Công việc thị sát của Phó Bá Cử, đã sang ngày thứ hai rồi.
Tất cả đều tiến hành bình ổn có trình tự, hành trình ngày thứ nhất đã sắp xếp kín mít, nghênh tiếp ở sân bay, nói chuyện với Tỉnh ủy, hội nghị Tỉnh ủy, hội nghị tọa đàm, v.v.vv. Tất cả đều là hội họp liên miên chỉ mang hình thức lướt qua, tuy nhiên cũng không ít nhiều ý nghĩa thực tế. Nhưng trên quan trường chính là xem trọng chương trình và quy củ, không có quy củ sao thành được vuông tròn.
Sau khi công việc thị sát một ngày kết thúc, buổi tối, Tỉnh ủy bày yến tiệc lớn, mở tiệc chiêu đãi Phó Bá Cử.
Trong mấy vị Phó thủ tướng của nội các chính phủ, Phó Bá Cử là vị thích náo nhiệt và phô trương nhất. Lôi Trị Học biết rõ sở thích Phó Bá Cử, tuy không cần nịnh nót bợ đít Phó Bá Cử, nhưng văn chương sáo rỗng vẫn cần nên làm, liền long trọng mà nhiệt liệt tổ chức yến tiệc hoan nghênh.
Phó Bá Cử quả nhiên rất vui, chỉ là nói một câu mang tính trượng trưng " lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa", liền lộ vẻ mặt vui mừng mà ngồi nhập bọn.
Nhân viên tiếp khách của yến tiệc là quan viên cấp bậc Giám đốc sở của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân trở lên. Phó Bá Cử lúc thì quan uy mười phần, lúc thì bình dị gần gũi, tóm lại một buổi yến tiệc hoan nghênh tổ chức vô cùng thành công.
Cũng có thể nói, Phó thủ tướng nội các chính phủ Phó Bá Cử đối với công việc thị sát tỉnh Tây, ngày thứ nhất tiến triển vô cùng thuận lợi.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Hạ Tưởng ở lại văn phòng làm việc một lúc, chạm mặt với Lôi Trị Học. Sau khi thảo luận một chút về hành trình ngày mai, mới vội vàng về chỗ ở.
Lúc này, đã hơn mười giờ tối rồi.
Mặc kệ muộn thế nào, Hạ Tưởng đều thích mở máy tính lên mạng nửa tiếng, liên lạc với người quen biết một chút. Nói chuyện phiếm trện mạng có thể kéo gần khoảng cách hơn so với điện thoại, lại còn có thể coi webcam.
Có điều hôm này mệt quá, công việc của ngày mai còn nhiều, Hạ Tưởng chỉ nói đơn giản vài câu, rồi tắt máy tính. Vừa tắt máy tính thì nhận được điện thoại của Nga Ni Trần:
- Lãnh đạo, Lý Thấm mới đến Tấn Dương.
Hạ Tưởng lắc đầu, kỳ thực Lý Thấm người ở thủ đô, thì hoàn toàn có thể bình tĩnh chỉ đạo, thúc đẩy tiến hành cả một kế hoạch lớn. Cô ta lại bay đến Tấn Dương, phỏng đoán cũng muốn tự mình trải nghiệm chút hấp dẫn chiến trường hừng hực như lửa.
Lý Thấm là một cuồng nhân chiến tranh, đương nhiên là chiến tranh kinh tế. Hạ Tưởng cũng chẳng có cách nào với cô, tùy cô ta là tốt rồi.
Nga Ni Trần là báo cáo hướng đi mới nhất:
- Giang Cương dự đoán sẽ có một loạt phản kích, theo thông tin có thể dựa vào, gã có thể muốn lập một liên minh, muốn xuất ra 100 trăm triệu vốn đầu tư vào một trung tâm nghiên cứu. Còn nữa, tôi cho rằng, Trần Diễm đối nhân xử thế không thể tin, không đề nghị hợp tác với cô ta.
Hạ Tưởng cười ha ha:
- Nguyên tắc Trần Diễm thờ phụng là phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó, thủ pháp quen dùng là tay không bắt sói trắng, có khi tay không lâu rồi, thường nhìn sai. Tỉnh Tây là tỉnh lớn ngành than, đại bộ phận sói là sói đen, khoác lên một lớp da trắng thì biến thành sói trắng rồi. Nhưng một chút mưa, sẽ lộ ra diện mạo thật luôn.
Nga Ni Trần nghe xong, Chủ tịch tỉnh Hạ tin tưởng mười phần đối với việc nắm trong tay Trần Diễm. Nghĩ ra cũng đúng, Hạ Tưởng từ trước tới giờ không thể vì sự xinh đẹp của đàn bà mà ảnh hưởng đến phán đoán, gã liền an tâm:
- Vẫn còn có một việc là, tôi vừa mới gặp với Cừu Đường.
Cừu Đường là thân tín của Trương Bình Thiếu, tuy sức quyết đoán không đủ, đối với lực nắm trong tay Cục công an thành phố có giới hạn, nhưng thắng ở lòng trung thành, tẩy sạch thế lực Tiêu Lôi cùng với nhiệm vụ chỉnh đốn Cục công an thành phố v.v.. thì đều giao đến tay gã trước. Đối phó tập đoàn vệ sĩ tư nhân cùng với đánh vỡ cục diện cấu kết quan thương cùng các loại nhiệm vụ quan trọng khác, tạm thời vẫn không thể giao cho gã, Hạ Tưởng đều có lực lượng có thể mượn dùng.
Lần trước sự kiện vệ sĩ tư nhân giúp đỡ Tang Thiên Lương lẩn trốn, thần binh từ trên trời giáng xuống, là đã nói rõ nhiều vấn đề rồi, chẳng qua sự kiện không có mấy người biết, Hạ Tưởng rốt cuộc ở tỉnh Tây có bao nhiêu lực lượng ẩn có thể trợ giúp, cũng là câu đố thiên đại, không đến thời khắc cuối cùng, đáp án vĩnh viễn sẽ không công bố.
- Cừu Đường bây giờ nắm sơ bộ trong tay cục diện, nhưng mạch nước ngầm phản đối vẫn đang chảy, gã nói sẽ nắm khống chế trong tay. Nhưng đối với hành động đặc biệt sắp triển khai, trong lòng thiếu tự tin.
Nga Ni Trần theo Hạ Tưởng đã lâu, không thể tránh phải suy đoán tâm tư của Hạ Tưởng, cũng tự nhận có thể thấy rõ bố cục của Hạ Tưởng rõ hơn nhưng người bên ngoài.
- Tôi cho rằng, Cừu Đường không thể trọng dụng, không thể ủy thác tín nhiệm.
Bước tiếp theo của hành động hạng đặc biệt, là trận chiến bắn tỉa thanh thế lớn, Cừu Đường thân vẫn luôn chức phó, bây giờ chỉ là thay mặt sử dụng quyền Cục Trưởng, không phải là Cục trưởng thật, càng không phải là Ủy viên thường vụ Thành ủy, sức lực không đủ cũng hoàn toàn có thể hiểu, Hạ Tưởng nói:
- Anh chuyển lời, nói có thể sẽ có một mồi lửa châm, đến lúc đó hành động đặc biệt như nước chảy thành sông rồi.
Lại giải thích vài câu, Hạ Tưởng dập điện thoại, xem thời gian, sắp mười một giờ rồi, chuẩn bị đi ngủ thôi.
Không ngờ vừa mới nằm xuống, điện thoại lại vang lên.
Khi sự việc càng nhiều, thường thì điều không ngờ càng nhiều, Hạ Tưởng cầm điện thoại lên nói:
- Trần Diễm, cô tốt nhất nên có chuyện quan trọng.
Trần Diễm nghe giọng điệu không kiên nhẫn của Hạ Tưởng, dường như một chút cũng không sợ Hạ Tưởng:
- Chủ tịch tỉnh không cần tức giận, tôi không phải không hiểu chuyện, chắc chắn có chuyện quan trọng muốn báo cáo.
Trần Diễm không nói dối, quả nhiên có một trong các chuyện lớn, Giang Cương thúc giục cô mau ra tay với Hạ Tưởng, Giang Cương bị ép bức rồi. Thứ hai, Giang Cương xuất tiền, một trăm triệu chuẩn bị thành lập trung tâm nghiên cứu khai thác than tiêu chuẩn hóa, từ chính diện đối kháng với chính sách thí điểm của nội các chính phủ, cũng là đối với chuyển hình kinh tế năng lượng tài nguyên chủ lực của Hạ Tưởng. Thứ ba, Giang Cương có thể sẽ áp dụng thủ đoạn bất chính để tiến hành đánh lén sau lưng hoặc bên cạnh đối với Hạ Tưởng.
Trần Diễm quả nhiên không phải là người bình thường, sau khi nói chuyện điện thoại với Giang Cương không lâu, liền sắp xếp lại suy nghĩ, nói thẳng ra giao dịch giữa cô ta và Giang Cương, trong đó điều cuối cùng vẫn là cô ta nhắc nhở Giang Cương, khiến Giang Cương gây ra sự tình ngắm bắn Hạ Tưởng, mặt cô ta cũng không chút xấu hổ mà nói ra, đích thực khiến người khâm phục.
Sau khi báo cáo xong toàn bộ sự việc, Trần Diễm mới ngáp một tiếng rõ to:
- Muốn đi ngủ rồi, phụ nữ không thể đi ngủ quá muộn, làn da dễ bị nhăn nheo, già cả sẽ đến rất nhanh. Chủ tịch tỉnh đại nhân, đừng phụ lòng tốt của tôi, tôi mất sức lực lớn mới có thể moi được cơ mật từ mồm Giang Cương. Còn nữa, nói thêm cho Chủ tịch tỉnh một tin tốt lành, việc Lôi Tiểu Minh đòi cổ phần từ trong tay Giang An, bây giờ đang trong tiến hành thuận lợi, không có bất trắc, Giang An sớm muộn sẽ đáp ứng.
Hay cho một Trần Diễm!
Hạ Tưởng cười không lên tiếng, đâm bị thóc chọc bị gạo, nói ngọt xớt như mía lùi, thuận lợi mọi bề, dung mạo thêm trí tuệ, thật là một phụ nữ thông minh tuyệt đỉnh. Chả trách ở Tấn Dương như cá gặp nước, hòa trộn để phát triển nhanh chóng, thật là có ba con đao, không, chín con đao.
Mèo có chín mạng, Trần Diễm có chín con đao!
Đao giết người vô hình!
Đều đang đánh cờ, đều tự nhận có nắm trong tay đại cục, đều cho rằng bản thân mới là người duy nhất quản lý thế cục, nhưng cuối cùng ai mới con chim Hoàng Tước cười đến cuối cùng. Chỉ có đến khi lật quân bài chưa lật, mới có thể phân định thắng bại cuối cùng.
Trần Diễm… Hạ Tưởng lắc đầu nhẹ, giống hệt tính háo thắng tranh cường của Quý Như Lan, nhưng có lẽ là nguyên nhân xuất thân, có tính cáu kỉnh và tùy hứng như Quý Như Lan, nhưng lại không có sức mạnh và kỹ lưỡng như Quý Như Lan.
Nói đến cùng, một người muốn vĩnh viễn mọi việc đều thuận lợi, thường sẽ có một ngày sẽ rơi xuống mà giẫm lên khoảng không.
Ngày thứ hai, dựa theo kế hoạch đã định, Phó Bá Cử muốn đến thăm viếng mấy nhà máy than ở Tấn Dương. Sáng sớm, Lôi Trị Học đã chạm mặt Hạ Tưởng, xác định là đi cùng với nhân viên, sau khi ngoại trừ Tỉnh ủy số một và số hai ra, còn có Phó chủ tịch tỉnh Thường vụ Trương Vương đi cùng toàn bộ hành trình đang đợi ở phía trước.
Dựa theo sự việc sắp xếp trước, lại không có sắp xếp Mộc Thành Kiệt đi cùng, khi sắp quyết định danh sách nhân viên đi cùng, thư ký của Phó Bá Cử đột nhiên đề xuất Phó tổng Lý có ý đặc biệt đề cử Mộc Thành Kiệt đi cùng.
Phó thủ tướng điểm danh, Tỉnh ủy phải chứng thực chỉ thị. Lôi Trị Học tuy khó hiểu, cũng không hỏi nhiều, chỉ là ngầm ngầm nhiều lần nhìn Hạ Tưởng, nghi ngờ nghiêm trọng Hạ Tưởng và Phó Bá Cử đang diễn kịch cho gã xem.
Dựa vào mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và Phó Bá Cử, cùng một giuộc trong ngoài phối hợp, hoàn toàn có thể khiến gã ở ví trí bị động. Trong lòng Lôi Trị Học không vui, đang tốt đẹp thế sao có thể đột nhiên xáo trộn sự sắp xếp?
Lại nghĩ, thôi vậy, Mộc Thành Kiệt lại không phải không hiểu quy củ, y đi cùng cũng chẳng sao, tin rằng y sẽ không nói lung tung. Nhưng không biết sao, Lôi Trị Học luôn cảm thấy cuộc thị sát hôm nay, chưa biết chừng sẽ phát sinh sự việc ngoài ý muốn.
Hàng ngũ thị sát trùng trùng điệp điệp mà nhắm tới khu khai thác mỏ Thắng Hoa của Vương Thắng Soái.
Nếu là doanh nghiệp thí điểm đầu tiên của nội các chính phủ ở tỉnh Tây, Phó Bá Cử chọn trạm dừng chân đầu tiên là khu khai thác mỏ Thắng Hoa, cũng là hợp tình hợp lý. Khai thác mỏ Thắng Hoa lần đầu tiên đón tiếp lãnh đạo nội các chính phủ đến thị sát, giăng đèn kết hoa, bố trí rực rỡ hẳn lên. Vương Thắng Soái thu dọn tỉ mỉ, bỗng chốc giống như trẻ ra mười tuổi, vui vẻ mở cửa nghênh đón đội ngũ thị sát.
Khai thác mỏ Thắng Hoa nhận được quang vinh đặc biệt khiến nhiều mỏ than tỉnh Tây khác vô cùng ngưỡng mộ, vốn dĩ Hạ Tưởng lúc đó ở hội nghị Liên minh thuận miệng nói tới, chỉ là cử chỉ thăm dò, không ngờ đã thành sự thật, vừa nghĩ tới khiến Vương Thắng Soái vô duyên vô cớ được món hời mà không cần biết trước chính sách của nội các chính phủ cuối cùng có thể rơi xuống đúng chỗ thật không, ít nhất thị sát của Phó tổng Lý có thể khiến khai thác mỏ Thắng Hoa thêm rạng rỡ, cũng có thể khiến Vương Thắng Soái mặt mày rạng rỡ một phen – bao gồm Giang Cương trong đó không ít ông chủ mỏ than tỉnh Tây, trong lòng đều không yên ổn
Sớm đã biết trước, nói gì cũng muốn giành lấy tiên cơ, không thể để Vương Thắng Soái dễ dàng nhặt được một món hời lớn thế.
Nhưng hối hận vô dụng, dẫu rằng đã thành sự thật, chỉ có thể than thở đứng nhìn rồi.
Thị sát ở khu khai thác mỏ Thắng Hoa, tất cả để thuận lợi, không có xuất hiện điều gì ngoài dự kiến, có thể nói tất đều vui mừng. Phó Bá Cử tại chỗ quyết định, hứa rằng chính sách của nội các chính phủ sẽ rơi đúng chỗ, cũng yêu cầu Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh Tây đối với doanh nghiệp thí điểm cung cấp đủ khả năng trợ giúp.
Phó Bá Cử thậm chí nhấn mạnh chỉ ra:
- Việc liên quan đến đại kế trăm năm tỉnh Tây, không thể có chút gì sơ xuất. Lập trường của Quốc vụ viện đối với chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng là kiên định. Vì thế, Quốc vụ viện đã đưa ra điều chỉnh trọng đại. Sự thành bại của khai thác mỏ Thắng Hoa, có thể sẽ quan hệ đến chế định chính sách lâu dài của Quốc gia, cũng quan hệ đến ngày mai của tỉnh Tây có phải càng tốt đẹp hơn không….
Dưới sự phó thác tha thiết của Phó Bá cử, Vương Thắng Soái được sủng ái đâm lo sợ, liên tục biểu thị nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm Phó thủ tướng đối với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Kết quả sau khi thị sát mỏ than Thắng Hoa, dựa theo hành trình đã định, nên quay về ăn cơm, Phó Bá Cử đột nhiên có ý muốn kỳ lạ, để xuất đi đến mỏ than An Đạt, lý do khiến nhiều người không nói được lời nào:
- Nghe nói mỏ than An Đạt có một tiệm cơm không tồi, thường xuyên nghe có món ngon quý hiếm. Tôi ở Bắc Kinh thường nghe người ta nhắc đến, đã đến rồi, không đi xem thật tiếc nuối, thế nào, ai đưa tôi đi?
Phó Bá Cử thoái mái nói, Lôi Trị Học nghe thấy trong lòng hỗn độn, trong đầu phút chốc có ý nghĩ chẳng lẽ có mũ gì muốn chụp lên đầu mỏ than An Đạt?
Tất cả đều tiến hành bình ổn có trình tự, hành trình ngày thứ nhất đã sắp xếp kín mít, nghênh tiếp ở sân bay, nói chuyện với Tỉnh ủy, hội nghị Tỉnh ủy, hội nghị tọa đàm, v.v.vv. Tất cả đều là hội họp liên miên chỉ mang hình thức lướt qua, tuy nhiên cũng không ít nhiều ý nghĩa thực tế. Nhưng trên quan trường chính là xem trọng chương trình và quy củ, không có quy củ sao thành được vuông tròn.
Sau khi công việc thị sát một ngày kết thúc, buổi tối, Tỉnh ủy bày yến tiệc lớn, mở tiệc chiêu đãi Phó Bá Cử.
Trong mấy vị Phó thủ tướng của nội các chính phủ, Phó Bá Cử là vị thích náo nhiệt và phô trương nhất. Lôi Trị Học biết rõ sở thích Phó Bá Cử, tuy không cần nịnh nót bợ đít Phó Bá Cử, nhưng văn chương sáo rỗng vẫn cần nên làm, liền long trọng mà nhiệt liệt tổ chức yến tiệc hoan nghênh.
Phó Bá Cử quả nhiên rất vui, chỉ là nói một câu mang tính trượng trưng " lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa", liền lộ vẻ mặt vui mừng mà ngồi nhập bọn.
Nhân viên tiếp khách của yến tiệc là quan viên cấp bậc Giám đốc sở của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân trở lên. Phó Bá Cử lúc thì quan uy mười phần, lúc thì bình dị gần gũi, tóm lại một buổi yến tiệc hoan nghênh tổ chức vô cùng thành công.
Cũng có thể nói, Phó thủ tướng nội các chính phủ Phó Bá Cử đối với công việc thị sát tỉnh Tây, ngày thứ nhất tiến triển vô cùng thuận lợi.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Hạ Tưởng ở lại văn phòng làm việc một lúc, chạm mặt với Lôi Trị Học. Sau khi thảo luận một chút về hành trình ngày mai, mới vội vàng về chỗ ở.
Lúc này, đã hơn mười giờ tối rồi.
Mặc kệ muộn thế nào, Hạ Tưởng đều thích mở máy tính lên mạng nửa tiếng, liên lạc với người quen biết một chút. Nói chuyện phiếm trện mạng có thể kéo gần khoảng cách hơn so với điện thoại, lại còn có thể coi webcam.
Có điều hôm này mệt quá, công việc của ngày mai còn nhiều, Hạ Tưởng chỉ nói đơn giản vài câu, rồi tắt máy tính. Vừa tắt máy tính thì nhận được điện thoại của Nga Ni Trần:
- Lãnh đạo, Lý Thấm mới đến Tấn Dương.
Hạ Tưởng lắc đầu, kỳ thực Lý Thấm người ở thủ đô, thì hoàn toàn có thể bình tĩnh chỉ đạo, thúc đẩy tiến hành cả một kế hoạch lớn. Cô ta lại bay đến Tấn Dương, phỏng đoán cũng muốn tự mình trải nghiệm chút hấp dẫn chiến trường hừng hực như lửa.
Lý Thấm là một cuồng nhân chiến tranh, đương nhiên là chiến tranh kinh tế. Hạ Tưởng cũng chẳng có cách nào với cô, tùy cô ta là tốt rồi.
Nga Ni Trần là báo cáo hướng đi mới nhất:
- Giang Cương dự đoán sẽ có một loạt phản kích, theo thông tin có thể dựa vào, gã có thể muốn lập một liên minh, muốn xuất ra 100 trăm triệu vốn đầu tư vào một trung tâm nghiên cứu. Còn nữa, tôi cho rằng, Trần Diễm đối nhân xử thế không thể tin, không đề nghị hợp tác với cô ta.
Hạ Tưởng cười ha ha:
- Nguyên tắc Trần Diễm thờ phụng là phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó, thủ pháp quen dùng là tay không bắt sói trắng, có khi tay không lâu rồi, thường nhìn sai. Tỉnh Tây là tỉnh lớn ngành than, đại bộ phận sói là sói đen, khoác lên một lớp da trắng thì biến thành sói trắng rồi. Nhưng một chút mưa, sẽ lộ ra diện mạo thật luôn.
Nga Ni Trần nghe xong, Chủ tịch tỉnh Hạ tin tưởng mười phần đối với việc nắm trong tay Trần Diễm. Nghĩ ra cũng đúng, Hạ Tưởng từ trước tới giờ không thể vì sự xinh đẹp của đàn bà mà ảnh hưởng đến phán đoán, gã liền an tâm:
- Vẫn còn có một việc là, tôi vừa mới gặp với Cừu Đường.
Cừu Đường là thân tín của Trương Bình Thiếu, tuy sức quyết đoán không đủ, đối với lực nắm trong tay Cục công an thành phố có giới hạn, nhưng thắng ở lòng trung thành, tẩy sạch thế lực Tiêu Lôi cùng với nhiệm vụ chỉnh đốn Cục công an thành phố v.v.. thì đều giao đến tay gã trước. Đối phó tập đoàn vệ sĩ tư nhân cùng với đánh vỡ cục diện cấu kết quan thương cùng các loại nhiệm vụ quan trọng khác, tạm thời vẫn không thể giao cho gã, Hạ Tưởng đều có lực lượng có thể mượn dùng.
Lần trước sự kiện vệ sĩ tư nhân giúp đỡ Tang Thiên Lương lẩn trốn, thần binh từ trên trời giáng xuống, là đã nói rõ nhiều vấn đề rồi, chẳng qua sự kiện không có mấy người biết, Hạ Tưởng rốt cuộc ở tỉnh Tây có bao nhiêu lực lượng ẩn có thể trợ giúp, cũng là câu đố thiên đại, không đến thời khắc cuối cùng, đáp án vĩnh viễn sẽ không công bố.
- Cừu Đường bây giờ nắm sơ bộ trong tay cục diện, nhưng mạch nước ngầm phản đối vẫn đang chảy, gã nói sẽ nắm khống chế trong tay. Nhưng đối với hành động đặc biệt sắp triển khai, trong lòng thiếu tự tin.
Nga Ni Trần theo Hạ Tưởng đã lâu, không thể tránh phải suy đoán tâm tư của Hạ Tưởng, cũng tự nhận có thể thấy rõ bố cục của Hạ Tưởng rõ hơn nhưng người bên ngoài.
- Tôi cho rằng, Cừu Đường không thể trọng dụng, không thể ủy thác tín nhiệm.
Bước tiếp theo của hành động hạng đặc biệt, là trận chiến bắn tỉa thanh thế lớn, Cừu Đường thân vẫn luôn chức phó, bây giờ chỉ là thay mặt sử dụng quyền Cục Trưởng, không phải là Cục trưởng thật, càng không phải là Ủy viên thường vụ Thành ủy, sức lực không đủ cũng hoàn toàn có thể hiểu, Hạ Tưởng nói:
- Anh chuyển lời, nói có thể sẽ có một mồi lửa châm, đến lúc đó hành động đặc biệt như nước chảy thành sông rồi.
Lại giải thích vài câu, Hạ Tưởng dập điện thoại, xem thời gian, sắp mười một giờ rồi, chuẩn bị đi ngủ thôi.
Không ngờ vừa mới nằm xuống, điện thoại lại vang lên.
Khi sự việc càng nhiều, thường thì điều không ngờ càng nhiều, Hạ Tưởng cầm điện thoại lên nói:
- Trần Diễm, cô tốt nhất nên có chuyện quan trọng.
Trần Diễm nghe giọng điệu không kiên nhẫn của Hạ Tưởng, dường như một chút cũng không sợ Hạ Tưởng:
- Chủ tịch tỉnh không cần tức giận, tôi không phải không hiểu chuyện, chắc chắn có chuyện quan trọng muốn báo cáo.
Trần Diễm không nói dối, quả nhiên có một trong các chuyện lớn, Giang Cương thúc giục cô mau ra tay với Hạ Tưởng, Giang Cương bị ép bức rồi. Thứ hai, Giang Cương xuất tiền, một trăm triệu chuẩn bị thành lập trung tâm nghiên cứu khai thác than tiêu chuẩn hóa, từ chính diện đối kháng với chính sách thí điểm của nội các chính phủ, cũng là đối với chuyển hình kinh tế năng lượng tài nguyên chủ lực của Hạ Tưởng. Thứ ba, Giang Cương có thể sẽ áp dụng thủ đoạn bất chính để tiến hành đánh lén sau lưng hoặc bên cạnh đối với Hạ Tưởng.
Trần Diễm quả nhiên không phải là người bình thường, sau khi nói chuyện điện thoại với Giang Cương không lâu, liền sắp xếp lại suy nghĩ, nói thẳng ra giao dịch giữa cô ta và Giang Cương, trong đó điều cuối cùng vẫn là cô ta nhắc nhở Giang Cương, khiến Giang Cương gây ra sự tình ngắm bắn Hạ Tưởng, mặt cô ta cũng không chút xấu hổ mà nói ra, đích thực khiến người khâm phục.
Sau khi báo cáo xong toàn bộ sự việc, Trần Diễm mới ngáp một tiếng rõ to:
- Muốn đi ngủ rồi, phụ nữ không thể đi ngủ quá muộn, làn da dễ bị nhăn nheo, già cả sẽ đến rất nhanh. Chủ tịch tỉnh đại nhân, đừng phụ lòng tốt của tôi, tôi mất sức lực lớn mới có thể moi được cơ mật từ mồm Giang Cương. Còn nữa, nói thêm cho Chủ tịch tỉnh một tin tốt lành, việc Lôi Tiểu Minh đòi cổ phần từ trong tay Giang An, bây giờ đang trong tiến hành thuận lợi, không có bất trắc, Giang An sớm muộn sẽ đáp ứng.
Hay cho một Trần Diễm!
Hạ Tưởng cười không lên tiếng, đâm bị thóc chọc bị gạo, nói ngọt xớt như mía lùi, thuận lợi mọi bề, dung mạo thêm trí tuệ, thật là một phụ nữ thông minh tuyệt đỉnh. Chả trách ở Tấn Dương như cá gặp nước, hòa trộn để phát triển nhanh chóng, thật là có ba con đao, không, chín con đao.
Mèo có chín mạng, Trần Diễm có chín con đao!
Đao giết người vô hình!
Đều đang đánh cờ, đều tự nhận có nắm trong tay đại cục, đều cho rằng bản thân mới là người duy nhất quản lý thế cục, nhưng cuối cùng ai mới con chim Hoàng Tước cười đến cuối cùng. Chỉ có đến khi lật quân bài chưa lật, mới có thể phân định thắng bại cuối cùng.
Trần Diễm… Hạ Tưởng lắc đầu nhẹ, giống hệt tính háo thắng tranh cường của Quý Như Lan, nhưng có lẽ là nguyên nhân xuất thân, có tính cáu kỉnh và tùy hứng như Quý Như Lan, nhưng lại không có sức mạnh và kỹ lưỡng như Quý Như Lan.
Nói đến cùng, một người muốn vĩnh viễn mọi việc đều thuận lợi, thường sẽ có một ngày sẽ rơi xuống mà giẫm lên khoảng không.
Ngày thứ hai, dựa theo kế hoạch đã định, Phó Bá Cử muốn đến thăm viếng mấy nhà máy than ở Tấn Dương. Sáng sớm, Lôi Trị Học đã chạm mặt Hạ Tưởng, xác định là đi cùng với nhân viên, sau khi ngoại trừ Tỉnh ủy số một và số hai ra, còn có Phó chủ tịch tỉnh Thường vụ Trương Vương đi cùng toàn bộ hành trình đang đợi ở phía trước.
Dựa theo sự việc sắp xếp trước, lại không có sắp xếp Mộc Thành Kiệt đi cùng, khi sắp quyết định danh sách nhân viên đi cùng, thư ký của Phó Bá Cử đột nhiên đề xuất Phó tổng Lý có ý đặc biệt đề cử Mộc Thành Kiệt đi cùng.
Phó thủ tướng điểm danh, Tỉnh ủy phải chứng thực chỉ thị. Lôi Trị Học tuy khó hiểu, cũng không hỏi nhiều, chỉ là ngầm ngầm nhiều lần nhìn Hạ Tưởng, nghi ngờ nghiêm trọng Hạ Tưởng và Phó Bá Cử đang diễn kịch cho gã xem.
Dựa vào mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và Phó Bá Cử, cùng một giuộc trong ngoài phối hợp, hoàn toàn có thể khiến gã ở ví trí bị động. Trong lòng Lôi Trị Học không vui, đang tốt đẹp thế sao có thể đột nhiên xáo trộn sự sắp xếp?
Lại nghĩ, thôi vậy, Mộc Thành Kiệt lại không phải không hiểu quy củ, y đi cùng cũng chẳng sao, tin rằng y sẽ không nói lung tung. Nhưng không biết sao, Lôi Trị Học luôn cảm thấy cuộc thị sát hôm nay, chưa biết chừng sẽ phát sinh sự việc ngoài ý muốn.
Hàng ngũ thị sát trùng trùng điệp điệp mà nhắm tới khu khai thác mỏ Thắng Hoa của Vương Thắng Soái.
Nếu là doanh nghiệp thí điểm đầu tiên của nội các chính phủ ở tỉnh Tây, Phó Bá Cử chọn trạm dừng chân đầu tiên là khu khai thác mỏ Thắng Hoa, cũng là hợp tình hợp lý. Khai thác mỏ Thắng Hoa lần đầu tiên đón tiếp lãnh đạo nội các chính phủ đến thị sát, giăng đèn kết hoa, bố trí rực rỡ hẳn lên. Vương Thắng Soái thu dọn tỉ mỉ, bỗng chốc giống như trẻ ra mười tuổi, vui vẻ mở cửa nghênh đón đội ngũ thị sát.
Khai thác mỏ Thắng Hoa nhận được quang vinh đặc biệt khiến nhiều mỏ than tỉnh Tây khác vô cùng ngưỡng mộ, vốn dĩ Hạ Tưởng lúc đó ở hội nghị Liên minh thuận miệng nói tới, chỉ là cử chỉ thăm dò, không ngờ đã thành sự thật, vừa nghĩ tới khiến Vương Thắng Soái vô duyên vô cớ được món hời mà không cần biết trước chính sách của nội các chính phủ cuối cùng có thể rơi xuống đúng chỗ thật không, ít nhất thị sát của Phó tổng Lý có thể khiến khai thác mỏ Thắng Hoa thêm rạng rỡ, cũng có thể khiến Vương Thắng Soái mặt mày rạng rỡ một phen – bao gồm Giang Cương trong đó không ít ông chủ mỏ than tỉnh Tây, trong lòng đều không yên ổn
Sớm đã biết trước, nói gì cũng muốn giành lấy tiên cơ, không thể để Vương Thắng Soái dễ dàng nhặt được một món hời lớn thế.
Nhưng hối hận vô dụng, dẫu rằng đã thành sự thật, chỉ có thể than thở đứng nhìn rồi.
Thị sát ở khu khai thác mỏ Thắng Hoa, tất cả để thuận lợi, không có xuất hiện điều gì ngoài dự kiến, có thể nói tất đều vui mừng. Phó Bá Cử tại chỗ quyết định, hứa rằng chính sách của nội các chính phủ sẽ rơi đúng chỗ, cũng yêu cầu Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh Tây đối với doanh nghiệp thí điểm cung cấp đủ khả năng trợ giúp.
Phó Bá Cử thậm chí nhấn mạnh chỉ ra:
- Việc liên quan đến đại kế trăm năm tỉnh Tây, không thể có chút gì sơ xuất. Lập trường của Quốc vụ viện đối với chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng là kiên định. Vì thế, Quốc vụ viện đã đưa ra điều chỉnh trọng đại. Sự thành bại của khai thác mỏ Thắng Hoa, có thể sẽ quan hệ đến chế định chính sách lâu dài của Quốc gia, cũng quan hệ đến ngày mai của tỉnh Tây có phải càng tốt đẹp hơn không….
Dưới sự phó thác tha thiết của Phó Bá cử, Vương Thắng Soái được sủng ái đâm lo sợ, liên tục biểu thị nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm Phó thủ tướng đối với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Kết quả sau khi thị sát mỏ than Thắng Hoa, dựa theo hành trình đã định, nên quay về ăn cơm, Phó Bá Cử đột nhiên có ý muốn kỳ lạ, để xuất đi đến mỏ than An Đạt, lý do khiến nhiều người không nói được lời nào:
- Nghe nói mỏ than An Đạt có một tiệm cơm không tồi, thường xuyên nghe có món ngon quý hiếm. Tôi ở Bắc Kinh thường nghe người ta nhắc đến, đã đến rồi, không đi xem thật tiếc nuối, thế nào, ai đưa tôi đi?
Phó Bá Cử thoái mái nói, Lôi Trị Học nghe thấy trong lòng hỗn độn, trong đầu phút chốc có ý nghĩ chẳng lẽ có mũ gì muốn chụp lên đầu mỏ than An Đạt?
/2185
|