Bóng đêm buông xuống, gió như nhảy múa, trăng tựa lưỡi liềm, khí hậu nóng bức. Một tòa biệt thự cổ màu trắng tọa lạc giữa vùng đất rộng lớn,...bề ngoài của nó trông thật sang trọng, quý phái như là nơi ở dành cho những người thuộc tầng lớp thượng lưu, quý tộc,tồn tại sánh ngang với trời đất từ thời cổ kim. Rừng trúc xanh um rậm rạp khẽ xua đi cái nóng ran, cây trúc xanh mơn mởn đan xen nhau xếp thành hai hàng dọc theo con đường nhỏ, lá trúc xanh vây kín. Dùng ánh mắt dọc theo rừng trúc nhìn về phía xa xa, còn có một ngọn núi cao...
Trong một căn phòng lớn, trên chiếc giường mềm mại kia là một dáng người nhỏ bé đang nhắm hai mắt, toàn thân Thiên Châu đầy những vết thương lớn có nhỏ có, một cô bé 4 tuổi làm sao có thể chịu đựng những nhục hình cùng cực hình đến người trưởng thành chưa chắc chịu được.
Đứng kế bên giường là một chàng trai mặc chiếc áo blouse màu trắng, anh có gương mặt thư sinh, còn rất trẻ, từng động tác đều lộ ra vẻ nho nhã, và lịch sự.
Sau khi đắp chăn lại cho Thiên Châu, anh đi đến người đàn ông đang đứng ở cửa sổ, giọng nói bức xúc và bất bình vang lên: “Khốn nạn thật, bọn họ làm sao có thể đối xử với một đứa trẻ như vậy?”
Người đàn ông không quay lại, bóng lưng toát lên vẻ uy nghiêm: “vết thương gồm những gì?”
Anh chàng bác sĩ khẽ thở dài nhưng thái độ vô cùng cung kính: “Gần đây thì bị đánh đập khiến tay chân bầm tím, vài khúc xuơng tổn thương nặng bên cạnh đó còn có những vết thương đang lành lại nhìn có vẻ như là bị tàn thuốc châm vào vậy.”
“Um…”- Tiếng kêu khẽ từ phía giường ngủ vang lên, Thiên Châu từ từ mở đôi mắt đẹp ra, cảnh vật mơ hồ mà cô nhìn thấy cho cô biết hiện giờ mình đang ở một căn phòng rất đẹp, rất sang trọng, ánh mắt dần tỉnh táo lại.
Anh chàng bác sĩ kia thấy thế thì mỉm cười đi lại bên cạnh cô: “Cô nhóc, đã bớt đau chưa?”
Thiên Châu gật đầu, ánh mắt bất lực nhìn về phía anh bác sĩ, thấy thế anh ta ngồi xuống âu yếm nhìn Dạ Nguyệt: “Đừng sợ, anh sẽ không làm hại em, anh tên Đình Huy, còn em.”
Ánh mắt của Thiên Châu dần an tĩnh lại, cô nhìn Đình Huy: “Thiên Châu.”
“Em họ gì?”- Đình Huy mỉm cười nhìn cô.
Thiên Châu lắc đầu: “Em không có họ…”
Biết mình đã hỏi điều không nên hỏi, lại sợ làm tổn thương cô bé nên Đình Huy mỉm cười không nói gì thêm.
“Đình Huy, con ra ngoài đi.”- Người im lặng đứng ở cửa từ nãy giờ cũng lên tiếng.
Đình Huy do dự một lúc sau đó miễn cưỡng đứng lên ra cửa, trước gì đi khỏi còn quay lại nói: “Chú đừng làm con bé sợ.”
Ông ta từ từ quay lại, đó là một ông lão trung niên, nhìn qua có vẻ rất hiền hậu nhưng nếu quan sát kĩ sẽ thấy được vẻ sắc bén trong mắt ông ta.
Ông ta đến trước mặt Thiên Châu ngồi xuống nhìn những vết bầm tím trên cánh tay cô, ánh mắt loé lên một tia áy náy khó nhìn thấy.
“Đau Không?”
Thiên Châu gật đầu.
“Yếu đuối, vô dụng, bị cha mẹ bỏ rơi nên mới bị ức hiếp,có hận không?”- Ông ta hỏi tiếp tục hỏi.
Thiên Châu tiếp tục gật đầu.
Ông đứng lên, nhìn cô: “Nếu muốn làm việc gì thì đầu tiên phải có thế lực, tất cả điều phải tự mình giành lấy, hiểu không?”
“Vậy làm sao mới có thế lực.”- Thiên Châu hỏi hỏi
Ông cười hiền hậu: “Muốn có thể lực thì trước tiên phải có thực lực, nhóc con, có muốn ta giúp không?”
Thiên Châu gật đầu thật mạnh.
“Ngày mai bắt đầu, con nghỉ ngơi đi.”- Ông lão chậm rãi ra khỏi phòng
Thiên Châu nhìn ra cửa sổ, cô nhớ lại những lần bị ức hiếp, họ xem thường cô như thế nào, cô muốn có thực lực...
"Sẽ có một ngày Thiên Châu tôi sẽ giết hết tất cả người đã xem thường tôi."- Từ miệng của một đứa trẻ 4 tuổi lại có thể nói ra những lời vô tình lãnh khốc ấy thật không thể tin được.
Trong màn đêm, ánh mắt cô không còn bất lực cùng u buồn nữa mà giờ đây ánh mắt đó tràn đầy sự thù hận đáng sợ như satan.
Trong một căn phòng lớn, trên chiếc giường mềm mại kia là một dáng người nhỏ bé đang nhắm hai mắt, toàn thân Thiên Châu đầy những vết thương lớn có nhỏ có, một cô bé 4 tuổi làm sao có thể chịu đựng những nhục hình cùng cực hình đến người trưởng thành chưa chắc chịu được.
Đứng kế bên giường là một chàng trai mặc chiếc áo blouse màu trắng, anh có gương mặt thư sinh, còn rất trẻ, từng động tác đều lộ ra vẻ nho nhã, và lịch sự.
Sau khi đắp chăn lại cho Thiên Châu, anh đi đến người đàn ông đang đứng ở cửa sổ, giọng nói bức xúc và bất bình vang lên: “Khốn nạn thật, bọn họ làm sao có thể đối xử với một đứa trẻ như vậy?”
Người đàn ông không quay lại, bóng lưng toát lên vẻ uy nghiêm: “vết thương gồm những gì?”
Anh chàng bác sĩ khẽ thở dài nhưng thái độ vô cùng cung kính: “Gần đây thì bị đánh đập khiến tay chân bầm tím, vài khúc xuơng tổn thương nặng bên cạnh đó còn có những vết thương đang lành lại nhìn có vẻ như là bị tàn thuốc châm vào vậy.”
“Um…”- Tiếng kêu khẽ từ phía giường ngủ vang lên, Thiên Châu từ từ mở đôi mắt đẹp ra, cảnh vật mơ hồ mà cô nhìn thấy cho cô biết hiện giờ mình đang ở một căn phòng rất đẹp, rất sang trọng, ánh mắt dần tỉnh táo lại.
Anh chàng bác sĩ kia thấy thế thì mỉm cười đi lại bên cạnh cô: “Cô nhóc, đã bớt đau chưa?”
Thiên Châu gật đầu, ánh mắt bất lực nhìn về phía anh bác sĩ, thấy thế anh ta ngồi xuống âu yếm nhìn Dạ Nguyệt: “Đừng sợ, anh sẽ không làm hại em, anh tên Đình Huy, còn em.”
Ánh mắt của Thiên Châu dần an tĩnh lại, cô nhìn Đình Huy: “Thiên Châu.”
“Em họ gì?”- Đình Huy mỉm cười nhìn cô.
Thiên Châu lắc đầu: “Em không có họ…”
Biết mình đã hỏi điều không nên hỏi, lại sợ làm tổn thương cô bé nên Đình Huy mỉm cười không nói gì thêm.
“Đình Huy, con ra ngoài đi.”- Người im lặng đứng ở cửa từ nãy giờ cũng lên tiếng.
Đình Huy do dự một lúc sau đó miễn cưỡng đứng lên ra cửa, trước gì đi khỏi còn quay lại nói: “Chú đừng làm con bé sợ.”
Ông ta từ từ quay lại, đó là một ông lão trung niên, nhìn qua có vẻ rất hiền hậu nhưng nếu quan sát kĩ sẽ thấy được vẻ sắc bén trong mắt ông ta.
Ông ta đến trước mặt Thiên Châu ngồi xuống nhìn những vết bầm tím trên cánh tay cô, ánh mắt loé lên một tia áy náy khó nhìn thấy.
“Đau Không?”
Thiên Châu gật đầu.
“Yếu đuối, vô dụng, bị cha mẹ bỏ rơi nên mới bị ức hiếp,có hận không?”- Ông ta hỏi tiếp tục hỏi.
Thiên Châu tiếp tục gật đầu.
Ông đứng lên, nhìn cô: “Nếu muốn làm việc gì thì đầu tiên phải có thế lực, tất cả điều phải tự mình giành lấy, hiểu không?”
“Vậy làm sao mới có thế lực.”- Thiên Châu hỏi hỏi
Ông cười hiền hậu: “Muốn có thể lực thì trước tiên phải có thực lực, nhóc con, có muốn ta giúp không?”
Thiên Châu gật đầu thật mạnh.
“Ngày mai bắt đầu, con nghỉ ngơi đi.”- Ông lão chậm rãi ra khỏi phòng
Thiên Châu nhìn ra cửa sổ, cô nhớ lại những lần bị ức hiếp, họ xem thường cô như thế nào, cô muốn có thực lực...
"Sẽ có một ngày Thiên Châu tôi sẽ giết hết tất cả người đã xem thường tôi."- Từ miệng của một đứa trẻ 4 tuổi lại có thể nói ra những lời vô tình lãnh khốc ấy thật không thể tin được.
Trong màn đêm, ánh mắt cô không còn bất lực cùng u buồn nữa mà giờ đây ánh mắt đó tràn đầy sự thù hận đáng sợ như satan.
/66
|