Ngón tay Tưởng Viễn Chu run lên, nửa điếu thuốc lá vẫn còn tỏa khói rơi xuống đất, làn khói bao phủ bên chân như sương mờ. Anh nhanh chóng bước về phía trước, loáng thoáng thấy đội cứu hộ đang đưa một người xuống.
Tưởng Viễn Chu đứng ở chân núi, người đó được tìm thấy ở giữa sườn núi, lúc này cô ấy nằm trên lưng của một nhân viên cứu hộ, không hề nhúc nhích, đương nhiên là không còn hơi thở.
Nơi cổ họng Tưởng Viễn Chu vẫn còn mùi thuốc lá đắng chát đang vấn vít khiến đầu lưỡi anh trở nên tê dại.
Nhân viên cứu hộ đặt người đó xuống đất, bóng dáng cao lớn của Tưởng Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh, Lão Bạch nắm chặt đèn pin, một tia sáng chiếu thẳng vào người cô gái.
Khắp người toàn là bùn đất vàng bao phủ khiến người ta không nhận ra mặt mũi của đối phương, nhưng trên ngực có dòng chữ màu đỏ như ẩn như hiện. Tưởng Viễn Chu đưa tay hất ra, thấy trên đó in mấy chữ Bệnh viện Tinh Cảng.
“Hứa Tình Thâm!”
Giọng nói của anh có chút hoảng, luống cuống sờ lên mặt cô ấy, ngón tay lau từng lớp đất trên mặt cô ấy đi, cho đến khi lộ ra khuôn mặt là của người khác.
Tưởng Viễn Chu kinh ngạc chăm chú nhìn một lát, Lão Bạch ở bên cạnh nói: “Tưởng tiên sinh, đây không phải cô Hứa.”
Hai bả vai dài rộng khỏe mạnh của anh bỗng sụp xuống trong chớp mắt, trên nét mặt lại không thấy nhẹ nhõm đi chút nào. Chợt nhớ ra bàn tay vừa chạm vào một cảm giác lạnh lẽo, Tưởng Viễn Chu cuộn chặt hai tay lại.
“Mang vào trong lều đi thôi.”
—
Bóng đêm dày đặc, Hứa Tình Thâm không biết hai người đang cách nhau rất gần, Tưởng Viễn Chu đang phái người tới cứu cô.
Phương Thành cởi áo khoác xuống phủ thêm cho cô.
“Mặc vào.”
“Không cần, em không lạnh.”
“Ngoan, mặc đi.” Phương Thành nói xong, kéo tay cô.
“Được rồi, để tự em làm.”
Tiểu Linh mò mẫm bò tới bên cạnh Phương Thành.
“Anh Phương, có nhìn thấy không? Có muốn đốt nến hay không?”
“Không cần…” Phương Thành nghe thấy tiếng Hứa Tình Thâm mặc quần áo truyền tới, anh vươn hai tay ôm cô vào trong ngực.
“Giữa bọn anh quá quen thuộc, không cần ánh sáng, anh cũng có thể biết dáng dấp cô ấy ra sao.”
“Anh Phương, hai người sẽ kết hôn sao?”
Hứa Tình Thâm nghe thấy hô hấp bên tai như ngừng lại, cô muốn hất tay Phương Thành ra, người đàn ông lại càng dùng sức ôm chặt hơn.
“Tình Thâm, anh không muốn bị chết cóng.”
Thực ra thì Tiểu Linh cũng rất sợ, cô bé đưa hai tay ôm lấy đầu gối, vẫn muốn nghe được tiếng nói chuyện.
“Anh Phương Thành, nhất định là anh rất yêu chị Hứa ha.”
“Em mới lớn được bao nhiêu, biết yêu là gì chứ?”
“Đương nhiên là em biết, không phải là nhất định cứ phải ở bên cạnh mới gọi là yêu, mẹ em yêu em nhất.”
Sau khi mẹ mất, mỗi khi Tiểu Linh nhớ tới bà, a ba đều nói với cô bé như vậy.
Nói cho cùng thì Hứa Tình Thâm không thích ứng được với bầu không khí như vậy, đầu cô khẽ nhúc nhích, ngước mắt lên.
“Chúng ta sẽ được cứu ra ngoài sao?”
“Sẽ.”
—
Đội cứu hộ vẫn còn tiếp tục, ba của Tiểu Linh cũng lên núi, Lão Bạch cầm thùng nước lọc tới để cho Tưởng Viễn Chu rửa tay, người đàn ông lần lượt chà xát mười đầu ngón tay thon dài.
Người đàn ông trung niên dựa vào kinh nghiệm sinh tồn ở trên núi tìm kiếm con gái của mình.
Không biết qua bao lâu sau, phía chân trời mơ hồ có ánh sáng màu trắng bạc hiện lên, dần dần bao phủ ngọn núi.
Tưởng Viễn Chu vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, trên đầu, trên vai đều bị ướt hết cả.
Bước chân người đàn ông trung niên giẫm hụt, rơi xuống, trong lúc hoảng loạn ông ta túm được một nhánh cây, khó khăn lắm đứng vững được, ông ta thấy trên nhánh cây ghim một miếng vải đỏ, đó là ký hiệu ông đánh dấu cửa sơn động.
Trên nét mặt người đàn ông dấy lên sự hy vọng.
“Tiểu Linh, Tiểu Linh!”
Thanh âm xuyên qua cửa động bị đất đá chặn lại len lỏi vào bên trong, lúc ẩn lúc hiện, nhưng rõ ràng.
Tiểu Linh bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nhào về phía trước: “A ba, a ba, con ở đây!”
Người đàn ông trung niên hướng sang cầu cứu đội cứu hộ ở cách đó không xa: “Con gái tôi ở đây, nó còn sống, nó còn sống!”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu sáng lên, bỗng nhiên bước đi tới, Lão Bạch vội vàng lôi cánh tay anh lại.
“Tưởng tiên sinh!”
“Tôi có linh cảm, Hứa Tình Thâm cũng ở chỗ đó.”
“Ngài…” Lão Bạch không ngăn được anh, đành phải gọi nhân viên cứu hộ xuống thắt dây an toàn cho anh.
—
Phương Thành nghe thấy động tĩnh bên ngoài, khẽ vỗ đầu Hứa Tình Thâm.
“Có người tới cứu chúng ta rồi.”
Trên sườn núi vô cùng khó đi, dưới chân thì lầy lội không chịu nổi, Tưởng Viễn Chu may mắn bước vào chỗ trũng, anh đi tới cửa động đã bị vùi lấp, cúi người xuống dè dặt lên tiếng: “Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm?”
Không có lấy một tiếng đáp lại bất kỳ, tiếng nói Tưởng Viễn Chu khẽ run: “Hứa Tình Thâm, lên tiếng cho anh!”
Hứa Tình Thâm vốn đang buồn ngủ, cô cảm thấy hình như mình đang nằm mơ, sao cô lại nghe thấy được thanh âm của Tưởng Viễn Chu?
“Hứa Tình Thâm!” Người đàn ông lo lắng, gắng sức gọi.
Cô vùng ra khỏi vòng tay của Phương Thành, bò về phía trước.
“Tưởng, Tưởng Viễn Chu, là anh sao?”
Tuy rằng giọng nói yếu ớt, nhưng ba chữ Tưởng Viễn Chu, lại làm anh nghe thấy rõ ràng nhất.
Trong đôi mắt người đàn ông ngập tràn sự vui mừng ngạc nhiên.
“Người ở đây, mau lên!”
Nhân viên cứu hộ tới đó, tìm được vị trí cửa động một cách chính xác.
“Tưởng tiên sinh, cửa động bị vùi lấp, có thể cần rất nhiều thời gian mới có thể khơi thông, nếu không thì ngài xuống dưới chờ đi?”
“Không cần, mọi người cứ cứu người đi, không cần quan tâm tới tôi.”
Hai tay Hứa Tình Thâm mò mẫm trong bùn cát, cô lo lắng mở miệng hỏi: “Những người còn lại đâu, có khỏe không?”
Tưởng Viễn Chu nghĩ tới người y tá kia, anh biết nhất định là giây phút này Hứa Tình Thâm đang vô cùng sợ hãi, anh cố gắng tỏ ra thoái mái đáp: “Người khác đều rất tốt, chỉ có mình em vô dụng nhất, thiếu chút nữa thì bị chôn sống.”
Trong lòng Hứa Tình Thâm bỗng thấy nhẹ nhõm hơn, cô cảm giác được có một bàn tay đang vươn tới từ trong bóng tối, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, Phương Thành ôm chặt lấy cô.
Bùn đất và cát đá ở cửa động bị đào ra từng chút một, Tưởng Viễn Chu đứng ngay đó.
“Hứa Tình Thâm, em có khỏe không?”
Hứa Tình Thâm khẽ giãy dụa, thấp giọng nói: “Phương Thành, mau buông tay, anh đừng như vậy.”
“Tình Thâm, vì sao vội vã muốn gặp hắn?”
“Em không có…”
Hai tay Phương Thành thu lại chặt hơn.
“Anh nhìn ra được, anh cũng cảm thấy được.”
Tưởng Viễn Chu nhìn nơi hoang vu phía xa, anh(cười)đến nỗi gập người, thắt lưng bị sợi dây siết chặt cảm thấy đau đớn.
“Nhất định là rất sợ hãi sao? Hứa Tình Thâm, trong lúc anh chưa tới cứu em, em thấy nhớ anh sao?”
Trong lòng Hứa Tình Thâm khẽ xao động, tiếng hít thở của Phương Thành ở ngay bên tai cô, cô nghiến chặt răng không đáp lại.
Tưởng Viễn Chu hỏi nói mấy câu, Hứa Tình Thâm không hề trả lời, bỗng nhiên ánh mắt nguời đàn ông hơi lạnh đi, vội vã lên tiếng hỏi: “Hứa Tình Thâm, em không sao chứ?”
Hứa Tình Thâm cảm thấy không khí càng lúc càng khó chịu.
“Em, em không sao.”
Một khi cửa động được khơi thông, cô có thể được cứu, nhưng chỗ này không có nơi cho Phương Thành trốn tránh
Tưởng Viễn Chu đứng ở chân núi, người đó được tìm thấy ở giữa sườn núi, lúc này cô ấy nằm trên lưng của một nhân viên cứu hộ, không hề nhúc nhích, đương nhiên là không còn hơi thở.
Nơi cổ họng Tưởng Viễn Chu vẫn còn mùi thuốc lá đắng chát đang vấn vít khiến đầu lưỡi anh trở nên tê dại.
Nhân viên cứu hộ đặt người đó xuống đất, bóng dáng cao lớn của Tưởng Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh, Lão Bạch nắm chặt đèn pin, một tia sáng chiếu thẳng vào người cô gái.
Khắp người toàn là bùn đất vàng bao phủ khiến người ta không nhận ra mặt mũi của đối phương, nhưng trên ngực có dòng chữ màu đỏ như ẩn như hiện. Tưởng Viễn Chu đưa tay hất ra, thấy trên đó in mấy chữ Bệnh viện Tinh Cảng.
“Hứa Tình Thâm!”
Giọng nói của anh có chút hoảng, luống cuống sờ lên mặt cô ấy, ngón tay lau từng lớp đất trên mặt cô ấy đi, cho đến khi lộ ra khuôn mặt là của người khác.
Tưởng Viễn Chu kinh ngạc chăm chú nhìn một lát, Lão Bạch ở bên cạnh nói: “Tưởng tiên sinh, đây không phải cô Hứa.”
Hai bả vai dài rộng khỏe mạnh của anh bỗng sụp xuống trong chớp mắt, trên nét mặt lại không thấy nhẹ nhõm đi chút nào. Chợt nhớ ra bàn tay vừa chạm vào một cảm giác lạnh lẽo, Tưởng Viễn Chu cuộn chặt hai tay lại.
“Mang vào trong lều đi thôi.”
—
Bóng đêm dày đặc, Hứa Tình Thâm không biết hai người đang cách nhau rất gần, Tưởng Viễn Chu đang phái người tới cứu cô.
Phương Thành cởi áo khoác xuống phủ thêm cho cô.
“Mặc vào.”
“Không cần, em không lạnh.”
“Ngoan, mặc đi.” Phương Thành nói xong, kéo tay cô.
“Được rồi, để tự em làm.”
Tiểu Linh mò mẫm bò tới bên cạnh Phương Thành.
“Anh Phương, có nhìn thấy không? Có muốn đốt nến hay không?”
“Không cần…” Phương Thành nghe thấy tiếng Hứa Tình Thâm mặc quần áo truyền tới, anh vươn hai tay ôm cô vào trong ngực.
“Giữa bọn anh quá quen thuộc, không cần ánh sáng, anh cũng có thể biết dáng dấp cô ấy ra sao.”
“Anh Phương, hai người sẽ kết hôn sao?”
Hứa Tình Thâm nghe thấy hô hấp bên tai như ngừng lại, cô muốn hất tay Phương Thành ra, người đàn ông lại càng dùng sức ôm chặt hơn.
“Tình Thâm, anh không muốn bị chết cóng.”
Thực ra thì Tiểu Linh cũng rất sợ, cô bé đưa hai tay ôm lấy đầu gối, vẫn muốn nghe được tiếng nói chuyện.
“Anh Phương Thành, nhất định là anh rất yêu chị Hứa ha.”
“Em mới lớn được bao nhiêu, biết yêu là gì chứ?”
“Đương nhiên là em biết, không phải là nhất định cứ phải ở bên cạnh mới gọi là yêu, mẹ em yêu em nhất.”
Sau khi mẹ mất, mỗi khi Tiểu Linh nhớ tới bà, a ba đều nói với cô bé như vậy.
Nói cho cùng thì Hứa Tình Thâm không thích ứng được với bầu không khí như vậy, đầu cô khẽ nhúc nhích, ngước mắt lên.
“Chúng ta sẽ được cứu ra ngoài sao?”
“Sẽ.”
—
Đội cứu hộ vẫn còn tiếp tục, ba của Tiểu Linh cũng lên núi, Lão Bạch cầm thùng nước lọc tới để cho Tưởng Viễn Chu rửa tay, người đàn ông lần lượt chà xát mười đầu ngón tay thon dài.
Người đàn ông trung niên dựa vào kinh nghiệm sinh tồn ở trên núi tìm kiếm con gái của mình.
Không biết qua bao lâu sau, phía chân trời mơ hồ có ánh sáng màu trắng bạc hiện lên, dần dần bao phủ ngọn núi.
Tưởng Viễn Chu vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, trên đầu, trên vai đều bị ướt hết cả.
Bước chân người đàn ông trung niên giẫm hụt, rơi xuống, trong lúc hoảng loạn ông ta túm được một nhánh cây, khó khăn lắm đứng vững được, ông ta thấy trên nhánh cây ghim một miếng vải đỏ, đó là ký hiệu ông đánh dấu cửa sơn động.
Trên nét mặt người đàn ông dấy lên sự hy vọng.
“Tiểu Linh, Tiểu Linh!”
Thanh âm xuyên qua cửa động bị đất đá chặn lại len lỏi vào bên trong, lúc ẩn lúc hiện, nhưng rõ ràng.
Tiểu Linh bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nhào về phía trước: “A ba, a ba, con ở đây!”
Người đàn ông trung niên hướng sang cầu cứu đội cứu hộ ở cách đó không xa: “Con gái tôi ở đây, nó còn sống, nó còn sống!”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu sáng lên, bỗng nhiên bước đi tới, Lão Bạch vội vàng lôi cánh tay anh lại.
“Tưởng tiên sinh!”
“Tôi có linh cảm, Hứa Tình Thâm cũng ở chỗ đó.”
“Ngài…” Lão Bạch không ngăn được anh, đành phải gọi nhân viên cứu hộ xuống thắt dây an toàn cho anh.
—
Phương Thành nghe thấy động tĩnh bên ngoài, khẽ vỗ đầu Hứa Tình Thâm.
“Có người tới cứu chúng ta rồi.”
Trên sườn núi vô cùng khó đi, dưới chân thì lầy lội không chịu nổi, Tưởng Viễn Chu may mắn bước vào chỗ trũng, anh đi tới cửa động đã bị vùi lấp, cúi người xuống dè dặt lên tiếng: “Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm?”
Không có lấy một tiếng đáp lại bất kỳ, tiếng nói Tưởng Viễn Chu khẽ run: “Hứa Tình Thâm, lên tiếng cho anh!”
Hứa Tình Thâm vốn đang buồn ngủ, cô cảm thấy hình như mình đang nằm mơ, sao cô lại nghe thấy được thanh âm của Tưởng Viễn Chu?
“Hứa Tình Thâm!” Người đàn ông lo lắng, gắng sức gọi.
Cô vùng ra khỏi vòng tay của Phương Thành, bò về phía trước.
“Tưởng, Tưởng Viễn Chu, là anh sao?”
Tuy rằng giọng nói yếu ớt, nhưng ba chữ Tưởng Viễn Chu, lại làm anh nghe thấy rõ ràng nhất.
Trong đôi mắt người đàn ông ngập tràn sự vui mừng ngạc nhiên.
“Người ở đây, mau lên!”
Nhân viên cứu hộ tới đó, tìm được vị trí cửa động một cách chính xác.
“Tưởng tiên sinh, cửa động bị vùi lấp, có thể cần rất nhiều thời gian mới có thể khơi thông, nếu không thì ngài xuống dưới chờ đi?”
“Không cần, mọi người cứ cứu người đi, không cần quan tâm tới tôi.”
Hai tay Hứa Tình Thâm mò mẫm trong bùn cát, cô lo lắng mở miệng hỏi: “Những người còn lại đâu, có khỏe không?”
Tưởng Viễn Chu nghĩ tới người y tá kia, anh biết nhất định là giây phút này Hứa Tình Thâm đang vô cùng sợ hãi, anh cố gắng tỏ ra thoái mái đáp: “Người khác đều rất tốt, chỉ có mình em vô dụng nhất, thiếu chút nữa thì bị chôn sống.”
Trong lòng Hứa Tình Thâm bỗng thấy nhẹ nhõm hơn, cô cảm giác được có một bàn tay đang vươn tới từ trong bóng tối, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, Phương Thành ôm chặt lấy cô.
Bùn đất và cát đá ở cửa động bị đào ra từng chút một, Tưởng Viễn Chu đứng ngay đó.
“Hứa Tình Thâm, em có khỏe không?”
Hứa Tình Thâm khẽ giãy dụa, thấp giọng nói: “Phương Thành, mau buông tay, anh đừng như vậy.”
“Tình Thâm, vì sao vội vã muốn gặp hắn?”
“Em không có…”
Hai tay Phương Thành thu lại chặt hơn.
“Anh nhìn ra được, anh cũng cảm thấy được.”
Tưởng Viễn Chu nhìn nơi hoang vu phía xa, anh(cười)đến nỗi gập người, thắt lưng bị sợi dây siết chặt cảm thấy đau đớn.
“Nhất định là rất sợ hãi sao? Hứa Tình Thâm, trong lúc anh chưa tới cứu em, em thấy nhớ anh sao?”
Trong lòng Hứa Tình Thâm khẽ xao động, tiếng hít thở của Phương Thành ở ngay bên tai cô, cô nghiến chặt răng không đáp lại.
Tưởng Viễn Chu hỏi nói mấy câu, Hứa Tình Thâm không hề trả lời, bỗng nhiên ánh mắt nguời đàn ông hơi lạnh đi, vội vã lên tiếng hỏi: “Hứa Tình Thâm, em không sao chứ?”
Hứa Tình Thâm cảm thấy không khí càng lúc càng khó chịu.
“Em, em không sao.”
Một khi cửa động được khơi thông, cô có thể được cứu, nhưng chỗ này không có nơi cho Phương Thành trốn tránh
/475
|