Đã trở lại, rời khỏi nơi hát hí khúc, nàng mới bắt đầu nhận ra bản thân nàng còn sống, rõ ràng còn sống .
Trước đây mẫu thân nàng từng nói một câu: bí đỏ xứng ngân qua, hồ lô qua xứng bí đỏ.(không hiểu ngân qua là gì nhưng ta nghĩ nó tương tự như môn đăng hộ đối)
Cận Liễu Liễu chỉ là bí đỏ thôi, nhiều nhấ, cũng chỉ là một quả bí đỏ cực phẩm ngày thường vạn dặm mới tìm được một, da hoạt thịt nộn.
Nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là bí đỏ thôi.
Kêu nàng trát lên một lớp bột bạc trở thành ngân qua ngăn nắp tịnh lệ, nàng đương nhiên cũng làm được .
Nhưng làm như vậy, nàng không nỡ.
Tiêu sái bước trên đám mây mềm, không biết ngày nào sẽ ngã xuống, mà ngã xuống sẽ là tan xương nát thịt.
Nàng nhớ hắn sao?
Đương nhiên là nhớ, bằng không vì sao nàng vẫn giữ lại con quay rách nát kia ngày đêm lấy ra xem chứ?
Nhưng tưởng niệm của nàng đã sớm không phải là cảm xúc kịch liệt một ngày không thấy như cách ba thu nữa, tưởng niệm của nàng là một thói quen, là cảm xúc lâu dài giống như dòng nước nhỏ chậm rãi chảy nữa.
Nàng mông lung nhìn nam tử đang tiêu sái vung trường kiếm, bỗng nhiên cảm nhận được một hương vị xa lạ.
Hắn là hắn, lại cũng không phải hắn.
Hắn vẫn tên là Cổ Vưu Chấn, vẫn là gương mặt tuấn mỹ vô trù, nhưng rốt cuộc hắn cũng không còn là vị thiếu gia từng làm cho nàng vui vẻ mà kích động đi mua một con quay trở về.
“Liễu Liễu, sao ngươi lại khóc?” Hứa Tam Nương kinh ngạc hô nhỏ một tiếng khiến cho Cận Liễu Liễu từ trong tâm tưởng tỉnh lại, chợt cảm thấy trên mặt thật lạnh lẽo.
Nàng, sao lại khóc chứ?
Thân thủ vội vàng lau đi lệ trên mặt (nước mắt, ta thấy để vậy hay hơn ^^^^^), nàng ngây ngốc cười nói: “Trận gió vừa rồi ghê gớm thật, thổi thiệt nhiều hạt cát bay vào mắt ta, bây giờ vẫn thấy đau, Tam Nương mau giúp ta thổi một chút.”
Hứa Tam Nương sâu kín thở dài, trên mặt lại tràn đầy ý cười, thổi nhẹ hai hơi vào mắt nàng: “Ngươi nha, thật sự là không cẩn thận. Mau nhìn xem, đã tỷ thí xong rồi.”
Cận Liễu Liễu giả bộ như nàng rất hứng thú: “Nga? Ai thắng?”
“Không có người thua, đại nguyên soái lập tức thu đao nói là hậu sinh khả úy còn xin Hoàng Thượng ban thưởng cho Cổ đại nhân nữa.”
“Nga, nguyên lai là như vậy.” Ngừng một chút, Cận Liễu Liễu lại nói: “Tam Nương, sao đã xong rồi, ngươi có thể mang một bức thư cho hắn được không?”
“Đương nhiên có thể , ngươi muốn gặp hắn?”
“Ân, ta còn nợ hắn một lời xin lỗi, bằng không trong lòng cứ cảm thấy không yên.”
Hứa Tam Nương không hỏi cần tạ lỗi chuyện gì, chỉ đáp ứng rồi giúp nàng truyền miệng đến Cổ Vưu Chấn.
Từ võ trường trở về, mặt Cận Liễu Liễu vẫn như thường, chẳng những mang theo Cận Văn Hiên ở trong tiểu viện chơi một hồi lâu với mấy thứ đồ chơi nhỏ bằng trúc, còn cùng cha mẹ uống trà nói giỡn.
Sau giờ cơm chiều, Cổ Vưu Chấn đến, hắn vẫn mặc quan phục màu đen, hiển nhiên là vừa từ trong cung ra không kịp về thay y phục vội tới đây .
Cận Liễu Liễu một mình ngồi trong thư phòng mà Hứa Tam Nương bài trí chờ hắn. Nói là thư phòng, kỳ thật chủ yếu là để nhạc khí đánh đàn khi thích Hứa Tam Nương thường đến đây.
Thời điểm Cổ Vưu Chấn đi vào thư phòng trong mắt là tràn đầy kích động không che dấu được.
Cận Liễu Liễu chủ động hẹn gặp mặt hắn, đối với hắn mà nói so với Hoàng Thượng thăng cho hắn một chức quan còn cao hứng hơn.
“Liễu Liễu, ta đến rồi.” Câu này rõ ràng là vô nghĩa, nhưng nếu không nói cái gì đó, hắn lại sợ không khí sẽ xấu hổ.
Cận Liễu Liễu không cười, cũng không có lời nói lạnh nhạt, thật giống như đang nói chuyện bình thường cùng nhóm hàng xóm, nàng nói: “Ngươi ngồi đi.”
Cổ Vưu Chấn nghe thấy Cận Liễu Liễu mở miệng, thân thể vốn đang căng thẳng lập tức thả lỏng ra, hắn thở mạnh ra một hơi, ngồi lên chiếc ghế dựa bằng ghỗ lim bên cạnh cửa.
“Không nghĩ rằng Tam Nương cũng không thiếu đồ tốt, xem ra ghế dựa này cũng có giá trị xa xỉ.”
Cận Liễu Liễu nhìn hắn một cái, lời nói đến bên miệng lại có chút khó có thể nói ra, mãi lâu sau thấy hắn vẫn đang nhìn chằm chằm mình mới nói: “Kỳ thật, hôm nay ta muốn nói một tiếng xin lỗi với ngươi, cũng phải nói cảm ơn ngươi nữa.”
Cổ Vưu Chấn nhe răng cười: “Sao lại phải xin lỗi, biết ơn. Giữa hai chúng ta sao lại phải khách sao như vậy?”
Mặt Cận Liễu Liễu vẫn nghiêm lại, nói: “Đã hơn một lần là ta hiểu lầm ngươi lại còn có thể nói với ngươi như vậy, tất nhiên là muốn xin lỗi ngươi. Về phần lòng biết ơn, từ trước ta muốn đa tạ ngươi bảo hộ cả nhà chúng ta tránh khỏi hung hiểm, lại muốn tạ ơn ngươi giúp Hắc Phong trại hóa giải nguy hiểm lần này.”
“Lần trước ta căn bản không để lời nàng nói trong lòng, ta còn không hiểu tâm tư đơn thuần của nha đầu ngốc nàng sao? Chuyện Hắc Phong trại bất quá cũng là nhấc tay chi lao, ta cũng biết Lê trại chủ… Lê tham tướng là người thế nào, theo ta biết Hắc Phong trại cũng không phải người đại gian đại ác. Triều đình có thể chiêu an bọn họ, có thể làm cho bọn họ có thể có đất dụng võ trở về chính đạo, có ích cho đất nước, về phương diện khác, có khả năng tăng thêm tinh binh lương tướng cho triều đình là nhất cử lưỡng tiện! Sao lại cảm ơn ta chứ.”
Cận Liễu Liễu nói: “Mặc kệ thế nào, nên cảm ơn nhất định phải cảm ơn. Đó là tất cả những gì ta muốn nói.”
Cổ Vưu Chấn sợ run một chút. Cận Liễu Liễu đang tiễn khách sao?
Nếu đã đến đây, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi như vậy không phải sao?
Vì thế, hắn nhẹ nhàng nâng tay phải lên xoa xoa thái dương, nói: “Hôm nay gặp phải mấy chuyện khó khăn, ta vội đến đấy cũng chưa được uống một ngụm trà, hiện tại cảm thấy có chút khát nước …”
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn Cận Liễu Liễu, ý tứ rất rõ ràng. Mời ta uống một ly trà đi .
Cận Liễu Liễu thấy hắn lộ ra vẻ mệt mỏi, lại nhớ đến hôm nay hắn ở võ trường tỷ thí với người ta lâu như vậy, sau lại phải trở về xử lý công sự hẳn là thật sự mệt.
Dù sao cũng là mình mời hắn tới, hắn mệt mỏi như vậy còn phải roi thúc ngựa chạy tới, cũng không thể đến mức ngay cả một ly trà cũng không mời hắn uống không phải sao?
Vì thế lập tức nói: “Ta đi pha trà.”
Đi ra bên ngoài thấy nha đầu chuẩn bị trà nước vẫn chưa pha trà, Cận Liễu Liễu nhìn nàng cười, liền xắn tay áo lên tự mình động thủ.
Trước đây nàng từng hầu hạ hắn, biết hắn thích uống loại trà gì, dùng nước nóng mấy phần, thả bao nhiêu lá trà, nàng đều nhớ rõ ràng.
Chỉ cần sở thích của hắn vẫn giống trước đây.
Trước đây mẫu thân nàng từng nói một câu: bí đỏ xứng ngân qua, hồ lô qua xứng bí đỏ.(không hiểu ngân qua là gì nhưng ta nghĩ nó tương tự như môn đăng hộ đối)
Cận Liễu Liễu chỉ là bí đỏ thôi, nhiều nhấ, cũng chỉ là một quả bí đỏ cực phẩm ngày thường vạn dặm mới tìm được một, da hoạt thịt nộn.
Nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là bí đỏ thôi.
Kêu nàng trát lên một lớp bột bạc trở thành ngân qua ngăn nắp tịnh lệ, nàng đương nhiên cũng làm được .
Nhưng làm như vậy, nàng không nỡ.
Tiêu sái bước trên đám mây mềm, không biết ngày nào sẽ ngã xuống, mà ngã xuống sẽ là tan xương nát thịt.
Nàng nhớ hắn sao?
Đương nhiên là nhớ, bằng không vì sao nàng vẫn giữ lại con quay rách nát kia ngày đêm lấy ra xem chứ?
Nhưng tưởng niệm của nàng đã sớm không phải là cảm xúc kịch liệt một ngày không thấy như cách ba thu nữa, tưởng niệm của nàng là một thói quen, là cảm xúc lâu dài giống như dòng nước nhỏ chậm rãi chảy nữa.
Nàng mông lung nhìn nam tử đang tiêu sái vung trường kiếm, bỗng nhiên cảm nhận được một hương vị xa lạ.
Hắn là hắn, lại cũng không phải hắn.
Hắn vẫn tên là Cổ Vưu Chấn, vẫn là gương mặt tuấn mỹ vô trù, nhưng rốt cuộc hắn cũng không còn là vị thiếu gia từng làm cho nàng vui vẻ mà kích động đi mua một con quay trở về.
“Liễu Liễu, sao ngươi lại khóc?” Hứa Tam Nương kinh ngạc hô nhỏ một tiếng khiến cho Cận Liễu Liễu từ trong tâm tưởng tỉnh lại, chợt cảm thấy trên mặt thật lạnh lẽo.
Nàng, sao lại khóc chứ?
Thân thủ vội vàng lau đi lệ trên mặt (nước mắt, ta thấy để vậy hay hơn ^^^^^), nàng ngây ngốc cười nói: “Trận gió vừa rồi ghê gớm thật, thổi thiệt nhiều hạt cát bay vào mắt ta, bây giờ vẫn thấy đau, Tam Nương mau giúp ta thổi một chút.”
Hứa Tam Nương sâu kín thở dài, trên mặt lại tràn đầy ý cười, thổi nhẹ hai hơi vào mắt nàng: “Ngươi nha, thật sự là không cẩn thận. Mau nhìn xem, đã tỷ thí xong rồi.”
Cận Liễu Liễu giả bộ như nàng rất hứng thú: “Nga? Ai thắng?”
“Không có người thua, đại nguyên soái lập tức thu đao nói là hậu sinh khả úy còn xin Hoàng Thượng ban thưởng cho Cổ đại nhân nữa.”
“Nga, nguyên lai là như vậy.” Ngừng một chút, Cận Liễu Liễu lại nói: “Tam Nương, sao đã xong rồi, ngươi có thể mang một bức thư cho hắn được không?”
“Đương nhiên có thể , ngươi muốn gặp hắn?”
“Ân, ta còn nợ hắn một lời xin lỗi, bằng không trong lòng cứ cảm thấy không yên.”
Hứa Tam Nương không hỏi cần tạ lỗi chuyện gì, chỉ đáp ứng rồi giúp nàng truyền miệng đến Cổ Vưu Chấn.
Từ võ trường trở về, mặt Cận Liễu Liễu vẫn như thường, chẳng những mang theo Cận Văn Hiên ở trong tiểu viện chơi một hồi lâu với mấy thứ đồ chơi nhỏ bằng trúc, còn cùng cha mẹ uống trà nói giỡn.
Sau giờ cơm chiều, Cổ Vưu Chấn đến, hắn vẫn mặc quan phục màu đen, hiển nhiên là vừa từ trong cung ra không kịp về thay y phục vội tới đây .
Cận Liễu Liễu một mình ngồi trong thư phòng mà Hứa Tam Nương bài trí chờ hắn. Nói là thư phòng, kỳ thật chủ yếu là để nhạc khí đánh đàn khi thích Hứa Tam Nương thường đến đây.
Thời điểm Cổ Vưu Chấn đi vào thư phòng trong mắt là tràn đầy kích động không che dấu được.
Cận Liễu Liễu chủ động hẹn gặp mặt hắn, đối với hắn mà nói so với Hoàng Thượng thăng cho hắn một chức quan còn cao hứng hơn.
“Liễu Liễu, ta đến rồi.” Câu này rõ ràng là vô nghĩa, nhưng nếu không nói cái gì đó, hắn lại sợ không khí sẽ xấu hổ.
Cận Liễu Liễu không cười, cũng không có lời nói lạnh nhạt, thật giống như đang nói chuyện bình thường cùng nhóm hàng xóm, nàng nói: “Ngươi ngồi đi.”
Cổ Vưu Chấn nghe thấy Cận Liễu Liễu mở miệng, thân thể vốn đang căng thẳng lập tức thả lỏng ra, hắn thở mạnh ra một hơi, ngồi lên chiếc ghế dựa bằng ghỗ lim bên cạnh cửa.
“Không nghĩ rằng Tam Nương cũng không thiếu đồ tốt, xem ra ghế dựa này cũng có giá trị xa xỉ.”
Cận Liễu Liễu nhìn hắn một cái, lời nói đến bên miệng lại có chút khó có thể nói ra, mãi lâu sau thấy hắn vẫn đang nhìn chằm chằm mình mới nói: “Kỳ thật, hôm nay ta muốn nói một tiếng xin lỗi với ngươi, cũng phải nói cảm ơn ngươi nữa.”
Cổ Vưu Chấn nhe răng cười: “Sao lại phải xin lỗi, biết ơn. Giữa hai chúng ta sao lại phải khách sao như vậy?”
Mặt Cận Liễu Liễu vẫn nghiêm lại, nói: “Đã hơn một lần là ta hiểu lầm ngươi lại còn có thể nói với ngươi như vậy, tất nhiên là muốn xin lỗi ngươi. Về phần lòng biết ơn, từ trước ta muốn đa tạ ngươi bảo hộ cả nhà chúng ta tránh khỏi hung hiểm, lại muốn tạ ơn ngươi giúp Hắc Phong trại hóa giải nguy hiểm lần này.”
“Lần trước ta căn bản không để lời nàng nói trong lòng, ta còn không hiểu tâm tư đơn thuần của nha đầu ngốc nàng sao? Chuyện Hắc Phong trại bất quá cũng là nhấc tay chi lao, ta cũng biết Lê trại chủ… Lê tham tướng là người thế nào, theo ta biết Hắc Phong trại cũng không phải người đại gian đại ác. Triều đình có thể chiêu an bọn họ, có thể làm cho bọn họ có thể có đất dụng võ trở về chính đạo, có ích cho đất nước, về phương diện khác, có khả năng tăng thêm tinh binh lương tướng cho triều đình là nhất cử lưỡng tiện! Sao lại cảm ơn ta chứ.”
Cận Liễu Liễu nói: “Mặc kệ thế nào, nên cảm ơn nhất định phải cảm ơn. Đó là tất cả những gì ta muốn nói.”
Cổ Vưu Chấn sợ run một chút. Cận Liễu Liễu đang tiễn khách sao?
Nếu đã đến đây, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi như vậy không phải sao?
Vì thế, hắn nhẹ nhàng nâng tay phải lên xoa xoa thái dương, nói: “Hôm nay gặp phải mấy chuyện khó khăn, ta vội đến đấy cũng chưa được uống một ngụm trà, hiện tại cảm thấy có chút khát nước …”
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn Cận Liễu Liễu, ý tứ rất rõ ràng. Mời ta uống một ly trà đi .
Cận Liễu Liễu thấy hắn lộ ra vẻ mệt mỏi, lại nhớ đến hôm nay hắn ở võ trường tỷ thí với người ta lâu như vậy, sau lại phải trở về xử lý công sự hẳn là thật sự mệt.
Dù sao cũng là mình mời hắn tới, hắn mệt mỏi như vậy còn phải roi thúc ngựa chạy tới, cũng không thể đến mức ngay cả một ly trà cũng không mời hắn uống không phải sao?
Vì thế lập tức nói: “Ta đi pha trà.”
Đi ra bên ngoài thấy nha đầu chuẩn bị trà nước vẫn chưa pha trà, Cận Liễu Liễu nhìn nàng cười, liền xắn tay áo lên tự mình động thủ.
Trước đây nàng từng hầu hạ hắn, biết hắn thích uống loại trà gì, dùng nước nóng mấy phần, thả bao nhiêu lá trà, nàng đều nhớ rõ ràng.
Chỉ cần sở thích của hắn vẫn giống trước đây.
/71
|