Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 61 - Không Phải Là Đối Thủ Của Anh

/475


Cánh tay người đàn ông mạnh mẽ giữ chặt gáy Hứa Tình Thâm, ngay cả cơ hội né tránh hay lùi về phía sau cô cũng không có. Một tay Tưởng Viễn Chu cầm ô, bóng dáng cao lớn nên tuyệt đối sẽ có cảm giác đè nén. Hứa Tình Thâm biết rõ, ở đây đang là đường đi bộ, Tưởng Viễn Chu chẳng e dè gì cả, thậm chí còn muốn cô phải đáp lại.

Anh ôm cô, khi thì chiếm đoạt, lúc thì dịu dàng, vẽ một đường hoàn mỹ trên đôi môi cô.

Lão Bạch ngồi ở ghế phụ, xuyên qua tấm kính cửa xe mờ nhạt nhìn ra phía ngoài, thật sự là đẹp như bức tranh nha.

Nhân lúc Tưởng Viễn Chu kết thúc một nụ hôn sâu, Hứa Tình Thâm nghiêng mặt né tránh, cô sợ anh còn muốn tiếp tục, vội vàng ngả đầu vào bờ vai anh.

“Em, em đói, mau đi ăn cơm tối đi.”

Thật không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn trái ngược với tác phong làm việc của ngài Tưởng, Hứa Tình Thâm nghĩ lần này là đủ rồi. Thế nhưng mấy ngày tiếp theo, cô mới thấy được cái gì gọi là kinh ngạc hoảng sợ tới rớt cằm.

Thường thì không phải tối nào Tưởng Viễn Chu cũng bắt buộc cô phải ở lại Cửu Long Thương, nhưng sẽ khiến Hứa Tình Thâm thấy thấp tha thấp thỏm.

Một chiều khi tan việc, cô và Tống Giai Giai mua thức ăn xong rồi về nhà, thấy mấy chiếc xe đỗ ở ngay ngõ vào tiểu khu, giống như có nhà nào lắp thiết bị. Hứa Tình Thâm cầm thức ăn lên lầu, trong lòng còn đang suy nghĩ hôm nay Tưởng Viễn Chu không tới đó chứ?

Một tiếng thét chói tai vang lên bên tai kéo tâm trí cô lại.

“Ối trời, này! Anh, anh, anh, mấy anh là ai!”

Thiếu chút nữa thì Hứa Tình Thâm vấp vào cái hòm thò ngoài cửa, vừa nhìn lại, đây không phải cửa nhà của các cô sao?

Trong phòng có bóng dáng mấy người đang bận rộn đi đi lại lại, sắc mặt Tống Giai Giai thay đổi.

“Này, mấy anh vào bằng cách nào? Ai chứ?”

Lúc này, một người đi ra từ phòng của Hứa Tình Thâm và Tống Giai Giai, tóc xám trắng, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, ngón trỏ anh ta che mũi, có vẻ như không ưa không khí ở đây.

Lão Bạch thấy hai người trở về, tránh chiếc hòm dưới chân bước tới.

“Cô Hứa.”

“Đang làm gì đây?”

“Tưởng tiên sinh biết cô ở đây khó chịu, tôi đã xem qua rồi. Căn phòng quá nhỏ, cần bài trí lại từ đầu.”

Tống Giai Giai thét một tiếng chói tai: “Cái gì!”

Cô ném túi ny lon trong tay xông vào bên trong phòng ngủ.

“Tài liệu của tôi, đồ của tôi, này, để ở đâu rồi!”

“Mấy anh…” Hứa Tình Thâm đi vào theo, phòng trong vô cùng lộn xộn, đồ đạc chất đầy.

Có hai người đang đem đồ của Tống Giai Giai ra ngoài, Tống Giai Giai nhào qua ôm chặt, gào khóc: “Đây là của quý của tôi!”

“Cô Tống, món đồ này của cô không đáng bao nhiêu tiền, đầu giường đã đặt hai chiếc bình hoa mới, cô xem có thích không?”

“Giống trái bóng, tôi sẽ đập!”

Khóe miệng Lão Bạch khẽ cong lên: “Đây là Tưởng tiên sinh tặng, một cái cũng có thể đổi được một căn hộ ở nơi phố xá sầm uất, cô Tống cứ nghĩ kỹ.”

Tống Giai Giai vội vàng ngồi dậy, đôi mắt trợn tròn như sắp rớt ra ngoài tới nơi.

“Tôi đi, trên trời rơi xuống một hũ vàng nha. Chờ một chút, để tôi đi ngắm.”

Hứa Tình Thâm thấy vậy, thật nhức đầu.

Không biết Lão Bạch lấy đâu ra chiếc thẻ phòng đưa cho cô.

“Trong lúc lắp đặt thiết bị, cô và cô Tống cứ tới khách sạn Quốc tế ở tạm, có gì cần cứ trực tiếp ký tên Tưởng tiên sinh trên hóa đơn là được.”

“Không phải là muốn tôi trở về sao? Làm lớn chuyện như vậy.”

Nét mặt Lão Bạch có chút ngượng ngập, cười trừ: “Tưởng tiên sinh nói, ngài ấy muốn cô Hứa tự nguyện.”

Hứa Tình Thâm nghiến răng kèn kẹt, trong lòng khẽ nguyền rủa một đám ty tiện bỉ ổi, thôi quên đi, Hứa Tình Thâm cô rất có chừng mực, đừng so đo, tuyệt đối không được so đo tính toán.

Khi Tống Giai Giai hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện, thiếu chút nữa thì mừng rỡ như điên. Cả ngày cô ấy cười đến tóet miệng, gặp người đã khoe có quý nhân hạ thế, vào khách sạn Quốc tế ở hai ngày. Trời vừa tối đã đè lên Hứa Tình Thâm ngủ, nói cô quả là một pho tượng vàng, làm cho Hứa Tình Thâm khổ không sao tả hết.

Hôm nay, Tống Giai Giai hẹn người bạn thân hồi đại học ăn cơm chiều, Hứa Tình Thâm cũng muốn tham gia.

Nơi ăn cơm là một nhà nhà hàng nhỏ, cô bạn gái đang vui vẻ ôn chuyện với Hứa Tình Thâm, mới nói được một lúc, cánh cửa chính bị đẩy ra.

Mấy nhân viên phục vụ của một nhà hàng danh tiếng lục đục đi vào, đem từng món ăn cao lương mỹ vị đặt lên bàn, khiến mấy người chọn tất cả các món có hai trăm tệ cảm thấy bối rối.

“Cô Hứa, ngài Tưởng nói ăn ở quán cơm nhỏ không hợp vệ sinh, cô xem còn có món gì muốn ăn không?”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm thay đổi liên tục, bỗng nhiên cầm lấy túi trên bàn đi ra ngoài.

Đi ra khỏi nhà hàng, Hứa Tình Thâm thấy chiếc xe của Tưởng Viễn Chu đang đỗ đối diện bên kia con đường. Đường nét cứng cáp lạnh lùng, bị cây ngô đồng cao lớn che khuất ánh sáng của đèn đường khiến chiếc xe kia tăng thêm cảm giác thần bí.

Hứa Tình Thâm nhanh chóng bước tới, tài xế thấy thế vội xuống xe, mở cửa xe cho cô.

Hứa Tình Thâm cúi người ngồi vào xe, chiếc áo khoác của Tưởng Viễn Chu đặt ở bên cạnh, đúng lúc bị cô ngồi đè lên nhưng cô cũng không thèm quan tâm.

“Tưởng tiên sinh, em còn có thể trở về Cửu Long Thương sao?”

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu đang chăm chú nhìn một bản báo cáo y khoa ngước lên, anh che giấu biểu hiện trên nét mặt rất tốt.

“Muốn về rồi sao?”

“Phải, rất muốn, rất rất muốn.” Hứa Tình Thâm che giấu biểu cảm sắp điên lên tới nơi.

Tưởng Viễn Chu gấp lại tài liệu trong tay, đưa tay khẽ véo chiếc cằm mềm mại của Hứa Tình Thâm.

“Em đó, sao mới đầu còn vẽ chuyện muốn dọn đi?”

Môi Hứa Tình Thâm khẽ mấp máy, quên đi, cô không phải là đối thủ của anh ta, không thể đùa với anh ta được.

“Lái xe.” Tưởng Viễn Chu sung sướng nói.

Tài xế thuần thục phát động động cơ.

Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Chờ đã, bạn em còn đang bên trong nhà hàng, em còn chưa ăn cơm tối!”

“Anh cũng bị đói.”

Hứa Tình Thâm ngây thơ nhìn sang nét mặt Tưởng Viễn Chu.

“Nhiều món ăn như vậy, mà em không động vào lấy một thứ.”

“Anh bị đói mấy ngày.”

Tưởng Viễn Chu ném tài liệu sang một bên, chống tay vào ghế, nghiêng người dựa sát vào người Hứa Tình Thâm. Cô nép mình vào một góc, sống lưng cứng đờ, ánh mắt Tưởng Viễn Chu càng lúc càng cuồng dã, nhìn cô một lượt.

“Anh đói đến nỗi phát điên lên rồi, mấy ngày liền chưa được ăn bữa nào.”

Anh ta thật sự xem cô như con mồi, đưa về Cửu Long Thương xong chẳng thèm động đến cơm tối, ra sức ăn cô không hề thoả mãn.

Mặc dù Hứa Tình Thâm được coi là người dùng quy tắc ngầm nên mới được vào bệnh viện Tinh Cảng, nhưng việc tuân thủ các quy định, cô không hề dám vi phạm.

Ngày hôm đó đến phiên cô trực, ăn xong cơm tối quay về phòng khám, đèn đỏ trên bảng điện tử thông báo trong hành lang lóe sáng, Hứa Tình Thâm nhìn thấy tên của mình.

Thần sắc cô căng thẳng, bước nhanh về phía trước, hai vạt áo trắng bay bay sang hai bên lạnh toát, Hứa Tình Thâm đi tới cửa thang máy, vừa lúc gặp người bệnh cần được cấp cứu

“Bác sĩ Hứa, người bệnh bị tai nạn xe, tình huống nguy cấp. . .”

Người nhà bên cạnh khóc sướt mướt, Hứa Tình Thâm liếc nhìn người bị thương.

“Tài xế gây tai nạn đâu?”

“Không thấy… Tôi đang trên đường tới nhà họ Vạn, vừa lúc… Vừa lúc thấy mẹ tôi bị tai nạn, bác sĩ, mẹ tôi sẽ không chết chứ?”

Hứa Tình Thâm nhíu mày: “Nhà họ Vạn?”

Cùng lúc đó, cô nhìn thấy người bị thương siết chặt trong tay một lọ thuốc.

“Đúng vậy, mẹ tôi là quản gia của cô Vạn, xin cô nhất định phải cứu bà ấy.”

Toàn bộ Đông Thành, người có thể được xưng danh là cô Vạn, sợ rằng cũng chỉ có Vạn Dục Ninh.

/475

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status