Edit & Beta: Ami Cuteo ><
“Haha, lại đang chat nói chuyện phiếm với bạn trai của cậu sao?”
Chuông tan học thanh mới vừa vang, Tiểu Mỹ liền vẻ mặt cười xấu xa, làm bộ như muốn cướp lấy di động của Lâm Nhụy để xem. “Để tớ xem cậu cùng với anh yêu của cậu đang nói chuyện gì mà vui vẻ đến như vậy?”
“Không có gì, chỉ là tùy tiện tâm sự mà thôi!”
Lâm Nhụy vội vàng ấn nút khóa mà hình rồi gắt gao cầm điện thoại di động ở trong tay.
Tiểu Mỹ nhịn không được mà phun tào: “Cậu đã ngây ngô cười suốt vài ngày, không có việc gì mà lại cười ngây ngô với đũng quần, đây gọi là không có gì?”
Mấy ngày nay, cũng không biết cô bạn thân nhà mình bị làm sao vậy, tâm tình tốt cực kỳ, mặc kệ là đi học hay tan học cũng đều ôm di động không buông tay, khi trở về chung cư, hơn phân nửa đêm rồi mà Tiểu Mỹ cô vẫn còn có thể nghe được giọng nói chuyện điện thoại ở phòng bên cạnh của cô bạn thân.
Mức độ ân ái này, đúng thật là quá đủ.
Nghe Tiểu Mỹ nói như vậy, Lâm Nhụy kinh ngạc chỉ vào chính mình: “Tớ có biểu hiện rõ ràng đến như vậy sao?”
Từ ngày đó, sau khi thành thật mọi chuyện với Phó Duẫn Thừa ở văn phòng xong, hai người liền thật sự ở bên nhau. Phó Duẫn Thừa mấy ngày nay không tới trường dạy học là vì bận rộn chuyện ly hôn, thế cho nên hai người họ chỉ có thể dựa vào di động mà truyền lại nỗi nhớ nhung, cảm giác có nói cũng không hết.
Tuy rằng không gặp được người, nhưng chỉ cần nhìn đến tin nhắn của Phó Duẫn Thừa thì trong lòng Lâm Nhụy liền vui vẻ đến không chịu được.
Có thể nói, đây là khoảng thời gian mà Lâm Nhụy cảm thấy hạnh phúc nhất, cùng lắm thì cũng chỉ như thế này thôi.
Điều duy nhất cô không nghĩ tới chính là, bản thân biểu hiện rõ ràng đến như vậy.
“Phi thường rõ ràng!”
Tiểu Mỹ chém đinh chặt sắt trả lời.
Đồng thời, Tiểu Mỹ lại tò mò lên: “Chẳng phải cậu có yêu đương một khoảng thời gian với Hàn đại giáo thảo sao? Lúc trước cũng không thấy cậu có bộ dáng này a. Khai mau, tên kia đã cho cậu uống thuốc mê hồn gì, hiện tại lại đột nhiên mê cậu đến thần hồn điên đảo?”
Ách…
Ánh mắt Lâm Nhụy mơ hồ.
Đột nhiên nhớ ra là hình như cô vẫn chưa chia tay với Hàn Vũ…
Thế cho nên ở trong mắt Tiểu Mỹ, bạn trai chính thức của cô vẫn là Hàn Vũ.
Cô nên nói như thế nào cho Tiểu Mỹ hiểu, bản thân không phải đang chat nói chuyện phiếm với Hàn Vũ mà là chat nói chuyện phiếm với Phó Duẫn Thừa. Cô đã sớm ném Hàn Vũ ra sau đầu rồi a.
Tuy rằng, tên Hàn Vũ kia người vừa tốt lại vừa đẹp trai, nhưng Lâm Nhụy cũng không hề cảm thấy đáng tiếc. Cô hiện tại cả trái tim hay trong mắt đều là hình ảnh của Phó Duẫn Thừa, rốt cuộc cũng không thể chứa nổi người đàn ông khác.
Đổi câu tiêu sái chút mà nói thì tất cả những người trước kia đều chỉ là bạn giường, còn Phó Duẫn Thừa hiện giờ mới là tình yêu chân chính của cô.
“Được rồi, đừng bát quái nữa, tớ vẫn chưa hỏi tối hôm trước sao cậu lại không về nhà đâu, chắc không phải là cậu cùng người nào đó ở bên nhau ngây người cả đêm đi?” Lâm Nhụy không thể nghĩ ra lý do để trả lời lý nên linh cơ vừa động mà bắt đầu nói sang chuyện khác.
Quả nhiên, Tiểu Mỹ bị lừa.
“Cậu đó là biểu tình gì, Lâm học trưởng lúc ấy chẳng qua là có chút việc nhờ tớ hỗ trợ, sau đó quá muộn nên tớ liền nghỉ ngơi ở nhà anh ấy, tớ… Tớ cùng Lâm học trưởng là trong sạch!”
“Được rồi được rồi, cậu cùng Lâm Hứa Hữu là trong sạch…” Lâm Nhụy đánh gãy lời giấu đầu lòi đuôi của Tiểu Mỹ, mắt trợn trắng: “Tớ cũng chưa nhắc đến tên Lâm Hứa Hữu mà tự cậu đã nói ra a, còn nữa, sao không thấy Lâm Hứa Hữu tìm tớ nhờ hỗ trợ?”
“Đó là bởi vì… Bởi vì…”
Tiểu Mỹ sắc mặt đỏ bừng, lắp bắp giải thích.
“Cậu nói đi a?” Lâm Nhụy cười tủm tỉm chuẩn bị ăn dưa bở.
Đúng lúc này, di động của Lâm Nhụy lại vang lên.
Tiểu Mỹ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng thúc giục: “Cậu nhanh tiếp điện thoại đi.”
…Không có dưa…
Chỉ có điều là, nhìn tình hình của Tiểu Mỹ cùng Lâm Hứa Hữu, hẳn là đã tiến triển không sai biệt lắm. Cũng chỉ có Tiểu Mỹ thiếu một dây thần kinh não này mới không nhìn ra được Lâm Hứa Hữu có ý tứ với mình.
Không hề suy nghĩ đến chuyện này nữa, Lâm Nhụy tưởng là Phó Duẫn Thừa gọi điện thoại tới nên vội cầm lấy di động lên xem.
Kết quả là, nhìn đến trên màn hình biểu hiện hai chữ, Lâm Nhụy ngây người.
Cư nhiên là Hàn Vũ.
Hơn một tháng qua, hai người họ không hề liên hệ với nhau, cô chỉ biết là anh xuất ngoại, cụ thể là làm gì thì cô không biết, vậy vì sao giờ anh lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô a.
Đau đầu…
Lâm Nhụy cầm điện thoại ở trong tay, sau một lúc lâu, có tâm không tiếp, nhưng đầu bên kia điện thoại giống như là có đôi mắt, vẫn luôn gọi không ngừng, có loại khí thế nếu cô không tiếp điện thoại thì thề sẽ không bỏ qua.
Bất đắc dĩ, cô đành phải lựa chọn nghe điện thoại.
Vài tiếng tút tút để kết nối, sau đó là giọng của Hàn Vũ.
“Bảo bối, tôi đã trở lại, có nhớ tôi không?”
“…”
Ngượng ngùng trả lời là không, thế cho nên Lâm Nhụy dứt khoát hỏi: “Trong khoảng thời gian này, anh đã đi đâu?”
Ở đầu bên kia điện thoại, thanh âm của Hàn Vũ nghe ra có tinh thần gấp trăm lần. Anh buồn bực nói: “Đừng nói nữa, bị ông già sung quân đếm biên cương. Ông già đó cũng quá tàn nhẫn, tôi ở chỗ chim không thèm ỉa kia qua hai tháng. Cô không biết đâu, chỗ đó có bao nhiêu kém, mỗi ngày đều có một đám người quậy chung với nhau, tôi phải dùng hết quyền cước đánh suốt…”
Hàn Vũ đang chuẩn bị tiếp tục kể lễ thì giọng điệu đột nhiên biến đổi: “A… Ba, sao ba lại về rồi?… Ba, ba đừng thu di động của con a, con vẫn chưa nói xong đâu…”
“…Chờ đã ba, để con nói thêm một câu cuối cùng nữa đã… 8 giờ đêm nay, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ! Đã hẹn rồi a!”
Phỏng chừng là đầu bên kia gặp chút rắc rối, Hàn Vũ mới vừa dặn dò Lâm Nhụy xong thì điện thoại liền “Đô” một tiếng, cắt đứt.
Lâm Nhụy buông di động, há hốc mồm.
Cô còn chưa kịp cự tuyệt a!
“Haha, lại đang chat nói chuyện phiếm với bạn trai của cậu sao?”
Chuông tan học thanh mới vừa vang, Tiểu Mỹ liền vẻ mặt cười xấu xa, làm bộ như muốn cướp lấy di động của Lâm Nhụy để xem. “Để tớ xem cậu cùng với anh yêu của cậu đang nói chuyện gì mà vui vẻ đến như vậy?”
“Không có gì, chỉ là tùy tiện tâm sự mà thôi!”
Lâm Nhụy vội vàng ấn nút khóa mà hình rồi gắt gao cầm điện thoại di động ở trong tay.
Tiểu Mỹ nhịn không được mà phun tào: “Cậu đã ngây ngô cười suốt vài ngày, không có việc gì mà lại cười ngây ngô với đũng quần, đây gọi là không có gì?”
Mấy ngày nay, cũng không biết cô bạn thân nhà mình bị làm sao vậy, tâm tình tốt cực kỳ, mặc kệ là đi học hay tan học cũng đều ôm di động không buông tay, khi trở về chung cư, hơn phân nửa đêm rồi mà Tiểu Mỹ cô vẫn còn có thể nghe được giọng nói chuyện điện thoại ở phòng bên cạnh của cô bạn thân.
Mức độ ân ái này, đúng thật là quá đủ.
Nghe Tiểu Mỹ nói như vậy, Lâm Nhụy kinh ngạc chỉ vào chính mình: “Tớ có biểu hiện rõ ràng đến như vậy sao?”
Từ ngày đó, sau khi thành thật mọi chuyện với Phó Duẫn Thừa ở văn phòng xong, hai người liền thật sự ở bên nhau. Phó Duẫn Thừa mấy ngày nay không tới trường dạy học là vì bận rộn chuyện ly hôn, thế cho nên hai người họ chỉ có thể dựa vào di động mà truyền lại nỗi nhớ nhung, cảm giác có nói cũng không hết.
Tuy rằng không gặp được người, nhưng chỉ cần nhìn đến tin nhắn của Phó Duẫn Thừa thì trong lòng Lâm Nhụy liền vui vẻ đến không chịu được.
Có thể nói, đây là khoảng thời gian mà Lâm Nhụy cảm thấy hạnh phúc nhất, cùng lắm thì cũng chỉ như thế này thôi.
Điều duy nhất cô không nghĩ tới chính là, bản thân biểu hiện rõ ràng đến như vậy.
“Phi thường rõ ràng!”
Tiểu Mỹ chém đinh chặt sắt trả lời.
Đồng thời, Tiểu Mỹ lại tò mò lên: “Chẳng phải cậu có yêu đương một khoảng thời gian với Hàn đại giáo thảo sao? Lúc trước cũng không thấy cậu có bộ dáng này a. Khai mau, tên kia đã cho cậu uống thuốc mê hồn gì, hiện tại lại đột nhiên mê cậu đến thần hồn điên đảo?”
Ách…
Ánh mắt Lâm Nhụy mơ hồ.
Đột nhiên nhớ ra là hình như cô vẫn chưa chia tay với Hàn Vũ…
Thế cho nên ở trong mắt Tiểu Mỹ, bạn trai chính thức của cô vẫn là Hàn Vũ.
Cô nên nói như thế nào cho Tiểu Mỹ hiểu, bản thân không phải đang chat nói chuyện phiếm với Hàn Vũ mà là chat nói chuyện phiếm với Phó Duẫn Thừa. Cô đã sớm ném Hàn Vũ ra sau đầu rồi a.
Tuy rằng, tên Hàn Vũ kia người vừa tốt lại vừa đẹp trai, nhưng Lâm Nhụy cũng không hề cảm thấy đáng tiếc. Cô hiện tại cả trái tim hay trong mắt đều là hình ảnh của Phó Duẫn Thừa, rốt cuộc cũng không thể chứa nổi người đàn ông khác.
Đổi câu tiêu sái chút mà nói thì tất cả những người trước kia đều chỉ là bạn giường, còn Phó Duẫn Thừa hiện giờ mới là tình yêu chân chính của cô.
“Được rồi, đừng bát quái nữa, tớ vẫn chưa hỏi tối hôm trước sao cậu lại không về nhà đâu, chắc không phải là cậu cùng người nào đó ở bên nhau ngây người cả đêm đi?” Lâm Nhụy không thể nghĩ ra lý do để trả lời lý nên linh cơ vừa động mà bắt đầu nói sang chuyện khác.
Quả nhiên, Tiểu Mỹ bị lừa.
“Cậu đó là biểu tình gì, Lâm học trưởng lúc ấy chẳng qua là có chút việc nhờ tớ hỗ trợ, sau đó quá muộn nên tớ liền nghỉ ngơi ở nhà anh ấy, tớ… Tớ cùng Lâm học trưởng là trong sạch!”
“Được rồi được rồi, cậu cùng Lâm Hứa Hữu là trong sạch…” Lâm Nhụy đánh gãy lời giấu đầu lòi đuôi của Tiểu Mỹ, mắt trợn trắng: “Tớ cũng chưa nhắc đến tên Lâm Hứa Hữu mà tự cậu đã nói ra a, còn nữa, sao không thấy Lâm Hứa Hữu tìm tớ nhờ hỗ trợ?”
“Đó là bởi vì… Bởi vì…”
Tiểu Mỹ sắc mặt đỏ bừng, lắp bắp giải thích.
“Cậu nói đi a?” Lâm Nhụy cười tủm tỉm chuẩn bị ăn dưa bở.
Đúng lúc này, di động của Lâm Nhụy lại vang lên.
Tiểu Mỹ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng thúc giục: “Cậu nhanh tiếp điện thoại đi.”
…Không có dưa…
Chỉ có điều là, nhìn tình hình của Tiểu Mỹ cùng Lâm Hứa Hữu, hẳn là đã tiến triển không sai biệt lắm. Cũng chỉ có Tiểu Mỹ thiếu một dây thần kinh não này mới không nhìn ra được Lâm Hứa Hữu có ý tứ với mình.
Không hề suy nghĩ đến chuyện này nữa, Lâm Nhụy tưởng là Phó Duẫn Thừa gọi điện thoại tới nên vội cầm lấy di động lên xem.
Kết quả là, nhìn đến trên màn hình biểu hiện hai chữ, Lâm Nhụy ngây người.
Cư nhiên là Hàn Vũ.
Hơn một tháng qua, hai người họ không hề liên hệ với nhau, cô chỉ biết là anh xuất ngoại, cụ thể là làm gì thì cô không biết, vậy vì sao giờ anh lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô a.
Đau đầu…
Lâm Nhụy cầm điện thoại ở trong tay, sau một lúc lâu, có tâm không tiếp, nhưng đầu bên kia điện thoại giống như là có đôi mắt, vẫn luôn gọi không ngừng, có loại khí thế nếu cô không tiếp điện thoại thì thề sẽ không bỏ qua.
Bất đắc dĩ, cô đành phải lựa chọn nghe điện thoại.
Vài tiếng tút tút để kết nối, sau đó là giọng của Hàn Vũ.
“Bảo bối, tôi đã trở lại, có nhớ tôi không?”
“…”
Ngượng ngùng trả lời là không, thế cho nên Lâm Nhụy dứt khoát hỏi: “Trong khoảng thời gian này, anh đã đi đâu?”
Ở đầu bên kia điện thoại, thanh âm của Hàn Vũ nghe ra có tinh thần gấp trăm lần. Anh buồn bực nói: “Đừng nói nữa, bị ông già sung quân đếm biên cương. Ông già đó cũng quá tàn nhẫn, tôi ở chỗ chim không thèm ỉa kia qua hai tháng. Cô không biết đâu, chỗ đó có bao nhiêu kém, mỗi ngày đều có một đám người quậy chung với nhau, tôi phải dùng hết quyền cước đánh suốt…”
Hàn Vũ đang chuẩn bị tiếp tục kể lễ thì giọng điệu đột nhiên biến đổi: “A… Ba, sao ba lại về rồi?… Ba, ba đừng thu di động của con a, con vẫn chưa nói xong đâu…”
“…Chờ đã ba, để con nói thêm một câu cuối cùng nữa đã… 8 giờ đêm nay, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ! Đã hẹn rồi a!”
Phỏng chừng là đầu bên kia gặp chút rắc rối, Hàn Vũ mới vừa dặn dò Lâm Nhụy xong thì điện thoại liền “Đô” một tiếng, cắt đứt.
Lâm Nhụy buông di động, há hốc mồm.
Cô còn chưa kịp cự tuyệt a!
/174
|