Quân Vi Hạ

Chương 9: Tránh hiềm nghi

/102


“Vốn tưởng rằng ta đã đến rất sớm, không ngờ tứ hoàng đệ còn nhanh hơn ta một bước.” Tam hoàng tử Tiêu Thừa Đạc nhìn thấy bao lì xì đỏ thẫm trong tay tứ hoàng tử liền vừa cười vừa nói. Mỗi câu nói của hắn đều có thanh điệu rất cao, có lẽ không phải là cố ý, nhưng nghe vào tai vẫn cảm thấy có chút bất thiện.

Tứ hoàng tử nhét bao lì xì vào trong tay áo, hướng tam hoàng tử hành lễ, không lộ ra nụ cười ngây ngô như vừa rồi nữa, cũng không nói gì nhiều.

Tiêu Thừa Đạc cũng không để ý vị hoàng đệ thật thà, hiền như khúc gỗ này, ngược lại nhìn về phía Thái tử ở chủ vị, “Bái kiến Thái tử ca ca, vị này chính là tân tẩu tẩu đi?” Nói xong, tam hoàng tử ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Lâu Cảnh đứng bên người Tiêu Thừa Quân, nụ cười trên mặt không khỏi tươi thêm một chút.

Thường ngày Lâu Cảnh thích mặc những trang phục đơn giản, nhưng đại hôn vốn là dịp quan trọng, hắn liền mặc một áo choàng dài màu xanh, bên hông treo một dải tơ màu bạc, trên đầu đội một ngân quan chạm rỗng khảm ngọc bích. Ngoại trừ hai đồ vật này, trên người Lâu Cảnh cũng không còn trang sức nào khác, nhưng đơn giản như vậy lại càng nổi bật lên khuôn mặt diễm lệ tự nhiên.

“Đã sớm nghe nói thế tử An quốc công là mỹ nhân nổi danh của kinh thành, nay nhìn mới thấy, quả nhiên lời đồn đãi không phải là giả.” Tam hoàng tử hết nhìn lại ngắm, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, dùng ngữ điệu chói tai kia nói ra những lời này, ý ngả ngớn trong đó phát ra càng rõ ràng.

Sắc mặt Tiêu Thừa Quân lập tức tối sầm, đang muốn mở miệng răn dạy và quở mắng, Thái tử phi bên người y đã mở miệng trước.

“Đâu có đâu có, chẳng qua là mấy tên xu nịnh ton hót truyền nhầm mà thôi,” Lâu Cảnh câu môi, “Nhưng thật ra khi ta ở Tây Bắc còn nghe người ta xưng tụng, nói tam hoàng tử điện hạ rất có mỹ danh.” Ngụ ý chính là, dù ta có bộ dạng anh tuấn thì cũng chỉ là người trong kinh thành nói bừa, tam hoàng tử nhà ngươi thì có diễm danh lan xa đến tận Tây Bắc cơ.

“Ha ha, đúng vậy đúng vậy, lúc trước Thát Vương đến tiến cống còn từng tưởng rằng tam hoàng huynh là một công chúa, thiếu chút nữa muốn đem hắn đi hòa thân.” Tứ hoàng tử nghe vậy lập tức vui vẻ, lớn tiếng xác minh lời nói của tẩu tẩu.

Tiêu Thừa Đạc có đôi mắt giống Trần quý phi, nếu đôi mắt này sinh trưởng trên gương mặt của một nữ tử thì sẽ rất quyến rũ nhưng xuất hiện trên gương mặt của một nam tử thì lại có vẻ quá âm nhu.

Khóe miệng loan loan của Thái tử điện hạ chậm rãi san bằng, cuối cùng cũng nhịn không được lại hơi hơi giơ lên, Thái tử phi nhà y thật đúng là tuyệt không chịu thiệt bao giờ.

“Tẩu tẩu khen trật rồi.” Tam hoàng tử ngượng ngùng nói, liếc mắt nhìn tứ hoàng tử đang nhăn nhở cười bên cạnh, âm thầm cắn răng, đúng là mồm chó không nhả ra được ngà voi, một câu đang rất tốt đẹp, bị Tiêu Thừa Tranh nhảy vào liền biến vị.

Hoàng tộc Tiêu gia đời này cũng không thịnh vượng, con nối dõi của tiên đế Duệ tông không nhiều lắm, bản thân lại sống không lâu, nhiều hoàng tử còn mất sớm hơn cả tiên đế. Cho nên đến khi Duệ Tông băng hà, Tiêu gia chỉ còn lại hai hoàng tử là Thuần Đức đế và một vương gia yếu ớt, mà vị vương gia kia đã qua đời mấy năm trước. Dù vậy, vào chiều hôm nay, Đông Cung vẫn thập phần náo nhiệt.

Trưởng công chúa, người thừa tước Vương gia, mẫu gia của Thái hậu,… phàm là hoàng thân đều đến đây. Thế lực huân quý trong kinh thành, Lâu Cảnh đã nhất thanh nhị sở, rất nhiều người đều là người quen, ứng phó không tốn sức chút nào. Chỉ mỗi tội không có thuốc tê, hắn đứng không lâu đã bắt đầu thấy đau, chờ mọi người đi hết thì cũng đến thời gian đi vấn an Hoàng hậu.

Tiêu Thừa Quân đỡ Thái tử phi bước lên liễn xe, nhìn mặt hắn tái nhợt, nhịn không được mà hỏi thăm: “Mệt mỏi lắm sao?”

Lâu Cảnh lắc lắc đầu, lấy thân của thể hắn, truy địch tám trăm dặm cũng không có việc gì: “Chân có chút đau thôi.”

Thái tử điện hạ cau mày, vì cái gì mà An quốc công không tiếc trở mặt với nhi tử để ép gả hắn tiến cung? Lâu gia là trâm anh thế gia, cho dù không gả ai tiến cung, lấy năng lực của Lâu Cảnh vẫn có thể bảo đảm thánh sủng không suy như cũ. Trong lúc Tiêu Thừa Quân còn đang suy tư, một cái đầu chậm rãi ngả vào vai y.

“Ngồi đau, cho ta mượn vai dựa vào một lát.” Lâu Cảnh nói như đương nhiên, không đợi người ta trả lời, liền đem thân mình ngả vào trên người Thái tử.

Tiêu Thừa Quân nhìn nhìn bốn phía, trên đường trống trải không người, liễn xe trong cung lại là người nâng, bọn thị vệ căn bản không thể nhìn thấy hai người họ đang làm gì trên đỉnh đầu, liền kệ Lâu Cảnh muốn làm gì thì làm. Thân thể ấm áp mang theo mùi hương nhàn nhạt của cây cỏ sáng sớm, ngửi qua rất là mê người.

Cung Phượng Nghi vẫn có chút quạnh quẽ như cũ, tuy rằng không thiếu cung nhân nhưng rất ít người nói chuyện với nhau, ai nấy đều mải miết làm công việc của mình.

“Mấy ngày nay khá vất vả, hẳn là hai người các ngươi đều mệt chết rồi đi?” Hoàng hậu Kỷ Chước nhìn phu phu hai người ngồi trên đệm êm, cất tiếng hỏi.

“Phụ hậu phải lo liệu việc hôn lễ, so với chúng ta còn vất vả hơn.” Lâu Cảnh cười đáp, một bộ dáng rất là nhu thuận.

Trên gương mặt lãnh tuấn của Kỷ Hoàng hậu lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Ngươi từ nhỏ đã là một hài tử hiểu chuyện, Thái tử không giỏi ăn nói, ngươi thông cảm hắn một chút.”

“Thần sẽ phụng dưỡng điện hạ thật tốt.” Mặt không đổi sắc, Lâu Cảnh đối đáp trôi chảy, giống như một tiểu tức phụ vô cùng hiền lành, ôn nhu.

Thái tử điện hạ nhịn không được liếc mắt nhìn hắn.

“Ta ở trong cung cũng không có việc gì làm, lúc nào rảnh ngươi đến đây chơi đi.” Kỷ Chước nói xong, đôi mắt lộ ra ý cười, “Nghe nói từ nhỏ ngươi đã theo lão An quốc công tập võ, có chuyên học binh khí nào không?”

Lâu Cảnh đang muốn trả lời, Tiêu Thừa Quân bên cạnh đột nhiên dùng khuỷu tay chạm vào người hắn một cái làm lời nói vốn ra đến miệng lại nuốt trở vào.

“Phụ hậu!” Tiêu Thừa Quân liền mở miệng, “Mấy ngày nay cơ thể Thái tử phi có chút không khỏe, đợi hắn khá lên rồi sẽ cùng phụ hậu luận bàn cũng không muộn.”

Lâu Cảnh nhíu mày, Hoàng hậu mới hỏi hắn học loại binh khí nào chứ chưa nói bây giờ muốn cùng hắn luận bàn võ nghệ ngay mà. Thái từ nói ra những lời này, thật ra là nhắc nhở Hoàng hậu gần đây thân thể hắn không thoải mái.

“Ha ha ha… ” Hoàng hậu nhìn gương mặt khẩn trương hề hề của Thái tử, nhịn không được cười to: “Bổn cung đang muốn miễn hắn đi vấn an mỗi ngày, vậy mà ngươi lại nhịn không được mà nói trước.” Nói xong, Kỷ Chước tỏ vẻ sáng tỏ mà nhìn sắc mặt có chút trắng bệch của Lâu Cảnh, mặc dù đã cho bọn họ ngồi trên đệm mềm, nhưng tựa hồ Thái tử phi vẫn có chút không thoải mái.

Sớm chiều đến vấn an là quy củ của sĩ tộc, hoàng gia lại càng chú trọng vấn đề này. Nhưng trong thời gian tân hôn này, nếu mẹ chồng tinh ý, thương con là có thể miễn tân nương đến vấn an mỗi ngày.

“Tạ phụ hậu.” Sáng chiều không cần đến vấn an, đương nhiên là Lâu Cảnh mừng còn không kịp, vội đứng dậy tạ ơn.

“Dù ngươi đang trong hôn kì, được miễn làm việc vài ngày nhưng cũng không thể quá mức lười biếng,” Hoàng hậu chậm rãi thu liễm vẻ tươi cười, nhắc nhở Thái tử, “Còn nữa, các ngươi còn trẻ, chớ nên quá tham hoan kẻo bị thương căn bản.”

“… Vâng, nhi thần hiểu được.” Tiêu Thừa Quân đứng dậy, cung kính trả lời.

Lâu Cảnh thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, quả nhiên là đích mẫu, trượng phu và tức phụ đều là nam nhân, khuyên bảo cũng nói trắng ra chứ không cần lòng vòng quanh co. Lâu Cảnh lặng lẽ liếc Thái tử điện hạ một cái, phát hiện y vẫn một bộ dáng trầm ổn, chẳng qua, vành tai trắng nõn chậm rãi nổi lên một màu hồng nhạt.

Trên đường trở về, Lâu Cảnh ghé vào vai Thái tử, nhịn không được liếc trộm lỗ tai y thêm cái nữa, hắn cảm giác hình như mình vừa phát hiện ra một bí mật nho nhỏ rồi a.

“Nếu phụ hậu để ngươi theo hắn luận bàn võ nghệ, ngàn vạn lần đừng có cậy mạnh.” Tiêu Thừa Quân không phát hiện ra Thái tử phi đang nhìn lén y, vô cùng nghiêm túc dặn dò hắn.

“Ừm.” Lâu Cảnh đáp lời, nguyên bản hôm nay muốn hỏi Hoàng hậu một chút vì sao lại để Thái tử cưới hắn, nhưng có vẻ cứ đường đột hỏi thẳng như thế thì không được ổn lắm, đợi thân thể khá lên rồi nhân lúc tỷ thí võ nghệ sẽ tìm biện pháp hỏi sau vậy.

“Đúng rồi, cung nữ ở cung Phượng Nghi đi đâu hết thế, sao ta chỉ thấy có vài người thôi nhỉ?” Theo lý thuyết thì cung nữ trong hậu cung phải nhiều hơn thái giám một chút, nhưng hắn chỉ gặp có hai cung nữ trong cung Phượng Nghi thôi.

“Phụ hậu là nam tử, tự nhiên là cần tránh hiềm nghi.” Nói tới chỗ này, Tiêu Thừa Quân nhớ lại chủ đề lúc trưa, nghiêm giọng hỏi: “Bên cạnh ngươi có hai cung nữ hồi môn, chính là người hầu hạ ngươi từ nhỏ?”

Tầm Hạ và Ánh Thu? Lâu Cảnh nghiêng đầu nhìn gương mặt Thái tử điện hạ, đây là đang nhắc nhở hắn phải tránh hiềm nghi sao? Thái tử điện hạ thật đúng là uyển chuyển: “Không phải, các nàng vốn là nha hoàn của mẫu thân ta. Sau khi mẫu thân ta qua đời, các nàng liền lại đây hầu hạ ta.”

Nguyên lai là nha hoàn của mẫu thân, Tiêu Thừa Quân nghe vậy, chẳng biết tại sao lại cảm thấy trong lòng thư thái hơn không ít. Nha hoàn của mẫu thân thì không thể dùng làm thông phòng, vậy hai nha hoàn kia ở cùng Lâu Cảnh chắc cũng không có gì ái muội, “Trong cung lắm thầy nhiều ma, từ nay về sau, nếu ngươi có việc gì thì tận lực để thái giám đi làm.”

“Rõ, là ta sơ sót.” Lâu Cảnh nhịn không được cười khẽ, nghe âm điệu này, thái độ này và nói đến tận nước này rồi, hắn làm sao nghe không ra ý tứ của Tiêu Thừa Quân, hóa ra thái độ lúc trưa của y là bởi vì vị điện hạ này nhìn thấy cảnh Tầm Hạ xem vết thương cho hắn nên mới tức giận đây mà!

Tiêu Thừa Quân liếc mắt nhìn Lâu Cảnh, vừa vặn chứng kiến bộ dạng cười trộm của hắn, không khỏi sầm mặt.

“Điện hạ không nên tức giận.” Thấy y mất hứng, Lâu Cảnh vội ngồi dậy, nghiêm trang nói: “Mười một tuổi ta đã đi Tây Bắc, không hề gặp qua nữ nhân, sau đó hiếu kỳ rồi lại hiếu kỳ, có trời đất chứng giám, thiếp thân là trong sạch nha!”

Sau khi Thái tử phi nói xong những lời này, bước chân dưới liễn xe chợt run lên một cái.

“Ngươi…” Tiêu Thừa Quân lăng lăng nhìn hắn, cuối cùng nhịn không được mà phì một tiếng bật cười.

Tiêu Thừa Quân vốn có bộ dáng rất đẹp, nụ cười này, tựa như một làn gió lướt qua những đám mây, sáng trong như ánh trăng, nhìn mà thấy lóa mắt. Lâu Cảnh nhìn ngắm mà quên mất ngôn ngữ, thầm nghĩ về sau phải chọc y cười nhiều thêm mới tốt.

Về đến Đông cung, Tiêu Thừa Quân tiếp tục đi đến điện Bát Phượng như trước. Tất nhiên Thái tử điện hạ có tẩm cung của mình —— điện Sùng Nhân, chỉ là hiện tại còn đang trong thời gian nửa tháng tân hôn, y đều ở tẩm điện của Thái tử phi.

“Điện hạ, Thái đại nhân có việc gấp thông bẩm.” Liễn xe vừa hạ xuống, An Thuận đã nhanh nhẹn bước tới gần, nói.

Tiêu Thừa Quân nhíu mi, nói với Lâu Cảnh: “Ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.”

Lâu Cảnh gật gật đầu, đứng dậy trở về tẩm điện, liễn xe lại nâng lên, đưa Thái tử đi Sùng Văn quán.

“Điện hạ!” Thái Dịch vừa nhìn thấy Tiêu Thừa Quân liền vội vàng tiến đến đón: “Ngự sử Cảnh Trác bị hạ ngục rồi!”

“Cái gì?” Tiêu Thừa Quân cả kinh, người bị nhóm quan văn đẩy ra trước để dò ý đế vương, trước giờ không được giết ngôn quan, vậy mà lại bị ném vào đại lao rồi ư?

(1) đích mẫu: mẹ cả

(2) hiếu kỳ: thời gian để tang

/102

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status