Edit: Va
Beta: Ami
Anh đang nói gì vậy?
Lúc này, đầu óc càng loạn ngược lại càng phải trấn định xuống.
Chỉ hoảng loạn hai giây, Lâm Nhụy kinh ngạc trợn tròn mắt: Em có thể có chuyện gì mà phải sợ anh phát hiện a, em đi du lịch một chuyến cùng bạn, không muốn để người bạn ấy gặp anh là bởi vì em sợ vạn nhất bị vợ anh biết rồi ảnh hưởng đến gia đình anh, em là vì tốt cho anh, sao anh lại còn hoài nghi em?
Nói xong, cô cũng không quên lộ ra biểu tình rất ủy khuất rất vô tội.
Nhưng nụ cười của Lục Trạch vẫn không đổi: A, thì ra là như vậy a. Anh đây thật sự hẳn là nên cảm ơn em, để biểu đạt lòng biết ơn của anh, chân thành mời bảo bối của anh cùng ăn bữa cơm trưa, em thấy thế nào?
Như vậy là sao? Vác đá nện vào chân mình?
Không cần...
Lâm Nhụy đang muốn mở miệng cự tuyệt thì Lục Trạch lại dùng giọng điệu ôn hòa chân thật đáng tin nói: Cứ quyết định vậy đi, anh về phòng để hành lý, nửa tiếng sau anh tới phòng đón em.
Sau đó, Lâm Nhụy liền trơ mắt nhìn Lục Trạch đi được hai bước, dùng chìa khoá mở cửa phòng 907 sát vách.
...Cô thật là muốn điều chỉnh cảm xúc bình tĩnh một chút.
Đóng cửa, Lâm Nhụy suýt chút nữa nhịn không được xúc động muốn gọi điện thoại cho nhân viên khách sạn để khiếu nại, vì sao phòng Lục Trạch lại cách vách phòng của cô và Hàn Vũ!
Trời muốn giết cô!
Mà thôi, hiện tại phải nhanh chóng thu thập mọi thứ rồi ngoan ngoãn tới buổi hẹn a, cô đã gửi cho Lục Trạch một tin nhắn với nội dung: Nửa tiếng đồng hồ sau gặp ở cửa khách sạn. chứ nếu hẹn gặp ở trước cửa phòng xong lỡ như Lục Trạch lại muốn vào trong thì làm sao bây giờ.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, có khả năng vì đêm qua Hàn Vũ thật sự làm lụng vất vả quá mức, Lâm Nhụy đã thay đồ trang điểm xong, Hàn Vũ vẫn còn buồn ngủ mông lung nằm ở trên giường.
Bảo bối, em muốn đi đâu? Anh xoa xoa đôi mắt. Em chuẩn bị ra ngoài dạo một chút, sau đó mua quà lưu niệm cho Tiểu Mỹ làm kỷ niệm, anh cứ ngủ thêm một lát nữa đi. Bởi vì chột dạ, Lâm Nhụy khom lưng ôn nhu hiền thục kéo lại góc chăn cho Hàn Vũ.
Chờ một chút. Hàn Vũ đột nhiên nói.
Trong lòng Lâm Nhụy lộp bộp một chút, Hàn Vũ sẽ không phát hiện cái gì chứ?
Làm sao vậy... Lâm Nhụy cười xoay người thì đã bị Hàn Vũ vươn một cánh tay từ trong chăn ra rồi đột nhiên kéo cô vào trong lòng ngực, cả người cô trong phút chốc liền nằm đè trên người Hàn Vũ.
Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần.
Tuy rằng mái tóc có chút rối, còn cả vẻ buồn ngủ, nhưng mà khuôn mặt tuấn tú kia của Hàn Vũ thoạt nhìn vẫn soái khí mười phần như cũ.
Hôn một chút rồi đi. Anh túm túm nói.
Lâm Nhụy chớp mắt, nghe lời chu môi đỏ hôn lên trên môi Hàn Vũ một cái.
Như vậy được chưa?
Được rồi. Hàn Vũ thỏa mãn cười, cặp mắt đào hoa kia giống như ngôi sao nhỏ vụn sáng rọi liễm diễm mê người.
Vậy em đi đi, anh ngủ thêm chút nữa. Dưỡng tốt tinh thần buổi tối lại làm em.
Nghe được câu cuối này, tươi cười trên mặt Lâm Nhụy nhấc không nổi nữa, cô giận liếc Hàn Vũ một cái, thở phì phì rồi đi.
Cái tên sắc phôi này!
......
Ra cửa, mới vừa rời khỏi thang máy, Lâm Nhụy liền nhìn thấy Lục Trạch đứng ở cửa khách sạn.
Anh đã thay đổi một bộ đồ khác, áo sơ mi màu nhạt hưu nhàn kết hợp với quần lửng, phía dưới là một đôi giày thể thao màu trắng, cả người thoạt nhìn thoải mái thanh tân lại sạch sẽ, ôn hòa giống như học trưởng ở đại học.So với người đàn ông ngày thường tây trang giày da thành thục trầm ổn như núi quả thực khác biệt quá lớn.
Thấy Lâm Nhụy ngơ ngốc nhìn mình, Lục Trạch nhướng mày: Làm sao vậy?
Không có việc gì không có việc gì, chỉ là có chút ngạc nhiên. Lâm Nhụy trả lời đúng sự thật.
Khó coi?
Rất đẹp! Nhưng mà cảm giác khác biệt rất lớn với lúc trước, em suýt chút nữa đã không nhận ra được.
Nếu là nghỉ phép, dù sao cũng phải ăn mặc thoải mái một chút. Khóe miệng Lục Trạch hơi nhếch.
Đi thôi, anh đã chọn nhà hàng rồi.
Ân.
Tới nhà hàng, hai người ngồi xuống xong, Lâm Nhụy mới phát hiện đây là một nhà hàng Thái, cách bài trí bên trong cũng tràn ngập phong tình theo kiểu Thái.
Lúc trước anh đã tới nơi này, đồ ăn của nhà hàng này là chính tông nhất, chút nữa em có thể nếm thử. Lục Trạch theo thói quen đưa thực đơn cho Lâm Nhụy.
Chỉ cần là mỹ thực, Lâm Nhụy đều rất thích. Sau khi phục vụ đưa cơm lên, phục vụ lại đi ra.
Lâm Nhụy tò mò hỏi: Cái kia... Anh nghỉ phép, vợ và con trai anh không đến cùng sao?
Dựa theo hình tượng người đàn ông tốt như Lục Trạch, cộng thêm tính cách của Thẩm Nguyệt, hẳn là cả nhà ba người họ sẽ cùng đi du lịch, hơn nữa, lúc trước Thẩm Nguyệt đã biết chuyện anh ngoại tình, hiện tại lại như thế nào sẽ yên tâm để Lục Trạch đi nghỉ phép một mình.
Lục Trạch nghe vậy liền khoan thai tà mị liếc mắt nhìn Lâm Nhụy một cái rồi hỏi lại: Em hy vọng anh mang vợ và con đến cùng sao?
Đương nhiên!
Còn tốt hơn so với việc hiện tại thời thời khắc khắc đều phải lo lắng cho mình bị lật xe!
Beta: Ami
Anh đang nói gì vậy?
Lúc này, đầu óc càng loạn ngược lại càng phải trấn định xuống.
Chỉ hoảng loạn hai giây, Lâm Nhụy kinh ngạc trợn tròn mắt: Em có thể có chuyện gì mà phải sợ anh phát hiện a, em đi du lịch một chuyến cùng bạn, không muốn để người bạn ấy gặp anh là bởi vì em sợ vạn nhất bị vợ anh biết rồi ảnh hưởng đến gia đình anh, em là vì tốt cho anh, sao anh lại còn hoài nghi em?
Nói xong, cô cũng không quên lộ ra biểu tình rất ủy khuất rất vô tội.
Nhưng nụ cười của Lục Trạch vẫn không đổi: A, thì ra là như vậy a. Anh đây thật sự hẳn là nên cảm ơn em, để biểu đạt lòng biết ơn của anh, chân thành mời bảo bối của anh cùng ăn bữa cơm trưa, em thấy thế nào?
Như vậy là sao? Vác đá nện vào chân mình?
Không cần...
Lâm Nhụy đang muốn mở miệng cự tuyệt thì Lục Trạch lại dùng giọng điệu ôn hòa chân thật đáng tin nói: Cứ quyết định vậy đi, anh về phòng để hành lý, nửa tiếng sau anh tới phòng đón em.
Sau đó, Lâm Nhụy liền trơ mắt nhìn Lục Trạch đi được hai bước, dùng chìa khoá mở cửa phòng 907 sát vách.
...Cô thật là muốn điều chỉnh cảm xúc bình tĩnh một chút.
Đóng cửa, Lâm Nhụy suýt chút nữa nhịn không được xúc động muốn gọi điện thoại cho nhân viên khách sạn để khiếu nại, vì sao phòng Lục Trạch lại cách vách phòng của cô và Hàn Vũ!
Trời muốn giết cô!
Mà thôi, hiện tại phải nhanh chóng thu thập mọi thứ rồi ngoan ngoãn tới buổi hẹn a, cô đã gửi cho Lục Trạch một tin nhắn với nội dung: Nửa tiếng đồng hồ sau gặp ở cửa khách sạn. chứ nếu hẹn gặp ở trước cửa phòng xong lỡ như Lục Trạch lại muốn vào trong thì làm sao bây giờ.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, có khả năng vì đêm qua Hàn Vũ thật sự làm lụng vất vả quá mức, Lâm Nhụy đã thay đồ trang điểm xong, Hàn Vũ vẫn còn buồn ngủ mông lung nằm ở trên giường.
Bảo bối, em muốn đi đâu? Anh xoa xoa đôi mắt. Em chuẩn bị ra ngoài dạo một chút, sau đó mua quà lưu niệm cho Tiểu Mỹ làm kỷ niệm, anh cứ ngủ thêm một lát nữa đi. Bởi vì chột dạ, Lâm Nhụy khom lưng ôn nhu hiền thục kéo lại góc chăn cho Hàn Vũ.
Chờ một chút. Hàn Vũ đột nhiên nói.
Trong lòng Lâm Nhụy lộp bộp một chút, Hàn Vũ sẽ không phát hiện cái gì chứ?
Làm sao vậy... Lâm Nhụy cười xoay người thì đã bị Hàn Vũ vươn một cánh tay từ trong chăn ra rồi đột nhiên kéo cô vào trong lòng ngực, cả người cô trong phút chốc liền nằm đè trên người Hàn Vũ.
Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần.
Tuy rằng mái tóc có chút rối, còn cả vẻ buồn ngủ, nhưng mà khuôn mặt tuấn tú kia của Hàn Vũ thoạt nhìn vẫn soái khí mười phần như cũ.
Hôn một chút rồi đi. Anh túm túm nói.
Lâm Nhụy chớp mắt, nghe lời chu môi đỏ hôn lên trên môi Hàn Vũ một cái.
Như vậy được chưa?
Được rồi. Hàn Vũ thỏa mãn cười, cặp mắt đào hoa kia giống như ngôi sao nhỏ vụn sáng rọi liễm diễm mê người.
Vậy em đi đi, anh ngủ thêm chút nữa. Dưỡng tốt tinh thần buổi tối lại làm em.
Nghe được câu cuối này, tươi cười trên mặt Lâm Nhụy nhấc không nổi nữa, cô giận liếc Hàn Vũ một cái, thở phì phì rồi đi.
Cái tên sắc phôi này!
......
Ra cửa, mới vừa rời khỏi thang máy, Lâm Nhụy liền nhìn thấy Lục Trạch đứng ở cửa khách sạn.
Anh đã thay đổi một bộ đồ khác, áo sơ mi màu nhạt hưu nhàn kết hợp với quần lửng, phía dưới là một đôi giày thể thao màu trắng, cả người thoạt nhìn thoải mái thanh tân lại sạch sẽ, ôn hòa giống như học trưởng ở đại học.So với người đàn ông ngày thường tây trang giày da thành thục trầm ổn như núi quả thực khác biệt quá lớn.
Thấy Lâm Nhụy ngơ ngốc nhìn mình, Lục Trạch nhướng mày: Làm sao vậy?
Không có việc gì không có việc gì, chỉ là có chút ngạc nhiên. Lâm Nhụy trả lời đúng sự thật.
Khó coi?
Rất đẹp! Nhưng mà cảm giác khác biệt rất lớn với lúc trước, em suýt chút nữa đã không nhận ra được.
Nếu là nghỉ phép, dù sao cũng phải ăn mặc thoải mái một chút. Khóe miệng Lục Trạch hơi nhếch.
Đi thôi, anh đã chọn nhà hàng rồi.
Ân.
Tới nhà hàng, hai người ngồi xuống xong, Lâm Nhụy mới phát hiện đây là một nhà hàng Thái, cách bài trí bên trong cũng tràn ngập phong tình theo kiểu Thái.
Lúc trước anh đã tới nơi này, đồ ăn của nhà hàng này là chính tông nhất, chút nữa em có thể nếm thử. Lục Trạch theo thói quen đưa thực đơn cho Lâm Nhụy.
Chỉ cần là mỹ thực, Lâm Nhụy đều rất thích. Sau khi phục vụ đưa cơm lên, phục vụ lại đi ra.
Lâm Nhụy tò mò hỏi: Cái kia... Anh nghỉ phép, vợ và con trai anh không đến cùng sao?
Dựa theo hình tượng người đàn ông tốt như Lục Trạch, cộng thêm tính cách của Thẩm Nguyệt, hẳn là cả nhà ba người họ sẽ cùng đi du lịch, hơn nữa, lúc trước Thẩm Nguyệt đã biết chuyện anh ngoại tình, hiện tại lại như thế nào sẽ yên tâm để Lục Trạch đi nghỉ phép một mình.
Lục Trạch nghe vậy liền khoan thai tà mị liếc mắt nhìn Lâm Nhụy một cái rồi hỏi lại: Em hy vọng anh mang vợ và con đến cùng sao?
Đương nhiên!
Còn tốt hơn so với việc hiện tại thời thời khắc khắc đều phải lo lắng cho mình bị lật xe!
/174
|