Edit: Sahara
Lời nói kế tiếp của Liên Nguyệt Sinh lại càng khiến tâm Trình Phi Dương thêm run rẩy, thêm khủng hoảng.
"Bệ hạ, ngài có còn nhớ vị hắc y nam tử đột ngột xuất hiện ở cổng thành vào cái hôm mọi người chuẩn bị xuất phát đến rừng Thiên Phạt không? Người đó chính là phu quân của Vân cô nương. Đồng thời, hắn ta cũng là một Thần Quân Giả. Ngài nghĩ liên minh Tự Do có phải là đối thủ của Vân cô nương không? Chưa hết, dưới trướng Vân cô nương còn có hai thủ hạ là cường giả Thần Quân Giả."
Uỳnh!
Lời này chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, Trình Phi Dương chỉ còn biết trợn tròn hai mắt.
Mãi cho đến lúc này, Trình Phi Dương mới biết bản thân đã phạm sai lầm lớn cỡ nào....
"Kim Dương, vậy hiện tại con cùng bọn họ trở lại Kim Dương Quốc là để....."
"Đừng gọi ta là Kim Dương!" Liên Nguyệt Sinh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã không còn là Kim Dương công chúa nữa rồi! Tên của ta là Liên Nguyệt Sinh! Ta và ông.... Không có quan hệ gì cả!"
Khi nàng đổi tên thành Liên Nguyệt Sinh thì đã chứng minh, phụ tử hai người bọn họ... Từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt!
Giữa nàng và Trình Phi Dương, chỉ có hận!
"Các vị, tuy ta từng là công chúa Kim Dương Quốc, nhưng trước đó ta đã phát lời thề cắt đứt quan hệ với Kim Dương Quốc. Về phần hoàng đế Kim Dương Quốc, các vị muốn xử trí thế nào, đều không liên quan đến ta."
Biểu cảm Liên Nguyệt Sinh lạnh lùng, giọng điệu cương quyết, tuyệt tình: "Ta trở lại Kim Dương Quốc là để lấy lại di vật của thân mẫu, không phải để cầu xin cho ông ta, cũng sẽ không cầu xin cho ông ta!"
Trình Phi Dương là hoàng đế phản quốc, kết cục thế nào, không nghĩ cũng biết.
"Kim Dương!" Trình Phi Dương siết chặt nắm đấm: "Cho dù trẫm có lỗi lầm gì thì trẫm cũng là phụ hoàng con, con đối xử với trẫm như vậy, chẳng lẽ không sợ bị trời phạt sao?"
Liên Nguyệt Sinh vừa định rời đi, nghe thấy lời này của Trình Phi Dương liền khựng bước. Nàng đưa lưng về phía Trình Phi Dương, giọng nói bình thản như không: "Ta đã chết một lần, nếu không nhờ Vân cô nương xuất hiện kịp lúc, ta đã chết thêm lần nữa."
"Bệ hạ, ngài nghĩ người đã từng chết như ta có còn sợ cái gọi là trời phạt hay không?"
Khóe môi Liên Nguyệt Sinh nở nụ cười lạnh lùng, nói xong lời này, nàng cất bước, thẳng hướng hậu cung mà đi, ngay cả ngoảnh cũng không thèm ngoảnh mặt lại một lần.
Lần này, sau khi rời đi, nàng sẽ không bao giờ trở về nơi thương tâm này thêm lần nào nữa.
Còn về Kim Dương Quốc....
Nàng tin Tề Linh có đủ bản lĩnh xử lý tốt và thỏa đáng mọi chuyện.
________________
Cùng lúc đó.
Lưu Phong Quốc, Kỳ gia.
Kỳ Linh lưu luyến không nỡ rời kéo kéo ống tay áo Bạch Linh và Vân Lạc Phong, dáng vẻ trông thật đáng thương: "Dì Vân, sư phụ, mọi người phải đi thật sao? Có thể mang Linh Nhi theo luôn không?"
Bạch Linh và Vân Lạc Phong quay sang nhìn nhau một cái, rồi cùng an ủi tiểu nha đầu hai mắt rưng rưng trước mặt.
"Tiểu Linh Nhi, dì Vân và sư phụ con chỉ rời khỏi đây một khoảng thời gian thôi, sau này sẽ còn quay về thăm các con, hơn nữa, dì Vân xa người thân đã nhiều năm, cũng nên trở về thăm họ."
Nghe lời này của Bạch Linh, dù rất không nỡ nhưng Kỳ Linh vẫn buông tay áo Bạch Linh ra: "Vậy.... Vậy mọi người nhớ phải về thăm con đó."
"Được! Ta hứa!"
Vân Lạc Phong xoa xoa đầu Kỳ Linh, rồi nhìn Vân Tiêu và Bạch Linh: "Mẹ, Vân Tiêu, chúng ta đi thôi. Lần này trở về nhất định phải cho lão gia tử hai niềm vui bất ngờ....."
Cách đây mấy ngày, Cơ Cửu Thiên truyền tin tới nói đã tìm được cách rời khỏi Phong Vân Đại Lục, bảo bọn họ mau chóng tới hội họp cùng hắn.
Vất vả lắm mới tìm được cách rời khỏi Phong Vân Đại Lục, trở về gặp người thân, có nói gì Bạch Linh cũng không chịu chờ đợi thêm phút giây nào, cũng không chờ Kỳ Tô về nói lời tạm biệt thì đã lôi kéo Vân Tiêu và Vân Lạc Phong lên đường.
"Hai niềm vui bất ngờ?" Bạch Linh sửng sốt: "Không phải chỉ có một thôi sao?"
Vân Lạc Phong à: "Một cái khác nằm trong bụng con...."
Trong bụng còn có một cái? Là ý gì?
Lời nói kế tiếp của Liên Nguyệt Sinh lại càng khiến tâm Trình Phi Dương thêm run rẩy, thêm khủng hoảng.
"Bệ hạ, ngài có còn nhớ vị hắc y nam tử đột ngột xuất hiện ở cổng thành vào cái hôm mọi người chuẩn bị xuất phát đến rừng Thiên Phạt không? Người đó chính là phu quân của Vân cô nương. Đồng thời, hắn ta cũng là một Thần Quân Giả. Ngài nghĩ liên minh Tự Do có phải là đối thủ của Vân cô nương không? Chưa hết, dưới trướng Vân cô nương còn có hai thủ hạ là cường giả Thần Quân Giả."
Uỳnh!
Lời này chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, Trình Phi Dương chỉ còn biết trợn tròn hai mắt.
Mãi cho đến lúc này, Trình Phi Dương mới biết bản thân đã phạm sai lầm lớn cỡ nào....
"Kim Dương, vậy hiện tại con cùng bọn họ trở lại Kim Dương Quốc là để....."
"Đừng gọi ta là Kim Dương!" Liên Nguyệt Sinh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã không còn là Kim Dương công chúa nữa rồi! Tên của ta là Liên Nguyệt Sinh! Ta và ông.... Không có quan hệ gì cả!"
Khi nàng đổi tên thành Liên Nguyệt Sinh thì đã chứng minh, phụ tử hai người bọn họ... Từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt!
Giữa nàng và Trình Phi Dương, chỉ có hận!
"Các vị, tuy ta từng là công chúa Kim Dương Quốc, nhưng trước đó ta đã phát lời thề cắt đứt quan hệ với Kim Dương Quốc. Về phần hoàng đế Kim Dương Quốc, các vị muốn xử trí thế nào, đều không liên quan đến ta."
Biểu cảm Liên Nguyệt Sinh lạnh lùng, giọng điệu cương quyết, tuyệt tình: "Ta trở lại Kim Dương Quốc là để lấy lại di vật của thân mẫu, không phải để cầu xin cho ông ta, cũng sẽ không cầu xin cho ông ta!"
Trình Phi Dương là hoàng đế phản quốc, kết cục thế nào, không nghĩ cũng biết.
"Kim Dương!" Trình Phi Dương siết chặt nắm đấm: "Cho dù trẫm có lỗi lầm gì thì trẫm cũng là phụ hoàng con, con đối xử với trẫm như vậy, chẳng lẽ không sợ bị trời phạt sao?"
Liên Nguyệt Sinh vừa định rời đi, nghe thấy lời này của Trình Phi Dương liền khựng bước. Nàng đưa lưng về phía Trình Phi Dương, giọng nói bình thản như không: "Ta đã chết một lần, nếu không nhờ Vân cô nương xuất hiện kịp lúc, ta đã chết thêm lần nữa."
"Bệ hạ, ngài nghĩ người đã từng chết như ta có còn sợ cái gọi là trời phạt hay không?"
Khóe môi Liên Nguyệt Sinh nở nụ cười lạnh lùng, nói xong lời này, nàng cất bước, thẳng hướng hậu cung mà đi, ngay cả ngoảnh cũng không thèm ngoảnh mặt lại một lần.
Lần này, sau khi rời đi, nàng sẽ không bao giờ trở về nơi thương tâm này thêm lần nào nữa.
Còn về Kim Dương Quốc....
Nàng tin Tề Linh có đủ bản lĩnh xử lý tốt và thỏa đáng mọi chuyện.
________________
Cùng lúc đó.
Lưu Phong Quốc, Kỳ gia.
Kỳ Linh lưu luyến không nỡ rời kéo kéo ống tay áo Bạch Linh và Vân Lạc Phong, dáng vẻ trông thật đáng thương: "Dì Vân, sư phụ, mọi người phải đi thật sao? Có thể mang Linh Nhi theo luôn không?"
Bạch Linh và Vân Lạc Phong quay sang nhìn nhau một cái, rồi cùng an ủi tiểu nha đầu hai mắt rưng rưng trước mặt.
"Tiểu Linh Nhi, dì Vân và sư phụ con chỉ rời khỏi đây một khoảng thời gian thôi, sau này sẽ còn quay về thăm các con, hơn nữa, dì Vân xa người thân đã nhiều năm, cũng nên trở về thăm họ."
Nghe lời này của Bạch Linh, dù rất không nỡ nhưng Kỳ Linh vẫn buông tay áo Bạch Linh ra: "Vậy.... Vậy mọi người nhớ phải về thăm con đó."
"Được! Ta hứa!"
Vân Lạc Phong xoa xoa đầu Kỳ Linh, rồi nhìn Vân Tiêu và Bạch Linh: "Mẹ, Vân Tiêu, chúng ta đi thôi. Lần này trở về nhất định phải cho lão gia tử hai niềm vui bất ngờ....."
Cách đây mấy ngày, Cơ Cửu Thiên truyền tin tới nói đã tìm được cách rời khỏi Phong Vân Đại Lục, bảo bọn họ mau chóng tới hội họp cùng hắn.
Vất vả lắm mới tìm được cách rời khỏi Phong Vân Đại Lục, trở về gặp người thân, có nói gì Bạch Linh cũng không chịu chờ đợi thêm phút giây nào, cũng không chờ Kỳ Tô về nói lời tạm biệt thì đã lôi kéo Vân Tiêu và Vân Lạc Phong lên đường.
"Hai niềm vui bất ngờ?" Bạch Linh sửng sốt: "Không phải chỉ có một thôi sao?"
Vân Lạc Phong à: "Một cái khác nằm trong bụng con...."
Trong bụng còn có một cái? Là ý gì?
/2169
|