Niệm An xuống xe, đứng trước mặt Mộ Tình, hỏi cô ấy có chuyện gì.
Mộ Tình mang vẻ mặt chất vấn nhìn chằm chằm vào cô: “Không phải cô nói là về nhà sao?Đến chỗ này làm gì?”
Niệm An trả lời: “À, có chút việc muốn thương lượng với Tiêu Thần.”
Tiêu Thần cũng ở bên cạnh, vẻ mặt không chút thay đổi.
Mộ Tình nở nụ cười lạnh: “Thương lượng? Thương lượng mà cần phải động tay động chân? Thẩm Niệm An, tôi nói cho cô biết, anh ấy là người đàn ông của tôi, cô đừng có mơ chạm vào!”
Tiêu Thần nhíu mày, dường như những lời này có gì đó không ổn, nhưng anh cũng không phản bác, ngược lại còn muốn nghe xem Thẩm Niệm An sẽ trả lời như thế nào.
Niệm An cười: “Mộ Tình, sửa lại một chút.Tôi với ba con chỉ còn mấy ngày nữa là kết hôn, con còn chưa chịu gọi tôi một tiếng mẹ, cái này không đáng trách, nhưng không phải như vậy là con có thể gọi thẳng cả họ lẫn tên của người lớn ra như thế.Đây là điều cơ bản nhất trong giáo dục, nếu như ngay cả điều này con cũng cần có người dạy bảo cho, vậy thì tôi cũng không ngại gian khổ.Tiếp theo, phiền con quản người đàn ông của mình cho tốt, cùng với việc lo lắng người khác cướp mất anh ta, chi bằng con nghĩ cách khiến trong lòng anh ta chỉ có con thì hơn!” Nói xong, cô khẽ gật đầu, “Hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi chuẩn bị chút canh gà cho người đàn ông của tôi.”
Nếu Chân Chân nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô, nhất định sẽ thốt lên một câu: “An Tử, rất đẹp trai nha!”
Ngày trước là vì quan hệ với Mộ Hữu Thành, cho nên Niệm An mới nhẫn nhịn con gái của anh, bởi vì đứa trẻ kia từ nhỏ đã được bao bọc quá kĩ, cho nên tính khí nóng nảy, lại thích trêu đùa.Nhưng ai mà không nóng tính chứ? Dựa vào cái gì mà cô phải nghe lời nói châm chọc của con bé? Nói cho cùng tuổi của hai người cũng không khác biệt lắm, cùng là phụ nữ tội gì phải làm khó nhau.
Lúc Niệm An trở lại bệnh viện, anh Dư đã qua khỏi cơn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.Sự cố qua đi, vấn đề tiền nong vẫn còn phiền lòng.Có người hào phóng thì tất nhiên cũng xuất hiện người có lòng tham không đáy.
Chị của anh Dư tới, lúc đầu Mộ Hữu Thành đã hứa với vợ của anh Dư sẽ trả hết tiền viện phí và tiền giáo dục con cái, còn cho bọn họ một khoản sinh hoạt phí phù hợp.Anh tạo điều kiện như vậy đã là tốt lắm rồi.Đúng là anh Dư lái xe cho anh thật, nhưng xảy ra tai nạn xe cộ cũng không phải là trách nhiệm của anh, cảnh sát vẫn đang điều tra ra người gây ra sự việc này.
Mộ Hữu Thành đưa ra quyết định này vì biết rõ cho dù cảnh sát có tìm ra thủ phạm thì người đó cũng chỉ là một người bình thường, không trả nổi tiền viện phí thì cùng lắm chỉ là đi tù mấy năm, mà nhà anh Dư cũng sẽ không vì không trả nổi tiền viện phí mà đẩy người khác vào tình cảnh khó khăn.Những việc này anh không muốn nói cho người nhà anh Dư, bởi vì đó không phải là tin tức tốt lành gì.
Chỉ là có người cho rằng hảo tâm của anh vẫn còn chưa thỏa đáng.
Chị anh Dư chạy tới, đó là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo len hồng và chiếc quần xanh, thân hình mượt mà, cô vừa đến bệnh viện, không rõ chuyện gì đã đến làm náo loạn phòng Mộ Hữu Thành, cô nói em của cô vì Mộ Hữu Thành mà bán mạng, vậy mà Mộ Hữu Thành chẳng quan tâm, thật sự là một ông chủ lòng dạ hẹp hòi đen tối bla bla....
Niệm An tới nơi, giải thích với cô ta cam kết của bọn họ, ánh mắt người phụ nữ kia sáng lên, sau đó khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng: “Một chút tiền ấy là muốn kết thúc? Tính mạng của em trai tôi suýt nữa không còn? Các người cho chút tiền này là xong sao?”
Nói cho cùng vẫn là một chữ tiền.
Mộ Hữu Thành trầm giọng nói: “Cô yên tâm, anh Dư theo tôi đã nhiều năm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Chị Dư chưa từng gặp qua người nào dễ nói chuyện như Mộ Hữu Thành, lại còn coi tiền như rác, cô giậm chân, hai tay chống eo, trừng mắt: “Yên tâm? Anh bảo tôi yên tâm thế nào? Ai biết được nhà anh nói suông hay không, lúc đó nhà tôi ra viện, tới tìm các người không thấy thì sao! Bây giờ anh viết giấy cam đoan cho tôi, tôi cũng chẳng cần gì nhiều, mạng của em trai tôi tốt số thì cũng phải đáng trăm vạn, phí trị liệu đương nhiên các người phải lo, còn có phí giáo dục, phí dinh dưỡng....”
Thật là công phu sư tử hống, Niệm An ở một bên nghe, buồn cười cũng cười không nổi.Loại phụ nữ thừa dịp cháy nhà hôi của với người gây ra tai nạn giao thông, rốt cuộc ai mới là người khiến cho người ta chán ghét đây? Niệm An cũng không biết, chỉ là vào lúc này cô thật sự cảm thấy ghét người phụ nữ trước mặt.
Mộ Hữu Thành bảo Niệm An đưa giấy bút cho anh, xem ra có vẻ như anh chấp nhận yêu cầu của chị Dư.
Chị Dư đưa mắt nhìn cô chằm chằm, hất cằm có ý bảo cô nhanh tay một chút: “Em trai tôi vì sự thoải mái của mấy người mà phục vụ quên mình, chút tiền này quá tiện lợi cho các người, nếu như....”
Thật là buồn cười, cô ta tới bệnh viện không thăm em trai mà là tới để đòi tiền, thật là “quan tâm” tới em trai mà.
Niệm An vẫn không nhúc nhích, nhưng trên mặt vẫn tươi cười: “Chị Dư, chỗ này là phòng bệnh, thương lượng những chuyện này không tốt, chị ra ngoài với tôi, phụ nữ chúng ta nói chuyện.”
Chị Dư nhìn dáng vẻ của cô cũng biết không dễ đối phó, vì vậy chột dạ hét ầm lên: “Nói chuyện gì chứ, không phải đã nói xong rồi sao? Bảo ông Mộ ký giấy cam đoan là xong, tôi sẽ đi, tôi còn muốn chăm sóc em trai tôi!”
Ông anh Mộ cũng chen vào nói: “Niệm An, lấy giấy bút cho anh!”
Lão già này hiền lành đến ngu ngốc mà, không thấy chị ta sẽ không thỏa mãn sao? Về sau nhà cô ta có chuyện gì, cô ta đều sẽ tới tìm anh già nhà cô nói lại chuyện cũ thì sao? Đây chính là cái động không đáy.Sự tốt bụng của anh chỉ khiến cho lòng tham của chị ta lớn hơn thôi.
Nhưng Niệm An không muốn nói những chuyện này ở nơi này, anh cần nghỉ ngơi.Cô cười cười: “Bác sĩ nói anh bây giờ không thể hoạt động nhiều, để em làm cho.Chị Dư, lát nữa cảnh sát sẽ tới hỏi thăm tình hình, chị muốn ra ngoài nói chuyện với tôi hay đợi cảnh sát tới rồi nói chuyện với bọn họ?”
Chị Dư hiểu rõ, nói chuyện với cảnh sát, không chừng một xu cô cũng chẳng có.Cho nên bất đắc dĩ đi theo Niệm An ra ngoài, trong miệng vẫn không ngừng mắng mỏ: “Aizz, tôi không phải là người không nói lý, các người nói tính mạng của em trai tôi....”
Thật là chị em tốt nha, dùng tính mạng của em trai để đổi lấy tiền cho mình.Thật khiến cho người ta hoài nghi, có phải trong mắt cô nếu lúc này tính mạng của em trai cô ta không còn thì có phải tốt hơn chăng? Nói không chừng có thể nhận được nhiều tiền bồi thường hơn!
Lúc ra tới cửa, Lão Mộ nói một câu: “Niệm An, viết xong giấy cam đoan thì lại đây, anh có chuyện muốn nói.” Đáng tiếc Niệm An chỉ dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại mà đóng cửa đi.
Lão Mộ hiểu rõ người phụ nữ như chị Dư, bây giờ mặc cho cô ta nói gì thì nói, nếu không muốn sau này còn dây dưa thì tạm thời cứ thỏa mãn yêu cầu của cô ta, còn về sau này, liên lạc với luật sư, để cho bọn họ ký một bản cam kết, dùng pháp luật can thiệp, cũng không sợ cô ta đến gây sự. Điều anh lo lắng nhất bây giờ là Niệm An muốn khống chế người phụ nữ này, ngược lại sẽ kích thích sự chống đối của cô ta, đến lúc đó động thủ, khẳng định Niệm An sẽ thua thiệt.
Nhưng mà chính anh cũng hiểu rõ tính cách quật cường của Niệm An, sau khi bọn họ ra ngoài, Lão Mộ cũng lấy điện thoại trên tủ gọi đi: “Lão Bàng, bây giờ chú có rảnh không? Tới bệnh viện một chuyến thôi.À, có chút việc cần nhờ chú giúp....À, không cần gọi những người khác, một mình chú là được rồi....Sau khi chú tới thì tìm Niệm An trước đã, chính là người phụ nữ hôm trước tới võ quán tìm tôi, đúng vậy, cô ấy là người phụ nữ của tôi....”
Cúp điện thoại, cuối cùng Lão Mộ cũng yên tâm.
Đã ra khỏi bệnh viện, bên ngoài chính là hàng rào, chỉ có một vài bệnh nhân và người nhà ở đây, chị Dư nhìn quanh bốn phía, thấy Niệm An không có ý định dừng lại, vội vàng bước tới kéo tay cô nói: “Em gái à, em muốn đi đâu vậy! Tìm một nơi có thể viết là được rồi.”
Niệm An dừng lại, từ từ xoay người: “Chị Dư, chị hẳn là đã gặp em dâu chị rồi chứ, chị ấy đã nói nội dung bồi thường với chúng tôi từ trước rồi, tôi chỉ là không hiểu, một trăm vạn này là cho ai đây?”
Rõ ràng khí thế trên người chị Dư yếu đi một chút, bởi vì một trăm vạn này cô định giữ cho mình, chồng cô không có tiền đồ, con trai thôi học ở nhà, lại còn tiền nợ đánh bạc, cô hỏi mượn em trai nhiều lần tới nỗi không còn tiền để mượn, lần này vừa hay có cơ hội.
Nhưng chị ta vẫn cao giọng nói: “Đương nhiên là cho em trai tôi và người thân, nó vì nhà cô mà thập tử nhất sinh....” Lại nữa rồi.
Niệm An cười cười, chợt nhìn chằm chằm vào mắt người trước mặt: “Người thân của anh ta không bao gồm cả chị sao? Chị Dư, chị có biết hành động bây giờ của chị có thể kết thành tội vơ vét tài sản hay không, những lời chị nói với tôi và anh ấy, tôi cũng đã ghi âm lại rồi, đợi cảnh sát tới, tôi chỉ cần giao cho bọn họ, giam chị hai ba tháng không thành vấn đề, chị có thể tưởng tượng được chứ?”
Chị Dư bị dọa đến giật mình, cả người toát mồ hôi lạnh, nhưng miếng thịt béo đến miệng sao có thể để rơi? Chị ta quyết tâm, đưa tay đẩy vai Thẩm Niệm An: “Tôi đây nói cho cô biết, cô coi thường tôi đây không có học thức phải không! Nói một câu thôi, bây giờ cô có viết cam đoan cho bà không thì bảo, bà đây không phải tới một mình, bên ngoài còn có chồng con bà, hai người bọn họ không dễ nói chuyện như bà đâu, cô nên biết điều một chút!”
Niệm An bắt được tay của chị ta: “Chị Dư này, bây giờ chị không chỉ mang tội vơ vét tài sản mà còn là cố tình làm hại người khác, chị có biết trong bệnh viện này khắp nơi đều có cài đặt camera, chị muốn trốn tội cũng vô dụng.”
Những lời này hoàn toàn chọc giận chị Dư, chị ta vung tay định giật tóc Thẩm Niệm An: “Con đĩ thối tha này, chỉ là một tí tiền thôi mà muốn làm tới mức đó sao? Xem bà đây thu phục mày, theo dõi cái gì, ghi âm cái gì, bà đây cóc thèm quan tâm!”
Niệm An né một cái, bắt được hai tay chị ta, lúc này cũng bất chấp hình tượng, sử dụng mấy chiêu thức mà Mộ Hữu Thành dạy cho cô khi ở trong võ quán, kéo tay chị Dư, cong người một cái, định đánh ngã chị ta xuống đất.Nhưng người phụ nữ kia lại níu được tóc của cô, giật giật túm túm.
Cô cau mày, ngáng chân chị Dư một cái, thuận thể đẩy cô ta, tốt xấu thế nào cũng để cho cô ta ngã xuống đất.Lại không ngờ chị Dư nắm được vạt áo của cô, dùng sức xé, xoạt một cái xé rách áo cô, có thể thấy được chị Dư dùng sức nhiều như thế nào – chị Dư hiểu rõ, bây giờ không thể giải quyết được người phụ nữ này, chuyện bồi thường coi như đi tong.Mà chị ta cũng không dám gọi người, sợ dẫn bọn họ tới đây, ngược lại người phụ nữ kia sẽ lại tìm người giúp đỡ.
Lão Mộ không yên tâm đi ra theo thấy một màn như vậy, anh dở khóc dở cười, hai chiêu công phu mèo cào của người phụ nữ của anh thật đúng là không nhỏ....
Mộ Tình mang vẻ mặt chất vấn nhìn chằm chằm vào cô: “Không phải cô nói là về nhà sao?Đến chỗ này làm gì?”
Niệm An trả lời: “À, có chút việc muốn thương lượng với Tiêu Thần.”
Tiêu Thần cũng ở bên cạnh, vẻ mặt không chút thay đổi.
Mộ Tình nở nụ cười lạnh: “Thương lượng? Thương lượng mà cần phải động tay động chân? Thẩm Niệm An, tôi nói cho cô biết, anh ấy là người đàn ông của tôi, cô đừng có mơ chạm vào!”
Tiêu Thần nhíu mày, dường như những lời này có gì đó không ổn, nhưng anh cũng không phản bác, ngược lại còn muốn nghe xem Thẩm Niệm An sẽ trả lời như thế nào.
Niệm An cười: “Mộ Tình, sửa lại một chút.Tôi với ba con chỉ còn mấy ngày nữa là kết hôn, con còn chưa chịu gọi tôi một tiếng mẹ, cái này không đáng trách, nhưng không phải như vậy là con có thể gọi thẳng cả họ lẫn tên của người lớn ra như thế.Đây là điều cơ bản nhất trong giáo dục, nếu như ngay cả điều này con cũng cần có người dạy bảo cho, vậy thì tôi cũng không ngại gian khổ.Tiếp theo, phiền con quản người đàn ông của mình cho tốt, cùng với việc lo lắng người khác cướp mất anh ta, chi bằng con nghĩ cách khiến trong lòng anh ta chỉ có con thì hơn!” Nói xong, cô khẽ gật đầu, “Hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi chuẩn bị chút canh gà cho người đàn ông của tôi.”
Nếu Chân Chân nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô, nhất định sẽ thốt lên một câu: “An Tử, rất đẹp trai nha!”
Ngày trước là vì quan hệ với Mộ Hữu Thành, cho nên Niệm An mới nhẫn nhịn con gái của anh, bởi vì đứa trẻ kia từ nhỏ đã được bao bọc quá kĩ, cho nên tính khí nóng nảy, lại thích trêu đùa.Nhưng ai mà không nóng tính chứ? Dựa vào cái gì mà cô phải nghe lời nói châm chọc của con bé? Nói cho cùng tuổi của hai người cũng không khác biệt lắm, cùng là phụ nữ tội gì phải làm khó nhau.
Lúc Niệm An trở lại bệnh viện, anh Dư đã qua khỏi cơn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.Sự cố qua đi, vấn đề tiền nong vẫn còn phiền lòng.Có người hào phóng thì tất nhiên cũng xuất hiện người có lòng tham không đáy.
Chị của anh Dư tới, lúc đầu Mộ Hữu Thành đã hứa với vợ của anh Dư sẽ trả hết tiền viện phí và tiền giáo dục con cái, còn cho bọn họ một khoản sinh hoạt phí phù hợp.Anh tạo điều kiện như vậy đã là tốt lắm rồi.Đúng là anh Dư lái xe cho anh thật, nhưng xảy ra tai nạn xe cộ cũng không phải là trách nhiệm của anh, cảnh sát vẫn đang điều tra ra người gây ra sự việc này.
Mộ Hữu Thành đưa ra quyết định này vì biết rõ cho dù cảnh sát có tìm ra thủ phạm thì người đó cũng chỉ là một người bình thường, không trả nổi tiền viện phí thì cùng lắm chỉ là đi tù mấy năm, mà nhà anh Dư cũng sẽ không vì không trả nổi tiền viện phí mà đẩy người khác vào tình cảnh khó khăn.Những việc này anh không muốn nói cho người nhà anh Dư, bởi vì đó không phải là tin tức tốt lành gì.
Chỉ là có người cho rằng hảo tâm của anh vẫn còn chưa thỏa đáng.
Chị anh Dư chạy tới, đó là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo len hồng và chiếc quần xanh, thân hình mượt mà, cô vừa đến bệnh viện, không rõ chuyện gì đã đến làm náo loạn phòng Mộ Hữu Thành, cô nói em của cô vì Mộ Hữu Thành mà bán mạng, vậy mà Mộ Hữu Thành chẳng quan tâm, thật sự là một ông chủ lòng dạ hẹp hòi đen tối bla bla....
Niệm An tới nơi, giải thích với cô ta cam kết của bọn họ, ánh mắt người phụ nữ kia sáng lên, sau đó khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng: “Một chút tiền ấy là muốn kết thúc? Tính mạng của em trai tôi suýt nữa không còn? Các người cho chút tiền này là xong sao?”
Nói cho cùng vẫn là một chữ tiền.
Mộ Hữu Thành trầm giọng nói: “Cô yên tâm, anh Dư theo tôi đã nhiều năm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Chị Dư chưa từng gặp qua người nào dễ nói chuyện như Mộ Hữu Thành, lại còn coi tiền như rác, cô giậm chân, hai tay chống eo, trừng mắt: “Yên tâm? Anh bảo tôi yên tâm thế nào? Ai biết được nhà anh nói suông hay không, lúc đó nhà tôi ra viện, tới tìm các người không thấy thì sao! Bây giờ anh viết giấy cam đoan cho tôi, tôi cũng chẳng cần gì nhiều, mạng của em trai tôi tốt số thì cũng phải đáng trăm vạn, phí trị liệu đương nhiên các người phải lo, còn có phí giáo dục, phí dinh dưỡng....”
Thật là công phu sư tử hống, Niệm An ở một bên nghe, buồn cười cũng cười không nổi.Loại phụ nữ thừa dịp cháy nhà hôi của với người gây ra tai nạn giao thông, rốt cuộc ai mới là người khiến cho người ta chán ghét đây? Niệm An cũng không biết, chỉ là vào lúc này cô thật sự cảm thấy ghét người phụ nữ trước mặt.
Mộ Hữu Thành bảo Niệm An đưa giấy bút cho anh, xem ra có vẻ như anh chấp nhận yêu cầu của chị Dư.
Chị Dư đưa mắt nhìn cô chằm chằm, hất cằm có ý bảo cô nhanh tay một chút: “Em trai tôi vì sự thoải mái của mấy người mà phục vụ quên mình, chút tiền này quá tiện lợi cho các người, nếu như....”
Thật là buồn cười, cô ta tới bệnh viện không thăm em trai mà là tới để đòi tiền, thật là “quan tâm” tới em trai mà.
Niệm An vẫn không nhúc nhích, nhưng trên mặt vẫn tươi cười: “Chị Dư, chỗ này là phòng bệnh, thương lượng những chuyện này không tốt, chị ra ngoài với tôi, phụ nữ chúng ta nói chuyện.”
Chị Dư nhìn dáng vẻ của cô cũng biết không dễ đối phó, vì vậy chột dạ hét ầm lên: “Nói chuyện gì chứ, không phải đã nói xong rồi sao? Bảo ông Mộ ký giấy cam đoan là xong, tôi sẽ đi, tôi còn muốn chăm sóc em trai tôi!”
Ông anh Mộ cũng chen vào nói: “Niệm An, lấy giấy bút cho anh!”
Lão già này hiền lành đến ngu ngốc mà, không thấy chị ta sẽ không thỏa mãn sao? Về sau nhà cô ta có chuyện gì, cô ta đều sẽ tới tìm anh già nhà cô nói lại chuyện cũ thì sao? Đây chính là cái động không đáy.Sự tốt bụng của anh chỉ khiến cho lòng tham của chị ta lớn hơn thôi.
Nhưng Niệm An không muốn nói những chuyện này ở nơi này, anh cần nghỉ ngơi.Cô cười cười: “Bác sĩ nói anh bây giờ không thể hoạt động nhiều, để em làm cho.Chị Dư, lát nữa cảnh sát sẽ tới hỏi thăm tình hình, chị muốn ra ngoài nói chuyện với tôi hay đợi cảnh sát tới rồi nói chuyện với bọn họ?”
Chị Dư hiểu rõ, nói chuyện với cảnh sát, không chừng một xu cô cũng chẳng có.Cho nên bất đắc dĩ đi theo Niệm An ra ngoài, trong miệng vẫn không ngừng mắng mỏ: “Aizz, tôi không phải là người không nói lý, các người nói tính mạng của em trai tôi....”
Thật là chị em tốt nha, dùng tính mạng của em trai để đổi lấy tiền cho mình.Thật khiến cho người ta hoài nghi, có phải trong mắt cô nếu lúc này tính mạng của em trai cô ta không còn thì có phải tốt hơn chăng? Nói không chừng có thể nhận được nhiều tiền bồi thường hơn!
Lúc ra tới cửa, Lão Mộ nói một câu: “Niệm An, viết xong giấy cam đoan thì lại đây, anh có chuyện muốn nói.” Đáng tiếc Niệm An chỉ dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại mà đóng cửa đi.
Lão Mộ hiểu rõ người phụ nữ như chị Dư, bây giờ mặc cho cô ta nói gì thì nói, nếu không muốn sau này còn dây dưa thì tạm thời cứ thỏa mãn yêu cầu của cô ta, còn về sau này, liên lạc với luật sư, để cho bọn họ ký một bản cam kết, dùng pháp luật can thiệp, cũng không sợ cô ta đến gây sự. Điều anh lo lắng nhất bây giờ là Niệm An muốn khống chế người phụ nữ này, ngược lại sẽ kích thích sự chống đối của cô ta, đến lúc đó động thủ, khẳng định Niệm An sẽ thua thiệt.
Nhưng mà chính anh cũng hiểu rõ tính cách quật cường của Niệm An, sau khi bọn họ ra ngoài, Lão Mộ cũng lấy điện thoại trên tủ gọi đi: “Lão Bàng, bây giờ chú có rảnh không? Tới bệnh viện một chuyến thôi.À, có chút việc cần nhờ chú giúp....À, không cần gọi những người khác, một mình chú là được rồi....Sau khi chú tới thì tìm Niệm An trước đã, chính là người phụ nữ hôm trước tới võ quán tìm tôi, đúng vậy, cô ấy là người phụ nữ của tôi....”
Cúp điện thoại, cuối cùng Lão Mộ cũng yên tâm.
Đã ra khỏi bệnh viện, bên ngoài chính là hàng rào, chỉ có một vài bệnh nhân và người nhà ở đây, chị Dư nhìn quanh bốn phía, thấy Niệm An không có ý định dừng lại, vội vàng bước tới kéo tay cô nói: “Em gái à, em muốn đi đâu vậy! Tìm một nơi có thể viết là được rồi.”
Niệm An dừng lại, từ từ xoay người: “Chị Dư, chị hẳn là đã gặp em dâu chị rồi chứ, chị ấy đã nói nội dung bồi thường với chúng tôi từ trước rồi, tôi chỉ là không hiểu, một trăm vạn này là cho ai đây?”
Rõ ràng khí thế trên người chị Dư yếu đi một chút, bởi vì một trăm vạn này cô định giữ cho mình, chồng cô không có tiền đồ, con trai thôi học ở nhà, lại còn tiền nợ đánh bạc, cô hỏi mượn em trai nhiều lần tới nỗi không còn tiền để mượn, lần này vừa hay có cơ hội.
Nhưng chị ta vẫn cao giọng nói: “Đương nhiên là cho em trai tôi và người thân, nó vì nhà cô mà thập tử nhất sinh....” Lại nữa rồi.
Niệm An cười cười, chợt nhìn chằm chằm vào mắt người trước mặt: “Người thân của anh ta không bao gồm cả chị sao? Chị Dư, chị có biết hành động bây giờ của chị có thể kết thành tội vơ vét tài sản hay không, những lời chị nói với tôi và anh ấy, tôi cũng đã ghi âm lại rồi, đợi cảnh sát tới, tôi chỉ cần giao cho bọn họ, giam chị hai ba tháng không thành vấn đề, chị có thể tưởng tượng được chứ?”
Chị Dư bị dọa đến giật mình, cả người toát mồ hôi lạnh, nhưng miếng thịt béo đến miệng sao có thể để rơi? Chị ta quyết tâm, đưa tay đẩy vai Thẩm Niệm An: “Tôi đây nói cho cô biết, cô coi thường tôi đây không có học thức phải không! Nói một câu thôi, bây giờ cô có viết cam đoan cho bà không thì bảo, bà đây không phải tới một mình, bên ngoài còn có chồng con bà, hai người bọn họ không dễ nói chuyện như bà đâu, cô nên biết điều một chút!”
Niệm An bắt được tay của chị ta: “Chị Dư này, bây giờ chị không chỉ mang tội vơ vét tài sản mà còn là cố tình làm hại người khác, chị có biết trong bệnh viện này khắp nơi đều có cài đặt camera, chị muốn trốn tội cũng vô dụng.”
Những lời này hoàn toàn chọc giận chị Dư, chị ta vung tay định giật tóc Thẩm Niệm An: “Con đĩ thối tha này, chỉ là một tí tiền thôi mà muốn làm tới mức đó sao? Xem bà đây thu phục mày, theo dõi cái gì, ghi âm cái gì, bà đây cóc thèm quan tâm!”
Niệm An né một cái, bắt được hai tay chị ta, lúc này cũng bất chấp hình tượng, sử dụng mấy chiêu thức mà Mộ Hữu Thành dạy cho cô khi ở trong võ quán, kéo tay chị Dư, cong người một cái, định đánh ngã chị ta xuống đất.Nhưng người phụ nữ kia lại níu được tóc của cô, giật giật túm túm.
Cô cau mày, ngáng chân chị Dư một cái, thuận thể đẩy cô ta, tốt xấu thế nào cũng để cho cô ta ngã xuống đất.Lại không ngờ chị Dư nắm được vạt áo của cô, dùng sức xé, xoạt một cái xé rách áo cô, có thể thấy được chị Dư dùng sức nhiều như thế nào – chị Dư hiểu rõ, bây giờ không thể giải quyết được người phụ nữ này, chuyện bồi thường coi như đi tong.Mà chị ta cũng không dám gọi người, sợ dẫn bọn họ tới đây, ngược lại người phụ nữ kia sẽ lại tìm người giúp đỡ.
Lão Mộ không yên tâm đi ra theo thấy một màn như vậy, anh dở khóc dở cười, hai chiêu công phu mèo cào của người phụ nữ của anh thật đúng là không nhỏ....
/58
|