Nhạc Vũ gõ ngón tay vào lan can, nhịp điệu như tiếng trống chấn động tâm thần mọi người trong điện, hắn cân nhắc hồi lâu liền có quyết định.
Lúc này Hiên Viên Thu lại mở miệng:
- Thần đã sai người đến Trung Nguyên tìm kiếm một ít tán tu tông môn nhị tam lưu Bắc thượng chắc là có thể kiềm chế, hiệu quả thế nào còn phải chờ xem.
Nhạc Vũ có chút kinh ngạc, cách ứng đối này của Hiên Viên Thu cùng hắn không mưu mà hợp, nhìn vẻ sâu xa, cười lớn:
- Cũng thế! Chuyện tình Bắc Vân quốc cứ xử trí theo ý ngươi đi! Nhân thủ đế đình ngoại trừ cấm quân còn lại ngươi hoàn toàn có quyền sai sử. Ngươi Đại La Kim Tiên đầu tiên dưới trướng ta, đừng để trẫm thất vọng. Duy cần chú ý, tuyệt đối không thể không từ thủ đoạn.
Hiên Viên Thu lập tức cúi người lĩnh mệnh, Nhạc Vũ đang muốn mọi người tán đi thì Ngụy Thanh lại tiến lên phía trước nói:
- Bệ Hạ! Một tháng trước Thiên Đình có hạ chỉ. Thần chưởng Lễ bộ, vì vậy tiếp thiên chỉ, kính xin Bệ Hạ xem xét!
Dứt lời thì xuất ra một đạo minh hoàng phù chiếu, dùng pháp lực nâng đến trước người Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ vừa liếc qua đã đoán biết đại khái, thầm nghĩ việc này cuối cùng đã đến, chiêu lấy phù chiếu thiên đế đến trước người, sau khi mở ra thì hoàn toàn giống như suy đoán của hắn.
Cười lạnh, pháp lực trong tay Nhạc Vũ bỗng dưng bạo tuôn xé thành nát bấy tờ phù chiếu.
Mấy người trong điện phần lớn đều đã sớm xem qua, Vi Minh Tử cúi người:
- Cử động lần này của Thiên Đế tuy có dụng tâm bất lương, không giống nhân chủ. Bất quá chuyện Đào Sơn không chỉ quan hệ đến Thiên Đình mặt mà đối với đế đình cũng là quan hệ sinh tử.
Hiên Viên Thu cũng phụ họa nói:
- Thần cũng có cái nhìn như thế! Lần này ý đồ Thiên Đế khó lường, chúng ta không thể không đề phòng nhưng thực sự không thể hoàn toàn bỏ mặc! Hôm nay đế đình phương bắc ta tuy cho Hậu Thổ nương nương mượn ngàn vạn binh tướng. Bất quá sau khi nương nương thành Thánh thì mấy năm gần đây có vô số nhân tài đầu nhập . Hôm nay trong đế đình, chỉ tính riêng Thái Thanh Huyền Tiên đã có hơn hai mươi, càng tùy thời có thể điều động 300 vạn tinh nhuệ, thực lực không hạ mà thăng. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Nhạc Vũ cũng đã sớm biết thực lực đế đình nhưng lúc này nghe vậy vẫn thoáng vui mừng.
Hiên Viên Thu trong miệng nói 300 vạn tinh nhuệ, chính là do lần trước khi hắn rời đi đã lệnh cho mấy người Cự Linh Thần xây dựng lại cấm quân.
Lần này cũng khác với các lần trước, thật giả lẫn lộn, một thân tu vi ít nhất cũng cần đến Thiên Tiên, trong binh tướng Thiên Đình chọn ba lấy một, chiến xa khôi giáp sở dụng đều là tinh phẩm, chiến lực đã tương xứng với tinh anh thiên đình.
Trăm vạn tinh nhuệ hợp lực, tạo thành đại trận, gia trì uy năng đủ tương đương với một vị Thái Thanh Huyền Tiên, pháp lực cảnh giới thậm chí có thể so với Đại La Kim Tiên.
Còn nếu bản thân người chủ trận là Đại La Kim Tiên thì khi chiến đấu càng có thể trùng kích tới cảnh giới không thể tưởng tượng!
Hạn chế duy nhất là không thể li khai đại trận quá xa, rời xa mỗi một trượng thì hiệu quả hạ thấp một phần.
Binh tướng có thực lực như vậy, dù là Thiên Đình có mấy vạn năm tích lũy đoán chừng cũng không đủ bốn ngàn vạn, lại còn cần đóng quân các nơi, trấn áp Ma Quật cùng Yêu tộc Trung Nguyên, đề phòng rất nhiều đại năng thái cổ ý đồ khó lường quá cổ đại năng, Đại La Kim Tiên, có thể tùy thời điều động tối đa bất quá trăm vạn, nếu không lúc trước cũng không đến lượt hắn đảm nhiệm An Thiên Huyền Thánh Đại Đế.
Cũngbởi vì địa vị thiên đế bất ổn, danh bất chính, ngôn bất thuận nên mới dẫn đến nhiều cường địch rình mò, chỉ có thể bằng đại quân trấn áp, củng cố đế vị.
Đổi lại hắn bên này, chỉ cần 500 vạn binh tướng, thậm chí không cần tinh nhuệ đã có thể khiến phương bắc an tĩnh.
Về phần lợi hại trong chuyện Đào Sơn, hắn càng sớm rõ ràng, không cần mấy người khuyên bảo nhắc nhở, cũng biết đến cùng nên xử trí như thế nào, chỉ là vẫn có chút mê hoặc không cách nào thấu triệt.
Hắn xé nát phù chiếu, cũng không phải chỉ để cho hả giận, cũng không biết tại sao hắn cảm giác trong chuyện này có bẫy rập mà hắn chưa từng phát giác, nếu không nghĩ thấu triệt sẽ không đơn giản quyết định.
Suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ liền hỏi lại Hiên Viên Thu:
- Lực tín nguyện Thiên Đình ta tụ tập còn trống bốn trăm tỷ, mấy người các ngươi có cách nào trong vòng mười năm chiêu lãm 400 vạn tinh nhuệ?
Hiên Viên Thu ngạc nhiên chỉ chốc lát, mới mở miệng đáp:
- Chiêu lãm 400 vạn tinh nhuệ không khó! Bất quá lực tín nguyện còn dư này chẳng lẽ Bệ Hạ không cần ngưng tụ thần cách cấp 19? Còn có quy chế Thiên Đình là đế đình phương bắc ta chỉ có thể dưỡng một ngàn tám trăm vạn binh tướng, nhiều hơn nữa sẽ vi phạm, phải chăng có chút không ổn?
Nhạc Vũ nghe vậy cười lạnh, hờ hững không đáp. Hiên Viên Thu chỉ nhìn sắc mặt Nhạc Vũ liền hiểu rõ, cũng không khuyên nhủ, quyết đoán đáp:
- Nếu Bệ Hạ đã cố ý như thế, mấy người chúng ta nhất định hết sức nỗ lực!
Lúc này ảnh hưởng của thanh thế việc Nhạc Vũ trợ giúp Hậu Thổ thành Thánh đã dần biến mất, người đầu nhập đế đình dần một ít, bất quá chỉ cần cẩn thận mưu đồ, chiêu lãm bốn trăm vạn binh tướng cũng không phải việc khó, thậm chí chưa cần đến mười năm mà chỉ cần bảy tám năm là đủ.
Nhạc Vũ lúc này mới thoáng nhẹ nhõm, cười nói:
- Mười năm tụ binh, mười năm thao diễn, đại khái vậy cũng đủ rồi! Về phần chuyện Đào Sơn, hiện giờ thời gian còn sớm. Đại tướng của trẫm còn chưa về, trọng kiến cấm quân càng cần thời gian thao diễn. Thậm chí tam linh trẫm cũng cần hoàn thiện, việc này đợi qua ba năm nữa nói sau sau.
Hắn nói mơ hồ khiến mấy người trong điện hơi kinh hãi, không biết đại tướng được nhắc đến là ai, còn chưa kịp hỏi thì Nhạc Vũ đã quay người rời đi.
Bên ngoài tẩm cung, Huyền Vũ lười biếng gục trên bạch đài, ngay cả Nhạc Vũ trở về cũng chỉ ngẩng đầu liếc qua không hề để ý tới.
Nhạc Vũ thấy thế không khỏi mỉm cười, trong tay bỗng dưng đánh ra một luồng hồng quang. Hóa thân nguyên hồn của Huyền Vũ lập tức phóng vọt lên nuốt gọn đoàn huyết quang.
Thân hình của hắn lại như không bị khống chế, bành trướng cao hơn mười vạn trượng, phá nát cả mấy chục cung điện xung quanh.
Đoàn Huyết Quang tuy chỉ nhỏ bằng nắm tay nhưng lại hàm chứa không biết bao nhiêu tinh hồn khí huyết do Nhạc Vũ dành dụm mà thành, kể cả môt thi hài Hỗn Độn Kim Tiên trong Long mộ lẫn vô số huyết nguyên tinh thuần qua trận chiến Địa phủ, dù mạnh như Huyền Vũ lúc này cũng có chút không chịu nổi, toàn thân bạo trướng, cuối cùng miễn cưỡng khôi phục nhưng chỉ có thể nằm yên một chỗ nhìn Nhạc Vũ vẻ cầu khẩn.
Nhạc Vũ cười lặng lẽ, chỉ hơi thi triển pháp lực liền đem cự quy này vào Thiên Ý Phủ, thầm nghĩ may mắn do năng lực có hạn nên không thể đem cả mấy thi hài Hỗn Độn Kim Tiên đã khôi phục tinh hồn trong động thiên Long mộ, nếu không chỉ sợ Huyền Vũ đã nổ tung.
Hắn bố trí xung quanh cung điện một Côn Luân cửu liên tỏa tâm đại trận, mượn nhờ Huyền Vũ Thiên Nguyên trận phía dưới cùng với Hắc Thủy Huyền Linh trận của Các Linh sơn phủ lên tầng tầng thủy vụ bao trọn hành cung.
Nhạc Vũ vừa mới chuyển thân, hồn niệm cũng tiến vào đến Diễn Thiên Châu, thân hình hiện ra trong Thiên Ý Phủ.
Huyền Vũ vẫn như cũ không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể lẳng lặng nằm một góc, dưới gốc tiên hạnh là một tử bi ba xích lơ lửng, tỏa linh quang bốn phía.
Nhạc Vũ tiến tới gần, thở sâu một hơi, đem hai hóa thân triệu đến rồi triển khai đại thủ bắt lấy Thiên Phủ thần bia.
Được giải khai pháp tắc không gian tu di và rất nhiều cấm chế của Lục Áp đạo nhân, tử bi lập tức mở rộng, trong nháy mắt dài lên đến mười vạn trượng, một cự lực cũng từ bên trong truyền ra, muốn giãy dụa ly khai.
Nhạc Vũ cùng hai hóa thân triển khai pháp tướng thiên địa, thân hình đồng dạng bành trướng đến hai mươi vạn trượng, cơ bắp toàn thân căng cứng, bộc phát lực lượng chín vạn đầu chân long áp chế tấm thạch bi.
Chỉ trong một sát na, trong Thiên Ý Phủ tràn đầy tiếng nổ trầm đục, linh lực bạo tuôn bốn phía khiến động thiên vừa hình thành không lâu tiếp cận bờ vực sụp đổ.
Đằng Huyền cùng Cực Lan đều bị kinh động, chỉ có thể đứng ngoài xa quan sát, cương phong cuồng loạn khiến hai người không thể tới gần, dĩ nhiên chưa thể nói tới tương trợ.
Thần quang trong mắt Huyền Vũ cũng lập lòe nhìn sang, không chút do dự phun ra ba luồng hắc quang hóa thành ba hư ảnh quy xà khiến hư ảnh chân long quanh người Nhạc Vũ lại tăng một vạn!
Trong thân thể Nhạc Vũ lúc này cũng vang lên tiếng nổ vang, trong tay cầm chặt tấm thạch bi, toàn thân huyết khí bành trướng, mười vạn đầu chân long lần nữa bạo tăng đến mười hai vạn.
- Xuống cho ta!
Hắn vỗ mạnh khiến tấm thạch bi mười vạn trượng bị ép xuống một nửa vào tầng đất của động thiên!
Mấy người Đằng Huyền đều là kẻ tu chân nên hiểu rõ tấm thạch bi này không chỉ là chìm vào một bộ phận mà kết cấu của nó đã bị Nhạc Vũ dùng pháp lực mênh mông cưỡng ép kết hợp với thế giới bản nguyên của Diễn Thiên Châu, tuy hai mà một!
Nhạc Vũ vẫn không dám buông lỏng, tán đi pháp tướng rồi cả ba vây quanh tấm thạch bi, hai tay không ngừng sử ra ấn quyết, miệng đọc kinh văn.
Qua thời gian gần một tháng hắn mới có thể khiến cho linh lực chấn động bên trong Diễn Thiên Châu miễn cưỡng bình phục lại, sau đó cắn mạnh đầu lưỡi khiến cả ba thân thể đều phun ra một ngụm máu tươi vãi vào trên thạch bi.
Mắt thấy huyết dịch trên thạch bi dần nhạt đi rồi dung nhập vào bên trong, tâm thần Nhạc Vũ cuối cùng khẽ buông lỏng, biết lúc này đã thực sự sở hữu Thiên Phủ Thần Bi, hồn niệm tản ra cảm ứng chênh lệch thời gian hiện giờ trong Thiên Ý phủ thì bất giác vui vẻ:
- Là 65 lần.
/1421
|