Nói chuyện với Mã Minh Tường nhiều giờ, không ai biết An Tại Đào cùng anh ta nói những gì, nhưng thấy Mã Minh Tường vui vẻ rời đi, nhóm nhân viên của công ty Than- Khí ga Phòng Sơn đều hơi tò mò.
Hai ngày sau, An Tại Đào lại tiếp một số công nhân viên chức bị loại khỏi biên chế. Mà Bành Quân theo lệnh của hắn gặp gỡ một số đại diện công nhân nói chuyện vài lần và thâm nhập công ty Than –Khí ga Phòng Sơn điều tra kỹ càng, nắm được rất nhiều thông tin, sau khi soạn và chỉnh sửa lại cũng được một tài liệu hoàn chỉnh với gần vạn chữ.
Chỉ với vài ngày, để làm rõ được nhiều tình huống như vậy, phải nói là Bành Quân tốn rất nhiều công sức. Ban ngày anh ta phỏng vấn, điều tra nghiên cứu, buổi tối thức đêm viết tài liệu. Cũng may nhà của Bành Quân ngay tại thành phố, đi về cũng tiện.
Nhờ vậy, An Tại Đào đã có sự hiểu biết cơ bản về hiện trạng cũng như căn nguyên vấn đề đối với công nhân viên và công ty Than – Khí ga Phòng Sơn.
Muốn giải quyết vấn đề, trước hết nhất định phải hiểu rõ tình huống, đó gọi là bắn tên phải trúng đích. Hắn không thể mù mờ, không hiểu làm ra vẻ hiểu hoặc làm mò được. Dù sao doanh nghiệp và truyền thông so với cơ quan chính phủ có khác biệt rất lớn.
Tuy là một người tái sinh, An Tại Đào không phải là người toàn năng, có rất nhiều lĩnh vực hắn không biết. Ví dụ như quản lý doanh nghiệp, hắn cần có quá trình làm quen và học hỏi.
Hiện trạng của công ty Than –Khí ga Phòng Sơn không có gì lạc quan. Đầu tiên là tình hình tài chính xuất hiện sự thiếu hụt, công ty còn không đủ mười triệu, nhiều lắm cũng chỉ đủ duy trì cái vỏ trống không của công ty vận hành trong nửa năm, kế đó là có thể phát lương cho công nhân viên hay không cũng là vấn đề.
Nói cách khác, trước đó một thời gian, khi công ty Than –Khí ga Phòng Sơn kết thúc việc cơ cấu lại, nhà máy khí đốt cũ ngừng hoạt động, nhà máy mới trở thành xí nghiệp cổ phần theo hình thức liên doanh, khiến công ty nhà nước Than-Khí ga Phòng Sơn đã mất đi nguồn doanh thu quan trọng, nói đơn giản một chút là không có thu nhập. Ngồi không mà ăn, núi vàng cũng không đủ.
Kế tiếp là ngân hàng từ chối cho vay. An Tại Đào nhận thấy mấy năm gần đây ơt thành phố Phòng Sơn, việc đầu tư xây dựng các công trình khá tốt, các doanh nghiệp trực thuộc nắm cổ phần khống chế cũng thế, cần có tiền vốn cũng đều dựa vào tư cách doanh nghiệp nhà nước của công ty Than –Khí ga Phòng Sơn mà đi vay. Nói một cách thẳng thắn, công ty đã lâm vào tình trạng mất khả năng thanh toán một cách nghiêm trọng. Các ngân hàng đều từ chối cho vay, nhất là sau khi biết công nhân viên chức công ty Than –Khí ga Phòng Sơn làm ầm ĩ.
Công ty Than-Khí ga Phòng Sơn có nhiều doanh nghiệp trực thuộc lớn nhỏ. Các doanh nghiệp có cổ phần khống chế chủ yếu là công ty khí đốt Thiên Nguyên, công ty ống dẫn khí đốt Thiên Tinh, công ty khí hoá lỏng Thiên Đồng và một nhà máy luyện than cốc.
Theo lý, các xí nghiệp này có lợi thế tương đối, chiếm thị phần tương đối cao, đáp ứng được yêu cầu của thị trường, nhưng không mang lại nhiều lợi ích kinh tế cho công ty Than-Khí ga Phòng Sơn. Vì sao lại như vậy, vấn đề này An Tại Đào không cần điều tra cũng đoán được vài phần.
An Tại Đào còn chú ý tới một hiện tượng kỳ lạ, tuy rằng trên danh nghĩa, có nhiều xí nghiệp trực thuộc công ty Than-Khí ga Phòng Sơn, nhưng công ty lại không có được sự khống chế cơ bản đối với các xí nghiệp này. Nói cách khác, các xí nghiệp trực thuộc làm theo ý mình, căn bản là không coi công ty mẹ ra gì cả.
Công ty mẹ dùng vốn nhà nước xây dựng, xây dựng xong, có được hiệu quả và lợi ích, công ty con liền đá công ty mẹ sang một bên. Con giàu, mẹ nghèo, đó là tình huống khá đau lòng. Theo An Tại Đào nhận thấy, đúng là do công ty Than - Khí ga Phòng Sơn có vấn đề.
Điều thú vị là “nhân vật số một”, thậm chí là thành viên bộ máy của các xí nghiệp trực thuộc này đều do các thành viên bộ máy lãnh đạo công ty Phòng Sơn kiêm nhiệm hoặc là cán bộ do công ty phái đến, nhưng những người này, theo như An Tại Đào nhận thấy, có lẽ là trước đó, Hạ Canh đã mất đi sự khống chế đối với họ.
Ví dụ như Tổng giám đốc công ty khí đốt Thiên Nguyên Trịnh Lan và Tổng giám đốc công ty cung ứng khí đốt Thiên Tinh Lô Tuấn. Hai người này vừa là cán bộ Cục quản lý ngành phục vụ công cộng thành phố vừa là cán bộ cấp phó huyện của xí nghiệp, lại đồng thời là Phó giám đốc công ty Than - Khí ga Phòng Sơn.
Nhưng tại xí nghiệp của mình, họ lại không e dè thúc đẩy việc rời bỏ công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, làm mất đi ảnh hưởng của công ty mẹ, từ đó tạo dựng quyền uy của chính bản thân mình.
Từ một công nhân đến kêu oan, An Tại Đào còn nghe được một câu chuyện thế này: cháu trai của Hạ Canh tốt nghiệp đại học, chưa tìm được việc làm, muốn vào công ty Thiên Nguyên làm, nhưng Hạ Canh đã đáp ứng, mà không sao sắp xếp được cho cháu. Ông ta đã viết giấy gửi gắm cho Trịnh Lan, nhưng Trịnh Lan không thèm đếm xỉa. Sau đó, người cháu nhờ Hạ Canh đi gặp Trịnh Lan một chuyến, lúc này cậu ta mới vào được công ty Thiên Nguyên.
Từ tình huống này cho thấy dường như cách dùng người của Hạ Canh có vấn đề. Nhưng suy ngẫm cho kỹ, An Tại Đào lại cảm thấy không hẳn như vậy: Hạ Canh còn kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng quản trị các xí nghiệp trực thuộc, sao lại có thể mất đi sự kiểm soát đối với các trợ thủ của mình?
Chẳng lẽ…An Tại Đào mơ hồ đoán ra, chuyện này có liên quan đến thái độ của lãnh đạo Cục quản lý ngành phục vụ công cộng.
An Tại Đào đứng dậy, đến bên cửa sổ đứng trầm ngâm. Chủ nhiệm Tôn Chấn Lâm của công ty Than - Khí ga Phòng Sơn kính cẩn gõ cửa bước vào mỉm cười:
- Chủ tịch thành phố An, đây là ý kiến phúc đáp của Cục về việc ngài quyết định chuyển công tác Chủ tịch Hội đồng quản trị của các doanh nghiệp trực thuộc, mời ngài xem.
Hạ Canh tạm thời bị cách chức, các chức vụ kiêm nhiệm ban đầu của ông ta đều bị An Tại Đào huỷ bỏ, nhưng sự huỷ bỏ này phải theo thủ tục hành chính, báo cho lãnh đạo Cục quản lý ngành phục vụ công cộng có ý kiến phúc đáp.
An Tại Đào quay đầu lại, liếc nhìn, thản nhiên cười:
- Được, anh để trên bàn đi, tôi sẽ xem sau.
Tôn Chấn Lâm để mấy văn kiện của Đảng lên bàn làm việc của An Tại Đào, xoay người định rời đi. Đối mặt với Chủ tịch thành phố được cấp trên điều tới từ nơi khác, Tôn Chấn Lâm hơi căng thẳng và sợ hãi. Không có chuyện gì quan trọng, bình thường y không dám tới văn phòng An Tại Đào, hắn luôn gây cho y một áp lực và sự uy nghiêm không hiểu được.
- Chủ nhiệm Tôn, tôi có chuyện muốn nói với anh.
An Tại Đào xoay người lại, lẳng lặng nhìn An Tại Đào, phất tay:
- Ngồi đi.
- Chủ tịch thành phố An
Tống Chấn Lâm không dám ngồi xuống, cúi đầu nói:
- Ngài có việc gì chỉ bảo cứ việc nói ra, tôi lập tức phái người đi làm.
- Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện.
An Tại Đào trở lại bàn làm việc ngồi xuống, đưa cho Tống Chấn Lâm một điếu thuốc:
- Hút thuốc đi.
Chủ nhiệm Tôn, tôi đến công ty của thành phố chúng ta mới được vài ngày. Cho tới bây giờ, tuy rằng cũng chưa tìm hiểu được nhiều, nhưng phát hiện được, công ty đang gặp phải những vấn đề rất nghiêm trọng. Có thể nói, cho dù không có chuyện công nhân viên chức tụ tập khiếu kiện, chỉ sợ là cũng không duy trì được bao lâu nữa. Tôi rất ngạc nhiên, một doanh nghiệp tương đối tốt, một ngành sản xuất thiết yếu như vậy, sao lại lâm vào tình trạng khó khăn nghiêm trọng như vậy, nguyên nhân là do đâu?
Đối với vấn đề An Tại Đào nêu ra, Tôn Chấn Lâm không trả lời, chỉ lúng túng xoa tay, cúi đầu không nói.
An Tại Đào nhíu mày:
- Chủ nhiệm Tôn, tôi hy vọng anh có thể nói với tôi vài câu thật lòng. Anh làm Chánh văn phòng, đương nhiên hiểu rõ một số tình huống. Anh nói xem, theo ý anh thì vì sao mà công ty mất đi sự khống chế đối với các xí nghiệp trực thuộc? Vấn đề do đâu?
Tôn Chấn Lâm do dự một chút, y ngẩng đầu lên nhìn An Tại Đào, mặt hơi đỏ lên, lại do dự một lất, mới khẽ nói:
- Chủ tịch thành phố An, tôi sẽ nói ý kiến cá nhân của tôi, nếu có gì sai sót, xin lãnh đạo tha thứ. Chủ tịch thành phố An, hiện giờ ở ngoài nhìn vào, tất cả mâu thuẫn đều tập trung ở Hạ Canh. Từ trên xuống dưới, mọi người trong công ty đều oán giận nói Hạ Canh phá hoại công ty chúng ta. Tuy Hạ Canh có một số vấn đề, nhưng vấn đề chủ yếu lại đến từ phía trên.
Tôn Chấn Lâm chỉ chỉ lên trần nhà, mặt hơi đỏ lên.
- Cục quản lý can thiệp quá sâu vào việc kinh doanh của công ty, chưa nói gì khác, rõ ràng các xí nghiệp trực thuộc công ty Phòng Sơn, Cục lại muốn một mình quản lý, trong cả thành phố Phòng Sơn, tổ chức đảng của một xí nghiệp trực thuộc không do Đảng uỷ xí nghiệp quản lý, mà do Cục thống nhất quản lý, đây chẳng khác gì chế độ quản lý trong một gia đình? Cục không chỉ khống chế các xí nghiệp trực thuộc về mặt Đảng, mà còn nhúng tay vào việc bố trí nhân sự. Hiện nay, các cán bộ cấp trung ở các bộ phận quan trọng và ở cấp quản lý đêu là người do Cục bổ nhiệm.
Tôn Chấn Lâm âm thầm quan sát vẻ mặt An Tại Đào, thấy hắn không giống như đang làm ra vẻ, mà dường như rất quan tâm và thật sự muốn giải quyết chuyện của công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, nên y cũng mạnh dạn hẳn lên, nói ra những điều bức xúc đã lâu.
- Sao lại có thể như vậy? Cục phục vụ công cộng là đơn vị hành chính, sao lại có thể trực tiếp bổ nhiệm nhân viên các xí nghiệp trực thuộc công ty? Đây là vi phạm quy định!
An Tại Đào nhíu mày, phất tay, thầm nghĩ “Quả nhiên không ngoài dự đoán của mình”
- Chủ tịch thành phố An, tôi nói điều không nên nói, đều là là vì lợi ích chung, năm ngoái, Hạ Canh đáu tranh với Cục rất dữ dội, nhưng dường như Cục lại càng cứng rắn hơn.
Tôn Chấn Lâm cắn răng, hạ giọng nói.
An Tại Đào ồ một tiếng, cũng không nói gì thêm. Có quyền lực tất có lợi ích, sở dĩ Cục quản lý công cộng làm như vậy là vì lợi ích riêng của mình.
Thật lâu sau, hắn mới thản nhiên nói:
- Chủ nhiệm Tôn, anh lập tức thông báo mở cuộc họp vào hai giờ chiều mai. Mời tất cả các thành viên bộ máy lãnh đạo của công ty và của các xí nghiệp trực thuộc, bất cứ ai cũng không được xin phép! Nếu có người xin phép, anh bảo y đến gặp tôi!
- Dạ, tôi hiểu.
Tôn Chấn Lâm đứng dậy đi gọi điện thoại thông báo. Tuy nhiên, các lãnh đạo của các xí nghiệp trực thuộc có đến dự họp hay không, trong lòng y cũng không không chắc. Trước kia Hạ Canh cũng từng triệu tập hội nghị, nhưng không có mấy người đến, cũng không xin phép.
Đi được hai bước, Tôn Chấn Lâm liền dừng lại, từ từ xoay người lại cười nói:
- Chủ tịch thành phố An, công ty có một chiếc xe mới không dùng đến, là xe của công ty cấp cho lãnh đạo chủ chốt, ngài xem.
An Tại Đào ngẩn ra, rồi mỉm cười:
- Được, nếu lãnh đạo khác không cần đến, tôi sẽ dùng. Xe tôi đang dùng là của Thành uỷ thành phố Quy Ninh, cũng nên gửi trả lại.
Tôn Chấn Lâm đi rồi, An Tại Đào ngồi suy nghĩ hồi lâu. Lúc này, muốn hoàn thành nhiệm vụ “cứu hoả”, hắn phải hành động đồng thời một lúc hai việc, một là khống chế các xí nghiệp trực thuộc công ty, hai là thu xếp ổn thoả cho công nhân viên chức công ty.
Nhưng làm thế nào bố trí cho công nhân viên chức? Đây là một vấn đề lớn, cần giải quyết một cách từ từ, nhưng trước đó nếu không giải quyết được sự mâu thuẫn về quyền lực để hoàn toàn khống chế các xí nghiệp trực thuộc, việc thu xếp ổn thoả cho công nhân viên chức là không thể thực hiện được.
Làm thế nào tăng cường sự khống chế đối với các xí nghiệp trực thuộc? Không thể nghi ngờ là phải mạnh mẽ tăng cường quản lý nhân lực, tiền bạc và của cải… An Tại Đào trầm ngâm, trong đầu lập tức xuất hiện một ý tưởng.
Thành lập tập đoàn công ty! Áp dụng hình thức tập đoàn hoá công ty, tiến hành cơ cấu lại toàn bộ bộ máy, khống chế nhân lực, vật lực ở các xí nghiệp trực thuộc, tập trung toàn bộ về công ty mẹ.
Xác định xong mục tiêu, kế tiếp là nỗ lực thực hiện. Việc này cực kỳ phức tạp, cần triển khai rất nhiều công tác, các bước của kế hoạch dần dần hình thành trong đầu An Tại Đào. Lúc này hắn mới thấy người có thể sử dụng được thật sự quá ít. Các nhân viên quản lý hiện có của Công ty Khí ga, hắn không biết cũng không tin tưởng họ.
Một mình thì sức lực có hạn, cần phải có sự trợ giúp, một trợ thủ hiểu biết về doanh nghiệp, một người tin cậy có thể thay mình lao vào công việc.
Trước mắt hắn chợt loé lên hai gương mặt, một là Lý Kiệt, em ruột Lý Tương, nhân vật số một của công ty rượu Quy Ninh, do chính tay mình đề bạt lên tổ chức, hai là người từng bị hắn “loại bỏ”, Lương Mậu Tài. Lại cho Lương Mậu Tài một cơ hội đi!
An Tại Đào đã có chủ ý, liền gọi điện cho Lý Kiệt. Lý Kiệt hơi do dự, công ty Than-Khí ga Phòng Sơn tuy là xí nghiệp cấp huyện, có thể đến xí nghiệp này nhậm chức, ít nhất là y có thể giải quyết được việc được lên cấp phó huyện; nhưng hiện giờ y là nhân vật số một của công ty rượu Quy Ninh, nắm toàn quyền, là nơi rất “ngon ăn”, lại chuyển tới Công ty Than-Khí ga Phòng Sơn làm phó chức, rõ ràng là khác biệt rất lớn.
Về phần cái gọi là cấp bậc kia, thật ra là một loại “nhìn được không dùng được”, chỉ có tiếng không có miếng. Nhưng nhớ tới ân nghĩa của An Tại Đào đối với cả nhà mình, Lý Kiệt khẽ cắn môi gật đầu đồng ý. Kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết, bản thân mình có được tất cả như ngày hôm nay, đều là do An Tại Đào ban tặng, bây giờ hắn cần mình, đó là dịp để báo ân.
- Lý Kiệt, cảm ơn cậu. Chúng ta không phải là người ngoài, tôi không nói lời vô ích. Cậu nên biết, tôi đến công ty này chỉ là tạm thời, sau khi tôi đi, công ty này sẽ giao cho cậu. Mặt khác, công ty này cũng không hoàn toàn giống như lời đồn là sắp phá sản, quản lý tốt một chút, có thể tình hình sẽ tốt lên. Cậu yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi cậu.
An Tại Đào cười cười, tuy bây giờ nói những lời này là hơi sớm, nhưng hắn cảm thấy vẫn cần nói như vậy mới thỏa đáng.
- Anh An, thật sự là không sao cả. Em sẵn lòng công tác bên cạnh anh. Nói thật, em có được ngày hôm nay, đều nhờ công của anh, làm người phải biết báo đáp chứ!
Giọng Lý Kiệt hết sức chân thành. An Tại Đào trầm mặc một chút:
- Hiện giờ tôi phải đi báo cáo công tác với Bí thư Trương, chuyện khẩn cấp, cậu nhanh chóng bàn giao, rồi mau đến thành phố nhậm chức.
Mười giờ sáng, ở văn phòng Trương Bằng Viễn, Trương Bằng Viễn và Đông Phương Du cùng tiếp nhận báo cáo công tác của An Tại Đào. An Tại Đào chuẩn bị tài liệu rất dài và rất tỉ mỉ, ước chừng tới hơn mười trang giấy. Trương Bằng Viễn và Đông Phương Du đều lật xem một hồi, Trương Bằng Viễn cười:
- Tốt lắm, đồng chí Tiểu An, chúng ta sẽ không xem tài liệu, cậu trực tiếp báo cáo đi. Có vấn đề gì, cần thành phố hỗ trợ như thế nào, cậu cứ đề xuất. Tôi và chủ tịch Đông Phương đều toàn lực ủng hộ công tác của cậu.
- Bí thư Trương, Chủ tịch thành phố Đông Phương, như vậy thì tôi sẽ báo cáo với hai vị lãnh đạo một cách ngắn gọn về tình hình mà tôi đã tìm hiểu mấy ngày vừa qua.
Hiện nay, công ty Than –Khí ga Phòng Sơn gặp phải ba vấn đề chủ yếu. Thứ nhất là xuất hiện tình trạng nghiêm trọng về kinh tế. Tiền lãi mấy năm nay công ty tích luỹ được đều bị Hạ Canh đầu tư ra ngoài, trước mắt, tài chính của công ty còn không đến mười triệu, cho dù không có sự kiện công nhân viên chức gây ầm ĩ, sớm muộn gì công ty cũng phải lâm vào tình trạng phá sản.
Nghe đến đó, Trương Bằng Viễn nhíu mày, Đông Phương Du cũng cau mày, nhẹ nhàng nói:
- Sao lại có thể như vậy? Theo báo cáo của họ thì mấy năm nay công ty này phát triển rất nhanh, ngay cả trợ cấp của Uỷ ban nhân dân phố cũng không cần, sao lại gặp khó khăn về tài chính? Tháng trước, tôi còn xem quảng cáo của họ đăng trên báo Phòng Sơn, nói cái gì mà phát triển vượt mức này nọ.
Chủ tịch thành phố Đông Phương, đối với vấn đề này, trước mắt tôi còn phải tìm hiểu thêm, nhưng bước đầu có thể kết luận, nguyên nhân chủ yếu là do công ty đầu tư tràn lan, không theo quy định, tiền lãi thu được rất thấp, mới nhìn thì thấy rình rang xôm tụ nhưng trên thực tế chỉ là hổ giấy, thổi một cái liền bay.
- Cậu nói tiếp đi.
Vẻ mặt âm trầm, Trương Bằng Viễn phất tay.
- Thứ hai, công ty mất đi sự khống chế đối với các xí nghiệp trực thuộc. Bất kể là người hay tài sản đều mất đi sự khống chế. Hiện giờ, quyền lực, nhân lực, của cải đều tập trung ở trong tay các công ty con, công ty mẹ căn bản là không kiểm soát được.
Thứ ba, quá trình cơ cấu và đàu tư bằng nguonf vốn nhà nước bị thất thoát nghiêm trọng. Trong quá trình đầu tư ra bên ngoài, ở đâu cũng xuất hiện những thao tác không đúng quy định, có một số hạng mục, còn có hiện tượng hỗ trợ lẫn nhau giữa các xí nghiệp, muốn đem vốn đầu tư của nhà nước chuyển thành cổ phần tư nhân, chẳng hạn hạng mục công trình xây dựng mới công ty Thiên Nguyên, vốn là hạng mục do vốn đầu tư nhà nước, kết quả lại bị phù phép thành công ty cổ phần liên doanh. Rốt cuộc đã không thể bố trí ổn thoả cho phần lớn công nhân viên chức.
- Hạ Canh làm việc như vậy à?
An Tại Đào còn chưa nói xong, Trương Bằng Viễn liền phẫn nộ chen vào:
- Đồng chí Tiểu An, chuẩn bị tốt các tài liệu liên quan, đồng thời báo cáo gấp cho hội nghị thường vụ Thành uỷ và Uỷ ban Kỷ luật thành phố. Hạ Canh làm chuyện này tôi thấy phải lập án rồi! Vấn đề của y nhất định phải điều tra rõ ràng một cách nghiêm túc. Trong lúc chờ các đồng chí trò Uỷ ban Kỷ luật xuống điều tra, cậu cố gắng tập trung sức cứu vãn tình hình công ty và bố trí ổn thoả cho các công nhân viên chức.
Sắp đến Tết âm lịch rồi, tôi ra lệnh cho cậu phải ổn định tình hình công nhân viên chức công ty, đừng để lại xảy ra bất cứ vấn đề gì khác, nếu có vấn đề gì xảy ra, trước hết tôi sẽ hỏi tội cậu!
Trương Bằng Viễn bực bội khoát tay.
- Vâng, tôi biết, Bí thư Trương.
- Đồng chí Tiểu An, không biết bước tiếp theo anh sẽ làm như thế nào? Tình trạng kinh tế của công ty Than- Khí ga Phòng Sơn kém như thế, phải bố trí cho nhiều công nhân viên chức là rất khó khăn.
Khoé miệng Đông Phương Du hiện lên một chút tươi cười là lạ, nhìn An Tại Đào, cô cũng có lo lắng trước việc công nhân viên chức gây ầm ĩ, nhưng trong giọng nói cũng không tránh khỏi toát ra vài phần hả hê khi thấy hắn gặp phải chuyện nan giải.
- Hai vị lãnh đạo, đây là nội dung báo cáo chủ yếu của tôi với Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố. Suy xét một cách toàn diện, tôi cho rằng, nếu muốn cứu công ty, phải tiến hành tập đoàn hoá. Cơ cấu lại tương quan tài nguyên, khống chế các xí nghiệp trực thuộc, sau đó tái tăng trưởng kinh tế.
Hai vị lãnh đạo, về bố trí các công nhân viên chức, các xí nghiệp trực thuộc sẽ tiếp nhận một phần, các cơ quan đơn vị sau khi thành lập tập đoàn sẽ tiếp nhận một phần, sau đó thành lập thêm một số bộ phận, vị trí mới, hẳn là có thể sắp xếp ổn thoả cho các công nhân viên chức này.
An Tại Đào, liền đem bản kế hoạch: “Về việc tái cơ cấu công ty Than- Khí ga Phòng Sơn và thành lập tập đoàn xí nghiệp” nộp lên:
- Hai vị lãnh đạo, đây là ý tưởng bước đầu của tôi, xin lãnh đạo thẩm tra và phê duyệt.
Hiện giờ, việc của các công nhân viên chức công ty Than- Khí ga Phòng Sơn giống như một thùng thuốc súng, một khi xử lý không tốt sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào. Đối với chuyện này, Trương Bằng Viễn rất khó chịu và lo lắng, cho nên nghe đề nghị của An Tại Đào, ông chỉ suy xét một chút liền đáp ứng.
Trương Bằng Viễn gật đầu, đương nhiên Đông Phương Du cũng không nói gì nữa.
Công ty Than- Khí ga Phòng Sơn hiện tại và tập đoàn công ty trong tương lại sẽ có sự khác biệt hoàn toàn. Sau khi xây dựng tập đoàn, công ty ngay lập tức “lên cấp”, trưc tiếp chịu sự quản lý của Uỷ ban nhân dân thành phố, sẽ là tập đoàn do thành phố quản lý, chứ không còn do Cục quản lý. Bộ máy lãnh đạo của công ty cũng sẽ lập tức thay đổi tương ứng.
Cho nên, thành lập tập đoàn công ty đối với người của công ty Than- Khí ga Phòng Sơn là chuyện rất tốt, nhưng đối với một số người khác thì ngược lại. Ví dụ như Cục phục vụ công cộng, Cục mất đi một công ty cùng với mười mấy xí nghiệp trực thuộc, chẳng khác nào mất đi một phần khá lớn quyền lực.
An Tại Đào biết ý tưởng thành lập tập đoàn công ty chắc chắn sẽ bị Cục trưởng Giải Vân mạnh mẽ phản đối, cho nên liền trưc tiếp tới gặp Trương Bằng Viễn và Đông Phương Du. Trương Bằng Viễn ký tên mình vào đơn, kế tiếp Đông Phương Du cũng ký tên.
Đông Phương Du ngẩng đầu cười nhạt:
- Đồng chí Tiểu An, trên nguyên tắc tôi và Bí thư Trương đều đồng ý, nhưng thành lập tập đoàn công ty không phải là chuyện nhỏ, các anh phải làm thêm một bản báo cáo chi tiết trình lên, Uỷ ban nhân dân thành phố còn phải làm chuyên đề nghiên cứu. Hơn nữa, thành lập tập đoàn có rất nhiều thông lệ ràng buộc, quan hệ tổ chức Đảng, rồi quan hệ hành chính, đều cần phải quan tâm, không phải dễ dàng như anh tưởng tượng đâu.
An Tại Đào mỉm cười:
- Tôi đã biết, Chủ tịch thành phố Đông Phương. Sau khi tôi trở về lập tức tổ chức tổ công tác thành lập tập đoàn, nhanh chóng kết nối với các bộ phận có liên quan của thành phố. Có vấn đề gì, tôi sẽ trực tiếp xin chỉ thị của lãnh đạo Uỷ ban nhân dân thành phố và lãnh đạo Thành uỷ.
Thấy lúc này An Tại Đào có một chút “cung kính” đối với mình, Đông Phương Du mới hài lòng “Ừ” một tiếng, gật đầu.
- Tốt lắm, có vấn đề gì khó xử, có thể tìm gặp tôi và Chủ tịch thành phố Đông Phương bất cứ lúc nào.
Trương Bằng Viễn đứng dậy, chuẩn bị tiễn khách.
Nhưng sau khi An Tại Đào đứng dậy, lại cười ha hả:
- Hai vị lãnh đạo, còn có chút vấn đề.
- Nói đi, cậu đúng là “tiểu quỷ” mà!
- Người của tôi không đủ, tôi muốn điều hai đồng chí ở Quy Ninh tới đây hỗ trợ công tác cho tôi.
An Tại Đào nói xong, lẳng lặng nhìn Đông Phương Du và Trương Bằng Viễn.
Trương Bằng Viễn hơi sửng sốt, chợt cười nói:
- Hay thật, theo tôi thì cậu chắc chắn sẽ yêu cầu những nhân vật quan trọng, tuy nhiên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng hiểu cậu đang phải đối mặt với áp lực rất lớn, cậu nói xem, muốn điều hai đồng chí nào?
- Một là đồng chí Lý Kiệt của công ty rượu Quy Ninh, hai là đồng chí Lương Mậu Tài ở thành phố Quy Ninh.
Trương Bằng Viễn trầm ngâm một lát, quay lại liếc nhìn Đông Phương Du:
- Đông Phương, ý kiến của cô thế nào?
- Hai đồng chí này tôi đều không biết. Tuy nhiên, nếu đồng chí Tiểu An đã đề xuất, chúng ta không thể không đồng ý.
Đông Phương Du biết chắc chắn Trương Bằng Viễn sẽ thoả mãn yêu cầu của An Tại Đào, thấy không cần thiết ngăn trở một cách vô ích. Hơn nữa, theo cô nhận thấy, công ty Than - Khí ga Phòng Sơn hiện giờ chính là một bãi lầy, ai tự nguyện vào đó công tác coi như “tận tuỵ cống hiến đến hơi thở cuối cùng”
- Tốt lắm, chuyện này cậu phải gặp Trưởng ban tổ chức Đan, tôi sẽ nói giúp với Trưởng ban Đan.
Trương Bằng Viễn khoát tay.
Hai vị lãnh đạo, thời gian khẩn cấp, tôi không có nhiều thời gian để chờ Ban tổ chức cán bộ tổ chức khảo hạch, hiện giờ ngày nào cũng có rất nhiều công nhân viên chức thất nghiệp vây lấy tôi trong phòng làm việc.
An Tại Đào hiểu rất rõ, chuyện điều động Lý Kiệt và Lương Mậu Tài, nếu phải chờ Ban tổ chức cán bộ thì sẽ kéo dài rất lâu, ít nhất cũng qua Tết âm lịch. Cho nên hắn nhân cơ hội làm một chút “áp lực” với Trương Bằng Viễn và Đông Phương Du.
Trương Bằng Viễn thở dài, liếc nhìn An Tại Đào một cái bằng ánh mắt thật sâu, lập tức nhấc điện thoại goi cho Đan Tân Dân nói vài câu.
Có chỉ thị của Bí thư Thành uỷ, Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ làm việc với hiệu suất rất cao, vượt ngoài sự mong đợi của An Tại Đào. Theo hắn nghĩ, Ban tổ chức cán bộ có thể hoàn tất thủ tục trong vòng một tuần là hắn đã tương đối hài lòng.
Nhưng không ngờ, Ban tổ chức cán bộ lại giản lược rất nhiều thủ tục, tốc độ cực nhanh làm người ta phải tròn mắt. Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Trương Kính Phú gọi điện khẩn cấp cho Lý Kiệt và Lương Mậu Tài, để hai người chuẩn bị tư tưởng, vội vã thực hiện xong cuộc nói chuyện của tổ chức theo lệ, bảo người của phòng cán bộ cấp 1 viết bản giám định khảo sát, xem như mọi việc đã cơ bản hoàn thành.
Theo ý kiến của Trương Bằng Viễn, thủ tục có thể xử lý sau, trình tự có thể đơn giản hoá, người thì phải nhanh một chút đến công ty Than –Khí ga Phòng Sơn nhậm chức và triển khai công tác.
Trong giai đoạn mấu chốt này, người của Ban tổ chức cán bộ đương nhiên biết nặng nhẹ thế nào, nào dám chậm trễ. Vào lúc này, ngay cả Đan Tân Dân cũng không dám làm trái lại ý kiến của Trương Bằng Viễn.
Một khi chọc giận Trương Bằng Viễn, ngay cả là Uỷ viên thường vụ Thành uỷ cũng sẽ chịu không nổi.
An Tại Đào trở lại công ty, giữa trưa ăn cơm ngay tại công ty, buổi chiều đang nói chuyện với Tôn Chấn Lâm và một số cán bộ cấp trung thì nhận được thông báo của Ban tổ chức cán bộ.
Nghe nói chiều ngày mai Ban tổ chức cán bộ đến tuyên bố bổ nhiệm, An Tại Đào cũng cảm thấy bất ngờ. Ngẫm nghĩ một chút, hắn bảo Tôn Chấn Lâm tranh thủ viết ngay một thông báo, lùi thời gian hội nghị đến 3 giờ chiều, .
Nhận điện thoại của Tần Quân, Trưởng phòng cán bộ 1 Ban tổ chức cán bộ, Lý Kiệt và Lương Mậu Tài vội cùng đến đây. Nhìn thấy Bành Quân dẫn Lý Kiệt và Lương Mậu Tài vào cửa, An Tại Đào cười ha hả, đứng dậy đón:
- Hai vị, xin chào đón hai người. Không ngờ Ban tổ chức cán bộ lại làm thủ tục nhanh như vậy, thậm chí còn đưa hai người tới đây quá nhanh.
Lý Kiệt cười cười:
- Trưởng ban Trương nói, Bí thư Trương hạ lệnh, thủ tục của chúng tôi có thể giải quyết sau, người phải tới nơi trước!
Lương Mậu Tài hơi xấu hổ bước tới, nhẹ nhàng nói:
- Bí thư An, Chủ tịch thành phố An.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, đưa tay ra bắt tay Lương Mậu Tài:
- Lão Lương, thua thiệt cho anh, đưa anh từ chính quyền sang doanh nghiệp, trong lòng anh có cảm thấy không vui?
- Không, không có, có thể đi theo lãnh đạo công tác là phúc của tôi.
Lương Mậu Tài thẳng người lên, vội vàng biểu lộ sự trung thành.
Y ở Quy Ninh đã bị “treo”, tuy là một cán bộ cấp trưởng phòng nhưng không được giao chức vụ thực tế, ở Uỷ ban xây dựng làm một nghiên cứu viên nhàn tản, đã như vậy, chi bằng đến xí nghiệp làm lại một phen, đó gọi là: lợi ích thực tế!
Quan trọng hơn là, An Tại Đào lại muốn dùng y, cho thấy y lại có cơ hội “hối cải” để làm người. Đứng ra vào lúc An Tại Đào cần người hỗ trợ, trong lòng Lương Mậu Tài lại mang đầy kỳ vọng đối với tiền đồ của mình.
An Tại Đào nắm chặt tay Lương Mậu Tài rồi buông ra, cũng không đề cập bất cứ điều gì làm y không thoải mái. Lương Mậu Tài là người thông minh, tự biết nên làm thế nào, An Tại Đào không cần phải nhắc nhở.
Nếu Lương Mậu Tài tái phạm sai lầm, đây sẽ là nơi chôn vùi sự nghiệp của y, trong lòng Lương Mậu Tài hiểu rõ điều này hơn ai hết.
- Tốt lắm, đi, chúng ta đi ăn mừng một chút. Tôi mời hai người ăn cơm!
An Tại Đào khoát tay cười vang.
…
Chiều hôm sau, khoảng hai giờ bốn mươi, Trương Kính Phú và Tần Quân Trưởng phòng cán bộ 1 Ban tổ chức cán bộ cùng Lý Kiệt, Lương Mậu Tài, Cục trưởng Giải Vân, Trưởng phòng tổ chức nhân sự Mã Bình và nhiều người khác, đi với An Tại Đào đến trung tâm hội nghị công ty Than - Khí ga Phòng Sơn.
Trong trung tâm hội nghị, đài chủ tịch trống không, phía dưới đài, hơn trăm thành viên bộ máy lãnh đạo Phòng Sơn, lãnh đạo các xí nghiệp, và cán bộ trung tầng trở lên, ngoài ra còn có các đại biểu của công nhân viên chức.
Vì sao chiều nay lại họp, mọi người cũng không rõ lắm, đang bàn luận xôn xao, thì thấy An Tại Đào cùng cán bộ lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ và hai người lạ mặt đi đến, hội trường bỗng trở nên lặng ngắt như tờ.
Ban Tổ chức cán bộ lãnh đạo tới làm gì? Sao vẻ mặt Giải Vân lại khó coi như vậy? Lại bổ nhiệm vài phó chức nữa ư? Không đúng, nếu là phó chức, chỉ cần Cục bổ nhiệm là được, sao lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ cũng có mặt?
Một số thành viên bộ máy lãnh đạo công ty trong lòng đều hồ nghi, ánh mắt mọi người chăm chú nhìn vào An Tại Đào, Trương Kính Phú, Giải Vân và một vài người khác, cuối cùng dừng lại ở trên người Lý Kiệt và Lương Mậu Tài.
Ngoại trừ bổ nhiệm nhân vật số một ra, lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ không đến xí nghiệp làm gì, cũng khó trách mọi người cứ nghi hoặc.
- Trưởng ban Trương, mời!
An Tại Đào mỉm cười, khoát tay nhường đường.
Trương Kính Phú cũng mỉm cười:
- Chủ tịch thành phố An, mời.
Mặc dù An Tại Đào đang tạm giữ chức ở một xí nghiệp, nhưng hắn là trợ lý Chủ tịch thành phố, là cấp Phó chủ tịch thành phố, so với Trương Kính Phú là cấp chính huyện cao hơn một bậc. Quan trường quy củ nghiêm ngặt, tuy Trương Kính Phú đại diện cho Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ nhưng cũng không thể không giữ phép tắc trước mặt mọi người.
An Tại Đào cười, không có cách nào khác đành chủ động đi lên trước, ngồi ở chính giữa, Trương Kính Phú bên trái, Giải Vân bên phải. Trưởng phòng Cán bộ 1 Tần Quân, Trưởng phòng Mã Bình, Lý Kiệt và Lương Mậu Tài cũng đều ngồi ở trên đài chủ tịch.
An Tại Đào cầm mi-crô, cao giọng nói:
- Các đồng chí, trước hết chúng ta nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ Trương và các vị lãnh đạo đã đến.
Trong tiếng vỗ tay rào rào, những ánh mắt đầy ngờ vực chăm chú nhìn lên đài.
- Dưới đây, mời Trưởng ban tổ chức cán bộ Trương tuyên bố bổ nhiệm mới nhất của Thành uỷ.
Trương Kính Phú nhìn An Tại Đào trao đổi bằng ánh mắt hiểu ý, sau đó mới đằng hắng, lớn tiếng nói:
- Tôi biết mọi người đều đang bề bộn công tác, tôi sẽ không làm chậm trễ thời gian của mọi người. Tôi đại diện cho Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ thuyên bố bổ nhiệm mới nhất của Thành uỷ.
Bổ nhiệm đồng chí Lý Kiệt làm Uỷ viên Đảng uỷ công ty Than –Khí ga Phòng Sơn, Phó bí thư, Phó giám đốc, bổ nhiệm đồng chí Lương Mậu Tài làm Uỷ viên Đảng uỷ, Phó giám đốc. Đồng chí Lý Kiệt nguyên là Bí thư Đảng uỷ tập đoàn rượu Quy Ninh, Tổng giám đốc, kinh nghiệm công tác doanh nghiệp cực kỳ phong phú, đồng chí Lương Mậu Tài nguyên nghiên cứu viên cấp Trưởng phòng Uỷ ban xây dựng, cũng từng phụ trách xây dựng công trình lớn của thành phố Quy Ninh.
Hai đồng chí này vượt qua thử thách chính trị, năng lực công tác tốt, Thành uỷ vì muốn tăng cường lãnh đạo bộ máy công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, bảo đảm tài sản Nhà nước, nên điều động hai đồng chí đén công ty công tác.
Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ quả nhiên là tới tuyên bố bổ nhiệm phó chức!
Rất nhiều người theo bản năng đều nhìn chăm chú lên khuôn mặt ầm trầm đáng sợ của Cục trưởng Giải Vân, trong lòng thầm chấn động. Nhưng cũng có lãnh đạo nhạy bén nhận ra tình thế có vẻ khác thường, chợt cảm thấy phấn khởi: Ban tổ chức cán bộ đích thân đến bổ nhiệm cán bộ phó chức thành viên bộ máy lãnh đạo của công ty, phải chăng điều này có ý nghĩa là công ty lên cấp?
An Tại Đào tiễn Trương Kính Phú và người của Ban tổ chức cán bộ, rồi sải bước quay lại trung tâm hội nghị. Dưới đài đông đảo các cán bộ trung tầng trở lên, trên đài trống không, cả hội trường yên lặng không một tiếng động, mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc hoặc kính sợ nhìn An Tại Đào.
Nghe nói người này ở trong quan trường là một lãnh đạo có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, quả nhiên không sai, chỉ mới hai ngày đã bày ra uy thế quyền lực không bình thường. Ở dưới đài, Lý Nhân Quý ngồi yên lặng suy nghĩ, đuôi lông mày nhíu chặt. An Tại Đào đem hai người tới đây, vị trí nhân vật số hai công ty của y hiển nhiên khó giữ được, lúc này làm sao y có thể vui vẻ được?
An Tại Đào thong thả bước lên đài chủ tịch, chậm rãi ngồi xuống Dưới đài hơn trăm người, trên đài chỉ một mình hắn. An Tại Đào nhìn dưới đài, đột nhiên khoát tay, hướng về phía Tôn Chấn Lâm cao giọng nói:
- Chủ nhiệm Tôn, điểm danh xem ai không tới dự họp.
Tôn Chấn Lâm hơi lúng túng đứng dậy, lấy ra danh sách đã chuẩn bị trước bắt đầu điểm danh, nhưng thật ra, không cần điểm danh, y cũng biết những ai không tới.
Tổng giám đốc công ty khí đốt Thiên Nguyên Trịnh Lan không tới, Tổng giám đốc công ty Thiên Tinh Lô Tuấn không tới, hai người này đồng thời là thành viên bộ máy lãnh đạo công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, đi thay hai người là hai Phó giám đốc, một người tên là Lý Cương, người kia là Trương Á Đông.
An Tại Đào cười nhạt, hỏi:
- Trịnh Lan và Lô Tuấn vì sao không tới? Chủ nhiệm Tôn, anh không thông báo sao?
Tôn Chấn Lâm lúng túng, vội trả lời:
- Chủ tịch thành phố An, tôi đã thông báo rồi nhưng Trịnh tổng và Lô tổng…
Rầm!
Tôn Chấn Lâm còn chưa nói xong, An Tại Đào đập mạnh tay lên bàn, sắc mặt sa sầm, trầm giọng nói:
- Một hội nghị quan trọng như vậy, phải truyền đạt tinh thần chỉ thị quan trọng của Thành uỷ, tại sao có thể nói không đến là không đến? Có còn là đảng viên, là cán bộ lãnh đạo không? Vô tổ chức, vô kỷ luật! Chủ nhiệm Tôn, anh lập tức gọi điện cho Trịnh Lan và Lô Tuấn, bảo họ lập tức tới tham gia hội nghị. Nói với họ, đó là tôi nói, nếu hôm nay bọ họ không tham gia hội nghị…
An Tại Đào nói tới đây, đưa ánh mắt sáng ngời lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người dưới đài, nghiêm nghị nói:
- Tự gánh lấy hậu quả!
An Tại Đào im lặng không nói gì thêm, ngồi trên đài chủ tịch, mặt không chút thay đổi. Dưới đài mọi người đều căng thẳng, vẻ mạt phức tạp nhìn ra cửa trung tâm hội nghị.
Thời gian trôi qua, ước chừng 4 phút, An Tại Đào ngồi trên đâì chủ tịch không nói một lời, mà dưới đài mọi người cũng chỉ có thể im lặng ngồi đợi. Một lúc sau, Trịnh Lan và Lô Tuấn mới vội vội vàng vàng đi tới, trước ánh mắt của bao nhiêu người, xấu hổ tìm một góc ngồi xuống.
An Tại Đào lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người, đột nhiên phất tay, lập tức tung ra một “quả bom tấn”:
- Các đồng chí, trước khi bắt đầu cuộc họp, tôi muốn tuyên bố một việc, truyền đạt chỉ thị mới nhất của lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Để gia tăng giám sát việc đầu tư đối ngoại của công ty, bảo đảm giá trị tài sản Nhà nước, đồng thời cũng là vì bước phát triển liên tục tiếp theo của công ty, trải qua suy xét thận trọng, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đồng ý cho phép chúng ta lập tức bắt tay vào tiến hành cơ cấu lại toàn diện thể chế của công ty, thành lập tập đoàn công ty, thực hiện chiến lược tập đoàn hoá.
Tập đoàn công ty?! Không khí nặng nè trong hội trường lập tức bị phá vỡ, mọi người kinh ngạc nhìn nhau, rốt cuộc trong lòng thở phào nhẹ nhõm: thảo nào Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ đích thân đến tuyên bố bổ nhiệm cho hai phó chức!
Tập đoàn công ty ư? Điều này có nghĩa là công ty thoát khỏi sự quản lý và quản chế của Cục quản lý ngành phục vụ công cộng, mọi người phấn khởi hạ giọng bàn tán, khuôn mặt các thành viên ban lãnh đạo thì mỗi người một vẻ.
Có người vui, có kẻ buồn. Người có quan hệ gần gũi với Cục tất nhiên là thấy trong lòng bất an, nhưng những người lâu nay bất mãn vì sự can thiệp của Cục thì trong lòng rất hả hê. Sắc mặt Trịnh Lan và Lô Tuấn hơi trắng bệch, liếc nhìn nhau một cái, vai hơi run lên. Lúc này, An Tại Đào lại cao giọng nói:
- Bước tiếp theo, Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ còn muốn tiến hành thống nhất điều chỉnh bổ nhiệm bộ máy lãnh đạo công ty và bộ máy lãnh đạo các xí nghiệp thành viên!
Hai ngày sau, An Tại Đào lại tiếp một số công nhân viên chức bị loại khỏi biên chế. Mà Bành Quân theo lệnh của hắn gặp gỡ một số đại diện công nhân nói chuyện vài lần và thâm nhập công ty Than –Khí ga Phòng Sơn điều tra kỹ càng, nắm được rất nhiều thông tin, sau khi soạn và chỉnh sửa lại cũng được một tài liệu hoàn chỉnh với gần vạn chữ.
Chỉ với vài ngày, để làm rõ được nhiều tình huống như vậy, phải nói là Bành Quân tốn rất nhiều công sức. Ban ngày anh ta phỏng vấn, điều tra nghiên cứu, buổi tối thức đêm viết tài liệu. Cũng may nhà của Bành Quân ngay tại thành phố, đi về cũng tiện.
Nhờ vậy, An Tại Đào đã có sự hiểu biết cơ bản về hiện trạng cũng như căn nguyên vấn đề đối với công nhân viên và công ty Than – Khí ga Phòng Sơn.
Muốn giải quyết vấn đề, trước hết nhất định phải hiểu rõ tình huống, đó gọi là bắn tên phải trúng đích. Hắn không thể mù mờ, không hiểu làm ra vẻ hiểu hoặc làm mò được. Dù sao doanh nghiệp và truyền thông so với cơ quan chính phủ có khác biệt rất lớn.
Tuy là một người tái sinh, An Tại Đào không phải là người toàn năng, có rất nhiều lĩnh vực hắn không biết. Ví dụ như quản lý doanh nghiệp, hắn cần có quá trình làm quen và học hỏi.
Hiện trạng của công ty Than –Khí ga Phòng Sơn không có gì lạc quan. Đầu tiên là tình hình tài chính xuất hiện sự thiếu hụt, công ty còn không đủ mười triệu, nhiều lắm cũng chỉ đủ duy trì cái vỏ trống không của công ty vận hành trong nửa năm, kế đó là có thể phát lương cho công nhân viên hay không cũng là vấn đề.
Nói cách khác, trước đó một thời gian, khi công ty Than –Khí ga Phòng Sơn kết thúc việc cơ cấu lại, nhà máy khí đốt cũ ngừng hoạt động, nhà máy mới trở thành xí nghiệp cổ phần theo hình thức liên doanh, khiến công ty nhà nước Than-Khí ga Phòng Sơn đã mất đi nguồn doanh thu quan trọng, nói đơn giản một chút là không có thu nhập. Ngồi không mà ăn, núi vàng cũng không đủ.
Kế tiếp là ngân hàng từ chối cho vay. An Tại Đào nhận thấy mấy năm gần đây ơt thành phố Phòng Sơn, việc đầu tư xây dựng các công trình khá tốt, các doanh nghiệp trực thuộc nắm cổ phần khống chế cũng thế, cần có tiền vốn cũng đều dựa vào tư cách doanh nghiệp nhà nước của công ty Than –Khí ga Phòng Sơn mà đi vay. Nói một cách thẳng thắn, công ty đã lâm vào tình trạng mất khả năng thanh toán một cách nghiêm trọng. Các ngân hàng đều từ chối cho vay, nhất là sau khi biết công nhân viên chức công ty Than –Khí ga Phòng Sơn làm ầm ĩ.
Công ty Than-Khí ga Phòng Sơn có nhiều doanh nghiệp trực thuộc lớn nhỏ. Các doanh nghiệp có cổ phần khống chế chủ yếu là công ty khí đốt Thiên Nguyên, công ty ống dẫn khí đốt Thiên Tinh, công ty khí hoá lỏng Thiên Đồng và một nhà máy luyện than cốc.
Theo lý, các xí nghiệp này có lợi thế tương đối, chiếm thị phần tương đối cao, đáp ứng được yêu cầu của thị trường, nhưng không mang lại nhiều lợi ích kinh tế cho công ty Than-Khí ga Phòng Sơn. Vì sao lại như vậy, vấn đề này An Tại Đào không cần điều tra cũng đoán được vài phần.
An Tại Đào còn chú ý tới một hiện tượng kỳ lạ, tuy rằng trên danh nghĩa, có nhiều xí nghiệp trực thuộc công ty Than-Khí ga Phòng Sơn, nhưng công ty lại không có được sự khống chế cơ bản đối với các xí nghiệp này. Nói cách khác, các xí nghiệp trực thuộc làm theo ý mình, căn bản là không coi công ty mẹ ra gì cả.
Công ty mẹ dùng vốn nhà nước xây dựng, xây dựng xong, có được hiệu quả và lợi ích, công ty con liền đá công ty mẹ sang một bên. Con giàu, mẹ nghèo, đó là tình huống khá đau lòng. Theo An Tại Đào nhận thấy, đúng là do công ty Than - Khí ga Phòng Sơn có vấn đề.
Điều thú vị là “nhân vật số một”, thậm chí là thành viên bộ máy của các xí nghiệp trực thuộc này đều do các thành viên bộ máy lãnh đạo công ty Phòng Sơn kiêm nhiệm hoặc là cán bộ do công ty phái đến, nhưng những người này, theo như An Tại Đào nhận thấy, có lẽ là trước đó, Hạ Canh đã mất đi sự khống chế đối với họ.
Ví dụ như Tổng giám đốc công ty khí đốt Thiên Nguyên Trịnh Lan và Tổng giám đốc công ty cung ứng khí đốt Thiên Tinh Lô Tuấn. Hai người này vừa là cán bộ Cục quản lý ngành phục vụ công cộng thành phố vừa là cán bộ cấp phó huyện của xí nghiệp, lại đồng thời là Phó giám đốc công ty Than - Khí ga Phòng Sơn.
Nhưng tại xí nghiệp của mình, họ lại không e dè thúc đẩy việc rời bỏ công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, làm mất đi ảnh hưởng của công ty mẹ, từ đó tạo dựng quyền uy của chính bản thân mình.
Từ một công nhân đến kêu oan, An Tại Đào còn nghe được một câu chuyện thế này: cháu trai của Hạ Canh tốt nghiệp đại học, chưa tìm được việc làm, muốn vào công ty Thiên Nguyên làm, nhưng Hạ Canh đã đáp ứng, mà không sao sắp xếp được cho cháu. Ông ta đã viết giấy gửi gắm cho Trịnh Lan, nhưng Trịnh Lan không thèm đếm xỉa. Sau đó, người cháu nhờ Hạ Canh đi gặp Trịnh Lan một chuyến, lúc này cậu ta mới vào được công ty Thiên Nguyên.
Từ tình huống này cho thấy dường như cách dùng người của Hạ Canh có vấn đề. Nhưng suy ngẫm cho kỹ, An Tại Đào lại cảm thấy không hẳn như vậy: Hạ Canh còn kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng quản trị các xí nghiệp trực thuộc, sao lại có thể mất đi sự kiểm soát đối với các trợ thủ của mình?
Chẳng lẽ…An Tại Đào mơ hồ đoán ra, chuyện này có liên quan đến thái độ của lãnh đạo Cục quản lý ngành phục vụ công cộng.
An Tại Đào đứng dậy, đến bên cửa sổ đứng trầm ngâm. Chủ nhiệm Tôn Chấn Lâm của công ty Than - Khí ga Phòng Sơn kính cẩn gõ cửa bước vào mỉm cười:
- Chủ tịch thành phố An, đây là ý kiến phúc đáp của Cục về việc ngài quyết định chuyển công tác Chủ tịch Hội đồng quản trị của các doanh nghiệp trực thuộc, mời ngài xem.
Hạ Canh tạm thời bị cách chức, các chức vụ kiêm nhiệm ban đầu của ông ta đều bị An Tại Đào huỷ bỏ, nhưng sự huỷ bỏ này phải theo thủ tục hành chính, báo cho lãnh đạo Cục quản lý ngành phục vụ công cộng có ý kiến phúc đáp.
An Tại Đào quay đầu lại, liếc nhìn, thản nhiên cười:
- Được, anh để trên bàn đi, tôi sẽ xem sau.
Tôn Chấn Lâm để mấy văn kiện của Đảng lên bàn làm việc của An Tại Đào, xoay người định rời đi. Đối mặt với Chủ tịch thành phố được cấp trên điều tới từ nơi khác, Tôn Chấn Lâm hơi căng thẳng và sợ hãi. Không có chuyện gì quan trọng, bình thường y không dám tới văn phòng An Tại Đào, hắn luôn gây cho y một áp lực và sự uy nghiêm không hiểu được.
- Chủ nhiệm Tôn, tôi có chuyện muốn nói với anh.
An Tại Đào xoay người lại, lẳng lặng nhìn An Tại Đào, phất tay:
- Ngồi đi.
- Chủ tịch thành phố An
Tống Chấn Lâm không dám ngồi xuống, cúi đầu nói:
- Ngài có việc gì chỉ bảo cứ việc nói ra, tôi lập tức phái người đi làm.
- Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện.
An Tại Đào trở lại bàn làm việc ngồi xuống, đưa cho Tống Chấn Lâm một điếu thuốc:
- Hút thuốc đi.
Chủ nhiệm Tôn, tôi đến công ty của thành phố chúng ta mới được vài ngày. Cho tới bây giờ, tuy rằng cũng chưa tìm hiểu được nhiều, nhưng phát hiện được, công ty đang gặp phải những vấn đề rất nghiêm trọng. Có thể nói, cho dù không có chuyện công nhân viên chức tụ tập khiếu kiện, chỉ sợ là cũng không duy trì được bao lâu nữa. Tôi rất ngạc nhiên, một doanh nghiệp tương đối tốt, một ngành sản xuất thiết yếu như vậy, sao lại lâm vào tình trạng khó khăn nghiêm trọng như vậy, nguyên nhân là do đâu?
Đối với vấn đề An Tại Đào nêu ra, Tôn Chấn Lâm không trả lời, chỉ lúng túng xoa tay, cúi đầu không nói.
An Tại Đào nhíu mày:
- Chủ nhiệm Tôn, tôi hy vọng anh có thể nói với tôi vài câu thật lòng. Anh làm Chánh văn phòng, đương nhiên hiểu rõ một số tình huống. Anh nói xem, theo ý anh thì vì sao mà công ty mất đi sự khống chế đối với các xí nghiệp trực thuộc? Vấn đề do đâu?
Tôn Chấn Lâm do dự một chút, y ngẩng đầu lên nhìn An Tại Đào, mặt hơi đỏ lên, lại do dự một lất, mới khẽ nói:
- Chủ tịch thành phố An, tôi sẽ nói ý kiến cá nhân của tôi, nếu có gì sai sót, xin lãnh đạo tha thứ. Chủ tịch thành phố An, hiện giờ ở ngoài nhìn vào, tất cả mâu thuẫn đều tập trung ở Hạ Canh. Từ trên xuống dưới, mọi người trong công ty đều oán giận nói Hạ Canh phá hoại công ty chúng ta. Tuy Hạ Canh có một số vấn đề, nhưng vấn đề chủ yếu lại đến từ phía trên.
Tôn Chấn Lâm chỉ chỉ lên trần nhà, mặt hơi đỏ lên.
- Cục quản lý can thiệp quá sâu vào việc kinh doanh của công ty, chưa nói gì khác, rõ ràng các xí nghiệp trực thuộc công ty Phòng Sơn, Cục lại muốn một mình quản lý, trong cả thành phố Phòng Sơn, tổ chức đảng của một xí nghiệp trực thuộc không do Đảng uỷ xí nghiệp quản lý, mà do Cục thống nhất quản lý, đây chẳng khác gì chế độ quản lý trong một gia đình? Cục không chỉ khống chế các xí nghiệp trực thuộc về mặt Đảng, mà còn nhúng tay vào việc bố trí nhân sự. Hiện nay, các cán bộ cấp trung ở các bộ phận quan trọng và ở cấp quản lý đêu là người do Cục bổ nhiệm.
Tôn Chấn Lâm âm thầm quan sát vẻ mặt An Tại Đào, thấy hắn không giống như đang làm ra vẻ, mà dường như rất quan tâm và thật sự muốn giải quyết chuyện của công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, nên y cũng mạnh dạn hẳn lên, nói ra những điều bức xúc đã lâu.
- Sao lại có thể như vậy? Cục phục vụ công cộng là đơn vị hành chính, sao lại có thể trực tiếp bổ nhiệm nhân viên các xí nghiệp trực thuộc công ty? Đây là vi phạm quy định!
An Tại Đào nhíu mày, phất tay, thầm nghĩ “Quả nhiên không ngoài dự đoán của mình”
- Chủ tịch thành phố An, tôi nói điều không nên nói, đều là là vì lợi ích chung, năm ngoái, Hạ Canh đáu tranh với Cục rất dữ dội, nhưng dường như Cục lại càng cứng rắn hơn.
Tôn Chấn Lâm cắn răng, hạ giọng nói.
An Tại Đào ồ một tiếng, cũng không nói gì thêm. Có quyền lực tất có lợi ích, sở dĩ Cục quản lý công cộng làm như vậy là vì lợi ích riêng của mình.
Thật lâu sau, hắn mới thản nhiên nói:
- Chủ nhiệm Tôn, anh lập tức thông báo mở cuộc họp vào hai giờ chiều mai. Mời tất cả các thành viên bộ máy lãnh đạo của công ty và của các xí nghiệp trực thuộc, bất cứ ai cũng không được xin phép! Nếu có người xin phép, anh bảo y đến gặp tôi!
- Dạ, tôi hiểu.
Tôn Chấn Lâm đứng dậy đi gọi điện thoại thông báo. Tuy nhiên, các lãnh đạo của các xí nghiệp trực thuộc có đến dự họp hay không, trong lòng y cũng không không chắc. Trước kia Hạ Canh cũng từng triệu tập hội nghị, nhưng không có mấy người đến, cũng không xin phép.
Đi được hai bước, Tôn Chấn Lâm liền dừng lại, từ từ xoay người lại cười nói:
- Chủ tịch thành phố An, công ty có một chiếc xe mới không dùng đến, là xe của công ty cấp cho lãnh đạo chủ chốt, ngài xem.
An Tại Đào ngẩn ra, rồi mỉm cười:
- Được, nếu lãnh đạo khác không cần đến, tôi sẽ dùng. Xe tôi đang dùng là của Thành uỷ thành phố Quy Ninh, cũng nên gửi trả lại.
Tôn Chấn Lâm đi rồi, An Tại Đào ngồi suy nghĩ hồi lâu. Lúc này, muốn hoàn thành nhiệm vụ “cứu hoả”, hắn phải hành động đồng thời một lúc hai việc, một là khống chế các xí nghiệp trực thuộc công ty, hai là thu xếp ổn thoả cho công nhân viên chức công ty.
Nhưng làm thế nào bố trí cho công nhân viên chức? Đây là một vấn đề lớn, cần giải quyết một cách từ từ, nhưng trước đó nếu không giải quyết được sự mâu thuẫn về quyền lực để hoàn toàn khống chế các xí nghiệp trực thuộc, việc thu xếp ổn thoả cho công nhân viên chức là không thể thực hiện được.
Làm thế nào tăng cường sự khống chế đối với các xí nghiệp trực thuộc? Không thể nghi ngờ là phải mạnh mẽ tăng cường quản lý nhân lực, tiền bạc và của cải… An Tại Đào trầm ngâm, trong đầu lập tức xuất hiện một ý tưởng.
Thành lập tập đoàn công ty! Áp dụng hình thức tập đoàn hoá công ty, tiến hành cơ cấu lại toàn bộ bộ máy, khống chế nhân lực, vật lực ở các xí nghiệp trực thuộc, tập trung toàn bộ về công ty mẹ.
Xác định xong mục tiêu, kế tiếp là nỗ lực thực hiện. Việc này cực kỳ phức tạp, cần triển khai rất nhiều công tác, các bước của kế hoạch dần dần hình thành trong đầu An Tại Đào. Lúc này hắn mới thấy người có thể sử dụng được thật sự quá ít. Các nhân viên quản lý hiện có của Công ty Khí ga, hắn không biết cũng không tin tưởng họ.
Một mình thì sức lực có hạn, cần phải có sự trợ giúp, một trợ thủ hiểu biết về doanh nghiệp, một người tin cậy có thể thay mình lao vào công việc.
Trước mắt hắn chợt loé lên hai gương mặt, một là Lý Kiệt, em ruột Lý Tương, nhân vật số một của công ty rượu Quy Ninh, do chính tay mình đề bạt lên tổ chức, hai là người từng bị hắn “loại bỏ”, Lương Mậu Tài. Lại cho Lương Mậu Tài một cơ hội đi!
An Tại Đào đã có chủ ý, liền gọi điện cho Lý Kiệt. Lý Kiệt hơi do dự, công ty Than-Khí ga Phòng Sơn tuy là xí nghiệp cấp huyện, có thể đến xí nghiệp này nhậm chức, ít nhất là y có thể giải quyết được việc được lên cấp phó huyện; nhưng hiện giờ y là nhân vật số một của công ty rượu Quy Ninh, nắm toàn quyền, là nơi rất “ngon ăn”, lại chuyển tới Công ty Than-Khí ga Phòng Sơn làm phó chức, rõ ràng là khác biệt rất lớn.
Về phần cái gọi là cấp bậc kia, thật ra là một loại “nhìn được không dùng được”, chỉ có tiếng không có miếng. Nhưng nhớ tới ân nghĩa của An Tại Đào đối với cả nhà mình, Lý Kiệt khẽ cắn môi gật đầu đồng ý. Kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết, bản thân mình có được tất cả như ngày hôm nay, đều là do An Tại Đào ban tặng, bây giờ hắn cần mình, đó là dịp để báo ân.
- Lý Kiệt, cảm ơn cậu. Chúng ta không phải là người ngoài, tôi không nói lời vô ích. Cậu nên biết, tôi đến công ty này chỉ là tạm thời, sau khi tôi đi, công ty này sẽ giao cho cậu. Mặt khác, công ty này cũng không hoàn toàn giống như lời đồn là sắp phá sản, quản lý tốt một chút, có thể tình hình sẽ tốt lên. Cậu yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi cậu.
An Tại Đào cười cười, tuy bây giờ nói những lời này là hơi sớm, nhưng hắn cảm thấy vẫn cần nói như vậy mới thỏa đáng.
- Anh An, thật sự là không sao cả. Em sẵn lòng công tác bên cạnh anh. Nói thật, em có được ngày hôm nay, đều nhờ công của anh, làm người phải biết báo đáp chứ!
Giọng Lý Kiệt hết sức chân thành. An Tại Đào trầm mặc một chút:
- Hiện giờ tôi phải đi báo cáo công tác với Bí thư Trương, chuyện khẩn cấp, cậu nhanh chóng bàn giao, rồi mau đến thành phố nhậm chức.
Mười giờ sáng, ở văn phòng Trương Bằng Viễn, Trương Bằng Viễn và Đông Phương Du cùng tiếp nhận báo cáo công tác của An Tại Đào. An Tại Đào chuẩn bị tài liệu rất dài và rất tỉ mỉ, ước chừng tới hơn mười trang giấy. Trương Bằng Viễn và Đông Phương Du đều lật xem một hồi, Trương Bằng Viễn cười:
- Tốt lắm, đồng chí Tiểu An, chúng ta sẽ không xem tài liệu, cậu trực tiếp báo cáo đi. Có vấn đề gì, cần thành phố hỗ trợ như thế nào, cậu cứ đề xuất. Tôi và chủ tịch Đông Phương đều toàn lực ủng hộ công tác của cậu.
- Bí thư Trương, Chủ tịch thành phố Đông Phương, như vậy thì tôi sẽ báo cáo với hai vị lãnh đạo một cách ngắn gọn về tình hình mà tôi đã tìm hiểu mấy ngày vừa qua.
Hiện nay, công ty Than –Khí ga Phòng Sơn gặp phải ba vấn đề chủ yếu. Thứ nhất là xuất hiện tình trạng nghiêm trọng về kinh tế. Tiền lãi mấy năm nay công ty tích luỹ được đều bị Hạ Canh đầu tư ra ngoài, trước mắt, tài chính của công ty còn không đến mười triệu, cho dù không có sự kiện công nhân viên chức gây ầm ĩ, sớm muộn gì công ty cũng phải lâm vào tình trạng phá sản.
Nghe đến đó, Trương Bằng Viễn nhíu mày, Đông Phương Du cũng cau mày, nhẹ nhàng nói:
- Sao lại có thể như vậy? Theo báo cáo của họ thì mấy năm nay công ty này phát triển rất nhanh, ngay cả trợ cấp của Uỷ ban nhân dân phố cũng không cần, sao lại gặp khó khăn về tài chính? Tháng trước, tôi còn xem quảng cáo của họ đăng trên báo Phòng Sơn, nói cái gì mà phát triển vượt mức này nọ.
Chủ tịch thành phố Đông Phương, đối với vấn đề này, trước mắt tôi còn phải tìm hiểu thêm, nhưng bước đầu có thể kết luận, nguyên nhân chủ yếu là do công ty đầu tư tràn lan, không theo quy định, tiền lãi thu được rất thấp, mới nhìn thì thấy rình rang xôm tụ nhưng trên thực tế chỉ là hổ giấy, thổi một cái liền bay.
- Cậu nói tiếp đi.
Vẻ mặt âm trầm, Trương Bằng Viễn phất tay.
- Thứ hai, công ty mất đi sự khống chế đối với các xí nghiệp trực thuộc. Bất kể là người hay tài sản đều mất đi sự khống chế. Hiện giờ, quyền lực, nhân lực, của cải đều tập trung ở trong tay các công ty con, công ty mẹ căn bản là không kiểm soát được.
Thứ ba, quá trình cơ cấu và đàu tư bằng nguonf vốn nhà nước bị thất thoát nghiêm trọng. Trong quá trình đầu tư ra bên ngoài, ở đâu cũng xuất hiện những thao tác không đúng quy định, có một số hạng mục, còn có hiện tượng hỗ trợ lẫn nhau giữa các xí nghiệp, muốn đem vốn đầu tư của nhà nước chuyển thành cổ phần tư nhân, chẳng hạn hạng mục công trình xây dựng mới công ty Thiên Nguyên, vốn là hạng mục do vốn đầu tư nhà nước, kết quả lại bị phù phép thành công ty cổ phần liên doanh. Rốt cuộc đã không thể bố trí ổn thoả cho phần lớn công nhân viên chức.
- Hạ Canh làm việc như vậy à?
An Tại Đào còn chưa nói xong, Trương Bằng Viễn liền phẫn nộ chen vào:
- Đồng chí Tiểu An, chuẩn bị tốt các tài liệu liên quan, đồng thời báo cáo gấp cho hội nghị thường vụ Thành uỷ và Uỷ ban Kỷ luật thành phố. Hạ Canh làm chuyện này tôi thấy phải lập án rồi! Vấn đề của y nhất định phải điều tra rõ ràng một cách nghiêm túc. Trong lúc chờ các đồng chí trò Uỷ ban Kỷ luật xuống điều tra, cậu cố gắng tập trung sức cứu vãn tình hình công ty và bố trí ổn thoả cho các công nhân viên chức.
Sắp đến Tết âm lịch rồi, tôi ra lệnh cho cậu phải ổn định tình hình công nhân viên chức công ty, đừng để lại xảy ra bất cứ vấn đề gì khác, nếu có vấn đề gì xảy ra, trước hết tôi sẽ hỏi tội cậu!
Trương Bằng Viễn bực bội khoát tay.
- Vâng, tôi biết, Bí thư Trương.
- Đồng chí Tiểu An, không biết bước tiếp theo anh sẽ làm như thế nào? Tình trạng kinh tế của công ty Than- Khí ga Phòng Sơn kém như thế, phải bố trí cho nhiều công nhân viên chức là rất khó khăn.
Khoé miệng Đông Phương Du hiện lên một chút tươi cười là lạ, nhìn An Tại Đào, cô cũng có lo lắng trước việc công nhân viên chức gây ầm ĩ, nhưng trong giọng nói cũng không tránh khỏi toát ra vài phần hả hê khi thấy hắn gặp phải chuyện nan giải.
- Hai vị lãnh đạo, đây là nội dung báo cáo chủ yếu của tôi với Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố. Suy xét một cách toàn diện, tôi cho rằng, nếu muốn cứu công ty, phải tiến hành tập đoàn hoá. Cơ cấu lại tương quan tài nguyên, khống chế các xí nghiệp trực thuộc, sau đó tái tăng trưởng kinh tế.
Hai vị lãnh đạo, về bố trí các công nhân viên chức, các xí nghiệp trực thuộc sẽ tiếp nhận một phần, các cơ quan đơn vị sau khi thành lập tập đoàn sẽ tiếp nhận một phần, sau đó thành lập thêm một số bộ phận, vị trí mới, hẳn là có thể sắp xếp ổn thoả cho các công nhân viên chức này.
An Tại Đào, liền đem bản kế hoạch: “Về việc tái cơ cấu công ty Than- Khí ga Phòng Sơn và thành lập tập đoàn xí nghiệp” nộp lên:
- Hai vị lãnh đạo, đây là ý tưởng bước đầu của tôi, xin lãnh đạo thẩm tra và phê duyệt.
Hiện giờ, việc của các công nhân viên chức công ty Than- Khí ga Phòng Sơn giống như một thùng thuốc súng, một khi xử lý không tốt sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào. Đối với chuyện này, Trương Bằng Viễn rất khó chịu và lo lắng, cho nên nghe đề nghị của An Tại Đào, ông chỉ suy xét một chút liền đáp ứng.
Trương Bằng Viễn gật đầu, đương nhiên Đông Phương Du cũng không nói gì nữa.
Công ty Than- Khí ga Phòng Sơn hiện tại và tập đoàn công ty trong tương lại sẽ có sự khác biệt hoàn toàn. Sau khi xây dựng tập đoàn, công ty ngay lập tức “lên cấp”, trưc tiếp chịu sự quản lý của Uỷ ban nhân dân thành phố, sẽ là tập đoàn do thành phố quản lý, chứ không còn do Cục quản lý. Bộ máy lãnh đạo của công ty cũng sẽ lập tức thay đổi tương ứng.
Cho nên, thành lập tập đoàn công ty đối với người của công ty Than- Khí ga Phòng Sơn là chuyện rất tốt, nhưng đối với một số người khác thì ngược lại. Ví dụ như Cục phục vụ công cộng, Cục mất đi một công ty cùng với mười mấy xí nghiệp trực thuộc, chẳng khác nào mất đi một phần khá lớn quyền lực.
An Tại Đào biết ý tưởng thành lập tập đoàn công ty chắc chắn sẽ bị Cục trưởng Giải Vân mạnh mẽ phản đối, cho nên liền trưc tiếp tới gặp Trương Bằng Viễn và Đông Phương Du. Trương Bằng Viễn ký tên mình vào đơn, kế tiếp Đông Phương Du cũng ký tên.
Đông Phương Du ngẩng đầu cười nhạt:
- Đồng chí Tiểu An, trên nguyên tắc tôi và Bí thư Trương đều đồng ý, nhưng thành lập tập đoàn công ty không phải là chuyện nhỏ, các anh phải làm thêm một bản báo cáo chi tiết trình lên, Uỷ ban nhân dân thành phố còn phải làm chuyên đề nghiên cứu. Hơn nữa, thành lập tập đoàn có rất nhiều thông lệ ràng buộc, quan hệ tổ chức Đảng, rồi quan hệ hành chính, đều cần phải quan tâm, không phải dễ dàng như anh tưởng tượng đâu.
An Tại Đào mỉm cười:
- Tôi đã biết, Chủ tịch thành phố Đông Phương. Sau khi tôi trở về lập tức tổ chức tổ công tác thành lập tập đoàn, nhanh chóng kết nối với các bộ phận có liên quan của thành phố. Có vấn đề gì, tôi sẽ trực tiếp xin chỉ thị của lãnh đạo Uỷ ban nhân dân thành phố và lãnh đạo Thành uỷ.
Thấy lúc này An Tại Đào có một chút “cung kính” đối với mình, Đông Phương Du mới hài lòng “Ừ” một tiếng, gật đầu.
- Tốt lắm, có vấn đề gì khó xử, có thể tìm gặp tôi và Chủ tịch thành phố Đông Phương bất cứ lúc nào.
Trương Bằng Viễn đứng dậy, chuẩn bị tiễn khách.
Nhưng sau khi An Tại Đào đứng dậy, lại cười ha hả:
- Hai vị lãnh đạo, còn có chút vấn đề.
- Nói đi, cậu đúng là “tiểu quỷ” mà!
- Người của tôi không đủ, tôi muốn điều hai đồng chí ở Quy Ninh tới đây hỗ trợ công tác cho tôi.
An Tại Đào nói xong, lẳng lặng nhìn Đông Phương Du và Trương Bằng Viễn.
Trương Bằng Viễn hơi sửng sốt, chợt cười nói:
- Hay thật, theo tôi thì cậu chắc chắn sẽ yêu cầu những nhân vật quan trọng, tuy nhiên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng hiểu cậu đang phải đối mặt với áp lực rất lớn, cậu nói xem, muốn điều hai đồng chí nào?
- Một là đồng chí Lý Kiệt của công ty rượu Quy Ninh, hai là đồng chí Lương Mậu Tài ở thành phố Quy Ninh.
Trương Bằng Viễn trầm ngâm một lát, quay lại liếc nhìn Đông Phương Du:
- Đông Phương, ý kiến của cô thế nào?
- Hai đồng chí này tôi đều không biết. Tuy nhiên, nếu đồng chí Tiểu An đã đề xuất, chúng ta không thể không đồng ý.
Đông Phương Du biết chắc chắn Trương Bằng Viễn sẽ thoả mãn yêu cầu của An Tại Đào, thấy không cần thiết ngăn trở một cách vô ích. Hơn nữa, theo cô nhận thấy, công ty Than - Khí ga Phòng Sơn hiện giờ chính là một bãi lầy, ai tự nguyện vào đó công tác coi như “tận tuỵ cống hiến đến hơi thở cuối cùng”
- Tốt lắm, chuyện này cậu phải gặp Trưởng ban tổ chức Đan, tôi sẽ nói giúp với Trưởng ban Đan.
Trương Bằng Viễn khoát tay.
Hai vị lãnh đạo, thời gian khẩn cấp, tôi không có nhiều thời gian để chờ Ban tổ chức cán bộ tổ chức khảo hạch, hiện giờ ngày nào cũng có rất nhiều công nhân viên chức thất nghiệp vây lấy tôi trong phòng làm việc.
An Tại Đào hiểu rất rõ, chuyện điều động Lý Kiệt và Lương Mậu Tài, nếu phải chờ Ban tổ chức cán bộ thì sẽ kéo dài rất lâu, ít nhất cũng qua Tết âm lịch. Cho nên hắn nhân cơ hội làm một chút “áp lực” với Trương Bằng Viễn và Đông Phương Du.
Trương Bằng Viễn thở dài, liếc nhìn An Tại Đào một cái bằng ánh mắt thật sâu, lập tức nhấc điện thoại goi cho Đan Tân Dân nói vài câu.
Có chỉ thị của Bí thư Thành uỷ, Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ làm việc với hiệu suất rất cao, vượt ngoài sự mong đợi của An Tại Đào. Theo hắn nghĩ, Ban tổ chức cán bộ có thể hoàn tất thủ tục trong vòng một tuần là hắn đã tương đối hài lòng.
Nhưng không ngờ, Ban tổ chức cán bộ lại giản lược rất nhiều thủ tục, tốc độ cực nhanh làm người ta phải tròn mắt. Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Trương Kính Phú gọi điện khẩn cấp cho Lý Kiệt và Lương Mậu Tài, để hai người chuẩn bị tư tưởng, vội vã thực hiện xong cuộc nói chuyện của tổ chức theo lệ, bảo người của phòng cán bộ cấp 1 viết bản giám định khảo sát, xem như mọi việc đã cơ bản hoàn thành.
Theo ý kiến của Trương Bằng Viễn, thủ tục có thể xử lý sau, trình tự có thể đơn giản hoá, người thì phải nhanh một chút đến công ty Than –Khí ga Phòng Sơn nhậm chức và triển khai công tác.
Trong giai đoạn mấu chốt này, người của Ban tổ chức cán bộ đương nhiên biết nặng nhẹ thế nào, nào dám chậm trễ. Vào lúc này, ngay cả Đan Tân Dân cũng không dám làm trái lại ý kiến của Trương Bằng Viễn.
Một khi chọc giận Trương Bằng Viễn, ngay cả là Uỷ viên thường vụ Thành uỷ cũng sẽ chịu không nổi.
An Tại Đào trở lại công ty, giữa trưa ăn cơm ngay tại công ty, buổi chiều đang nói chuyện với Tôn Chấn Lâm và một số cán bộ cấp trung thì nhận được thông báo của Ban tổ chức cán bộ.
Nghe nói chiều ngày mai Ban tổ chức cán bộ đến tuyên bố bổ nhiệm, An Tại Đào cũng cảm thấy bất ngờ. Ngẫm nghĩ một chút, hắn bảo Tôn Chấn Lâm tranh thủ viết ngay một thông báo, lùi thời gian hội nghị đến 3 giờ chiều, .
Nhận điện thoại của Tần Quân, Trưởng phòng cán bộ 1 Ban tổ chức cán bộ, Lý Kiệt và Lương Mậu Tài vội cùng đến đây. Nhìn thấy Bành Quân dẫn Lý Kiệt và Lương Mậu Tài vào cửa, An Tại Đào cười ha hả, đứng dậy đón:
- Hai vị, xin chào đón hai người. Không ngờ Ban tổ chức cán bộ lại làm thủ tục nhanh như vậy, thậm chí còn đưa hai người tới đây quá nhanh.
Lý Kiệt cười cười:
- Trưởng ban Trương nói, Bí thư Trương hạ lệnh, thủ tục của chúng tôi có thể giải quyết sau, người phải tới nơi trước!
Lương Mậu Tài hơi xấu hổ bước tới, nhẹ nhàng nói:
- Bí thư An, Chủ tịch thành phố An.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, đưa tay ra bắt tay Lương Mậu Tài:
- Lão Lương, thua thiệt cho anh, đưa anh từ chính quyền sang doanh nghiệp, trong lòng anh có cảm thấy không vui?
- Không, không có, có thể đi theo lãnh đạo công tác là phúc của tôi.
Lương Mậu Tài thẳng người lên, vội vàng biểu lộ sự trung thành.
Y ở Quy Ninh đã bị “treo”, tuy là một cán bộ cấp trưởng phòng nhưng không được giao chức vụ thực tế, ở Uỷ ban xây dựng làm một nghiên cứu viên nhàn tản, đã như vậy, chi bằng đến xí nghiệp làm lại một phen, đó gọi là: lợi ích thực tế!
Quan trọng hơn là, An Tại Đào lại muốn dùng y, cho thấy y lại có cơ hội “hối cải” để làm người. Đứng ra vào lúc An Tại Đào cần người hỗ trợ, trong lòng Lương Mậu Tài lại mang đầy kỳ vọng đối với tiền đồ của mình.
An Tại Đào nắm chặt tay Lương Mậu Tài rồi buông ra, cũng không đề cập bất cứ điều gì làm y không thoải mái. Lương Mậu Tài là người thông minh, tự biết nên làm thế nào, An Tại Đào không cần phải nhắc nhở.
Nếu Lương Mậu Tài tái phạm sai lầm, đây sẽ là nơi chôn vùi sự nghiệp của y, trong lòng Lương Mậu Tài hiểu rõ điều này hơn ai hết.
- Tốt lắm, đi, chúng ta đi ăn mừng một chút. Tôi mời hai người ăn cơm!
An Tại Đào khoát tay cười vang.
…
Chiều hôm sau, khoảng hai giờ bốn mươi, Trương Kính Phú và Tần Quân Trưởng phòng cán bộ 1 Ban tổ chức cán bộ cùng Lý Kiệt, Lương Mậu Tài, Cục trưởng Giải Vân, Trưởng phòng tổ chức nhân sự Mã Bình và nhiều người khác, đi với An Tại Đào đến trung tâm hội nghị công ty Than - Khí ga Phòng Sơn.
Trong trung tâm hội nghị, đài chủ tịch trống không, phía dưới đài, hơn trăm thành viên bộ máy lãnh đạo Phòng Sơn, lãnh đạo các xí nghiệp, và cán bộ trung tầng trở lên, ngoài ra còn có các đại biểu của công nhân viên chức.
Vì sao chiều nay lại họp, mọi người cũng không rõ lắm, đang bàn luận xôn xao, thì thấy An Tại Đào cùng cán bộ lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ và hai người lạ mặt đi đến, hội trường bỗng trở nên lặng ngắt như tờ.
Ban Tổ chức cán bộ lãnh đạo tới làm gì? Sao vẻ mặt Giải Vân lại khó coi như vậy? Lại bổ nhiệm vài phó chức nữa ư? Không đúng, nếu là phó chức, chỉ cần Cục bổ nhiệm là được, sao lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ cũng có mặt?
Một số thành viên bộ máy lãnh đạo công ty trong lòng đều hồ nghi, ánh mắt mọi người chăm chú nhìn vào An Tại Đào, Trương Kính Phú, Giải Vân và một vài người khác, cuối cùng dừng lại ở trên người Lý Kiệt và Lương Mậu Tài.
Ngoại trừ bổ nhiệm nhân vật số một ra, lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ không đến xí nghiệp làm gì, cũng khó trách mọi người cứ nghi hoặc.
- Trưởng ban Trương, mời!
An Tại Đào mỉm cười, khoát tay nhường đường.
Trương Kính Phú cũng mỉm cười:
- Chủ tịch thành phố An, mời.
Mặc dù An Tại Đào đang tạm giữ chức ở một xí nghiệp, nhưng hắn là trợ lý Chủ tịch thành phố, là cấp Phó chủ tịch thành phố, so với Trương Kính Phú là cấp chính huyện cao hơn một bậc. Quan trường quy củ nghiêm ngặt, tuy Trương Kính Phú đại diện cho Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ nhưng cũng không thể không giữ phép tắc trước mặt mọi người.
An Tại Đào cười, không có cách nào khác đành chủ động đi lên trước, ngồi ở chính giữa, Trương Kính Phú bên trái, Giải Vân bên phải. Trưởng phòng Cán bộ 1 Tần Quân, Trưởng phòng Mã Bình, Lý Kiệt và Lương Mậu Tài cũng đều ngồi ở trên đài chủ tịch.
An Tại Đào cầm mi-crô, cao giọng nói:
- Các đồng chí, trước hết chúng ta nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ Trương và các vị lãnh đạo đã đến.
Trong tiếng vỗ tay rào rào, những ánh mắt đầy ngờ vực chăm chú nhìn lên đài.
- Dưới đây, mời Trưởng ban tổ chức cán bộ Trương tuyên bố bổ nhiệm mới nhất của Thành uỷ.
Trương Kính Phú nhìn An Tại Đào trao đổi bằng ánh mắt hiểu ý, sau đó mới đằng hắng, lớn tiếng nói:
- Tôi biết mọi người đều đang bề bộn công tác, tôi sẽ không làm chậm trễ thời gian của mọi người. Tôi đại diện cho Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ thuyên bố bổ nhiệm mới nhất của Thành uỷ.
Bổ nhiệm đồng chí Lý Kiệt làm Uỷ viên Đảng uỷ công ty Than –Khí ga Phòng Sơn, Phó bí thư, Phó giám đốc, bổ nhiệm đồng chí Lương Mậu Tài làm Uỷ viên Đảng uỷ, Phó giám đốc. Đồng chí Lý Kiệt nguyên là Bí thư Đảng uỷ tập đoàn rượu Quy Ninh, Tổng giám đốc, kinh nghiệm công tác doanh nghiệp cực kỳ phong phú, đồng chí Lương Mậu Tài nguyên nghiên cứu viên cấp Trưởng phòng Uỷ ban xây dựng, cũng từng phụ trách xây dựng công trình lớn của thành phố Quy Ninh.
Hai đồng chí này vượt qua thử thách chính trị, năng lực công tác tốt, Thành uỷ vì muốn tăng cường lãnh đạo bộ máy công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, bảo đảm tài sản Nhà nước, nên điều động hai đồng chí đén công ty công tác.
Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ quả nhiên là tới tuyên bố bổ nhiệm phó chức!
Rất nhiều người theo bản năng đều nhìn chăm chú lên khuôn mặt ầm trầm đáng sợ của Cục trưởng Giải Vân, trong lòng thầm chấn động. Nhưng cũng có lãnh đạo nhạy bén nhận ra tình thế có vẻ khác thường, chợt cảm thấy phấn khởi: Ban tổ chức cán bộ đích thân đến bổ nhiệm cán bộ phó chức thành viên bộ máy lãnh đạo của công ty, phải chăng điều này có ý nghĩa là công ty lên cấp?
An Tại Đào tiễn Trương Kính Phú và người của Ban tổ chức cán bộ, rồi sải bước quay lại trung tâm hội nghị. Dưới đài đông đảo các cán bộ trung tầng trở lên, trên đài trống không, cả hội trường yên lặng không một tiếng động, mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc hoặc kính sợ nhìn An Tại Đào.
Nghe nói người này ở trong quan trường là một lãnh đạo có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, quả nhiên không sai, chỉ mới hai ngày đã bày ra uy thế quyền lực không bình thường. Ở dưới đài, Lý Nhân Quý ngồi yên lặng suy nghĩ, đuôi lông mày nhíu chặt. An Tại Đào đem hai người tới đây, vị trí nhân vật số hai công ty của y hiển nhiên khó giữ được, lúc này làm sao y có thể vui vẻ được?
An Tại Đào thong thả bước lên đài chủ tịch, chậm rãi ngồi xuống Dưới đài hơn trăm người, trên đài chỉ một mình hắn. An Tại Đào nhìn dưới đài, đột nhiên khoát tay, hướng về phía Tôn Chấn Lâm cao giọng nói:
- Chủ nhiệm Tôn, điểm danh xem ai không tới dự họp.
Tôn Chấn Lâm hơi lúng túng đứng dậy, lấy ra danh sách đã chuẩn bị trước bắt đầu điểm danh, nhưng thật ra, không cần điểm danh, y cũng biết những ai không tới.
Tổng giám đốc công ty khí đốt Thiên Nguyên Trịnh Lan không tới, Tổng giám đốc công ty Thiên Tinh Lô Tuấn không tới, hai người này đồng thời là thành viên bộ máy lãnh đạo công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, đi thay hai người là hai Phó giám đốc, một người tên là Lý Cương, người kia là Trương Á Đông.
An Tại Đào cười nhạt, hỏi:
- Trịnh Lan và Lô Tuấn vì sao không tới? Chủ nhiệm Tôn, anh không thông báo sao?
Tôn Chấn Lâm lúng túng, vội trả lời:
- Chủ tịch thành phố An, tôi đã thông báo rồi nhưng Trịnh tổng và Lô tổng…
Rầm!
Tôn Chấn Lâm còn chưa nói xong, An Tại Đào đập mạnh tay lên bàn, sắc mặt sa sầm, trầm giọng nói:
- Một hội nghị quan trọng như vậy, phải truyền đạt tinh thần chỉ thị quan trọng của Thành uỷ, tại sao có thể nói không đến là không đến? Có còn là đảng viên, là cán bộ lãnh đạo không? Vô tổ chức, vô kỷ luật! Chủ nhiệm Tôn, anh lập tức gọi điện cho Trịnh Lan và Lô Tuấn, bảo họ lập tức tới tham gia hội nghị. Nói với họ, đó là tôi nói, nếu hôm nay bọ họ không tham gia hội nghị…
An Tại Đào nói tới đây, đưa ánh mắt sáng ngời lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người dưới đài, nghiêm nghị nói:
- Tự gánh lấy hậu quả!
An Tại Đào im lặng không nói gì thêm, ngồi trên đài chủ tịch, mặt không chút thay đổi. Dưới đài mọi người đều căng thẳng, vẻ mạt phức tạp nhìn ra cửa trung tâm hội nghị.
Thời gian trôi qua, ước chừng 4 phút, An Tại Đào ngồi trên đâì chủ tịch không nói một lời, mà dưới đài mọi người cũng chỉ có thể im lặng ngồi đợi. Một lúc sau, Trịnh Lan và Lô Tuấn mới vội vội vàng vàng đi tới, trước ánh mắt của bao nhiêu người, xấu hổ tìm một góc ngồi xuống.
An Tại Đào lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người, đột nhiên phất tay, lập tức tung ra một “quả bom tấn”:
- Các đồng chí, trước khi bắt đầu cuộc họp, tôi muốn tuyên bố một việc, truyền đạt chỉ thị mới nhất của lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Để gia tăng giám sát việc đầu tư đối ngoại của công ty, bảo đảm giá trị tài sản Nhà nước, đồng thời cũng là vì bước phát triển liên tục tiếp theo của công ty, trải qua suy xét thận trọng, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đồng ý cho phép chúng ta lập tức bắt tay vào tiến hành cơ cấu lại toàn diện thể chế của công ty, thành lập tập đoàn công ty, thực hiện chiến lược tập đoàn hoá.
Tập đoàn công ty?! Không khí nặng nè trong hội trường lập tức bị phá vỡ, mọi người kinh ngạc nhìn nhau, rốt cuộc trong lòng thở phào nhẹ nhõm: thảo nào Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ đích thân đến tuyên bố bổ nhiệm cho hai phó chức!
Tập đoàn công ty ư? Điều này có nghĩa là công ty thoát khỏi sự quản lý và quản chế của Cục quản lý ngành phục vụ công cộng, mọi người phấn khởi hạ giọng bàn tán, khuôn mặt các thành viên ban lãnh đạo thì mỗi người một vẻ.
Có người vui, có kẻ buồn. Người có quan hệ gần gũi với Cục tất nhiên là thấy trong lòng bất an, nhưng những người lâu nay bất mãn vì sự can thiệp của Cục thì trong lòng rất hả hê. Sắc mặt Trịnh Lan và Lô Tuấn hơi trắng bệch, liếc nhìn nhau một cái, vai hơi run lên. Lúc này, An Tại Đào lại cao giọng nói:
- Bước tiếp theo, Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ còn muốn tiến hành thống nhất điều chỉnh bổ nhiệm bộ máy lãnh đạo công ty và bộ máy lãnh đạo các xí nghiệp thành viên!
/498
|