chuyển dần sang đỏ ngầu. Những điều ông ta nói, ông ta nhất định sẽ thực hiện.
Hai bên giằng co, đấu đá từ cổng bệnh viện cho đến tận bên trong. Trời vẫn chưa sáng, những ánh sao li ti đang lấp lánh, vô tâm với cảnh tượng dưới nhân gian này.
Dẫu vậy, hai lão đại cầm đâu như Long Minh Thành và Ân Dã vẫn chưa trực tiếp nã đạn vào đối phương, hai bên nhìn nhau căm phẫn, hai khẩu súng trên tay hai người giữ nguyên vị trí ban đầu vốn có.
Bộp!!!
Bóng đen từ đâu bay tới, đá bay khẩu súng trên tay Long Minh Thành, văng xuống chân Ân Dã. Vậy nhưng, người đó vẫn chẳng thể tránh được nhát đạn do giác quan nhạy bén của Long Minh Thành bắn ra.
Bởi ông ta có thể cảm nhận được người đang đến gần mình, chỉ là kẻ đó quá nhanh nên ông ta chỉ kịp rời súng ra khỏi người Hải Linh, bắn vào kẻ đó, tuy không thể chính xác lấy mạng nhưng cũng có thể khiến kẻ đó bị thương. Điều này, ông ta rất hiểu.
Băng Vy cắn răng, ôm lấy cánh tay trái bị thương của mình. Chỉ có thể than thầm: Ông ta thật nhanh.
Hắc Hổ sắc bén, nhận ra tình thế chuyển ngược chỉ xảy ra trong giây lát. Lập tức xông lên, nã đạn vào hai tên lực lưỡng chắn ngang Hải Linh, nhưng, vừa định bắn vào tên thứ ba thì họng súng đen ngòm của thuộc hạ Long Minh Thành đã chĩa thẳng vào gáy hắn.
Long Minh Thành nhìn qua Hắc Hổ, cười lạnh nói: “Leeran, thật nhanh, đã đến rồi sao?” ông ta nhếch môi: “Đã vậy thì hôm nay, ta sẽ toại nguyện cho ba người các người cùng gặp nhau dưới địa ngục”.
“Sacly đâu, ông đã làm gì cô ấy rồi?” Băng Vy gầm lên giận dữ, mặc kệ cánh tay đang chảy máu ròng ròng của mình. Cô hiểu ba người mà ông ta nói là ai? Hóa ra, cuộc đụng độ cuối cùng này xảy ra ở bệnh viện, thực chất là ông ta muốn giết hại Hàn Băng.
Còn Lam Tuyết, rốt cuộc cô ấy còn sống hay đã chết.
“Hahaha, muốn biết cô ta đang ở đâu sao? Vậy thì hãy xuống địa ngục mà hỏi”.
Cạch! Cạch! Cạch!
Dứt lời, hai bên đồng loạt chĩa súng vào nhau, không kẻ nào yếu thế hơn.
Băng Vy cười cười: “Được thôi, vậy thì hôm nay, chúng ta sẽ cùng chết vậy?”.
Khẩu súng trên tay cô cũng đã được kéo cò, cô cùng Ân Dã nhắm thẳng vào Long Minh Thành.
Long Minh Thành vẫn cười lạnh lẽo như thế, ông ta nhìn Hải Linh, thích thú thách thức: “Có giỏi thì bắn đi, chẳng lẽ các người muốn cô ta chết cùng ư?”.
“Bọn ta đã không thể sống ra khỏi đây, Hải Linh sống hay chết có cần nói thẳng đáp án ra không?”.
Không sai, nếu cô cùng những thuộc hạ của mình mà chết tại đây, Hải Linh thậm chí đến một phần trăm sống cũng không có?
Cô ấy có thể sống đến bây giờ, ngoài chức năng mồi nhử ra, chẳng có ý nghĩa gì?
Trên đời này, cô chẳng có thể cho cậu bất cứ thứ gì ngoài trái tim, và thể xác. Mọi chuyện đến ngày hôm nay cũng coi như là một kết thúc hoàn hảo giữa cô và cậu. Cô không nợ cậu, và cậu cũng chẳng nợ cô gì cả.
“Kiệt”, Băng Vy thì thầm, gọi tên cậu như một thứ báu vật quý giá, cẩn trọng giữ gìn: “Hãy quên em đi, tìm cho mình một người con gái có thể yêu, và bên anh suốt đời”.
Lời nói của cô nhẹ nhàng, thoáng qua như thế, nhưng Tuấn Kiệt lại thấy nó còn lạnh lùng, sắc nhọn hơn cả những câu nói tuyệt tình trước kia mà cô dành cho cậu.
Cậu ôm cô càng chặt hơn vào lòng, muốn khảm luôn thân thể cô hòa vào cơ thể cậu, song vẫn nói ra từ mà không bao giờ thật với chính trái tim cậu đang gào thét: “Được”.
Băng Vy mỉm cười, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Nhưng, chưa đầy mười giây sau, nhạc chuông di động từ trên đầu giường vang lên, khiến trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bởi, đây là nhạc chuông cô cài đặt cho Lam Tuyết, chỉ những khi có việc khẩn cấp đến nguy hiểm tính mạng thì hai người mới dùng số này. Tại sao? Lam Tuyết, chẳng lẽ…
“Tuyết”, Băng Vy gỡ vòng tay Tuấn Kiệt ra, nhảy phắt xuống giường, và cô quên luôn việc mình không mảnh vải che thân trên người.
Đáp lại Băng Vy chỉ là tiếng thở gấp đứt quãng, hồi lâu sau mới có âm thanh nhỏ nhẻ như kẻ sắp chết: “Nhất định phải sống”.
Một lời dặn dò, một sự mong chờ.
Băng Vy dường như có thể thấy được sự vô vọng trong câu nói đó.
Bụp!!!
Thân thể mềm nhũn ngồi bệt xuống nền đá hoa bóng loáng. Hô hấp của cô càng lúc càng ngừng trệ.
Lam Tuyết! Lam Tuyết! Lam Tuyết!
Cô liên tục gọi tên Lam Tuyết qua điện thoại, nhưng đáp lại cô chỉ là âm thanh rè rè liên tục từ đầu dây bên kia.
Sao lại như vậy được chứ? Cô ấy đã hứa với cô rằng hai người sẽ cùng sống? Cùng nhau chờ đợi ngày Hàn Băng tỉnh lại, rồi tất cả sẽ lại như xưa rồi đấy thây. Nhất định, nhất định cô ấy sẽ không sao đâu mà?
Dù cho có trấn an bản thân như vậy, nhưng cô biết, Lam Tuyết chắc chắn lành ít dữ nhiều.
“KHÔNG”.
Ôm lấy hai bên đỉnh đầu đau nhức, Băng Vy hét lên đầy tuyệt vọng, nước mắt cũng vì thế mà lăn dài trên hai gò má.
Cô không tin, không tin. Lam Tuyết là người không biết nói dối, cô ấy đã hứa điều gì nhất định sẽ làm được mà.
Một lồng ngực ấm áp đem cô ôm sát vào, Tuấn Kiệt lặng lẽ đến bến cô, mong sự ấm áp của mình sẽ làm cô bình tĩnh hơn.
Tuy cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vào biểu hiện đau khổ của cô và cái tên cô vừa thốt ra cũng đủ cậu biết được đôi chút. Cậu hiểu, đối với cô Hàn Băng và Lam Tuyết quan trong với cô như thế nào? Mà Hàn Băng đã như vậy rồi, giờ Lam Tuyết còn bị sao nữa thì không cần nói cũng biết cô ấy sẽ trở nên như thế nào?
“Long Minh Thành, nợ máu này, tôi nhất định sẽ bắt ông phải trả giá gấp ngàn vạn lần”, âm thanh đay nghiến, thoát ra qua từng kẽ răng, ánh mắt Băng Vy nhuốm màu đỏ thẫm như những tia máu, tràn đầy thù hận. Nhưng, vẫn không che dấu được những giọt nước mắt tinh khiết lăn dài.
…
Băng Vy đặt bàn tay lạnh buốt của mình lên mu bàn tay trắng bệch của Hàn Băng, khóe môi cong lên nụ cười nhẹ, trông nó mới thật sót sa.
Cô thì thầm, như đang giận hờn, oán trách: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi. Có phải cậu rất giận bọn mình phải không? Đã hứa sẽ phải sống…thật tốt, vậy mà bây giờ lại thế này”.
Nước mắt lại một lần nữa không kiềm chế được mà rơi ra. Từ khi nhận được cuộc điện thoại đó của Lam Tuyết, cô đã gọi, đã cho người tìm kiếm cô ấy mà đến cuối cùng chỉ nhận lại được cho mình một cái lắc đầu hối lỗi.
Sao lại như vậy? Thậm chí không chỉ Lam Tuyết, mà cả Nam Quân cũng mất tích không một dấu vết, hai người họ như hóa thành không khí, tiêu tan giữa bầu trời bao la.
Dẫu vậy, cô vẫn phải tìm ra họ. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
“Băng à, sao cậu không tỉnh dậy mà trách mình đi, mà chửi mình quá xem thường đối phương, mất cảnh giác.
Chẳng phải những khi bọn mình gặp chuyện, cậu luôn là người đứng ra giải quyết tất cả sao? Chẳng phải cậu nói sẽ luôn bên cạnh bọn mình suốt đời đó sao, chẳng phải cậu bảo rằng bọn mình sống chết phải ở bên nhau sao?”.
Băng Vy ôm chặt bên ngực, nơi chứa trái tim đang đập liên hồi. Thân mình cũng vì thế mà trượt khỏi giường, nằm bệt xuống nền nhà lạnh lẽo sặc mùi este, đôi mắt mệt mỏi, không còn sức sống nhắm nghiền lại. Cô nghĩ, cứ như vầy mà chết đi có phải tốt hơn không?
Đến khi Băng Vy ý thức được mà tỉnh lại, bên ngoài vang lên tiếng súng liên hồi, mạnh mẽ, quyết liệt như muốn xuyên qua thân thể con người ta. Đôi tay yếu ớt, nhỏ nhắn bám chặt thành giường, từ từ đứng dậy.
Trên chiếc giường trắng tinh đó, Hàn Băng vẫn lạnh lùng chìm vào giấc ngủ sâu của mình, không cần quan tâm đến sống chết của người khác.
Băng Vy cười ngọt ngào: “Băng, nếu có ngày cậu tỉnh lại thì nhất định phải sống thật tốt nha!”.
Cô tin, và cũng hi vọng như vậy? Bởi, Hàn Băng của cô rất mạnh mẽ mà.
Nhìn ra bên ngoài cửa, âm thanh con người vang lên từng hồi. Có tiếng hét sợ hãi, có tiếng rên rỉ đau đớn, và có cả nụ cười đắc ý. Cô biết Long Minh Thành nhất định sẽ ra tay trước các cô, nhưng không ngờ ông ta lại ra tay sớm như vậy? Không để cho các cô kịp nhìn lại thế giới đầy cạm bẫy này.
Choang!!!
Kính vỡ ra thành nhiều mảnh. Từ cửa sổ, thân hình đàn ông cân đối, xen chút mị hoặc không kém phần mạnh mẽ chui qua ô cửa sổ vỡ vụn. Trên bụng hắn là một sợi dây xích khá to, chắc hắn dùng nó để trèo lên đây.
Hắc Doãn không nói nửa lời, đem đến trước mặt cô một khẩu súng nạp đầy đạn. Hắn liếc mắt ra ngoài cửa, rồi nhìn vào Hàn Băng, giống như một kiểu ám hiệu không lời.
Băng Vy lắc đầu, cô nắm chặt khẩu súng, song lại đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: “Hãy đưa Hàn Băng đi, nhất định cô ấy phải sống?”, ánh mắt cô kiên quyết đến mức khiến hắn không dám mở miệng nói câu nào?
Bên cô đã lâu, hắn hiểu chỉ cần cô muốn thì không ai có quyền làm trái ý. Cho dù kẻ đó làm trái chỉ để bảo vệ tính mạng cô.
Hắc Doãn ừ nhẹ, gật đầu: “Lão đại, Hắc Hổ và Hắc Minh đang ở ngoài”.
Băng Vy nhìn qua Hàn Băng lần nữa, không trả lời hắn, lập tức chạy ra ngoài. Cô có thể nghe thấy âm thanh mờ nhạt vọng từ đằng sau mình đến: “Cô nhất định phải sống”.
Nhất định phải sống sao? Lại là câu nói này, họ luôn căn dặn cô, luôn muốn cô phải sống thì sao họ không làm theo đi. Sao họ không sống mà lần lượt hết người này đến người khác rời xa cô.
Bệnh viện luôn mang cho mình một màu trắng tinh khiết cùng bầu không khí âm u, ảm đạm. Vậy mà, hôm nay có thể biến thành nơi chất chứa sự hận thù, biến một màu trắng nhuốm một sắc đỏ chói mắt.
Lửa, máu cùng nước mắt hòa vào với nhau. Bi thương cùng xót xa, ôm chặt lấy nhau.
Bên trong một góc nhỏ giữa những cái xác ngổn ngang, thân mình nhỏ bé của Hải Linh như một con vật bị người ta bỏ rơi, đánh đập đến thê thảm. Cô run run, nhìn vào màn khói đạn trước mặt, từng người, từng người ngã xuống trước mặt cô.
Cô không biết vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này, càng không biết vì sao mình lại bị người ta lôi ra làm vật trao đổi với kẻ khác bằng chính máu của bao người.
Long Minh Thành nói: “Ta sẽ cho cô đi gặp cha ruột của mình cùng đám bạn thân thiết của cô?”.
Ông ta nói: “Không ngờ, một đứa con gái không chút sức lực phản khác như cô lại khiến bao kẻ muốn bảo vệ”.
Ông ta còn nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm hại đến cô đâu, thứ ta cần chỉ có máu của bọn chúng…máu của bọn chúng cô có biết không?”.
Ông ta còn nói, nói rất nhiều nhưng căn bản cô không thế nghe thấy.
Cô không phải Băng Vy, càng không phải Lam Tuyết hay Hàn Băng, ai có thể nói cho cô biết cô có thể làm được gì vào lúc này. Ba ngày bị bỏ đói, sống chung với bóng đêm khiến cô căn bản sợ hãi đến mức không chút nào phản kháng được nữa?
Ngước mắt nhìn lên hai người đàn ông trung niên trước mặt, cô nhận ra, kẻ đang cầm súng chĩa về phía cô là kẻ đã bắt cô – Long Minh Thành. Còn người đang giận giữ đối diện với ông ta thì cô chưa gặp bao giờ, có lẽ, có lẽ…là cha cô sao?
Giờ cô chẳng có đâu thời gian nghĩ đến việc người đàn ông kia có phải cha cô không? Cổ cô đau quá, máu chảy xuống mặt đất từng giọt, từng giọt. Ấy vậy mà, gã đàn ông bên cạnh ngày càng nhấn cây dao lạnh lẽo, sắc bén vào cổ cô, sâu dần, sâu dần.
“Long Minh Thành, thù hận giữa chúng ta tại sao cứ phải lôi những đứa trẻ vô tội đó vào làm gì?” Ân Dã hét lên giận dữ, không vì ông ta đang chĩa súng về phía con gái ông thì ông sẽ cùng ông ta sống chết một trận, hay khẩu súng trong tay ông sẽ trực tiếp nhằm thẳng mi tâm ông ta mà nã đạn, rồi cứu con gái mình ra khỏi lưỡi dao kia.
Cách đây vài tiếng, nhận được tin tức Lam Tuyết sống chết không rõ, ông đã cảm thấy như mọi thứ trên đời đều sụp đổ rồi. Vậy mà bây giờ, nhìn thấy con gái mình như vậy, thật sự, thật sự ông thấy mình như kẻ tàn phế vô dụng.
Ông đã nói gì nào? Ông nói sẽ bảo vệ Lam Tuyết cùng Băng Vy, sẽ không lôi lũ trẻ vào “trò chơi” này, thậm chí còn sai ba huynh đệ “Hoắc” bảo vệ chúng, không ngờ, dù cẩn trọng thế nào người của ông vẫn chẳng thế đối phó được với con cáo già như Long Minh Thành.
“Ân Dã, tao tưởng tao đã nói rất rõ với mày rồi. Bất kì kẻ nào có liên quan đến mày đều phải chết, phải chết mày có hiểu không?” Long Minh Thành gằn lên, ánh mắt ông ta chuyển dần sang đỏ ngầu. Những điều ông ta nói, ông ta nhất định sẽ thực hiện.
Hai bên giằng co, đấu đá từ cổng bệnh viện cho đến tận bên trong. Trời vẫn chưa sáng, những ánh sao li ti đang lấp lánh, vô tâm với cảnh tượng dưới nhân gian này.
Dẫu vậy, hai lão đại cầm đâu như Long Minh Thành và Ân Dã vẫn chưa trực tiếp nã đạn vào đối phương, hai bên nhìn nhau căm phẫn, hai khẩu súng trên tay hai người giữ nguyên vị trí ban đầu vốn có.
Bộp!!!
Bóng đen từ đâu bay tới, đá bay khẩu súng trên tay Long Minh Thành, văng xuống chân Ân Dã. Vậy nhưng, người đó vẫn chẳng thể tránh được nhát đạn do giác quan nhạy bén của Long Minh Thành bắn ra.
Bởi ông ta có thể cảm nhận được người đang đến gần mình, chỉ là kẻ đó quá nhanh nên ông ta chỉ kịp rời súng ra khỏi người Hải Linh, bắn vào kẻ đó, tuy không thể chính xác lấy mạng nhưng cũng có thể khiến kẻ đó bị thương. Điều này, ông ta rất hiểu.
Băng Vy cắn răng, ôm lấy cánh tay trái bị thương của mình. Chỉ có thể than thầm: Ông ta thật nhanh.
Hắc Hổ sắc bén, nhận ra tình thế chuyển ngược chỉ xảy ra trong giây lát. Lập tức xông lên, nã đạn vào hai tên lực lưỡng chắn ngang Hải Linh, nhưng, vừa định bắn vào tên thứ ba thì họng súng đen ngòm của thuộc hạ Long Minh Thành đã chĩa thẳng vào gáy hắn.
Long Minh Thành nhìn qua Hắc Hổ, cười lạnh nói: “Leeran, thật nhanh, đã đến rồi sao?” ông ta nhếch môi: “Đã vậy thì hôm nay, ta sẽ toại nguyện cho ba người các người cùng gặp nhau dưới địa ngục”.
“Sacly đâu, ông đã làm gì cô ấy rồi?” Băng Vy gầm lên giận dữ, mặc kệ cánh tay đang chảy máu ròng ròng của mình. Cô hiểu ba người mà ông ta nói là ai? Hóa ra, cuộc đụng độ cuối cùng này xảy ra ở bệnh viện, thực chất là ông ta muốn giết hại Hàn Băng.
Còn Lam Tuyết, rốt cuộc cô ấy còn sống hay đã chết.
“Hahaha, muốn biết cô ta đang ở đâu sao? Vậy thì hãy xuống địa ngục mà hỏi”.
Cạch! Cạch! Cạch!
Dứt lời, hai bên đồng loạt chĩa súng vào nhau, không kẻ nào yếu thế hơn.
Băng Vy cười cười: “Được thôi, vậy thì hôm nay, chúng ta sẽ cùng chết vậy?”.
Khẩu súng trên tay cô cũng đã được kéo cò, cô cùng Ân Dã nhắm thẳng vào Long Minh Thành.
Long Minh Thành vẫn cười lạnh lẽo như thế, ông ta nhìn Hải Linh, thích thú thách thức: “Có giỏi thì bắn đi, chẳng lẽ các người muốn cô ta chết cùng ư?”.
“Bọn ta đã không thể sống ra khỏi đây, Hải Linh sống hay chết có cần nói thẳng đáp án ra không?”.
Không sai, nếu cô cùng những thuộc hạ của mình mà chết tại đây, Hải Linh thậm chí đến một phần trăm sống cũng không có?
Cô ấy có thể sống đến bây giờ, ngoài chức năng mồi nhử ra, chẳng có ý nghĩa gì?
/28
|