Điều này trên ý nghĩa nào mà nói, thái độ của Chủ tịch thành phố quyết định hết thảy. Phó Chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm phản đối nửa ngày, lời lẽ mất nữa ngày, còn không bằng một câu nhẹ nhàng của Đông Phương Du. Hơn nữa, ngay từ đầu Đông Phương Du đã rõ ràng thái độ của Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn.
Đông Phương Du vừa tỏ thái độ, chẳng khác nào hội làm việc của Chủ tịch thành phố lúc này trên nguyên tắc thông qua hạng mục công ty Than – Khí gas Phòng Sơn xây dựng tập đoàn xí nghiệp. Tiếp theo, hình thành hội nghị kỷ yếu của UBND thành phố, gặp các truyền thông đưa tin, sau đó chính là An Tại Đào chủ đọa công ty tập đoàn vận tác giai đoạn thực chất.
Đương nhiên, các bộ môn UBND thành phố ủng hộ và phối hợp, cũng rất có quan hệ. Mặt trên phối hợp, tốc độ sẽ nhanh, trở ngại liền nhỏ, nếu mặt trên không phối hợp, chuyện này sẽ bị kéo dài vô thời hạn.
Kết quả hội nghị đã sớm quyết định, An Tại Đào chưa từng hoài nghi. Về phần “bỏ gánh” trong hội nghị, đơn giản là hắn nhắm vào phản kích nào đó của đám người Ngô Quốc Cẩm, giải phóng cảm xúc nửa thật nửa giả, xem như diễn trò đi.
Điều duy nhất khiến An Tại Đào không xác định là thái độ Đông Phương Du.
Bắt đầu từ khi nhận thức người phụ nữ này, An Tại Đào nhớ rõ ở chung với cô ta không được thoải mái, rốt cuộc là vì cái gì, kỳ thật ngay cả An Tại Đào và Đông Phương Du hai đương sự này cũng không nói rõ lắm.
Có lẽ chính là oan gia chú định trong vận mệnh, dù sao, Đông Phương Du vẫn xem An Tại Đào không vừa mắt, cho rằng hắn rất bừa bãi ngả ngớn. Đồng dạng, trong mắt An Tại Đào, Đông Phương Du cũng không khiến cho người ta vui vẻ, cảm thấy người phụ nữ này có vài phần tương tự Lý Vân Thu: quá cường thế, quá tự cho là đúng.
An Tại Đào biết, Đông Phương Du sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội gì chèn ép hắn. Ngay cả trên chuyện tình khí than Phòng Sơn, chỉ cần không liên quan tới nguyên tắc vấn đề lớn, người phụ nữ keo kiệt Đông Phương Du này chắc chắn sẽ “giận dỗi”, hắn thậm chí cũng đã làm tốt chuẩn bị tư tưởng.
Nhưng lúc này Đông Phương Du lại không tỏ thái độ chống lại, thái độ cực kỳ ủng hộ cực kỳ kiên quyết, điều này làm cho An Tại Đào cảm thấy hơi quỷ dị.
An Tại Đào không kìm nổi ngẩng đầu nhìn Lãnh Mai bên cạnh người, đã thấy Lãnh Mai cũng không hiểu ra sao nhẹ nhàng lắc đầu, liền nhíu mày im lặng không nói.
Hội làm việc của Chủ tịch thành phố cứ kết thúc như vậy. Trước khi chấm dứt, Đông Phương Du lại làm ra một hành động khiến người ta kinh ngạc: không ngờ ngay trước mặt tất cả Phó Chủ tịch thành phố, cô ta “an bài” Lãnh Mai phải phối hợp với các bộ môn liên quan phối hợp công ty Than – Khí ga Phòng SƠn đơn giản hóa tất cả quy trình và trình tự công tác, nhanh chóng thực hiện đăng ký kinh doanh công ty tập đoàn.
Thậm chí, ở trước mắt bao người, cô mỉm cười đứng dậy cười với An Tại Đào:
- Đồng chí Tại Đào, một lát cậu đến văn phòng tôi một chuyến, tôi còn một số công tác muốn nói chuyện với cậu.
Nói xong, Đông Phương Du liền nghênh ngang mà đi. Nhưng nụ cười quyến rũ của cô lại khiến An Tại Đào nhất thời hơi “bị lạc”: Người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm cái gì? Dường như cô ta công khai biểu lộ thái độ nào đó... Đối mặt “thể hiện thiện ý” với mình, rốt cuộc cô ta rắp tâm ra sao?
An Tại Đào và Lãnh Mai trao đổi một ánh mắt cổ quái.
Bởi vì vấn đề “tỏ thái độ” trên hội nghị, Vương Chí Quân, Cổ Lam hai Phó Chủ tịch thành phố này đi tới hướng đối lập với An Tại Đào, hai người tự cảm thấy hơi mất mặt liền vội vàng rời đi, vốn còn muốn tìm An Tại Đào giải thích hai câu, nhưng lại không bỏ xuống được cái giá của Chủ tịch thành phố.
Ngô Quốc Cẩm chầm chậm đi ở sau cùng, lão muốn một mình nói mấy câu với Giải Vân. Nhưng vừa mới đi tới hành lang, đã thấy An Tại Đào mặt mày tươi cười đứng đó, đi nhanh về phía mình.
Trong lòng Ngô Quốc Cẩm máy động: Thằng nhóc này rốt cuộc muốn làm gì?
Đột nhiên cảm thấy không ngờ mình hơi sợ hãi khí thế của thằng nhóc này, Ngô Quốc Cẩm lại ra vẻ uy nghiêm mà hắng giọng, bưng lên cái giá của Phó Chủ tịch thành phố.
Giải Vân lại không dám dừng lại nữa, sợ An Tại Đào sẽ tìm hắn phiền toái, vội vã đi uống lầu, không ngờ liền bỏ lại Ngô Quốc Cẩm.
Ngô Quốc Cẩm hung hăng đi về phía trước, nhưng bị An Tại Đào chặn đường đi.
Ngô Quốc Cẩm trầm giọng nói:
- Đồng chí Tiểu An, cậu chắn trước mặt tôi làm gì?
Từ đầu đến cuối An Tại Đào đều mỉm cười, chẳng qua nụ cười này rơi vào mắt Ngô Quốc Cẩm, khiến Ngô Quốc cẩm cảm thấy rất dối trá rất âm hiểm. Thật ra đôi khi, bản thân An Tại Đào cũng hiểu được mình hơi dối trá, chẳng qua trong quan trường, không giả dối ngụy trang tính tình thật lại có mấy người?
Sau khi tái sinh, tuổi sinh lý của An Tại Đào còn chưa tới 30, nhưng tuổi tâm lý đã vượt qua 40, một tâm tính như vậy chủ đạo một thân thể trẻ tuổi dốc sức làm trong quan trường, An Tại Đào muốn “chân thật” cũng không thể.
An Tại Đào liếc bóng dáng hoảng hốt rời đi của Giải Vân, thản nhiên cười:
- Chủ tịch thành phố Ngô, vừa lúc cuộc họp hôm nay gặp được ngài, tôi đang muốn báo cáo một việc với lãnh đạo…
Trong lòng Ngô Quốc Cẩm chợt co rụt lại, nhưng không nói gì thêm, chỉ kiên nhẫn nhìn chằm chằm An Tại Đào, ánh mắt nhìn như tàn nhẫn kỳ thật hơi có hương vị ngoài mạnh trong yếu.
- Đảng ủy công ty nhận được tố cáo của công nhân viên chức, nói Trịnh Lan có hành vi trọng đại lấy quyền cầu tư lợi ở gas Thiên Nguyên… Tôi nghe nói thủ đoạn của hắn rất độc đó, không cần nói gì khác, mỗi một tấn than thiến vào gas Thiên Nguyên hắn đều ăn mấy chục đồng tiền boa, một năm gas Thiên Nguyên dùng bao nhiêu tấn than? Ít nhất một trăm ngàn tấn trở lên! Chủ tịch thành phố Ngô ngài có thể tính xem, một năm này Trịnh Tổng Trịnh Lan của chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu ưu đãi đây? Con số thiên văn a! Chủ tịch thành phố Ngô!
An Tại Đào lại cười:
- Ủy ban Kỷ luật công ty chuẩn bị điều tra ---- nhưng cá nhân tôi cảm thấy, chuyện này không tính nhỏ, trước tiên vẫn nên báo cáo một chút với lãnh đạo thành phố phân công quản lý. Chủ tịch thành phố Ngô ngài phân công quản lý ngành phục vụ công cộng, Trịnh Lan này lại là cán bộ xí nghiệp một tay ngài đề bạt lên… Cho nên, tôi thông báo trước với lãnh đạo, tránh cho Chủ tịch thành phố Ngô
Trong lòng Ngô Quốc Cẩm hơi lộp bộp, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Lão thở hổn hển một ngụm khí thô, phẫn nộ nhìn An Tại Đào, run giọng nói:
- Cậu nói điều này với tôi làm gì? Cậu đang uy hiếp tôi à?
An Tại Đào thản nhiên cười, giọng nói trầm thấp xuống:
- Chủ tịch thành phố Ngô, tôi chưa bao giờ uy hiếp ai ---- nhưng con người tôi có tật xấu khá kỳ quái, người kính tôi một thước tôi hoàn lại một trượng. Đã có người muốn làm ầm ĩ, như vậy chúng ta liền cẩn thận chơi một chút, xem cuối cùng ai chơi không nổi!
An Tại Đào nghênh ngang mà đi, còn lại thân hình béo lùn của Ngô Quốc Cẩm đứng đó hơi run rẩy.
An Tại Đào biết giữa Ngô Quốc Cẩm cùng Trịnh Lan chắc chắn có quan hệ lợi ích, hơn nữa quan hệ lợi ích còn khá chặt chẽ, nếu không mà nói, Ngô Quốc Cẩm tuyệt đối sẽ không vì một cán bộ xí nghiệp mà nhiều lần “chống đối” An Tại Đào.
Biểu hiện của Ngô Quốc Cẩm đối với việc An Tại Đào thu thập Trịnh Lan, đã vượt xa phạm trù lãnh đạo chiếu cố cấp dưới cũ.
Trịnh Lan tuyệt đối là điểm yếu của Ngô Quốc Cẩm, An Tại Đào vốn không muốn tính toán với Ngô Quốc Cẩm và Trịnh Lan, không sai biệt lắm là được. Nước quá trong ắt không có cá ---- hắn không có thời gian cũng không có tinh lực nắm chặt không buông chuyện “Ăn hối lộ trái pháp luật” của Trịnh Lan, hôm nay nói một phen này ngay trước mặt Ngô Quốc Cẩm, đơn giản là “nhắc nhở” và “mỉa mai” nào đó.
Đương nhiên, cũng là một loại nhục nhã. Chẳng qua, đối với Ngô Quốc Cẩm mà nói, sau khi bị An Tại Đào “mỉa mai” như vậy, không cần nói cái giá của một Phó Chủ tịch thành phố, ngay cả tâm thần cá nhân của lão cũng rối loạn.
Chui thẳng vào văn phòng của mình, Ngô Quốc Cẩm gọi điện thoại gọi Trịnh Lan và Giải Vân nhanh chóng tới. Trịnh Lan đang ở nhà nôn nóng bất an mà lên mạng, Giải vân rời khỏi văn phòng UBND thành phố không tới vài phút liền nhận được điện thoại của Ngô Quốc Cầm, liền chạy trở về.
Giải Vân chờ ở dưới lầu vài phút, chờ hai người Trịnh Lan tới đây mới cùng đi văn phòng Ngô Quốc Cẩm.
Vào cửa, thấy sắc mặt Ngô Quốc Cẩm cực kỳ âm trầm khó coi, Giải vân còn cho rằng Ngô Quốc Cẩm mất hứng vì chuyện trong cuộc họp làm việc của Chủ tịch thành phố vừa rồi, tuy rằng trong lòng mình cũng rất buồn bực, nhưng vẫn trấn an nói:
- Lãnh đạo, ngài cũng đừng chất nhặt với hắn! Để hắn gây sức ép là được, thành lập công ty tập đoàn làm sao vậy? Tôi không tin, thành lập một công ty tập đoàn, hắn có thể thoải khỏi quản lý của chính quyền? Coi trời bằng vung? Ít nhất, lãnh đạo ngài con phân công quản lý ngành phục vụ công cộng, hắn còn có thể không nghe tiếng nói? Hơn nữa, mặc kệ thế nào, Cục chúng ta vẫn còn quyền hạn quản lý đối với xí nghiệp có ngành sản xuất ở phía dưới chứ?
Ngô Quốc Cẩm sắc mặt âm trầm không nói gì. Đột nhiên, lão khoát tay áo, trầm giọng nói:
- Tìm hai người tới, có hai việc. Thứ nhất, Trịnh Lan cậu nói thật cho tôi, cậu có vấn đề kinh tế lớn hay không? Trong quá trình thay đổi chế độ ở công ty Than - Khí ga Phòng Sơn có vi phạm vấn đề quy định rõ ràng hay không?
Nói xong, ánh mắt Ngô Quốc Cẩm sáng ngời mà nhìn Trịnh Lan và Giải Vân.
Mặc dù ở trước mặt An Tại Đào, khí thế Phó Chủ tịch thành phố này của lão bị ngăn chặn chặt chẽ, quyền uy lọt vào khiêu chiến, nhưng đối mặt Giải Vân và Trịnh Lan, uy nghiêm kẻ bề trên của Ngô Quốc Cẩm tự nhiên mà phát ra.
Ngô Quốc Cẩm đột nhien hỏi tới vấn đề mẫn cảm này, Trịnh Lan cảm thấy rất đột nhiên cũng rất bất ngờ. Hắn do dự một chút, ngập ngừng không nói gì, thầm nghĩ ông không phải nói nhãm sao, ai còn có thể sạch sẽ? Ngô Quốc Cẩm ông làm quan vài chục năm, ông là trong sạch sao?
Nhưng cảm xúc của Ngô Quốc Cẩm hôm nay thật sự không tốt, rất bực bội, lão đột nhiên lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc có hay không, trả lời tôi! Nói thật!
Giải Vân và Trịnh Lan hoảng sợ, kinh ngạc mà nhìn Ngô Quốc Cẩm hơi hổn hển không hề có phong độ, cảm thấy không thể tin nổi.
- Nói chuyện!
Ngô Quốc Cẩm nặng nề mà vỗ bàn.
- Chủ tịch thành phố Ngô, điều này… Nói thế nào, ít nhiều cũng có một chút…
Trịnh Lan cúi đầu nói. trong lòng lại mắng lên: Nếu ông không mò tiền, làm sao có tiền tới đưa cho đám khốn khiếp các người? Ăn no liền mắng đầu bếp, con mẹ nó! Chó chết thật!
Thật ra Ngô Quốc Cẩm hỏi chính là vô nghĩa, lão thế nào lại hỏi loại câu hỏi ngu ngốc như vậy, chẳng qua là giải phóng một chút cảm xúc phẫn nộ và bất an trong lòng.
Ngô Quốc Cẩm chập rãi ngồi trở về, hơi mệt mỏi mà khoát tay áo:
- Trịnh Lan, cậu chọc phiền toái lớn cho ta. An Tại Đào tay ngày quấn khá chặt… Phiền toái!
Trong lòng Trịnh Lan đột nhiên nhảy dựng.
Giải Vân vội vàng đi lên nắm lấy bả vai Ngô Quốc Cẩm, nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo, xảy ra chuyện gì? Nói ra, để chúng ta cũng dễ phân ưu cùng lãnh đạo!
Ngô Quốc Cẩm nhướn mày, trong lòng âm thầm mắng: chia sẻ cái rắm. Phiền toái này vốn là hai người các ngươi gây ra cho ông!
Đông Phương Du vừa tỏ thái độ, chẳng khác nào hội làm việc của Chủ tịch thành phố lúc này trên nguyên tắc thông qua hạng mục công ty Than – Khí gas Phòng Sơn xây dựng tập đoàn xí nghiệp. Tiếp theo, hình thành hội nghị kỷ yếu của UBND thành phố, gặp các truyền thông đưa tin, sau đó chính là An Tại Đào chủ đọa công ty tập đoàn vận tác giai đoạn thực chất.
Đương nhiên, các bộ môn UBND thành phố ủng hộ và phối hợp, cũng rất có quan hệ. Mặt trên phối hợp, tốc độ sẽ nhanh, trở ngại liền nhỏ, nếu mặt trên không phối hợp, chuyện này sẽ bị kéo dài vô thời hạn.
Kết quả hội nghị đã sớm quyết định, An Tại Đào chưa từng hoài nghi. Về phần “bỏ gánh” trong hội nghị, đơn giản là hắn nhắm vào phản kích nào đó của đám người Ngô Quốc Cẩm, giải phóng cảm xúc nửa thật nửa giả, xem như diễn trò đi.
Điều duy nhất khiến An Tại Đào không xác định là thái độ Đông Phương Du.
Bắt đầu từ khi nhận thức người phụ nữ này, An Tại Đào nhớ rõ ở chung với cô ta không được thoải mái, rốt cuộc là vì cái gì, kỳ thật ngay cả An Tại Đào và Đông Phương Du hai đương sự này cũng không nói rõ lắm.
Có lẽ chính là oan gia chú định trong vận mệnh, dù sao, Đông Phương Du vẫn xem An Tại Đào không vừa mắt, cho rằng hắn rất bừa bãi ngả ngớn. Đồng dạng, trong mắt An Tại Đào, Đông Phương Du cũng không khiến cho người ta vui vẻ, cảm thấy người phụ nữ này có vài phần tương tự Lý Vân Thu: quá cường thế, quá tự cho là đúng.
An Tại Đào biết, Đông Phương Du sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội gì chèn ép hắn. Ngay cả trên chuyện tình khí than Phòng Sơn, chỉ cần không liên quan tới nguyên tắc vấn đề lớn, người phụ nữ keo kiệt Đông Phương Du này chắc chắn sẽ “giận dỗi”, hắn thậm chí cũng đã làm tốt chuẩn bị tư tưởng.
Nhưng lúc này Đông Phương Du lại không tỏ thái độ chống lại, thái độ cực kỳ ủng hộ cực kỳ kiên quyết, điều này làm cho An Tại Đào cảm thấy hơi quỷ dị.
An Tại Đào không kìm nổi ngẩng đầu nhìn Lãnh Mai bên cạnh người, đã thấy Lãnh Mai cũng không hiểu ra sao nhẹ nhàng lắc đầu, liền nhíu mày im lặng không nói.
Hội làm việc của Chủ tịch thành phố cứ kết thúc như vậy. Trước khi chấm dứt, Đông Phương Du lại làm ra một hành động khiến người ta kinh ngạc: không ngờ ngay trước mặt tất cả Phó Chủ tịch thành phố, cô ta “an bài” Lãnh Mai phải phối hợp với các bộ môn liên quan phối hợp công ty Than – Khí ga Phòng SƠn đơn giản hóa tất cả quy trình và trình tự công tác, nhanh chóng thực hiện đăng ký kinh doanh công ty tập đoàn.
Thậm chí, ở trước mắt bao người, cô mỉm cười đứng dậy cười với An Tại Đào:
- Đồng chí Tại Đào, một lát cậu đến văn phòng tôi một chuyến, tôi còn một số công tác muốn nói chuyện với cậu.
Nói xong, Đông Phương Du liền nghênh ngang mà đi. Nhưng nụ cười quyến rũ của cô lại khiến An Tại Đào nhất thời hơi “bị lạc”: Người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm cái gì? Dường như cô ta công khai biểu lộ thái độ nào đó... Đối mặt “thể hiện thiện ý” với mình, rốt cuộc cô ta rắp tâm ra sao?
An Tại Đào và Lãnh Mai trao đổi một ánh mắt cổ quái.
Bởi vì vấn đề “tỏ thái độ” trên hội nghị, Vương Chí Quân, Cổ Lam hai Phó Chủ tịch thành phố này đi tới hướng đối lập với An Tại Đào, hai người tự cảm thấy hơi mất mặt liền vội vàng rời đi, vốn còn muốn tìm An Tại Đào giải thích hai câu, nhưng lại không bỏ xuống được cái giá của Chủ tịch thành phố.
Ngô Quốc Cẩm chầm chậm đi ở sau cùng, lão muốn một mình nói mấy câu với Giải Vân. Nhưng vừa mới đi tới hành lang, đã thấy An Tại Đào mặt mày tươi cười đứng đó, đi nhanh về phía mình.
Trong lòng Ngô Quốc Cẩm máy động: Thằng nhóc này rốt cuộc muốn làm gì?
Đột nhiên cảm thấy không ngờ mình hơi sợ hãi khí thế của thằng nhóc này, Ngô Quốc Cẩm lại ra vẻ uy nghiêm mà hắng giọng, bưng lên cái giá của Phó Chủ tịch thành phố.
Giải Vân lại không dám dừng lại nữa, sợ An Tại Đào sẽ tìm hắn phiền toái, vội vã đi uống lầu, không ngờ liền bỏ lại Ngô Quốc Cẩm.
Ngô Quốc Cẩm hung hăng đi về phía trước, nhưng bị An Tại Đào chặn đường đi.
Ngô Quốc Cẩm trầm giọng nói:
- Đồng chí Tiểu An, cậu chắn trước mặt tôi làm gì?
Từ đầu đến cuối An Tại Đào đều mỉm cười, chẳng qua nụ cười này rơi vào mắt Ngô Quốc Cẩm, khiến Ngô Quốc cẩm cảm thấy rất dối trá rất âm hiểm. Thật ra đôi khi, bản thân An Tại Đào cũng hiểu được mình hơi dối trá, chẳng qua trong quan trường, không giả dối ngụy trang tính tình thật lại có mấy người?
Sau khi tái sinh, tuổi sinh lý của An Tại Đào còn chưa tới 30, nhưng tuổi tâm lý đã vượt qua 40, một tâm tính như vậy chủ đạo một thân thể trẻ tuổi dốc sức làm trong quan trường, An Tại Đào muốn “chân thật” cũng không thể.
An Tại Đào liếc bóng dáng hoảng hốt rời đi của Giải Vân, thản nhiên cười:
- Chủ tịch thành phố Ngô, vừa lúc cuộc họp hôm nay gặp được ngài, tôi đang muốn báo cáo một việc với lãnh đạo…
Trong lòng Ngô Quốc Cẩm chợt co rụt lại, nhưng không nói gì thêm, chỉ kiên nhẫn nhìn chằm chằm An Tại Đào, ánh mắt nhìn như tàn nhẫn kỳ thật hơi có hương vị ngoài mạnh trong yếu.
- Đảng ủy công ty nhận được tố cáo của công nhân viên chức, nói Trịnh Lan có hành vi trọng đại lấy quyền cầu tư lợi ở gas Thiên Nguyên… Tôi nghe nói thủ đoạn của hắn rất độc đó, không cần nói gì khác, mỗi một tấn than thiến vào gas Thiên Nguyên hắn đều ăn mấy chục đồng tiền boa, một năm gas Thiên Nguyên dùng bao nhiêu tấn than? Ít nhất một trăm ngàn tấn trở lên! Chủ tịch thành phố Ngô ngài có thể tính xem, một năm này Trịnh Tổng Trịnh Lan của chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu ưu đãi đây? Con số thiên văn a! Chủ tịch thành phố Ngô!
An Tại Đào lại cười:
- Ủy ban Kỷ luật công ty chuẩn bị điều tra ---- nhưng cá nhân tôi cảm thấy, chuyện này không tính nhỏ, trước tiên vẫn nên báo cáo một chút với lãnh đạo thành phố phân công quản lý. Chủ tịch thành phố Ngô ngài phân công quản lý ngành phục vụ công cộng, Trịnh Lan này lại là cán bộ xí nghiệp một tay ngài đề bạt lên… Cho nên, tôi thông báo trước với lãnh đạo, tránh cho Chủ tịch thành phố Ngô
Trong lòng Ngô Quốc Cẩm hơi lộp bộp, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Lão thở hổn hển một ngụm khí thô, phẫn nộ nhìn An Tại Đào, run giọng nói:
- Cậu nói điều này với tôi làm gì? Cậu đang uy hiếp tôi à?
An Tại Đào thản nhiên cười, giọng nói trầm thấp xuống:
- Chủ tịch thành phố Ngô, tôi chưa bao giờ uy hiếp ai ---- nhưng con người tôi có tật xấu khá kỳ quái, người kính tôi một thước tôi hoàn lại một trượng. Đã có người muốn làm ầm ĩ, như vậy chúng ta liền cẩn thận chơi một chút, xem cuối cùng ai chơi không nổi!
An Tại Đào nghênh ngang mà đi, còn lại thân hình béo lùn của Ngô Quốc Cẩm đứng đó hơi run rẩy.
An Tại Đào biết giữa Ngô Quốc Cẩm cùng Trịnh Lan chắc chắn có quan hệ lợi ích, hơn nữa quan hệ lợi ích còn khá chặt chẽ, nếu không mà nói, Ngô Quốc Cẩm tuyệt đối sẽ không vì một cán bộ xí nghiệp mà nhiều lần “chống đối” An Tại Đào.
Biểu hiện của Ngô Quốc Cẩm đối với việc An Tại Đào thu thập Trịnh Lan, đã vượt xa phạm trù lãnh đạo chiếu cố cấp dưới cũ.
Trịnh Lan tuyệt đối là điểm yếu của Ngô Quốc Cẩm, An Tại Đào vốn không muốn tính toán với Ngô Quốc Cẩm và Trịnh Lan, không sai biệt lắm là được. Nước quá trong ắt không có cá ---- hắn không có thời gian cũng không có tinh lực nắm chặt không buông chuyện “Ăn hối lộ trái pháp luật” của Trịnh Lan, hôm nay nói một phen này ngay trước mặt Ngô Quốc Cẩm, đơn giản là “nhắc nhở” và “mỉa mai” nào đó.
Đương nhiên, cũng là một loại nhục nhã. Chẳng qua, đối với Ngô Quốc Cẩm mà nói, sau khi bị An Tại Đào “mỉa mai” như vậy, không cần nói cái giá của một Phó Chủ tịch thành phố, ngay cả tâm thần cá nhân của lão cũng rối loạn.
Chui thẳng vào văn phòng của mình, Ngô Quốc Cẩm gọi điện thoại gọi Trịnh Lan và Giải Vân nhanh chóng tới. Trịnh Lan đang ở nhà nôn nóng bất an mà lên mạng, Giải vân rời khỏi văn phòng UBND thành phố không tới vài phút liền nhận được điện thoại của Ngô Quốc Cầm, liền chạy trở về.
Giải Vân chờ ở dưới lầu vài phút, chờ hai người Trịnh Lan tới đây mới cùng đi văn phòng Ngô Quốc Cẩm.
Vào cửa, thấy sắc mặt Ngô Quốc Cẩm cực kỳ âm trầm khó coi, Giải vân còn cho rằng Ngô Quốc Cẩm mất hứng vì chuyện trong cuộc họp làm việc của Chủ tịch thành phố vừa rồi, tuy rằng trong lòng mình cũng rất buồn bực, nhưng vẫn trấn an nói:
- Lãnh đạo, ngài cũng đừng chất nhặt với hắn! Để hắn gây sức ép là được, thành lập công ty tập đoàn làm sao vậy? Tôi không tin, thành lập một công ty tập đoàn, hắn có thể thoải khỏi quản lý của chính quyền? Coi trời bằng vung? Ít nhất, lãnh đạo ngài con phân công quản lý ngành phục vụ công cộng, hắn còn có thể không nghe tiếng nói? Hơn nữa, mặc kệ thế nào, Cục chúng ta vẫn còn quyền hạn quản lý đối với xí nghiệp có ngành sản xuất ở phía dưới chứ?
Ngô Quốc Cẩm sắc mặt âm trầm không nói gì. Đột nhiên, lão khoát tay áo, trầm giọng nói:
- Tìm hai người tới, có hai việc. Thứ nhất, Trịnh Lan cậu nói thật cho tôi, cậu có vấn đề kinh tế lớn hay không? Trong quá trình thay đổi chế độ ở công ty Than - Khí ga Phòng Sơn có vi phạm vấn đề quy định rõ ràng hay không?
Nói xong, ánh mắt Ngô Quốc Cẩm sáng ngời mà nhìn Trịnh Lan và Giải Vân.
Mặc dù ở trước mặt An Tại Đào, khí thế Phó Chủ tịch thành phố này của lão bị ngăn chặn chặt chẽ, quyền uy lọt vào khiêu chiến, nhưng đối mặt Giải Vân và Trịnh Lan, uy nghiêm kẻ bề trên của Ngô Quốc Cẩm tự nhiên mà phát ra.
Ngô Quốc Cẩm đột nhien hỏi tới vấn đề mẫn cảm này, Trịnh Lan cảm thấy rất đột nhiên cũng rất bất ngờ. Hắn do dự một chút, ngập ngừng không nói gì, thầm nghĩ ông không phải nói nhãm sao, ai còn có thể sạch sẽ? Ngô Quốc Cẩm ông làm quan vài chục năm, ông là trong sạch sao?
Nhưng cảm xúc của Ngô Quốc Cẩm hôm nay thật sự không tốt, rất bực bội, lão đột nhiên lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc có hay không, trả lời tôi! Nói thật!
Giải Vân và Trịnh Lan hoảng sợ, kinh ngạc mà nhìn Ngô Quốc Cẩm hơi hổn hển không hề có phong độ, cảm thấy không thể tin nổi.
- Nói chuyện!
Ngô Quốc Cẩm nặng nề mà vỗ bàn.
- Chủ tịch thành phố Ngô, điều này… Nói thế nào, ít nhiều cũng có một chút…
Trịnh Lan cúi đầu nói. trong lòng lại mắng lên: Nếu ông không mò tiền, làm sao có tiền tới đưa cho đám khốn khiếp các người? Ăn no liền mắng đầu bếp, con mẹ nó! Chó chết thật!
Thật ra Ngô Quốc Cẩm hỏi chính là vô nghĩa, lão thế nào lại hỏi loại câu hỏi ngu ngốc như vậy, chẳng qua là giải phóng một chút cảm xúc phẫn nộ và bất an trong lòng.
Ngô Quốc Cẩm chập rãi ngồi trở về, hơi mệt mỏi mà khoát tay áo:
- Trịnh Lan, cậu chọc phiền toái lớn cho ta. An Tại Đào tay ngày quấn khá chặt… Phiền toái!
Trong lòng Trịnh Lan đột nhiên nhảy dựng.
Giải Vân vội vàng đi lên nắm lấy bả vai Ngô Quốc Cẩm, nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo, xảy ra chuyện gì? Nói ra, để chúng ta cũng dễ phân ưu cùng lãnh đạo!
Ngô Quốc Cẩm nhướn mày, trong lòng âm thầm mắng: chia sẻ cái rắm. Phiền toái này vốn là hai người các ngươi gây ra cho ông!
/498
|