Mặc dù đã thành công trong việc đánh bại Trương Hân nhưng An Tại Đào lại không có bất luận một khoái cảm nào, ngược lại lại cảm thấy mệt mỏi.
Hắn càng ngày càng cảm thấy, nếu Trương Hân ở lại bên cạnh mình thì giống như một cái đinh nguy hiểm. Tuy rằng hắn không sợ Trương Hân sẽ gây nên sóng gió gì nhưng cái đinh vẫn cứ là cái đinh, vẫn sẽ đâm lủng chân người khác.
Cho nên, trong nháy mắt, An Tại Đào trong lòng dâng lên không phải là cảm xúc “vui sướng khi người khác gặp họa” mà là “làm một mẻ, khỏe suốt đời”. Cùng Trương Hân đấu tranh như vậy, khiến tiêu hao tinh lực và thời gian một cách vô vị, càng khiến cho người ta cảm thấy phiền chán. Một khi đã như vậy chi bằng làm một mẻ luôn. Lãnh Mai không hề chú ý đến, An Tại Đào trên mặt nở nụ cười nhưng sau đó lại lóe lên một chút ác nghiệt rồi biến mất ngay. Theo một ý nghĩa nào đó, quan trường so với chiến trường còn muốn tàn khốc hơn. Giẫm lên người đối thủ chỗ nào cũng có, nếu nhân từ đối với đối thủ thì chẳng khác nào tàn khốc và không có trách nhiệm đối với bản thân mình.
Nhất là giữa An Tại Đào và Trương Hân đã không có bất luận một khả năng hòa giải nào. Ngay cả là không có việc ghen tỵ và phân tranh quyền lực trong đó thì cũng bởi vì sự tồn tại của Lãnh Mai thì hai người sớm hay muộn gì cũng phải chiến tranh mà thôi.
Đấu tranh trong quan trường không phải kẻ nào mạnh là có thể thắng. Phải chú ý đến quyền mưu chiến thuật, hợp lại chính là bối cảnh, tâm trí và mạng lưới quan hệ. Ở đây, Trương Hân so với An Tại Đào thì quá kém xa. Ngay từ đầu đã định kết quả thảm hại.
An Tại Đào cho đến bây giờ luôn là một người quyết đoán. Hắn từ trước đến nay đều là nhanh gọn, dứt khoát, nói được thì làm được. Trong lòng suy nghĩ như vậy, suy tính cân nhắc trước sau, hắn đã có chủ ý cho mình.
Không bao lâu sau, hắn nhận được điện thoại của Trần Cận Nam. Trần Cận Nam muốn đem Trương Hân rời khỏi Phòng Sơn đến tỉnh nhậm chức. Trần Cận Nam chính là vì đề cử Lãnh Mai mà đắc tội với Trương gia ở Yên Kinh, nên chỉ có thể làm như thế để tỏ thiện ý với Trương gia, coi như là một sự bồi thường cho Trương Hân.
Tuy rằng Trần Cận Nam đối với Trương gia cũng không quá mức coi trọng. Nhưng dù sao, Trương gia ở thủ đô cũng là một gia tộc quyền quý. Ông ta đối với tiền đồ chính trị của mình rất coi trọng, tất nhiên là không muốn xuất hiện bất luận điều gì làm cản trở nó. Chuyện nhỏ như vậy, không đáng để trở thành kẻ thù với Trương gia.
Nhưng Trần Cận Nam biết con trai của mình không hợp với Trương Hân nên muốn thông báo cho An Tại Đào biết trước.
Khi nói chuyện, Trần Cận Nam trầm ngâm một chút:
- Tiểu Đào, bên Đoàn Tỉnh ủy có một cái ghế Phó bí thư còn trống, ba muốn sắp xếp cho con. Nếu như con không chịu đến tỉnh làm việc thì ba sẽ điều Trương Hân qua?
Trần Cận Nam tuy lời nói không rõ ràng lắm, nhưng An Tại Đào lập tức hiểu được Trần Cận Nam muốn nói gì. Nói đi nói lại thì không muốn vì chuyện này mà đắc tội với người khác, tránh có người ngáng chân trên con đường tiến thân của ông ta.
Nhưng đứng ở lập trường của Trần Cận Nam thì chuyện này cũng không có gì sai.
“Như vậy thì chẳng khác nào Trương Hân được thăng quan sao? Có phải hay không là quá thuận lợi cho y?” An Tại Đào kỳ thật cũng không muốn đuổi cùng giết tận nhưng hắn rất hiểu tính tình của Trương Hân. Người này không chỉ có kiêu ngạo, ngông cuồng hơn nữa còn lòng dạ hẹp hòi. Với sự ghen tỵ và hận thù của Trương Hân đối với hắn, thì cho dù có rời khỏi Phòng Sơn cũng sẽ theo sát mình mà gây phiền toái. Sợ thì hắn không sợ, nhưng phiền toái thì không tốt lắm.
Cho nên, An Tại Đào trong lòng kỳ thật có ý tưởng khác nhưng ngoài miệng thì lại không thể nói điều gì.
Không thấy con trai lên tiếng, Trần Cận Nam trong lòng thở dài, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Đào, con còn trẻ, có rất nhiều chuyện cũng nên hiểu biết tốt hơn một chút. Trương gia tuy rằng ở thủ đô đã không còn danh tiếng như xưa, nhưng dù sao cũng là một gia đình có công rất lớn với tổ quốc. Lãnh đạo trung ương nói cho cùng cũng vẫn phải nể mặt họ. Đối với chúng ta mà nói, cũng không nên gây thù chuốc oán với bọn họ suốt đời. Con là một đứa biết điều, con hẳn là hiểu được điều này.
- Haha, con biết rồi ba. Tuy nhiên, con nghĩ rằng, cho dù ba có điều thì anh ta cũng không đi đâu.
An Tại Đào cười, cũng không nói nhiều nữa.
Trương Hân gọi điện thoại hẹn Chủ tịch huyện Cốc Lan Chu Lệ ra ngoài.
Y trong lòng cảm thấy bứt rứt, giống như một con chó đến thời kỳ động đực, không thể kìm chế được. Với thân phận của y thì không thể tìm đến những cô gái bán hoa. Dưới sự phát tác của dục vọng, y liền nhớ đến người thiếu phụ quyến rũ Chu Lệ.
Thân phận thì tương đương nhưng tuổi tác thì Chu Lệ lại lớn hơn y, đã từng kết hôn. Tuy nhiên chung quy vẫn là một người phụ nữ có phẩm vị, miễn cưỡng cũng có thể dùng được. Trên đường chạy đến nhà khách, Trương Hân nghĩ đến gương mặt kiều mỵ của Chu Lệ, lửa dục trong lòng càng bốc lên cao.
Vừa vào phòng thì đã thấy Chu Lệ bước đến.
Nhìn qua thì thấy Chu Lệ đã trang điểm một cách rất tỉ mỉ. Một người phụ nữ tuổi đã vào trung niên, lại qua ly hôn, có thể gặp được một người đàn ông như Trương Hân, cô ta trong lòng tất nhiên là muốn nắm chặt.
Sự khiêu khích ở hội trường lần trước, cùng với sự chủ động lần này, Chu Lệ tất nhiên cho rằng Trương Hân đã có ý với mình.
Trương Hân vội vàng đóng cửa phòng lại, liền cởi áo khoác, rồi kéo Chu Lệ vào lòng, cởi quần áo trên người cô ra, thảy cô lên giường rồi chính mình nhào lên.
Nhưng Chu Lệ dù sao cũng không phải là một người phụ nữ tầm thường. Nếu tầm thường thì làm sao có được vị trí như thế. Trong thời điểm mấu chốt, cô đẩy Trương Hân ra, sâu kín hỏi một câu:
- Trương Hân, anh có phải là thích tôi hay không? Anh đừng gạt tôi nhé, tôi đã chịu thương tổn một lần rồi.
Chu Lệ che chỗ kín của mình lại, lẳng lặng nhìn Trương Hân:
- Trương Hân, nếu như anh nhất thời kích động thì anh hãy mặc lại quần áo, rồi đi ra ngoài. Chúng ta từ nay về sau hãy quên việc này đi. Còn nếu anh thật sự thích tôi thì tôi nguyện ý đem hết thân thể này giao cho anh.
- Anh hãy trả lời tôi đi, anh có thích tôi không? Anh sẽ đồng ý cưới tôi chứ?
Trương Hân sớm đã là tên đã trên dây, không thể không bắn. Trong thời khắc mấu chốt, người đàn bà này lại nổi lên tính thiếu nữ thuần khiết, chẳng lẽ bắt y phải mỡ treo miệng mèo sao? Miệng của y thì cứ hàm hồ bảo “thích”, “đồng ý”, còn tay thì cứ sờ soạng phía dưới, cuối cùng Chu Lệ không thể chống cự được nữa.
Đối với Trương Hân, Chu Lệ chỉ là một người để y giải phóng hỏa dục mà thôi. Y trong lòng căn bản không bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với cô.
Đương nhiên, cho dù y có muốn thì trong nhà của y cũng sẽ không đồng ý. Chu Lệ đã qua một lần kết hôn, lại còn lớn tuổi hơn y.
Nhưng đối với Chu Lệ mà nói, đây chính là một tình yêu thật sự. Một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ như cô đồng ý lên giường với Trương Hân tất nhiên là do cô thích y. Nếu như không thích, thì Trương Hân chỉ là một Chủ tịch quận mà muốn lên giường với một Chủ tịch huyện như cô thì e là chưa đủ tư cách.
Hai người ở trong nhà khách mây mưa suốt cả một buổi chiều, cuối cùng cả hai đều mệt mỏi, nặng nề chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại cũng đã hơn 8h.
Khi vừa tỉnh lại thì Trương Hân chỉ biết rằng mình dường như đã gặp phải phiền toái. Chu Lệ đã xem y như một người đàn ông của cô, không chỉ như một con chim nhỏ nép vào lòng y mà còn có suy nghĩ muốn sống với y suốt đời. Nhìn tư thế đó, mơ hồ còn muốn dẫn y về nhà gặp cha mẹ.
Tuy rằng là cán bộ của chính phủ, sống chung trước hôn nhân xem ra cũng không được tốt. Nhưng đối với Chu Lệ, mặc dù chưa gả cho Trương Hân nhưng đã lên giường thì cũng hợp tình hợp pháp. Nhưng Trương Hân vừa nghe qua thì đã nhức đầu, nhưng lại không thể cự tuyệt, chỉ có thể giả giả thật thật mà đồng ý cho có lệ.
Hai người rời khỏi nhà khách, ngoài ý muốn mà đụng phải một người quen, là vợ chồng Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Phòng Sơn lão Trương. Lão Trương nhìn thấy Chu Lệ vẻ mặt hạnh phúc cầm lấy cánh tay Trương Hân, hai người thần thái rất thân mật, liền không khỏi ngẩn người ra. Hai người này quen nhau à? Không phải là Trương Hân đang theo đuổi Lãnh Mai sao?
Nhìn thấy người quen, sắc mặt Trương Hân lập tức thay đổi, vốn định buông tay Chu Lệ ra nhưng không ngờ Chu Lệ lại nắm chặt hơn, còn chủ động tiếp đón lão Trương:
- Phó chánh văn phòng Trương, hai vợ chồng đi đâu vậy?
- Haha, Chủ tịch huyện Chu, ba mẹ vợ đến thăm, nên mọi người ở nhà khách này dùng cơm.
Lão Trương nhìn thấy Chu Lệ chẳng kiêng dè gì cả thì cũng dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hai người, ra vẻ kinh ngạc:
- Ồ, Chủ tịch quận Trương, sao lại là anh?
Trương Hân xấu hổ ừ một tiếng, miễn cưỡng cười.
Chu Lệ cười nói:
- Phó chánh văn phòng Trương, chúng tôi cũng đi tản bộ. Hai người đang bận thì chúng tôi xin phép đi trước.
Nói xong thì Chu Lệ cố ý khoát tay tạm biệt với lão Trương.
Chu Lệ không phải là một người phụ nữ bình thường. Thông minh như Chu Lệ làm sao mà nhìn không ra Trương Hân đối với cô có bao nhiêu tình cảm chứ. Nhưng Chu Lệ cho rằng, tình cảm thì có thể bồi dưỡng. Chỉ cần hai người sống chung với nhau, thì tình cảm có thể đến. Quan trọng hơn cả là cô thích Trương Hân. Cô cũng tin rằng Trương Hân cũng rất thích cô, nhất là khi ở trên giường.
Cho nên, Chu Lệ cũng không nói gì nhiều, chỉ có điều muốn từ miệng của lão Trương mà đem chuyện của mình và Trương Hân công khai ra ngoài. Sự việc này không biết là từ miệng của lão Trương hay là vợ lão Trương, dù sao thì ngày hôm sau, toàn bộ Thành ủy và Ủy ban nhân dân Phòng Sơn cao thấp không ai là không biết việc này.
Chủ tịch huyện Cốc Lan Chu Lệ và Chủ tịch quận Lương Sơn Trương Hân đang yêu nhau, chắc chắn là sẽ kết hôn.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp mọi nơi. An Tại Đào khi nghe được tin tức này thì đang trong phòng làm việc tiếp đãi hai vị khách đến chơi, Tiết Đức Bản và con gái Tiết Yến.
Tiết Yến tốt nghiệp đại học nước ngoài, vừa mới trở về nước. Về nước được một ngày thì đã đến Quy Ninh tham dự hoạt động văn nghệ. Và cũng chính trong buổi tối hôm ấy, khi nhìn thấy An Tại Đào cô đã nhớ thật kỹ cái tên này và sinh ra hứng thú. Cho nên, khi nghe nói cha mình muốn gặp An Tại Đào thì cô liền xung phong nhận việc. Tối hôm qua, An Tại Đào đã đến tham dự tiệc chiêu đãi của Tiết Đức Bản. Sau khi bữa tiệc kết thúc, hắn rốt cuộc đã xác nhận và hiểu được hai sự kiện.
Thứ nhất, Tiết Đức Bản chỉ là một quan thôn nho nhỏ. Sở dĩ trở thành một nhân vật hô mưa gọi gió ở Phòng Sơn ngoài năng lượng thật lớn thì chủ yếu là bởi vì ông ta quan hệ với các lãnh đạo thành phố rất chặt chẽ. Điều này hoàn toàn trùng khớp với kết quả điều tra của Bành Quân.
Đêm đó, Tiết Đức Bản đã có men rượu, vỗ cánh tay An Tại Đào nói lời ngông cuồng:
- Phó chủ tịch thành phố An, chúng ta quen biết nhau chỉ trong thời gian ngắn, nhưng lão Tiết tôi là một người thành thật, cũng là một người bạn tốt. Tôi ở thành phố quen biết rất nhiều lãnh đạo. Các lãnh đạo đó đối với lão Tiết này đều đạt đến một trình độ nào đó.
Ồ? An Tại Đào thản nhiên cười.
Nhìn thấy An Tại Đào dường như có chút không tin, Tiết Đức Bản không phải vì muốn khoe khoang, hay là do uống say, liền lập tức móc điện thoại ra:
- Lão Khâu à, anh lập tức qua đây một chút.
Mấy tiếng sau, Phó chủ tịch thường trực thành phố Khâu Phong liền chạy đến.
Nhìn thấy An Tại Đào, Khâu Phong có chút ngạc nhiên nhưng cũng có chút xấu hổ. Nhưng dù sao cũng là lãnh đạo lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường, đến cấp bậc như vậy cũng không phải tầm thường. Khâu Phong lập tức trở lại bình tĩnh, thái độ rất thân thiết bắt tay An Tại Đào:
- Đồng chí Tiểu An, chúng ta lại gặp mặt nhau nữa.
An Tại Đào cười ha hả, vừa bắt tay Khâu Phong, vừa cất cao giọng nói với Tiết Đức Bản:
- Lão Tiết, lãnh đạo ở đây là phê bình tôi đấy. Đều tại ông cả lão Tiết, cũng không sớm tạo cho tôi một cơ hội để so tửu lượng với Phó chủ tịch thành phố Khâu.
Khâu Phong cười lớn với Tiết Đức Bản:
- Phó chủ tịch thành phố An, đều do lão Tiết tôi cả. Chúng ta từ nay về sau, hễ đến cuối tuần, nếu như hai vị lãnh đạo không có công việc gì quan trọng thì sẽ theo tôi đến hồ Tùng Sơn câu cá dã ngoại được không?
Trong lúc mọi người cười nói, An Tại Đào trong lòng hơi có chút chấn động, chợt nhớ đến ngày hôm qua Bành Quân đã nói cho mình một chuyện của Tiết Đức Bản và hồ Tùng Sơn.
Hồ Tùng Sơn là một nơi dã ngoại vùng ngoại thành Phòng Sơn. Người đầu tư và khai thác đưa vào kinh doanh chính là xí nghiệp Vân Lan.
Trước đây, nơi này chỉ là một cái hồ nhỏ. Sau này Tiết Đức Bản đã nhìn thấy được tiềm năng du lịch của nơi này, nên thông qua chính quyền địa phương, bắt đầu mạnh mẽ xây dựng thêm hồ nhân tạo.
Bởi vì giá đền bù mặt bằng rất thấp nên rất nhiều hộ nông dân đều không muốn dời đi. Nghe nói là Tiết Đức Bản đã tụ tập mấy trăm người vạm vỡ, dùng máy ủi đất và xe nâng, bất chấp tất cả bắt đầu cưỡng chế phá dỡ, phát sinh xung đột với hơn trăm hộ nông dân. Kết quả, mười mấy nông dân bị đánh trọng thương, còn có một người chết. Sự tình náo loạn bay đến thành phố. Nhưng Tiết Đức Bản thần thông quảng đại rất nhanh chóng giải quyết việc này êm xuôi, tốn không ít tiền.
Chỉ một chi tiết đấy thôi, thì cũng chứng tỏ Tiết Đức Bản quả nhiên là người không đơn giản.
Thứ hai, Tiết Đức Bản tìm tới An Tại Đào là bởi vì nghe nói An Tại Đào muốn xây dựng một hạng mục khí đốt nên muốn đến thương lượng. Đem thôn Vân Lan đổi lấy một khu đất bên ngoài, dùng một mảnh đất hoang phế đổi thành một trung tâm thành phố mấy trăm mẫu.
Phải nói là Tiết Đức Bản đã làm một số việc cho thôn Vân Lan. Tối thiểu là vì nông dân ở thôn này, thu vào những công trình phúc lợi của thành phố Phòng Sơn, thậm chí là của toàn tỉnh Đông Sơn.
Trong thôn thống nhất quy hoạch phát triển thành một khu mới. Toàn bộ đều xây dựng thành những căn biệt thự nhỏ ba tầng. Mỗi căn biệt thự gồm ba hộ gia đình. Một nhà chiếm một tầng. Hơn nữa, trang trí và điện đóm đều là trong thôn cũng cấp miễn phí.
Ở thôn Vân Lan, tất cả thanh niên đều học đại học. Học phí là do thôn gánh vác. Đương nhiên, sau khi tốt nghiệp, trên cơ bản đều trở về xí nghiệp trong thôn làm việc.
Hiện tại, người dân thôn Vân Lan lên đến mấy chục ngàn người. Đại bộ phận đều là công nhân xí nghiệp. Những người nông dân trong thôn đều không ra bên ngoài làm việc, mà ở lại trong thôn. Hiện giờ, gọi là thôn nhưng kỳ thật thôn Vân Lan lại giống như một thành phố nhỏ phồn hoa.
Cho nên, ở thôn Vân Lan, Tiết Đức Bản chính là một nhân vật quyền uy cực cao, tuyệt không có người thứ hai sánh bằng.
Nếu An Tại Đào chịu đầu tư vài trăm triệu xây dựng các hạng mục quanh thôn Vân Lan, không những là kéo được nền kinh tế những khu xung quanh thôn phát triển, mà còn nâng cao thành tích cho Tiết Đức Bản ông. Đây chính là chủ ý của Tiết Đức Bản.
Khi dùng cơm tối hôm qua, An Tại Đào cũng không đáp ứng Tiết Đức Bản điều gì. Nhưng Tiết Đức Bản vẫn rất kiên nhẫn. Hôm nay, lại cùng với con gái Tiết Yến đến tận phòng làm việc tìm An Tại Đào.
Trong khi An Tại Đào đang tiếp chuyện cha con Tiết Đức Bản thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lãnh Mai. Trong điện thoại, Lãnh Mai đã nói cho hắn biết chuyện tình cảm của Trương Hân và Chu Lệ.
Nghe được tin tức này, An Tại Đào thực có chút không ngờ. Nhưng khi cúp điện thoại, khóe miệng của hắn liền hiện lên nụ cười cổ quái.
Ngồi một bên lẳng lặng nghe An Tại Đào nói chuyện điện thoại, Tiết Yến đột nhiên cảm thấy nụ cười này của An Tại Đào rất nham hiểm.
An Tại Đào đang suy nghĩ đến chuyện luyến ái của Trương Hân và Chu Lệ, thì Tiết Đức Bản không kiên nhẫn nói:
- Phó chủ tịch huyện An, khi nào có thời gian rảnh, chúng ta đi khảo sát một chút? Không phải là lão Tiết tôi khoe khoang, toàn bộ thành phố Phòng Sơn này, cậu rốt cuộc sẽ không tìm được một địa phương thích hợp như của chúng tôi để xây dựng nhà máy đâu.
An Tại Đào thản nhiên cười, thu hồi lại đầu óc, quay lại nhìn Tiết Đức Bản:
- Lão Tiết, nếu như ông có thành ý như vậy thì tôi sẽ tranh thủ thời gian xem qua một chút. Tuy nhiên, tôi cũng nhắc nhở ông một chút, hạng mục của chúng tôi tuy rằng chỉ là hạng mục về khí đốt nhưng lại là một hạng mục công nghiệp nặng. Khoảng cách so với thôn của mọi người có phải quá gần hay không?
- Lo lắng làm gì? Cậu đến chỗ tôi mà xem. Ở đó có hai nhà máy thiếc, ba nhà máy cán thép, một nhà máy dệt. Lại sợ nhà máy khí đốt của các cậu sao? Vừa có thể kiếm tiền, lại không lo hậu quả, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.
Tiết Đức Bản khoát tay nói.
Hắn càng ngày càng cảm thấy, nếu Trương Hân ở lại bên cạnh mình thì giống như một cái đinh nguy hiểm. Tuy rằng hắn không sợ Trương Hân sẽ gây nên sóng gió gì nhưng cái đinh vẫn cứ là cái đinh, vẫn sẽ đâm lủng chân người khác.
Cho nên, trong nháy mắt, An Tại Đào trong lòng dâng lên không phải là cảm xúc “vui sướng khi người khác gặp họa” mà là “làm một mẻ, khỏe suốt đời”. Cùng Trương Hân đấu tranh như vậy, khiến tiêu hao tinh lực và thời gian một cách vô vị, càng khiến cho người ta cảm thấy phiền chán. Một khi đã như vậy chi bằng làm một mẻ luôn. Lãnh Mai không hề chú ý đến, An Tại Đào trên mặt nở nụ cười nhưng sau đó lại lóe lên một chút ác nghiệt rồi biến mất ngay. Theo một ý nghĩa nào đó, quan trường so với chiến trường còn muốn tàn khốc hơn. Giẫm lên người đối thủ chỗ nào cũng có, nếu nhân từ đối với đối thủ thì chẳng khác nào tàn khốc và không có trách nhiệm đối với bản thân mình.
Nhất là giữa An Tại Đào và Trương Hân đã không có bất luận một khả năng hòa giải nào. Ngay cả là không có việc ghen tỵ và phân tranh quyền lực trong đó thì cũng bởi vì sự tồn tại của Lãnh Mai thì hai người sớm hay muộn gì cũng phải chiến tranh mà thôi.
Đấu tranh trong quan trường không phải kẻ nào mạnh là có thể thắng. Phải chú ý đến quyền mưu chiến thuật, hợp lại chính là bối cảnh, tâm trí và mạng lưới quan hệ. Ở đây, Trương Hân so với An Tại Đào thì quá kém xa. Ngay từ đầu đã định kết quả thảm hại.
An Tại Đào cho đến bây giờ luôn là một người quyết đoán. Hắn từ trước đến nay đều là nhanh gọn, dứt khoát, nói được thì làm được. Trong lòng suy nghĩ như vậy, suy tính cân nhắc trước sau, hắn đã có chủ ý cho mình.
Không bao lâu sau, hắn nhận được điện thoại của Trần Cận Nam. Trần Cận Nam muốn đem Trương Hân rời khỏi Phòng Sơn đến tỉnh nhậm chức. Trần Cận Nam chính là vì đề cử Lãnh Mai mà đắc tội với Trương gia ở Yên Kinh, nên chỉ có thể làm như thế để tỏ thiện ý với Trương gia, coi như là một sự bồi thường cho Trương Hân.
Tuy rằng Trần Cận Nam đối với Trương gia cũng không quá mức coi trọng. Nhưng dù sao, Trương gia ở thủ đô cũng là một gia tộc quyền quý. Ông ta đối với tiền đồ chính trị của mình rất coi trọng, tất nhiên là không muốn xuất hiện bất luận điều gì làm cản trở nó. Chuyện nhỏ như vậy, không đáng để trở thành kẻ thù với Trương gia.
Nhưng Trần Cận Nam biết con trai của mình không hợp với Trương Hân nên muốn thông báo cho An Tại Đào biết trước.
Khi nói chuyện, Trần Cận Nam trầm ngâm một chút:
- Tiểu Đào, bên Đoàn Tỉnh ủy có một cái ghế Phó bí thư còn trống, ba muốn sắp xếp cho con. Nếu như con không chịu đến tỉnh làm việc thì ba sẽ điều Trương Hân qua?
Trần Cận Nam tuy lời nói không rõ ràng lắm, nhưng An Tại Đào lập tức hiểu được Trần Cận Nam muốn nói gì. Nói đi nói lại thì không muốn vì chuyện này mà đắc tội với người khác, tránh có người ngáng chân trên con đường tiến thân của ông ta.
Nhưng đứng ở lập trường của Trần Cận Nam thì chuyện này cũng không có gì sai.
“Như vậy thì chẳng khác nào Trương Hân được thăng quan sao? Có phải hay không là quá thuận lợi cho y?” An Tại Đào kỳ thật cũng không muốn đuổi cùng giết tận nhưng hắn rất hiểu tính tình của Trương Hân. Người này không chỉ có kiêu ngạo, ngông cuồng hơn nữa còn lòng dạ hẹp hòi. Với sự ghen tỵ và hận thù của Trương Hân đối với hắn, thì cho dù có rời khỏi Phòng Sơn cũng sẽ theo sát mình mà gây phiền toái. Sợ thì hắn không sợ, nhưng phiền toái thì không tốt lắm.
Cho nên, An Tại Đào trong lòng kỳ thật có ý tưởng khác nhưng ngoài miệng thì lại không thể nói điều gì.
Không thấy con trai lên tiếng, Trần Cận Nam trong lòng thở dài, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Đào, con còn trẻ, có rất nhiều chuyện cũng nên hiểu biết tốt hơn một chút. Trương gia tuy rằng ở thủ đô đã không còn danh tiếng như xưa, nhưng dù sao cũng là một gia đình có công rất lớn với tổ quốc. Lãnh đạo trung ương nói cho cùng cũng vẫn phải nể mặt họ. Đối với chúng ta mà nói, cũng không nên gây thù chuốc oán với bọn họ suốt đời. Con là một đứa biết điều, con hẳn là hiểu được điều này.
- Haha, con biết rồi ba. Tuy nhiên, con nghĩ rằng, cho dù ba có điều thì anh ta cũng không đi đâu.
An Tại Đào cười, cũng không nói nhiều nữa.
Trương Hân gọi điện thoại hẹn Chủ tịch huyện Cốc Lan Chu Lệ ra ngoài.
Y trong lòng cảm thấy bứt rứt, giống như một con chó đến thời kỳ động đực, không thể kìm chế được. Với thân phận của y thì không thể tìm đến những cô gái bán hoa. Dưới sự phát tác của dục vọng, y liền nhớ đến người thiếu phụ quyến rũ Chu Lệ.
Thân phận thì tương đương nhưng tuổi tác thì Chu Lệ lại lớn hơn y, đã từng kết hôn. Tuy nhiên chung quy vẫn là một người phụ nữ có phẩm vị, miễn cưỡng cũng có thể dùng được. Trên đường chạy đến nhà khách, Trương Hân nghĩ đến gương mặt kiều mỵ của Chu Lệ, lửa dục trong lòng càng bốc lên cao.
Vừa vào phòng thì đã thấy Chu Lệ bước đến.
Nhìn qua thì thấy Chu Lệ đã trang điểm một cách rất tỉ mỉ. Một người phụ nữ tuổi đã vào trung niên, lại qua ly hôn, có thể gặp được một người đàn ông như Trương Hân, cô ta trong lòng tất nhiên là muốn nắm chặt.
Sự khiêu khích ở hội trường lần trước, cùng với sự chủ động lần này, Chu Lệ tất nhiên cho rằng Trương Hân đã có ý với mình.
Trương Hân vội vàng đóng cửa phòng lại, liền cởi áo khoác, rồi kéo Chu Lệ vào lòng, cởi quần áo trên người cô ra, thảy cô lên giường rồi chính mình nhào lên.
Nhưng Chu Lệ dù sao cũng không phải là một người phụ nữ tầm thường. Nếu tầm thường thì làm sao có được vị trí như thế. Trong thời điểm mấu chốt, cô đẩy Trương Hân ra, sâu kín hỏi một câu:
- Trương Hân, anh có phải là thích tôi hay không? Anh đừng gạt tôi nhé, tôi đã chịu thương tổn một lần rồi.
Chu Lệ che chỗ kín của mình lại, lẳng lặng nhìn Trương Hân:
- Trương Hân, nếu như anh nhất thời kích động thì anh hãy mặc lại quần áo, rồi đi ra ngoài. Chúng ta từ nay về sau hãy quên việc này đi. Còn nếu anh thật sự thích tôi thì tôi nguyện ý đem hết thân thể này giao cho anh.
- Anh hãy trả lời tôi đi, anh có thích tôi không? Anh sẽ đồng ý cưới tôi chứ?
Trương Hân sớm đã là tên đã trên dây, không thể không bắn. Trong thời khắc mấu chốt, người đàn bà này lại nổi lên tính thiếu nữ thuần khiết, chẳng lẽ bắt y phải mỡ treo miệng mèo sao? Miệng của y thì cứ hàm hồ bảo “thích”, “đồng ý”, còn tay thì cứ sờ soạng phía dưới, cuối cùng Chu Lệ không thể chống cự được nữa.
Đối với Trương Hân, Chu Lệ chỉ là một người để y giải phóng hỏa dục mà thôi. Y trong lòng căn bản không bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với cô.
Đương nhiên, cho dù y có muốn thì trong nhà của y cũng sẽ không đồng ý. Chu Lệ đã qua một lần kết hôn, lại còn lớn tuổi hơn y.
Nhưng đối với Chu Lệ mà nói, đây chính là một tình yêu thật sự. Một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ như cô đồng ý lên giường với Trương Hân tất nhiên là do cô thích y. Nếu như không thích, thì Trương Hân chỉ là một Chủ tịch quận mà muốn lên giường với một Chủ tịch huyện như cô thì e là chưa đủ tư cách.
Hai người ở trong nhà khách mây mưa suốt cả một buổi chiều, cuối cùng cả hai đều mệt mỏi, nặng nề chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại cũng đã hơn 8h.
Khi vừa tỉnh lại thì Trương Hân chỉ biết rằng mình dường như đã gặp phải phiền toái. Chu Lệ đã xem y như một người đàn ông của cô, không chỉ như một con chim nhỏ nép vào lòng y mà còn có suy nghĩ muốn sống với y suốt đời. Nhìn tư thế đó, mơ hồ còn muốn dẫn y về nhà gặp cha mẹ.
Tuy rằng là cán bộ của chính phủ, sống chung trước hôn nhân xem ra cũng không được tốt. Nhưng đối với Chu Lệ, mặc dù chưa gả cho Trương Hân nhưng đã lên giường thì cũng hợp tình hợp pháp. Nhưng Trương Hân vừa nghe qua thì đã nhức đầu, nhưng lại không thể cự tuyệt, chỉ có thể giả giả thật thật mà đồng ý cho có lệ.
Hai người rời khỏi nhà khách, ngoài ý muốn mà đụng phải một người quen, là vợ chồng Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Phòng Sơn lão Trương. Lão Trương nhìn thấy Chu Lệ vẻ mặt hạnh phúc cầm lấy cánh tay Trương Hân, hai người thần thái rất thân mật, liền không khỏi ngẩn người ra. Hai người này quen nhau à? Không phải là Trương Hân đang theo đuổi Lãnh Mai sao?
Nhìn thấy người quen, sắc mặt Trương Hân lập tức thay đổi, vốn định buông tay Chu Lệ ra nhưng không ngờ Chu Lệ lại nắm chặt hơn, còn chủ động tiếp đón lão Trương:
- Phó chánh văn phòng Trương, hai vợ chồng đi đâu vậy?
- Haha, Chủ tịch huyện Chu, ba mẹ vợ đến thăm, nên mọi người ở nhà khách này dùng cơm.
Lão Trương nhìn thấy Chu Lệ chẳng kiêng dè gì cả thì cũng dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hai người, ra vẻ kinh ngạc:
- Ồ, Chủ tịch quận Trương, sao lại là anh?
Trương Hân xấu hổ ừ một tiếng, miễn cưỡng cười.
Chu Lệ cười nói:
- Phó chánh văn phòng Trương, chúng tôi cũng đi tản bộ. Hai người đang bận thì chúng tôi xin phép đi trước.
Nói xong thì Chu Lệ cố ý khoát tay tạm biệt với lão Trương.
Chu Lệ không phải là một người phụ nữ bình thường. Thông minh như Chu Lệ làm sao mà nhìn không ra Trương Hân đối với cô có bao nhiêu tình cảm chứ. Nhưng Chu Lệ cho rằng, tình cảm thì có thể bồi dưỡng. Chỉ cần hai người sống chung với nhau, thì tình cảm có thể đến. Quan trọng hơn cả là cô thích Trương Hân. Cô cũng tin rằng Trương Hân cũng rất thích cô, nhất là khi ở trên giường.
Cho nên, Chu Lệ cũng không nói gì nhiều, chỉ có điều muốn từ miệng của lão Trương mà đem chuyện của mình và Trương Hân công khai ra ngoài. Sự việc này không biết là từ miệng của lão Trương hay là vợ lão Trương, dù sao thì ngày hôm sau, toàn bộ Thành ủy và Ủy ban nhân dân Phòng Sơn cao thấp không ai là không biết việc này.
Chủ tịch huyện Cốc Lan Chu Lệ và Chủ tịch quận Lương Sơn Trương Hân đang yêu nhau, chắc chắn là sẽ kết hôn.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp mọi nơi. An Tại Đào khi nghe được tin tức này thì đang trong phòng làm việc tiếp đãi hai vị khách đến chơi, Tiết Đức Bản và con gái Tiết Yến.
Tiết Yến tốt nghiệp đại học nước ngoài, vừa mới trở về nước. Về nước được một ngày thì đã đến Quy Ninh tham dự hoạt động văn nghệ. Và cũng chính trong buổi tối hôm ấy, khi nhìn thấy An Tại Đào cô đã nhớ thật kỹ cái tên này và sinh ra hứng thú. Cho nên, khi nghe nói cha mình muốn gặp An Tại Đào thì cô liền xung phong nhận việc. Tối hôm qua, An Tại Đào đã đến tham dự tiệc chiêu đãi của Tiết Đức Bản. Sau khi bữa tiệc kết thúc, hắn rốt cuộc đã xác nhận và hiểu được hai sự kiện.
Thứ nhất, Tiết Đức Bản chỉ là một quan thôn nho nhỏ. Sở dĩ trở thành một nhân vật hô mưa gọi gió ở Phòng Sơn ngoài năng lượng thật lớn thì chủ yếu là bởi vì ông ta quan hệ với các lãnh đạo thành phố rất chặt chẽ. Điều này hoàn toàn trùng khớp với kết quả điều tra của Bành Quân.
Đêm đó, Tiết Đức Bản đã có men rượu, vỗ cánh tay An Tại Đào nói lời ngông cuồng:
- Phó chủ tịch thành phố An, chúng ta quen biết nhau chỉ trong thời gian ngắn, nhưng lão Tiết tôi là một người thành thật, cũng là một người bạn tốt. Tôi ở thành phố quen biết rất nhiều lãnh đạo. Các lãnh đạo đó đối với lão Tiết này đều đạt đến một trình độ nào đó.
Ồ? An Tại Đào thản nhiên cười.
Nhìn thấy An Tại Đào dường như có chút không tin, Tiết Đức Bản không phải vì muốn khoe khoang, hay là do uống say, liền lập tức móc điện thoại ra:
- Lão Khâu à, anh lập tức qua đây một chút.
Mấy tiếng sau, Phó chủ tịch thường trực thành phố Khâu Phong liền chạy đến.
Nhìn thấy An Tại Đào, Khâu Phong có chút ngạc nhiên nhưng cũng có chút xấu hổ. Nhưng dù sao cũng là lãnh đạo lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường, đến cấp bậc như vậy cũng không phải tầm thường. Khâu Phong lập tức trở lại bình tĩnh, thái độ rất thân thiết bắt tay An Tại Đào:
- Đồng chí Tiểu An, chúng ta lại gặp mặt nhau nữa.
An Tại Đào cười ha hả, vừa bắt tay Khâu Phong, vừa cất cao giọng nói với Tiết Đức Bản:
- Lão Tiết, lãnh đạo ở đây là phê bình tôi đấy. Đều tại ông cả lão Tiết, cũng không sớm tạo cho tôi một cơ hội để so tửu lượng với Phó chủ tịch thành phố Khâu.
Khâu Phong cười lớn với Tiết Đức Bản:
- Phó chủ tịch thành phố An, đều do lão Tiết tôi cả. Chúng ta từ nay về sau, hễ đến cuối tuần, nếu như hai vị lãnh đạo không có công việc gì quan trọng thì sẽ theo tôi đến hồ Tùng Sơn câu cá dã ngoại được không?
Trong lúc mọi người cười nói, An Tại Đào trong lòng hơi có chút chấn động, chợt nhớ đến ngày hôm qua Bành Quân đã nói cho mình một chuyện của Tiết Đức Bản và hồ Tùng Sơn.
Hồ Tùng Sơn là một nơi dã ngoại vùng ngoại thành Phòng Sơn. Người đầu tư và khai thác đưa vào kinh doanh chính là xí nghiệp Vân Lan.
Trước đây, nơi này chỉ là một cái hồ nhỏ. Sau này Tiết Đức Bản đã nhìn thấy được tiềm năng du lịch của nơi này, nên thông qua chính quyền địa phương, bắt đầu mạnh mẽ xây dựng thêm hồ nhân tạo.
Bởi vì giá đền bù mặt bằng rất thấp nên rất nhiều hộ nông dân đều không muốn dời đi. Nghe nói là Tiết Đức Bản đã tụ tập mấy trăm người vạm vỡ, dùng máy ủi đất và xe nâng, bất chấp tất cả bắt đầu cưỡng chế phá dỡ, phát sinh xung đột với hơn trăm hộ nông dân. Kết quả, mười mấy nông dân bị đánh trọng thương, còn có một người chết. Sự tình náo loạn bay đến thành phố. Nhưng Tiết Đức Bản thần thông quảng đại rất nhanh chóng giải quyết việc này êm xuôi, tốn không ít tiền.
Chỉ một chi tiết đấy thôi, thì cũng chứng tỏ Tiết Đức Bản quả nhiên là người không đơn giản.
Thứ hai, Tiết Đức Bản tìm tới An Tại Đào là bởi vì nghe nói An Tại Đào muốn xây dựng một hạng mục khí đốt nên muốn đến thương lượng. Đem thôn Vân Lan đổi lấy một khu đất bên ngoài, dùng một mảnh đất hoang phế đổi thành một trung tâm thành phố mấy trăm mẫu.
Phải nói là Tiết Đức Bản đã làm một số việc cho thôn Vân Lan. Tối thiểu là vì nông dân ở thôn này, thu vào những công trình phúc lợi của thành phố Phòng Sơn, thậm chí là của toàn tỉnh Đông Sơn.
Trong thôn thống nhất quy hoạch phát triển thành một khu mới. Toàn bộ đều xây dựng thành những căn biệt thự nhỏ ba tầng. Mỗi căn biệt thự gồm ba hộ gia đình. Một nhà chiếm một tầng. Hơn nữa, trang trí và điện đóm đều là trong thôn cũng cấp miễn phí.
Ở thôn Vân Lan, tất cả thanh niên đều học đại học. Học phí là do thôn gánh vác. Đương nhiên, sau khi tốt nghiệp, trên cơ bản đều trở về xí nghiệp trong thôn làm việc.
Hiện tại, người dân thôn Vân Lan lên đến mấy chục ngàn người. Đại bộ phận đều là công nhân xí nghiệp. Những người nông dân trong thôn đều không ra bên ngoài làm việc, mà ở lại trong thôn. Hiện giờ, gọi là thôn nhưng kỳ thật thôn Vân Lan lại giống như một thành phố nhỏ phồn hoa.
Cho nên, ở thôn Vân Lan, Tiết Đức Bản chính là một nhân vật quyền uy cực cao, tuyệt không có người thứ hai sánh bằng.
Nếu An Tại Đào chịu đầu tư vài trăm triệu xây dựng các hạng mục quanh thôn Vân Lan, không những là kéo được nền kinh tế những khu xung quanh thôn phát triển, mà còn nâng cao thành tích cho Tiết Đức Bản ông. Đây chính là chủ ý của Tiết Đức Bản.
Khi dùng cơm tối hôm qua, An Tại Đào cũng không đáp ứng Tiết Đức Bản điều gì. Nhưng Tiết Đức Bản vẫn rất kiên nhẫn. Hôm nay, lại cùng với con gái Tiết Yến đến tận phòng làm việc tìm An Tại Đào.
Trong khi An Tại Đào đang tiếp chuyện cha con Tiết Đức Bản thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lãnh Mai. Trong điện thoại, Lãnh Mai đã nói cho hắn biết chuyện tình cảm của Trương Hân và Chu Lệ.
Nghe được tin tức này, An Tại Đào thực có chút không ngờ. Nhưng khi cúp điện thoại, khóe miệng của hắn liền hiện lên nụ cười cổ quái.
Ngồi một bên lẳng lặng nghe An Tại Đào nói chuyện điện thoại, Tiết Yến đột nhiên cảm thấy nụ cười này của An Tại Đào rất nham hiểm.
An Tại Đào đang suy nghĩ đến chuyện luyến ái của Trương Hân và Chu Lệ, thì Tiết Đức Bản không kiên nhẫn nói:
- Phó chủ tịch huyện An, khi nào có thời gian rảnh, chúng ta đi khảo sát một chút? Không phải là lão Tiết tôi khoe khoang, toàn bộ thành phố Phòng Sơn này, cậu rốt cuộc sẽ không tìm được một địa phương thích hợp như của chúng tôi để xây dựng nhà máy đâu.
An Tại Đào thản nhiên cười, thu hồi lại đầu óc, quay lại nhìn Tiết Đức Bản:
- Lão Tiết, nếu như ông có thành ý như vậy thì tôi sẽ tranh thủ thời gian xem qua một chút. Tuy nhiên, tôi cũng nhắc nhở ông một chút, hạng mục của chúng tôi tuy rằng chỉ là hạng mục về khí đốt nhưng lại là một hạng mục công nghiệp nặng. Khoảng cách so với thôn của mọi người có phải quá gần hay không?
- Lo lắng làm gì? Cậu đến chỗ tôi mà xem. Ở đó có hai nhà máy thiếc, ba nhà máy cán thép, một nhà máy dệt. Lại sợ nhà máy khí đốt của các cậu sao? Vừa có thể kiếm tiền, lại không lo hậu quả, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.
Tiết Đức Bản khoát tay nói.
/498
|