“Lục Trạch, chính cậu ngoại tình không biết xấu hổ còn nói tôi nháo?”
Vốn dĩ, Thẩm Lam bởi vì bị Lục Trạch phát hiện chuyện cô và em họ Thẩm Nguyệt lén tới tìm Lâm Nhụy nên cảm thấy có chút chột dạ, nhưng sau khi nghe lời nói của anh xong, cô lập tức tức giận bất bình.
Cái gì gọi là nháo đủ chưa, cô với em họ vẫn còn chưa chất vấn Lục Trạch, muốn lén giải quyết việc này là đã rất nể tình rồi.
Nếu không phải Lục Trạch làm ra chuyện tốt này thì sẽ có một ngày như hôm nay sao?
Cùng lắm thì cô sẽ khuyên em họ ly hôm với người đàn ông này, thời buổi bây giờ, đàn ông tốt cũng dễ kiếm, chẳng phải sao?
Nhưng mà Lục Trạch cũng không hề để ý tới Thẩm Lam.
Chuyện anh làm đầu tiên là nâng Lâm Nhuỵ đang ở quỳ rạp dưới đất lên.
Cô rất nhẹ, anh gần như không cần dùng sức.
Bàn tay to cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, tất cả đều là xương, Lục Trạch mới bừng tỉnh phát giác, cô yếu đuối như vậy, hơi chút dùng ít lực là có thể bóp nát cô.
Trước kia, Lục Trạch cùng cô gặp mặt chỉ là thuần túy làm vận động nguyên thủy, thấy hết thân thể của nhau, nhưng khi đó, tất cả lực chú ý của anh đều đặt trên bộ ngực lớn cùng với mông vểnh của cô thì sao còn có thể để tâm đến việc này.
Nhưng vừa rồi, khi nhìn thấy Thẩm Lam vênh váo tự đắc tát cô một cái, anh còn chưa có kịp tới ngăn trở thì cô đã ngã trên mặt đất.
Thân ảnh gầy yếu, tóc dài hỗn độn rối tung, che khuất cả khuôn mặt, chỉ để lộ ra phần cằm tái nhợt.
Lại càng tăng thêm vài phần hơi thở yếu ớt, giống như một con mèo nhỏ bất lực đáng thương.
Lục Trạch đã bao giờ thấy qua bộ dáng chật vật này của Lâm Nhụy đâu?
Anh đột nhiên có chút đau lòng.
Đúng vậy, trong nháy mắt, không thể phủ nhận, anh thật sự sinh ra một loại cảm xúc gọi là đau lòng đối với cô.
Quả thực là không thể tưởng tượng.
“Tôi tới trễ.”
“Còn nữa...” Nhìn mái tóc bị xối ướt của Lâm Nhụy, Lục Trạch thở dài.
“Thực xin lỗi.”
Anh chân thành xin lỗi.
Nếu không phải lúc nãy Lâm Nhụy gửi tin nhắn trên WeChat nói cho anh biết là vợ anh đến tìm cô thì chỉ sợ anh cũng sẽ không biết chuyện này.
Nói đến cùng, việc này cũng trách anh, tự nhận mình làm việc không để lại dấu vết nhưng lại không ngờ rằng vợ anh đã phát hiện ra hành động của anh từ bao giờ, làm tổn hại đến cô.
Lâm Nhụy nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ướt dầm dề, vẫn còn đọng nước mắt, thoạt nhìn rất đáng thương.
Cô cũng không nói lời nào, chỉ là che mặt lại mà rơi nước mắt.
Hai hàng nước mắt rào rạt dừng trên gò má như ngọc, không tiếng động càng hơn có thanh.
Cảnh này làm cho cảm xúc thương tiết trong lòng Lục Trạch càng sâu.
Nghĩ đến cái tát vừa rồi của Thẩm Lam, anh dùng giọng điệu ôn nhu nói với cô: “Để tôi nhìn xem.”
Lâm Nhụy nghe lời buông lỏng tay ra.
Sau đó, bên má phải là một cái ấn đỏ tươi của bàn tay lập tức lộ ra trong không khí.
Nhìn kỹ, thì giống như đã bắt đầu sưng vù lên.
Có thể tưởng tượng Thẩm Lam dùng sức lớn đến bao nhiêu.
Ánh mắt Lục Trạch trong nháy mắt trở lạnh.
Anh đỡ Lâm Nhụy đến ngồi ở cái ghế bên cạnh xong sau đó mới lại lần nữa nhìn về phía hai chị em Thẩm Nguyệt và Thẩm Lam.
“Tiểu Nguyệt, là em tới tìm cô ấy sao?” Anh hỏi Thẩm Nguyệt vẫn luôn không hé răng nói chuyện từ nãy đến bây giờ.
Lúc nói chuyện, ánh mắt và sắc mặt của Lục Trạch rất bình tĩnh.
Nhưng mà Thẩm Nguyệt biết, chồng mình đang nổi giận.
Bởi vì ánh mắt anh nhìn cô, giống như đang nhìn một người xa lạ, không hề có một tia gợn sóng.
Không phải, còn có...
Khi đối mặt với cô ấy, ý cười ôn nhu.
Nhưng mà, không nên a, rõ ràng người phát hiện chồng ngoại tình là cô, người nổi giận cũng phải là cô, chẳng phải sao?
Nếu nói lúc nãy khi Lục Trạch chưa đến thì Thẩm Nguyệt vẫn còn ôm một tia kỳ vọng đối với anh, cô cho rằng có lẽ anh có chuyện khó nói?
Rốt cuộc nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô sao lại cam tâm tiếp thu sự thật này.
Nhưng hôm nay, chút kỳ vọng kia lại bị hành động vừa rồi của anh tàn nhẫn xé nát, trải sự thật trần trụi ra trước mặt cô, tim cô đã chảy máu.
Anh đối với cô gái này quả thực bất đồng.
Cô chịu đựng nỗi đau trong lòng rồi run giọng trả lời: “Đúng vậy.”
“Em muốn cô ấy rời khỏi anh…”
…
Giờ phút này, nỗi đau đớn hiện rõ nơi đáy mắt cô đến như vậy.
Lục Trạch trầm mặc xong nhàn nhạt nói: “Em hẳn là nên trực tiếp nói với anh.”
Mà không phải dẫn theo Thẩm Lam tới diễn xuất một trò khôi hài.
Thẩm Nguyệt cười khổ.
Cô sao lại không muốn trực tiếp chất vấn anh, nhưng mà càng sợ hơn là một khi không cẩn thận thì cái nhà này sẽ tan vỡ…
Cô trầm mặc làm Lục Trạch chung quy cũng có chút không đành lòng.
Tầm mắt xẹt qua vợ mình xong chuyển dời đến trên người Thẩm Lam.
Trở nên lạnh băng.
“Chị Lam, chị không khỏi quản quá rộng rồi.”
Thẩm Lam nổi giận, cô mới không sợ Lục Trạch.
Thẩm Lam trừng mắt nói: “Tiểu Nguyệt là em họ của tôi, chuyện của em ấy cũng chính là chuyện của tôi, sao tôi không thể quản?”
“Đây là chuyện gia đình của tôi và Tiểu Nguyệt, không cần chị nhọc lòng.”
Lục Trạch nói không chút khách khí, cũng không thèm để ý mà xé rách mặt với Thẩm Lam.
Mặc dù mặt ngoài vốn là thân thích.
Anh vẫn luôn đối với phái nữ đều là tương đối thân sĩ ôn nhu, có thể nói, Thẩm Lam làm anh phá lệ.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy Thẩm Lam làm người ta chán ghét đến như vậy.
Đặc biệt là tư thái cao cao tại thượng khắc nghiệt kia.
“Tôi cứ phải nhọc lòng đấy, thì sao?” Thẩm Lam không cam lòng yếu thế phản kích.
Lục Trạch phát ra một tiếng cười nhạo từ trong xoang mũi rồi châm chọc nói: “Có năng lực này, không bằng chị Lam quan tâm nhiều đến chuyện nhà mình một chút, cẩn thận kẻo ‘mâu thuẫn nội bộ’.”
“Lục Trạch, cậu có ý tứ gì?”
Thẩm Lam cả kinh, bị dời đi lực chú ý, cô tổng cảm thấy những lời này của Lục Trạch có điều ám chỉ.
“Có ý tứ gì?”
Lục Trạch ý vị thâm trường liếc nhìn Thẩm Lam một cái, “Anh rể là giáo sư ở trường Đại học, trường Đại học có nhiều nữ sinh viên như vậy, chị thật sự yên tâm đến như vậy sao?”
“Ý cậu là nói…”
Thẩm Lam cô đột nhiên nghĩ tới lúc trước đã nhìn thấy vết cào trên cổ chồng mình, trong lòng chợt lạnh, nhưng rồi lại dùng sức lắc lắc đầu.
“Không có khả năng, cậu cho rằng Duẫn Thừa cũng là người hư hỏng như cậu sao, Lục Trạch, tôi nói cho cậu biết…”
Thẩm Lam cực lực biện chứng là chồng mình trong sạch.
Lục Trạch không có hứng thú nghe những lời này, anh ngắt lời nói: “Đến lúc đó rồi chị sẽ biết.”
Đàn ông nhìn đàn ông thường là chuẩn nhất.
“Anh đưa cô ấy trở về trước, chuyện của chúng ta trở về lại nói.”
Lục Trạch nói với Thẩm Nguyệt.
“Cô ấy” là ai, không cần nói thì mọi người cũng biết.
Thẩm Nguyệt ngẩn ra, muốn ngăn cản.
Nhưng vừa đối diện với cặp mắt chân thật đáng tin của anh, cuối cùng, cô vẫn lùi bước.
Nhưng cô vẫn không muốn mất chồng của mình.
Chẳng sợ, anh đang thân mật với một cô gái khác ở trước mặt cô…
Còn Lâm Nhụy, cô vẫn luôn ngồi ở chỗ kia, thưởng thức trò hay này.
Thấy bộ dáng Thẩm Lam mất hồn mất vía, nơi nào còn có nửa phần kiêu ngạo vừa rồi, tâm tình của Lâm Nhụy mới hơi chút tốt lên một ít.
Nhưng mà, vẫn còn chưa đủ a…
So với sự vũ nhục mà Thẩm Lam dành cho cô mới nãy thì chút ít hành động giữ gìn vừa rồi của Lục Trạch chẳng qua cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông.
Đã nói là phải làm Thẩm Lam hối hận thì cô nhất định sẽ làm được.
Khói mù trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Sau đó cô ngoan ngoãn đứng dậy, theo sau Lục Trạch cùng nhau rời đi.
Phía sau, sắc mặt của Thẩm Nguyệt tái nhợt, lung lay sắp ngã…
Vốn dĩ, Thẩm Lam bởi vì bị Lục Trạch phát hiện chuyện cô và em họ Thẩm Nguyệt lén tới tìm Lâm Nhụy nên cảm thấy có chút chột dạ, nhưng sau khi nghe lời nói của anh xong, cô lập tức tức giận bất bình.
Cái gì gọi là nháo đủ chưa, cô với em họ vẫn còn chưa chất vấn Lục Trạch, muốn lén giải quyết việc này là đã rất nể tình rồi.
Nếu không phải Lục Trạch làm ra chuyện tốt này thì sẽ có một ngày như hôm nay sao?
Cùng lắm thì cô sẽ khuyên em họ ly hôm với người đàn ông này, thời buổi bây giờ, đàn ông tốt cũng dễ kiếm, chẳng phải sao?
Nhưng mà Lục Trạch cũng không hề để ý tới Thẩm Lam.
Chuyện anh làm đầu tiên là nâng Lâm Nhuỵ đang ở quỳ rạp dưới đất lên.
Cô rất nhẹ, anh gần như không cần dùng sức.
Bàn tay to cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, tất cả đều là xương, Lục Trạch mới bừng tỉnh phát giác, cô yếu đuối như vậy, hơi chút dùng ít lực là có thể bóp nát cô.
Trước kia, Lục Trạch cùng cô gặp mặt chỉ là thuần túy làm vận động nguyên thủy, thấy hết thân thể của nhau, nhưng khi đó, tất cả lực chú ý của anh đều đặt trên bộ ngực lớn cùng với mông vểnh của cô thì sao còn có thể để tâm đến việc này.
Nhưng vừa rồi, khi nhìn thấy Thẩm Lam vênh váo tự đắc tát cô một cái, anh còn chưa có kịp tới ngăn trở thì cô đã ngã trên mặt đất.
Thân ảnh gầy yếu, tóc dài hỗn độn rối tung, che khuất cả khuôn mặt, chỉ để lộ ra phần cằm tái nhợt.
Lại càng tăng thêm vài phần hơi thở yếu ớt, giống như một con mèo nhỏ bất lực đáng thương.
Lục Trạch đã bao giờ thấy qua bộ dáng chật vật này của Lâm Nhụy đâu?
Anh đột nhiên có chút đau lòng.
Đúng vậy, trong nháy mắt, không thể phủ nhận, anh thật sự sinh ra một loại cảm xúc gọi là đau lòng đối với cô.
Quả thực là không thể tưởng tượng.
“Tôi tới trễ.”
“Còn nữa...” Nhìn mái tóc bị xối ướt của Lâm Nhụy, Lục Trạch thở dài.
“Thực xin lỗi.”
Anh chân thành xin lỗi.
Nếu không phải lúc nãy Lâm Nhụy gửi tin nhắn trên WeChat nói cho anh biết là vợ anh đến tìm cô thì chỉ sợ anh cũng sẽ không biết chuyện này.
Nói đến cùng, việc này cũng trách anh, tự nhận mình làm việc không để lại dấu vết nhưng lại không ngờ rằng vợ anh đã phát hiện ra hành động của anh từ bao giờ, làm tổn hại đến cô.
Lâm Nhụy nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ướt dầm dề, vẫn còn đọng nước mắt, thoạt nhìn rất đáng thương.
Cô cũng không nói lời nào, chỉ là che mặt lại mà rơi nước mắt.
Hai hàng nước mắt rào rạt dừng trên gò má như ngọc, không tiếng động càng hơn có thanh.
Cảnh này làm cho cảm xúc thương tiết trong lòng Lục Trạch càng sâu.
Nghĩ đến cái tát vừa rồi của Thẩm Lam, anh dùng giọng điệu ôn nhu nói với cô: “Để tôi nhìn xem.”
Lâm Nhụy nghe lời buông lỏng tay ra.
Sau đó, bên má phải là một cái ấn đỏ tươi của bàn tay lập tức lộ ra trong không khí.
Nhìn kỹ, thì giống như đã bắt đầu sưng vù lên.
Có thể tưởng tượng Thẩm Lam dùng sức lớn đến bao nhiêu.
Ánh mắt Lục Trạch trong nháy mắt trở lạnh.
Anh đỡ Lâm Nhụy đến ngồi ở cái ghế bên cạnh xong sau đó mới lại lần nữa nhìn về phía hai chị em Thẩm Nguyệt và Thẩm Lam.
“Tiểu Nguyệt, là em tới tìm cô ấy sao?” Anh hỏi Thẩm Nguyệt vẫn luôn không hé răng nói chuyện từ nãy đến bây giờ.
Lúc nói chuyện, ánh mắt và sắc mặt của Lục Trạch rất bình tĩnh.
Nhưng mà Thẩm Nguyệt biết, chồng mình đang nổi giận.
Bởi vì ánh mắt anh nhìn cô, giống như đang nhìn một người xa lạ, không hề có một tia gợn sóng.
Không phải, còn có...
Khi đối mặt với cô ấy, ý cười ôn nhu.
Nhưng mà, không nên a, rõ ràng người phát hiện chồng ngoại tình là cô, người nổi giận cũng phải là cô, chẳng phải sao?
Nếu nói lúc nãy khi Lục Trạch chưa đến thì Thẩm Nguyệt vẫn còn ôm một tia kỳ vọng đối với anh, cô cho rằng có lẽ anh có chuyện khó nói?
Rốt cuộc nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô sao lại cam tâm tiếp thu sự thật này.
Nhưng hôm nay, chút kỳ vọng kia lại bị hành động vừa rồi của anh tàn nhẫn xé nát, trải sự thật trần trụi ra trước mặt cô, tim cô đã chảy máu.
Anh đối với cô gái này quả thực bất đồng.
Cô chịu đựng nỗi đau trong lòng rồi run giọng trả lời: “Đúng vậy.”
“Em muốn cô ấy rời khỏi anh…”
…
Giờ phút này, nỗi đau đớn hiện rõ nơi đáy mắt cô đến như vậy.
Lục Trạch trầm mặc xong nhàn nhạt nói: “Em hẳn là nên trực tiếp nói với anh.”
Mà không phải dẫn theo Thẩm Lam tới diễn xuất một trò khôi hài.
Thẩm Nguyệt cười khổ.
Cô sao lại không muốn trực tiếp chất vấn anh, nhưng mà càng sợ hơn là một khi không cẩn thận thì cái nhà này sẽ tan vỡ…
Cô trầm mặc làm Lục Trạch chung quy cũng có chút không đành lòng.
Tầm mắt xẹt qua vợ mình xong chuyển dời đến trên người Thẩm Lam.
Trở nên lạnh băng.
“Chị Lam, chị không khỏi quản quá rộng rồi.”
Thẩm Lam nổi giận, cô mới không sợ Lục Trạch.
Thẩm Lam trừng mắt nói: “Tiểu Nguyệt là em họ của tôi, chuyện của em ấy cũng chính là chuyện của tôi, sao tôi không thể quản?”
“Đây là chuyện gia đình của tôi và Tiểu Nguyệt, không cần chị nhọc lòng.”
Lục Trạch nói không chút khách khí, cũng không thèm để ý mà xé rách mặt với Thẩm Lam.
Mặc dù mặt ngoài vốn là thân thích.
Anh vẫn luôn đối với phái nữ đều là tương đối thân sĩ ôn nhu, có thể nói, Thẩm Lam làm anh phá lệ.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy Thẩm Lam làm người ta chán ghét đến như vậy.
Đặc biệt là tư thái cao cao tại thượng khắc nghiệt kia.
“Tôi cứ phải nhọc lòng đấy, thì sao?” Thẩm Lam không cam lòng yếu thế phản kích.
Lục Trạch phát ra một tiếng cười nhạo từ trong xoang mũi rồi châm chọc nói: “Có năng lực này, không bằng chị Lam quan tâm nhiều đến chuyện nhà mình một chút, cẩn thận kẻo ‘mâu thuẫn nội bộ’.”
“Lục Trạch, cậu có ý tứ gì?”
Thẩm Lam cả kinh, bị dời đi lực chú ý, cô tổng cảm thấy những lời này của Lục Trạch có điều ám chỉ.
“Có ý tứ gì?”
Lục Trạch ý vị thâm trường liếc nhìn Thẩm Lam một cái, “Anh rể là giáo sư ở trường Đại học, trường Đại học có nhiều nữ sinh viên như vậy, chị thật sự yên tâm đến như vậy sao?”
“Ý cậu là nói…”
Thẩm Lam cô đột nhiên nghĩ tới lúc trước đã nhìn thấy vết cào trên cổ chồng mình, trong lòng chợt lạnh, nhưng rồi lại dùng sức lắc lắc đầu.
“Không có khả năng, cậu cho rằng Duẫn Thừa cũng là người hư hỏng như cậu sao, Lục Trạch, tôi nói cho cậu biết…”
Thẩm Lam cực lực biện chứng là chồng mình trong sạch.
Lục Trạch không có hứng thú nghe những lời này, anh ngắt lời nói: “Đến lúc đó rồi chị sẽ biết.”
Đàn ông nhìn đàn ông thường là chuẩn nhất.
“Anh đưa cô ấy trở về trước, chuyện của chúng ta trở về lại nói.”
Lục Trạch nói với Thẩm Nguyệt.
“Cô ấy” là ai, không cần nói thì mọi người cũng biết.
Thẩm Nguyệt ngẩn ra, muốn ngăn cản.
Nhưng vừa đối diện với cặp mắt chân thật đáng tin của anh, cuối cùng, cô vẫn lùi bước.
Nhưng cô vẫn không muốn mất chồng của mình.
Chẳng sợ, anh đang thân mật với một cô gái khác ở trước mặt cô…
Còn Lâm Nhụy, cô vẫn luôn ngồi ở chỗ kia, thưởng thức trò hay này.
Thấy bộ dáng Thẩm Lam mất hồn mất vía, nơi nào còn có nửa phần kiêu ngạo vừa rồi, tâm tình của Lâm Nhụy mới hơi chút tốt lên một ít.
Nhưng mà, vẫn còn chưa đủ a…
So với sự vũ nhục mà Thẩm Lam dành cho cô mới nãy thì chút ít hành động giữ gìn vừa rồi của Lục Trạch chẳng qua cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông.
Đã nói là phải làm Thẩm Lam hối hận thì cô nhất định sẽ làm được.
Khói mù trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Sau đó cô ngoan ngoãn đứng dậy, theo sau Lục Trạch cùng nhau rời đi.
Phía sau, sắc mặt của Thẩm Nguyệt tái nhợt, lung lay sắp ngã…
/174
|