Điệp cứ chạy dọc hành lang đó cho tới khi gặp hai kẻ mặc đồ đen. Cô lùi lại phòng thủ nhưng cô chợt nhớ ra chai xịt cay đã bị rơi dọc đường. Nhưng xem ra họ không có ý muốn đánh nhau. Một người tiến lên chỗ Điệp hơi cúi đầu lịch thiệp:
-Cô chủ đang chờ cô. Mời cô theo chúng tôi
Điệp nhìn chúng không còn vẻ sợ sệt như lúc đầu mà bằng ánh mắt sắc lạnh. Có lẽ do chúng nhắc tới cô gái bí mật kia. Cô cảm thấy muốn hỏi cô ta cho rõ ràng. Tại sao cô ta lại muốn làm hại cô cùng gia đình cô. Điệp được đưa đi tới một căn phòng khá tối. Ánh nến lờ mờ khiến cô không thể nhìn rõ người ngồi trong góc. Giọng nói của cô gái lạ khẽ vang lên:
-Ngồi đi cô Điệp.
-Cô là ai? Tại sao lại muốn hại tôi?
-Cô rất thằng thắn. Tôi thích điều này.
-Hãy nói vào trọng tâm câu chuyện đi. Tại sao cô lại *** hại bao nhiêu người vô tội như thế? Tôi với cô có thù oán gì hay sao chứ? Tại sao?
Điệp gào lên giận giữ. Hình ảnh bố mẹ bị tra tấn lại hiện về khiến cô không thể giữ được bình tĩnh. Cô định lao lên thì bị một vệ sĩ của cô gái bí ẩn giữ lại. Cô ta khẽ cười:
-Hãy bình tĩnh cô Điệp ạ. Tôi sẽ trả lời cho cô nhanh thôi. Tôi muốn cô xem cái này
Cô gái bí mật bật chiếc màn hình sau lưng mình lên và ra hiệu cho đàn em thả Điệp ra. Điệp xoa xoa cánh tay bị túm nãy giờ. Màn hình chầm chậm hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ xõa bị trói trên ghế gỗ trong một căn phòng khá thiếu ánh sáng. Điệp nheo mắt lại nhìn nhưng quả thực cô không nhận ra người phụ nữ đó là ai. Cô quay sang cô gái bí ẩn:
-Rốt cuộc cô muốn đề cập tới chuyện gì? Người phụ nữ kia có liên quan gì tới chuyện này?
- Cô không nhận ra bà ta là ai à?
- Không. Ý cô là gì?
Cô gái bí ẩn nhỏm hẳn dậy ra khỏi chỗ ngồi. Tiến ra chỗ Điệp_ dĩ nhiên vẫn với một chiếc mặt nạ ma quái bí ẩn_ cô ta cười:
-Đôi mắt của cô dù đã phẫu thuật nhưng vẫn rất giống bà ta.
-?
Điệp lùi lại đề phòng. Chợt cánh phòng bật mở. Một tên áo đen vào báo tin:
-Thưa cô chủ chúng tôi đã bắt được chúng
-Tốt. Hi vọng cô không phiền khi tôi bắt bạn của cô.
- Cái gì? Tazzan, Neul ư?
Điệp hốt hoảng. Nhanh chóng bốn người bị đẩy vào trong phòng. Không chỉ có Neul và Tazzan. Điệp khẽ trợn mắt khi bị bắt còn có cả Duy và Giao. Khi nhìn thấy Điệp, mắt Giao khẽ sáng lên:
-Cậu.......cậu là....
- Đúng tôi là Điệp. Cảm ơn cậu đã chăm sóc cho Duy thật tốt khi tôi không có ở đây. Tôi chỉ không ngờ một chuyện rằng gia đình cậu lại nỡ mua lại sản nghiệp bao nhiêu năm gây dựng của gia đình tôi mà thôi.
Điệp nhìn Giao bằng ánh mắt lạnh lùng. Cô không biết nên giận hay nên thương chính cô bạn mà cô vẫn cho là thân nhất của mình này nữa. Giao muốn thanh minh song nước mắt đã trào ra trên khuôn mặt cô. Điệp lướt mắt qua chỗ Duy song cô không dám ngừng lại lâu vì cô vẫn còn cảm giác khi ở cạnh người con trai đó. Điệp nhìn Tazzan với ánh mắt khá giận vì cậu đã giấu kín cô chuyện buồn về bố mẹ cô. Cô quay sang cô gái bí ẩn:
-Họ chẳng có liên quan gì tới chuyện này cả. Cô mau thả họ ra. Kẻ thù và kẻ mà cô muốn giết là tôi. Thả bọn họ ra đi
-Cô cứ bình tĩnh đi Điệp ạ. Chúng ta có lẽ cần hỏi thêm vài điều với anh bạn này
Vừa nói cô ta vừa ra hiệu cho đàn em lôi Duy lên trước.Điệp cứ nhìn Duy mà không hiểu chuyện gì. Cô gái bí ẩn khẽ lại gần Duy cởi trói cho cậu ta và níu vai:
-Anh trai. Kể cho bọn họ được rõ đi chứ.
-Anh trai ư???
Tất cả mọi người như không tin vào tai mình. Duy chính là anh trai của cô gái bí ẩn ư? Duy cúi mặt:
-Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước. Trong một tổ chức xã hội đen chuyên buôn bán vũ khí lạnh mà bây giờ đã được ngụy trang thành The Ghost tồn tại hai thế lực chống đối nhau. Đứng đầu mỗi bên đều là người có máu mặt. Một bên là ông Hoàng_ hay đã từng được gọi là Hoàng Kim nổi tiếng đào hoa một thời. Bên còn lại đứng đầu là một người đàn ông lạnh lùng với biệt danh Mặt Sắt. Hai người tranh giành nhau làm bang chủ nên luôn đấu đá lẫn nhau. Mặt Sắt có một người vợ khá xinh đẹp. Mặc dù bà ta đã có với ông ta ba mặt con. Là tôi, Bảo_ Vừa nói Duy vừa chỉ vào cô gái bí mật_ và chị song sinh của nó, cô Điệp....
- Cái gì? Cậu vừa nói gì chứ?
Điệp che miệng lại và ngã khụy xuống vì quá bất ngờ. Đèn phòng được bật sáng và mọi người được chiêm ngưỡng diện mạo thật của cô gái bí ẩn. Giống Điệp ngày xưa tới ngỡ ngàng. Điệp nhìn cô ta ngỡ ngàng mà không nói ra lời. Người muốn *** hại cô chính là em gái song sinh của cô hay sao? Duy vẫn lạnh lùng tiếp lời:
-Năm tôi lên bốn tuổi thì Mẹ sinh hai em. Song không hiểu vì lời đồn gì có liên quan tới việc bà có mối quan hệ không đứng đắn với Hoàng Kim. Bố chúng tôi_ tức Mặt Sắt_ đã rất tức giận. Ông không thèm điều tra gì tống ngay người vợ vừa sinh cùng hai đứa con mà ông ta nghi ngờ không phải con ruột của ông ta vào hầm chứa rượu. Chính tay tôi đã giải thoát cho bà cùng hai người em của tôi. Mẹ đã ôm tôi rồi cùng hai em bỏ chạy thật mau. Không ngờ hôm sau khi đang ngồi ăn sáng tôi nhận được tin bố đã bắt được Bảo. Tôi vội chạy ra ngăn cản ông giết Bảo. Tôi khuyên ông hãy dùng Bảo làm vũ khí để trả thù mẹ sau này. Tôi chỉ không ngờ bố nghe theo lời tôi thật. Ông đã đào tạo cô con gái này trở thành một thứ vũ khí quá sắc bén và có lẽ chỉ có Bảo được thừa hưởng sự tàn ác từ Bố Mặt Sắt nên...
- Đủ rồi anh trai à. Anh không cần phải miêu tả kĩ đến độ em giết ông ta như thế nào đâu. Chỉ là một mánh khóe nhỏ thôi.
Bảo cười khúc khích. Đằng sau khuôn mặt xinh xắn dễ thương như Điệp kia là một trái tim sắt đá và tàn ác. Có lẽ thứ cỏ đồng nội mà được nuôi và tắm bằng máu thì cũng trở thành cỏ độc. Duy nhìn Bảo vẻ buồn buồn:
-Em dừng lại được rồi đấy Bảo ạ. Mẹ không có tội. Thả bà ra đi
- Anh thì biết cái gì chứ. Nếu bà ta không bỏ lại tôi thì chắc gì tôi đã bị bắt và có khi cuộc sống của tôi bây giờ cũng khác rồi. Bà ta phải trả giá cho việc đã vứt bỏ tôi
Nãy giờ Điệp cứ ngồi nghe hai người họ nói mà lòng rối bời. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Điệp lao đến chỗ Duy túm lấy cổ áo cậu ta gào lên:
-Cậu đang nói dối đúng không? Đây không phải sự thật đúng không?
- Chị cũng như bà ta. Yếu đuối và không chịu nghe lời chút nào...
- Cô im đi. Tôi không phải chị gái cô_Điệp gào lên trong nước mắt vỡ òa_ tôi có bố có mẹ đàng hoàng...
- Ây da chị nhắc em mới nhớ em đã gửi quà tặng họ đấy. Có lẽ sẽ là khiếm nhã khi không gửi tới họ lời cảm ơn đã nhận nuôi chị
Bảo giữ nguyên nét mặt thuần khiết như vậy nhìn Điệp vẻ ngây thơ. Trái tim Điệp như vỡ vụn khi nghe những lời này. Cô khụy xuống mà không ngừng khóc được. Tazzan và Neul bị trói nên không thể lại gần Điệp an ủi che chở cho cô được. Tazzan khẽ lên tiếng:
-Chỉ vì lí do đó mà cô lỡ giết hại bao nhiêu người như vậy sao?
- Anh làm sao mà hiểu được cái cảm giác bị làm tù nhân mười mấy năm. Lại còn bị nhồi vào đầu toàn máu và cảnh man rợ thì làm sao có thể bình thường được chứ ha ha hahaaaa
Bảo cười một cách khó hiểu. Duy cầm tay cô ta cố khuyên can:
-Ngừng lại khi còn có thể đi em. Thả mẹ ra. Rồi ba anh em ta sẽ sống hạnh phúc bên mẹ
- Ai nói tôi sẽ sống hạnh phúc với hai người chứ? Cả hai người đều quá hạnh phúc và trọn vẹn. Anh thì được sống cùng mẹ bao nhiêu năm rồi. Tình yêu bà ta dành cho anh còn lớn hơn hạnh phúc của tôi. Còn cô Điệp hừ bà ta cũng tìm được cho cô mái ấm khá tốt đấy chứ. Ha ha ha. Thật nực cười làm sao....Giam tất cả bọn chúng vào phòng giam mụ đàn bà kia cho ta
- Rõ
Bọn đàn em của cô ta khẽ gật đầu thi hành mệnh lệnh. Chúng lôi tất cả năm người ra ngoài và dẫn đi. Chỉ còn mình Bảo ngồi lại trong căn phòng. Cô ta đập phá tất cả mọi thứ và chợt khóc. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Bảo khóc. Nước mắt của sự thù hằn và giận giữ...
-Cô chủ đang chờ cô. Mời cô theo chúng tôi
Điệp nhìn chúng không còn vẻ sợ sệt như lúc đầu mà bằng ánh mắt sắc lạnh. Có lẽ do chúng nhắc tới cô gái bí mật kia. Cô cảm thấy muốn hỏi cô ta cho rõ ràng. Tại sao cô ta lại muốn làm hại cô cùng gia đình cô. Điệp được đưa đi tới một căn phòng khá tối. Ánh nến lờ mờ khiến cô không thể nhìn rõ người ngồi trong góc. Giọng nói của cô gái lạ khẽ vang lên:
-Ngồi đi cô Điệp.
-Cô là ai? Tại sao lại muốn hại tôi?
-Cô rất thằng thắn. Tôi thích điều này.
-Hãy nói vào trọng tâm câu chuyện đi. Tại sao cô lại *** hại bao nhiêu người vô tội như thế? Tôi với cô có thù oán gì hay sao chứ? Tại sao?
Điệp gào lên giận giữ. Hình ảnh bố mẹ bị tra tấn lại hiện về khiến cô không thể giữ được bình tĩnh. Cô định lao lên thì bị một vệ sĩ của cô gái bí ẩn giữ lại. Cô ta khẽ cười:
-Hãy bình tĩnh cô Điệp ạ. Tôi sẽ trả lời cho cô nhanh thôi. Tôi muốn cô xem cái này
Cô gái bí mật bật chiếc màn hình sau lưng mình lên và ra hiệu cho đàn em thả Điệp ra. Điệp xoa xoa cánh tay bị túm nãy giờ. Màn hình chầm chậm hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ xõa bị trói trên ghế gỗ trong một căn phòng khá thiếu ánh sáng. Điệp nheo mắt lại nhìn nhưng quả thực cô không nhận ra người phụ nữ đó là ai. Cô quay sang cô gái bí ẩn:
-Rốt cuộc cô muốn đề cập tới chuyện gì? Người phụ nữ kia có liên quan gì tới chuyện này?
- Cô không nhận ra bà ta là ai à?
- Không. Ý cô là gì?
Cô gái bí ẩn nhỏm hẳn dậy ra khỏi chỗ ngồi. Tiến ra chỗ Điệp_ dĩ nhiên vẫn với một chiếc mặt nạ ma quái bí ẩn_ cô ta cười:
-Đôi mắt của cô dù đã phẫu thuật nhưng vẫn rất giống bà ta.
-?
Điệp lùi lại đề phòng. Chợt cánh phòng bật mở. Một tên áo đen vào báo tin:
-Thưa cô chủ chúng tôi đã bắt được chúng
-Tốt. Hi vọng cô không phiền khi tôi bắt bạn của cô.
- Cái gì? Tazzan, Neul ư?
Điệp hốt hoảng. Nhanh chóng bốn người bị đẩy vào trong phòng. Không chỉ có Neul và Tazzan. Điệp khẽ trợn mắt khi bị bắt còn có cả Duy và Giao. Khi nhìn thấy Điệp, mắt Giao khẽ sáng lên:
-Cậu.......cậu là....
- Đúng tôi là Điệp. Cảm ơn cậu đã chăm sóc cho Duy thật tốt khi tôi không có ở đây. Tôi chỉ không ngờ một chuyện rằng gia đình cậu lại nỡ mua lại sản nghiệp bao nhiêu năm gây dựng của gia đình tôi mà thôi.
Điệp nhìn Giao bằng ánh mắt lạnh lùng. Cô không biết nên giận hay nên thương chính cô bạn mà cô vẫn cho là thân nhất của mình này nữa. Giao muốn thanh minh song nước mắt đã trào ra trên khuôn mặt cô. Điệp lướt mắt qua chỗ Duy song cô không dám ngừng lại lâu vì cô vẫn còn cảm giác khi ở cạnh người con trai đó. Điệp nhìn Tazzan với ánh mắt khá giận vì cậu đã giấu kín cô chuyện buồn về bố mẹ cô. Cô quay sang cô gái bí ẩn:
-Họ chẳng có liên quan gì tới chuyện này cả. Cô mau thả họ ra. Kẻ thù và kẻ mà cô muốn giết là tôi. Thả bọn họ ra đi
-Cô cứ bình tĩnh đi Điệp ạ. Chúng ta có lẽ cần hỏi thêm vài điều với anh bạn này
Vừa nói cô ta vừa ra hiệu cho đàn em lôi Duy lên trước.Điệp cứ nhìn Duy mà không hiểu chuyện gì. Cô gái bí ẩn khẽ lại gần Duy cởi trói cho cậu ta và níu vai:
-Anh trai. Kể cho bọn họ được rõ đi chứ.
-Anh trai ư???
Tất cả mọi người như không tin vào tai mình. Duy chính là anh trai của cô gái bí ẩn ư? Duy cúi mặt:
-Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước. Trong một tổ chức xã hội đen chuyên buôn bán vũ khí lạnh mà bây giờ đã được ngụy trang thành The Ghost tồn tại hai thế lực chống đối nhau. Đứng đầu mỗi bên đều là người có máu mặt. Một bên là ông Hoàng_ hay đã từng được gọi là Hoàng Kim nổi tiếng đào hoa một thời. Bên còn lại đứng đầu là một người đàn ông lạnh lùng với biệt danh Mặt Sắt. Hai người tranh giành nhau làm bang chủ nên luôn đấu đá lẫn nhau. Mặt Sắt có một người vợ khá xinh đẹp. Mặc dù bà ta đã có với ông ta ba mặt con. Là tôi, Bảo_ Vừa nói Duy vừa chỉ vào cô gái bí mật_ và chị song sinh của nó, cô Điệp....
- Cái gì? Cậu vừa nói gì chứ?
Điệp che miệng lại và ngã khụy xuống vì quá bất ngờ. Đèn phòng được bật sáng và mọi người được chiêm ngưỡng diện mạo thật của cô gái bí ẩn. Giống Điệp ngày xưa tới ngỡ ngàng. Điệp nhìn cô ta ngỡ ngàng mà không nói ra lời. Người muốn *** hại cô chính là em gái song sinh của cô hay sao? Duy vẫn lạnh lùng tiếp lời:
-Năm tôi lên bốn tuổi thì Mẹ sinh hai em. Song không hiểu vì lời đồn gì có liên quan tới việc bà có mối quan hệ không đứng đắn với Hoàng Kim. Bố chúng tôi_ tức Mặt Sắt_ đã rất tức giận. Ông không thèm điều tra gì tống ngay người vợ vừa sinh cùng hai đứa con mà ông ta nghi ngờ không phải con ruột của ông ta vào hầm chứa rượu. Chính tay tôi đã giải thoát cho bà cùng hai người em của tôi. Mẹ đã ôm tôi rồi cùng hai em bỏ chạy thật mau. Không ngờ hôm sau khi đang ngồi ăn sáng tôi nhận được tin bố đã bắt được Bảo. Tôi vội chạy ra ngăn cản ông giết Bảo. Tôi khuyên ông hãy dùng Bảo làm vũ khí để trả thù mẹ sau này. Tôi chỉ không ngờ bố nghe theo lời tôi thật. Ông đã đào tạo cô con gái này trở thành một thứ vũ khí quá sắc bén và có lẽ chỉ có Bảo được thừa hưởng sự tàn ác từ Bố Mặt Sắt nên...
- Đủ rồi anh trai à. Anh không cần phải miêu tả kĩ đến độ em giết ông ta như thế nào đâu. Chỉ là một mánh khóe nhỏ thôi.
Bảo cười khúc khích. Đằng sau khuôn mặt xinh xắn dễ thương như Điệp kia là một trái tim sắt đá và tàn ác. Có lẽ thứ cỏ đồng nội mà được nuôi và tắm bằng máu thì cũng trở thành cỏ độc. Duy nhìn Bảo vẻ buồn buồn:
-Em dừng lại được rồi đấy Bảo ạ. Mẹ không có tội. Thả bà ra đi
- Anh thì biết cái gì chứ. Nếu bà ta không bỏ lại tôi thì chắc gì tôi đã bị bắt và có khi cuộc sống của tôi bây giờ cũng khác rồi. Bà ta phải trả giá cho việc đã vứt bỏ tôi
Nãy giờ Điệp cứ ngồi nghe hai người họ nói mà lòng rối bời. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Điệp lao đến chỗ Duy túm lấy cổ áo cậu ta gào lên:
-Cậu đang nói dối đúng không? Đây không phải sự thật đúng không?
- Chị cũng như bà ta. Yếu đuối và không chịu nghe lời chút nào...
- Cô im đi. Tôi không phải chị gái cô_Điệp gào lên trong nước mắt vỡ òa_ tôi có bố có mẹ đàng hoàng...
- Ây da chị nhắc em mới nhớ em đã gửi quà tặng họ đấy. Có lẽ sẽ là khiếm nhã khi không gửi tới họ lời cảm ơn đã nhận nuôi chị
Bảo giữ nguyên nét mặt thuần khiết như vậy nhìn Điệp vẻ ngây thơ. Trái tim Điệp như vỡ vụn khi nghe những lời này. Cô khụy xuống mà không ngừng khóc được. Tazzan và Neul bị trói nên không thể lại gần Điệp an ủi che chở cho cô được. Tazzan khẽ lên tiếng:
-Chỉ vì lí do đó mà cô lỡ giết hại bao nhiêu người như vậy sao?
- Anh làm sao mà hiểu được cái cảm giác bị làm tù nhân mười mấy năm. Lại còn bị nhồi vào đầu toàn máu và cảnh man rợ thì làm sao có thể bình thường được chứ ha ha hahaaaa
Bảo cười một cách khó hiểu. Duy cầm tay cô ta cố khuyên can:
-Ngừng lại khi còn có thể đi em. Thả mẹ ra. Rồi ba anh em ta sẽ sống hạnh phúc bên mẹ
- Ai nói tôi sẽ sống hạnh phúc với hai người chứ? Cả hai người đều quá hạnh phúc và trọn vẹn. Anh thì được sống cùng mẹ bao nhiêu năm rồi. Tình yêu bà ta dành cho anh còn lớn hơn hạnh phúc của tôi. Còn cô Điệp hừ bà ta cũng tìm được cho cô mái ấm khá tốt đấy chứ. Ha ha ha. Thật nực cười làm sao....Giam tất cả bọn chúng vào phòng giam mụ đàn bà kia cho ta
- Rõ
Bọn đàn em của cô ta khẽ gật đầu thi hành mệnh lệnh. Chúng lôi tất cả năm người ra ngoài và dẫn đi. Chỉ còn mình Bảo ngồi lại trong căn phòng. Cô ta đập phá tất cả mọi thứ và chợt khóc. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Bảo khóc. Nước mắt của sự thù hằn và giận giữ...
/41
|