Chương 8.2: Anh Quý là người tốt
Cấp dưới không dám nói một câu nào, chỉ sợ chọc giận Quý Mặc Sâm đang ở bên bờ vực bùng nổ.
May mắn tay Quý Mặc Sâm còn đang siết chặt điện thoại di động, cũng không có chú ý tới phía sau còn có người này.
Lần này Quý Mặc Sâm không giao hết mọi chuyện cho cấp dưới nữa mà tự mình đi điều tra.
Không đến nửa giờ, Quý Mặc Sâm đã nhận được tình báo mà mình muốn.
"Dám gọi điện thoại cho tôi ở thành phố B, hừ." Quý Mặc Sâm ném tài liệu trong tay xuống, đáy mắt lóe ra ánh sáng, nở nụ cười.
Cấp dưới thở dài một tiếng, thành phố B mới là địa bàn chính của boss, cô Nam lần này sắp không xong rồi.
Quý Mặc Sâm trước khi đi còn quay đầu nhìn về phía cấp dưới còn chưa đi: "Cho cậu một cơ hội lấy công chuộc tội.”
"Boss, anh nói!”
Khóe miệng Quý Mặc lộ vẻ sâu xa: "Thêm chút lửa cho công việc kinh doanh của Nam Hạo Lỗi.”
Cấp dưới ngạc nhiên.
Mặc dù mọi người không nói, nhưng trong lòng đều hiểu rõ.
Ngài Quý bị ông cụ lừa, Nam Hạo Lỗi cũng là một trong những người hại ngài Quý, mấy ngày nay đã tra ra chân tướng, đúng là Nam Hạo Lỗi hạ thuốc mê cho con gái ruột của mình.
Theo lý mà nói, ngài Quý nên trả thù đối phương mới đúng, làm sao còn giúp người ta?
"Đi làm đi." Quý Mặc Sâm nói.
"Vâng." Cấp dưới không hỏi nguyên nhân, không nên đoán tâm tư của ngài Quý.
Quý Mặc Sâm ngồi máy bay tư nhân, không đến nửa ngày đã từ thành phố G trở về thành phố B.
Xuống máy bay không bao lâu, Quý Mặc Sâm liền nhận được điện thoại của Tô Cầm Thanh.
Tô Cầm Thanh hỏi: "Sao đột nhiên cậu lại trở về? Cậu một thân tàn ốm yếu, không ngoan ngoãn ở lại, lỡ có chuyện gì tôi làm sao ăn nói với ông cụ Quý đây.”
Quý Mặc Sâm làm sao không biết tâm tư của anh ta, thản nhiên nói: "Yên tâm, không phải trở về tìm thầy cậu tính sổ đâu.”
Giọng điệu Tô Cầm Thanh lập tức nhẹ nhàng hơn không ít, lại càng hiếu kỳ: "Vậy cậu trở về làm gì?”
Quý Mặc Sâm thản nhiên nói: "Về nhà cần lý do sao.”
Tô Cầm Thanh không tin, lại biết Quý Mặc Sâm không muốn nói chuyện thì làm thế nào cũng không cạy được miệng anh ra, "Được rồi.”
Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc, Quý Mặc Sâm ngồi ở trên ghế, không bao lâu sau điện thoại lại vang lên, Quý Mặc Sâm nhìn thấy là ông cụ Quý gọi điện thoại đến, nghĩ cũng không nghĩ đã trực tiếp cúp máy.
Bên ngoài đã có người đang chờ, âu phục cổ cách, ngay cả tóc cũng chải chuốt gọn gàng, người đàn ông đeo kính gọng bạc khoác áo khoác lên vai Quý Mặc Sâm, lại đưa một cái máy tính bảng cùng với chìa khóa xe cho Quý Mặc Sâm.
Quý Mặc Sâm cầm đồ rời đi, Triệu Kiệt Du nói: "Boss, thật sự không cần tôi đi cùng sao? Thân thể của anh bây giờ...”
Quý Mặc Sâm lên xe, âm thanh lạnh lùng nói: "Một cô gái nhỏ, tôi dùng một tay là có thể đối phó.”
Triệu Kiệt Du: "...”
Nếu thật sự là như vậy, còn phải dùng đến anh ta sao?
Nhưng mà, Quý Mặc Sâm đã lái xe rời đi.
Trên máy tính bảng là một điểm đỏ khóa chặt Nam Hi, thể hiện phương vị hành động của cô.
Quý Mặc Sâm lái xe nửa giờ, mắt thấy đã sắp đến gần mục tiêu, xe đột nhiên chấn động một cái, lốp xe nổ tung.
Xuống xe kiểm tra, phát hiện lốp xe bị đinh đâm thủng, cũng không biết là ai không cẩn thận rải đinh trên đường.
Quý Mặc Sâm nhíu mày, bên tai nghe được thanh âm "rần rần", quay đầu nhìn lại cách đó không xa có một thiếu niên đang đi xe máy điện tới bên này.
Đối phương cũng nhìn thấy anh, đôi mắt trợn tròn, ngây thơ lại tò mò, mái tóc tóc đen bị gió thổi loạn, phía dưới mũi bảo hiểm đeo khẩu trang.
Từ biểu tình của thiếu niên có thể nhìn ra được, sau khi do dự một lúc mới dừng lại bên cạnh Quý Mặc Sâm, "Đại ca, có chuyện gì cần giúp đỡ không?”
/1550
|