Tiêu Thừa Quân nhận thấy trái tim hữu lực của Lâu Cảnh liên tục đập nhẹ vào lòng bàn tay mình, xúc cảm ấm áp truyền xuống tận đáy tim, lấp đầy khoảng trống mờ mịt đó, hạnh phúc lan tỏa khắp người khiến y có chút lâng lâng. Thái tử điện hạ chậm rãi vươn tay, xoa xoa tuấn nhan diễm lệ vô song kia, “Ta… làm sao nỡ bỏ được …”
Thật sự rất luyến tiếc! Luyến tiếc để hắn rời đi, luyến tiếc nhìn hắn cưới vợ sinh con, luyến tiếc đem vị trí chính thê của mình giao cho một người khác ngoài hắn…
Chậm rãi tới gần, lần đầu tiên trong trạng thái thanh tỉnh, không chút ngại ngùng, Tiêu Thừa Quân hôn lên đôi môi của Thái tử phi. Môi của Lâu Cảnh có chút mỏng, nhìn qua có vẻ có chút bạc tình, nhưng nếu hắn cười rộ lên, tựa như vân khai vụ tán, lãng nguyệt xuất tụ, bốn phía xung quanh đều như rực sáng hẳn lên. Hiện giờ, tinh tế nhấm nháp, càng tiêu hồn tận xương, làm người ta muốn ngừng mà không được.
Lâu Cảnh vẫn chống một tay lên cây cột như trước, tùy ý để Thái tử phu quân khinh bạc. Thẳng đến khi Thái tử điện hạ ma sát trên môi hắn thật lâu, ngốc vụng mà mút vào cánh môi, lại không biết làm gì tiếp theo, hắn liền không nhịn được nữa, há miệng, hút lấy cái lưỡi mềm mại vẫn thoảng mùi sữa thơm kia vào.
Nhưng cắn mút thế nào cũng thấy không đủ, Lâu Cảnh cảm giác mình đang nôn nóng khó chịu đến sắp phát điên rồi, còn bày đặt thuần khiết với không thuần khiết cái quái gì nữa, một lòng chỉ muốn cùng y một chỗ, cái gì cũng không muốn quản. Bàn tay chống trên cây cột nhẹ lướt xuống phần lưng của Thái tử điện hạ, xiết chặt vòng eo thon nhỏ kia. Cái tay còn lại thì chậm rãi vuốt ve thường phục mềm mại trên người Thái tử, đẩy y tựa vào cây cột phía sau, theo khe hở của vạt áo, dò xét đi vào.
“Um…” Bàn tay thon dài ấm áp lướt vào trong ngoại bào, cách một lớp nội sam mỏng, di chuyển nhẹ nhàng trên người khiến Tiêu thừa Quân không khỏi mở to hai mắt nhìn. Thái tử phi của y, đang làm cái gì đây?
Lâu Cảnh buông môi Thái tử điện hạ ra, quay sang ngậm lấy vành tai ửng đỏ, nhẹ nhàng cắn mút, hai bàn tay đều với vào bên trong thường phục của Thái tử, một cái vuốt ve trên lưng, cái còn lại thì trượt trước ngực, cách một lớp y phục mỏng mà xoa nắn hai điểm nho nhỏ nhô lên .
“Ah… ưm…” Tiêu Thừa Quân run rẩy, nhịn không được mà phát ra tiếng. Chợt ý thức được mình vừa phát ra thanh âm rất mất mặt, Thái tử điện hạ lập tức mím môi, đem vành tai đỏ bửng của mình cứu ra, sau đó xoay đầu một hơi cắn vào cổ Lâu Cảnh, mãnh liệt mà vươn tay kéo mở đai lưng của hắn. Ngọc bội, ngọc trên dây cài áo thi nhau rơi rụng trên sàn nhà. (may mà sàn nhà trải thảm dầy, chứ không thì phí của quá (¬‿¬))
Hai người tựa vào cây cột cho nhau gặm cắn, rồi chậm rãi trượt xuống, cuối cùng song song quay cuồng trên thảm trải sàn mềm mại.
Từ khi vào thu, mặt sàn của điện Sùng Nhân đã được phủ kín bởi những lớp thảm mềm.Trong đại điện trống trải, ánh nến chập chờn lay động, hai thân thể thon dài đồng thời dây dưa, quấn chặt lấy nhau.
Lâu Cảnh đặt Thái tử điện hạ ở dưới thân, không kiên nhẫn mà xé mở nội sam màu vàng hơi đỏ, lộ ra bộ ngực màu mật ong, đường cong mượt mà, cơ bắp cân xứng, rất mê người. Hắn nhịn không được mà cúi người xuống, hôn lên xương quai xanh xinh đẹp kia, lưu lại ở đó một ấn kí thật sâu.
Tiêu Thừa Quân cảm thấy cái tư thế này thập phần quái dị, lập tức phản ứng, xoay người áp Lâu Cảnh xuống bên dưới, vươn tay lột bộ quần áo tuyết trắng kia ra.
Lâu Cảnh dùng một tay bán chống thân thể, tùy ý để Thái tử điện hạ cởi quần áo của mình; tay kia thì vuốt ve ấn kí hắn vừa tạo ra trên người Tiêu Thừa Quân, sau đó chậm rãi đi xuống, xẹt qua một viên tiểu đậu hồng nhạt, bỗng sực nhớ đến mấy bức tranh trong quyển ‘Dương cung’, liền dán lại gần, cắn nhẹ khối tiểu đậu kia.
“Ah…” Tiêu Thừa Quân cảm thấy thắt lưng và đầu gối đều mềm nhũn, rơi vào lòng Lâu Cảnh, nhưng vẫn không chịu yếu thế, vươn tay xoa nắm khắp thân thể của Thái tử phi.
Hai người đều là thiếu niên, chưa từng cùng người khác phát tiết dục vọng, chỉ bằng bản năng mà nắm giữ lẫn nhau.
“Điện hạ, người thèm muốn thần đã lâu phải không?” Lâu Cảnh cầm vật cứng trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve trên đỉnh, kích đến Thái tử điện hạ phát ra một tiếng kêu rên.
Tiêu Thừa Quân trừng mắt nhìn Lâu Cảnh, hai tai đã sớm đỏ bừng từ lâu, vươn một tay nắm lấy cằm hắn, ấn môi lên, khóa cái miệng đang chuẩn bị nói ra những lời khiêu khích kia, tay còn lại cũng bắt đầu động tác đáp trả.
“Ah…” Lâu Cảnh kêu lên một tiếng đau đớn, Thái tử điện hạ vốn theo hoàng hậu luyện kiếm đã lâu, trên tay có một lớp chai rất mỏng, đột nhiên thực hiện động tác nhanh như vậy, làm hại hắn thiếu chút nữa là quăng mũ cởi giáp. Lâu Cảnh căm giận mà xoay người đẩy ngã Thái tử điện hạ, nhào lên trên, cắn nhẹ vành tai y, đẩy nhanh động tác mà xoa vuốt vật ở trên tay.
Thiếu niên mới quen tư vị của tình, hai chữ “tiêu hồn” đâu đủ để diễn tả cảm giác lúc này?
Lật qua lật lại, thật lâu sau, hai người thở hồng hộc, nằm vật xuống thảm trải sàn mềm mại, cả người ướt sũng mồ hôi. Thở dốc một lát, Lâu Cảnh kéo Thái tử điện hạ vào trong ngực, tinh tế hôn lên mồ hôi trên trán y.
Tiêu Thừa Quân ngửi hương vị cây cỏ nhẹ nhàng trên người Lâu Cảnh, thỏa mãn mà cong cong khóe môi.
Lâu Cảnh để Thái tử điện hạ gối đầu lên cánh tay mình, từ phía sau đem người vây tiến vào lòng, nhẹ nhàng cọ sát khóe môi kia, một bàn tay lại không thành thật mà duỗi đến trước ngực Thái tử điện hạ, chậm rãi vuốt ve, “Vì sao lại ngọt như vậy? Ngươi vừa trộm ăn kẹo phải không?”
“Ừ.” Tiêu Thừa quân kêu khẽ một tiếng, đúng là trước đó y đã ăn hai viên kẹo sữa mật ong.
Lâu Cảnh nhướng mày, thật không dự đoán được Thái tử điện hạ sẽ thừa nhận ngay như vậy, liền hôn hôn lên khóe môi ngọt ngào kia, “Lớn như vậy mà vẫn còn thích ăn kẹo sao?”
“Thời điểm khổ sở khó chịu thì ăn một cái, sẽ không cảm thấy khổ sở nữa.” Tiêu Thừa Quân nhìn mặt trăng xa xa ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói. Lại sắp đến ngày rằm, trăng cũng sắp tròn rồi.
Khi còn bé, phụ hậu đã nói với y, mẫu phi đến nguyệt cung rồi, sẽ vẫn luôn dõi theo y. Phụ hậu nói, y là Thái tử, cho nên dù gặp phải bất cứ thứ gì, bất cứ hoàn cảnh khó khăn nào, cũng không thể khóc. Mỗi khi cảm thấy đau đớn khổ sở, y sẽ nhìn lên mặt trăng xa xa, sẽ ăn một viên kẹo, tuyệt đối không thổ lộ nỗi lòng của mình với bất cứ ai.
Lâu Cảnh ngây ngẩn cả người, trăm triệu lần cũng không ngờ được lý do Tiêu Thừa Quân thích ăn kẹo lại là như vậy. Từ nhỏ Thái tử điện hạ đã rất thích ăn kẹo, có lẽ, khi ấy y vẫn chưa biết khổ sở cay đắng là cái gì, chỉ xuất phát theo bản năng mà tìm vị ngọt thay thế, để tự an ủi chính mình. Trái tim giống như vừa bị cây kim đâm sâu vào, âm ỉ đau, Lâu Cảnh nhịn không được mà ôm chặt người trong ngực, “Thừa Quân, Thừa Quân…”
Tiêu Thừa Quân tùy ý để Lâu Cảnh một tiếng, một tiếng mà gọi y, nắm chặt cánh tay đang ôm lấy mình, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Tối hôm đó, Thái tử và Thái tử phi cùng nghỉ ở điện Sùng Nhân lần thứ hai.
Sáng sớm hôm sau, Lâu Cảnh tự tay mặc triều phục cho phu quân nhà mình.
“Từ hôm nay về sau, chúng ta sẽ không còn là phu thê nữa.” Tiêu Thừa Quân nhìn Lâu Cảnh, trầm giọng nói. Buổi lâm triều hôm nay sẽ tuyên đọc chiếu thư phế Thái tử, ít ngày nữa bọn họ sẽ dọn ra khỏi Đông Cung.
Lâu Cảnh gật gật đầu, đeo cho ngọc bội long văn cho Tiêu Thừa Quân. Từ nay về sau, ngọc bội này sẽ không thể đeo nữa, xác thực có chút đáng tiếc. Trên thế gian này, chỉ sợ sẽ không có người nào càng thích hợp để đeo long văn ngọc như Tiêu Thừa Quân. Ngẩng đầu, liền thấy Thái tử điện hạ đang dùng đôi mắt đen tuyền chăm chú nhìn hắn, Lâu Cảnh nhịn không được mà dán lại gần, hôn hôn lên vành tai y, nhỏ giọng nói: “Điều này cũng không có gì là không tốt. Điện hạ chắc đã nghe qua câu tục ngữ này rồi nhỉ, ‘thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm’, về sau chúng ta liền vụng trộm nhé, được không?”
Nhiệt khí mang theo mùi hương cây cỏ khẽ phả vào tai, nghe xong âm cuối cùng, Thái tử điện hạ ngẩn người, sau đó chậm rãi gật gật đầu, khóe môi lại nhịn không được mà cong lên, tiện đà cười khẽ ra tiếng.
Buổi lâm triều đúng hạn lại tới, rất nhiều quan viên cầm tấu chương trong tay, nội dung bên trong đều nhất trí buộc tội Thái tử. Hữu tướng Trần Thế Xương nhìn Tiêu Thừa Quân đứng phía trước, khóe môi che dấu dưới chòm râu dài chậm rãi nhếch lên, hôm nay, nhất định phải làm cho Hoàng Thượng phế Thái tử.
Sự việc Thanh Hà sẽ có lúc điều tra xong, chuyện Thái Sơn cũng sẽ dần hạ nhiệt, chỉ cần rèn sắt khi còn nóng, khi kết cục đã được định rồi, liền chẳng có ai cố gắng truy cứu mấy cái này nữa.
“Hoàng Thượng, thần có bản khải tấu.” Trần Thế Xương dẫn đầu bước ra.
“Hữu tướng có chuyện gì?” Đêm qua Thuần Đức đế không đến cung Loan Nghi mà nghỉ ở điện Bàn Long, nhưng tựa hồ ngủ không được ngon giấc, trên mắt có vài quầng thâm mệt mỏi.
“Hôm qua khâm thiên giám giám chính – Đào Mâu nói, Thái Sơn động chính là thiên phạt, Thái Sơn không xong thì lòng dân cũng không xong, mong rằng Hoàng Thượng sớm quyết đoán.” Trần Thế Xương chỉ cần bước ra mở đầu, về phần Thái tử có đức hạnh thế nào, dân chạy nạn Thanh Hà làm loạn ra sao, những người khác sẽ thi nhau nói ra, không cần đến phiên hắn.
“Hoàng Thượng, thần cũng có bản muốn tấu!” Hình bộ thượng thư bước ra khỏi hàng, “Vụ án Thanh Hà đã được điều tra đầy đủ, thực sự là trách nhiệm của Thái tử…”
Lời còn chưa dứt, Thuần Đức đế nâng tay, đánh gãy lời nói của bọn họ, “Trẫm đã có quyết định, các ngươi không cần nhiều lời.”
Tiêu Thừa Quân giữ sắc mặt thản nhiên mà nhìn quân phụ đang ngồi trên long ỷ. Từ nhỏ đến giờ, y chưa từng coi Hoàng Thượng như một phụ thân mà đỗi đãi qua. Với y mà nói, đây chẳng qua là một quân vương, mà từ đầu đến cuối y chỉ là một thần tử, không hơn.
Hoài Trung đứng ở một bên lấy ra chiếu thư, cao giọng tuyên đọc: “Hoàng thái tử Tiêu Thừa Quân đã nắm giữ vị trí Thái tử năm năm, không lập được công lao lớn gì, tư chất ngu dốt, không đủ sức trở thành người lãnh đạo, trụ cột của Đại Dục, trẫm quá thương tiếc, nay phế Thái tử vị…”
Cả triều ồ lên, ngoại trừ tả tướng Triệu Đoan, những quan viên khác đều nghẹn họng nhìn trân trối. Nhóm quan viên thuộc phe hữu tướng thì vội vàng trộm nhìn về phía Trần Thế Xương, sự tình lớn như vậy, thế nhưng hữu thừa tướng lại không biết cái gì cả sao?
Trần Thế Xương cũng sửng sốt, tuy rằng đây chính là mục đích hôm nay của hắn, nhưng vì sao Hoàng Thượng lại không tìm hắn thương nghị mà đã trực tiếp hạ chiếu rồi? Trực giác của nhiều năm lăn lộn trong triều khiến hắn ẩn ẩn cảm thấy không ổn. Quả nhiên, khi Hoài Trung đọc ra phần sau của chiếu thư, hữu tướng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
“… Hoàng trưởng tử Tiêu Thừa Quân, cung hiếu khắc kiệm, nay phong làm Mân vương, thủ Mân Châu vùng Đông Nam, khâm thử.”
Đất phong của thân vương, thường thường chỉ có từ hai đến ba cái quận, nhưng đất phong của Tiêu Thừa Quận, chính là nguyên một cái châu hoàn hoàn chỉnh chỉnh! Mân Châu sở hữu tám quận, quản lý bốn mươi lăm huyện!
“Hoàng Thượng, dùng Mân Châu làm đất phong cho thân vương, không khỏi có chút quá lớn.” Bàn tay cầm tấu chương của Trần Thế Xương có chút run rẩy, người trong kinh thành chỉ cần nói đến Đông Nam thì chính là nhắc đến Mân Châu. Nơi đó thuộc quản lý của Tĩnh Nam hầu suốt mấy đời nay, để phế Thái tử tới Đông Nam, không khác nào thả hổ về rừng.
“Mân Châu vốn cằn cỗi, đất phong tự nhiên cũng nhiều thêm một chút.” Thuần Đức đế nhíu mày, chiếu thư đã đọc xong hết rồi, làm sao có thể đổi ý được nữa?
Tiêu Thừa Quân vén vạt áo, chậm rãi dập đầu, chậm rãi nói từng chữ một: “Nhi thần, lĩnh chỉ, tạ ơn, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Nói xong, lập tức tháo ngọc bội long văn bên hông xuống, hai tay dâng lên, năm năm là Thái tử, năm năm đeo nó trên lưng, hôm nay kết thúc, Tiêu Thừa Quân bỗng nhiên cảm thấy thật thoải mái.
Hoài Trung vội cầm khay, nhanh nhẹn tiến đến tiếp nhận long văn ngọc tượng trưng cho thân phận Thái tử, mang về trước mặt Thuần Đức đế.
Thuần Đức đế cầm ngọc bội, thở dài thật sâu, “Hiện tại phía Nam vừa lạnh vừa ẩm ướt, lập xuân hãy đến đất phong đi.”
“Tạ phụ hoàng thương xót.” Tiêu Thừa Quân lại cúi đầu bái tạ.
“Khôi phục tước vị thế tử An quốc công cho Thái tử phi,” Thuần Đức đế hơi hơi dừng một chút, hắn vẫn luôn rất thưởng thức Lâu Cảnh, đã đem người cưới tiến Đông Cung bây giờ còn trả lại, xác thực có chút áy náy, “Thăng làm tả thống lĩnh tướng quân Vũ Lâm Quân, hàm tam phẩm.”
Lâu Cảnh vốn đang là tứ phẩm trung lang tướng của Vũ Lâm Quân, cấp dưới của tả thống lĩnh tướng quân, kể từ nay, cấp trên của hắn phải thoái vị để nhường vị trí cho hắn.
Buổi lâm triều kết thúc, chúng thần còn đang khiếp sợ bàng hoàng trước tin tức động trời Thái tử bị phế nên vẫn đứng tại chỗ, không ai xoay người lại. Tiêu Thừa Quân thong thả chỉnh lý y quan, không để ý đến bất luận kẻ nào, đi thẳng ra ngoài đại điện.
Thời gian cũng không còn sớm, chỉ là thời tiết hôm nay không tốt, mây đen giăng kín che lấp mặt trời, toàn bộ hoàng cung được bao phủ bởi một gam màu u ám.
Tiêu Thừa Quân chậm rãi bước đi một mình qua những bậc ngọc, xuyên qua cửa cung, liền nhìn thấy một người đứng trước con đường dẫn tới Đông Cung, lẳng lặng mà chờ y. Màu xám của cung đình, bởi vì người nọ tồn tại mà bỗng nhiên rực sáng hẳn lên, “Ngươi… tại sao lại ở chỗ này?”
Lâu Cảnh nhìn ánh mắt lộ ra vài phần vui mừng của Tiêu Thừa Quân, đưa tay thả vào miệng y một khối kẹo sữa mật ong, khẽ cười nói: “Chờ ngươi!”
(1) vân khai vụ tán: 雲開霧散 mây mù tiêu tan.
(2) lãng nguyệt xuất tụ: hiểu nôm na thì là ánh sáng của mặt trăng tụ lại, rực rỡ hơn bình thường.
Thật sự rất luyến tiếc! Luyến tiếc để hắn rời đi, luyến tiếc nhìn hắn cưới vợ sinh con, luyến tiếc đem vị trí chính thê của mình giao cho một người khác ngoài hắn…
Chậm rãi tới gần, lần đầu tiên trong trạng thái thanh tỉnh, không chút ngại ngùng, Tiêu Thừa Quân hôn lên đôi môi của Thái tử phi. Môi của Lâu Cảnh có chút mỏng, nhìn qua có vẻ có chút bạc tình, nhưng nếu hắn cười rộ lên, tựa như vân khai vụ tán, lãng nguyệt xuất tụ, bốn phía xung quanh đều như rực sáng hẳn lên. Hiện giờ, tinh tế nhấm nháp, càng tiêu hồn tận xương, làm người ta muốn ngừng mà không được.
Lâu Cảnh vẫn chống một tay lên cây cột như trước, tùy ý để Thái tử phu quân khinh bạc. Thẳng đến khi Thái tử điện hạ ma sát trên môi hắn thật lâu, ngốc vụng mà mút vào cánh môi, lại không biết làm gì tiếp theo, hắn liền không nhịn được nữa, há miệng, hút lấy cái lưỡi mềm mại vẫn thoảng mùi sữa thơm kia vào.
Nhưng cắn mút thế nào cũng thấy không đủ, Lâu Cảnh cảm giác mình đang nôn nóng khó chịu đến sắp phát điên rồi, còn bày đặt thuần khiết với không thuần khiết cái quái gì nữa, một lòng chỉ muốn cùng y một chỗ, cái gì cũng không muốn quản. Bàn tay chống trên cây cột nhẹ lướt xuống phần lưng của Thái tử điện hạ, xiết chặt vòng eo thon nhỏ kia. Cái tay còn lại thì chậm rãi vuốt ve thường phục mềm mại trên người Thái tử, đẩy y tựa vào cây cột phía sau, theo khe hở của vạt áo, dò xét đi vào.
“Um…” Bàn tay thon dài ấm áp lướt vào trong ngoại bào, cách một lớp nội sam mỏng, di chuyển nhẹ nhàng trên người khiến Tiêu thừa Quân không khỏi mở to hai mắt nhìn. Thái tử phi của y, đang làm cái gì đây?
Lâu Cảnh buông môi Thái tử điện hạ ra, quay sang ngậm lấy vành tai ửng đỏ, nhẹ nhàng cắn mút, hai bàn tay đều với vào bên trong thường phục của Thái tử, một cái vuốt ve trên lưng, cái còn lại thì trượt trước ngực, cách một lớp y phục mỏng mà xoa nắn hai điểm nho nhỏ nhô lên .
“Ah… ưm…” Tiêu Thừa Quân run rẩy, nhịn không được mà phát ra tiếng. Chợt ý thức được mình vừa phát ra thanh âm rất mất mặt, Thái tử điện hạ lập tức mím môi, đem vành tai đỏ bửng của mình cứu ra, sau đó xoay đầu một hơi cắn vào cổ Lâu Cảnh, mãnh liệt mà vươn tay kéo mở đai lưng của hắn. Ngọc bội, ngọc trên dây cài áo thi nhau rơi rụng trên sàn nhà. (may mà sàn nhà trải thảm dầy, chứ không thì phí của quá (¬‿¬))
Hai người tựa vào cây cột cho nhau gặm cắn, rồi chậm rãi trượt xuống, cuối cùng song song quay cuồng trên thảm trải sàn mềm mại.
Từ khi vào thu, mặt sàn của điện Sùng Nhân đã được phủ kín bởi những lớp thảm mềm.Trong đại điện trống trải, ánh nến chập chờn lay động, hai thân thể thon dài đồng thời dây dưa, quấn chặt lấy nhau.
Lâu Cảnh đặt Thái tử điện hạ ở dưới thân, không kiên nhẫn mà xé mở nội sam màu vàng hơi đỏ, lộ ra bộ ngực màu mật ong, đường cong mượt mà, cơ bắp cân xứng, rất mê người. Hắn nhịn không được mà cúi người xuống, hôn lên xương quai xanh xinh đẹp kia, lưu lại ở đó một ấn kí thật sâu.
Tiêu Thừa Quân cảm thấy cái tư thế này thập phần quái dị, lập tức phản ứng, xoay người áp Lâu Cảnh xuống bên dưới, vươn tay lột bộ quần áo tuyết trắng kia ra.
Lâu Cảnh dùng một tay bán chống thân thể, tùy ý để Thái tử điện hạ cởi quần áo của mình; tay kia thì vuốt ve ấn kí hắn vừa tạo ra trên người Tiêu Thừa Quân, sau đó chậm rãi đi xuống, xẹt qua một viên tiểu đậu hồng nhạt, bỗng sực nhớ đến mấy bức tranh trong quyển ‘Dương cung’, liền dán lại gần, cắn nhẹ khối tiểu đậu kia.
“Ah…” Tiêu Thừa Quân cảm thấy thắt lưng và đầu gối đều mềm nhũn, rơi vào lòng Lâu Cảnh, nhưng vẫn không chịu yếu thế, vươn tay xoa nắm khắp thân thể của Thái tử phi.
Hai người đều là thiếu niên, chưa từng cùng người khác phát tiết dục vọng, chỉ bằng bản năng mà nắm giữ lẫn nhau.
“Điện hạ, người thèm muốn thần đã lâu phải không?” Lâu Cảnh cầm vật cứng trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve trên đỉnh, kích đến Thái tử điện hạ phát ra một tiếng kêu rên.
Tiêu Thừa Quân trừng mắt nhìn Lâu Cảnh, hai tai đã sớm đỏ bừng từ lâu, vươn một tay nắm lấy cằm hắn, ấn môi lên, khóa cái miệng đang chuẩn bị nói ra những lời khiêu khích kia, tay còn lại cũng bắt đầu động tác đáp trả.
“Ah…” Lâu Cảnh kêu lên một tiếng đau đớn, Thái tử điện hạ vốn theo hoàng hậu luyện kiếm đã lâu, trên tay có một lớp chai rất mỏng, đột nhiên thực hiện động tác nhanh như vậy, làm hại hắn thiếu chút nữa là quăng mũ cởi giáp. Lâu Cảnh căm giận mà xoay người đẩy ngã Thái tử điện hạ, nhào lên trên, cắn nhẹ vành tai y, đẩy nhanh động tác mà xoa vuốt vật ở trên tay.
Thiếu niên mới quen tư vị của tình, hai chữ “tiêu hồn” đâu đủ để diễn tả cảm giác lúc này?
Lật qua lật lại, thật lâu sau, hai người thở hồng hộc, nằm vật xuống thảm trải sàn mềm mại, cả người ướt sũng mồ hôi. Thở dốc một lát, Lâu Cảnh kéo Thái tử điện hạ vào trong ngực, tinh tế hôn lên mồ hôi trên trán y.
Tiêu Thừa Quân ngửi hương vị cây cỏ nhẹ nhàng trên người Lâu Cảnh, thỏa mãn mà cong cong khóe môi.
Lâu Cảnh để Thái tử điện hạ gối đầu lên cánh tay mình, từ phía sau đem người vây tiến vào lòng, nhẹ nhàng cọ sát khóe môi kia, một bàn tay lại không thành thật mà duỗi đến trước ngực Thái tử điện hạ, chậm rãi vuốt ve, “Vì sao lại ngọt như vậy? Ngươi vừa trộm ăn kẹo phải không?”
“Ừ.” Tiêu Thừa quân kêu khẽ một tiếng, đúng là trước đó y đã ăn hai viên kẹo sữa mật ong.
Lâu Cảnh nhướng mày, thật không dự đoán được Thái tử điện hạ sẽ thừa nhận ngay như vậy, liền hôn hôn lên khóe môi ngọt ngào kia, “Lớn như vậy mà vẫn còn thích ăn kẹo sao?”
“Thời điểm khổ sở khó chịu thì ăn một cái, sẽ không cảm thấy khổ sở nữa.” Tiêu Thừa Quân nhìn mặt trăng xa xa ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói. Lại sắp đến ngày rằm, trăng cũng sắp tròn rồi.
Khi còn bé, phụ hậu đã nói với y, mẫu phi đến nguyệt cung rồi, sẽ vẫn luôn dõi theo y. Phụ hậu nói, y là Thái tử, cho nên dù gặp phải bất cứ thứ gì, bất cứ hoàn cảnh khó khăn nào, cũng không thể khóc. Mỗi khi cảm thấy đau đớn khổ sở, y sẽ nhìn lên mặt trăng xa xa, sẽ ăn một viên kẹo, tuyệt đối không thổ lộ nỗi lòng của mình với bất cứ ai.
Lâu Cảnh ngây ngẩn cả người, trăm triệu lần cũng không ngờ được lý do Tiêu Thừa Quân thích ăn kẹo lại là như vậy. Từ nhỏ Thái tử điện hạ đã rất thích ăn kẹo, có lẽ, khi ấy y vẫn chưa biết khổ sở cay đắng là cái gì, chỉ xuất phát theo bản năng mà tìm vị ngọt thay thế, để tự an ủi chính mình. Trái tim giống như vừa bị cây kim đâm sâu vào, âm ỉ đau, Lâu Cảnh nhịn không được mà ôm chặt người trong ngực, “Thừa Quân, Thừa Quân…”
Tiêu Thừa Quân tùy ý để Lâu Cảnh một tiếng, một tiếng mà gọi y, nắm chặt cánh tay đang ôm lấy mình, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Tối hôm đó, Thái tử và Thái tử phi cùng nghỉ ở điện Sùng Nhân lần thứ hai.
Sáng sớm hôm sau, Lâu Cảnh tự tay mặc triều phục cho phu quân nhà mình.
“Từ hôm nay về sau, chúng ta sẽ không còn là phu thê nữa.” Tiêu Thừa Quân nhìn Lâu Cảnh, trầm giọng nói. Buổi lâm triều hôm nay sẽ tuyên đọc chiếu thư phế Thái tử, ít ngày nữa bọn họ sẽ dọn ra khỏi Đông Cung.
Lâu Cảnh gật gật đầu, đeo cho ngọc bội long văn cho Tiêu Thừa Quân. Từ nay về sau, ngọc bội này sẽ không thể đeo nữa, xác thực có chút đáng tiếc. Trên thế gian này, chỉ sợ sẽ không có người nào càng thích hợp để đeo long văn ngọc như Tiêu Thừa Quân. Ngẩng đầu, liền thấy Thái tử điện hạ đang dùng đôi mắt đen tuyền chăm chú nhìn hắn, Lâu Cảnh nhịn không được mà dán lại gần, hôn hôn lên vành tai y, nhỏ giọng nói: “Điều này cũng không có gì là không tốt. Điện hạ chắc đã nghe qua câu tục ngữ này rồi nhỉ, ‘thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm’, về sau chúng ta liền vụng trộm nhé, được không?”
Nhiệt khí mang theo mùi hương cây cỏ khẽ phả vào tai, nghe xong âm cuối cùng, Thái tử điện hạ ngẩn người, sau đó chậm rãi gật gật đầu, khóe môi lại nhịn không được mà cong lên, tiện đà cười khẽ ra tiếng.
Buổi lâm triều đúng hạn lại tới, rất nhiều quan viên cầm tấu chương trong tay, nội dung bên trong đều nhất trí buộc tội Thái tử. Hữu tướng Trần Thế Xương nhìn Tiêu Thừa Quân đứng phía trước, khóe môi che dấu dưới chòm râu dài chậm rãi nhếch lên, hôm nay, nhất định phải làm cho Hoàng Thượng phế Thái tử.
Sự việc Thanh Hà sẽ có lúc điều tra xong, chuyện Thái Sơn cũng sẽ dần hạ nhiệt, chỉ cần rèn sắt khi còn nóng, khi kết cục đã được định rồi, liền chẳng có ai cố gắng truy cứu mấy cái này nữa.
“Hoàng Thượng, thần có bản khải tấu.” Trần Thế Xương dẫn đầu bước ra.
“Hữu tướng có chuyện gì?” Đêm qua Thuần Đức đế không đến cung Loan Nghi mà nghỉ ở điện Bàn Long, nhưng tựa hồ ngủ không được ngon giấc, trên mắt có vài quầng thâm mệt mỏi.
“Hôm qua khâm thiên giám giám chính – Đào Mâu nói, Thái Sơn động chính là thiên phạt, Thái Sơn không xong thì lòng dân cũng không xong, mong rằng Hoàng Thượng sớm quyết đoán.” Trần Thế Xương chỉ cần bước ra mở đầu, về phần Thái tử có đức hạnh thế nào, dân chạy nạn Thanh Hà làm loạn ra sao, những người khác sẽ thi nhau nói ra, không cần đến phiên hắn.
“Hoàng Thượng, thần cũng có bản muốn tấu!” Hình bộ thượng thư bước ra khỏi hàng, “Vụ án Thanh Hà đã được điều tra đầy đủ, thực sự là trách nhiệm của Thái tử…”
Lời còn chưa dứt, Thuần Đức đế nâng tay, đánh gãy lời nói của bọn họ, “Trẫm đã có quyết định, các ngươi không cần nhiều lời.”
Tiêu Thừa Quân giữ sắc mặt thản nhiên mà nhìn quân phụ đang ngồi trên long ỷ. Từ nhỏ đến giờ, y chưa từng coi Hoàng Thượng như một phụ thân mà đỗi đãi qua. Với y mà nói, đây chẳng qua là một quân vương, mà từ đầu đến cuối y chỉ là một thần tử, không hơn.
Hoài Trung đứng ở một bên lấy ra chiếu thư, cao giọng tuyên đọc: “Hoàng thái tử Tiêu Thừa Quân đã nắm giữ vị trí Thái tử năm năm, không lập được công lao lớn gì, tư chất ngu dốt, không đủ sức trở thành người lãnh đạo, trụ cột của Đại Dục, trẫm quá thương tiếc, nay phế Thái tử vị…”
Cả triều ồ lên, ngoại trừ tả tướng Triệu Đoan, những quan viên khác đều nghẹn họng nhìn trân trối. Nhóm quan viên thuộc phe hữu tướng thì vội vàng trộm nhìn về phía Trần Thế Xương, sự tình lớn như vậy, thế nhưng hữu thừa tướng lại không biết cái gì cả sao?
Trần Thế Xương cũng sửng sốt, tuy rằng đây chính là mục đích hôm nay của hắn, nhưng vì sao Hoàng Thượng lại không tìm hắn thương nghị mà đã trực tiếp hạ chiếu rồi? Trực giác của nhiều năm lăn lộn trong triều khiến hắn ẩn ẩn cảm thấy không ổn. Quả nhiên, khi Hoài Trung đọc ra phần sau của chiếu thư, hữu tướng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
“… Hoàng trưởng tử Tiêu Thừa Quân, cung hiếu khắc kiệm, nay phong làm Mân vương, thủ Mân Châu vùng Đông Nam, khâm thử.”
Đất phong của thân vương, thường thường chỉ có từ hai đến ba cái quận, nhưng đất phong của Tiêu Thừa Quận, chính là nguyên một cái châu hoàn hoàn chỉnh chỉnh! Mân Châu sở hữu tám quận, quản lý bốn mươi lăm huyện!
“Hoàng Thượng, dùng Mân Châu làm đất phong cho thân vương, không khỏi có chút quá lớn.” Bàn tay cầm tấu chương của Trần Thế Xương có chút run rẩy, người trong kinh thành chỉ cần nói đến Đông Nam thì chính là nhắc đến Mân Châu. Nơi đó thuộc quản lý của Tĩnh Nam hầu suốt mấy đời nay, để phế Thái tử tới Đông Nam, không khác nào thả hổ về rừng.
“Mân Châu vốn cằn cỗi, đất phong tự nhiên cũng nhiều thêm một chút.” Thuần Đức đế nhíu mày, chiếu thư đã đọc xong hết rồi, làm sao có thể đổi ý được nữa?
Tiêu Thừa Quân vén vạt áo, chậm rãi dập đầu, chậm rãi nói từng chữ một: “Nhi thần, lĩnh chỉ, tạ ơn, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Nói xong, lập tức tháo ngọc bội long văn bên hông xuống, hai tay dâng lên, năm năm là Thái tử, năm năm đeo nó trên lưng, hôm nay kết thúc, Tiêu Thừa Quân bỗng nhiên cảm thấy thật thoải mái.
Hoài Trung vội cầm khay, nhanh nhẹn tiến đến tiếp nhận long văn ngọc tượng trưng cho thân phận Thái tử, mang về trước mặt Thuần Đức đế.
Thuần Đức đế cầm ngọc bội, thở dài thật sâu, “Hiện tại phía Nam vừa lạnh vừa ẩm ướt, lập xuân hãy đến đất phong đi.”
“Tạ phụ hoàng thương xót.” Tiêu Thừa Quân lại cúi đầu bái tạ.
“Khôi phục tước vị thế tử An quốc công cho Thái tử phi,” Thuần Đức đế hơi hơi dừng một chút, hắn vẫn luôn rất thưởng thức Lâu Cảnh, đã đem người cưới tiến Đông Cung bây giờ còn trả lại, xác thực có chút áy náy, “Thăng làm tả thống lĩnh tướng quân Vũ Lâm Quân, hàm tam phẩm.”
Lâu Cảnh vốn đang là tứ phẩm trung lang tướng của Vũ Lâm Quân, cấp dưới của tả thống lĩnh tướng quân, kể từ nay, cấp trên của hắn phải thoái vị để nhường vị trí cho hắn.
Buổi lâm triều kết thúc, chúng thần còn đang khiếp sợ bàng hoàng trước tin tức động trời Thái tử bị phế nên vẫn đứng tại chỗ, không ai xoay người lại. Tiêu Thừa Quân thong thả chỉnh lý y quan, không để ý đến bất luận kẻ nào, đi thẳng ra ngoài đại điện.
Thời gian cũng không còn sớm, chỉ là thời tiết hôm nay không tốt, mây đen giăng kín che lấp mặt trời, toàn bộ hoàng cung được bao phủ bởi một gam màu u ám.
Tiêu Thừa Quân chậm rãi bước đi một mình qua những bậc ngọc, xuyên qua cửa cung, liền nhìn thấy một người đứng trước con đường dẫn tới Đông Cung, lẳng lặng mà chờ y. Màu xám của cung đình, bởi vì người nọ tồn tại mà bỗng nhiên rực sáng hẳn lên, “Ngươi… tại sao lại ở chỗ này?”
Lâu Cảnh nhìn ánh mắt lộ ra vài phần vui mừng của Tiêu Thừa Quân, đưa tay thả vào miệng y một khối kẹo sữa mật ong, khẽ cười nói: “Chờ ngươi!”
(1) vân khai vụ tán: 雲開霧散 mây mù tiêu tan.
(2) lãng nguyệt xuất tụ: hiểu nôm na thì là ánh sáng của mặt trăng tụ lại, rực rỡ hơn bình thường.
/102
|