Sau khi xác định phải cố gắng thu hút hai nhà máy cơ khí Trường Phong và Bắc Phương chuyển tới Phong Châu, địa khu Phong Châu liền bắt đầu hành động. Vương Chu Sơn làm tổ trưởng tổ công tác dĩ nhiên sẽ phải chịu trách nhiệm. Mà địa khu Phong Châu và các thành phố cấp ba khác cũng có khác biệt rõ rệt, nếu muốn được hai nhà máy kia xem trọng, dĩ nhiên phải có điều kiện xứng đáng với để đối phương xem trọng.
Trong tình huống như thế, phía Phong Châu không có bao nhiêu kinh nghiệm không thể tránh khỏi phải đưa ra một loạt những điều kiện, ví dụ như cung cấp kế hoạch ưu đãi cung ứng đất đai, đảm bảo xây dựng cơ sở hạ tầng, thiết bị quản lý thành phố sẽ theo kịp. Hơn nữa, Lục Vi Dân sau đó đã đề nghị kết hợp với yêu cầu của hai nhà máy để điều chỉnh phương án quy hoạch thành phố, đẩy mạnh xây dựng hệ thống phục vụ công cộng như giao thông, đường sá và trường học, bệnh viện, bưu điện, ngân hàng. Phía Phong Châu về cơ bản gần như đáp ứng hoàn toàn các điều kiện mà nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương đưa ra.
Nhưng địa khu Phong Châu là một địa khu mới xây dựng, hơn nữa còn là một địa khu nông nghiệp điển hình. Thành phố Phong Châu vốn dĩ là một huyện nông nghiệp có thực lực kinh tế thuộc trung và hạ lưu của địa khu Lê Dương, dù cho là xây dựng thành phố hay là thu nhập tài chính đều kém xa so với các thành phố khác. Cũng chính nhược điểm rõ rệt này khiến cho Phong Châu trong công tác đàm phán với hai nhà máy vẫn chưa đủ căn cứ thuyết phục, mà không đủ thuyết phục cũng khiến trong đàm phán bọn họ không thể không thỏa mãn một số yêu cầu cao của đối phương đưa ra.
Những yêu cầu này rõ ràng vượt quá so với khả năng của địa khu Phong Châu, điểm này trái lại khiến cho hai nhà máy thấy phía Phong Châu thiếu thành ý thực hiện lời hứa, nghi ngờ phía Phong Châu chỉ là đang khiến hai nhà máy mắc câu, sau đó lại chơi xấu không thực hiện lời hứa. Điều này khiến bọn họ càng về sau càng nhạt nhẽo, thậm chí trở nên miễn cưỡng.
Điều này cũng là sau khi Hạ Lực Hành đi trường Đảng trung ương học thì Lục Vi Dân bắt đầu tham gia công tác này, sau vài lần tiếp xúc với hai nhà máy thì cảm thấy được. Mà ấn tượng ban đầu của đối phương bao giờ cũng là rõ nét nhất, nếu muốn thay đổi cũng tương đối khó.
Nhất là nhà máy cơ khí Trường Phong, vốn phía Phong Châu vẫn giữ được một vài ưu thế tiềm tàng. Ví dụ như Hạ Lực Hành thông qua mối quan hệ đồng môn của Đổng Chiêu Dương với giám đốc nhà máy Liên Khắc, chỉ cần vài lần gặp mặt thì đàm phán cũng khá thuận lợi. Lại như Vương Chu Sơn và Bí thư Đảng ủy nhà máy Trường Phong Vưu Dũng cùng là đồng hương ở Yển Loan, sau khi có được tầng quan hệ này, Vương Chu Sơn và Vưu Dũng cũng trò chuyện vui vẻ với nhau. Nhưng những ưu thế tiềm tàng này rốt cuộc lại không bù lại được với hoàn cảnh bất lợi cực kỳ lớn của phía Phong Châu, khiến cho đàm phán cuối cùng rơi vào tình hình không nóng cũng chẳng lạnh, thậm chí sau này càng hình thành cục diện càng ngày càng lạnh.
- Phó bí thư Vương, vậy hiện giờ chúng ta nên làm thế nào?
Tiêu Minh Chiêm cũng có chút đau đầu. Tuy Vương Chu Sơn là tổ trưởng tổ công tác nhưng rất nhiều việc thực hiện, phối hợp cụ thể đều do Ủy ban nhân dân địa khu thực hiện. Vương Chu Sơn làm Phó bí thư Địa ủy phần nhiều là đứng đầu dẫn dắt, nếu việc này kết thúc trong thất bại thì e rằng hình ảnh bản thân trong mắt của không chỉ Hạ Lực Hành mà rất nhiều người sẽ bị giảm sút. Mà như những người thích chế giễu người khác trong Ủy ban nhân dân này e rằng lại mừng thầm trong bụng không thôi.
- Vi Dân, cậu thấy hiện giờ chúng ta nên làm như thế nào? Cậu tuổi trẻ, đầu óc tốt, suy nghĩ kỹ lưỡng một chút xem có cách nào phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt không?
Vương Chu Sơn xoa cằm, dường như đang cảm nhận cảm giác thích thú từ sự ma sát của những sợi râu mang lại.
- Phó bí thư Vương, Phó chủ tịch Địa khu Tiêu, tình hình hiện giờ đã vậy, lấy một ví dụ không thỏa đáng, nhà máy Trường Phong điều kiện tốt, rất có lực hấp dẫn đối với địa phương, nhưng như vậy quả thực có chút kiểu như “nô đại khi chủ”. “Chủ” là phía Phong Châu chúng ta quả thực quá yếu kém, cho nên dù có hứa trước điều gì người ta cũng không thật tin tưởng, việc này có liên quan tới thực lực của chính chúng ta. Địa khu chúng ta mới thành lập, tài chính yếu kém, nhưng việc hai nhà máy đặt ở đây lại không chỉ là việc chuyện của địa khu Phong Châu chúng ta, thành phố Phong Châu cũng được hưởng lợi từ đó. Phó bí thư Vương, tôi cảm thấy thành phố Phong Châu thời gian trước núp ở phía sau hưởng lợi lại không muốn bỏ công sức ra, như thế đúng là không nên, tôi thấy trong việc xây dựng cơ sở hạ tầng, thành phố Phong Châu không thể chối bỏ trách nhiệm và nghĩa vụ được. Ở điểm này, địa khu và Phong Châu nên thương lượng cẩn thận.
Lục Vi Dân khi nói hai chữ thương lượng thì ngữ khí tăng thêm vài phần.
Vương Chu Sơn khẽ chau mày, còn ánh mắt Tiêu Minh Chiêm thì sáng ngời, rồi mí mắt cụp xuống, không nói câu nào.
Tiêu Minh Chiêm và Trương Thiên Hào trước nay đều không hợp nhau, nhưng quan hệ của Vương Chu Sơn và Trương Thiên Hào cũng coi như tạm được. Tuy Trương Thiên Hào cũng là thành viên tổ công tác, nhưng thành phố Phong Châu từ đầu tới giờ cũng không chính thức tham gia hội nghị thương lượng nào, những người đến tham gia hơn phân nửa là chức Phó của Ủy ban nhân dân thành phố Phong Châu. Tham gia hội nghị cũng chỉ là “Từ Thứ tiến Tào doanh” - không đưa ra lấy một ý kiến, trên cơ bản là không tham gia vào việc này.
- Vi Dân, làm cho thành phố Phong Châu tham gia vào việc này? Trương Thiên Hào cũng dễ thuyết phục như vậy đâu.
Vương Chu Sơn thản nhiên nói một câu với thái độ sao cũng được:
- Tuy nhiên, ý của cậu cũng có lý. Nếu hai nhà máy cơ khí Trường Phong và Bắc Phương đều chuyển tới Phong Châu, lợi ích lớn nhất thuộc về thành phố Phong Châu, ông ta dựa vào điều gì mà không tham gia? Chỉ muốn địa khu đảm đương hết tất cả, đâu có chuyện gì tốt như thế? Điểm này trước kia chúng ta có chút coi nhẹ, phải bù vào!
- Phó bí thư Vương, theo như tôi nói thì tính tích cực của thành phố Phong Châu phải tăng lên, giai đoạn trước địa khu chúng ta dẫn đầu, thành phố Phong Châu không lấy gì làm nhiệt tình. Tôi nghĩ chỉ cần xác định rõ ràng trách nhiệm, quyền hạn, quyền lợi, thành phố Phong Châu hẳn sẽ hiểu được thời cơ trong đó. Nếu hai nhà máy quả thực được dời tới thành phố Phong Châu, sẽ mang đến cho thành phố Phong Châu sự thúc đẩy phát triển lớn đến thế nào, tôi không tin là Trương Thiên Hào không nhìn ra, ông ta lại không động lòng sao? Chẳng qua là ông ta thấy chúng ta hiện giờ chỉ tiến không lùi nên vui vẻ ở phía sau mà nhặt của hời. Chuyện này nếu thật sự thành công, ông ta lại không lập tức ra lao ra mà đòi quyền lợi sao.
Tiêu Minh Chiêm phân tích sinh động quả thực khá là đúng, cũng đoán ra ý nghĩ của phía thành phố Phong Châu, lại khiến cho Vương Chu Sơn và Lục Vi Dân cảm thấy không nhịn nổi cười. Tính tình Trương Thiên Hào ai cũng biết, bề ngoài thoải mái, bên trong thì chi ly, chỉ có ông ta chiếm lợi từ người khác, anh muốn chiếm lợi dù chỉ là nho nhỏ thì sẽ phải chịu thiệt lớn với ông ta.
- Ừm, Minh Chiêm nói có chút có lý. Trương Thiên Hào thích nhặt của hời, nhưng anh ta cũng không phải là người không nhìn ra tình hình chung. Nếu thật sự lỡ mất cơ hội này, đối với thành phố Phong Châu của anh ta mà nói là một tổn thất cực lớn, cuối cùng là của tôi và Minh Chiêm chịu trách nhiệm. Phong Châu chịu tổn thất chẳng nhẽ anh ta lại có thể coi như không thấy, tôi không tin.
Vương Chu Sơn gật đầu.
- Chuyện này tôi phải cùng anh ta nói chuyện thật nghiêm túc, hơn nữa cũng phải báo cáo với Bí thư Lực Hành một chút.
- Phó bí thư Vương, tôi còn ý này, không biết có thích hợp không.
Lục Vi Dân nhớ tới hai ngày trước, Từ Binh có tới nhờ hắn giải quyết vấn đề giúp một người thân của anh ta ở thành phố Phong Châu chuyển thành hộ khẩu phi nông nghiệp. Đích thân hắn tới tìm Hồ Báo Quốc, tuy Hồ Báo Quốc có đồng ý, nhưng trong việc này cũng có nhiều vòng vo, quyền ký các việc chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp nằm trong tay Nhiếp Minh Lượng. Hơn nữa, hàng năm trên tỉnh giao cho địa khu, địa khu giao cho huyện và thành phố đều có số lượng người khá cố định, muốn có một suất trong đó có hơi khó khăn. Nhưng hắn thấy rằng chính sách khuyến khích giúp đỡ Phong Châu mới thành lập địa khu được phát triển của tỉnh cũng khuyến khích đẩy nhanh tốc độ phát triển thành phố, nới rộng một số chính sách tiêu chuẩn hộ khẩu thành thị hơn một chút. Nếu có thể lợi dụng chính sách này một cách hợp lý cũng rất có triển vọng.
- Cậu nói đi, nếu có thể tháo gỡ vấn đề, không gì là không thích hợp cả. Hơn nữa, hiện giờ chúng ta cũng đang nghiên cứu thảo luận, có gì là không thể nói được chứ?
Vương Chu Sơn nhìn vẻ mặt Lục Vi Dân liền biết cậu thanh niên có đầu óc khá nhanh nhẹn này chắc hẳn lại có chiêu gì đó, nên cũng có chút kỳ vọng.
Lục Vi Dân sắp xếp lại suy nghĩ của mình lại một chút, sau đó mới nói thẳng ra.
Vương Chu Sơn trước kia chưa ở cơ sở, đương nhiên không thật hiểu ý nghĩa của việc chuyển sang hộ khẩu phi nông nghiệp này, nhưng Tiêu Minh Chiêm là từ Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy đi từng bước lên, hiểu biết về vấn đề này rất rõ. Hằng năm, hạn ngạch chuyển sang hộ khẩu phi nông nghiệp đều được nghiên cứu, xác định trong hội nghị thường vụ Huyện ủy, sau đó, còn phải được phòng Công an địa khu cùng phối hợp. Lúc này mới có thể được quyết định chắc chắn, chuyện này cũng là một trong những quyền quyết định của Cục trưởng Công an cấp huyện.
- Ý của cậu là nới rộng điều kiện chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp, gia tăng hạn ngạch chuyển sang phi nông nghiệp, nhưng điều này có ý nghĩa gì?
Vương Chu Sơn còn chưa hiểu hết sự tinh tế trong đó.
- Lúc đầu, nhà nước khống chế số người chuyển sang hộ khẩu phi nông nghiệp, chủ yếu là cân nhắc về sự ràng buộc trong việc phối hộp của thành phố như cung ứng lương thực, điều kiện nhà ở. Nhưng từ khi cải cách mở cửa đến nay, tình hình quy định hộ tịch này đã vấp phải sự tấn công rất lớn do các thay đổi nhanh chóng của hiện thực xã hội mang lại, bao gồm cả cơ quan công an cũng đang nghiên cứu thảo luận chính sách cải cách chuyển hộ khẩu phi nông nghiệp như thế nào, chẳng qua là mãi chưa có đột phá gì mới. Địa khu Phong Châu của chúng ta mới thành lập, hộ khẩu thành phố rất ít, nhưng trên thực tế là không ít người mặc dù trên hộ khẩu còn đánh dấu là hộ khẩu nông nghiệp làm công thương nghiệp cũng đã ở trong thành phố lâu năm, không thật có khả năng quay về nguyên quán. Bọn họ chuyển nhượng đất đai sang cho người khác, nhưng trong thành phố lại chịu sự ràng buộc của hộ khẩu, nhất là khi con cái họ đến tuổi đi học thì vấn đề này lại trở thành trở ngại không thể tránh khỏi. Muốn giải quyết vấn đề này cũng phải cải cách chế độ hộ tịch, dĩ nhiên việc này không phải việc Phong Châu chúng ta có thể giải quyết được, tuy nhiên chúng ta có thể nhân chính sách đặc biệt mà tỉnh cho Phong Châu chúng ta để lợi dụng.
Mạch suy nghĩ Lục Vi Dân vừa mở ra, liền nói ra một cách trôi chảy không ngớt.
Vương Chu Sơn nhíu mày, ông ta còn không thật hiểu rằng việc chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp có thể mang tới nguồn lợi gì. Theo ông ta, hộ khẩu nông nghiệp chuyển thành phi nông nghiệp cũng chỉ là một quá trình phê duyệt. Chuyện này với chuyện muốn cho Phong Châu tham gia vào việc đàm phán có liên quan gì?
Tiêu Minh Chiêm thì lại thấy chấn động cực lớn, ông ta hiểu ra ý của Lục Vi Dân, chẳng qua trong lúc nhất thời còn chưa suy xét được rõ ràng mạo hiểm và lợi ích trong đó.
- Vi Dân, tôi hiểu ý cậu. Nhưng chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp cũng không phải chuyện đơn giản, chỉ sợ...
- Phó chủ tịch Tiêu, việc tại người, huống chi là tình hình đặc biệt của địa khu Phong Châu hiện giờ, tôi nghĩ trên tỉnh hẳn là muốn cân nhắc ủng hộ chúng ta. Huống chi hiện nay trung ương cũng đang khởi xướng địa phương nên mạnh dạn thực hiện, đột phá trong thực tế, chỉ cần không phải điều trong văn bản pháp luật quy đinh rõ là không cho phép thì chúng ta đều có thể thử. Cùng lắm thì trước khi thử chúng ta nên nghiên cứu tốt từ các bộ ngành liên quan, cố gắng suy xét khả năng cho chu đáo, loại bỏ khả năng tồn tại mạo hiểm và trở ngại mà thôi.
Lục Vi Dân cũng trở nên hăng hái vì ý tưởng của mình.
Trong tình huống như thế, phía Phong Châu không có bao nhiêu kinh nghiệm không thể tránh khỏi phải đưa ra một loạt những điều kiện, ví dụ như cung cấp kế hoạch ưu đãi cung ứng đất đai, đảm bảo xây dựng cơ sở hạ tầng, thiết bị quản lý thành phố sẽ theo kịp. Hơn nữa, Lục Vi Dân sau đó đã đề nghị kết hợp với yêu cầu của hai nhà máy để điều chỉnh phương án quy hoạch thành phố, đẩy mạnh xây dựng hệ thống phục vụ công cộng như giao thông, đường sá và trường học, bệnh viện, bưu điện, ngân hàng. Phía Phong Châu về cơ bản gần như đáp ứng hoàn toàn các điều kiện mà nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương đưa ra.
Nhưng địa khu Phong Châu là một địa khu mới xây dựng, hơn nữa còn là một địa khu nông nghiệp điển hình. Thành phố Phong Châu vốn dĩ là một huyện nông nghiệp có thực lực kinh tế thuộc trung và hạ lưu của địa khu Lê Dương, dù cho là xây dựng thành phố hay là thu nhập tài chính đều kém xa so với các thành phố khác. Cũng chính nhược điểm rõ rệt này khiến cho Phong Châu trong công tác đàm phán với hai nhà máy vẫn chưa đủ căn cứ thuyết phục, mà không đủ thuyết phục cũng khiến trong đàm phán bọn họ không thể không thỏa mãn một số yêu cầu cao của đối phương đưa ra.
Những yêu cầu này rõ ràng vượt quá so với khả năng của địa khu Phong Châu, điểm này trái lại khiến cho hai nhà máy thấy phía Phong Châu thiếu thành ý thực hiện lời hứa, nghi ngờ phía Phong Châu chỉ là đang khiến hai nhà máy mắc câu, sau đó lại chơi xấu không thực hiện lời hứa. Điều này khiến bọn họ càng về sau càng nhạt nhẽo, thậm chí trở nên miễn cưỡng.
Điều này cũng là sau khi Hạ Lực Hành đi trường Đảng trung ương học thì Lục Vi Dân bắt đầu tham gia công tác này, sau vài lần tiếp xúc với hai nhà máy thì cảm thấy được. Mà ấn tượng ban đầu của đối phương bao giờ cũng là rõ nét nhất, nếu muốn thay đổi cũng tương đối khó.
Nhất là nhà máy cơ khí Trường Phong, vốn phía Phong Châu vẫn giữ được một vài ưu thế tiềm tàng. Ví dụ như Hạ Lực Hành thông qua mối quan hệ đồng môn của Đổng Chiêu Dương với giám đốc nhà máy Liên Khắc, chỉ cần vài lần gặp mặt thì đàm phán cũng khá thuận lợi. Lại như Vương Chu Sơn và Bí thư Đảng ủy nhà máy Trường Phong Vưu Dũng cùng là đồng hương ở Yển Loan, sau khi có được tầng quan hệ này, Vương Chu Sơn và Vưu Dũng cũng trò chuyện vui vẻ với nhau. Nhưng những ưu thế tiềm tàng này rốt cuộc lại không bù lại được với hoàn cảnh bất lợi cực kỳ lớn của phía Phong Châu, khiến cho đàm phán cuối cùng rơi vào tình hình không nóng cũng chẳng lạnh, thậm chí sau này càng hình thành cục diện càng ngày càng lạnh.
- Phó bí thư Vương, vậy hiện giờ chúng ta nên làm thế nào?
Tiêu Minh Chiêm cũng có chút đau đầu. Tuy Vương Chu Sơn là tổ trưởng tổ công tác nhưng rất nhiều việc thực hiện, phối hợp cụ thể đều do Ủy ban nhân dân địa khu thực hiện. Vương Chu Sơn làm Phó bí thư Địa ủy phần nhiều là đứng đầu dẫn dắt, nếu việc này kết thúc trong thất bại thì e rằng hình ảnh bản thân trong mắt của không chỉ Hạ Lực Hành mà rất nhiều người sẽ bị giảm sút. Mà như những người thích chế giễu người khác trong Ủy ban nhân dân này e rằng lại mừng thầm trong bụng không thôi.
- Vi Dân, cậu thấy hiện giờ chúng ta nên làm như thế nào? Cậu tuổi trẻ, đầu óc tốt, suy nghĩ kỹ lưỡng một chút xem có cách nào phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt không?
Vương Chu Sơn xoa cằm, dường như đang cảm nhận cảm giác thích thú từ sự ma sát của những sợi râu mang lại.
- Phó bí thư Vương, Phó chủ tịch Địa khu Tiêu, tình hình hiện giờ đã vậy, lấy một ví dụ không thỏa đáng, nhà máy Trường Phong điều kiện tốt, rất có lực hấp dẫn đối với địa phương, nhưng như vậy quả thực có chút kiểu như “nô đại khi chủ”. “Chủ” là phía Phong Châu chúng ta quả thực quá yếu kém, cho nên dù có hứa trước điều gì người ta cũng không thật tin tưởng, việc này có liên quan tới thực lực của chính chúng ta. Địa khu chúng ta mới thành lập, tài chính yếu kém, nhưng việc hai nhà máy đặt ở đây lại không chỉ là việc chuyện của địa khu Phong Châu chúng ta, thành phố Phong Châu cũng được hưởng lợi từ đó. Phó bí thư Vương, tôi cảm thấy thành phố Phong Châu thời gian trước núp ở phía sau hưởng lợi lại không muốn bỏ công sức ra, như thế đúng là không nên, tôi thấy trong việc xây dựng cơ sở hạ tầng, thành phố Phong Châu không thể chối bỏ trách nhiệm và nghĩa vụ được. Ở điểm này, địa khu và Phong Châu nên thương lượng cẩn thận.
Lục Vi Dân khi nói hai chữ thương lượng thì ngữ khí tăng thêm vài phần.
Vương Chu Sơn khẽ chau mày, còn ánh mắt Tiêu Minh Chiêm thì sáng ngời, rồi mí mắt cụp xuống, không nói câu nào.
Tiêu Minh Chiêm và Trương Thiên Hào trước nay đều không hợp nhau, nhưng quan hệ của Vương Chu Sơn và Trương Thiên Hào cũng coi như tạm được. Tuy Trương Thiên Hào cũng là thành viên tổ công tác, nhưng thành phố Phong Châu từ đầu tới giờ cũng không chính thức tham gia hội nghị thương lượng nào, những người đến tham gia hơn phân nửa là chức Phó của Ủy ban nhân dân thành phố Phong Châu. Tham gia hội nghị cũng chỉ là “Từ Thứ tiến Tào doanh” - không đưa ra lấy một ý kiến, trên cơ bản là không tham gia vào việc này.
- Vi Dân, làm cho thành phố Phong Châu tham gia vào việc này? Trương Thiên Hào cũng dễ thuyết phục như vậy đâu.
Vương Chu Sơn thản nhiên nói một câu với thái độ sao cũng được:
- Tuy nhiên, ý của cậu cũng có lý. Nếu hai nhà máy cơ khí Trường Phong và Bắc Phương đều chuyển tới Phong Châu, lợi ích lớn nhất thuộc về thành phố Phong Châu, ông ta dựa vào điều gì mà không tham gia? Chỉ muốn địa khu đảm đương hết tất cả, đâu có chuyện gì tốt như thế? Điểm này trước kia chúng ta có chút coi nhẹ, phải bù vào!
- Phó bí thư Vương, theo như tôi nói thì tính tích cực của thành phố Phong Châu phải tăng lên, giai đoạn trước địa khu chúng ta dẫn đầu, thành phố Phong Châu không lấy gì làm nhiệt tình. Tôi nghĩ chỉ cần xác định rõ ràng trách nhiệm, quyền hạn, quyền lợi, thành phố Phong Châu hẳn sẽ hiểu được thời cơ trong đó. Nếu hai nhà máy quả thực được dời tới thành phố Phong Châu, sẽ mang đến cho thành phố Phong Châu sự thúc đẩy phát triển lớn đến thế nào, tôi không tin là Trương Thiên Hào không nhìn ra, ông ta lại không động lòng sao? Chẳng qua là ông ta thấy chúng ta hiện giờ chỉ tiến không lùi nên vui vẻ ở phía sau mà nhặt của hời. Chuyện này nếu thật sự thành công, ông ta lại không lập tức ra lao ra mà đòi quyền lợi sao.
Tiêu Minh Chiêm phân tích sinh động quả thực khá là đúng, cũng đoán ra ý nghĩ của phía thành phố Phong Châu, lại khiến cho Vương Chu Sơn và Lục Vi Dân cảm thấy không nhịn nổi cười. Tính tình Trương Thiên Hào ai cũng biết, bề ngoài thoải mái, bên trong thì chi ly, chỉ có ông ta chiếm lợi từ người khác, anh muốn chiếm lợi dù chỉ là nho nhỏ thì sẽ phải chịu thiệt lớn với ông ta.
- Ừm, Minh Chiêm nói có chút có lý. Trương Thiên Hào thích nhặt của hời, nhưng anh ta cũng không phải là người không nhìn ra tình hình chung. Nếu thật sự lỡ mất cơ hội này, đối với thành phố Phong Châu của anh ta mà nói là một tổn thất cực lớn, cuối cùng là của tôi và Minh Chiêm chịu trách nhiệm. Phong Châu chịu tổn thất chẳng nhẽ anh ta lại có thể coi như không thấy, tôi không tin.
Vương Chu Sơn gật đầu.
- Chuyện này tôi phải cùng anh ta nói chuyện thật nghiêm túc, hơn nữa cũng phải báo cáo với Bí thư Lực Hành một chút.
- Phó bí thư Vương, tôi còn ý này, không biết có thích hợp không.
Lục Vi Dân nhớ tới hai ngày trước, Từ Binh có tới nhờ hắn giải quyết vấn đề giúp một người thân của anh ta ở thành phố Phong Châu chuyển thành hộ khẩu phi nông nghiệp. Đích thân hắn tới tìm Hồ Báo Quốc, tuy Hồ Báo Quốc có đồng ý, nhưng trong việc này cũng có nhiều vòng vo, quyền ký các việc chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp nằm trong tay Nhiếp Minh Lượng. Hơn nữa, hàng năm trên tỉnh giao cho địa khu, địa khu giao cho huyện và thành phố đều có số lượng người khá cố định, muốn có một suất trong đó có hơi khó khăn. Nhưng hắn thấy rằng chính sách khuyến khích giúp đỡ Phong Châu mới thành lập địa khu được phát triển của tỉnh cũng khuyến khích đẩy nhanh tốc độ phát triển thành phố, nới rộng một số chính sách tiêu chuẩn hộ khẩu thành thị hơn một chút. Nếu có thể lợi dụng chính sách này một cách hợp lý cũng rất có triển vọng.
- Cậu nói đi, nếu có thể tháo gỡ vấn đề, không gì là không thích hợp cả. Hơn nữa, hiện giờ chúng ta cũng đang nghiên cứu thảo luận, có gì là không thể nói được chứ?
Vương Chu Sơn nhìn vẻ mặt Lục Vi Dân liền biết cậu thanh niên có đầu óc khá nhanh nhẹn này chắc hẳn lại có chiêu gì đó, nên cũng có chút kỳ vọng.
Lục Vi Dân sắp xếp lại suy nghĩ của mình lại một chút, sau đó mới nói thẳng ra.
Vương Chu Sơn trước kia chưa ở cơ sở, đương nhiên không thật hiểu ý nghĩa của việc chuyển sang hộ khẩu phi nông nghiệp này, nhưng Tiêu Minh Chiêm là từ Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy đi từng bước lên, hiểu biết về vấn đề này rất rõ. Hằng năm, hạn ngạch chuyển sang hộ khẩu phi nông nghiệp đều được nghiên cứu, xác định trong hội nghị thường vụ Huyện ủy, sau đó, còn phải được phòng Công an địa khu cùng phối hợp. Lúc này mới có thể được quyết định chắc chắn, chuyện này cũng là một trong những quyền quyết định của Cục trưởng Công an cấp huyện.
- Ý của cậu là nới rộng điều kiện chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp, gia tăng hạn ngạch chuyển sang phi nông nghiệp, nhưng điều này có ý nghĩa gì?
Vương Chu Sơn còn chưa hiểu hết sự tinh tế trong đó.
- Lúc đầu, nhà nước khống chế số người chuyển sang hộ khẩu phi nông nghiệp, chủ yếu là cân nhắc về sự ràng buộc trong việc phối hộp của thành phố như cung ứng lương thực, điều kiện nhà ở. Nhưng từ khi cải cách mở cửa đến nay, tình hình quy định hộ tịch này đã vấp phải sự tấn công rất lớn do các thay đổi nhanh chóng của hiện thực xã hội mang lại, bao gồm cả cơ quan công an cũng đang nghiên cứu thảo luận chính sách cải cách chuyển hộ khẩu phi nông nghiệp như thế nào, chẳng qua là mãi chưa có đột phá gì mới. Địa khu Phong Châu của chúng ta mới thành lập, hộ khẩu thành phố rất ít, nhưng trên thực tế là không ít người mặc dù trên hộ khẩu còn đánh dấu là hộ khẩu nông nghiệp làm công thương nghiệp cũng đã ở trong thành phố lâu năm, không thật có khả năng quay về nguyên quán. Bọn họ chuyển nhượng đất đai sang cho người khác, nhưng trong thành phố lại chịu sự ràng buộc của hộ khẩu, nhất là khi con cái họ đến tuổi đi học thì vấn đề này lại trở thành trở ngại không thể tránh khỏi. Muốn giải quyết vấn đề này cũng phải cải cách chế độ hộ tịch, dĩ nhiên việc này không phải việc Phong Châu chúng ta có thể giải quyết được, tuy nhiên chúng ta có thể nhân chính sách đặc biệt mà tỉnh cho Phong Châu chúng ta để lợi dụng.
Mạch suy nghĩ Lục Vi Dân vừa mở ra, liền nói ra một cách trôi chảy không ngớt.
Vương Chu Sơn nhíu mày, ông ta còn không thật hiểu rằng việc chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp có thể mang tới nguồn lợi gì. Theo ông ta, hộ khẩu nông nghiệp chuyển thành phi nông nghiệp cũng chỉ là một quá trình phê duyệt. Chuyện này với chuyện muốn cho Phong Châu tham gia vào việc đàm phán có liên quan gì?
Tiêu Minh Chiêm thì lại thấy chấn động cực lớn, ông ta hiểu ra ý của Lục Vi Dân, chẳng qua trong lúc nhất thời còn chưa suy xét được rõ ràng mạo hiểm và lợi ích trong đó.
- Vi Dân, tôi hiểu ý cậu. Nhưng chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp cũng không phải chuyện đơn giản, chỉ sợ...
- Phó chủ tịch Tiêu, việc tại người, huống chi là tình hình đặc biệt của địa khu Phong Châu hiện giờ, tôi nghĩ trên tỉnh hẳn là muốn cân nhắc ủng hộ chúng ta. Huống chi hiện nay trung ương cũng đang khởi xướng địa phương nên mạnh dạn thực hiện, đột phá trong thực tế, chỉ cần không phải điều trong văn bản pháp luật quy đinh rõ là không cho phép thì chúng ta đều có thể thử. Cùng lắm thì trước khi thử chúng ta nên nghiên cứu tốt từ các bộ ngành liên quan, cố gắng suy xét khả năng cho chu đáo, loại bỏ khả năng tồn tại mạo hiểm và trở ngại mà thôi.
Lục Vi Dân cũng trở nên hăng hái vì ý tưởng của mình.
/371
|