Quan Sách

Chương 1291 - Luống Cuống

/1317


Thiệu Vĩnh Cường có cách nhìn nhận riêng về sự việc tại Đức Cao.

Cách của Đức Cao không thể áp dụng cho Dung Châu, nhưng hiện tại với các thành thị khu vực phía bắc, vai trò chủ đạo của Đức Cao ngày một rõ rệt, điểm này khiến Thiệu Vĩnh Cường có chút lực bất tòng tâm.

Dựa vào cái gì mà Đức Cao có thể đóng vai trò chủ đạo mà Dung Châu lại không được?

Chẳng lẽ là vì Đức Cao có Ân Lâm chịu học theo Kinh Giang còn Dung Châu không đi theo con đường này nên thua kém?

Vả lại, Dung Châu chẳng phải cũng có sản nghiệp đặc thù riêng sao? Sao trên tỉnh lại không nghiêng về phía Dung Châu ở mặt chính sách, giúp Dung Châu thu hút khách du lịch để càng ngày càng náo nhiệt, Dung Châu hoàn toàn có năng lực trở thành nơi phát triển tốt nhất trong số các thành thị khu vực phía bắc.

Cho nên Thiệu Vĩnh Cường không thế nào bình tâm được, sự việc xảy ra ở Đức Cao lần trước theo cách nhìn nhận của Thiệu Vĩnh Cường chính là Ân Lâm nóng vội, quá máy móc trong việc học tập Kinh Giang, khiến cho dư luận xã hội sôi sục đại loạn.

Chuyện nghiêm trọng như vậy sao có thể giơ cao đánh khẽ đơn giản đến thế?

Hơn nữa sau khi chuyện này được xử lý, sự phát triển của Đức Cao không chỉ không chịu ảnh hưởng mà ngược lại chính sách của tỉnh ngày càng thiên vị rõ.

Trong dự án mà Ủy ban Cải cách và Phát triển tỉnh lập ra hôm nay, Đức Cao chiếm đến ba mươi phần trăm.

Hơn nữa Đức Cao còn rõ ràng đưa ra khẩu hiệu tạo lập đầu mối vận chuyển vật tư khu vực phía bắc Sở Giang, cái mác đô thị số một khu vực phía bắc Sở Giang ngày càng vang dội, liệu có phải do thái độ của tỉnh với Đức Cao tạo nên sự cảnh giác cao độ đến thế?

Thiệu Vĩnh Cường lần này đến tìm Lã Quân Niên cũng là vì chuyện Đức Cao mà bày tỏ sự bất mãn trong lòng, mặt khác là muốn mưu cầu thêm sự ủng hộ cho quá trình phát triển của Dung Châu.

Lã Quân Niên rõ ý đồ của y như lòng bàn tay, nhưng lúc hai người đề cập đến một số vấn đề, Lã Quân Niên lại cho thấy sự bất đắc dĩ của chính mình.

Chuyện Đức Cao là do Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Trần Kinh một tay nắm giữ.

Động thái của ông ta tỏ ra rất nhanh nhạy, dứt khoát, quyết đoán, mạnh tay, nhưng về mặt định hướng sự việc thì rõ ràng là mềm nắn rắn buông.

Ông ta căn bản là không định hướng vấn đề phát sinh của Đức Cao trở thành tính sai lầm trong định hướng phát triển mà chỉ coi đây là vấn đề do cán bộ một số ban ngành Đức Cao nóng vội, phạm sai lầm, mặt khác là vấn đề của doanh nghiệp nhà nước và phân công cán bộ, chứng tỏ việc giám sát không nghiêm, cơ chế bất hợp lý…

Khi xử lý mấy vấn đề này cũng rất rõ ràng lẩn tránh cái gọi là cải cách phương hướng. Việc cải cách và phát triển Đức Cao luôn đúng, sai là ở quá trình giác ngộ và sơ suất trong xử lý sự việc cụ thể của cán bộ Đức Cao, sự việc phải được xử lý nghiêm túc nhưng nhất định phải làm rõ định hướng sự việc tương quan phát sinh ở Đức Cao.

Trần Kinh là tay già đời về mặt này, hắn xử lý chuyện này căn bản không cho ai khác nhúng tay, khi hắn đã xử lý sạch sẽ rồi thì những kẻ có ý đồ lợi dụng vụ việc Đức Cao để gây sóng gió, cản trở công tác cải cách và lợi ích chung sẽ mất đi tấm bia công kích.

Vả lại Trần Kinh cùng lúc vừa xử lý nghiêm vụ Đức Cao lại vừa mượn việc kiểm tra kỷ luật, giám sát các hệ thống công, thương,… để tiến hành xử lý nghiêm các hành vi trái pháp luật ảnh hưởng đến lợi ích chung, chỉ riêng ở Đức Cao đã bắt mười mấy cán bộ và cá nhân khả nghi có vấn đề về kinh tế, gây chấn động mạnh với nhóm chống đối.

Trần Kinh xử lý sự việc đến mức này thì phía tỉnh còn có thể tạo ra bao nhiêu sóng gió?

Hắn đang thi triển Khổ nhục kế để dạy cho Ân Lâm một bài học vô cùng lớn, lại cũng đang ngầm tính cách đối phó với những kẻ âm thầm gây sóng gió, một công đôi việc mà gây “sát thương” cực lớn.

Cho nên Lã Quân Niên không thể giải thích quá nhiều với Thiệu Vĩnh Cường về vấn đề Đức Cao, có một số việc đã xảy ra rồi nhưng khó mà giải thích rõ cho người khác hiểu.

Về phần vấn đề thứ hai, sự nghiệp phát triển của Dung Châu thì Lã Quân Niên có đủ khả năng ủng hộ.

Nhưng con đường kinh tế du lịch của Dung Châu không phải chỉ cần đầu tư là có thể giải quyết được, nếu vẫn dính đến thể chế, cơ chế thu hút đầu tư, Thiệu Vĩnh Cường nhất định phải xác định phương hướng rõ ràng.

Về điểm này, Lã Quân Niên đã dặn dò y rất nhiều, nhưng vì thời gian quá ngắn nên có một số việc y chẳng quan tâm nổi.

Phó cục trưởng Cục Phát thanh Truyền hình Triệu An có quan hệ khá chặt chẽ với Lã Quân Niên.

Mẹ Triệu An mang họ Lã, vừa khéo cùng họ với Lã Quân Niên cho nên Triệu An đã sớm xưng cậu với Lã Quân Niên.

Lúc hai người mới quen biết nhau, Lã Quân Niên chỉ là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, giờ Lã Quân Niên đã leo lên vị trí hiện tại, còn Triệu An cũng thành người có thực quyền nắm hệ thống phát thanh truyền hình.

Triệu An háu gái, cùng một đặc điểm chung với Lã Quân Niên.

Hai người đi lại thân mật, đương nhiên cũng có giao lưu về mảng gái gú.

Nay Triệu An khóc sướt mướt gọi điện thoại tới văn phòng Lã Quân Niên, phản ứng đầu tiên của Lã Quân Niên chính là sởn gai ốc.

Sao y còn bụng nói chuyện gì với Thiệu Vĩnh Cường nữa? Lòng dạ y đã sớm bay đến cục Phát thanh Truyền hình rồi.

Qua loa vài câu với Thiệu Vĩnh Cường, Lã Quân Niên lập tức nối máy với Cục trưởng Chu bên cục Phát thanh Truyền hình.

Lã Quân Niên nắm công tác đảng ủy và tuyên giáo nhiều năm như vậy, nắm ban Tuyên giáo đến năm sáu năm, sau lại lên làm Phó bí thư, công tác tuyên giáo đảng ủy đều nằm trong tay y.

Trong mảng tuyên giáo tại Sở Giang y có căn cơ rất sâu, uy tín cực lớn.

Ngay cả phóng viên được coi là có cá tính như Hồ Duyệt của báo sáng Liên Tam Sở cũng nguyện vì y mà “phất cờ hò reo”, vậy là đủ để nói rõ vấn đề ở đây.

Lúc này, Triệu An gặp chuyện không may, chẳng khác gì là hệ thống phát thanh truyền hình phát sinh lỗ hổng lớn, Lã Quân Niên sao có thể coi như không quan trọng?

Người đứng đầu Cục Phát thanh Truyền hình Chu Liệt Binh tới rất nhanh, bởi sự tình khẩn cấp mà hai người gặp mặt ngay tại quán trà Sở Dương, Chu Liệt Binh đến một mình.

Lã Quân Niên xanh mặt bảo ông ta:

- Anh Binh, có chuyện gì xảy ra vậy? Anh nói tôi nghe xem nào?

Chu Liệt Binh gáy đẫm mồ hôi, chuyện này đối với ông ta mà nói cũng là trở tay không kịp, đang họp ở Bắc Kinh thì bỗng nhiên nhận được thông báo của Ủy ban Kỷ luật, nói nội bộ cục Phát thanh Truyền hình tồn tại vấn đề nghiêm trọng, bảo ông ta lập tức trở về.

Ông ta từ Bắc Kinh về thì hay chuyện Triệu An, tý thì sợ đến hồn xiêu phách lạc, dù Lã Quân Niên không liên hệ thì ông ta cũng sẽ chủ động tìm đến.

Ông ta đưa tay lau mồ hôi, đoạn báo cáo lại tỉ mỉ tình hình nắm được cho Lã Quân Niên, sắc mặt Lã Quân Niên theo đó ngày một khó coi...

Chu Liệt Binh ngồi cạnh cũng không dám thở mạnh, ông ta là người rõ nhất mối quan hệ giữa Triệu An và Lã Quân Niên, lúc này đây có người muốn động đến Triệu An, liệu sẽ dây mơ rễ má liên can đến Lã Quân Niên?

Chu Liệt Binh công tác trên tỉnh đã lâu, cũng chẳng lạ gì chuyện tranh đấu ở cao tầng tỉnh ủy, mấy năm nay vẫn chưa từng ngưng nghỉ.

Lã Quân Niên từ Phó bí thư được điều nhiệm làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân, đây chính là một nước cờ chính trị.

Còn Lã Quân Niên có bao nhiêu công việc ở Hội đồng nhân dân, sẽ làm được những gì thì trước mắt vẫn là một dấu hỏi.

Phải biết rằng Chủ tịch hội đồng nhân dân nhiệm kì trước Đường Kiến Bình cũng từng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, lúc làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân đã làm được rất nhiều chuyện.

Ngay cả Bí thư Ngũ của tỉnh ủy về rất nhiều chuyện cũng phải bàn bạc với Đường Kiến Bình, có chủ nhiệm Đường mở lối, Lã Quân Niên liệu có thể kế thừa tiếp bước hay không?

Từ biểu hiện suốt mấy tháng này của Lã Quân Niên thì có thể thấy y không thua kém gì Đường Kiến Bình.

Phương châm chính sách quan trọng của Hội đồng nhân dân được biểu hiện rất sinh động, các phân nhóm Hội đồng nhân dân cũng thường xuyên xuống dưới thị sát, tần suất lên bản tin của Lã Quân Niên cũng không ít, y có vẻ thoả thuê mãn nguyện.

Nhưng nay đã có thay đổi bất ngờ, đây là phúc hay họa?

- Liệt Binh, anh thấy chuyện này thế nào?

Lã Quân Niên chậm rãi mở lời, vẻ mặt có chút uể oải.

Chu Liệt Binh trầm ngâm trong chốc lát, đoạn nói:

- Chủ nhiệm Lã, tôi cảm thấy chuyện này không thể thỏa hiệp, Ủy ban Kỷ luật điều tra dựa vào rất nhiều tin đồn vô căn cứ, thiếu chứng cớ. Phát thanh và Truyền hình chúng tôi có trách nhiệm lớn và nặng nề, công việc của cán bộ chúng tôi có tính chất đặc thù, môi trường công tác khác xa những đơn vị truyền thống.

Không thể vì chúng tôi phải xử lý một người có vấn đề trong giới văn nghệ mà đã nói cán bộ chúng tôi có vấn đề về tác phong, hoàn toàn là vu oan giáng họa?

Chu Liệt Binh ghé sát vào tai Lã Quân Niên, hạ giọng nói:

- Chủ nhiệm Lã, tôi thấy rõ ràng là có người muốn bôi nhọ hệ thống phát thanh truyền hình. Nếu không kìm hãm được tình thế hiện tại, chúng ta sẽ rất bị động. Chúng tôi bao năm qua phải vất vả lắm mới có được cục diện ngày hôm nay, không thể cứ để bị xâu xé như vậy!

Lã Quân Niên nhíu mày, trầm mặc không nói, chỉ mang nỗi buồn bực trog long khẽ nhấp một ngụm trà.

Vẻ mặt y âm tình bất định, cho thấy trong lòng đang mâu thuẫn kịch liệt.

Thật lâu sau y mới nói:

- Liệt Binh, anh có biết chuyện này là ai chủ mưu không? Phòng Đốc tra Tỉnh ủy ăn gan báo hay sao, tôi mới rời khỏi Tỉnh ủy được vài ngày mà bọn họ đã chặn đường lui của tôi sao? Anh không biết là chuyện này có ý vị sâu xa thế nào đâu.

Chu Liệt Binh ngẩn người, kinh ngạc nói không ra lời.

Đúng vậy, việc này trước tiên là do phòng Đốc tra Tỉnh ủy khui ra, động thái của Phòng Đốc tra Tỉnh ủy rất mạnh tay, tất cả lãnh đạo chủ quản đài truyền hình tỉnh đều bị phê bình với thái độ vô cùng nghiêm khắc, có thể thấy là muốn lập án điều tra.

Các đốc sát viên lại còn dùng các thủ đoạn không theo quy tắc thông thường như phân hoá lôi kéo, đe dọa áp chế để quy kết cho được vào hồ sơ.

Chỗ mục nát trong hệ thống phát thanh truyền hình tồn đọng mấy năm nay liên quan đến khúc mắc về mặt lợi ích, chỉ nhiêu đó đủ để Ủy ban Kỷ luật tiến hành điều tra ư?

Lã Quân Niên lạnh lùng cười, ánh mắt đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, cực kỳ âm tàn nói:

- Trần Kinh, bí thư Trần hắn quả nhiên tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, rat ay thật mạnh bạo. Phong cách này của hắn cũng đúng như những gì hắn đã viết, người này vẫn luôn độc ác như thế, luôn vượt ra ngoài dự kiến của kẻ khác. Hắn là một con chó điên, con chó điên của Ngũ Đại Minh!

Lã Quân Niên nói câu nói sau cùng mà gần như chính là nghiến răng nghiến lợi, Chu Liệt Binh sợ tới mức đứng bật dậy.

Trần Kinh, bí thư Trần, cái tên này vang như sấm bên tai.

Chẳng lẽ việc động thủ với Triệu An thật sự là do Trần Kinh một tay xúc tiến hay sao?

Chu Liệt Binh trong lòng khẽ run lên, kỳ thật nói đến phe phái thì Chu Liệt Binh hẳn được xem như thuộc phe Từ Tự Thanh, dù sao vị trí của ông ta vẫn phải nhờ sự giúp đỡ của Từ Tự Thanh mới ngồi lên được.

Người quen của họ Từ thì sao có thể không biết đến Trần Kinh.

/1317

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status