Nhìn vào giường lớn trong phòng ngủ, Nhan Duệ nhíu mày, trong lòng có chút hốt hoảng. Anh vội đi tới chỗ tủ quần áo, mở ra nhìn, thấy bên trong không có bất cứ đồ gì của mình, liền hấp tấp vừa định đi tìm Ninh Vi Nhàn, xoay người lại đã nhìn thấy cô đang đứng ở cửa phòng, cau mày hỏi anh: “Anh ở đây làm gì?”
“Đây là phòng ngủ của chúng ta, anh tất nhiên là phải ở đây rồi.” Nhan Duệ đi tới định dìu cô đến bên giường, lại bị Ninh Vi Nhan như có như không né tránh. “Vi Nhàn, quần áo của anh đâu, sao không treo vào đây? Sao đồ đạc đều chưa dọn dẹp à?”
Ninh Vi Nhàn nhẹ nhàng vén chăn mỏng lên, mỉm cười hướng về phía anh: “Dọn dẹp rồi, tất cả đều đặt ở trong phòng anh rồi.” Vừa nói vừa cầm lược lên chải đầu, Chocolate chạy vào,
“Đây là phòng ngủ của chúng ta, anh tất nhiên là phải ở đây rồi.” Nhan Duệ đi tới định dìu cô đến bên giường, lại bị Ninh Vi Nhan như có như không né tránh. “Vi Nhàn, quần áo của anh đâu, sao không treo vào đây? Sao đồ đạc đều chưa dọn dẹp à?”
Ninh Vi Nhàn nhẹ nhàng vén chăn mỏng lên, mỉm cười hướng về phía anh: “Dọn dẹp rồi, tất cả đều đặt ở trong phòng anh rồi.” Vừa nói vừa cầm lược lên chải đầu, Chocolate chạy vào,
/91
|