Trong lúc ba mẹ con Lâm gia đang cho rằng Dương Hiên cũng tham dự trong đó, thì trên đoạn video lại xuất hiện cảnh tượng Dương Hiên đánh Lý Xương và tên tài xế một trận.
Lâm Nhã và Lâm Toàn hoàn toàn không dám tin vào mắt mình, chẳng lẽ nói, mục đích Dương Hiên xuất hiện ở đó thật ra là cứu người?
Tiếp theo là hình ảnh Dương Hiên đút nước cho Lâm Nhã, hơn nữa còn vô cùng kiên nhẫn.
Còn Lâm Nhã lúc đó sắc mặt đỏ bừng, đôi tay không ngừng vuốt ve Dương Hiên.
Hiển nhiên lúc đó Lâm Nhã đã bị bỏ thuốc, sự ham muốn trong cơ thể liên tục trổi dậy.
Sau khi uống không ít nước, Lâm Nhã yên tĩnh lại, ngược lại Dương Hiên ngồi bên cạnh mồ hôi chảy đầm đìa ướt hết cả lưng.
Cũng chính lúc này, Lâm Nhã mở to hai mắt, phát hiện mình đang trong lòng ngực Dương Hiên, nhưng Dương Hiên cũng không để ý lắm.
Cuối cùng, Lâm Nhã lại hôn mê lần nữa, sau khi Dương Hiên cầm điện thoại của Lâm Nhã gọi 120, anh cũng rời khỏi đó.
Xem xong video, Lâm Nhã kinh ngạc mắt chử A mồm chử O, cả người mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Cô ta dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, người cứu mình lại là tên anh rể phế vật ban đầu kia!
Dương Hiên là người tốt? Là vị đại anh hùng?
Lâm Nhã không dám đi tin tưởng, đồ rác rưởi ham ăn lười làm năm đó, tối hôm qua vào thời khắc quan trọng nhất đã xuất hiện tựa như trong phim siêu nhân, cứu lấy mình.
Kết quả mình còn vu oan cho Dương Hiên, nhục mạ Dương Hiên là một người cặn bã, tội phạm cưỡng dâm!
Lâm Nhã vốn tưởng rằng lúc đó cô mơ hồ bấm số gọi 120, nếu như ban ngày ở bệnh viện cô hỏi thông tin từ y tá, nói không chừng sẽ không phát sinh chuyện hiểu lầm Dương Hiên như vậy!
Gương mặt Lâm Nhã lúng túng đỏ bừng lên, trong lòng lại càng đau xót.
Mới nãy trong video Dương Hiên đối diện với mình lúc bị bỏ thuốc kích thích như vậy, nhưng biểu hiện của anh lại hết sức tĩnh táo, điềm tĩnh, không hề làm ra những hành động không nên làm.
Cô ta rất muốn xin lỗi và nói lời cảm ơn chân thành với Dương Hiên.
Lâm Nhã xoay người nhìn lại, phát hiện giờ phút này Lâm Toàn cũng đang khóc, nước mắt chảy dài trên mặt.
Lâm Toàn khóc lóc nước mắt rơi lã chã, cô còn đổ oan cho Dương Hiên, tát anh một cái trước mặt một đám người ngoài như vậy.
Cô nhớ rõ, ánh mắt lạnh lùng của Dương Hiên trước khi rời khỏi nhà hàng.
Chồng mình rõ ràng là người anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, nhưng ngược lại không nhận được một chút sự yêu mến của người trong gia đình.
Lâm Toàn không dám tưởng tượng, lúc Dương Hiên rời đi, trong lòng anh có bao nhiêu tủi nhục và uất ức, anh sẽ hận người vợ này đến chừng nào!
Cảm giác hối hận cuồn cuộn xông lên đầu cô, Lâm Toàn chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, không nói nên lời.
“Chị, đừng khóc nữa, Dương Hiên lúc này chắc chắn đang ở nhà, chúng ta về nhà nói xin lỗi anh ấy được không!” Nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Toàn, Lâm Nhã càng tự trách mình hơn, bởi vì tất cả những điều này đều vì cô ta mà ra.
Nếu như ban ngày ở bệnh viện cô hỏi rỏ ai là người gọi điện thoại.
Nếu như đợi sau khi cảnh sát điều tra rõ ràng mọi chuyện.
Nếu như ở nhà hàng cô không quá kích động.
“Đúng, Dương Hiên chắc chắn ở nhà, bây giờ chúng ta về nhà nói xin lỗi anh ấy.” Lâm Toàn khóc đến nổi nhòe hết lớp trang điểm trên mặt, hai người cũng không để ý chào tạm biệt cảnh sát, trực tiếp vội vội vàng vàng ra khỏi đồn cảnh sát.
Lưu Hồng mặc dù nội tâm chấn động lớn, nhưng trên mặt vẫn hết sức bình tĩnh.
Trong mắt bà ta, Dương Hiên vẫn là đồ phế vật, trên đời này chỉ có tiền mới là thứ được người khác coi trọng nhất.
Nếu không, năm đó khi Dương Hiên cứu Lâm Toàn, đến ở rể, Lưu Hồng sẽ không đến nổi châm chọc chế giễu anh suốt mấy ngày mấy đêm.
Sau khi ba người họ về đến nhà, Lâm Toàn vừa gọi tên Dương Hiên, vừa tìm kiếm khắp nhà.
Mà giờ khắc này không khí trong nhà vô cùng lạnh lẽo, hiển nhiên Dương Hiên không có ở đây.
Lâm Toàn thậm chí còn phát hiện, những đồ dùng có liên quan đến Dương Hiên đã không cánh mà bay.
“Dương Hiên… Không phải anh nói muốn sống với em cả đời sao, anh nói sẽ cố gắng để làm em thích anh, sao anh nói ra mà không giữ lời…” Lâm Toàn khóc sướt mướt, nước mắt chảy lem nhem.
” Chị, túi balo của Dương Hiên vẫn ở đây, chị mau tới xem!”
Lâm Toàn nghe thấy tiếng Lâm Nhã hét lên, vội vàng chạy tới.
“Đây chiếc balo mấy năm trước chị đã tặng Dương Hiên, không ngờ anh ấy vẫn giữ lại đến tận bây giờ.” Lâm Toàn cầm lên balo lên, mở giây khóa kéo.
Balo rất nhẹ, bên trong chỉ có mấy tờ giấy.
Lâm Toàn vốn tưởng rằng đây chỉ là những tờ hóa đơn biên lai bình thường, cuối cùng cô nheo mắt nhìn kỹ, bất ngờ kinh hãi, khó tin.
Lâm Nhã không biết xãy ra chuyện gì liền cầm tờ giấy xem thử, biểu cảm trên gương mặt cũng biến thành khiếp sợ.
“Đây là hóa đơn buổi chiều Dương Hiên đã đi bán máu!”
Bán máu?
Dương Hiên lại nghèo đến nổi phải đi bán máu? Không phải công ty vừa đưa cho anh ba trăm nghìn tiền hoa hồng ư? Tại sao phải đi bán máu chứ?
Lâm Toàn không hiểu lắm, lúc này cô cầm điện thoại ra gọi nhanh cho kế toán Chu Tử Di, tra hỏi rốt cuộc đã đưa tiền cho Dương Hiên hay chưa.
“Chị Toàn, tiền hoa hồng của Dương Hiên vẫn chưa phát, vì tất cả tiền hoa hồng đều trả cùng một lần với tiền lương của nhân viên vào ngày mười tháng sau, quy định này là ban đầu chị đề ra.”
Ngày mười tháng sau mới phát?
Chu Tử Di vừa dứt lời, Lâm Toàn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Hiểu rồi, hiểu hết rồi!
Trên người Dương Hiên không có tiền, số tiền hoa hồng anh giúp công ty đòi nợ phải đợi đến tháng sau mới được nhận.
Xã hội bây giờ, không có tiền thì có thể làm được gì, xin tiền gia đình khẳng định không được, vậy nên Dương Hiên mới đi bán máu.
Mà bản thân cô gần đây vì bận rộn chuyện công ty, nên nhất thời quên mất quy định cũ, cô còn tưởng rằng sáng nay Dương Hiên đã nhận được ba trăm nghìn tệ tiền hoa hồng.
Sau đó mình chủ động lên tiếng bảo Dương Hiên mời mọi người đi ăn, mẹ gọi nhiều món như vậy cũng không hề mở miệng ngăn cản, thậm chí không ngừng chế giễu anh, mắng anh quá keo kiệt, quá hẹp hòi, cuối cùng còn vu oan cho anh là tên biến thái tội phạm cưỡng dâm!
Trái lại Dương Hiên, từ đầu đến cuối không hề oán trách cũng không một lời giải thích, ngay cả đến khi bị ăn một cái tát cũng không né tránh, chỉ lặng lẽ chịu đựng.
Đau lòng, tự trách, áy náy, hối tiếc… Tất cả những cảm giác khó chịu ngay lập tức vây lấy Lâm Toàn, khiến cô sống không bằng chết.
Khuôn mặt Lưu Hồng đứng bên cạnh cũng vô cùng khó coi, ở nhà hàng, bà ta là người ăn nhiều nhất, mắng những câu tàn nhẫn nhất.
Nhưng vì sợ mất thể diện, Lưu Hồng không có bất kỳ biểu hiện hối hận nào.
Có làm nhiều việc hơn nữa cũng vậy thôi, chỉ có tiền mới là nhất.
Lưu Hồng ngược lại hơi lo lắng, tình cảm Lâm Toàn dành cho Dương Hiên ngày càng sâu đậm, sau này bà ta càng khó khuyên bảo hai người ly hôn.
Lưu Hồng muốn kéo Lâm Toàn, nhưng chậm chạp không đưa tay ra kịp.
“Dương Hiên, xin lỗi, thật sự xin lỗi!” Lâm Toàn quỳ sụp xuống đất, lớn tiếng kêu khóc, cô muốn phát tiết ra hết sự hối hận trong lòng.
” Chị, đều là lỗi của em, chị mau đứng dậy đi.” Lâm Nhã cũng biết chân tướng sự việc, nội tâm vô cùng áy náy.
Lâm Nhã một mực xem thường Dương Hiên, cho rằng Dương Hiên là một con cóc ghẻ xấu xí, loại rác rưởi vô dụng.
Chuyện xảy ra hôm nay, khiến Lâm Nhã cảm nhận về Dương Hiên của cô ta thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Không ngờ rằng anh rể lại là một người vĩ đại như vậy, người đàn ông có tấm lòng rộng lượng.
Nếu như có người đàn ông nguyện ý làm như vậy vì mình, thì cho dù chết mình cũng đồng ý gả cho người đó.
Lâm Nhã biết, các cô đã nợ Dương Hiên quá nhiều!
Mình chửi như tát nước, trước mặt bao nhiêu người lại vu oan cho Dương Hiên là tội phạm cưỡng dâm.
Còn chị gái Lâm Toàn lại tát mạnh một cách tàn nhẫn, lớn tiếng quát mắng bảo đối phương cút đi.
Lâm Nhã không tưởng tượng nổi, lúc đó Dương Hiên phải chịu bao nhiêu uất ức tủi nhục.
Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ sớm đã phản bác giải thích, sau đó mắng chết hai chị em cô, rồi đánh các cô một trận.
Nhưng Dương Hiên, chỉ âm thầm chịu đựng, cuối cùng oán hận rời đi.
Bữa cơm kia Lâm Nhã cũng biết, Dương Hiên lúc ấy chưa nhận được ba trăm nghìn tệ tiền hoa hồng.
Tất cả mọi người đều ruồng bỏ anh, trong mắt bản thân họ, đối phương là một người keo kiệt hẹp hòi.
Hoàn toàn không ngờ rằng, tiền thanh toán cho bữa ăn đó lại chính là tiền anh đi bán máu đổi lấy!
Nghĩ đến cảnh mẹ mình cố ý gọi một bàn thức ăn, Lâm Nhã cảm nhận đau tim mình đau nhói, những thức ăn đó cuối bỏ đi lãng phí, nhưng đổi lại không biết bao nhiêu máu của Dương Hiên!
Mà chuyện này, mình mới là kẻ cầm đầu gây nên tội.
Là mình thô lỗ, suy nghĩ vớ vẫn, có thành kiến lớn với Dương Hiên, mới đổ oan uổng cho một người đàn ông tốt âm thầm cho đi rất nhiều nhưng không cần được báo đáp như vậy!
————————-
Lâm Nhã và Lâm Toàn hoàn toàn không dám tin vào mắt mình, chẳng lẽ nói, mục đích Dương Hiên xuất hiện ở đó thật ra là cứu người?
Tiếp theo là hình ảnh Dương Hiên đút nước cho Lâm Nhã, hơn nữa còn vô cùng kiên nhẫn.
Còn Lâm Nhã lúc đó sắc mặt đỏ bừng, đôi tay không ngừng vuốt ve Dương Hiên.
Hiển nhiên lúc đó Lâm Nhã đã bị bỏ thuốc, sự ham muốn trong cơ thể liên tục trổi dậy.
Sau khi uống không ít nước, Lâm Nhã yên tĩnh lại, ngược lại Dương Hiên ngồi bên cạnh mồ hôi chảy đầm đìa ướt hết cả lưng.
Cũng chính lúc này, Lâm Nhã mở to hai mắt, phát hiện mình đang trong lòng ngực Dương Hiên, nhưng Dương Hiên cũng không để ý lắm.
Cuối cùng, Lâm Nhã lại hôn mê lần nữa, sau khi Dương Hiên cầm điện thoại của Lâm Nhã gọi 120, anh cũng rời khỏi đó.
Xem xong video, Lâm Nhã kinh ngạc mắt chử A mồm chử O, cả người mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Cô ta dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, người cứu mình lại là tên anh rể phế vật ban đầu kia!
Dương Hiên là người tốt? Là vị đại anh hùng?
Lâm Nhã không dám đi tin tưởng, đồ rác rưởi ham ăn lười làm năm đó, tối hôm qua vào thời khắc quan trọng nhất đã xuất hiện tựa như trong phim siêu nhân, cứu lấy mình.
Kết quả mình còn vu oan cho Dương Hiên, nhục mạ Dương Hiên là một người cặn bã, tội phạm cưỡng dâm!
Lâm Nhã vốn tưởng rằng lúc đó cô mơ hồ bấm số gọi 120, nếu như ban ngày ở bệnh viện cô hỏi thông tin từ y tá, nói không chừng sẽ không phát sinh chuyện hiểu lầm Dương Hiên như vậy!
Gương mặt Lâm Nhã lúng túng đỏ bừng lên, trong lòng lại càng đau xót.
Mới nãy trong video Dương Hiên đối diện với mình lúc bị bỏ thuốc kích thích như vậy, nhưng biểu hiện của anh lại hết sức tĩnh táo, điềm tĩnh, không hề làm ra những hành động không nên làm.
Cô ta rất muốn xin lỗi và nói lời cảm ơn chân thành với Dương Hiên.
Lâm Nhã xoay người nhìn lại, phát hiện giờ phút này Lâm Toàn cũng đang khóc, nước mắt chảy dài trên mặt.
Lâm Toàn khóc lóc nước mắt rơi lã chã, cô còn đổ oan cho Dương Hiên, tát anh một cái trước mặt một đám người ngoài như vậy.
Cô nhớ rõ, ánh mắt lạnh lùng của Dương Hiên trước khi rời khỏi nhà hàng.
Chồng mình rõ ràng là người anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, nhưng ngược lại không nhận được một chút sự yêu mến của người trong gia đình.
Lâm Toàn không dám tưởng tượng, lúc Dương Hiên rời đi, trong lòng anh có bao nhiêu tủi nhục và uất ức, anh sẽ hận người vợ này đến chừng nào!
Cảm giác hối hận cuồn cuộn xông lên đầu cô, Lâm Toàn chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, không nói nên lời.
“Chị, đừng khóc nữa, Dương Hiên lúc này chắc chắn đang ở nhà, chúng ta về nhà nói xin lỗi anh ấy được không!” Nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Toàn, Lâm Nhã càng tự trách mình hơn, bởi vì tất cả những điều này đều vì cô ta mà ra.
Nếu như ban ngày ở bệnh viện cô hỏi rỏ ai là người gọi điện thoại.
Nếu như đợi sau khi cảnh sát điều tra rõ ràng mọi chuyện.
Nếu như ở nhà hàng cô không quá kích động.
“Đúng, Dương Hiên chắc chắn ở nhà, bây giờ chúng ta về nhà nói xin lỗi anh ấy.” Lâm Toàn khóc đến nổi nhòe hết lớp trang điểm trên mặt, hai người cũng không để ý chào tạm biệt cảnh sát, trực tiếp vội vội vàng vàng ra khỏi đồn cảnh sát.
Lưu Hồng mặc dù nội tâm chấn động lớn, nhưng trên mặt vẫn hết sức bình tĩnh.
Trong mắt bà ta, Dương Hiên vẫn là đồ phế vật, trên đời này chỉ có tiền mới là thứ được người khác coi trọng nhất.
Nếu không, năm đó khi Dương Hiên cứu Lâm Toàn, đến ở rể, Lưu Hồng sẽ không đến nổi châm chọc chế giễu anh suốt mấy ngày mấy đêm.
Sau khi ba người họ về đến nhà, Lâm Toàn vừa gọi tên Dương Hiên, vừa tìm kiếm khắp nhà.
Mà giờ khắc này không khí trong nhà vô cùng lạnh lẽo, hiển nhiên Dương Hiên không có ở đây.
Lâm Toàn thậm chí còn phát hiện, những đồ dùng có liên quan đến Dương Hiên đã không cánh mà bay.
“Dương Hiên… Không phải anh nói muốn sống với em cả đời sao, anh nói sẽ cố gắng để làm em thích anh, sao anh nói ra mà không giữ lời…” Lâm Toàn khóc sướt mướt, nước mắt chảy lem nhem.
” Chị, túi balo của Dương Hiên vẫn ở đây, chị mau tới xem!”
Lâm Toàn nghe thấy tiếng Lâm Nhã hét lên, vội vàng chạy tới.
“Đây chiếc balo mấy năm trước chị đã tặng Dương Hiên, không ngờ anh ấy vẫn giữ lại đến tận bây giờ.” Lâm Toàn cầm lên balo lên, mở giây khóa kéo.
Balo rất nhẹ, bên trong chỉ có mấy tờ giấy.
Lâm Toàn vốn tưởng rằng đây chỉ là những tờ hóa đơn biên lai bình thường, cuối cùng cô nheo mắt nhìn kỹ, bất ngờ kinh hãi, khó tin.
Lâm Nhã không biết xãy ra chuyện gì liền cầm tờ giấy xem thử, biểu cảm trên gương mặt cũng biến thành khiếp sợ.
“Đây là hóa đơn buổi chiều Dương Hiên đã đi bán máu!”
Bán máu?
Dương Hiên lại nghèo đến nổi phải đi bán máu? Không phải công ty vừa đưa cho anh ba trăm nghìn tiền hoa hồng ư? Tại sao phải đi bán máu chứ?
Lâm Toàn không hiểu lắm, lúc này cô cầm điện thoại ra gọi nhanh cho kế toán Chu Tử Di, tra hỏi rốt cuộc đã đưa tiền cho Dương Hiên hay chưa.
“Chị Toàn, tiền hoa hồng của Dương Hiên vẫn chưa phát, vì tất cả tiền hoa hồng đều trả cùng một lần với tiền lương của nhân viên vào ngày mười tháng sau, quy định này là ban đầu chị đề ra.”
Ngày mười tháng sau mới phát?
Chu Tử Di vừa dứt lời, Lâm Toàn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Hiểu rồi, hiểu hết rồi!
Trên người Dương Hiên không có tiền, số tiền hoa hồng anh giúp công ty đòi nợ phải đợi đến tháng sau mới được nhận.
Xã hội bây giờ, không có tiền thì có thể làm được gì, xin tiền gia đình khẳng định không được, vậy nên Dương Hiên mới đi bán máu.
Mà bản thân cô gần đây vì bận rộn chuyện công ty, nên nhất thời quên mất quy định cũ, cô còn tưởng rằng sáng nay Dương Hiên đã nhận được ba trăm nghìn tệ tiền hoa hồng.
Sau đó mình chủ động lên tiếng bảo Dương Hiên mời mọi người đi ăn, mẹ gọi nhiều món như vậy cũng không hề mở miệng ngăn cản, thậm chí không ngừng chế giễu anh, mắng anh quá keo kiệt, quá hẹp hòi, cuối cùng còn vu oan cho anh là tên biến thái tội phạm cưỡng dâm!
Trái lại Dương Hiên, từ đầu đến cuối không hề oán trách cũng không một lời giải thích, ngay cả đến khi bị ăn một cái tát cũng không né tránh, chỉ lặng lẽ chịu đựng.
Đau lòng, tự trách, áy náy, hối tiếc… Tất cả những cảm giác khó chịu ngay lập tức vây lấy Lâm Toàn, khiến cô sống không bằng chết.
Khuôn mặt Lưu Hồng đứng bên cạnh cũng vô cùng khó coi, ở nhà hàng, bà ta là người ăn nhiều nhất, mắng những câu tàn nhẫn nhất.
Nhưng vì sợ mất thể diện, Lưu Hồng không có bất kỳ biểu hiện hối hận nào.
Có làm nhiều việc hơn nữa cũng vậy thôi, chỉ có tiền mới là nhất.
Lưu Hồng ngược lại hơi lo lắng, tình cảm Lâm Toàn dành cho Dương Hiên ngày càng sâu đậm, sau này bà ta càng khó khuyên bảo hai người ly hôn.
Lưu Hồng muốn kéo Lâm Toàn, nhưng chậm chạp không đưa tay ra kịp.
“Dương Hiên, xin lỗi, thật sự xin lỗi!” Lâm Toàn quỳ sụp xuống đất, lớn tiếng kêu khóc, cô muốn phát tiết ra hết sự hối hận trong lòng.
” Chị, đều là lỗi của em, chị mau đứng dậy đi.” Lâm Nhã cũng biết chân tướng sự việc, nội tâm vô cùng áy náy.
Lâm Nhã một mực xem thường Dương Hiên, cho rằng Dương Hiên là một con cóc ghẻ xấu xí, loại rác rưởi vô dụng.
Chuyện xảy ra hôm nay, khiến Lâm Nhã cảm nhận về Dương Hiên của cô ta thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Không ngờ rằng anh rể lại là một người vĩ đại như vậy, người đàn ông có tấm lòng rộng lượng.
Nếu như có người đàn ông nguyện ý làm như vậy vì mình, thì cho dù chết mình cũng đồng ý gả cho người đó.
Lâm Nhã biết, các cô đã nợ Dương Hiên quá nhiều!
Mình chửi như tát nước, trước mặt bao nhiêu người lại vu oan cho Dương Hiên là tội phạm cưỡng dâm.
Còn chị gái Lâm Toàn lại tát mạnh một cách tàn nhẫn, lớn tiếng quát mắng bảo đối phương cút đi.
Lâm Nhã không tưởng tượng nổi, lúc đó Dương Hiên phải chịu bao nhiêu uất ức tủi nhục.
Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ sớm đã phản bác giải thích, sau đó mắng chết hai chị em cô, rồi đánh các cô một trận.
Nhưng Dương Hiên, chỉ âm thầm chịu đựng, cuối cùng oán hận rời đi.
Bữa cơm kia Lâm Nhã cũng biết, Dương Hiên lúc ấy chưa nhận được ba trăm nghìn tệ tiền hoa hồng.
Tất cả mọi người đều ruồng bỏ anh, trong mắt bản thân họ, đối phương là một người keo kiệt hẹp hòi.
Hoàn toàn không ngờ rằng, tiền thanh toán cho bữa ăn đó lại chính là tiền anh đi bán máu đổi lấy!
Nghĩ đến cảnh mẹ mình cố ý gọi một bàn thức ăn, Lâm Nhã cảm nhận đau tim mình đau nhói, những thức ăn đó cuối bỏ đi lãng phí, nhưng đổi lại không biết bao nhiêu máu của Dương Hiên!
Mà chuyện này, mình mới là kẻ cầm đầu gây nên tội.
Là mình thô lỗ, suy nghĩ vớ vẫn, có thành kiến lớn với Dương Hiên, mới đổ oan uổng cho một người đàn ông tốt âm thầm cho đi rất nhiều nhưng không cần được báo đáp như vậy!
————————-
/414
|