Sau khi trở thành thư ký của Cao Thành Tùng, Vũ Phái Dũng càng ngày càng mắt cao hơn trán. Đừng nói là Bí thư Thành ủy và Thị trưởng, cho dù là Phó chủ tịch tỉnh bình thường cũng không được y để vào mắt. Từng có một lần, khi Tống Triêu Độ còn là Trưởng ban thư ký tỉnh ủy, Vũ Phái Dũng ngồi ở trong phòng gọi điện thoại, bảo Tống Triêu Độ lên lầu tìm y. Tống Triêu Độ tưởng là Cao Thành Tùng tìm mình có việc, kết quả là khi lên lầu, thấy là Vũ Phái Dũng có việc muốn nhờ mình hỗ trợ. Đường đường thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy không ngờ bị một thư ký sai bảo, Tống Triêu Độ tức giận trong lòng liền không đáp ứng yêu cầu của Vũ Phái Dũng.
Sau này có phải Vũ Phái Dũng đâm bị nói xấu Tống Triêu Độ trước mặt Cao Thành Tùng, cuối cùng dẫn tới Tống Triêu Độ thất thế hay không thì không ai biết. Nhưng sự kiêu ngạo và cuồng vọng của Vũ Phái Dũng thì ai cũng có thể thấy được.
Tuy rằng Thẩm Phục Minh cảm thấy lời đồn hơi khuếch đại quá một chút nhưng y thà tin là có còn hơn không tin. Trong quan trường, thà rằng đắc tội quân tử chứ không thể đắc tội tiểu nhân. Y đã từng vài lần tiếp xúc với Vũ Phái Dũng, cảm giác quả thật gã đúng là tuổi trẻ khí thịnh, năm nay mới chừng ba, bốn chục tuổi, lại ở trong môi trường trí thức như vậy, muốn làm bừa bãi cũng phải có vốn mới làm được.
Nhớ tới trước kia, khi Vũ Phái Dũng nói chuyện, giọng điệu có vẻ cực kỳ hoành tráng, từ trước tới giờ đều có vẻ tự tin là trời sập cũng không tới đầu mình. Không ngờ hôm nay lại nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc như vậy. Hơn nữa y còn có thể nghe ra, trong giọng Vũ Phái Dũng còn có một tia khẩn trương. Người có thể khiến Vũ Phái Dũng cảm thấy khẩn trương, ở tỉnh Yến chỉ có một mình Cao Thành Tùng. Mà người khiến Cao Thành Tùng lúc nào cũng phải chú ý, chẳng lẽ là người trên cao tầng?
Thẩm Phục Minh đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh toát. Nếu thật sự người như vậy xảy ra chuyện ở huyện Bá, chỉ sợ hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả Vũ Phái Dũng nói. Thằng khốn Lưu Thế Hiên làm cái quái gì không biết? Không phải vẫn nói toàn bộ huyện Bá đều nằm trong lòng bàn tay mày hay sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà mày không hề có chút tin tức nào, còn muốn làm hoàng đế một vùng nữa hay không?
Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Phục Minh vừa thầm mắng chửi Lưu Thế Hiên vừa cầm lấy điện thoại gọi cho Liên Nhược Hạm. Vũ Phái Dũng cho y số điện thoại của Liên Nhược Hạm, nói rằng tốt nhất là gọi điện thoại trực tiếp cho cô ta. Chỉ cần cô ta vui lòng, hết thảy mọi việc đều ổn. Nếu cô ta không hài lòng, sự tình không dễ xử lý. Sự việc được Vũ Phái Dũng tự mình giải thích như vậy, Thẩm Phục Minh không dám chậm trễ. Vốn có thể bảo thư ký gọi cuộc điện thoại này nhưng y vẫn tự mình gọi tới.
Thái độ của Liên Nhược Hạm tốt hơn rất nhiều so với y tưởng tượng.
Sau khi gọi điện thoại xong, Thẩm Phục Minh hơi thả lỏng một chút, chờ Vương Quan Thanh báo cáo. Nửa giờ sau, Vương Quan Thanh gọi điện thoại tới báo cáo kết quả xử lý sự việc, đương nhiên là do thư ký Trương Kiện nhận điện thoại. Rất nhanh, Trương Kiện lại nhận được điện thoại của Lưu Thế Hiên. Thẩm Phục Minh đang tâm phiền ý loạn, không có tâm tư nào nói chuyện với Lưu Thế Hiên, bảo thư ký từ chối máy. Tiếp đó Thẩm Phục Minh vội vàng gọi điện thoại cho Vũ Phái Dũng báo cáo rằng sự việc đã được giải quyết ổn thỏa.
Vũ Phái Dũng không nói gì chỉ hừ một tiếng, nói:
- Chờ điện thoại của tôi!
Thẩm Phục Minh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà lo lắng chờ đợi điện thoại. Thời gian chờ lần này mất một buổi chiều. Có mấy lần y nóng ruột muốn chửi bới lên nhưng lại cố nén xuống, liên tục uống mấy cốc trà, đi ra đi vào nhà vệ sinh mấy lần, suýt nữa sốt ruột tới mức bốc lửa, định không chờ Vũ Phái Dũng gọi tới mà tự chủ động gọi. Tuy nhiên ngẫm lại, bởi vì vừa nghĩ tới lời đồn Vũ Phái Dũng một lời không hợp liền biến đổi sắc mặt, Thẩm Phục Minh vẫn cố nhịn, thu hồi ý định chủ động gọi đi.
Đã khiến Bí thư Cao không hài lòng, lại thêm khiến Vũ Phái Dũng mất hứng, Thẩm Phục Minh lo lắng không biết có giữ nổi vị trí Bí thư Thành ủy này hay không.
Rốt cục Liên Nhược Hạm kia là ai? Sao lại có năng lực lớn tới mức khiến Bí thư Cao phải ra mặt giải vây cho cô ta chứ? Không phải Thẩm Phục Minh không muốn biết vấn đề này, tuy nhiên vừa nghĩ tới lời ám chỉ của Vũ Phái Dũng, ý tứ là nói y không có tư cách biết cô ta là ai, y lập tức tắt tâm tư này ngay. Không biết còn tốt hơn. Nếu chẳng may biết được thật sự có một vị tai to mặt lớn nào đang ở địa phận thành phố Chương Trình, vậy mình sẽ ra mặt hay không đây? Cứ để cho huyện Bá đau đầu đi. Đó không phải là đất của Lý Đinh Sơn sao? Không phải mọi người vẫn nói Lý Đinh Sơn thần thông quảng đại sao? Vậy cứ để xem hắn sẽ có thái độ gì, ứng đối thế nào.
Nghĩ tới Lý Đinh Sơn, Thẩm Phục Minh hơi tức giận. Vì Lý Đinh Sơn hàng không tới huyện Bá làm Bí thư huyện ủy, không ít lần Hồ Tăng Chu chống đối với y, tuy rằng cuối cùng mỗi bên đều tự lùi một bước nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu. Lý Đinh Sơn làm Bí thư huyện ủy, y cũng bố trí người của mình vào một ban ngành quan trọng, nhưng thái độ mạnh mẽ, cứng rắn của Hồ Tăng Chu thật sự làm y bất mãn. Kỳ thật y cũng không muốn so đo nhiều lắm với Hồ Tăng Chu trong chuyện Lý Đinh Sơn. Huyện Bá là một huyện nghèo nhất thành phố Chương Trình, mà tính trong toàn tỉnh cũng là nghèo nhất, căn bản không làm ra được chiến tích gì. Đi tới làm Bí thư huyện ủy huyện Bá trên cơ bản tương đương sung quân. Chủ yếu là thái độ của Hồ Tăng Chu khiến y bất mãn. Y là Bí thư Thành ủy, là lãnh đạo số một của thành phố, quyền quyết sách về vấn đề nhân sự không thể để người khác nhúng tay vào.
Trước đó vài ngày y cũng được ám chỉ, chuẩn bị điều lên tỉnh làm thường vụ, Trưởng ban thư ký. Kết quả là đột nhiên từ Thủ đô hàng không tới một Trưởng ban thư ký khiến mộng đẹp của y tan biến. Vừa uể oải vừa thất vọng, khiến y mất mát một đoạn thời gian. Trong khoảng thời gian này y vừa mới khôi phục lại tinh thần, chuẩn bị nắm lại thế cục thành phố Chương Trình, không thể để Hồ Tăng Chu nắm giữ quyền chủ động, không ngờ lại xảy ra sự kiện Liên Nhược Hạm. Điều này khiến Thẩm Phục Minh vừa sợ vừa thầm kêu xui xẻo. Sao năm nay lại bất lợi thế chứ? Chẳng có chuyện gì tốt cả. Đợi chờ cho tới tận khi hết giờ làm việc, điện thoại mới đổ chuông một cách chói tai. Thẩm Phục Minh không hề ra vẻ chờ đợi đổ vài hồi chuông mới nghe máy như thường lệ mà lập tức cầm máy:
- Tôi là Thẩm Phục Minh.
- Bí thư Thẩm, tôi đã báo cáo lại tình huống với Bí thư Cao. Bí thư Cao chỉ nói một câu, tạm thời cứ như vậy, về sau nói sau.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lười biếng của Vũ Phái Dũng, xung quanh đầy tiếng người ồn ào, mơ hồ còn truyền tới tiếng ca hát. Thẩm Phục Minh hiểu rằng khẳng định Vũ Phái Dũng đang ở nơi giải trí. Quản nhiên lại nghe Vũ Phái Dũng nói:
- Vừa lúc có người bạn tới đây, cứ muốn mời tôi ăn cơm. Anh ta nhiệt tình quá, tôi nhất thời cao hứng nên quên mất gọi điện thoại cho ông. Không đợi sốt ruột chứ?
Không chỉ sốt ruột mà còn gần như nổi trận lôi đình. Thẩm Phục Minh gượng cười nói:
- Không có việc gì, không có việc gì. Thư ký Vũ cứ làm việc đi. Thay tôi hỏi thăm lão lãnh đạo.
Treo điện thoại. Thẩm Phục Minh thầm mắng một câu, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Một thằng thư ký vớ vẩn mà cũng ra vẻ này nọ, cứ tưởng mình chính là lãnh đạo à? Rắm! Tuy nhiên nghĩ đến việc Vũ Phái Dũng đang ở chỗ giải trí lại gọi điện thoại cho mình, trong lòng y cũng hiểu ra điều gì đó. Có lẽ đến Tết tặng lễ vật cho thư ký Vũ nhiều một chút. Mắng thì mắng vậy nhưng vẫn phải quan hệ tốt mới được. Dù sao Vũ Phái Dũng cũng là người tâm phúc nhất của Bí thư Cao.
So với sự bừa bãi của Vũ Phái Dũng, Trương Kiện đúng là làm việc ổn thỏa, đáng giá tin cậy hơn. Nhớ tới Trương Kiện, Thẩm Phục Minh bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng trong đầu. Mặc dù huyện Bá có Lưu Thế Hiên là người của y nhưng Lưu Thế Hiên này lòng dạ thâm sâu, ngay cả y cũng không nhìn thấu được là gã có bao nhiêu phần thật tình. Hơn nữa Lưu Thế Hiên đã thâm căn cố đế ở huyện Bá, rất nhiều chuyện muốn giấu y thật sự quá dễ.
Không bằng thả Trương Kiện tới huyện Bá làm phó bí thư. Một Phó bí thư, một Phó chủ tịch huyện, cũng đủ giữ cân bằng với Lý Đinh Sơn.
Thẩm Phục Minh tự nhiên rõ ràng Lý Đinh Sơn tới huyện Bá là thủ đoạn của Tống Triêu Độ. Trước khi thất thế, dựa vào quan hệ của mình, Tống Triêu Độ hoàn toàn có thể an bài cho Lý Đinh Sơn tới một huyện giàu, vì sao cố tình lựa chọn vùng khỉ ho cò gáy là huyện Bá? Chẳng lẽ trong đó còn có mưu mẹo gì sao? Càng nghĩ, y càng cảm thấy có lẽ ở huyện Bá ẩn chứa một bí mật nào đó mà người khác không biết. Sở dĩ Lý Đinh Sơn tới huyện Bá chính là muốn mò lấy chiến tích lớn. Một khi đã như vậy, sao không cho Trương Kiện xuống chia một chén canh. Nếu quan hệ thỏa đáng, được lợi lớn cũng không phải là không có khả năng. Nếu chẳng may huyện Bá không thể phát triển, cũng coi như để Trương Kiện tới hoàn cảnh gian khổ rèn luyện vài năm.
- Trương Kiện!
Thẩm Phục Minh quyết định chủ ý, chuẩn bị khai thông tư tưởng với Trương Kiện.
Hạ Tưởng và Trịnh Khiêm cùng nhau rời khỏi phòng công an. Dọc theo đường đi Trịnh Khiêm không nói lời nào, sắc mặt âm trầm đầy tâm sự. Hạ Tưởng cũng không quấy rầy y. Trong lòng hắn đang suy nghĩ lai lịch của Liên Nhược Hạm, cũng rất kinh hãi vì năng lực của cô. Một cô gái có lai lịch không bình thường như vậy, lại một thân một mình tới huyện Bá, chẳng lẽ chỉ là vì du ngoạn?
Hạ Tưởng ngồi xe Trịnh Khiêm trở về. Khi xe về tới tòa nhà huyện ủy, Hạ Tưởng thấy Trịnh Khiêm rầu rĩ không vui liền cười nói:
- Phó bí thư Trịnh không cần lo lắng. Lúc ấy phát sinh sự kiện đánh nhau, tôi có chứng cớ cho thấy Trịnh Đào không hề ra tay. Nếu chẳng may Liên Nhược Hạm muốn tính sổ thì chỉ có thể tính trách nhiệm cho mấy người Vương Minh. Tôi có thể ra mặt làm chứng.
Hạ Tưởng đoán, với tính cách của Liên Nhược Hạm, căn bản sẽ mặc kệ mấy người Vương Minh. Khẳng định là cô sẽ không thèm tính sổ với chúng làm gì. Cô không thuộc cùng một tầng lớp với họ, nếu so đo với họ chẳng phải là tự hạ thấp bản thân sao? Nhưng Trịnh Khiêm quan tâm quá thì bị loạn, lại lo lắng vì chuyện này sẽ khiến Bí thư Thẩm có ấn tượng không tốt đối với mình, cho nên lo được lo mất, càng căm giận Vương Quan Thanh.
Nghe Hạ Tưởng nói, hai mắt Trịnh Khiêm lập tức sáng lên: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Chứng cớ gì? Thư ký Hạ, cậu cũng không nên lừa tôi, đừng nói lung tung.
Vẻ sốt sắng của Trịnh Khiêm rơi vào trong mắt Hạ Tưởng. Hắn khẽ mỉm cười, trong lòng càng thêm chắc chắn một câu "Mỗi người đều có nhược điểm, mỗi người đều có khả năng hợp tác". Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mình phải nắm được nhược điểm của đối phương trong tay.
Sau này có phải Vũ Phái Dũng đâm bị nói xấu Tống Triêu Độ trước mặt Cao Thành Tùng, cuối cùng dẫn tới Tống Triêu Độ thất thế hay không thì không ai biết. Nhưng sự kiêu ngạo và cuồng vọng của Vũ Phái Dũng thì ai cũng có thể thấy được.
Tuy rằng Thẩm Phục Minh cảm thấy lời đồn hơi khuếch đại quá một chút nhưng y thà tin là có còn hơn không tin. Trong quan trường, thà rằng đắc tội quân tử chứ không thể đắc tội tiểu nhân. Y đã từng vài lần tiếp xúc với Vũ Phái Dũng, cảm giác quả thật gã đúng là tuổi trẻ khí thịnh, năm nay mới chừng ba, bốn chục tuổi, lại ở trong môi trường trí thức như vậy, muốn làm bừa bãi cũng phải có vốn mới làm được.
Nhớ tới trước kia, khi Vũ Phái Dũng nói chuyện, giọng điệu có vẻ cực kỳ hoành tráng, từ trước tới giờ đều có vẻ tự tin là trời sập cũng không tới đầu mình. Không ngờ hôm nay lại nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc như vậy. Hơn nữa y còn có thể nghe ra, trong giọng Vũ Phái Dũng còn có một tia khẩn trương. Người có thể khiến Vũ Phái Dũng cảm thấy khẩn trương, ở tỉnh Yến chỉ có một mình Cao Thành Tùng. Mà người khiến Cao Thành Tùng lúc nào cũng phải chú ý, chẳng lẽ là người trên cao tầng?
Thẩm Phục Minh đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh toát. Nếu thật sự người như vậy xảy ra chuyện ở huyện Bá, chỉ sợ hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả Vũ Phái Dũng nói. Thằng khốn Lưu Thế Hiên làm cái quái gì không biết? Không phải vẫn nói toàn bộ huyện Bá đều nằm trong lòng bàn tay mày hay sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà mày không hề có chút tin tức nào, còn muốn làm hoàng đế một vùng nữa hay không?
Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Phục Minh vừa thầm mắng chửi Lưu Thế Hiên vừa cầm lấy điện thoại gọi cho Liên Nhược Hạm. Vũ Phái Dũng cho y số điện thoại của Liên Nhược Hạm, nói rằng tốt nhất là gọi điện thoại trực tiếp cho cô ta. Chỉ cần cô ta vui lòng, hết thảy mọi việc đều ổn. Nếu cô ta không hài lòng, sự tình không dễ xử lý. Sự việc được Vũ Phái Dũng tự mình giải thích như vậy, Thẩm Phục Minh không dám chậm trễ. Vốn có thể bảo thư ký gọi cuộc điện thoại này nhưng y vẫn tự mình gọi tới.
Thái độ của Liên Nhược Hạm tốt hơn rất nhiều so với y tưởng tượng.
Sau khi gọi điện thoại xong, Thẩm Phục Minh hơi thả lỏng một chút, chờ Vương Quan Thanh báo cáo. Nửa giờ sau, Vương Quan Thanh gọi điện thoại tới báo cáo kết quả xử lý sự việc, đương nhiên là do thư ký Trương Kiện nhận điện thoại. Rất nhanh, Trương Kiện lại nhận được điện thoại của Lưu Thế Hiên. Thẩm Phục Minh đang tâm phiền ý loạn, không có tâm tư nào nói chuyện với Lưu Thế Hiên, bảo thư ký từ chối máy. Tiếp đó Thẩm Phục Minh vội vàng gọi điện thoại cho Vũ Phái Dũng báo cáo rằng sự việc đã được giải quyết ổn thỏa.
Vũ Phái Dũng không nói gì chỉ hừ một tiếng, nói:
- Chờ điện thoại của tôi!
Thẩm Phục Minh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà lo lắng chờ đợi điện thoại. Thời gian chờ lần này mất một buổi chiều. Có mấy lần y nóng ruột muốn chửi bới lên nhưng lại cố nén xuống, liên tục uống mấy cốc trà, đi ra đi vào nhà vệ sinh mấy lần, suýt nữa sốt ruột tới mức bốc lửa, định không chờ Vũ Phái Dũng gọi tới mà tự chủ động gọi. Tuy nhiên ngẫm lại, bởi vì vừa nghĩ tới lời đồn Vũ Phái Dũng một lời không hợp liền biến đổi sắc mặt, Thẩm Phục Minh vẫn cố nhịn, thu hồi ý định chủ động gọi đi.
Đã khiến Bí thư Cao không hài lòng, lại thêm khiến Vũ Phái Dũng mất hứng, Thẩm Phục Minh lo lắng không biết có giữ nổi vị trí Bí thư Thành ủy này hay không.
Rốt cục Liên Nhược Hạm kia là ai? Sao lại có năng lực lớn tới mức khiến Bí thư Cao phải ra mặt giải vây cho cô ta chứ? Không phải Thẩm Phục Minh không muốn biết vấn đề này, tuy nhiên vừa nghĩ tới lời ám chỉ của Vũ Phái Dũng, ý tứ là nói y không có tư cách biết cô ta là ai, y lập tức tắt tâm tư này ngay. Không biết còn tốt hơn. Nếu chẳng may biết được thật sự có một vị tai to mặt lớn nào đang ở địa phận thành phố Chương Trình, vậy mình sẽ ra mặt hay không đây? Cứ để cho huyện Bá đau đầu đi. Đó không phải là đất của Lý Đinh Sơn sao? Không phải mọi người vẫn nói Lý Đinh Sơn thần thông quảng đại sao? Vậy cứ để xem hắn sẽ có thái độ gì, ứng đối thế nào.
Nghĩ tới Lý Đinh Sơn, Thẩm Phục Minh hơi tức giận. Vì Lý Đinh Sơn hàng không tới huyện Bá làm Bí thư huyện ủy, không ít lần Hồ Tăng Chu chống đối với y, tuy rằng cuối cùng mỗi bên đều tự lùi một bước nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu. Lý Đinh Sơn làm Bí thư huyện ủy, y cũng bố trí người của mình vào một ban ngành quan trọng, nhưng thái độ mạnh mẽ, cứng rắn của Hồ Tăng Chu thật sự làm y bất mãn. Kỳ thật y cũng không muốn so đo nhiều lắm với Hồ Tăng Chu trong chuyện Lý Đinh Sơn. Huyện Bá là một huyện nghèo nhất thành phố Chương Trình, mà tính trong toàn tỉnh cũng là nghèo nhất, căn bản không làm ra được chiến tích gì. Đi tới làm Bí thư huyện ủy huyện Bá trên cơ bản tương đương sung quân. Chủ yếu là thái độ của Hồ Tăng Chu khiến y bất mãn. Y là Bí thư Thành ủy, là lãnh đạo số một của thành phố, quyền quyết sách về vấn đề nhân sự không thể để người khác nhúng tay vào.
Trước đó vài ngày y cũng được ám chỉ, chuẩn bị điều lên tỉnh làm thường vụ, Trưởng ban thư ký. Kết quả là đột nhiên từ Thủ đô hàng không tới một Trưởng ban thư ký khiến mộng đẹp của y tan biến. Vừa uể oải vừa thất vọng, khiến y mất mát một đoạn thời gian. Trong khoảng thời gian này y vừa mới khôi phục lại tinh thần, chuẩn bị nắm lại thế cục thành phố Chương Trình, không thể để Hồ Tăng Chu nắm giữ quyền chủ động, không ngờ lại xảy ra sự kiện Liên Nhược Hạm. Điều này khiến Thẩm Phục Minh vừa sợ vừa thầm kêu xui xẻo. Sao năm nay lại bất lợi thế chứ? Chẳng có chuyện gì tốt cả. Đợi chờ cho tới tận khi hết giờ làm việc, điện thoại mới đổ chuông một cách chói tai. Thẩm Phục Minh không hề ra vẻ chờ đợi đổ vài hồi chuông mới nghe máy như thường lệ mà lập tức cầm máy:
- Tôi là Thẩm Phục Minh.
- Bí thư Thẩm, tôi đã báo cáo lại tình huống với Bí thư Cao. Bí thư Cao chỉ nói một câu, tạm thời cứ như vậy, về sau nói sau.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lười biếng của Vũ Phái Dũng, xung quanh đầy tiếng người ồn ào, mơ hồ còn truyền tới tiếng ca hát. Thẩm Phục Minh hiểu rằng khẳng định Vũ Phái Dũng đang ở nơi giải trí. Quản nhiên lại nghe Vũ Phái Dũng nói:
- Vừa lúc có người bạn tới đây, cứ muốn mời tôi ăn cơm. Anh ta nhiệt tình quá, tôi nhất thời cao hứng nên quên mất gọi điện thoại cho ông. Không đợi sốt ruột chứ?
Không chỉ sốt ruột mà còn gần như nổi trận lôi đình. Thẩm Phục Minh gượng cười nói:
- Không có việc gì, không có việc gì. Thư ký Vũ cứ làm việc đi. Thay tôi hỏi thăm lão lãnh đạo.
Treo điện thoại. Thẩm Phục Minh thầm mắng một câu, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Một thằng thư ký vớ vẩn mà cũng ra vẻ này nọ, cứ tưởng mình chính là lãnh đạo à? Rắm! Tuy nhiên nghĩ đến việc Vũ Phái Dũng đang ở chỗ giải trí lại gọi điện thoại cho mình, trong lòng y cũng hiểu ra điều gì đó. Có lẽ đến Tết tặng lễ vật cho thư ký Vũ nhiều một chút. Mắng thì mắng vậy nhưng vẫn phải quan hệ tốt mới được. Dù sao Vũ Phái Dũng cũng là người tâm phúc nhất của Bí thư Cao.
So với sự bừa bãi của Vũ Phái Dũng, Trương Kiện đúng là làm việc ổn thỏa, đáng giá tin cậy hơn. Nhớ tới Trương Kiện, Thẩm Phục Minh bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng trong đầu. Mặc dù huyện Bá có Lưu Thế Hiên là người của y nhưng Lưu Thế Hiên này lòng dạ thâm sâu, ngay cả y cũng không nhìn thấu được là gã có bao nhiêu phần thật tình. Hơn nữa Lưu Thế Hiên đã thâm căn cố đế ở huyện Bá, rất nhiều chuyện muốn giấu y thật sự quá dễ.
Không bằng thả Trương Kiện tới huyện Bá làm phó bí thư. Một Phó bí thư, một Phó chủ tịch huyện, cũng đủ giữ cân bằng với Lý Đinh Sơn.
Thẩm Phục Minh tự nhiên rõ ràng Lý Đinh Sơn tới huyện Bá là thủ đoạn của Tống Triêu Độ. Trước khi thất thế, dựa vào quan hệ của mình, Tống Triêu Độ hoàn toàn có thể an bài cho Lý Đinh Sơn tới một huyện giàu, vì sao cố tình lựa chọn vùng khỉ ho cò gáy là huyện Bá? Chẳng lẽ trong đó còn có mưu mẹo gì sao? Càng nghĩ, y càng cảm thấy có lẽ ở huyện Bá ẩn chứa một bí mật nào đó mà người khác không biết. Sở dĩ Lý Đinh Sơn tới huyện Bá chính là muốn mò lấy chiến tích lớn. Một khi đã như vậy, sao không cho Trương Kiện xuống chia một chén canh. Nếu quan hệ thỏa đáng, được lợi lớn cũng không phải là không có khả năng. Nếu chẳng may huyện Bá không thể phát triển, cũng coi như để Trương Kiện tới hoàn cảnh gian khổ rèn luyện vài năm.
- Trương Kiện!
Thẩm Phục Minh quyết định chủ ý, chuẩn bị khai thông tư tưởng với Trương Kiện.
Hạ Tưởng và Trịnh Khiêm cùng nhau rời khỏi phòng công an. Dọc theo đường đi Trịnh Khiêm không nói lời nào, sắc mặt âm trầm đầy tâm sự. Hạ Tưởng cũng không quấy rầy y. Trong lòng hắn đang suy nghĩ lai lịch của Liên Nhược Hạm, cũng rất kinh hãi vì năng lực của cô. Một cô gái có lai lịch không bình thường như vậy, lại một thân một mình tới huyện Bá, chẳng lẽ chỉ là vì du ngoạn?
Hạ Tưởng ngồi xe Trịnh Khiêm trở về. Khi xe về tới tòa nhà huyện ủy, Hạ Tưởng thấy Trịnh Khiêm rầu rĩ không vui liền cười nói:
- Phó bí thư Trịnh không cần lo lắng. Lúc ấy phát sinh sự kiện đánh nhau, tôi có chứng cớ cho thấy Trịnh Đào không hề ra tay. Nếu chẳng may Liên Nhược Hạm muốn tính sổ thì chỉ có thể tính trách nhiệm cho mấy người Vương Minh. Tôi có thể ra mặt làm chứng.
Hạ Tưởng đoán, với tính cách của Liên Nhược Hạm, căn bản sẽ mặc kệ mấy người Vương Minh. Khẳng định là cô sẽ không thèm tính sổ với chúng làm gì. Cô không thuộc cùng một tầng lớp với họ, nếu so đo với họ chẳng phải là tự hạ thấp bản thân sao? Nhưng Trịnh Khiêm quan tâm quá thì bị loạn, lại lo lắng vì chuyện này sẽ khiến Bí thư Thẩm có ấn tượng không tốt đối với mình, cho nên lo được lo mất, càng căm giận Vương Quan Thanh.
Nghe Hạ Tưởng nói, hai mắt Trịnh Khiêm lập tức sáng lên: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Chứng cớ gì? Thư ký Hạ, cậu cũng không nên lừa tôi, đừng nói lung tung.
Vẻ sốt sắng của Trịnh Khiêm rơi vào trong mắt Hạ Tưởng. Hắn khẽ mỉm cười, trong lòng càng thêm chắc chắn một câu "Mỗi người đều có nhược điểm, mỗi người đều có khả năng hợp tác". Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mình phải nắm được nhược điểm của đối phương trong tay.
/2185
|