Chương 13.1: Tôi sẽ không để anh được sống tốt
"Như vậy xem ra, tôi căn bản không có quyền từ chối.”
Nam Hi nhìn ra được tin tức này từ trong ánh mắt của Quý Mặc Sâm.
Không hề nghi ngờ, lấy thân phận và địa vị bây giờ của cô, cô hoàn toàn không thể chống lại Quý Mặc Sâm.
Đối phương có thể ngồi ở chỗ này nói những thứ này với cô, có lẽ còn phải nhờ vào thực lực mà cô biểu hiện ra lúc trước.
Quý Mặc Sâm không trả lời, tương đương với việc ngầm thừa nhận lời nói của Nam Hi, anh nhìn Nam Hi một cái thật sâu: “Trước đó cô gọi điện thoại với tôi, mỗi một câu đều nhắc tới cha cô, là muốn tôi giận chó đánh mèo với Nam Hạo Lỗi, để tôi đối phó với ông ta.”
Nam Hi thản nhiên nói: "Đúng vậy." Đuổi theo cô cả một đường như vậy, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho Nam Hạo Lỗi.
Quý Mặc Sâm: "Tôi đã sai người nâng đỡ việc làm ăn của Nam Hạo Lỗi.”
"..." Nam Hi.
Quý Mặc Sâm nói: "Tôi có thể làm cho công việc làm ăn của Nam Hạo Lỗi đi lên, cũng có thể làm cho công việc làm ăn của ông ta ngã thảm hại hơn trước.”
"Không nhọc anh Quý làm việc này." Nam Hi không giận mà cười: “Là tôi hồ đồ rồi, có một số việc vốn không nên mượn tay người khác, hơn nữa này còn là người ngoài.”
Quý Mặc Sâm khẽ nhíu mày, trước đó không biết thiếu niên này là Nam Hi giả trang, nụ cười của cô trong sáng thanh tịnh làm cho người ta nhớ mãi không quên, ngay cả anh cũng kinh ngạc đến mức động lòng trắc ẩn, buông lỏng phòng bị để cho cô tiếp cận, còn uống nước khoáng đối phương cho.
Hiện tại cô cũng cười, nhưng Quý Mặc Sâm lại cảm thấy người trước mắt này đang cười giả vờ, trong lòng vô cùng bực bội, rất giả tạo.
Nam Hi xoay xoay cuốn sổ màu hồng trong tay: “Đã không có quyền từ chối, vậy chắc hẳn tôi có quyền lợi bàn điều kiện nhỉ?”
Quý Mặc Sâm vốn định từ chối, nhưng Nam Hi lại nói tiếp: "Điều kiện quá hà khắc, e là tôi không theo được, còn phải chơi trò trốn tìm với anh Quý.”
"Cô nói đi." Lúc trước Quý Mặc Sâm không phòng bị nên mới trúng chiêu, nếu bây giờ Nam Hi làm lại lần nữa, anh tự tin có thể dễ dàng bắt được đối phương, nhưng anh cần chính là một bà Quý nghe lời, đối phương làm loạn sẽ rất phiền phức, có thể sử dụng điều kiện để quản thúc, Quý Mặc Sâm cam tâm tình nguyện trả giá một chút.
Động tác trong tay Nam Hi dừng lại, hỏi: "Anh nói rõ trước đi, giả thành bà Quý là đối ngoại hay đối nội.”
Đáy mắt của Quý Mặc Sâm hiện lên một tia kinh ngạc, cùng người thông minh nói chuyện đúng là dễ dàng hơn rất nhiều: “Đối nội, trên thực tế chỉ cần ứng phó với một mình ông nội tôi, để cho ông ấy an tâm dưỡng bệnh, tâm tình vui sướng, thả lỏng áp lực, bên ngoài sẽ không biết được bất kỳ tin tức gì liên quan đến cô và tôi, cô có thể hoàn toàn bỏ qua quyển sổ trong tay, đương nhiên, để không phải gặp những phiền toái ngoài ý muốn, xin cô đừng ở bên ngoài có những mối quan hệ nam nữ khác.”
"Không ngờ anh còn là một đứa cháu có hiếu." Nam Hi liếc mắt nhìn Quý Mặc Sâm, nói thật sau khi nghe xong lý do Quý Mặc Sâm nói, trong lòng cô vẫn có chút kinh ngạc, sau khi kinh ngạc lại cảm thấy như vậy mới đúng, không phải lý do bất đắc dĩ, Quý Mặc Sâm sẽ không có lý do gì để kết hôn với cô, đừng nói tới điều kiện để giả thành bà Quý gì đó.
/1550
|