Có lẽ, đến một lúc, mọi người sẽ không còn sợ những đau đớn mà mình sẽ trải qua trong đời nữa. Mỗi mất mát đều đồng nghĩa với sự đền đáp, chỉ là bạn có đủ nhãn quan để nhìn thấy thứ mình được nhận hay không.
Mọi sự trên đời đều có cái giá. Ngay cả những thứ tưởng chừng như “trên trời rơi xuống” như tài năng, sự nhạy cảm, nghị lực đều có quá trình được tạo ra của chúng. Mà thường thì những cái giá ấy nếu không phải đau đớn, cũng là chua và chát.
Vậy cái để đào tạo ra một con người tàn nhẫn, vô tình là gì?
Một người cũng có trái tim, vì sao lại lạnh lùng như vậy? vì sao có thể đứng mỉm cười nhìn người khác đi vào cái chết?
Lâm Khánh Phong trở về biệt thự thì trời cũng đã sáng hẳn, hắn ra lệnh cho hai người giữ cửa lui ra nghĩ ngơi sau đó bước vào phòng, cứ tưởng sẽ thấy bộ dáng thu người ngồi trong xó của cô, nhưng không, Thiên Châu đang nằm ngủ trên giường.
Ánh mắt Lâm Khánh Phong tràn ngập sự dịu dàng nhưng khi bước lên vài bước thì đầu mày bỗng nhiên nhíu lại.
Không phải.
Thường thì giác quan của Thiên Châu rất nhạy bén, làm sao có thể ngủ sâu như vậy?
Nhìn lại tư thế cô ngủ, Thiên Châu không nằm ngay ngắn mà lại nằm theo chiều ngang, mái tóc đã bị nước làm ướt đẫm dính vào gương mặt.
Lâm Khánh phong đến bên cạnh đỡ cô dậy, nhẹ nhẹ vỗ vào mặt cô: “Nha đầu, dậy đi, nha đầu.”
Giọng nói ngày càng gấp gáp, nhưng cô gái trong lòng vẫn nhắm nghiền hai mắt lại.
Cô ngất rồi…
Lâm Khánh Phong nhíu mày, căng thẳng bế cả người cô lên chạy ra ngoài cửa.
“Chuẩn bị xe, mau!”
Chiếc xe phóng như bay trên đường, thậm chí còn không màn đến trạm thu phí, nhằm hướng bệnh viện mà chạy.
Lâm Khánh Phong lòng rối như tơ vò, nhìn qua gương chiếu hậu bắt gặp sắc mặt không còn chút huyết nào của cô thì càng khẩn trương, không phải hôm qua vẫn rất tốt sao?
Xe dừng trước bệnh viện, Lâm Khánh Phong bế Thiên Châu vào, giao cho bác sĩ, cô nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu.
“Phải cứu bằng được cô ấy.”
Đó là một mệnh lệnh mang tính bắt buộc khiến các bác sĩ thoáng chốc kinh ngạc, lại nhìn tới những thuộc hạ đi theo Lâm Khánh Phong thì cũng đủ biết người đàn ông này không hề tầm thường nên nhanh chóng vâng dạ rồi vào bên trong.
Sau hai tiếng, bên trong phòng cấp cứu vẫn không có động tĩnh gì, càng khiến Lâm Khánh Phong sốt ruột hơn, cùng lúc này, Thiệu Vũ và Lâm Khánh Nam cũng đến nơi.
Lâm Khánh Phong vừa nhìn thấy Thiệu Vũ thì đôi mắt lạnh băng cũng sôi sục lửa giận, hắn tiến lên nắm lấy cổ áo Thiệu Vũ sau đó giáng một đấm xuống khiến Thiệu Vũ té xuống đất.
“Cậu đã hài lòng chưa? Thứ mà cậu muốn thấy là đây phải không? Cậu muốn cô ấy biết mọi chuyện để thành như vậy phải không?”- Lâm Khánh Phong nhìn Thiệu Vũ, chỉ hận không thể đem thằng khốn trước mặt băm vằm từng mảnh.
Thiệu Vũ đứng lên, dùng tay lau khoé moi rướm máu nhanh chóng trả lại Lâm Khánh Phong một cú đấm khác khiến hắn loạng choạng vài bước, giọng nói tràn đầy câm phẫn mà nhìn Lâm Khánh Phong: “Câu này phải là tôi hỏi cậu, cậu chăm sóc cho cô ấy kiểu gì? Cậu đã bức cô ấy như thế nào để cô ấy phải ngất đi?”
Lâm Khánh Nam bước lên can hai người, cùng lúc đó cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, Lâm Khánh Phong mặc kệ những lời đay nghiến của Thiệu Vũ bước nhanh tới, những người khác cũng sốt ruột nhìn vị bác sĩ bước ra.
“Cô ấy sao rồi?”
Anh chàng bác sĩ khẽ thở dài, “cô ấy không sao, chỉ là…”
“Là gì?”
“Là gì?”
Lâm Khánh Phong và Thiệu Vũ đồng thanh hỏi, hai người đàn ông nhìn nhau sau đó hướng ánh mắt tới bác sĩ.
Hai anh chàng cao tới 1m84 khiến vị bác sĩ như đang bị chèn ép giữa hai cây cột cao lớn, khi thế lại bức người tràn đầy sự uy hiếp, làm bác sĩ cũng run theo: “Tâm trạng của thai phụ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thai nhi, xét theo tình hình cho thấy, thai nhi đã được hai tháng nhưng có vẻ như phát triển không tốt cho lắm, nếu cứ giữ lại e là cô ấy chịu không nổi sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Lời nói của bác sĩ như một đòn đánh mạnh vào tim Lâm Khánh Phong, hắn đứng yên ở đó, như không tin được vào tai mình.
Con hắn sẽ không giữ được sao?
Không thể nào.
“Anh phải làm bằng mọi cách giữ được cả mẹ lẫn con cho tôi.”- Khí lạnh bắt đầu toả ra, ánh mắt Lâm Khánh phong cũng lạnh lẽo nhìn về phía phòng cấp cứu.
“Tôi… sẽ cố gắng.”
“Không phải cố gắng mà là bằng mọi cách, nhất định phải phải giữ được cả hai.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Khánh Phong đã dọa đến bác sĩ, anh ta liên tục gật đầu sau đó dặn dò y tá chăm sóc.
“Lâm Khánh Phong.”- Thiệu Vũ nghiến răng, bước lên nắm lấy cổ áo Lâm Khánh Phong: “Cái tên khốn khiếp nhà cậu, dám động vào cô ấy, khiến cô ấy mang thai bây giờ còn định làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy, cậu đúng là đồ đốn mạt.”
Vài chữ cuối cùng kết thúc cũng là một nấm đấm mạnh mẽ vào mắt Lâm Khánh Phong, nhưng lần này hắn không đánh trả, chỉ lảo đảo đứng dậy.
Thiệu Vũ định đánh tiếp thì Lâm Khánh Nam bước lên ngăn cản: “Đủ rồi, Thiệu Vũ, chuyện này cũng không thể trách anh trai tôi.”
“Không thể trách hắn? hắn đê tiện đến nỗi lấy con trả thù mẹ, đê hèn đến nỗi làm tổn thương Thiên Châu thành mức này, không trách hắn thì trách ai? Tôi nói cậu mau bỏ đứa bé, nếu Thiên Châu gặp phải vấn đề gì, Thiệu Vũ tôi thề cho dù có phải đổ máu cũng sẽ lấy máu cậu tế.”
Không gian bỗng nhiên yên lặng, Lâm Khánh Phong đứng đó, ánh mắt nhìn thẳng vào phòng cấp cứu, rất lâu, những tia tình cảm phức tạp cũng được dập tắt, hắn quay qua bác sĩ, giọng nói vẫn vô cùng lạnh lẽo, khó khăn nói từng chữ.
“Bác sĩ, giữ cô ấy, bỏ đứa nhỏ đi.”
“Hả? à, được, tôi biết rồi.”- Bác sĩ có hơi ngạc nhiên, sau đó đi vào phòng cấp cứu một lần nữa, đèn trong phòng lại được cháy sáng, lần này là lặng lẽ đem một sinh mạng rời đi.
Hai tay Lâm Khánh Phong nắm chặt lại, chặt đến nỗi có thể hiện ra gân xanh.
Ngày hôm ấy,là một ngày mưa, u ám nhuộm cả bầu trời Italy.
Mọi sự trên đời đều có cái giá. Ngay cả những thứ tưởng chừng như “trên trời rơi xuống” như tài năng, sự nhạy cảm, nghị lực đều có quá trình được tạo ra của chúng. Mà thường thì những cái giá ấy nếu không phải đau đớn, cũng là chua và chát.
Vậy cái để đào tạo ra một con người tàn nhẫn, vô tình là gì?
Một người cũng có trái tim, vì sao lại lạnh lùng như vậy? vì sao có thể đứng mỉm cười nhìn người khác đi vào cái chết?
Lâm Khánh Phong trở về biệt thự thì trời cũng đã sáng hẳn, hắn ra lệnh cho hai người giữ cửa lui ra nghĩ ngơi sau đó bước vào phòng, cứ tưởng sẽ thấy bộ dáng thu người ngồi trong xó của cô, nhưng không, Thiên Châu đang nằm ngủ trên giường.
Ánh mắt Lâm Khánh Phong tràn ngập sự dịu dàng nhưng khi bước lên vài bước thì đầu mày bỗng nhiên nhíu lại.
Không phải.
Thường thì giác quan của Thiên Châu rất nhạy bén, làm sao có thể ngủ sâu như vậy?
Nhìn lại tư thế cô ngủ, Thiên Châu không nằm ngay ngắn mà lại nằm theo chiều ngang, mái tóc đã bị nước làm ướt đẫm dính vào gương mặt.
Lâm Khánh phong đến bên cạnh đỡ cô dậy, nhẹ nhẹ vỗ vào mặt cô: “Nha đầu, dậy đi, nha đầu.”
Giọng nói ngày càng gấp gáp, nhưng cô gái trong lòng vẫn nhắm nghiền hai mắt lại.
Cô ngất rồi…
Lâm Khánh Phong nhíu mày, căng thẳng bế cả người cô lên chạy ra ngoài cửa.
“Chuẩn bị xe, mau!”
Chiếc xe phóng như bay trên đường, thậm chí còn không màn đến trạm thu phí, nhằm hướng bệnh viện mà chạy.
Lâm Khánh Phong lòng rối như tơ vò, nhìn qua gương chiếu hậu bắt gặp sắc mặt không còn chút huyết nào của cô thì càng khẩn trương, không phải hôm qua vẫn rất tốt sao?
Xe dừng trước bệnh viện, Lâm Khánh Phong bế Thiên Châu vào, giao cho bác sĩ, cô nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu.
“Phải cứu bằng được cô ấy.”
Đó là một mệnh lệnh mang tính bắt buộc khiến các bác sĩ thoáng chốc kinh ngạc, lại nhìn tới những thuộc hạ đi theo Lâm Khánh Phong thì cũng đủ biết người đàn ông này không hề tầm thường nên nhanh chóng vâng dạ rồi vào bên trong.
Sau hai tiếng, bên trong phòng cấp cứu vẫn không có động tĩnh gì, càng khiến Lâm Khánh Phong sốt ruột hơn, cùng lúc này, Thiệu Vũ và Lâm Khánh Nam cũng đến nơi.
Lâm Khánh Phong vừa nhìn thấy Thiệu Vũ thì đôi mắt lạnh băng cũng sôi sục lửa giận, hắn tiến lên nắm lấy cổ áo Thiệu Vũ sau đó giáng một đấm xuống khiến Thiệu Vũ té xuống đất.
“Cậu đã hài lòng chưa? Thứ mà cậu muốn thấy là đây phải không? Cậu muốn cô ấy biết mọi chuyện để thành như vậy phải không?”- Lâm Khánh Phong nhìn Thiệu Vũ, chỉ hận không thể đem thằng khốn trước mặt băm vằm từng mảnh.
Thiệu Vũ đứng lên, dùng tay lau khoé moi rướm máu nhanh chóng trả lại Lâm Khánh Phong một cú đấm khác khiến hắn loạng choạng vài bước, giọng nói tràn đầy câm phẫn mà nhìn Lâm Khánh Phong: “Câu này phải là tôi hỏi cậu, cậu chăm sóc cho cô ấy kiểu gì? Cậu đã bức cô ấy như thế nào để cô ấy phải ngất đi?”
Lâm Khánh Nam bước lên can hai người, cùng lúc đó cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, Lâm Khánh Phong mặc kệ những lời đay nghiến của Thiệu Vũ bước nhanh tới, những người khác cũng sốt ruột nhìn vị bác sĩ bước ra.
“Cô ấy sao rồi?”
Anh chàng bác sĩ khẽ thở dài, “cô ấy không sao, chỉ là…”
“Là gì?”
“Là gì?”
Lâm Khánh Phong và Thiệu Vũ đồng thanh hỏi, hai người đàn ông nhìn nhau sau đó hướng ánh mắt tới bác sĩ.
Hai anh chàng cao tới 1m84 khiến vị bác sĩ như đang bị chèn ép giữa hai cây cột cao lớn, khi thế lại bức người tràn đầy sự uy hiếp, làm bác sĩ cũng run theo: “Tâm trạng của thai phụ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thai nhi, xét theo tình hình cho thấy, thai nhi đã được hai tháng nhưng có vẻ như phát triển không tốt cho lắm, nếu cứ giữ lại e là cô ấy chịu không nổi sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Lời nói của bác sĩ như một đòn đánh mạnh vào tim Lâm Khánh Phong, hắn đứng yên ở đó, như không tin được vào tai mình.
Con hắn sẽ không giữ được sao?
Không thể nào.
“Anh phải làm bằng mọi cách giữ được cả mẹ lẫn con cho tôi.”- Khí lạnh bắt đầu toả ra, ánh mắt Lâm Khánh phong cũng lạnh lẽo nhìn về phía phòng cấp cứu.
“Tôi… sẽ cố gắng.”
“Không phải cố gắng mà là bằng mọi cách, nhất định phải phải giữ được cả hai.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Khánh Phong đã dọa đến bác sĩ, anh ta liên tục gật đầu sau đó dặn dò y tá chăm sóc.
“Lâm Khánh Phong.”- Thiệu Vũ nghiến răng, bước lên nắm lấy cổ áo Lâm Khánh Phong: “Cái tên khốn khiếp nhà cậu, dám động vào cô ấy, khiến cô ấy mang thai bây giờ còn định làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy, cậu đúng là đồ đốn mạt.”
Vài chữ cuối cùng kết thúc cũng là một nấm đấm mạnh mẽ vào mắt Lâm Khánh Phong, nhưng lần này hắn không đánh trả, chỉ lảo đảo đứng dậy.
Thiệu Vũ định đánh tiếp thì Lâm Khánh Nam bước lên ngăn cản: “Đủ rồi, Thiệu Vũ, chuyện này cũng không thể trách anh trai tôi.”
“Không thể trách hắn? hắn đê tiện đến nỗi lấy con trả thù mẹ, đê hèn đến nỗi làm tổn thương Thiên Châu thành mức này, không trách hắn thì trách ai? Tôi nói cậu mau bỏ đứa bé, nếu Thiên Châu gặp phải vấn đề gì, Thiệu Vũ tôi thề cho dù có phải đổ máu cũng sẽ lấy máu cậu tế.”
Không gian bỗng nhiên yên lặng, Lâm Khánh Phong đứng đó, ánh mắt nhìn thẳng vào phòng cấp cứu, rất lâu, những tia tình cảm phức tạp cũng được dập tắt, hắn quay qua bác sĩ, giọng nói vẫn vô cùng lạnh lẽo, khó khăn nói từng chữ.
“Bác sĩ, giữ cô ấy, bỏ đứa nhỏ đi.”
“Hả? à, được, tôi biết rồi.”- Bác sĩ có hơi ngạc nhiên, sau đó đi vào phòng cấp cứu một lần nữa, đèn trong phòng lại được cháy sáng, lần này là lặng lẽ đem một sinh mạng rời đi.
Hai tay Lâm Khánh Phong nắm chặt lại, chặt đến nỗi có thể hiện ra gân xanh.
Ngày hôm ấy,là một ngày mưa, u ám nhuộm cả bầu trời Italy.
/66
|