Rể Quý Trở Về

Chương 397

/414


 Chương 397: Đón khách từ xa đến

Dương Hiên gật đầu, hiểu được lý lẽ trong đó.

Anh vừa thu dọn chưa được bao lâu, thì một bóng người chui vào phòng anh, anh định phản kháng lại thì phát hiện người đến là Trương Hạo.

“Lúc đến ông không thể lên tiếng nói một câu được sao? Suýt chút nữa dọa chết tôi rồi”, Dương Hiên thở dài một hơi, chậm rãi nói.

“Cậu đường đường là một bộ trưởng, sao lại nhát gan như vậy?”, Trương Hạo bắt đầu trêu chọc.

“Tôi đang ở trong doanh trại của kẻ thù, không đề phòng cẩn thận sao được”, Dương Hiên vừa nói vừa ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh.

“Không tệ, điều kiện ở đây tốt hơn nhiều so với nơi chúng ta sống trước đó”, khi Trương Hạo nói, trong mắt ông ta lại lộ rõ sự buồn phiền.

“Chúng ta đến đây, không biết là Andrew có biết không”, lúc này Dương Hiên mới nhớ đến bọn họ.

Trương Hạo xua tay, ý bảo anh yên tâm: “Những thứ này giao cho tôi là được, cậu chỉ cần yên tâm ở đây điều tra tình hình gia tộc Bắc Minh. Theo những gì tôi biết, người của gia tộc Bắc Minh không đoàn kết lắm đâu. Nếu tìm được Bắc Minh Hồi thì sự việc có thể giải quyết dễ hơn nhiều”.



“Bắc Minh Hồi?”, đây là lần đầu tiên Dương Hiên nghe đến cái tên này.

“Là một người lãnh đạo của chi thứ gia tộc Bắc Minh, chỉ là không biết bây giờ ông ta còn sống không?”, trong lúc Trương Hạo nói, thì có một hình ảnh lóe lên trong đầu ông ta. Bên trong là cảnh một người lớn đang chơi với một đứa trẻ, có thể nhìn thấy người lớn đó rất yêu thương đứa trẻ của mình, trong mắt của người lớn kia tràn ngập sự yêu thương.

“Sao ông biết người này?”, Dương Hiên đặt ra câu hỏi xuất hiện trong đầu anh.

“Làm sao tôi biết được? Câu hỏi này rất phức tạp, sau này có thời gian tôi sẽ kể cho cậu biết. Cậu chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được, nếu có thể tìm được ông ta, vậy thì sẽ thu được hiệu quả gấp đôi chỉ bằng một chút công sức?”, dứt lời, ông ta đi thẳng, rời khỏi đó.

“Từ khi Trương Hạo đến Thẩm Thành hình như hơi kỳ lạ”, Dương Hiên suy nghĩ một lát, nhưng vẫn không thể hiểu nổi.

Anh không muốn nghĩ đến nữa, cho dù ông ta có bí mật gì, thì ông ta cũng sẽ không làm hại anh.



Buổi tối, Dương Hiên được gọi vào phòng họp của gia tộc Bắc Minh, sau khi bước vào đã có rất nhiều người ngồi bên trong, bao gồm cả tộc trưởng của gia tộc Bắc Minh, anh đã từng gặp tộc trưởng cho nên nhìn chỉ thoáng qua cũng nhận ra.

Tộc trưởng liếc nhìn Dương Hiên một cái, sau đó lắc đầu, cười nói: “Đây chính là người anh em lợi hại đó sao, trông có vẻ rất trẻ tuổi. Người trẻ tuổi đúng là rất tốt, sau này toàn bộ xã hội đều rơi vào tay bọn họ rồi”.

Bắc Minh Ninh nghe thấy vậy liền vội vàng nói: “Đúng vậy, đúng là thế hệ của bọn họ”.

“Cậu tên là gì?”, tộc trưởng nhìn Dương Hiên hỏi.

Dương Hiên cung kính cúi đầu, lời nói rõ ràng nói: “Tôi là Dương Hiên, là một người bình thường”.

“Người bình thường? Người bình thường mà có thực lực như vậy đúng là không hề đơn giản”, tộc trưởng tấm tắc khen ngợi không chút nghi ngờ, tin tưởng những lời Dương Hiên nói.



Một lúc sau, Bắc Minh Hồng liếc nhìn ngón trỏ của anh, phát hiện vết chai ở tay rất dày, liền hỏi: “Dương tiên sinh trước đây đã từng đi lính phải không?”

Dương Hiên nhấc tay lên nhìn lên nốt chai của mình gật đầu: “Bởi vì từng là người lính cho nên tôi mới có thực lực như vậy, bằng không chỉ dựa một người, tuyệt đối không thể phát triển đến trình độ này”.

Bắc Minh Hồng gật đầu, đồng ý với câu này của Dương Hiên.

“Đừng đứng đó nữa, nhanh ngồi xuống ăn cơm thôi, bữa cơm hôm nay chính là để chào đón người anh em mới đến”, tộc trưởng nói xong, cầm lấy ly rượu trong tay uống cạn.

Mọi người vội vàng đáp lại, cũng uống cạn ly rượu trong tay.

Một giờ sau, bữa tiệc đã lên đến cao trào, tộc trưởng đi tới chỗ Dương Hiên, mỉm cười nói: “Tôi có thể nhìn ra cậu chính là một hạt giống tốt. Chỉ cần cậu cố gắng rèn luyện, chăm chỉ nâng cao thực lực, ắt sẽ có một chỗ đứng cho cậu ở đây”.

Dương Hiên sửng sốt, gia tộc Bắc Minh là một gia tộc, làm sao có thể cho người ngoại tộc tiến vào trong phần cốt lõi của gia tộc được.

Trong lúc anh đang cảm thấy kì lạ thì tộc trưởng lại nói: “Gia tộc Bắc Minh luôn thuận lợi suốt nhiều năm, nhưng cũng không cải thiện được bao nhiêu thực lực, nếu như cậu gia nhập vào tầng cốt lõi, như vậy sẽ khiến cho bọn họ kϊƈɦ động, để bọn họ phát huy hết thực lực của bản thân mình”.

Dương Hiên mỉm cười gật đầu, hóa ra bản thân anh lại bị người ta coi là một công cụ. Nhưng anh cũng không để lộ ra sự tức giận của mình, anh mỉm cười nghiêm túc nói: “Không sao, tôi nhất định sẽ đạt được yêu cầu của tộc trưởng”.

Tộc trưởng gật đầu, xoay người rời khỏi đó.

Dương Hiên không phải kẻ ngốc, tộc trưởng làm như vậy nhất định là có mục đích khác, suy nghĩ một lát anh nở nụ cười, thầm nghĩ: “Ông ta muốn lôi kéo mình để sau này trở thành tay sai hung ác của ông ta”.

Vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, Bắc Minh Hồng bước đến bên cạnh anh, không hề nói một câu nào dư thừa, ông ta thẳng thắn nói: “Bắc Minh Ninh cho cậu bao nhiêu tiền, tôi đưa cậu gấp đôi”.

Dương Hiên cười trả lời: “Nói thật thì ông ta không hề cho tôi tiền, ít nhất là cho đến lúc này vẫn không hề có”.

Bắc Minh Hồng sững sờ, không đưa tiền cho anh, vậy tại sao anh lại có thể đồng ý tới đây, ông ta hỏi: “Vậy cậu đến đây là vì cái gì?”

Dương Hiên mỉm cười, tỏ vẻ hơi sợ hãi, chậm rãi nói: “Nghe Bắc Minh Ninh nói, ở đây có thể khiến người ta nâng cao thực lực, cho nên tôi mới đến thôi”.

Bắc Minh Hồng nghe vậy, trong lòng thầm hối hận, tại sao mình lại không gặp phải chuyện như vậy. Mọi người đều biết rất rõ, kẻ si mê võ thuật chính là người rất dễ bị người khác kiểm soát, người như vậy mới có thể trở thành con dao trong tay.

Bắc Minh Ninh lúc này cũng đi tới, không khách sáo nói: “Ông đến đây làm gì? Lẽ nào ông muốn thuyết phục cậu ta đi theo ông?”

Bắc Minh Hồng mỉm cười, vẻ mặt tức giận, chỉ vào Bắc Minh Ninh nói: “Lần này ông thật may mắn, chỉ là không biết có thể may mắn mãi được hay không”.

Nói xong, ông ta tức giận rời đi.

Sau đó, có rất nhiều người đi đến gần chỗ Dương Hiên để làm quen, anh cũng đáp lại từng người một, không hề có hành vi thiếu tôn trọng nào.

Khi bữa tiệc kết thúc, đội trưởng đứng bên trêи cất cao giọng nói: “Dương Hiên, ngày mai sẽ giới thiệu anh với trưởng lão của gia tộc, chỉ khi trở thành đệ tử của bọn họ, thì anh mới có thể tiến xa hơn”.

Dương Hiên rất vui mừng, lập tức gật đầu.

Khi trở về phòng, sắc mặt anh hơi buồn phiền. Anh sợ thân phận của mình bị bại lộ, nhưng lại không dám không đi gặp bọn họ, nếu không sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của người khác. Vào thời điểm mấu chốt này, Trương Hạo lại không ở bên cạnh, khiến anh không thể đưa ra được quyết định tiếp theo nên làm như thế nào.

Khi Dương Hiên đang căng thẳng lo lắng, thì phía bên kia của gia tộc Bắc Minh, đại trưởng lão và hai vị trưởng lão còn lại đang ngồi ở phía trêи, một bóng người cao lớn đứng ở phía dưới.

“Ông đã trở lại rồi, sau nhiều năm như vậy, cuối cùng ông cũng chịu quay trở lại”, đại trưởng lão ngồi ở phía trêи, giọng nói của ông ta run rẩy.

Cơ thể của người phía dưới cũng khẽ run lên, một lát sau thì bình thường trở lại: “Đúng vậy, tôi đã quay lại rồi, nhưng không phải vì các người, mà là vì chuyện khác”.

“Ông vẫn còn hận tôi sao? Chuyện xảy ra hồi đó đúng là lỗi của tôi, nhưng tôi đã xin lỗi rồi, lẽ nào ông không thể tha thứ cho tôi được à? Bây giờ là lúc gia tộc cần sử dụng người nhất, nếu như ông chịu quay lại, thì vị trí đại trưởng lão này có thể giao cho ông”, khi đại trưởng lão nói đến câu này, thì vô cùng bình thản, không hề có một chút luyến tiếc.


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status