Quyền Tài

Chương 1781 - Lại Gặp Phải Chuyện?

/2031


Sáng sớm.

Tỉnh thành.

Một nhà ga cũ vùng ngoại thành.

Chỉ còn Đổng Học Bân một người, hắn liền nghĩ chuyện trong lòng, kéo hành lý đi vào nhà ga, tìm được cửa sổ quầy bán vé hỏi mua vé.

Có xe đến huyện Tiêu Lân không? Đổng Học Bân nói.

Người bán vé nhìn hắn, Vừa đi một chuyến xe, cậu muốn mấy giờ?

Đổng Học Bân nhìn thời gian, nói: Chuyến gần nhất, càng nhanh càng tốt.

Người bán vé nói: Chuyến gần nhất cũng o` buổi trưa, xe qua bên kia ít lắm.

Buổi trưa? Đổng Học Bân hết chỗ nói rồi, Trễ như thế? Vậy tôi phải ở bên này ngồi chờ bốn năm tiếng? Hiện tại mới sáng sớm.

Người bán vé lạnh lùng nói: Vậy cậu đi trạm đường dài phía nam đi, bên kia đi huyện Tiêu Lân nhiều, xe của chúng tôi bên này cơ bản đều là đi hướng bắc.

Đổng Học Bân nói: Đại khái buổi trưa mấy giờ?

Mười hai giờ đến một giờ, cũng không nhất định, xem tài xế có trở về hay không. Người bán vé nói.

Giờ phút này, Đổng Học Bân dĩ nhiên hoài niệm hoàn cảnh giao thông của kinh thành không gì sánh được, kinh thành chỗ đó tuy rằng rất kẹt xe, nhưng ít nhất bốn phương thông đường, đường bên này tuy không kẹt xe, nhưng xe cũng không nhiều, nghiêm ngặt mà nói, cái cảm giác này so với kẹt xe càng làm cho Đổng Học Bân bất đắc dĩ, hắn ở chổ này cũng không quen, cũng không thể ở nhà ga mấy giờ được? Vậy cũng quá buồn chán, về phần đón xe? Xe taxi nếu như chịu đi qua bên kia mới là lạ, Đổng Học Bân lúc này cũng không có biện pháp, rời khỏi quầy bán vé, đi ra bên ngoài tùy tiện tìm một quán điểm tâm, ăn vài thứ, sau đó nhìn trái nhìn phải, hình dạng không có việc gì làm.

Huyện Tiêu Lân!

Còn có người không?

Xe đi huyện Tiêu Lân đây!

Bỗng nhiên, có hai người hô lên bên đường.

Đổng Học Bân ngẩn ra, đưa mắt nhìn qua, đây là một chiếc xe khách loại nhỏ, đời cũng có chút cũ, tương đối lâu rồi. Thân xe cũng rất bẩn, trên thân xe dán vài chữ , tỉnh thành ... huyện Tiêu Lân, Đổng Học Bân a một tiếng, trong lòng nói cái này không phải có xe sao, cái gì buổi trưa mới có xe tiếp theo hả? Đổng Học Bân thấy xe trong thời gian ngắn phỏng chừng cũng không đi, bởi vì trong xe chưa đủ người, tiếp tục ăn vài miếng điểm tâm cuối cùng, lập tức tính tiền, kéo hành lý đi qua đường đối diện. Hỏi hai người kia một tiếng.

Đến huyện Tiêu Lân? Đổng Học Bân nói.

Một người đàn ông da đen nói: Đúng vậy!

Đổng Học Bân nói: Vậy tôi mua vé chỗ nào?

Người kia nói: Mua chổ của tôi là được, một trăm một vé.

Đổng Học Bân liếc xấp tiền trong tay của người này, thế mới biết. Xe này có lẽ không xe chính quy của nhà ga, mà là xe tư nhân của bọn họ, cũng có thể là xe dù, bất quá tuy thấy giá vé đắt thì có đắt, nhưng không sao cả. Mình ở bên này cũng không thể chờ, quên đi, xe dù thì xe dù, cũng tốt hơn là ngồi chờ bốn tiếng đồng hồ, hơn nữa nghe khẩu khí của người bán vé buổi trưa còn không nhất định có thể xuất phát đúng giờ, kết quả là. Đổng Học Bân liền lấy bóp tiền ra, lấy một trăm đồng tiền đưa qua, lúc này mới kéo hành lý lên xe.

Trải qua một chút thời gian như thế. Người trên xe đã có một chút, ngồi đầy phân nửa, đương nhiên, chổ ngồi trong xe ít, phân nửa cũng không bao nhiêu người.

Đổng Học Bân thích ngồi ghế sau hoặc là chỗ dựa vào góc. Vì vậy chọn hàng cuối cùng, đem hành lý cất đi. Ngồi xuống dựa vào cửa sổ của nhất bên trong.

Huyện Tiêu Lân!

Lập tức đi!

Còn có người không?

Hai người bên ngoài còn đang lớn tiếng hô.

Đổng Học Bân cũng không nghe, ôm vai nhắm mắt, tiếp tục suy nghĩ chuyện của mình, hắn hiện tại cần suy nghĩ nhiều lắm, chuyện của Lý Quý An và Trương Đông Phương, tình huống hiện tại của huyện Tiêu Lân, còn có tình huống cổ mộ trong tờ báo miêu tả, Đổng Học Bân cảm thấy mình cần chỉnh lý hệ thống suy nghĩ, lần này tiền nhiệm phải có trật tự một ít, cái đầu tiên phải làm gì, điểm thứ hai muốn làm cái gì, đều phải rõ ràng, một cái là một cái, không thể cứ giống như trước không đầu không đuôi, tuy rằng Đổng Học Bân không phải loại tính cách có trật tự, nhưng người mà, vẫn còn công tác trong thể chế nhiều năm như vậy, luôn phải có chút trưởng thành và thành thục, nếu không thật uổng công làm nhiều năm như vậy.

Một phút đồng hồ. . .

Ba phút. . .

Lúc này, lại có mấy người lên xe, xe liền đầy.

Kịch.

Chỗ ngồi bên cạnh chợt nặng.

Người ngồi là một thanh niên, so với Đổng Học Bân nhìn qua cũng không khác biệt lắm, bất quá có thể lớn hơn hắn một hai tuổi, người nhìn rất thông minh, gầy ốm mà lùn.

Đổng Học Bân nhìn hắn một cái.

Người nọ cũng nhìn lại, cười gật đầu.

Người ta khách khí với Đổng Học Bân, Đổng Học Bân tự nhiên cũng sẽ đáp lẽ, cũng cười gật đầu với hắn ta.

Cuối cùng còn có hai ba người bắt đầu chen lên xe lúc chuẩn bị đi, bất quá không có chổ ngồi, tài xế bên kia hiển nhiên cũng là có chuẩn bị, lập tức lấy mấy cái ghế đặt ở giữa lối đi, cho bọn họ ngồi, mặc dù có chút không quá an toàn, nhưng xe dù mà, cái gì cũng có thể, bọn họ sẽ không quản cái này cái kia, trả tiền là được, đương nhiên, vài người này cũng không có thu bọn họ một trăm, mà là thu năm mươi.

Sau một lúc lâu, cũng không còn người.

Người đàn ông trước đó bán vé trực tiếp lên xe.

Người còn lại là người phương bắc tương đối gầy, cũng là lái xe vừa rồi đứng la bán vé, cửa đóng lại, xe liền chạy đi.

Cót két cót két.

Xì xà xì xạch.

Xe lái đi cũng là các loại vấn đề.

Đổng Học Bân khi còn bé cũng chịu rất nhiều khổ, đứa nhỏ nhà nghèo mà, nếu có người quen, Đổng Học Bân sẽ rất sĩ diện, rất chú ý, tương đối xoi mói các loại, khẳng định sẽ không ngồi loại xe này, bởi vì hắn vô cùng coi trọng mặt mũi, nhưng nếu như không quen ai, Đổng Học Bân cũng sẽ không quá lo lắng mặt mũi và vân vân, khổ một chút cũng không sao cả, chấp nhận được là được, hắn cũng không phải không ăn qua khổ, không phải như Phương Văn Bình và Tạ Tuệ Lan cái loại từ nhỏ đã được nuông chiều, dưới tình huống không dính dáng vấn đề mặt mũi, cái gì đều có thể thông qua.

Xe quá cũ.

Còn xốc liên tục.

Sau đó không lâu, có một phụ nữ trung niên đã chịu không nổi, oán giận một câu, Sao xe xốc như thế hả? Có thể lái ổn một chút hay không? Tôi đều muốn ói ra rồi.

Bên cạnh cũng có một ông lão say xe nói: Đúng vậy, chịu không nổi.

Người đàn ông ngồi ở phía trước quay đầu lại nói một câu, Thích ngồi hay không! Con đường này như vậy! Một hồi lên cao tốc là tốt rồi!

Ông lão cả giận: Cái gì mà thích ngồi hay không?

Người phụ nữ trung niên đã cầm một cái túi nilon mà ói vào.

Người đàn ông đó không phản ứng ông lão, mà là bóp mũi chán ghét ra mặt nói với phụ nữ: Đừng ói ra xe, cầm cái túi như thế mà ném đi!

Đổng Học Bân lúc này cũng mở mắt ra, trong lòng nói anh nói chuyện cái kiểu gì thế?

Người thanh niên ngồi bên cạnh Đổng Học Bân cũng nhíu mày, nói thầm: Cái tố chất gì thế.

Vừa Thích ngồi hay không, vừa vẻ mặt khinh miệt, còn là đối với người già và phụ nữ, cái thái độ này quả thật quá không nói được.

Những người khác trong xe thật ra không nói chuyện, có thể là chuyện không liên quan, cũng có thể là bọn họ đã quen ngồi xe dù, quen rồi.

Sau vài phút.

Xe vào đường cao tốc.

Thế nhưng vừa lên đường cao tốc không bao lâu, vấn đề đã tới rồi!

Đổng Học Bân còn đang nhắm mắt lại chợp mắt, đang lo lắng sau khi tiền nhiệm một loạt chuyện tình cầm làm, gã đàn ông bên trong xe, cũng là gã phụ trách bán vé liền đứng lên, lớn tiếng vỗ vỗ tay, nói với mọi người: Tất cả mọi người nghe một chút! Xe lúc này cũng ngừng, đậu sát lề đường.

Làm gì thế?

Sao dừng xe?

Mọi người bắt đầu ồn ào lên.

Gã đàn ông kia nói: Chúng tôi lái xe thật ra là không kiếm tiền, đưa vào hoạt động gặp rất nhiều trắc trở, còn muốn qua cao tốc, đóng phí cao tốc, cho nên tính ra thì, cũng phải thu phí cao tốc của mọi người một chút, mỗi người mười đồng, cũng không nhiều, đều trong phạm vi mọi người có thể trả, cũng xin mọi người lý giải chúng tôi một chút.

Ông lão trước đó bị nói mặc kệ, Vé xe một trăm đã đủ đắt, không phải đều bao hết sao? Sao còn phải đóng tiền hả?

Gã đàn ông cau mày nói: Chúng tôi ở đây cũng là cái quy củ này!

Ông lão thở phì phì nói: Căn bản là không có đạo lý! Tôi nếu như không đóng!

Gã đàn ông đem khóe mắt liếc ông lão, Không đóng? Vậy ông đi xuống xe đi! Tự mình đi tới lối ra cao tốc kế tiếp tự mình tìm xe! Chúng tôi mặc kệ!

Ông lão đứng lên, Chúng tôi đã mua vé xe! Dựa vào cái gì khiến cho chúng tôi xuống xe?

Gã đàn ông nói: Nhưng phí cao tốc ông không đóng, chúng tôi còn quản ông làm gì? Trong giọng nói có một vẻ uy hiếp nồng đậm, hiện tại là ở trên đường cao tốc, còn là đã qua phân nửa, lúc này nếu như đem người đuổi xuống, người ta đi như thế nào hả? Đi tới lối ra kế tiếp? Vậy cũng không biết bao giờ! Hơn nữa rời khỏi đây cũng không biết có thể tìm được xe đi huyện Tiêu Lân không , cho nên gã đàn ông và tài xế đều lựa chọn một vị trí như thế, rõ ràng là không có sợ hãi, uy hiếp bọn họ đóng tiền, loại sự tình này xem ra bọn họ cũng không phải lần đầu tiên làm.

Tất cả mọi người oán giận.

Cái gì thế!

Dựa vào cái gì mà phải đóng tiền?

Các người cái này căn bản không hợp pháp!

Gã đàn ông lẽ thẳng khí hùng trừng mắt với mọi người, Không đóng tiền? Được, không đống tiền đều xuống xe cho tôi! Rừng núi hoang vắng tôi xem các ngươi làm sao tìm xe!

Kiêu ngạo!

Hơn nữa là kiêu ngạo không che giấu!

Trên xe nhất thời có chút ầm ĩ lên.

Người thanh niên bên cạnh của Đổng Học Bân kia tựa như cũng không ngờ rằng còn phải đóng phí cao tốc, tuy rằng mười đồng không nhiều, nhưng quá ác tâm người.

Người thanh niên đứng dậy, từ trong bóp móc ra một chứng minh công tác, đưa cho gã đàn ông, Tôi là huyện ủy của huyện Tiêu Lân, tới tỉnh thành làm việc, cho mặt mũi đi anh em, mọi người cũng đều không giàu có, đừng làm khó dễ mọi người.

Đổng Học Bân chớp mắt, huyện ủy của huyện Tiêu Lân?

Gã đàn ông đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau khi tiếp nhận giấy chứng nhận tới nhìn, lại nói: Khoa thư ký phòng làm việc huyện ủy? Phó khoa trưởng? Tô Nham? Dừng một chút, hiển nhiên là không đem đối phương coi là gì, phỏng chừng là đã có qua lại gì với bên ấy rồi, cũng là nhận thức lãnh đạo của của huyện Tiêu Lân, Như vậy đi, phí cao tốc của anh tôi không lấy, tôi cũng cho anh mặt mũi, những người khác không được, đều phải đóng! Khoa thư ký, quả thật không phải là phòng ban có quyền gì. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh


/2031

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status