Trong phòng hội nghị lầu ba Ủy ban nhân dân thành phố, các Phó chủ tịch thành phố đã đến đông đủ. Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Lãnh Mai, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân cùng với một số lãnh đạo bộ môn đến tham gia hội nghị lần này cũng đã có mặt đông đủ.
Còn có hai người vẫn chưa đến. Một người là Chủ tịch thành phố Đông Phương Du. Còn một người là Trợ lý Chủ tịch thành phố, người cầm lái cho công ty Than - Khí gas Phòng Sơn An Tại Đào.
Dựa theo lệ thường của hành chính, trong buổi làm việc chuyên đề của Chủ tịch thành phố, bình thường sẽ do Phó chủ tịch thành phố được phân công công tác ngành phục vụ công cộng chủ trì. Vì vậy Phó chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm sẽ chủ trì hội nghị.
Ngô Quốc Cẩm hướng nhân viên công tác trong phòng Xử lý Ủy ban nhân dân thành phố cười nói:
- Tiểu Lý, gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố Đông Phương được chưa?
Lúc này, Đông Phương Du bước đến phòng họp. Cô chậm rãi bước đến đẩy cửa phòng họp, trên mặt lộ ra nét ôn hòa lẫn vài phần uy nghiêm. Viên thư ký đi đằng sau, trong tay cầm bản tay ghi chép hội nghị và một cái tách thủy tinh màu bạc.
Cái tách trà mà cô thư ký cầm có vẻ bề ngoài rất tinh xảo, rạng rỡ, lấp lánh. Nghe nói, đây là quà tặng của một lãnh đạo tỉnh cho cô. Cô dùng nó, dường như cũng có vài phần khoe khoang trong đó.
Cái tách dù có xinh đẹp đến đâu thì chung quy cũng chỉ là cái tách. Nhưng nếu cái tách này là do một lãnh đạo tỉnh tặng cho thì ý nghĩa của nó không chỉ là có tác dụng uống nước nữa.
Đông Phương Du cười ngồi xuống. Viên thư ký khẩn trương đặt cái tách và bản ghi chép hội nghị xuống trước mặt cô.
Là một nữ cường nhân trong chốn quan trường, Đông Phương Du cũng có được đặc điểm không giống như người bình thường. Cô có được sự thận trọng và chú ý khác với những người phụ nữ khác. Ví dụ như tách trà của cô phải đặt bên trái, biên bản ghi chép hội nghị phải đặt bên phải. Trình tự này không thể sai được.
Ban đầu, cô thư ký của Đông Phương Du không thích ứng với thói quen gần như cổ quái này của lãnh đạo. Nhưng lãnh đạo chính là lãnh đạo, làm cấp dưới thì phải thích ứng. Huống chi là một viên thư ký vì lãnh đạo phục vụ.
Đông Phương Du rút chiếc bút màu đen trong quyển sổ ghi chép nội dung cuộc họp ra, nhìn xung quanh, đột nhiên nhíu mày nhẹ nhàng nói:
- Đồng chí Tại Đào vẫn còn chưa đến sao?
Các Phó chủ tịch khác im lặng không nói gì cả.
Chỉ có người chủ trì hội nghị là Ngô Quốc Cẩm bất mãn nhìn lướt ra ngoài cửa, trầm giọng nói:
- Tuổi còn trẻ nên làm việc không có sự chừng mực. Hôm nay họp chuyên môn là giải quyết vấn đề của bọn họ, mà cậu ta là người chỉ đạo trực tiếp. Lãnh đạo thành phố đều đã tới, còn cậu ta vẫn còn chưa thấy mặt ở đâu.
Nghe Ngô Quốc Cẩm nói năng lỗ mãng, Lãnh Mai có chút bất mãn trừng mắt nhìn Ngô Quốc Cẩm, thầm nghĩ An Tại Đào quả thật khi nào đã đắc tội với Ngô béo này chứ?
Lãnh Mai đứng dậy, hướng Đông Phương Du cười nói:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi đã gọi điện thoại cho đồng chí An Tại Đào. Công tác tại công ty bận rộn quá nên anh ấy chưa đến được.
Cục trưởng cục Phục vụ công cộng thành phố Giải Vân đột nhiên tiếp lời:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, khả năng là Phó chủ tịch An tạm thời không đến được.
- Ồ, sao lại nói như vậy?
Đông Phương Du nhướng mày, hướng Giải Vân nói không nên lời.
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, các vị lãnh đạo. Sáng nay tôi nhận được điện thoại của công nhân công ty Than – Khí gas, nói là đồng chí An Tại Đào sắp xếp cho nhân viên của mình từ bỏ việc kiếm tiền từ kinh doanh bất động sản, ngược lại còn giống trống khua chiêng, mưu đồ trục lợi từ công ty của mình. Nên công ty chuẩn bị hợp tác vào hai hạng mục đều là xí nghiệp Quy Ninh.
- Thái độ của công nhân viên chức trở nên gay gắt. Vừa rồi, còn có mấy trăm nhân viên tụ tập tại cửa công ty, quấy nhiễu sự làm việc. Cho nên, tôi nghĩ rằng chắc Phó chủ tịch An sáng nay sẽ không đến.
Giải Vân vội vàng nói.
Đông Phương Du có chút không ngờ, bỗng nhiên đứng dậy, nói:
- Công nhân viên chức lại náo loạn? Tại sao lại có chuyện như vậy?
Ngô Quốc Cẩm cũng nhân cơ hội này lạnh lùng nói:
- Tiểu Giải, anh làm lãnh đạo chủ quản hành chính của công ty Than – Khí gas Phòng Sơn, biết chuyện này sao không lập tức hướng lãnh đạo thành phố báo cáo? Phát sinh sự việc lớn như vậy, lãnh đạo thành phố vẫn chưa biết gì, anh muốn làm cái gì vậy?
Giải Vân cười khổ một tiếng, có chút oan khuất nói:
- Sự việc trước mắt của công ty Than – Khí gas Phòng Sơn là do Phó chủ tịch thành phố An quản lý. Phát sinh chuyện này, Phó chủ tịch thành phố An không báo cáo với lãnh đạo thành phố thì làm sao tôi dám bao biện thay? Hơn nữa, sáng sớm nay tôi đã muốn đi báo cáo nhưng người của công ty Than – Khí gas Phòng Sơn không cho đi.
Lãnh Mai ở một bên nhíu mày, thản nhiên cười:
- Cục trưởng Giải nói vậy là sao? Đều là công tác nội bộ, đồng chí An Tại Đào có lẽ bận việc nên khi sự việc xảy ra, chưa thể báo cáo với lãnh đạo thành phố đúng lúc. Mà trên thực tế, anh cũng xem như là báo cáo với lãnh đạo thành phố đó thôi.
Giải Vân cũng không rõ ràng lắm mối quan hệ giữa Lãnh Mai và An Tại Đào. Y thấy Lãnh Mai lời nói châm chọc thì trong lòng thầm nghĩ “Mình khi nào đã đắc tội với người đàn bà này”.
- Ăn nói lung tung!
Ngô Quốc Cẩm tức giận, khoát tay nói.
Những Phó chủ tịch thành phố khác đều biết rằng, Đông Phương Du không thích An Tại Đào. Và đây chính là cơ hội để chèn ép hắn. Như vậy, Đông Phương Du sẽ không bao giờ bỏ qua.
Lãnh Mai thở dài trong lòng, thầm nghĩ: “Anh đúng là oan gia. Rốt cuộc anh muốn làm sao thì làm. Đã sớm nói với anh là công ty Than – Khí gas giống như một vũng bùn lầy. Nếu rơi vào đó thì có muốn ra cũng ra không được. Vậy mà anh cứ muốn đi”
Mọi người ở đây cứ nghĩ rằng Đông Phương Du sẽ nhân cơ hội này để giải tỏa cơn giận trong lòng, nhưng cô ta lại cười khẽ:
- Trưởng ban thư ký Lãnh, gọi điện thoại cho đồng chí Tại Đào, hỏi thăm tình huống một chút.
Lãnh Mai gật đầu, đang muốn gọi điện thoại thì thấy cửa phòng họp bị đẩy ra. An Tại Đào bước nhanh vào.
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, các vị lãnh đạo, trên đường kẹt xe nên đến muộn. Xin lãnh đạo thứ lỗi.
An Tại Đào cười, hướng đến chỗ ngồi của mình. Đột nhiên, hắn dừng lại, hướng về Giải Vân, thản nhiên nói:
- Cục trưởng Giải, một số công nhân đến tìm tôi phản ảnh vấn đề, sao lại có chuyện công nhân viên náo loạn? Chuyện này không thể nói bừa.
An Tại Đào đã đến được vài phút, vừa lúc nghe thấy Giải Vân và Ngô Quốc Cẩm nói chuyện với nhau.
- Có người tố cáo tôi sao? Nói An Tại Đào tôi sắp xếp nhân viên từ bỏ việc kiếm tiền từ hạng mục bất động sản, ngược lại giống trống khua chiêng mưu cầu lợi ích từ đơn vị mình? Thật là tức cười!
An Tại Đào cười lạnh một tiếng:
- Hiện giờ công ty Than – Khí gas hiện trạng như thế, ai mà chịu đến đầu tư? Tôi có thể tìm được xí nghiệp đến từ Quy Ninh và họ chịu đến đây, coi như là nể mặt An Tại Đào tôi lắm rồi.
- Được, nếu Cục trưởng Giải có thể thu hút đầu tư đến, thì tôi xin giơ hai tay hoan nghênh.
An Tại Đào cười nói:
- Cục trưởng Giải, có phải hay không?
Giải Vân sắc mặt lúc đó đỏ lên, bờ vai có chút run rẩy.
- An Tại Đào tôi làm việc không thẹn với trời đất, quang minh chính đại. Đừng nói là tố cáo đến cục Công cộng. Cho dù là tố cáo đến Ủy ban Kỷ luật thành phố hay Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tôi cũng không sợ.
An Tại Đào chậm rãi bước đến chỗ ngồi của mình, ngồi xuống:
- Bất động sản hiện nay quả thật kiếm tiền rất nhiều. Đất của chúng ta tọa lạc tại con đường phồn hoa, giá cả khả năng không thấp.
- Nhưng, Cục trưởng Giải, anh không nghĩ rằng nếu chúng ta khai thác bất động sản, bán hết tất cả thì sau này sẽ làm như thế nào? Được rồi, xem như là có thể bán được vài trăm triệu đi. Như vậy, kế tiếp công ty Than – Khí gas Phòng Sơn sẽ trông cậy hết vào số tiền này hay sao?
- Sau khi bán đất xong cần phải khai thác các hạng mục khác, để có lợi cho sự phát triển lâu dài của công ty sau này.
An Tại Đào nói đến đây, làm bộ là thật tâm biểu lộ. Nhưng thật ra thì oán giận vô cùng.
- Chẳng lẽ An Tại Đào tôi lại không biết kinh doanh hạng mục bất động sản sẽ dễ dàng tạo ra chiến tích cho cá nhân tôi hay sao?
Hắn quả quyết nói:
- Nhưng An Tại Đào tôi lại không phải là loại người như vậy. Tôi tuyệt đối sẽ không vì lợi ích của mình. Vì thành tích cá nhân mà phá hủy cả một sự phát triển lâu dài của một công ty. Đó chính là tội ác.
Sau vài giây ngắn ngủi, từ cửa phòng họp cho đến chỗ ngồi, An Tại Đào đã phản kích gần như tuyệt đối với Giải Vân và Ngô Quốc Cẩn, giống như là cho hai người đó hai cái tát.
Giọng nói phẫn nộ của An Tại Đào âm vang trong phòng hội nghị khiến mọi người á khẩu không trả lời được. Kỳ thật thì các lãnh đạo thành phố đều rất hiểu, An Tại Đào nói với Giải Vân nhưng thực tế là nhằm vào Ngô Quốc Cẩm.
Chỉ có điều mọi người nghi hoặc thầm nghĩ, hai người này sao lại có mâu thuẫn với nhau?
Nhưng có một số Phó chủ tịch thành phố nhớ đến Ngô Quốc Cẩm được phân công quản lý ngành công cộng, rồi lại nghĩ đến An Tại Đào hiện giờ ở công ty Than – Khí gas làm ra một vài động tĩnh thì cũng hiểu được vài phần.
Ngô Quốc Cẩm bình tĩnh, trầm giọng nói:
- Được rồi, khổ tâm của đồng chí An Tại Đào, lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố đều thấy được. Hội nghị hôm nay không phải là mừng công cho đồng chí An Tại Đào mà là hội nghị làm việc của Chủ tịch thành phố. Chủ tịch thành phố Đông Phương, chúng ta bắt đầu đi.
Ngô Quốc Cẩm miễn cưỡng hướng Đông Phương Du lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
Tuy rằng An Tại Đào từ đầu đến cuối không đề cập đến nửa chữ Phó chủ tịch thành phố Ngô nhưng mỗi lời nói đều giống như một cái tát khiến cho mặt mũi ông ta đều bị bầm dập.
Đông Phương Du gật đầu.
Ngô Quốc Cẩm lấy lại bình tĩnh, cầm lấy tài liệu trước mặt, thản nhiên nói:
- Các đồng chí, hiện tại chúng ta mời dự họp Chủ tịch thành phố. Chủ đề thảo luận ngày hôm nay là xây dựng công ty Than – Khí gas Phòng Sơn. Những tài liệu liên quan tôi đều đã phát đến tay các vị lãnh đạo.
- Đối với việc thành lập tập đoàn công ty Than – Khí gas, cá nhân tôi có thái độ nghi ngờ. Các đồng chí có ý kiến như thế nào thì có thể nói ra để cùng bàn luận.
Ngô Quốc Cẩm nói xong, ánh mắt thân mật nhìn Phó chủ tịch thành phố Vương Chí Quân và Phó chủ tịch thành phố Cổ Lam.
Vương Chí Quân và Cổ Lam trước đó khẳng định là được Ngô Quốc Cẩm “mời” vào cuộc họp Chủ tịch thành phố này để làm khó dễ An Tại Đào, tranh thủ phủ quyết ý kiến thành lập tập đoàn công ty Than – Khí gas Phòng Sơn.
Ngô Quốc Cẩm hành động này không chỉ muốn đánh vào An Tại Đào, mà còn phù hợp với lợi ích chính trị của Giải Vân.
Còn có hai người vẫn chưa đến. Một người là Chủ tịch thành phố Đông Phương Du. Còn một người là Trợ lý Chủ tịch thành phố, người cầm lái cho công ty Than - Khí gas Phòng Sơn An Tại Đào.
Dựa theo lệ thường của hành chính, trong buổi làm việc chuyên đề của Chủ tịch thành phố, bình thường sẽ do Phó chủ tịch thành phố được phân công công tác ngành phục vụ công cộng chủ trì. Vì vậy Phó chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm sẽ chủ trì hội nghị.
Ngô Quốc Cẩm hướng nhân viên công tác trong phòng Xử lý Ủy ban nhân dân thành phố cười nói:
- Tiểu Lý, gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố Đông Phương được chưa?
Lúc này, Đông Phương Du bước đến phòng họp. Cô chậm rãi bước đến đẩy cửa phòng họp, trên mặt lộ ra nét ôn hòa lẫn vài phần uy nghiêm. Viên thư ký đi đằng sau, trong tay cầm bản tay ghi chép hội nghị và một cái tách thủy tinh màu bạc.
Cái tách trà mà cô thư ký cầm có vẻ bề ngoài rất tinh xảo, rạng rỡ, lấp lánh. Nghe nói, đây là quà tặng của một lãnh đạo tỉnh cho cô. Cô dùng nó, dường như cũng có vài phần khoe khoang trong đó.
Cái tách dù có xinh đẹp đến đâu thì chung quy cũng chỉ là cái tách. Nhưng nếu cái tách này là do một lãnh đạo tỉnh tặng cho thì ý nghĩa của nó không chỉ là có tác dụng uống nước nữa.
Đông Phương Du cười ngồi xuống. Viên thư ký khẩn trương đặt cái tách và bản ghi chép hội nghị xuống trước mặt cô.
Là một nữ cường nhân trong chốn quan trường, Đông Phương Du cũng có được đặc điểm không giống như người bình thường. Cô có được sự thận trọng và chú ý khác với những người phụ nữ khác. Ví dụ như tách trà của cô phải đặt bên trái, biên bản ghi chép hội nghị phải đặt bên phải. Trình tự này không thể sai được.
Ban đầu, cô thư ký của Đông Phương Du không thích ứng với thói quen gần như cổ quái này của lãnh đạo. Nhưng lãnh đạo chính là lãnh đạo, làm cấp dưới thì phải thích ứng. Huống chi là một viên thư ký vì lãnh đạo phục vụ.
Đông Phương Du rút chiếc bút màu đen trong quyển sổ ghi chép nội dung cuộc họp ra, nhìn xung quanh, đột nhiên nhíu mày nhẹ nhàng nói:
- Đồng chí Tại Đào vẫn còn chưa đến sao?
Các Phó chủ tịch khác im lặng không nói gì cả.
Chỉ có người chủ trì hội nghị là Ngô Quốc Cẩm bất mãn nhìn lướt ra ngoài cửa, trầm giọng nói:
- Tuổi còn trẻ nên làm việc không có sự chừng mực. Hôm nay họp chuyên môn là giải quyết vấn đề của bọn họ, mà cậu ta là người chỉ đạo trực tiếp. Lãnh đạo thành phố đều đã tới, còn cậu ta vẫn còn chưa thấy mặt ở đâu.
Nghe Ngô Quốc Cẩm nói năng lỗ mãng, Lãnh Mai có chút bất mãn trừng mắt nhìn Ngô Quốc Cẩm, thầm nghĩ An Tại Đào quả thật khi nào đã đắc tội với Ngô béo này chứ?
Lãnh Mai đứng dậy, hướng Đông Phương Du cười nói:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi đã gọi điện thoại cho đồng chí An Tại Đào. Công tác tại công ty bận rộn quá nên anh ấy chưa đến được.
Cục trưởng cục Phục vụ công cộng thành phố Giải Vân đột nhiên tiếp lời:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, khả năng là Phó chủ tịch An tạm thời không đến được.
- Ồ, sao lại nói như vậy?
Đông Phương Du nhướng mày, hướng Giải Vân nói không nên lời.
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, các vị lãnh đạo. Sáng nay tôi nhận được điện thoại của công nhân công ty Than – Khí gas, nói là đồng chí An Tại Đào sắp xếp cho nhân viên của mình từ bỏ việc kiếm tiền từ kinh doanh bất động sản, ngược lại còn giống trống khua chiêng, mưu đồ trục lợi từ công ty của mình. Nên công ty chuẩn bị hợp tác vào hai hạng mục đều là xí nghiệp Quy Ninh.
- Thái độ của công nhân viên chức trở nên gay gắt. Vừa rồi, còn có mấy trăm nhân viên tụ tập tại cửa công ty, quấy nhiễu sự làm việc. Cho nên, tôi nghĩ rằng chắc Phó chủ tịch An sáng nay sẽ không đến.
Giải Vân vội vàng nói.
Đông Phương Du có chút không ngờ, bỗng nhiên đứng dậy, nói:
- Công nhân viên chức lại náo loạn? Tại sao lại có chuyện như vậy?
Ngô Quốc Cẩm cũng nhân cơ hội này lạnh lùng nói:
- Tiểu Giải, anh làm lãnh đạo chủ quản hành chính của công ty Than – Khí gas Phòng Sơn, biết chuyện này sao không lập tức hướng lãnh đạo thành phố báo cáo? Phát sinh sự việc lớn như vậy, lãnh đạo thành phố vẫn chưa biết gì, anh muốn làm cái gì vậy?
Giải Vân cười khổ một tiếng, có chút oan khuất nói:
- Sự việc trước mắt của công ty Than – Khí gas Phòng Sơn là do Phó chủ tịch thành phố An quản lý. Phát sinh chuyện này, Phó chủ tịch thành phố An không báo cáo với lãnh đạo thành phố thì làm sao tôi dám bao biện thay? Hơn nữa, sáng sớm nay tôi đã muốn đi báo cáo nhưng người của công ty Than – Khí gas Phòng Sơn không cho đi.
Lãnh Mai ở một bên nhíu mày, thản nhiên cười:
- Cục trưởng Giải nói vậy là sao? Đều là công tác nội bộ, đồng chí An Tại Đào có lẽ bận việc nên khi sự việc xảy ra, chưa thể báo cáo với lãnh đạo thành phố đúng lúc. Mà trên thực tế, anh cũng xem như là báo cáo với lãnh đạo thành phố đó thôi.
Giải Vân cũng không rõ ràng lắm mối quan hệ giữa Lãnh Mai và An Tại Đào. Y thấy Lãnh Mai lời nói châm chọc thì trong lòng thầm nghĩ “Mình khi nào đã đắc tội với người đàn bà này”.
- Ăn nói lung tung!
Ngô Quốc Cẩm tức giận, khoát tay nói.
Những Phó chủ tịch thành phố khác đều biết rằng, Đông Phương Du không thích An Tại Đào. Và đây chính là cơ hội để chèn ép hắn. Như vậy, Đông Phương Du sẽ không bao giờ bỏ qua.
Lãnh Mai thở dài trong lòng, thầm nghĩ: “Anh đúng là oan gia. Rốt cuộc anh muốn làm sao thì làm. Đã sớm nói với anh là công ty Than – Khí gas giống như một vũng bùn lầy. Nếu rơi vào đó thì có muốn ra cũng ra không được. Vậy mà anh cứ muốn đi”
Mọi người ở đây cứ nghĩ rằng Đông Phương Du sẽ nhân cơ hội này để giải tỏa cơn giận trong lòng, nhưng cô ta lại cười khẽ:
- Trưởng ban thư ký Lãnh, gọi điện thoại cho đồng chí Tại Đào, hỏi thăm tình huống một chút.
Lãnh Mai gật đầu, đang muốn gọi điện thoại thì thấy cửa phòng họp bị đẩy ra. An Tại Đào bước nhanh vào.
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, các vị lãnh đạo, trên đường kẹt xe nên đến muộn. Xin lãnh đạo thứ lỗi.
An Tại Đào cười, hướng đến chỗ ngồi của mình. Đột nhiên, hắn dừng lại, hướng về Giải Vân, thản nhiên nói:
- Cục trưởng Giải, một số công nhân đến tìm tôi phản ảnh vấn đề, sao lại có chuyện công nhân viên náo loạn? Chuyện này không thể nói bừa.
An Tại Đào đã đến được vài phút, vừa lúc nghe thấy Giải Vân và Ngô Quốc Cẩm nói chuyện với nhau.
- Có người tố cáo tôi sao? Nói An Tại Đào tôi sắp xếp nhân viên từ bỏ việc kiếm tiền từ hạng mục bất động sản, ngược lại giống trống khua chiêng mưu cầu lợi ích từ đơn vị mình? Thật là tức cười!
An Tại Đào cười lạnh một tiếng:
- Hiện giờ công ty Than – Khí gas hiện trạng như thế, ai mà chịu đến đầu tư? Tôi có thể tìm được xí nghiệp đến từ Quy Ninh và họ chịu đến đây, coi như là nể mặt An Tại Đào tôi lắm rồi.
- Được, nếu Cục trưởng Giải có thể thu hút đầu tư đến, thì tôi xin giơ hai tay hoan nghênh.
An Tại Đào cười nói:
- Cục trưởng Giải, có phải hay không?
Giải Vân sắc mặt lúc đó đỏ lên, bờ vai có chút run rẩy.
- An Tại Đào tôi làm việc không thẹn với trời đất, quang minh chính đại. Đừng nói là tố cáo đến cục Công cộng. Cho dù là tố cáo đến Ủy ban Kỷ luật thành phố hay Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tôi cũng không sợ.
An Tại Đào chậm rãi bước đến chỗ ngồi của mình, ngồi xuống:
- Bất động sản hiện nay quả thật kiếm tiền rất nhiều. Đất của chúng ta tọa lạc tại con đường phồn hoa, giá cả khả năng không thấp.
- Nhưng, Cục trưởng Giải, anh không nghĩ rằng nếu chúng ta khai thác bất động sản, bán hết tất cả thì sau này sẽ làm như thế nào? Được rồi, xem như là có thể bán được vài trăm triệu đi. Như vậy, kế tiếp công ty Than – Khí gas Phòng Sơn sẽ trông cậy hết vào số tiền này hay sao?
- Sau khi bán đất xong cần phải khai thác các hạng mục khác, để có lợi cho sự phát triển lâu dài của công ty sau này.
An Tại Đào nói đến đây, làm bộ là thật tâm biểu lộ. Nhưng thật ra thì oán giận vô cùng.
- Chẳng lẽ An Tại Đào tôi lại không biết kinh doanh hạng mục bất động sản sẽ dễ dàng tạo ra chiến tích cho cá nhân tôi hay sao?
Hắn quả quyết nói:
- Nhưng An Tại Đào tôi lại không phải là loại người như vậy. Tôi tuyệt đối sẽ không vì lợi ích của mình. Vì thành tích cá nhân mà phá hủy cả một sự phát triển lâu dài của một công ty. Đó chính là tội ác.
Sau vài giây ngắn ngủi, từ cửa phòng họp cho đến chỗ ngồi, An Tại Đào đã phản kích gần như tuyệt đối với Giải Vân và Ngô Quốc Cẩn, giống như là cho hai người đó hai cái tát.
Giọng nói phẫn nộ của An Tại Đào âm vang trong phòng hội nghị khiến mọi người á khẩu không trả lời được. Kỳ thật thì các lãnh đạo thành phố đều rất hiểu, An Tại Đào nói với Giải Vân nhưng thực tế là nhằm vào Ngô Quốc Cẩm.
Chỉ có điều mọi người nghi hoặc thầm nghĩ, hai người này sao lại có mâu thuẫn với nhau?
Nhưng có một số Phó chủ tịch thành phố nhớ đến Ngô Quốc Cẩm được phân công quản lý ngành công cộng, rồi lại nghĩ đến An Tại Đào hiện giờ ở công ty Than – Khí gas làm ra một vài động tĩnh thì cũng hiểu được vài phần.
Ngô Quốc Cẩm bình tĩnh, trầm giọng nói:
- Được rồi, khổ tâm của đồng chí An Tại Đào, lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố đều thấy được. Hội nghị hôm nay không phải là mừng công cho đồng chí An Tại Đào mà là hội nghị làm việc của Chủ tịch thành phố. Chủ tịch thành phố Đông Phương, chúng ta bắt đầu đi.
Ngô Quốc Cẩm miễn cưỡng hướng Đông Phương Du lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
Tuy rằng An Tại Đào từ đầu đến cuối không đề cập đến nửa chữ Phó chủ tịch thành phố Ngô nhưng mỗi lời nói đều giống như một cái tát khiến cho mặt mũi ông ta đều bị bầm dập.
Đông Phương Du gật đầu.
Ngô Quốc Cẩm lấy lại bình tĩnh, cầm lấy tài liệu trước mặt, thản nhiên nói:
- Các đồng chí, hiện tại chúng ta mời dự họp Chủ tịch thành phố. Chủ đề thảo luận ngày hôm nay là xây dựng công ty Than – Khí gas Phòng Sơn. Những tài liệu liên quan tôi đều đã phát đến tay các vị lãnh đạo.
- Đối với việc thành lập tập đoàn công ty Than – Khí gas, cá nhân tôi có thái độ nghi ngờ. Các đồng chí có ý kiến như thế nào thì có thể nói ra để cùng bàn luận.
Ngô Quốc Cẩm nói xong, ánh mắt thân mật nhìn Phó chủ tịch thành phố Vương Chí Quân và Phó chủ tịch thành phố Cổ Lam.
Vương Chí Quân và Cổ Lam trước đó khẳng định là được Ngô Quốc Cẩm “mời” vào cuộc họp Chủ tịch thành phố này để làm khó dễ An Tại Đào, tranh thủ phủ quyết ý kiến thành lập tập đoàn công ty Than – Khí gas Phòng Sơn.
Ngô Quốc Cẩm hành động này không chỉ muốn đánh vào An Tại Đào, mà còn phù hợp với lợi ích chính trị của Giải Vân.
/498
|