Quan Khí​

Chương 109: Huyện Khai Hà thay đổi nhân sự

/0


Khóa học Thanh niên xuất sắc đối với Vương Trạch Vinh mà nói là một cơ hội rất lớn. Thông qua việc học tập hắn thấy được nhiều điều trước kia mình không hiểu. Chỉ trong một tuần học tập mà Vương Trạch Vinh cảm thấy mình hiểu thêm rất nhiều. Trước kia hắn đều làm việc dưới cơ sở nên không biết được bao nhiêu về tri thức bên trên. Thông qua việc học tập có hệ thống, đặc biệt nhờ tiếp xúc với các quan chức cấp trên khiến ánh mắt của hắn mở rộng ra hơn nhiều.

Bởi vì một tháng sau sẽ lựa chọn lại cán bộ lớp nên không khí trong lớp rất quái dị. Các cuộc tụ tập sau giờ học cũng tăng lên nhiều. Người có động tác nhiều nhất là Lưu Á Động và Tào Hưng Hạo. Hai người này đang không ngừng muốn mượn sức bạn học. Hôm nay mời ăn cơm, ngày mai thì mời đi chơi. Đương nhiên còn có mấy người tự nhận có hy vọng cũng không rảnh rỗi, cũng kéo bè kéo cánh. Thạch Vân Bình cũng rất tích cực. Vì giữ ghế bí thư nên hắn thường xuyên kéo các bạn học thân thiết lại. Vương Trạch Vinh cảm thấy đội ngũ của hắn dần dần tăng lên.

Buổi tối Vương Trạch Vinh ngoại trừ gọi cho Lữ Hàm Yên và Tiểu Giang để hiểu thêm tình hình trong huyện ra, còn đâu hắn dồn hết tâm trí vào việc học.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Đừng nhìn khóa học chỉ có 30 người nhưng tất cả đều là tinh anh. Điều này làm Vương Trạch Vinh không thể đặt mình ở ngoài.

Trong phòng chỉ còn một mình Vương Trạch Vinh, ba người còn lại có lẽ đã đi giao lưu rồi.

Tắm nước nóng xong, Vương Trạch Vinh đang định gọi điện hỏi tình hình trong xã thì tiếng chuông đã vang lên.

- Trạch Vinh, trên huyện đã thay đổi nhân sự.

Vương Trạch Vinh vừa bắt máy, Tiểu Giang đã nói. Tiểu Giang rất thường xuyên báo cáo tình hình xã Hoàn Thành. Tuy nói bây giờ nàng đã là phó chủ tịch xã nhưng sao có thể khống chế được chuyện trong xã. Nếu không có Vương Trạch Vinh, Tiểu Giang cũng chỉ có thể quản được mảng của mình mà thôi.

Đối với chuyện Huyện ủy sẽ thay đổi, sau khi Cố Hồng Quân bị bệnh thì Vương Trạch Vinh đã sớm chuẩn bị về tâm lý.

Bây giờ nghe Tiểu Giang nói, Vương Trạch Vinh muốn biết thay đổi như thế nào. Đương nhiên không cần phải nghĩ Vương Trạch Vinh cũng biết Cố Hồng Quân bị đổi:

- Cố Hồng Quân lui ư?

- Trạch Vinh, sáng nay lãnh đạo thành phố đến đọc quyết định. Thực tế do sức khỏe của Cố Hồng Quân nên không thể tiếp tục công việc này, vì thế điều đến Đại hội đại biểu nhân dân giữ chức phó chủ tịch. Chủ tịch huyện Trương Thuận Tường không đổi chức. Anh không ngờ phải không, mà Trịnh Chí Minh giữ chức Bí thư huyện ủy. Lý Duy Hà giữ chức phó bí thư. Cao Thượng Minh là phó chủ tịch thường trực. Tả Chính thành chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật. Thành phố điều một người tên Lữ Khai Trung xuống giữ chức phó chủ tịch. Viên Chí Minh giữ chức trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy.

Trịnh Chí Minh thành Bí thư huyện ủy. Việc này Vương Trạch Vinh không ngờ đến. hắn đoán Trương Thuận Tường thành bí thư, Trịnh Chí Minh thành chủ tịch huyện. Bây giờ xem ra quan hệ của Trịnh Chí Minh trên thành phố rất mạnh.

Không ngờ lại thay đổi lớn như vậy. Vương Trạch Vinh vừa nghe thấy tin tức này, trong lòng liền lo lắng. Bây giờ biến hoá quá lớn, thế lực của Trịnh Chí Minh ở huyện Khai Hà đã đạt đến đỉnh. Điều này ảnh hưởng rất nhiều với công việc của mình ở huyện Khai Hà.

Bí thư thị ủy Lý Gia Hòa sao không bố trí một người đến giữ chức Bí thư huyện ủy? Xem ra Lý Gia Hòa cũng chưa thể nắm được quyền lên tiếng ở thành phố Hoa Khê rồi. Nếu như vậy cuộc sống của mình ở huyện sẽ khó khăn.

- Tình huống ở xã có gì mới không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Vâng, có chút thay đổi. Sáng nay sau khi huyện có quyết định, Trịnh Thu Lực rất hưng phấn giống như xã Hoàn Thành thành vật trong tay hắn vậy. Trưa nay hắn còn chỉ trích công tác của Văn phòng Đảng chính. Em thấy hắn đang muốn giở trò.

Tiểu Giang rất khó chịu với Trịnh Thu Lực.

Xem ra Trịnh Chí Minh lên chức làm Trịnh Thu Lực được tiêm chất kích thích.

Từ lúc Vương Trạch Vinh lên tỉnh học và tiếp xúc với các lãnh đạo cấp trên, hắn liền hiểu được ít nhiều tâm trạng của lãnh đạo cấp thành phố. Bọn họ đều nắm chặt địa bàn của mình. Dù ai ở bên trên có chỗ dựa thì về đại cuộc cũng không thể đắc tội, nhưng nếu ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ thì ai nhận chức cũng không quan trọng.

- Trạch Vinh, em gần đây em đã nghĩ nếu không được thì mình sẽ rời khỏi xã Hoàn Thành, đi làm việc khác.

Tâm trạng Tiểu Giang không tốt lắm. Cố Hồng Quân đề bạt nàng, bây giờ Trịnh Chí Minh lên đài làm nàng khó khăn.

- Tiểu Giang, quan sát trước đã. Từ tình hình trước mắt thì thấy chuyện này không giống bề ngoài đâu. Lý Duy Hà giữ chức phó bí thư huyện ủy nên cũng cần kéo một nhóm người. Mà Tôn Kế Mẫn và Lưu Minh Xuân là người của hắn, thêm hai người chúng ta nữa thì Trịnh Thu Lực cũng không làm gì được.

Tiểu Giang nói:

- Trạch Vinh, em nhớ anh. Cuối tuần rồi, mai em lên tỉnh gặp anh.

Trong giọng Tiểu Giang lộ rõ tình cảm và yếu đuối. Điều này khác Tiểu Giang lúc bình thường. Nàng vẫn hy vọng làm quan, nhưng sau khi lên chức lại hiểu rõ làm quan cũng có chỗ bất đắc dĩ.

- Ha ha, em muốn tới thì tới.

Vương Trạch Vinh cười nói. Ở tình hình này, Vương Trạch Vinh cũng chỉ có thể cố gắng an ủi Tiểu Giang mà thôi. Hai người đã ngủ với nhau cơ mà.

Vương Trạch Vinh bỏ điện thoại rồi ngồi xuống sô pha châm thuốc hút. Từ lời nói của Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh thấy được xã Hoàn Thành đã thay đổi.

Đừng nhìn Vương Trạch Vinh bây giờ rất oai phong, nhưng hắn biết mình là ai. Bây giờ có được là do mọi người nghĩ hắn có chỗ dựa trên Tỉnh ủy, nhưng nếu bị nói phá ra hắn không biết mình sẽ gặp đả kích như thế nào.

Hậu quả rất nặng. Vương Trạch Vinh hiểu rõ kết cuộc nếu điều đó xảy ra.

Không nói đến tỉnh hay thành phố, chỉ riêng người ở huyện Khai Hà mà ghen ghét thì mình cũng không thể sống được.

Vương Trạch Vinh gọi điện cho Cố Hồng Quân.

Vương Trạch Vinh cung kính nói:

- Bí thư Cố, ngài có khỏe không?

Tâm trạng Cố Hồng Quân đang rất kém. Lão hiểu rõ mục đích mà Vương Trạch Vinh gọi điện tới, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tiểu Vương, tình huống trước mắt trong huyện có chút phức tạp. Cậu phải tập trung học tập, không nên dễ dàng bị cuốn vào. Có chuyện gì khó khăn có thể trực tiếp phản ánh với Bí thư Lý. Tôi đã nói tình huống của cậu với bí thư Lý. Phải đi lại nhiều với bí thư Lý, huyện Khai Hà trông chờ vào cậu.

Cố Hồng Quân nói rất rõ, bí thư Lý có lẽ sẽ ủng hộ người của Cố hệ. Nghe xong lời này, Vương Trạch Vinh yên tâm đôi chút. Chỉ cần Lý Gia Hòa còn trên vị trí, người Cố hệ tạm thời không có bao nhiêu vấn đề. Từ trong lời nói Vương Trạch Vinh nghe ra một ít suy nghĩ của Cố Hồng Quân. Có lẽ Cố Hồng Quân muốn đưa mình lên thay thế. Ai chẳng biết Chu Lâm, Quách Khải Quốc là người của Cố Hồng Quân.

Vương Trạch Vinh biết Chu Lâm mặc dù trông khá đẹp nhưng không thể tiếp tục lên chức nữa. Nếu không có Cố Hồng Quân làm chỗ dựa thì cô ta đã sớm mất chức rồi. Quách Khải Quốc đã hơn 50, về cơ bản không có hy vọng. Hai người bọn họ không có khả năng thành lá cờ thay thế Cố Hồng Quân. Như vậy Cố Hồng Quân phải tìm người lãnh đạo mới, và đó là Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Cố, tôi nghe nói tâm trạng người trong huyện đang xao động.

- Hừ, tạm thời cứ loạn một chút. Tiểu Vương, còn hơn hai tháng nữa cậu sẽ trở lại. Đến lúc đó bí thư Lý sẽ sắp xếp.

Cố Hồng Quân nói như vậy đã làm suy nghĩ của Vương Trạch Vinh được xác minh. Từ tình huống trước mắt có thể thấy Cố Hồng Quân đột nhiên bị bệnh đã phá hỏng kế hoạch của Lý Gia Hòa. Tình hình ở huyện Khai Hà không thể cứ tiếp tục như vậy. Là bí thư thị ủy Lý Gia Hòa nhất định phải có chút động tác. Có lẽ mình chính là chiêu tiếp theo của Lý Gia Hòa.

Bởi vì quan hệ khá tốt với các bạn học, nên Vương Trạch Vinh cũng nghe được chút tình hình ở cấp thành phố. Do cẩn thận chú ý, Vương Trạch Vinh biết Lý Gia Hòa là người của phó bí thư tỉnh ủy Chương Kiều Cương. Có chỗ dựa mạnh như vậy, Lý Gia Hòa có lẽ không thể nào buông tha việc khống chế huyện Khai Hà trong tay.

Bí thư thị ủy Lý Gia Hòa vừa đến thành phố Hoa Khê nên muốn khống chế cần có một quá trình. Chẳng qua từ tình hình bây giờ thì thấy có sự ủng hộ của phó bí thư tỉnh ủy Chương Kiều Cương, hơn nữa Chương Kiều Cương rất có thể tiến thêm bước nữa thì Lý Gia Hòa nhất định sẽ có hành động.

Có lẽ sau khi mình học xong sẽ có cơ hội. Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng cảm thấy mình có cơ hội.

Tin thời sự trên Tv đã hết, Vương Trạch Vinh lại ngồi xem tiếp.

- Trạch Vinh, ra ngoài chơi chút chứ?

Vương Trạch Vinh vừa đặt điện thoại xuống thì Tào Hưng Hạo đã gọi tới.

Thấy Tào Hưng Hạo gọi tới, Vương Trạch Vinh liền đau đầu. Mấy ngày gần đây Tào Hưng Hạo và Lưu Á Động đều kéo người và âm thầm tranh đấu. Hắn cũng không ít lần tham gia hoạt động của hai người.

- Tào ca, ở đâu vậy?

Vương Trạch Vinh biết không thể không đi, vì thế hỏi địa điểm. Dù sao theo Vương Trạch Vinh quan sát hầu hết bạn học đều có suy nghĩ như hắn. Chơi cứ chơi, ăn cứ ăn, không đến bước cuối cùng thì không nên đắc tội với ai.

- Tinh Không Ngân Lâu, mau tới đây.

Tào Hưng Hạo nhiệt tình nói.

Thời gian này Vương Trạch Vinh cũng nghe mọi người nói các địa điểm ăn chơi đắt tiền ở tỉnh thành. Hắn đã sớm nghe qua nơi này nhưng chưa đến đó bao giờ.

Tinh Không Ngân Lâu là nơi rất đắt đỏ, người tham gia đều là khách cao cấp.

Vương Trạch Vinh lập tức chạy đến đó. Có khi Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ có phải nên mua xe hay không. Nhưng nghĩ mình chỉ ở tỉnh thành có ba tháng, mua xe cũng chẳng có mấy tác dụng vì thế hắn hay bắt taxi mà đi. Có lẽ trong đám bạn học chỉ có mình hắn bắt taxi. Những người khác ít nhất cũng có con xe nội.

Vương Trạch Vinh đã nghe được đám người Thạch Vân Bình nói về nguyên nhân mà Tào Hưng Hạo phải đấu với Lưu Á Động. Nghe nói hai người trước đây có mâu thuẫn. Giám đốc Bưu điện tỉnh sắp về hưu, mấy phó giám đốc đều tranh đoạt vị trí. Tào Hưng Hạo rất có hy vọng lên chức. Lần này tham gia đợt tập huấn mặc dù chỉ có 30 người và trong 3 tháng nhưng lại do ban Tổ chức cán bộ lựa chọn. Tào Hưng Hạo hy vọng thành lớp trưởng để được lãnh đạo tỉnh ủy và trưởng ban Tổ chức cán bộ ghi nhớ. Đây coi như là một nội dung quan trọng để kiểm tra năng lực cán bộ. Mặc dù việc này khá mơ hồ nhưng có thêm chút thành tích vẫn tốt hơn mà. Mấy phó giám đốc ở cơ quan đều có điều kiện và chỗ dựa tương đương nhau. Quan trọng là xem ai có nhiều thành tích. Có lẽ nếu Tào Hưng Hạo trở thành lớp trưởng sẽ đè được đám người kia.

Vì đạt được cơ hội lên chức nên muốn lôi kéo bạn học bầu cho mình. Đây là mục đích của Tào Hưng Hạo.

Vương Trạch Vinh thầm than cấp độ của mình còn quá thấp nên không thể hiểu được suy nghĩ của cấp trên. Đáng lẽ chỉ là một cán bộ lớp mà thôi, bây giờ lại biến thành một chỉ tiêu quan trọng để lên chức. Việc này đúng là khiến Vương Trạch Vinh khó giải thích.

- Trạch Vinh, rất vui vì cậu có thể tới.

Tào Hưng Hạo từ trong đi ra.

Trong đêm tối mấy chữ Tinh Không Ngân Lâu càng thêm chói mắt. Người không ngừng ra ra vào vào. Đặt mình ở trong này, Vương Trạch Vinh cảm thấy cách ăn mặc của mình phải thay đổi một chút. Từ trước đến giờ Vương Trạch Vinh không quá coi trọng cách ăn mặc. Nhưng sau khi tham gia vòng tròn này, hắn thấy được đám mắt chó không thấy người. Khó trách không ít lãnh đạo đều thích mua các loại quần áo hàng hiệu.

Hai người đang đi, Tào Hưng Hạo đưa cho Vương Trạch Vinh một chiếc thẻ rồi nói:

- Đây là thẻ khách quý nơi này, tặng cho cậu. Sau này đến sẽ được giảm giá.

- Sao có thể nhận chứ?

Vương Trạch Vinh không biết nên nhận hay không? Hắn hiểu rõ thẻ khách quý ở đây rất đắt.

Tào Hưng Hạo nhét vào trong tay Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Yên tâm đi, đây không phải là hối lộ đâu. Cậu biết không, đây là một đơn vị sự nghiệp của cơ quan tôi.

Thì ra là do cơ quan Tào Hưng Hạo mở ra. Vương Trạch Vinh không từ chối nữa.

Thấy Vương Trạch Vinh nhét vào túi, Tào Hưng Hạo vỗ vai đối phương rồi nói:

- Vậy mới được chứ. Ông anh này không hại cậu đâu. Thẻ này sẽ được giảm 20%.

Vương Trạch Vinh cười cười. Từ sau khi hắn có mấy triệu, hắn không quá để ý đến tiền nữa.

Đối với Tào Hưng Hạo, Vương Trạch Vinh thực ra cũng muốn quan hệ tốt. Mình sau này xuống dưới làm việc, không biết chừng sẽ nhờ đến hắn. Bây giờ phải làm tốt quan hệ mới được.

- Tào ca, yên tâm đi. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ ủng hộ anh.

Vương Trạch Vinh dù sao cũng đã định ủng hộ Tào Hưng Hạo, vì thế cười nói.

Tào Hưng Hạo nghe vậy càng thêm vui vẻ, vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Anh không quên ý tốt của chú.

/0

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status