Quy Lai (Trở Về)

Chương 140 - Nghe lén

/244


Edit: Mì

Beta: Su

Ban đêm khu phòng bệnh của bệnh viện cực kỳ an tĩnh, ngoại trừ đôi lúc có vài tiếng bước chân truyền từ hành lang vào thì phòng bệnh cũng không có chút tiếng động.

Nhìn qua tấm rèm cửa, Triệu Ngu đoán chừng hiện tại bên ngoài trời đã sáng, lúc cô hơi nghiêng đầu qua một bên thì nhìn thấy trong bóng đêm kia hình như có bóng dáng ai đó.

Cũng giống như đêm trước, Tiết Trạm nói chờ cô ngủ rồi anh sẽ ra về, nhưng thật ra cô vẫn chưa từng ngủ, mà anh thì cũng chưa từng rời đi.

Kỳ thật cô biết rõ, thân thể của cô không có gì trở ngại.

Uống thuốc tránh thai khẩn cấp nhiều lần như thế khẳng định sẽ hại đến thân thể, chỉ có lần cuối cùng bị Tiết Trạm mạnh mẽ ép buộc nên cô mới cảm giác có chút không thoải mái, nhưng thật ra vẫn chưa tới mức phải nằm viện.

Thậm chí những trận nôn trong biệt thự ngày hôm đó cùng đều do cô cố ý moi họng mà diễn trò, mục đích chỉ là vì làm anh thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc, đánh thức toàn bộ nỗi sợ hãi cùng hối hận trong anh.

Cô đã dùng hết mọi tâm cơ, không từ thủ đoạn, nhưng vì để che dấu tất cả mọi thủ đoạn của mình mà cô vẫn luôn sống trong sự bất an —— dù sao thì trêи đời này chỉ có bản thân mình là đáng tin cậy nhất, vĩnh viễn chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng cô lại không có đủ năng lực để dựa vào chính mình.

Hơn nữa, ngụy trang đã sớm trở thành thói quen của cô, thói quen nói dối cùng diễn trò, hiện giờ lại đem hết thảy nói thẳng ra, trêи tay lại không còn bất cứ lợi thế nào, cô giống như đang đem cả người từ trong ra ngoài, vô cùng trần trụi mà phơi bày ra ở trước mặt anh, cảm giác không che đậy giấu giếm mọi chuyện như thế này khiến cô choáng ngợp, bỡ ngỡ không biết phải làm như thế nào.

Cô biết, giờ phút này Tiết Trạm ngồi ở mép giường khẳng định cũng không hề buồn ngủ giống như cô, khẳng định cũng đang nhìn cô chăm chú trong bóng đêm, nghiêm túc ngẫm nghĩ về những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, và nghiêm túc xem xét mối quan hệ của bọn họ.

Cô đã sớm đi qua cái tuổi ngây thơ hồn nhiên, không vì vài câu dễ nghe của đàn ông mà liền lập tức tin tưởng anh, đem hết mọi hy vọng ký thác ở trêи người anh.

Huống chi những phản ứng bất thường của anh đều là kết quả của việc cô cố tình tính kế, mặc kệ là anh nổi cơn thịnh nộ hay là mềm lòng khi đối mặt với sự yếu ớt của cô thì đều chỉ do anh tạm thời đánh mất sự khống chế trong suy nghĩ của mình, chờ đến khi anh hoàn toàn thoát khỏi trạng thái này thì liệu anh có còn đối xử với cô như bây giờ? Chuyện mà anh nói là tình nguyện giúp cô liệu sẽ giúp đến bước nào?

Mới vừa cẩn thận trở mình, giọng nói của anh liền truyền đến: “Ngủ đi.”

“Vâng.” Cô nhỏ giọng hồi đáp: “Anh cũng về nghỉ ngơi đi.”

Tiết Trạm lại lẳng lặng ngồi trong chốc lát rồi mới đứng dậy, chậm rãi mở cửa bước ra ngoài.

Thời gian dài thích ứng với bóng tối, đột nhiên bị ánh đèn trêи hành lang chiếu vào, anh theo bản năng mà híp híp mắt, lúc này một cảm giác mỏi mệt che trời lấp đất chưa từng cảm nhận qua lại đánh úp lại.



Tung hoành trêи thương trường nhiều năm như vậy, từng trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng giờ đây anh lại đột nhiên cảm thấy những sóng gió thương trường ấy cũng không tra tấn anh như những chuyện vừa xảy ra mấy ngày nay.

Anh không nhớ rõ bao lâu rồi mình chưa chợp mắt, đôi mắt khô khốc đến lợi hại, thân mình cũng vô cùng nhức mỏi, thậm chí không thể tập trung mà suy nghĩ, nhưng anh vẫn trực tiếp đến công ty.

Đem những việc còn dở lại từ chiều hôm qua xử lý xong thì bắt đầu có người đến công ty làm việc. Vội vàng bước vào phòng vệ sinh tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ xong anh liền cầm di động gọi cho Lăng Kiến Uyên.

Mãi đến 9h sáng không chống cự nỗi nữa thì Triệu Ngu mới chịu nhắm mắt ngủ, nhưng chưa ngủ được bao lâu thì lại bị tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên trêи đầu giường làm cho tỉnh giấc.

Cô trợn mắt nhìn nhìn, là một dãy số lạ, nhưng thấy số này vẫn không ngừng gọi vào di động của mình thì hẳn là không phải gọi lộn số.

“Alo.”

“Là tôi.” Giọng của Lăng Kiến Vi.

Triệu Ngu kinh ngạc: “Làm sao cậu biết số điện thoại của tôi?”

“Từ phía Tần Ý.” Giọng nói của anh nghe có vẻ đầy lo lắng: “Cô đang ở đâu? Tôi có việc rất quan trọng muốn tìm cô.”

Triệu Ngu sửng sốt, trong lòng đột nhiên nảy lên một dự cảm không tốt, chẳng lẽ Lăng Kiến Uyên đã đem chuyện của cô nói cho nhà họ Trang biết? Thời gian 3 ngày còn chưa tới, hắn ta nhìn không giống với người nói mà không biết giữ lời.

Một tiếng đồng hồ sau, Lăng Kiến Vi vội vàng xuất hiện ở phòng bệnh, xong liền mở miệng hỏi: “Vì sao lại vào Hoa Xán?”

“Vì sao cậu lại hỏi như vậy?”

“4 năm trước thật sự đã xảy ra chuyện gì? Cô với nhà họ Trang… Có phải có ân oán gì không?”

Triệu Ngu cũng nhìn chằm chằm anh: “Cậu đã biết những gì? Anh trai cậu đã nói gì với cậu?”

Lăng Kiến Vi dừng một chút rồi nhỏ giọng nói: “Tôi sợ anh ấy làm phiền đến cô, nên đã nghe lén di động của anh ấy.”

Triệu Ngu kinh ngạc, hoàn toàn không thể tin được một người nổi tiếng là ngoan ngoãn nghe lời như Lăng Kiến Vi lại làm ra chuyện này.

Lăng Kiến Vi tiếp tục nói: “Tôi nghe được Tiết Trạm gọi điện thoại hẹn gặp mặt với anh ấy, nên đã liền lẻn vào trong văn phòng trốn trước và nghe được toàn bộ, có phải cô muốn… Trả thù nhà họ Trang đúng không?”

Thấy Triệu Ngu không đáp, Lăng Kiến Vi lấy điện thoại di động ra mở một đoạn ghi âm.



“Phó chủ tịch Tiết khẳng định tôi sẽ đáp ứng đề nghị của anh sao?” Đây là giọng của Lăng Kiến Uyên.

“Bởi vì chúng ta là cùng một loại người.” Đây là giọng của Tiết Trạm, từ giọng điệu cũng có thể nghe ra anh vô cùng tự tin và ngạo nghễ: “Lợi ích đặt lên hàng đầu.”

Lăng Kiến Uyên tựa hồ đang cười khẽ một tiếng: “Tôi lại cảm thấy Phó chủ tịch Tiết hình như không đặt lợi ích lên hàng đầu, ngược lại phải nên nói là… Sắc đẹp mới là chí cao?”

Tiết Trạm cũng cười: “Đuôi cá chép và bàn tay gấu* đều bày ở trước mặt, vì sao tôi lại phải chỉ chọn một? Cũng giống như năm đó Lăng tổng cưới Trần tiểu thư, chẳng phải cũng có ý vì cái đẹp sao, cùng chung một đạo lý mà thôi. Hiện tại việc mà Lăng tổng nên làm chỉ là chờ đợi, thời gian mấy tháng, đối với Nghệ Nguyên cũng sẽ không tổn thất quá lớn.”

(*) Đuôi cá chép và bàn tay gấu: 2 món trong bát trân – 8 món ăn quý dành cho quý tộc cung đình thời xưa.



Nó nằm trong câu nói “Cá là món ta thích, bàn tay gấu cũng là món ta thích, nếu không có được cả hai thì bỏ món cá giữ lại món tay gấu” – Mạnh Tử đã nói như thế khi biểu đạt yêu cầu đối với mỹ thực, mỹ vị trong “Cáo Tử thượng”.

Câu nói mang hàm nghĩa sâu xa đó là khi đến thời điểm cần thiết, bạn phải lựa chọn giữa 2 thứ quan trọng với mình. Ý của Tiết Trạm là hiện giờ có cả đuôi cá và tay gấu thì tại sao phải chọn một trong hai mà không chọn cả hai.


Trầm mặt một lúc, Lăng Kiến Uyên lại lên tiếng: “Triệu Ngu với nhà họ Trang rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì? Tôi thật sự rất tò mò, vị Triệu tiểu thư kia rốt cuộc có bao nhiêu mị lực mà có thể làm hai chú cháu nhà họ Tiết đều cam tâm tình nguyện vì cô ta mà mạo hiểm lớn như vậy?”

“Vấn đề này, Lăng tổng nên đi hỏi em trai của anh chẳng phải sẽ rõ ràng sao?”

Lúc sau hai người lại nói chuyện gì đó, Lăng Kiến Vi không ghi âm tiếp, Triệu Ngu cũng không thể hiểu hết. Nhưng từ đoạn ghi âm ngắt đầu bỏ đuôi như vậy, cô đại khái cũng biết được là Tiết Trạm trực tiếp tìm Lăng Kiến Uyên để ngả bài.

Tiết Trạm đang muốn giúp cô đối phó với nhà họ Trang sao? Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà anh đã đưa ra quyết định rồi sao? Nhưng mà rõ ràng là không hề có lợi ích gì.

Hơn nữa anh lại cứ như vậy chạy tới trước mặt Lăng Kiến Uyên tỏ vẻ được ăn cả ngã về không, sự tự tin cùng quyết đoán này làm cô vô cùng kinh ngạc.

Thấy Triệu Ngu vẫn luôn sững sờ, Lăng Kiến Vi lại hỏi một lần nữa: “4 năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? “Thâm cừu đại hận” mà anh trai tôi nói… Lúc ấy chúng ta… Sau khi chúng ta bị Trang Diệp phát hiện thì cô liền mất tích, nhà họ Trang cũng không làm gì cô, vậy không có khả năng là thâm cừu đại hận, có phải là trước đó…”

Triệu Ngu yên lặng nhìn Lăng Kiến Vi, vẫn cứ không lên tiếng.

Lăng Kiến Vi bắt lấy cổ tay cô: “Đường Hi, em nói cho tôi biết được không? Tôi vẫn luôn nghĩ không rõ, vì sao em lại đột nhiên cùng tôi… Hôm đó ở trước mặt Trang Diệp, em nói là bởi vì thời gian đó cậu ấy vẫn luôn không ở bên cạnh em nên em mới muốn tìm chút kϊƈɦ thích, thế là cùng tôi… Nhưng em rõ ràng không phải loại người như vậy, tôi không tin em là loại người đó.”

Triệu Ngu bỗng cười cười: “Vậy cậu cảm thấy, tôi là loại người nào?”

/244

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status