“Có điều nhìn bọn họ cãi nhau ở đây. . . . . .” Đóa Đóa thực buồn bực, “Ta chẳng muốn giúp bên nào cả, hiện giờ họ thế lực ngang nhau như vậy cũng rất tốt, miễn đi việc có nước nào mạnh hơn lại âm mưu đi xâm lược nước khác.”
“Nhanh lên quay về Kì quốc đi. . . . . .” Ô ô, nàng phải đi về động phòng, đừng ai nghĩ có thể ngăn được nàng!
“Không cần quay về Kì quốc, ” Hoàng Phủ Dật thực thần bí nháy mắt mấy cái, “Nhắm mắt lại.”
Hả?
Đóa Đóa hoảng sợ, “Này có rất nhiều quần chúng vây xem á!”
“Nghĩ linh tinh gì thế.” Hoàng Phủ Dật bật cười bóp bóp cái mũi của nàng, “Đương nhiên không thể ở chỗ này, nhắm mắt lại nào.”
“. . . . . . Được rồi.” Đóa Đóa nghe lời nhắm mắt, lúc sau cảm thấy được mình bị ôm lấy từ phía sau.
Bọn Mộ Dung Nghiêu Phi đang tranh cãi kịch liệt, căn bản không nghĩ tới hai con người bình thường sẽ chạy được.
Cho nên cũng không ai thấy Hoàng Phủ Dật ôm Đóa Đóa, nhảy lên một đám mây bay nho nhỏ. . . . . .
“Được rồi.” Hoàng Phủ Dật đã không chế tốt đám mây dưới chân, hôn nhẹ Đóa Đóa, “Mở mắt ra đi.”
Ặc. . . . . . Đóa Đóa kinh ngạc đến ngây người nhìn xuống dưới, “Chúng ta biết bay sao?”
“Không phải biết, là lúc tói ta quan sát kỹ thuật khống chế mây của bọn họ một chút.”
Lúc ấy hắn là để ngừa vạn nhất, nếu Đóa Đóa không có ở đó, hắn có thể tự mình thoát thân, hiện giờ lại có công dụng thế này.
“Thật thần kì. . . . . .” Đóa Đóa thực sùng bái nhìn hắn, mắt đầy ánh sao. . . . . .
Bật cười hôn nhẹ nàng, Hoàng Phủ Dật làm cho mây bay dừng lại, “Đóa Đóa, giờ chúng ta động phòng được không?”
“. . . . . .” Rõ như ban ngày, giữa trời đất bao la. . . . . . không tốt lắm đâu?
“Nơi này thực lãng mạn, ” Hoàng Phủ dật ôm nàng nhẹ nhàng lay lay, “Ta luôn luôn tưởng tượng đêm động phòng hoa chúc của chúng ta sẽ như thế nào, nhưng chỗ này so với những nơi ta nghĩ ra còn đẹp hơn.”
“. . . . . .” Ô ô, nàng còn chưa có nghĩ á. . . . . . có điều nơi này thật sự rất đẹp rất mộng ảo. . . . . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đóa Đóa đỏ bừng, nói quanh co nửa ngày, thực uyển chuyển, “Nơi này đúng là rất lãng mạn a. . . . . .”
Ô ô. . . . . . rơi lệ!
Cái đầu nhỏ cúi thấp của Đóa Đóa bị Hoàng Phủ Dật nâng lên, trong ánh mắt dịu dàng mang theo ngọn lửa nguy hiểm, dính chặt trên mặt nàng.
Nhìn đầu của hắn từ từ cúi thấp, tim Đóa Đóa đập như trống, nụ hôn lần này chính là có ý nghĩa khác với trước kia a. . . . . .
“Nhanh lên quay về Kì quốc đi. . . . . .” Ô ô, nàng phải đi về động phòng, đừng ai nghĩ có thể ngăn được nàng!
“Không cần quay về Kì quốc, ” Hoàng Phủ Dật thực thần bí nháy mắt mấy cái, “Nhắm mắt lại.”
Hả?
Đóa Đóa hoảng sợ, “Này có rất nhiều quần chúng vây xem á!”
“Nghĩ linh tinh gì thế.” Hoàng Phủ Dật bật cười bóp bóp cái mũi của nàng, “Đương nhiên không thể ở chỗ này, nhắm mắt lại nào.”
“. . . . . . Được rồi.” Đóa Đóa nghe lời nhắm mắt, lúc sau cảm thấy được mình bị ôm lấy từ phía sau.
Bọn Mộ Dung Nghiêu Phi đang tranh cãi kịch liệt, căn bản không nghĩ tới hai con người bình thường sẽ chạy được.
Cho nên cũng không ai thấy Hoàng Phủ Dật ôm Đóa Đóa, nhảy lên một đám mây bay nho nhỏ. . . . . .
“Được rồi.” Hoàng Phủ Dật đã không chế tốt đám mây dưới chân, hôn nhẹ Đóa Đóa, “Mở mắt ra đi.”
Ặc. . . . . . Đóa Đóa kinh ngạc đến ngây người nhìn xuống dưới, “Chúng ta biết bay sao?”
“Không phải biết, là lúc tói ta quan sát kỹ thuật khống chế mây của bọn họ một chút.”
Lúc ấy hắn là để ngừa vạn nhất, nếu Đóa Đóa không có ở đó, hắn có thể tự mình thoát thân, hiện giờ lại có công dụng thế này.
“Thật thần kì. . . . . .” Đóa Đóa thực sùng bái nhìn hắn, mắt đầy ánh sao. . . . . .
Bật cười hôn nhẹ nàng, Hoàng Phủ Dật làm cho mây bay dừng lại, “Đóa Đóa, giờ chúng ta động phòng được không?”
“. . . . . .” Rõ như ban ngày, giữa trời đất bao la. . . . . . không tốt lắm đâu?
“Nơi này thực lãng mạn, ” Hoàng Phủ dật ôm nàng nhẹ nhàng lay lay, “Ta luôn luôn tưởng tượng đêm động phòng hoa chúc của chúng ta sẽ như thế nào, nhưng chỗ này so với những nơi ta nghĩ ra còn đẹp hơn.”
“. . . . . .” Ô ô, nàng còn chưa có nghĩ á. . . . . . có điều nơi này thật sự rất đẹp rất mộng ảo. . . . . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đóa Đóa đỏ bừng, nói quanh co nửa ngày, thực uyển chuyển, “Nơi này đúng là rất lãng mạn a. . . . . .”
Ô ô. . . . . . rơi lệ!
Cái đầu nhỏ cúi thấp của Đóa Đóa bị Hoàng Phủ Dật nâng lên, trong ánh mắt dịu dàng mang theo ngọn lửa nguy hiểm, dính chặt trên mặt nàng.
Nhìn đầu của hắn từ từ cúi thấp, tim Đóa Đóa đập như trống, nụ hôn lần này chính là có ý nghĩa khác với trước kia a. . . . . .
/308
|