Đoàn người Lôi Đạt và An Đức Kiện từng người chào từ biệt. Lục Vi Dân vẫn ngồi xe Lôi Đạt rời khỏi, còn Từ Hiểu Xuân, Trương Lập Bản và Chu Du Minh thì đợi An Đức Kiện lên xe rồi mới đi.
- Ông Từ, Bí thư An xem ra rất coi trọng Lục Vi Dân?
- Ừ, có thể. Tên nhóc Lục Vi Dân này có tài đấy, nhìn biểu hiện hôm nay xem, đầu óc và mánh khóe của hắn, người bình thường có thể làm được khéo léo như vậy không? Tôi thấy Bí thư An rất hài lòng với biểu hiện hôm nay, còn hơn cả hắn làm mười việc khác! Việc này nếu không phải hắn đứng ra ngăn chặn, thật sự hơi khó xử lý.
Từ Hiểu Xuân vừa đi bật cười có vẻ suy tư.
- Địa khu này vẫn chưa thành lập, cục diện lại càng ngày ngày phức tạp. Tôi thấy sau khi Bí thư An đến Phong Châu, tính tình cũng đã kiềm chế không ít.
- Có phải Cẩu Trị Lương sắp làm Trưởng ban tổ chức cán bộ không?
Trương Lập Bản và Từ Hiểu Xuân có mối quan hệ rất tốt, cho nên nói chuyện cũng rất thoải mái.
- Có người nói như vậy, cũng có thể nói ông ta có khả năng sẽ làm Phó chủ tịch thường trực Địa khu. Điều này còn phải xem quyết định cuối cùng ở tỉnh, bây giờ vẫn còn khó nói.
Từ Hiểu Xuân lắc đầu.
- Thằng nhóc Lục Vi Dân này thật sự rất khá, thật sự đã dọa được thằng nhóc nhà họ Cẩu chạy mất, cũng không biết hắn đã nói gì với thằng nhóc đó.
- Không tiện hỏi hắn, nhưng hắn rất nhanh trí, chỉ trong nháy mắt đã có một chủ ý, miệng cũng khéo nói, đóng vai thần ra thần, quỷ ra quỷ. Việc làm loạn ở bãi tha ma lần trước nhiều người như vậy, cậu ta không hề sợ, lại nói khiến một đám nông dân tươi cười như hoa, bản lĩnh này ăn đứt nhiều người.
Ấn tượng của Trương Lập Bản về Lục Vi Dân vẫn rất tốt.
- Tôi vẫn luôn nói, nếu hắn không muốn làm bên Ủy ban công tác Đoàn thì Ủy ban Chính trị Pháp luật bên tôi luôn thiếu người như vậy.
- Ha ha, ông Trương, Lục Vi Dân là Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác Đoàn huyện, đến chỗ ông làm gì? Phó chủ nhiệm? Phó chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật 23, 24 tuổi, điều này thích hợp sao? Mặc dù tuổi tác không phải vấn đề, nhưng đặc thù của Ủy ban Chính trị Pháp luật bên ông, có phải là người có tuổi tác càng lớn, lý lịch càng sâu, kinh nghiệm càng phòng phú thì càng thích hợp hơn không?
Từ Hiểu Xuân hiện nay đã là Phó bí thư quản lý cán bộ Đảng và quần chúng, nói chuyện cũng là đạo lý rõ ràng.
- Được rồi… Tôi thấy Lục Vi Dân không ở Nam Đàm chúng ta được bao lâu đâu, sớm muộn cũng đi, đi thôi.
Trương Lập Bản mở cửa xe, nói có chút tiếc nuối:
- Tần Hải Cơ và Tào Cương dường như đều không hài lòng lắm về Lục Vi Dân. Ông Lã cũng không buồn nói, cứ như thế mà đẩy Lục Vi Dân đến Ủy ban công tác Đoàn thì có ý nghĩa gì chứ?
- Có một số người lòng dạ quá hẹp hòi… có một số người thì bị giới hạn trong lối suy nghĩ xưa cũ, xử lý cảm tính trong việc đối đãi với việc bổ nhiệm cán bộ. Tôi cảm thấy điểm này rất không tốt.
Từ Hiểu Xuân lắc đầu, dường như có chút không hài lòng.
- Làm cán bộ lãnh đạo nếu không thể có tính dự đoán và tầm nhìn xa khi nhìn nhận vấn đề thì con đường sẽ chỉ có thể càng ngày càng hẹp.
- Ông Từ, tinh thần của ông cũng có vấn đề đấy, có vấn đề gì có thể đưa ra trong cuộc họp… Chế độ dân chủ tập trung mới là nguyên tắc cơ bản của Đảng chúng ta mà.
Trương Lập Bản cười.
- Tôi cảm thấy có một vài lời vẫn là giáp mặt nói rõ tốt hơn, ít nhất tốt hơn so với nói trong cuộc họp. Chủ tịch Mao không phải cũng từng nói lời phản đối không nói trong cuộc họp, sau cuộc họp thích gì cứ nói sao? Có một số quan điểm, thái độ chúng ta không thể hiện rõ… có một số người thì cảm thấy mình có thể một tay che kín trời, thích làm gì thì làm.
Từ Hiểu Xuân nhìn Trương Lập Bản một cái, lắc đầu, nhưng không nói tiếng nào. Trương Lập Bản cũng biết ý của Từ Hiểu Xuân. Hiện tại thời cơ vẫn chưa chín muồi, nhất là sau khi Cù Tuấn và Từ Hiểu Xuân có khúc mắc, ngay cả Bí thư An cũng vì chuyện này mà có chút đau đầu. Hơn nữa Tần Hải Cơ và Tào Cương mới xây dựng bộ máy, lúc này ai đến khơi mâu thuẫn, chỉ sợ đều sẽ gặp phải sự phản kích liên kết của hai người… Từ Hiểu Xuân cũng hy vọng để ổn định lại một chút rồi mới nói.
An Đức Kiện trở lại văn phòng, suy nghĩ một lát, lại tìm bài viết trong kẹp tài liệu trên tủ sách của mình, đọc chăm chú.
Địa khu Phong Châu vẫn chưa chính thức công bố thành lập, Tổ lãnh đạo trù bị đã thuê tòa nhà văn phòng cũ của nhà máy phân hóa học Phong Châu.
Tòa nhà hành chính mới trong nhà máy phân hóa học Phong Châu đã được xây dựng xong. Các văn phòng hành chính của nhà máy phân hóa học đã chuyển đi, còn tòa nhà bốn tầng cũ gần đường vừa vặn tiện lợi, được Tổ lãnh đạo trù bị thuê tạm thời.
Nơi này nằm ở phía Bắc thị trấn Phong Châu, vị trí thích hợp, cách trung tâm thị trấn vừa phải, vừa khéo thích hợp làm văn phòng tạm thời của Uỷ ban nhân dân Địa khu sau này. Hơn nữa nhà máy phân hóa học vốn dĩ chính là xí nghiệp quốc doanh của huyện Phong Châu, về sau Uỷ ban nhân dân Địa khu mượn dùng cũng chưa bàn đến vấn đề tiền thuê.
Tòa nhà khi Tổ lãnh đạo dọn đến đã được trang trí một cách đơn giản, cũng chính là đã trát vôi ve lại văn phong một chút, sau đó đổi gạch lát ở những nơi bị hỏng trên sàn nhà và trên tường. Những văn phòng do lãnh đạo Địa ủy và Uỷ ban nhân dân Địa khu sử dụng thì thêm ốp chân tường và trần thạch cao, nhà vệ sinh cũng đã sửa lại. Tuy nhiên muốn đạt đến chất lượng như Uỷ ban nhân dân Địa khu Lê Dương thì hiển nhiên không hiện thực lắm.
Địa bàn của Địa khu Phong Châu đại khái đã định, rất nhanh sẽ chính thức treo biển, bước vào giai đoạn chuyển dời mang tính thực tế. Theo ý kiến của Tỉnh ủy, việc Địa khu Phong Châu treo biển không nên chậm trễ, thời gian trù bị nên để ngắn. Chính thức triển khai công việc càng sớm càng tốt, cũng có lợi cho việc ổn định lòng người, trước tiên làm tốt cơ sở cho công tác toàn diện của Địa khu Phong Châu đi vào quỹ đạo.
Việc Hạ Lực Hành đảm nhiệm Bí thư Địa ủy Phong Châu cũng cơ bản đã thành kết quả định sẵn. Mặc dù không hiểu rõ lắm Tỉnh ủy suy tính vấn đề này như thế nào và bản thân Hạ Lực Hành là xử lý điều này như thế nào, nhưng An Đức Kiện cảm thấy được, bản thân Hạ Lực Hành dường như cũng không bất mãn về sự sắp xếp này. Điều này khiến cho An Đức Kiện cũng hơi khó hiểu.
Hạ Lực Hành đã từng nói chuyện rõ ràng với mấy thành viên bộ máy Địa khu Phong Châu, yêu cầu mọi người phải suy xét cẩn thận bước tiếp theo sau khi Địa khu Phong Châu thành lập nên khai triển công việc như thế nào, công việc cấp bách và công việc trung tâm là gì. Điểm này An Đức Kiện có ấn tượng rất sâu sắc.
Hai từ công việc cấp bách và công việc trung tâm này nghe ra dường như có chút giống nhau, nhưng An Đức Kiện đã phân tích tỉ mỉ hàm nghĩa trong lời nói của Hạ Lực Hành, cảm thấy Hạ Lực Hành cũng là có ý rõ ràng cả. Công việc trung tâm là chỉ liên quan đến công việc mang tính toàn cục của việc phát triển kinh tế xã hội của cả Địa khu. Mà công việc cấp bách thì có khả năng là chỉ công việc cụ thể mà mỗi lĩnh vực cần triển khai ngay lập tức. Hai vấn đề này có lẽ có liên quan đến nhau, nhưng lại cần suy xét phân tích cẩn thận, làm rõ suy nghĩ, đề xuất ý tưởng.
Mặc dù vẫn chưa có quyết định cuối cùng, nhưng An Đức Kiện cũng sơ lược biết rằng mình rất có khả năng sẽ đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Địa ủy Phong Châu. Đây là một việc không đơn giản.
Hạ Lực Hành cũng được coi là cấp trên cũ của ông ta, An Đức Kiện cũng vô cùng hiểu và quen Hạ Lực Hành. Với sự phỏng đoán của An Đức Kiện, yêu cầu của Hạ Lực Hành với công việc của Trưởng ban thư kí không chỉ đơn giản là yêu cầu công việc mang tính hằng ngày. Nhất là Hạ Lực Hành có thể đến Địa khu Phong Châu mới thành lập đảm nhiệm Bí thư một cách bình thản chịu đựng gian khổ, mà không ở lại nơi có điều kiện tốt hơn Phong Châu là Địa khu Lê Dương, điều này càng khiến An Đức Kiện phải cân nhắc kỹ lưỡng một hồi.
Địa khu mới cần có không khí mới, đây là câu cửa miệng của Hạ Lực Hành trong thời gian này. Địa khu Phong Châu phải thoát khỏi thói quen trong lối suy nghĩ, dám có những hành động cụ thể trong cải cách mở cửa. Những lời này An Đức Kiện ít nhất cũng đã nghe tới hai lần, vậy thì làm thế nào để quán triệt ý đồ này của Hạ Lực Hành chính là vấn đề Trưởng ban thư ký tương lai An Đức Kiện cần suy xét kỹ càng.
Đưa ra cái xưa cũ sẽ chỉ bị phê bình, An Đức Kiện cũng không muốn để Hạ Lực Hành khinh thường mình, vậy thì phải đưa ra một thứ mới mẻ cho ra hồn mới được. Nhưng điểm đột phá chọn ở đâu, điều này cũng khiến An Đức Kiện phải suy xét rất nhiều.
An Đức Kiện thở dài một hơi, thiếu người bên cạnh, nhất là thiếu người có tư tưởng, có thể làm việc được, đó là vấn đề lớn nhất.
Mặc dù đã rõ ràng Địa khu Phong Châu thành lập sẽ chủ yếu điều người từ các bộ ngành và cơ quan từ Địa khu Lê Dương đến, số ít chọn lựa và điều động từ huyện. Nhưng đại đa số cán bộ trong các bộ ngành và cơ quan ở Địa khu Lê Dương không muốn đến Phong Châu, ngay cả người của sáu huyện phía bắc muốn đến Phong Châu cũng không nhiều. So với sáu huyện Lê Dương, tình hình bên Phong Châu quả thật hơi tồi tệ, nhất là việc xây dựng thành phố càng kém xa.
Mặc dù đã xác định những cán bộ phải đến Phong Châu, thời gian này cũng vẫn đang lấy cớ thế này thế kia, kì kèo ở lại Lê Dương không muốn đến. Nhất là lấy lí do không có văn phòng và nhà ở để chậm trễ, điều này cũng đã thành chuyện khó giải quyết nhất bên Phong Châu hiện tại.
Huyện Phong Châu này bỗng chốc tiến lên trở thành Thành phố Phong Châu quả thật còn cần một ít thời gian. Sự chênh lệch rất lớn về việc xây dựng thành phố này cũng không phải bù lại được trong thời gian ngắn. Nhưng An Đức Kiện cũng cảm thấy có lẽ đây chính là một ưu thế. Một tờ giấy trắng hiển nhiên càng thích hợp để người làm chủ quy hoạch theo phương án thích hợp nhất.
Suy nghĩ trở lại bài viết trong tay, An Đức Kiện đã trầm ngâm một lúc lâu.
Lợi dụng việc xây dựng đường sắt Kinh Cửu để thực hiện thúc đẩy sự phát triển kinh tế của cả Địa khu Phong Châu hẳn là một ý tưởng rất hay, mặc dù độ khó không nhỏ, nhưng việc không có độ khó thì cần gì phải cố gắng.
Bảy huyện Phong Châu phân chia ra từ Địa khu Lê Dương, có thể nói là Địa khu Lê Dương đã giảm bớt được gánh nặng vô cùng lớn. Nhưng đối với trong tỉnh mà nói, mảnh đất nghèo khó này vẫn tồn tại, thậm chí còn bởi vì đơn độc thành lập một Địa khu mà có vẻ nổi cộm hơn.
Làm thế nào để giúp đỡ cho sự phát triển của Địa khu Phong Châu mới thành lập, để Phong Châu không đến nỗi vừa mới thành lập thì trở thành khu ổ chuột khó coi nhất tỉnh Xương Giang, tin rằng trong tỉnh cũng sẽ xem xét vấn đề này kỹ càng. Vậy thì đường sắt Kinh Cửu có lẽ chính là một cơ hội tốt nhất.
Nghĩ đến đây An Đức Kiện lại chau chuốt một cách cẩn thận một số quan điểm trong bài viết của Lục Vi Dân. Mặc dù điều này chỉ là đứng ở góc độ Nam Đàm xem xét vấn đề, nhưng quan điểm lại phù hợp cho suy nghĩ của Phong Châu hiện tại, hoàn toàn có thể trở thành một công việc quan trọng cần thực hiện sau khi Địa khu Phong Châu thành lập. Đương nhiên, điều này còn phải xem quyết tâm của Hạ Lực Hành.
- Ông Từ, Bí thư An xem ra rất coi trọng Lục Vi Dân?
- Ừ, có thể. Tên nhóc Lục Vi Dân này có tài đấy, nhìn biểu hiện hôm nay xem, đầu óc và mánh khóe của hắn, người bình thường có thể làm được khéo léo như vậy không? Tôi thấy Bí thư An rất hài lòng với biểu hiện hôm nay, còn hơn cả hắn làm mười việc khác! Việc này nếu không phải hắn đứng ra ngăn chặn, thật sự hơi khó xử lý.
Từ Hiểu Xuân vừa đi bật cười có vẻ suy tư.
- Địa khu này vẫn chưa thành lập, cục diện lại càng ngày ngày phức tạp. Tôi thấy sau khi Bí thư An đến Phong Châu, tính tình cũng đã kiềm chế không ít.
- Có phải Cẩu Trị Lương sắp làm Trưởng ban tổ chức cán bộ không?
Trương Lập Bản và Từ Hiểu Xuân có mối quan hệ rất tốt, cho nên nói chuyện cũng rất thoải mái.
- Có người nói như vậy, cũng có thể nói ông ta có khả năng sẽ làm Phó chủ tịch thường trực Địa khu. Điều này còn phải xem quyết định cuối cùng ở tỉnh, bây giờ vẫn còn khó nói.
Từ Hiểu Xuân lắc đầu.
- Thằng nhóc Lục Vi Dân này thật sự rất khá, thật sự đã dọa được thằng nhóc nhà họ Cẩu chạy mất, cũng không biết hắn đã nói gì với thằng nhóc đó.
- Không tiện hỏi hắn, nhưng hắn rất nhanh trí, chỉ trong nháy mắt đã có một chủ ý, miệng cũng khéo nói, đóng vai thần ra thần, quỷ ra quỷ. Việc làm loạn ở bãi tha ma lần trước nhiều người như vậy, cậu ta không hề sợ, lại nói khiến một đám nông dân tươi cười như hoa, bản lĩnh này ăn đứt nhiều người.
Ấn tượng của Trương Lập Bản về Lục Vi Dân vẫn rất tốt.
- Tôi vẫn luôn nói, nếu hắn không muốn làm bên Ủy ban công tác Đoàn thì Ủy ban Chính trị Pháp luật bên tôi luôn thiếu người như vậy.
- Ha ha, ông Trương, Lục Vi Dân là Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác Đoàn huyện, đến chỗ ông làm gì? Phó chủ nhiệm? Phó chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật 23, 24 tuổi, điều này thích hợp sao? Mặc dù tuổi tác không phải vấn đề, nhưng đặc thù của Ủy ban Chính trị Pháp luật bên ông, có phải là người có tuổi tác càng lớn, lý lịch càng sâu, kinh nghiệm càng phòng phú thì càng thích hợp hơn không?
Từ Hiểu Xuân hiện nay đã là Phó bí thư quản lý cán bộ Đảng và quần chúng, nói chuyện cũng là đạo lý rõ ràng.
- Được rồi… Tôi thấy Lục Vi Dân không ở Nam Đàm chúng ta được bao lâu đâu, sớm muộn cũng đi, đi thôi.
Trương Lập Bản mở cửa xe, nói có chút tiếc nuối:
- Tần Hải Cơ và Tào Cương dường như đều không hài lòng lắm về Lục Vi Dân. Ông Lã cũng không buồn nói, cứ như thế mà đẩy Lục Vi Dân đến Ủy ban công tác Đoàn thì có ý nghĩa gì chứ?
- Có một số người lòng dạ quá hẹp hòi… có một số người thì bị giới hạn trong lối suy nghĩ xưa cũ, xử lý cảm tính trong việc đối đãi với việc bổ nhiệm cán bộ. Tôi cảm thấy điểm này rất không tốt.
Từ Hiểu Xuân lắc đầu, dường như có chút không hài lòng.
- Làm cán bộ lãnh đạo nếu không thể có tính dự đoán và tầm nhìn xa khi nhìn nhận vấn đề thì con đường sẽ chỉ có thể càng ngày càng hẹp.
- Ông Từ, tinh thần của ông cũng có vấn đề đấy, có vấn đề gì có thể đưa ra trong cuộc họp… Chế độ dân chủ tập trung mới là nguyên tắc cơ bản của Đảng chúng ta mà.
Trương Lập Bản cười.
- Tôi cảm thấy có một vài lời vẫn là giáp mặt nói rõ tốt hơn, ít nhất tốt hơn so với nói trong cuộc họp. Chủ tịch Mao không phải cũng từng nói lời phản đối không nói trong cuộc họp, sau cuộc họp thích gì cứ nói sao? Có một số quan điểm, thái độ chúng ta không thể hiện rõ… có một số người thì cảm thấy mình có thể một tay che kín trời, thích làm gì thì làm.
Từ Hiểu Xuân nhìn Trương Lập Bản một cái, lắc đầu, nhưng không nói tiếng nào. Trương Lập Bản cũng biết ý của Từ Hiểu Xuân. Hiện tại thời cơ vẫn chưa chín muồi, nhất là sau khi Cù Tuấn và Từ Hiểu Xuân có khúc mắc, ngay cả Bí thư An cũng vì chuyện này mà có chút đau đầu. Hơn nữa Tần Hải Cơ và Tào Cương mới xây dựng bộ máy, lúc này ai đến khơi mâu thuẫn, chỉ sợ đều sẽ gặp phải sự phản kích liên kết của hai người… Từ Hiểu Xuân cũng hy vọng để ổn định lại một chút rồi mới nói.
An Đức Kiện trở lại văn phòng, suy nghĩ một lát, lại tìm bài viết trong kẹp tài liệu trên tủ sách của mình, đọc chăm chú.
Địa khu Phong Châu vẫn chưa chính thức công bố thành lập, Tổ lãnh đạo trù bị đã thuê tòa nhà văn phòng cũ của nhà máy phân hóa học Phong Châu.
Tòa nhà hành chính mới trong nhà máy phân hóa học Phong Châu đã được xây dựng xong. Các văn phòng hành chính của nhà máy phân hóa học đã chuyển đi, còn tòa nhà bốn tầng cũ gần đường vừa vặn tiện lợi, được Tổ lãnh đạo trù bị thuê tạm thời.
Nơi này nằm ở phía Bắc thị trấn Phong Châu, vị trí thích hợp, cách trung tâm thị trấn vừa phải, vừa khéo thích hợp làm văn phòng tạm thời của Uỷ ban nhân dân Địa khu sau này. Hơn nữa nhà máy phân hóa học vốn dĩ chính là xí nghiệp quốc doanh của huyện Phong Châu, về sau Uỷ ban nhân dân Địa khu mượn dùng cũng chưa bàn đến vấn đề tiền thuê.
Tòa nhà khi Tổ lãnh đạo dọn đến đã được trang trí một cách đơn giản, cũng chính là đã trát vôi ve lại văn phong một chút, sau đó đổi gạch lát ở những nơi bị hỏng trên sàn nhà và trên tường. Những văn phòng do lãnh đạo Địa ủy và Uỷ ban nhân dân Địa khu sử dụng thì thêm ốp chân tường và trần thạch cao, nhà vệ sinh cũng đã sửa lại. Tuy nhiên muốn đạt đến chất lượng như Uỷ ban nhân dân Địa khu Lê Dương thì hiển nhiên không hiện thực lắm.
Địa bàn của Địa khu Phong Châu đại khái đã định, rất nhanh sẽ chính thức treo biển, bước vào giai đoạn chuyển dời mang tính thực tế. Theo ý kiến của Tỉnh ủy, việc Địa khu Phong Châu treo biển không nên chậm trễ, thời gian trù bị nên để ngắn. Chính thức triển khai công việc càng sớm càng tốt, cũng có lợi cho việc ổn định lòng người, trước tiên làm tốt cơ sở cho công tác toàn diện của Địa khu Phong Châu đi vào quỹ đạo.
Việc Hạ Lực Hành đảm nhiệm Bí thư Địa ủy Phong Châu cũng cơ bản đã thành kết quả định sẵn. Mặc dù không hiểu rõ lắm Tỉnh ủy suy tính vấn đề này như thế nào và bản thân Hạ Lực Hành là xử lý điều này như thế nào, nhưng An Đức Kiện cảm thấy được, bản thân Hạ Lực Hành dường như cũng không bất mãn về sự sắp xếp này. Điều này khiến cho An Đức Kiện cũng hơi khó hiểu.
Hạ Lực Hành đã từng nói chuyện rõ ràng với mấy thành viên bộ máy Địa khu Phong Châu, yêu cầu mọi người phải suy xét cẩn thận bước tiếp theo sau khi Địa khu Phong Châu thành lập nên khai triển công việc như thế nào, công việc cấp bách và công việc trung tâm là gì. Điểm này An Đức Kiện có ấn tượng rất sâu sắc.
Hai từ công việc cấp bách và công việc trung tâm này nghe ra dường như có chút giống nhau, nhưng An Đức Kiện đã phân tích tỉ mỉ hàm nghĩa trong lời nói của Hạ Lực Hành, cảm thấy Hạ Lực Hành cũng là có ý rõ ràng cả. Công việc trung tâm là chỉ liên quan đến công việc mang tính toàn cục của việc phát triển kinh tế xã hội của cả Địa khu. Mà công việc cấp bách thì có khả năng là chỉ công việc cụ thể mà mỗi lĩnh vực cần triển khai ngay lập tức. Hai vấn đề này có lẽ có liên quan đến nhau, nhưng lại cần suy xét phân tích cẩn thận, làm rõ suy nghĩ, đề xuất ý tưởng.
Mặc dù vẫn chưa có quyết định cuối cùng, nhưng An Đức Kiện cũng sơ lược biết rằng mình rất có khả năng sẽ đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Địa ủy Phong Châu. Đây là một việc không đơn giản.
Hạ Lực Hành cũng được coi là cấp trên cũ của ông ta, An Đức Kiện cũng vô cùng hiểu và quen Hạ Lực Hành. Với sự phỏng đoán của An Đức Kiện, yêu cầu của Hạ Lực Hành với công việc của Trưởng ban thư kí không chỉ đơn giản là yêu cầu công việc mang tính hằng ngày. Nhất là Hạ Lực Hành có thể đến Địa khu Phong Châu mới thành lập đảm nhiệm Bí thư một cách bình thản chịu đựng gian khổ, mà không ở lại nơi có điều kiện tốt hơn Phong Châu là Địa khu Lê Dương, điều này càng khiến An Đức Kiện phải cân nhắc kỹ lưỡng một hồi.
Địa khu mới cần có không khí mới, đây là câu cửa miệng của Hạ Lực Hành trong thời gian này. Địa khu Phong Châu phải thoát khỏi thói quen trong lối suy nghĩ, dám có những hành động cụ thể trong cải cách mở cửa. Những lời này An Đức Kiện ít nhất cũng đã nghe tới hai lần, vậy thì làm thế nào để quán triệt ý đồ này của Hạ Lực Hành chính là vấn đề Trưởng ban thư ký tương lai An Đức Kiện cần suy xét kỹ càng.
Đưa ra cái xưa cũ sẽ chỉ bị phê bình, An Đức Kiện cũng không muốn để Hạ Lực Hành khinh thường mình, vậy thì phải đưa ra một thứ mới mẻ cho ra hồn mới được. Nhưng điểm đột phá chọn ở đâu, điều này cũng khiến An Đức Kiện phải suy xét rất nhiều.
An Đức Kiện thở dài một hơi, thiếu người bên cạnh, nhất là thiếu người có tư tưởng, có thể làm việc được, đó là vấn đề lớn nhất.
Mặc dù đã rõ ràng Địa khu Phong Châu thành lập sẽ chủ yếu điều người từ các bộ ngành và cơ quan từ Địa khu Lê Dương đến, số ít chọn lựa và điều động từ huyện. Nhưng đại đa số cán bộ trong các bộ ngành và cơ quan ở Địa khu Lê Dương không muốn đến Phong Châu, ngay cả người của sáu huyện phía bắc muốn đến Phong Châu cũng không nhiều. So với sáu huyện Lê Dương, tình hình bên Phong Châu quả thật hơi tồi tệ, nhất là việc xây dựng thành phố càng kém xa.
Mặc dù đã xác định những cán bộ phải đến Phong Châu, thời gian này cũng vẫn đang lấy cớ thế này thế kia, kì kèo ở lại Lê Dương không muốn đến. Nhất là lấy lí do không có văn phòng và nhà ở để chậm trễ, điều này cũng đã thành chuyện khó giải quyết nhất bên Phong Châu hiện tại.
Huyện Phong Châu này bỗng chốc tiến lên trở thành Thành phố Phong Châu quả thật còn cần một ít thời gian. Sự chênh lệch rất lớn về việc xây dựng thành phố này cũng không phải bù lại được trong thời gian ngắn. Nhưng An Đức Kiện cũng cảm thấy có lẽ đây chính là một ưu thế. Một tờ giấy trắng hiển nhiên càng thích hợp để người làm chủ quy hoạch theo phương án thích hợp nhất.
Suy nghĩ trở lại bài viết trong tay, An Đức Kiện đã trầm ngâm một lúc lâu.
Lợi dụng việc xây dựng đường sắt Kinh Cửu để thực hiện thúc đẩy sự phát triển kinh tế của cả Địa khu Phong Châu hẳn là một ý tưởng rất hay, mặc dù độ khó không nhỏ, nhưng việc không có độ khó thì cần gì phải cố gắng.
Bảy huyện Phong Châu phân chia ra từ Địa khu Lê Dương, có thể nói là Địa khu Lê Dương đã giảm bớt được gánh nặng vô cùng lớn. Nhưng đối với trong tỉnh mà nói, mảnh đất nghèo khó này vẫn tồn tại, thậm chí còn bởi vì đơn độc thành lập một Địa khu mà có vẻ nổi cộm hơn.
Làm thế nào để giúp đỡ cho sự phát triển của Địa khu Phong Châu mới thành lập, để Phong Châu không đến nỗi vừa mới thành lập thì trở thành khu ổ chuột khó coi nhất tỉnh Xương Giang, tin rằng trong tỉnh cũng sẽ xem xét vấn đề này kỹ càng. Vậy thì đường sắt Kinh Cửu có lẽ chính là một cơ hội tốt nhất.
Nghĩ đến đây An Đức Kiện lại chau chuốt một cách cẩn thận một số quan điểm trong bài viết của Lục Vi Dân. Mặc dù điều này chỉ là đứng ở góc độ Nam Đàm xem xét vấn đề, nhưng quan điểm lại phù hợp cho suy nghĩ của Phong Châu hiện tại, hoàn toàn có thể trở thành một công việc quan trọng cần thực hiện sau khi Địa khu Phong Châu thành lập. Đương nhiên, điều này còn phải xem quyết tâm của Hạ Lực Hành.
/371
|