Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 411: Nam nhân tốt

/1596


Cùng với giọng nói, có vài người từ bên ngoài tiến vào. Người đi trước một thân giáp trụ, đi theo phía sau vài tên Võ Kinh vệ, trong đó có một gã Võ Kinh vệ mặc y phục Công sở đầu, sắc mặt khó coi. Các Võ Kinh vệ trong phòng đang sửng sốt, thì Công sở đầu kia đã bước vài bước , tay nắm roi ngựa, không nói hai lời, giơ chân đá vào bụng một tên Võ Kinh vệ. Tên kia kêu thảm một tiếng, ôm bụng, ngã xuống. Công sở đầu này diện mạo sắc xanh mét, cũng không dừng tay, lại đá thêm mấy đá, khiến mấy tên Võ Kinh vệ còn lại đều ngã xuống đất.

Chưởng quầy và tiểu nhị trong tửu lâu trợn mắt há hốc mồm, miệng mở rộng, động cũng không dám động.

Công sở đầu kia đá ngã mấy tên xuống đất, lại vung roi ngựa, quất túi bụi vào chúng. Tên Võ Kinh vệ một thân giáp trụ dẫn đầu chậm rãi đi lại, mỉm cười hướng Sở Hoan chắp tay, nói:

- Sở đại nhân!

Người này vừa vào cửa, Sở Hoan liền nhìn ra, không phải ai khác, chính là Võ Kinh vệ Tây thành Tổng kỳ Trương Đấu Lợi.

Sở Hoan chắp tay đáp lễ:

- Hóa ra là Trương Tổng kỳ, đã trễ thế này, ngài còn dẫn người đi tuần tra?

- Đến đúng lúc mà thôi.

Trương Đấu Lợi cười cười. Kỳ thật lần này y lại đây, không phải là tình cờ. Có người báo cho biết Sở Hoan có hai bằng hữu từ Vân Sơn phủ đến chơi. Trương Đấu Lợi vâng mệnh giám thị Sở Hoan, biết việc này, liền tự mình đi đến, vốn định là như tình cờ đi ngang qua tiện thể theo dõi xem hai bằng hữu của Sở Hoan đến tột cùng là người nào, ai biết lại xảy ra chuyện như vậy.

Kỳ thật y đứng ngoài cửa cố ý đợi một chút, nhưng nghe thấy tên Võ Kinh vệ không lựa lời nói, đụng đến Hộ bộ Thượng thư Hồ Bất Phàm, chỉ e sợ rơi vào bẫy của Sở Hoan nên lập tức tiến vào.

Mặc dù chỉ là một tên lính quèn Võ Kinh vệ, nhưng Trương Đấu Lợi sợ Sở Hoan thiết lập bẫy, khiến Võ Kinh vệ kia ngây thơ tiến vào bẫy, đến lúc đó thật là gây ra đại sự. Y thân là Tây thành Tổng kỳ, nhất định thoát không khỏi tội có liên quan. Thái tử đảng và Hán Vương đảng vẫn luôn tranh đấu gay gắt, tuy rằng Thái tử đảng hiện giờ thực lực không bằng nhưng một khi nắm giữ nhược điểm của Hán Vương đảng, Thái tử đảng sẽ không nương tay.

Ai cũng biết, Đô Sát viện tả Đô ngự sử kiêm Tiền điện Đại học sĩ Từ Tòng Dương cố nhiên không tham dự đảng chính, nhưng Đô Sát viện hữu Đô ngự sử Thẩm Khách Thu tuyệt đối là nhân vật trọng yếu của Thái Tử đảng. Người này đang ở Đô Sát viện, tự thành hệ thống, giám sát đủ loại quan lại, chính là lợi khí lớn nhất của Thái tử đảng. Đô Sát viện bắt được nhược điểm đã lật đổ Hán Vương đảng số lượng cũng không ít.

Thẩm Khách Thu là bộ hạ năm đó Hoàng đế thu nạp khi nam chinh bắc thảo. Vào thời điểm quần hùng tranh bá, y phụ trách quân kỷ. Quân Tần tranh đoạt thiên hạ cần kỷ luật nghiêm minh, quân kỷ tất nhiên sẽ có tác dụng thật lớn. Mà quân kỷ quân Tần, Thẩm Khách Thu là người có công đầu. Sau khi lập quốc, Hoàng đế thiết lập nha môn Đô Sát viện, Thẩm Khách Thu liền đảm nhiệm chức Đô Sát viện hữu Đô ngự sử, hơn nữa, kiêm thêm chức Trung Thư thị lang. Là nhân vật trọng yếu trên triều.

Người này còn có một thân phận khác, cũng vô cùng hiển hách, chính là phụ thân đương kim Thái Tử phi, là nhạc phụ của Thái Tử.

Thẩm Khách Thu là nhân vật trọng yếu trong Thái Tử đảng. Hán Vương đảng vô số lần muốn kìm hãm quyền lực của người này. Nhưng một là Thẩm Khách Thu làm quan ngay ngắn, rất khó bị nắm. Thứ hai cũng được Hoàng đế coi trọng, cho nên vị trí ở Đô Sát viện và Trung Thư tỉnh vô cùng chắc chắn. Thái Tử đảng hiện giờ còn có thể chống đỡ, chính là nhờ có Thẩm Khách Thu tồn tại.

Thẩm Khách Thu ở Đô Sát viện đều có thuộc hạ trung thành, những người này không có lúc nào là không canh chừng người của Hán Vương đảng, chỉ cần phát hiện nhược điểm, lập tức ra tay.

Người của Hán Vương đảng đối với Thẩm Khách Thu quả thật hết sức kiêng kỵ. Hôm nay nếu này vài tên Võ Kinh vệ phóng lời nói ngông cuồng, thậm chí không hỏi rõ trắng đen đã dám nguồng ngôn với Sở Hoan, một Chủ sự của Hộ bộ, hậu quả khó lường. Đô Sát viện một khi biết, tất nhiên sẽ nhúng tay vào. Trương Đấu Lợi thân là Tây thành Võ Kinh vệ Tổng kỳ, chắc chắn cũng sẽ bị vạ lây. Nguyên nhân chính là như thế, nên y tuy rằng rất muốn nhìn thấy mấy gã Võ Kinh vệ sửa trị Sở Hoan, nhưng biết chắc tình huống này không thể để chúng tiếp tục làm càn, nên bất đắc dĩ mà xuất hiện.

Tên Công sở đầu kia tự nhiên cũng biết sự tình quan trọng, không đợi Trương Đấu Lợi lên tiếng, liền tiến lên đánh thuộc hạ một cách tàn bạo. Gã hiểu, nếu gặp phải phiền toái, Trương Đấu Lợi có lẽ bị liên lụy. Công sở đầu gã nhất định bị liên lụy.

Công sở đầu quất roi ngựa xuống liên tục. Mấy tên Võ Kinh vệ bị quật vết thương chồng chất, nếu Trương Đấu Lợi không lên tiếng, Công sở đầu trong lúc nhất thời cũng không dám dừng tay.

Trong tửu lâu, số khách nhân ít ỏi đã sớm rút vào một góc. Ngay cả chưởng quầy béo mập và tiểu nhị cũng đã nép sang bên cạnh, một đám kinh hồn táng đảm, không ai ngờ khách nhân trẻ tuổi nhìn rất bình thường kia lại Hộ bộ Chủ sự Sở Hoan, nghĩ đến hôm nay đắc tội với nhân vật như vậy, chưởng quầy hối hận không ngừng, chỉ muốn đâm đầu vào khối đậu hủ mà chết cho rồi.

Mấy tên Võ Kinh vệ bị đánh đau gào khóc kêu to. Trương Đấu Lợi cũng đã mỉm cười hướng Sở Hoan nói:

- Sở đại nhân, việc hôm nay là một sự hiểu lầm. Cũng là do ta đốc quản không nghiêm. Bọn họ nếu là có đắc tội, ngài cũng không cần để ở trong lòng. Sở đại nhân xưa nay đại nhân đại lượng, chắc sẽ không cùng bọn họ chấp nhặt.

Sở Hoan cũng không thương tình mấy tên Võ Kinh vệ kia, chỉ có điều cười nói:

- Trương Tổng kỳ thật sự là khổ cực. Đúng rồi, hay là xin mời ngồi xuống uống vài chén?

Trương Đấu Lợi lắc đầu nói:

- Còn có mấy địa phương phải tuần tra một chút, công vụ trong người, hôm nay chỉ sợ là không được, lúc nào ổn thỏa sẽ uống thoải mái.

Y liếc kia mấy tên Võ Kinh vệ đang cuốn thân ôm đầu, liếc mắt một cái, cười nói:

- Sở đại nhân, mấy tên này thật sự làm càn, nếu ngài trong lòng không thoải mái, không bằng chính ngài đánh một chút cho hả giận!

- Trương Tổng kỳ nói đùa.

Sở Hoan thấy kia mấy tên Võ Kinh vệ vết thương chồng chất, lúc này mới chậm rãi chắp tay nói:

- Trương Tổng kỳ, các huynh đệ cũng là hiểu lầm, ta hướng ngài cầu xin tha thứ, ngài xem có thể bỏ qua cho bọn họ không?

Trương Đấu Lợi mắt thấy những tên Võ Kinh vệ kia bị đánh bầm dập, Sở Hoan mới làm bộ làm tịch, ra vẻ hiền lành cầu xin tha thứ, lòng có chút không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói:

- Mấy tên này làm xằng làm bậy, vốn là phải quản thúc nghiêm thêm. Nhưng Sở đại nhân mở miệng cầu tình, ta không thể không nể mặt.

Y liếc mắt một cái, lạnh lùng nói:

- Thôi đi, trở về Công sở tái xử lý!

Công sở đầu đánh nửa ngày tay cũng đã mỏi, nghe Trương Đấu Lợi chỉ bảo, lập tức dừng tay, tiến lên hướng Sở Hoan chắp tay nói:

- Sở đại nhân, là ty chức quản giáo không nghiêm, nếu như có đắc tội, xin ngài thông cảm!

Sở Hoan xua tay cười nói:

- Không sao không sao. Tuy nhiên này mấy huynh đệ này không hỏi rõ chuyện, đã muốn bắt người về nha môn, chuyện này cũng có chút không ổn. Hơn nữa còn tự xưng là Hồ Bộ đường, ta thì không sao cả, nhưng Hồ Bộ đường nếu biết có người giả mạo mình, chỉ sợ là có chút không vui đấy.

Trương Đấu Lợi miễn cưỡng cười nói:

- Chê cười chê cười, sau khi trở về, tự nhiên trọng phạt!

Y quan sát hai gã người Tây Lương, cau mày nói:

- Hai vị này là bằng hữu của Sở đại nhân?

Sở Hoan cười cười, nói:

- Tứ hải giai huynh đệ, nhưng họ cũng không phải bằng hữu, vừa mới quen.

Gã đại hán râu ngắn cười nói:

- Hảo, tứ hải đều là huynh đệ, người Trung Nguyên nói lời này thật sảng khoái.

Trương Đấu Lợi nhìn về phía chưởng quầy, hỏi:

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Chưởng quầy trong lòng run sợ tiến lên, nói:

- Hai người Tây Lương này đi ăn chùa... !

Lão ta lời nói chưa dứt, Sở Hoan đã lôi túi tiền ra, lấy bạc đưa tới, nói:

- Kỳ thật sự tình không cần phức tạp, Trương Tổng kỳ công vụ bề bộn, chuyện nhỏ này không nên khiến Trương Tổng kỳ mất thời gian. Không phải chỉ là mấy lượng tiền cơm sao? Chưởng quầy, đấy, ngươi xem này thỏi bạc có đủ hay không?

Chưởng quầy đã biết Sở Hoan là Hộ bộ Chủ sự, hơn nữa Trương Đấu Lợi đối với Sở Hoan rất cung kính, nào dám tiếp bạc, liên tục khoát tay nói:

- Để ngài chê cười rồi, tiền một bữa cơm không đáng giá cái gì, đại nhân... Đại nhân tới nơi này, vẻ vang cho kẻ hèn này, không dám thu bạc, không dám thu bạc, coi như là tiểu nhân mời khách!

Sở Hoan cũng không nhiều lời, đem bạc nhét vào tay của lão, lúc này mới cười nói:

- Chuyện chỉ đơn giản như vậy, không cần sinh thêm sự cố, mở cửa buôn bán, dĩ hòa vi quý thôi!

Trương Đấu Lợi thấy thế, cũng không hỏi nhiều, cười nói:

- Không quấy rầy Sở đại nhân ăn cơm rồi!

Y vung tay lên, mang theo bộ hạ rời khỏi tửu lầu, thời gian qua một lát, tửu lầu liền khôi phục im lặng.

Công sở đầu ra đến cửa, Trương Đấu Lợi háy hắn một cái, lạnh lùng nói:

- Thuộc hạ của ngươi phải chịu khổ rồi.

Công sở đầu liên thanh đồng ý, lập tức ghé sát vào nói:

- Tổng kỳ đại nhân, chúng ta vì sao phải nhìn mặt Sở Hoan mà làm việc? Cho dù thật sự sửa trị hắn, quay đầu lại cũng có thể nói là chấp hành công vụ, vụ quấy nhiễu Sở Hoan này chưa chắc chúng ta không có đạo lý!

- Chấp hành công vụ cái gì mà chấp hành công vụ, kéo thêm Hồ Bộ đường vào làm gì?

Trương Đấu Lợi tức giận nói:

- Nếu không có những lời này, cũng không cần phải nể mặt hắn.

Y lập tức cười lạnh nói:

- Ngươi cho là Sở Hoan dễ đối phó như vậy? Chỉ bằng mấy tên lính quèn của ngươi, mà đòi là đối thủ của hắn? Ngươi đừng quên, Sở Hoan ở Thiết Huyết viên đã trải qua ba kỳ khảo thí, tài bắn cung, thuật cưỡi ngựa và võ công đều không kém. Nếu đánh hắn, thủ hạ của ngươi chắc chắn bị thương nặng.

Y lập tức cắn răng nói:

- Chuyện này không cần phải gấp gáp, ta thực muốn nhìn, họ Sở kia có thể kiêu ngạo bao lâu!

Võ Kinh vệ đều rút hết, đại hán râu ngắn lúc này mới đi đến bên người Sở Hoan, tay phải đưa ra trước ngực, khẽ khom người, thể hiện một lễ tiết của người Tây Lương, trên gương mặt ngăm đen thô ráp nở nụ cười:

- Ngươi gọi Sở Hoan? Hôm nay ta là biết ngươi rồi, ngươi là người đàn ông tốt đầu tiên mà ta gặp từ khi vào kinh thành Tần quốc.

Sở Hoan biết đại hán râu ngắn thi lễ, cũng chắp tay cười nói:

- Ta không coi là người đàn ông tốt, nhưng Tần quốc hảo hán tử có rất nhiều, ta tin tưởng ngươi nếu ở kinh thành lâu một chút, sẽ hội kiến rất nhiều hảo hán tử chân chính!

Đại hán râu ngắn hào sảng cười nói:

- Hy vọng như thế.

Rồi gã nói tiếp:

- Hôm nay nợ bạc của ngươi, chắc chắn nghìn lần hoàn lại!

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Nếu thật là như thế, ta hy vọng lần sau ở trong này còn có thể gặp được chuyện tốt như vậy, chỉ cần vì các hạ đài thọ, nhận tiền trả lại cũng đủ để ta làm giàu rồi!

Đại hán râu ngắn đầu tiên là sửng sốt, lập tức hiểu được, cười ha hả nói :

- Có ý tứ, có ý tứ! Sở Hoan, ngươi yên tâm, nợ của ngươi ta nhất định sẽ nhớ, hơn nữa chúng ta về sau nhất định sẽ gặp lại!

Gã lại cúi người thi lễ, không nói thêm lời nào, mang theo Khuất Luật Cân đi ra cửa, lúc đi ra, vẫn dũng cảm cười to, thoạt nhìn tâm tình thật sự không tồi.

/1596

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status